Trảm Lư Bảo Kiếm

Chương 11


Đọc truyện Trảm Lư Bảo Kiếm – Chương 11

Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi 11 – Thiên duyên

Nguồn: VNthuquan


Tư Mã Ngạn kiếm tới chỗ ước hội, quả có một cái vườn hoa và trong có tiểu lầu.
Chàng đi tới trước cửa vườn trên có một tấm bảng để “Bất Tiện Thần Tiên Tiểu Trúc” (Căn nhà nhỏ không hâm mộ thần tiên) Hạ khoản đề “Du Thiên Lạc Thư” Nét chữ gầy gò nhưng rất bay bướm .
Tư Mã Ngạn đọc mấy chữ trên tấm bảng đó liền cả cười và nói :
– Vị nhân huynh này quả thực là người đa tình! Cái tên của tấm bảng này thoát thai ở câu “Nguyên tác uyên ương bất tiện tiên” (Nguyện làm uyên ương chứ không chịu làm tiên). Thảo nào Đại Trí thiền sư bảo chàng ta không sao qua nổi giới sắc, và vì nhân duyên chưa tới nên ông ấy chưa độ được cho chàng ta.
Bỗng nhìn tại hạ khoản, chàng kinh ngạc và nghĩ bụng:
“Cái tên Du Thiên Lạc này nghe quen lắm, hình như ta đã thấy ở đâu rồi thì phải? / Chàng vừa nghĩ vừa giơ tay lên khẽ gõ cửa. Hai nữ tỳ tuổi hãy còn nhỏ ra mở cửa và cung kính hỏi :
– Công tử có phải là Cảnh Thiên Tâm tướng công đấy không?
Tư Mã Ngạn vừa gật đầu thì thiếu niên áo xanh đã xuất hiện ở trên lầu sơn màu hồng, tay tựa lan can và hỏi:
– Sao mãi đến giờ Cảnh huynh mới tới? Tiểu đệ tưởng là huynh không tới nữa?
Hai nữ tỳ thấy là giai khách của chủ nhân, liền cung kính đưa Tư Mã Ngạn lên lầu.
Thiếu niên đã đứng ở cửa lầu nghênh đón, rồi đưa tay vào trong lầu .
Tư Mã Ngạn thấy lầu bầy biện rất tao nhã và đã có sẵn một mâm cơm để đợi chờ, liền mỉm cười hỏi thiếu niên áo xanh rằng:
– Nhân huynh tiểu đệ tuân theo lời mời của huynh đã nói tới phó ước. Vậy xin huynh hãy cho biết quý danh để tiện xưng hô?
Thiếu niên áo xanh vừa cười vừa đáp:
– Tiểu đệ là Du Thiên Lạc !
Tư Mã Ngạn vừa cười vừa hỏi lại :
– Du huynh, tên của huynh đệ nghe rất quen, nhưng sao trông huynh lại lạ mặt như thế? Chẳng hay huynh biết tiểu đệ ở đâu?
Thiên Lạc mỉm cười đáp:
– Mời Cảnh huynh hãy đợi chờ giây lát sẽ hiểu liền.
Nói xong, chàng ta liền đi vào trong nội thất ngay. Một lát sau, Tư Mã Ngạn đã thấy Lạc Thiên Du, người trông rất xấu xí ở bên trong vén màn bước ra.
Lạc Thiên Du ! Du Thiên Lạc! Lúc này Tư Mã Ngạn mới vỡ nhẽ liền phì cười nói:
– Hay thực! Hay thực! Thế ra nhân huynh đã cải trang dị dung và thuật cải trang của huynh khéo léo Vô cùng!
Thiên lạc cởi bỏ cúc áo, lấy cái mặt nạ da người xấu xí xuống, trông chàng lại đẹp trai và phong lưu như hồi nãy liền. Chàng mỉm cười và vừa lên tiếng nói: “Cảnh huynh . . . ” thì Tư Mã Ngạn thấy đối phương đã dùng bộ mặt thực để tiếp mình, nên chàng cũng cởi mặt nạ da người ra, rồi xua tay vừa cười vừa đỡ lời :
– Du huynh! Chúng ta mới quen biết nhau đã ý hợp tâm đầu, nên chúng ta phải thành thực với nhau mới được ! Tiểu đệ không phải là Cảnh Thiên Tâm mà là họ Tư Mã, tên Ngạn!
Thiên Lạc thất kinh nói :
– Tư Mã huynh có phải là Ly Cấu Thư Sinh, và môn tuyệt kỹ Tam Dương Thần Công của huynh đã oai trấn võ lâm đấy không?
Tư Mã Ngạn vừa cười vừa đáp:
– Sự thực tiểu đệ chỉ có một chút hư danh thôi, xin Du huynh không nên quá khen như thế.
Thiên Lạc đột nhiên đứng dậy vái Tư Mã Ngạn một lây và gượng cười nói :
– Tư Mã huynh! Thiên Lạc tôi có tội vạn tử, phải xin Tư Mã huynh khoan thứ cho trước thì đệ mới dám luận giao!

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao Du huynh lại nói như thế?
Thiên Lạc mặt đỏ bừng, hổ thẹn đáp:
– Tư Mã huynh còn nhớ khi huynh Tranh kỳ ở trên võ đài với Đại Đầu Tiên Tử Kỷ Tây Bình không?
– Câu chuyện ấy như đang hiện ra ở trước mắt, vậy sao đệ lại không nhớ? Nếu không được huynh ngấm ngầm trợ giúp thì đệ thắng làm sao nổi đối phương mà giành được viên thuốc Vạn Diệu Trú Nhan Đơn ấy?
Nói xong chàng cũng vội đứng dậy vái chào cám ơn Thiên Lạc, Thiên Lạc vẫn hổ thẹn, xua tay lia lịa, nói tiếp:
– Xin Tư Mã huynh không nói như thế! Vì thế này mà tiểu đệ rất ăn năn, không biết nên giải thích với huynh như thế nào mới phải?
Tư Mã Ngạn nghe thấy Thiên Lạc nói như vậy cứ ngơ ngẩn không hiểu bên trong còn có chuyện gì nữa? Lúc ấy Thiên Lạc đã nhìn vào trong nội thất rồi khẽ nói tiếp:
– Tư Mã huynh, khi đệ lấy viên thuốc ấy chuyển giao cho huynh, đệ rất đê hèn Vô sỉ đã sử dụng thủ pháp!
– Du huynh sử dụng thủ pháp gì thế?
Thiên Lạc vẫn bén lẻn, khẽ nói tiếp:
– Vì lòng tham, đệ đã dùng thủ đoạn đánh tráo lấy viên thuốc Trú Nhan Đơn thực mà chỉ đưa cho Tư Mã huynh viên thuốc bổ tầm thường thôi !
Tư Mã Ngạn nghe thấy Thiên Lạc nói như thế, liền cười ha hả. Thiên Lạc thắc mắc Vô cùng, vội hỏi lại:
– Sao Tư Mã huynh lại cười như vậy?
– Du huynh nói bông đệ đấy chứ! Tư Mã Ngạn này có phải là người gỗ đâu mà bị huynh đánh tráo lại không hay biết một tí gì?
– Tư Mã huynh còn nhớ khi ở trên đại hội, huynh đã hỏi ngoại hiệu của đệ, đệ đã giả bộ nói biệt hiệu của đệ khó nghe lắm, nên không dám thưa cùng Tư Mã huynh đó không?
Tư Mã Ngạn ngẫm nghĩ giây lát rồi đáp:
– Có! Quả Du huynh có nói như thế thực! đọc truyện mới nhất tại truyenfull.vn
– Bây giờ đệ xin thành thực thưa cùng Tư Mã huynh, ngoại hiệu của đệ là Diệu Thủ Lang Quân, rất sở trường về thủ đoạn đánh tráo và trộm cắp. Vì vậy, khi đệ đánh tráo viên thuốc ấy mà huynh mới không hay không biết gì hết!
Tư Mã Ngạn bán tín bán nghi, uống một chén rượu ngon xong, liền đưa mắt nhìn Du Thiên Lạc một hồi, rồi đặt chén rượu xuống cười ha hả tức thì.
Thiên Lạc cau mày lại hỏi :
– Tại sao Tư Mã huynh lại bỗng dưng lớn tiếng cười như thế? Chẳng lẽ đệ có điều gì sai lầm chăng?
Tư Mã Ngạn lắc đầu, vừa cười vừa đáp:
– Đệ không tin là huynh trẻ tuổi và phong lưu như vậy mà lại là Cái Thế Thần Thâu !
– Tiểu đệ biết Tư Mã huynh thế nào cũng không chịu lấy lòng quân tử để đo lường bụng của kẻ tiểu nhân kia mà. Cho nên bất đắc dĩ đệ phải giở chút tài hèn mọn ra mới có thể chứng minh được lời nói của đệ là thực!
– Du huynh còn có vật để chứng minh ư?
Thiên Lạc ngượng nghịu móc túi lấy cuốn sách nho nhỏ ra đưa trả cho Tư Mã Ngạn.
Tay cầm cuốn sách, Tư Mã Ngạn đỏ mặt tai tía, hổ thẹn Vô cùng.
Thì ra cuốn sách ấy chính là cuốn kiếm phổ mà Nhiếp Tiểu Băng đã tặng cho Tư Mã Ngạn. Nhân lúc ra nghênh đón, hai người vừa nắm tay nhau mà Thiên Lạc đã thừa cơ lấy được cuốn sách ấy của Tư Mã Ngạn rồi.
Lúc ấy Tư Mã Ngạn mới tin lời nói Thiên Lạc hồi nãy là thực.
Thiên Lạc thấy Tư Mã Ngạn bỗng cau mày lại, liền hỏi :
– Xin Tư Mã huynh đừng nên trách cứ vội! Sở dĩ đệ làm như thế là để mong huynh tin đệ là Du Thiên Lạc đấy thôi !
Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
– Sự đùa giỡn này của huynh đã gây nên một sự tai hại lớn!
Thiên Lạc ngạc nhiên hỏi lại:
– Chẳng lẽ Tư Mã huynh lại cần dùng tới viên thuốc Trú Nhan Đơn ấy lắm hay sao?

– Hà! Nếu đệ cần dùng đến nó thì có sao đâu? Nhưng đệ đã tặng viên thuốc giả ấy cho một người rồi. Nhỡ người ấy phát giác viên thuốc ấy là giả, thế nào cũng trách cứ tiểu đệ Vậy biết làm sao bây giờ đây?
– Tư Mã huynh đã tặng viên thuốc hiếm có ấy cho người, chắc người đó phải là một vị hồng trang tuyệt thế chứ không sai?
Tư Mã Ngạn tay chỉ vào cuốn kiếm quyết, mồm thì đáp:
– Chính là chủ nhân của cuốn Long Hổ Phong Vân Kiếm Quyết này đấy!
Vừa rồi Thiên Lạc tuy đã lấy trộm được cuốn Kiếm Quyết nhưng chưa xem qua chút nào, bây giờ nghe thấy Tư Mã Ngạn nói như vậy, chàng mới thất kinh hỏi lại :
– Tư Mã huynh đã tặng viên thuốc giả cho Nhiếp Tiểu Băng rồi ư?
Tư Mã Ngạn khẽ gật đầu, Thiên Lạc cau mày lại nói tiếp:
– Vị Nhiếp cô nương ấy có tiếng là kiêu ngạo, kiếm hạ Vô tình, nếu nàng phát giác viên thuốc Trú Nhan đó là viên thuốc giả thế nảo nàng cũng hờn giận và trách Tư Mã huynh chứ không sai?
– Cho nên đệ mới bảo Du huynh đùa giỡn như vậy hơi quá đáng một chút là thế! Nếu tiểu đệ sớm biết sự thực thì không bao giờ đệ lại tặng viên thuốc giả cho nàng ta như thế đ âu !
– Việc này đã trót lỡ rồi, bây giờ chỉ còn một cách là bổ cứu nhưng cũng may thay Tư Mã huynh với Nhiếp cô nương giao hảo rất thân . . .
– Du huynh đoán sai rồi! Tiểu đệ với Nhiếp cô nương có thâm giao gì đâu, chỉ mới quen biết lần đầu thôi.
Thiên Lạc thất kinh la lớn:
– Mới quen biết nhau có một lần mà Tư Mã huynh đã vui lòng tặng cho nàng ta viên thánh dược hãn thế rồi ư?
– Nếu khi ở trên lôi đài mà Du huynh hỏi xin đệ viên thuốc đó, thế nào đệ cũng xin khẳng khái tặng cho huynh ngay!
– Tư Mã huynh quả thực là can đảm hơn người, thực đáng kính đáng mến lắm!
Nhưng bây giờ việc đã lỡ rồi, biết làm sao đây? Chả lẽ lại để yên cho Nhiếp Tiểu Băng nổi giận như điên như khùng mà đi tìm kiếm Tư Mã huynh để vấn tội hay sao?
Tư Mã Ngạn nhìn thẳng vào Thiên Lạc, thủng thẳng đáp:
– Du huynh, câu chuyện xảy ra như vậy, theo ý đệ thì chỉ có một cách này là thuận tiện nhất!
Thiên Lạc càng mừng, vội hỏi :
– Kế gì thế, Tư Mã huynh nói mau? Quý hồ khiến Thiên Lạc tội có thể chuộc tội được, thì dù có bảo tôi nhảy vào đống lửa, tôi cũng chẳng từ . . . !
– Việc này dễ giải quyết lắm, chỉ cần đưa viên thuốc thiệt tặng lại cho Nhiếp Tiểu Băng có phải là. . .
Thiên Lạc gượng cười, xua tay đỡ lời :
– Kế của Tư Mã huynh tuy thượng sách thực, nhưng tiếc thay, bây giờ không thể làm được như thế nữa!
Tư Mã Ngạn nghe nói cả kinh, vội hỏi lại :
– Tại sao Du huynh lại nói như thế?
Thiên Lạc hổ thẹn đến mặt đỏ bừng, mắt nhìn thẳng vào trong nội thất, hạ thấp giọngxuốngkhẽ đáp:
– Không dám giấu diềm Tư Mã huynh, nữ chủ nhân của Tiểu Hồng lâu nay là đệ nhất danh kỹ của giới phong nguyệt tại nơi đây, bình sinh tự thị rất cao, bất cứ vương tôn công tử nào, và có khẳng khái ném nghìn vàng ra một lúc, nàng cũng không chịu tiếp rước. Tiểu đệ vì quá mê cô ta, nên hôm qua vừa lấy được viên thuốc Trú Nhan ấy liền cho nàng uống, để sắc đẹp của nàng được bảo tồn vẻ thanh xuân mãi mãi, nàng mới cám ơn, và hiến thân cho tiểu đệ, hồi hôm đệ với nàng đã định tình với nhau rồi !
Tư Mã Ngạn nghe thấy Thiên Lạc tặng viên thuốc Trú Nhan mà người trong võ lâm rất thèm muốn cho một danh kỹ của giới thanh lâu để làm vật định tình, thì chàng lại hết lo âu mà vỗ vai Diệu Thủ Lang Quân, cười ha hả đáp:
– Khéo lắm! Khéo lắm! Không phải người khôn khéo như Du huynh thì không làm ra được khéo léo đến thế này! Nỡ hy sinh viên thuốc Trú Nhan để lấy lòng một danh kỹ thanh lâu, giai thoại phong lưu này sẽ lưu truyền thiên cổ! Việc Nhiếp Tiểu Băng chúng ta hãy tạm gác sang một bên, chờ nàng tới kiếm đệ, lúc ấy sẽ nói cho chàng biết sau . Du huynh mau mời người yêu của huynh ra, để đệ được chiêm ngưỡng hoa khôi nương tử cái thế này.
Thiên Lạc không ngờ Tư Mã Ngạn lại khoáng đạt đến thế, càng ăn năn và hổ thẹn thêm, liền cau mày lại đáp:
– Nàng đang chải đầu, lát nữa sẽ ra mời rượu hầu Tư Mã huynh. Bây giờ chúng ta hãy nghĩ xem có cách gì giải thích cho Nhiếp Tiểu Băng khỏi hiểu lầm không?
Tư Mã Ngạn khẽ lắc đầu, thở dài đáp:
– Sự hiểu lầm này không sao giải thích được nữa! Cũng may đệ không hổ thẹn với lương tâm, nhiều nhất sẽ nói rõ sự thật ra cho nàng hay, còn đệ thì hoàn lại cuốn kiếm quyết cho nàng. Nếu nàng không lượng thứ cho, thì đành chờ xem nàng xử trí bằng cách nào, đệ sẽ đối phó bằng cách ấy vậy.
Thiên Lạc ngẫm nghĩ giây lát, mỉm cười nói tiếp:

– Tiểu đệ đã nghĩ ra được một cách!
– Du huynh có cao kiến gì thế?
– Nhiếp cô nương nghe Tư Mã huynh nói rõ sự thực rồi, nàng lượng thứ cho thì việc gì cũng xong hết. Bằng không sẽ tặng lại một viên linh dược hãn thế khác giá trị tương đương viên thuốc Trú Nhan Đơn cho nàng. Như vậy có phải là xong hết không?
– Trên thế gian này chỉ có một viên Trú Nhan Đơn thôi, vậy đi đâu mà tìm kiếm ra được viên thuốc khác có giá trị ngang với viên Trú Nhan Đơn như thế?
– Giá trị của Đại Hoàn Đơn chả ngang với Trú Nhan Đơn là gì?
Tư Mã Ngạn cười ha hả đáp:
– Phải đấy! Vạn Diệu Trú Nhan Đơn có thể làm cho người ta trẻ mãi mãi, còn Đại Hoàn Đơn có thể cứu người ta thoát chết được. Hai viên thánh dược này đều là những vật hãn hữu quý báu như nhau thực. Nhưng hiện giờ Đại Hoàn Đơn ở trong tay ai, và người ta đã dùng chưa đều không ai hay biết cả như vậy đệ e còn khó kiếm hơn viên Trú Nhan Đơn là khác?
Thiên Lạc nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Ngạn, cả cười và trả lời :
– CỐ nhân thường nói : “Đi mòn chân kiếm không thấy, mà khi thấy lại dễ như trở bàn tay”. Lại còn một câu tục ngữ nữa là “Xa ở chân trời mà gần thì ở trước mắt”. Đại Hoàn Đơn chả đang ở trong túi huynh là gì?
– Du huynh lại nói bông rồi! Vì một người bạn chí thân bị bệnh nặng, tiểu đệ muốn kiếm được Đại Hoàn Đơn để cứu người đó, nhưng trời đất bao la như vậy, biết đâu mà tìm kiếm thấy? Rốt cuộc người đó thúc thủ ôm hận mà chết! Như vậy trong túi của đệ thì làm gì có viên thánh dược hãn thế ấy?
– Điều này Tư Mã huynh không biết cũng không thể trách được vì tiểu đệ cũng chỉ muốn lợi dụng huynh tạm giữ hộ viên Đại Hoàn Đơn. Nhưng đệ lại tham tâm, muốn trao đổi lấy viên thuốc Trú Nhan Đơn của huynh. Sau đệ mới hổ thẹn với lương tâm, quyết chí tặng lại viên Đại Hoàn đơn cho huynh. Nếu bây giờ Tư Mã huynh đem viên thuốc đó tặng lại Nhiếp cô nương để đền bù lại, như vậy có phải là nàng sẽ lượng thứ cho không?
Tư Mã Ngạn càng lúc càng thấy đầu óc choáng váng, ngạc nhiên hỏi lại:
– Du huynh làm ơn nói lại một lượt nữa?
– cỏ phải Tư Mã huynh đi cùng với một người bạn dự đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ đấy không?
– Vị ấy là nghĩa huynh của đệ tên là Thôi Minh Quế.
– Hình như Minh Quế huynh quen thân với một thiếu niên rất đẹp trai ngồi chung bàn với tiểu đệ?
– Phải! Thiếu niên ấy tên là Y Bích Kỳ, nghĩa huynh của đệ đã giới thiệu người đó cho đệ biết rồi, Du huynh nhắc nhở đến y làm chi?
Thiên Lạc lắc đầu nói tiếp:
– CÓ lẽ Y Bích Kỳ là tên giả đấy, vì người đó là con gái chứ không phải là con trai .
Tư Mã Ngạn Vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi lại :
– Sao Du huynh lại biết?
Thiên Lạc mặt đỏ bừng, khẽ cười và đáp:
– Bích Kỳ ngồi cạnh tiểu đệ, nhất thời tiểu đệ ngứa ngáy liền giở trò ba cái tay ấy ra.
Không ngờ vì thế đệ mới biết y là con gái .
– Du huynh đã lấy được món hời gì trong người của Bích Kỳ?
– Đại Hoàn Đơn!
Ba chữ Đại Hoàn Đơn khiến Tư Mã Ngạn kinh ngạc Vô cùng và cau mày lại suy nghĩ, vì Chàng biết Đại Hoàn Đơn là vật sở hữu của Tư Đồ Lộ, sau bị người bạn cũ ở Long Tựu của nàng nhẫn tâm lừa mất. Xem như vậy viên Đại Hoàn Đơn đó ở trong tay người bạn cũ ở Long Tựu của Tư Đồ Lộ rồi. Vậy sao nàng lại có viên thuốc hãn thế ấy?
Và còn một điểm khiến chàng bất ngờ nhất là Thôi Minh Quế đã biết rõ chuyện của Tư Đồ Lộ với người bạn cũ ở Long Tựu vào hồi mười năm về trước, lại còn quen thuộc Bích Kỳ, mà nội dung câu chuyện đó không thấy Minh Quế nói cho mình hay. Chả lẽ Minh Quế còn nghi ngờ gì mình nên mới không chịu nói rõ sự thực ấy cho mình hay?
Tuy Tư Mã Ngạn hoài nghi như vậy nhưng vẫn chưa nghĩ tới Thôi Quế là Mã Không Quần, người mà mình khát vọng tìm kiếm để trả thù cho nữ chủ nhân trong hang động bí mật, với Y Bích Kỳ tức là Thúy Mi Yêu Nữ.
Thiên Lạc vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Tư Mã huynh có biết đệ đã dùng cách gì mà được viên thuốc Đại Hoàn vào trong người của huynh không?
Tư Mã Ngạn gượng cười thò tay vào túi lần mò một lúc, rồi lắc đầu đáp:
– Tiểu đệ cũng không biết rõ, và hiện giờ trong người của tiểu đệ cũng không có viên thuốc hãn hữu ấy.
Thiên Lạc đắc trí cười ha hả, nói tiếp:
– Tiểu đệ lấy được viên thuốc ở trong người Bích Kỳ, kẻ đã cải nam trang, nhưng vì viên thuốc đó quý báu Vô cùng, nếu đối phương phát giác, thể nào cũng gây sóng gió rất lớn, thậm chí còn khám xét tất cả những người ngồi cùng mâm với mình, cho nên đệ mới phải tìm một nơi rất chắc chắn để gửi gấm .
– Du huynh nói như vậy, chả lẽ tiểu đệ đã hóa thành người oa trữ đồ ăn cắp ư?
Nhưng sao huynh lại để ý đến tiểu đệ?
– Tiểu đệ được quen biết Tư Mã huynh kể cũng là duyên trời, vì đệ đang nghĩ cách làm thế nào giấu giếm được viên thuốc Đại Hoàn đơn, thì vừa may Sầm Đại Hóa lại rút được cái thăm ghi tên tiểu đệ với cái thăm của huynh, khiến hai chúng ta được cùng lên đài so tài – Thế ra Du huynh lợi dụng cơ hội so tài mà khiến tiểu đệ biến thành kẻ tàng trữ tang vật ăn cắp phải không?
Nói tới đó, chàng thấy nói như thế thể nào cũng làm mất lòng đối phương nên chàng cau mày lại hỏi :
– Nhưng tiểu đệ còn nhớ, thì lúc ấy Du huynh chỉ đấu một trưởng với đệ thôi, chứ không hề đụng chạm đến người đệ bao giờ. Như vậy, dù huynh có tài ba thông thiên đi chăng nữa, cũng không sao gửi được viên Đại Hoàn đơn . . .
Không đợi chàng nói xong, Thiên Lạc đã xua tay và đỡ lời :
– Tư Mã huynh nên nhớ đệ không dùng thủ đoạn trực tiếp mà gửi gấm viên Đại Hoàn Đơn vào trong người huynh đâu, đệ mới nghĩ ra một cách rất tuyệt diệu .

Tư Mã Ngạn cảm thấy Diệu Thủ Lang Quân ăn nói rất lý thú, liền mỉm cười hỏi:
– Chẳng hay Du huynh đã nghĩ ra được phương pháp tuyệt diệu gì mà khiến không ai hay biết được tý gì như vậy?
– Lúc ấy vì không biết Tư Mã huynh lại là Ly Cấu Thư Sinh, tiếng tăm lừng lẫy bát biển như vậy. Sau lại vì thấy khinh công của mình khá cao, nên khi đã rút được cái thăm khinh công rồi, đệ lại vội cắm ngay vào trong ống và nói dối đó là thẻ thi đua nội lực – Lúc ấy đệ đã nhận thấy Du huynh cố ý giấu ngón tay tài ba của mình mà để nhường cho đệ đắc thắng.
Thiên Lạc gắp một miếng dăm bông lên ăn, tỏ vẻ đắc trí, vừa cười vừa nói tiếp:
– Nếu tiểu đệ không để cho Tư Mã huynh đắc thắng thì làm sao mà tiểu đệ gửi gấm được viên Đại Hoàn Đơn vào trong người huynh?
Tư Mã Ngạn là người rất thông minh nghe tới đây đã vỡ nhẽ, nhưng chàng lại biến sắc mặt liền, Thiên Lạc thấy vậy ngạc nhiên hỏi:
– Sao Tư Mã huynh lại nói những câu ấy?
Tư Mã Ngạn cau mày lại, hai tay suýt xoa, gượng cười hỏi lại thiên Lạc rằng:
– cỏ phải Du huynh đã giấu viên Đại Hoàn Đơn vào trong hộp đất Bát Bửu Thần Nê không?
Thiên Lạc vỗ tay vừa cười vừa đáp:
– Tư Mã huynh thông minh thực, chỉ mới đoán đã biết ngay việc làm của đệ luôn!
Tư Mã Ngạn biết mình đoán không sai, mặt lại càng rầu rĩ thêm. Thiên Lạc thấy thế vội nín cười và thất kinh hỏi :
– Sao Tư Mã huynh lại rầu rĩ như vậy? Chẳng lẽ huynh đã đem cái hộp đất dùng để nung gạch mà bị đệ đặt bừa một cái tên là Bát Bửu Thần Nê tặng cho người khác rồi phải không?
Tư Mã Ngạn thở dài, buồn bã đáp:
– Đệ đã tặng một viên thuốc Trú Nhan Đơn giả cho Nhiếp Tiểu Băng và lại tặng hộp Bát Bửu Thần Nê trong có giấu Đại Hoàn Đơn cho một vị hòa thượng để kết duyên.
Thiên Lạc nghe nói giật mình nhẩy bắn người lên và hỏi tiếp:
– Thiên duyên này thực lớn lao quá! Nhưng không biết vị lão hòa thượng nào là La Hán chuyển thế, hoặc phật hóa thân hay sao mà lại được Tư Mã huynh tặng cho một viên thánh dược linh đơn hãn thế ấy?
Tư Mã Ngạn cười gượng đáp:
– Lão hòa thượng ấy chính người cứ muốn độ hóa Du huynh vào cửa Phật và cũng là vị Thiền Sư lên trên lầu Hoàng Hạc mà Du huynh không muốn gặp ông ta đấy!
– Tưởng là ai, thì ra là ông ta! Thoạt tiên đệ chỉ cảm thấy lão già sói đầu đáng ghét thôi, bây giờ phải thêm hai chữ “đáng hận” nữa mới được! Sao Tư Mã huynh lại quen biết y?
– Xưa nay đệ không quen biết lão thiền sư ấy bao giờ, chỉ mới gặp ông ta lần đầu tiên ở trên lầu Hoàng Hạc thôi.
Thiên Lạc bỗng giơ hai tay lên nắm lấy hai vai của Tư Mã Ngạn, ngắm nhìn mặt chàng một hồi rồi khen ngợi rằng:
– Lần đầu tiên mới quen biết mà huynh đã tặng Trú Nhan Đơn cho Nhiếp Tiểu Băng, và cũng mới quen biết lần đầu mà huynh đã tặng Đại Hoàn Đơn cho lão già sói đầu Đại Trí! Lòng hiệp cốt này huynh khiến tiểu đệ kính phục Vô cùng!
Nói tới đó chàng lại tức cười hỏi:
– Việc huynh tặng Trú Nhan Đơn cho Nhiếp Tiểu Băng còn có thể nói là hồng phấn tặng giai nhân được, nhưng còn lão già sói đầu Đại Trí kia thì huynh muốn kết thiện duyên với y làm chi? Chả lẽ huynh lại muốn đi tu làm hòa thượng hay sao?
– Du huynh đoán rất đúng! Tiểu đệ thấy phiền não Vô cùng và người đầy người ưu tư, chỉ muốn cắt tóc đi tu ngay cho rảnh! Nhưng Đại Trí lão thiền sư lại cứ bảo đệ không có duyên nơi cửa Phật, nhất định không chịu tiếp dẫn !
Thiên Lạc bỗng cười ha hả đỡ lời:
– Lão sói đầu cứ nhất tâm nhất trí cứ muốn độ tiểu đệ làm đồ đệ của y, khi nào đệ chịu nổi những cái khổ buồn tênh ở trong cửa Phật như thế? Vì vậy đệ cứ hết sức lánh mặt, không muốn gặp y thế mà Tư Mã huynh lại cứ muốn làm hòa thượng, còn y thì lại bảo huynh không có duyên với cửa Phật!
Tư Mã Ngạn gượng cười đỡ lời :
– Như vậy đủ thấy tuệ Du huynh hơn đệ nhiều . Còn đệ thì nghiệp lụy quá nặng. . .
Thiên Lạc xua tay cười như điên như khùng cướp lời :
– Tuệ cân là nhân của đời trước, mà nghiệp lụy là quả của đời sau. Đời trước của ta như thế nào ta biết sao được? Nên chả cần phải nhắc tới làm chi? Còn đời sau thì viễn Vông lắm, ta cũng không cần nghĩ tới! Chúng ta chỉ cần biết đêm nay phải tận say để cầu vui trước mắt đã. CỐ nhân đã dạy: “Chỉ biết hưởng vui ly rượu lúc sinh tiền. Cần chi nghĩ tới tên tuổi lưu truyền nghìn năm mai sau?” Nên đệ cho chén rượu còn quý báu hơn cả Đại Hoàn Đơn lẫn Trú Nhan Đơn, những liều thánh dược ấy.
Chàng vừa nói vừa rói đầy hai chén rượu, đưa cho Tư Mã Ngạn một, và mình cầm một, rồi cả hai cùng cạn chén. Chàng lại nói tiếp:
– Tư Mã huynh đã dạy: “Khuyên quán canh tận nhất bôi tửu. Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu ,, (khuyên chàng uống cạn ly rượu này. Chúng ta cùng nhau giải tan mối sầu muôn năm).
Tư Mã Ngạn uống cạn luôn chén rượu ấy rồi thủng thẳng nói:
– Vạn CỔ sầu Vạn CỔ nên tiêu. CỐ nhân còn nói rõ: “Cử hơi tiêu sầu, sầu canh sầu (nâng chén để giải sầu, ngờ đâu càng sầu thêm) . Quý hồ mượn men rượu mà giải được phiền muộn trước mặt cũng đã thú lắm rồi .
Thiên Lạc cười ha hả quay đầu vào phía trong kêu gọi :
– Hương Thiền đã chải xong đầu chưa? Sao còn chưa thấy ra tiếp khách thế? Nếu ra thì nhớ đem cả cây đờn tỳ bà ra để giải sầu và chuốc rượu cho Tư Mã tướng công nhé?
Tư Mã Ngạn nghe thấy cái tên Hương Thiền có vẻ tao nhã lắm, chàng đoán chắc nàng nọ thể nào cũng là một giai nhân tuyệt sắc, tuy bị sa đọa vào chốn thanh lâu mà giữ được tấm thân trinh bạch. Cũng vì thế mà nàng kiêu ngạo lắm, không coi vương tôn công tử vào đâu, và cũng khinh thường cả tiền bạc nốt. Rút cục nàng có duyên với viên Vạn Diệu Trú Nhan đơn mà chịu lấy vị Thần Thâu cái thế này . . .
Chàng đang nghĩ ngợi thì trong nhà đã có mùi thơm tỏa ra chàng liền quay lại nhìn, thấy tấm mành vừa vén lên một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo trắng, chỉ hơi kẽ qua lông mày thôi chứ không tô son điểm phấn gì hết .
Thiếu nữ ấy chỉ hơi liếc nhìn Tư Mã Ngạn một cái, rồi cúi đầu vái chào mỉm cười nói :
– Tiện thiếp Mạnh Hương Thiền bái kiến Tư Mã công tử!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.