Trảm Long (Tập 2) - Tranh Đoạt Long Quyết

Chương 32: Thấy đao trong sương


Đọc truyện Trảm Long (Tập 2) – Tranh Đoạt Long Quyết – Chương 32: Thấy đao trong sương

Trải qua một trận xung đột dữ dội nữa ở cửa thành Nam Xương, nhóm người Lục Kiều Kiều biết mình đã bị truy binh đuổi sát gót, cả bọn không dám ăn uống trên đường hoặc vào trọ trong những khách điếm lớn thoải mái nữa, ngày ngày đều đi hết tốc lực cho tới khi bốn thớt ngựa kiệt sức mới thôi.

Bốn người chia làm bốn ca lần lượt nghỉ ngơi, buổi tối ẩn mình ở những chốn hoang thôn dã điếm, lại để An Long Nhi không cần phải ngủ dẫn theo Đại Hoa Bối phụ trách canh đêm.

Đêm hôm ấy, bốn người dừng chân ở một khách điếm vắng trong ngôi làng nhỏ, cả bọn ngồi quây quần dưới ánh đèn mờ mịt, đang chuẩn bị ăn cơm, Jack lấy trong chiếc rương da của mình một bình rượu bằng sắt hình bầu dục mặt ngoài bọc da, rót cho mỗi người một chén.

Lục Kiều Kiều lâu lắm chưa uống rượu Tây của Jack, hiếm khi nào anh chàng lại rộng rãi như hôm nay, cô vừa cầm lên định uống thì Jack đã vội vàng ngăn lại, đoạn nói với cả bọn: “Trước khi ăn, xin mọi người hãy cùng tôi cầu nguyện, khi tôi nói đến câu Amen cuối cùng, mọi người cùng nhắc lại theo nhé.”

Lục Kiều Kiều hỏi: “Tại sao phải cầu nguyện? Đồ ăn nguội hết cả rồi…”

Jack nói: “Nhanh lắm mà, cầu nguyện trước rồi ăn sau… nào, chắp hai tay vào giống như tôi đây này, cúi đầu xuống.”

Lục Kiều Kiều học theo Jack, mười ngón tay đan vào nhau thành nắm đấm, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ: “Đây là Ngoại phược ấn trong Cửu Tự ấn đấy, anh cũng biết cơ à!”

“Đừng nói mà!” Jack nghiêm trang nạt Lục Kiều Kiều: “Cảm tạ Chúa giáng sinh xuống đời chuộc tội thay chúng con, cảm tạ Chúa đã ban cho sinh mạng để con đến nước Trung Quốc xa xôi này, cảm tạ Chúa để con tìm thấy người con yêu nhất, chúng con là những kẻ hầu hèn mọn của Người, chúng con tin vào sự nhân từ và vạn năng của Người, cầu Chúa Giê-su ban cho chúng con trí tuệ và lòng dũng cảm, để chúng con không phải nghi hoặc trước sự dò xét; không bị sợ hãi trước hiểm nguy, để chúng con được Người chỉ dẫn chiến thắng tất thảy, để chúng con có thể vui vẻ khỏe mạnh, để con có thể vĩnh viễn ở bên Kiều Kiều, Amen.”

Cả bọn đồng thanh nói theo: “Amen.”

Sau khi mấy người nói xong, Jack liền dẫn đầu giơ ly rượu lên nói: “Chúc mọi người lễ Giáng sinh vui vẻ!”

Mặc dù mấy người bọn Lục Kiều Kiều không biết Giáng sinh là lễ gì, nhưng cứ có rượu uống là tốt, huống hồ còn là rượu vodka xưa nay chưa từng nếm, sau khi cụng chén, ai nấy đều làm một hơi, ho sặc sụa rồi mặt đỏ bừng bừng ngồi xuống ăn cơm.

Lục Kiều Kiều hỏi: “Vừa nãy anh nói cái gì mà a với chẳng men thế!”

“Amen… nghĩa là hy vọng có thể như vậy, mong là được như thế.” Jack giải thích, nhưng không gắp thức ăn cho vào miệng, mà đi ra chỗ rương hành lý lấy ba cái hộp bọc trong vải hoa, đưa cho Lục Kiều Kiều, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân mỗi người một cái.

Lục Kiều Kiều rất thông minh, cô nói: “À, tôi biết rồi, cầu nguyện là chú ngữ của Tây Dương các anh, Amen chính là câu Cấp cấp như luật lệnh mà chúng tôi hay nói, thế còn đây là cái gì?”

Jack ngồi xuống bàn, nói: “Cầu nguyện không phải chú ngữ, mà là trò chuyện với Thiên Chúa, đây là quà Giáng sinh tôi tặng cho mọi người, trong lễ Giáng sinh, người nào cũng nhận được quà.”

Lục Kiều Kiều vừa nghe thấy có quà liền hớn hở: “Mấy ngày trước mới vừa Đông chí, thì ra hôm nay chính là lễ Giáng sinh của người Tây các anh đấy à, có quà thì tốt quá, tôi tưởng chỉ có Tết mới được quà thôi chứ?” Cô vừa mở cái hộp ra vừa nói: “Cả cái gói to tướng này là gì đây? A… khăn choàng lông cừu mềm quá! Dễ chịu quá dễ chịu quá…”

Lục Kiều Kiều vui vẻ áp mặt vào tấm khăn lăn qua lăn lại, Jack thấy vậy thì sung sướng vô cùng, anh nói: “Thời tiết càng lúc càng lạnh, chiếc khăn choàng lông cừu của Đức này rốt cuộc cũng có thể dùng được rồi, lần trước đốt xe ngựa tôi còn không nỡ vứt đi… tiếc là trong xe bị cháy rất nhiều thứ, bằng không tôi sẽ có quà hay hơn cho Long Nhi và Tôn Tồn Chân, à, hai người mở ra xem có thích hay không?”

An Long Nhi mở hộp ra, thấy một con dao găm vỏ da, liền rút ra xem xét kỹ lưỡng, thấy lưỡi dao ánh lên hàn quang, sống dao khắc một hàng chữ Tây. Nó ngạc nhiên thốt lên: “Con dao nhỏ này đẹp thật, sắc lắm phải không anh Jack?”

Jack đáp: “Đây là dao găm do Thụy Sĩ sản xuất, tốt nhất thế giới đấy.”

An Long Nhi nghe nói vậy lại càng thích thú, cứ cầm trên tay ngắm nghía không nỡ rời, luôn miệng cảm ơn.

Tôn Tồn Chân mở hộp ra, lại thấy bên trong có một cái hộp nhỏ bằng bạc khắc hình chim ưng tung cánh hết sức tinh xảo, bên ngoài hộp còn có một bánh răng nhỏ, y nghi hoặc cầm lên xem xét, sau đó mở nắp hộp, trông thấy bên trong có rất nhiều chi tiết, nhưng không hiểu dùng để làm gì.

Jack thấy y không hiểu, liền vươn tay cầm lấy, “tách” một tiếng bật nắp ra, ngón tay vẩy nhẹ, ngọn lửa lập tức nảy lên, thì ra là một chiếc bật lửa bằng bạc.

Lục Kiều Kiều vừa trông thấy bật lửa, lập tức sấn tới xem: “Cái này hay thế…”

Tôn Tồn Chân nhận lại chiếc bật lửa, cũng “tách” một tiếng, bật ra ngọn lửa, thích thú đến độ bật ra tiếng cười ha hả từ sau tấm màn đen che mặt, còn nói cảm ơn Jack.

Lục Kiều Kiều thấy vậy bèn ỉu xìu, cô muốn đổi quà với Tôn Tồn Chân, nhưng Jack ngăn lại nói: “Em biết dùng ngón tay châm lửa, y không biết, với lại bật lửa là đồ dùng của đàn ông, con gái không dùng…”

Lục Kiều Kiều xịu mặt bảo Jack: “Ứ… tôi cũng muốn bật lửa nữa mà…”

Tôn Tồn Chân liền đưa ngay bật lửa ra cho Lục Kiều Kiều, Jack vội vàng nói: “Vẫn còn một chiếc, không phải tranh giành, vẫn còn một chiếc bật lửa nữa…” Nói đoạn liền lục lọi một hồi rương hành lý, moi ra được một chiếc khác hơi cũ một chút, nhưng kiểu dáng cũng tinh xảo đáng yêu hệt như chiếc lúc nãy.

Lục Kiều Kiều nheo mắt nhìn cái rương của Jack: “Bên trong còn có gì nữa thế?”

“Có gì cũng không thể cho em hết được, cho em rồi anh vẫn phải tự vác đi, ha ha ha…” Jack nói cũng đúng, cả bọn chỉ có mấy người như thế, không phải vác rương này thì vác hòm kia, cho ai cũng vậy cả thôi.

Lục Kiều Kiều thở dài một tiếng, quấn chiếc khăn lông cừu trắng quanh cổ nói: “Lâu lắm không được nhận quà rồi, Giáng sinh hay thật đấy, cám ơn anh.” Nói xong, cô liền nắm lấy tay Jack.

An Long Nhi đột nhiên nói: “Không phải nói lễ Giáng sinh ai ai cũng có quà sao? Anh Jack không có quà à?”

Jack mỉm cười nói: “Anh đã có món quà lớn nhất rồi, Thượng đế đã dẫn đường cho anh quen biết mọi người, quen biết Kiều Kiều, anh vô cùng cảm tạ tất cả những gì mọi người mang đến cho anh, ở Trung Quốc mấy năm nay, à không, trong suốt cuộc đời anh, ba tháng này là vui vẻ nhất…”

Anh thuận tay vỗ nhẹ lên cánh tay An Long Nhi, tay kia cũng nắm chặt bàn tay Lục Kiều Kiều, gật đầu mỉm cười với Tôn Tồn Chân.

Lục Kiều Kiều lí nhí nói: “Trên người tôi ngoài ngân phiếu ra thì chẳng có thứ gì hay ho cả, con búp bê vải của tôi lại đánh mất rồi, vốn có thể tặng anh một con búp bê vải…”

Jack vẫn nắm chặt tay Lục Kiều Kiều không buông, anh nói với cô: “Có em là đủ rồi, em là món quà lớn nhất Thượng đế ban tặng cho tôi, búp bê Trung Quốc của tôi.”

Lục Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu, lần này cô đỏ mặt thật chứ không phải cố ý làm ra vẻ ngượng ngùng, tự sâu thẳm nội tâm cô dâng lên một cảm giác xao động. Có điều, cô lại lập tức ngẩng đầu lên nói: “Phải rồi, nói cho chúng tôi biết lễ Giáng sinh là lễ gì đi?”

Vậy là cả bọn vừa ăn cơm, vừa nghe Jack kể chuyện Giê-su ra đời ở Jerusalem, sau đó đi truyền đạo trong dân gian, cuối cùng bị đóng đinh chết trên cây thập giá.

Lục Kiều Kiều nghe xong cảm thán nói: “Thì ra Su sê vĩ đại như vậy, đến thế gian này để cứu vớt chúng ta, rồi lại cam lòng bị đóng đinh trên cây thập giá để chuộc tội cho chúng ta, nhưng chúng ta tặng quà nhau là ý gì vậy?”

Jack nói: “Để thể hiện sự nhân từ của Chúa trời, để mỗi người trên thế giới này đều được chia sẻ niềm vui trong ngày hôm nay, cũng là để chúng ta nhớ rằng cho đi thì tốt hơn là nhận lấy.”

Lục Kiều Kiều tiếp lời: “Cho thì tốt hơn là nhận, lão hòa thượng cũng nói y như thế.”


Jack hỏi Lục Kiều Kiều: “Em có gì muốn nói với Thượng đế không? Em cũng có thể cầu nguyện.”

“Được thôi.” Lục Kiều Kiều lập tức chắp hai tay lại cúi đầu nhắm mắt nói: “Thượng đế à, con muốn có nơi ăn chốn ở có tiền bạc có nhà cửa, xin ngài phù hộ con gặp dữ hóa lành, gặp hiểm thành an, một vốn bốn lời, trăm điều thuận lợi, cấp cấp như luật lệnh, Amen.”

Jack và An Long Nhi nghe vậy thì cười bò ra bàn, nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ riêng Tôn Tồn Chân vẫn ngồi yên gắp đậu muối nhắm với vodka.

Tối hôm ấy, Lục Kiều Kiều gọi Jack sang phòng mình, đóng chặt cửa lại, dưới ánh sáng đỏ của lò lửa, cô chầm chậm cởi bỏ y phục trên người, chỉ để lại một chiếc khăn lông cừu trắng muốt dài thượt quấn trên mình.

Jack kéo tấm chăn bông dịu dàng cuộn Lục Kiều Kiều lại bế lên giường.

Thân thể Lục Kiều Kiều nõn nà mịn màng như đồ sứ trắng, Jack bế cô lên chỉ thấy tay mình nhẹ vô cùng, giống như đang nâng một sợi lông ngỗng có thể bay vút bất cứ lúc nào vậy,

Anh nhẹ nhàng đặt Lục Kiều Kiều lên giường, hai tay cô vòng lên bá lấy cổ anh, cặp mắt long lanh nãy giờ vẫn chăm chú nhìn dán vào gương mặt Jack. Jack chưa bao giờ nhìn kỹ Lục Kiều Kiều ở khoảng cách gần như vậy. Ba tháng trước, Lục Kiều Kiều mà anh gặp ở Quảng Châu sắc mặt lúc nào cũng nhợt nhạt như tờ giấy trắng, làm gương mặt thanh tú của cô toát lên vẻ chán chường đầy chất quý tộc; còn Lục Kiều Kiều hôm nay trải qua ba tháng bôn ba liều mạng, người không gầy đi, ngược lại, mặt còn lộ vẻ hồng hào khỏe mạnh, khiến người ta nảy sinh khao khát, chỉ muốn người phụ nữ này làm mẹ của các con mình.

Cô khẽ hé làn môi, hơi thở đều đặn phả vào môi và cằm Jack, Jack vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đỏ hồng lên vì ánh lửa trong lò của Lục Kiều Kiều, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.

Một giọt lệ lăn dài trên khóe mắt cô, hai tay cô kéo đầu Jack vào lòng mình, nhắm mắt một lúc thật lâu, Jack cũng nhắm nghiền mắt lại, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim đập của Lục Kiều Kiều.

Jack lắng nghe rất chăm chú, anh đang tập trung hết tinh thần để cảm nhận cơ thể này, trong tấm thân nhỏ bé ấy, ẩn chứa linh hồn mà anh chưa bao giờ có, đồng thời sẵn lòng dùng cả tính mạng mình để bảo vệ.

Anh cảm thấy cơ thể Lục Kiều Kiều nóng dần lên, mặt hơi ẩm ướt, không biết do giọt nước mắt kia hay là tại mồ hôi. Anh thì thầm bên tai Lục Kiều Kiều: “Đây là quà Giáng sinh hả…”

“Không phải… đây là cái thứ hại anh…”

Lục Kiều Kiều áp mặt vào mặt Jack, lần tìm đến bờ môi anh, khẽ hôn lên đó, sau đó dùng hai tay nâng mặt anh lên hỏi: “Không muốn à?”

“Muốn, từ lần đầu tiên gặp em đã muốn rồi…”

Lục Kiều Kiều thở hắt ra, khe khẽ nói: “Đeo bám bao nhiêu lâu mới được… anh lỗ vốn to rồi…”

Jack mỉm cười, một tay chống xuống để khỏi đè lên người cô, tay kia vuốt ve vạt tóc trước trán Lục Kiều Kiều, trán cô hơi ẩm, những lọn tóc dính bết vào làn da: “Ba tháng trước anh cũng cảm thấy như thế, nhưng sau này anh phát hiện… thực ra anh không thể có được em, thứ anh có chỉ là quyền được trao đi…”

Lục Kiều Kiều chầm chậm cởi y phục trên người Jack, sau đó từ từ trượt tay vào bên trong lần áo, ú ớ nói: “Vậy thì… anh trao đi đi…”

Động tác nhẹ nhàng chậm chạp của Jack khiến Lục Kiều Kiều đắm chìm trong cảm giác an toàn và ấm áp, khoái cảm dâng trào hết đợt này đến đợt khác lại làm cô không kìm được mà mở mắt ra, nhìn người đàn ông trong đầu chứa một thứ tư tưởng hoàn toàn xa lạ như đến từ một thế giới khác, nhưng lại sẵn sàng đi theo mình không cần bất cứ lý do gì ấy, lòng Lục Kiều Kiều chợt dấy lên một khao khát chưa từng có, cô đột nhiên ôm chặt thân thể Jack, ngừng lại, hổn hển hỏi anh: “Đàn ông ở nước các anh có lấy phụ nữ không còn trong trắng không?”

Jack bị cú dừng đột ngột của cô làm cho đỏ bừng cả mặt, mở miệng trả lời theo phản xạ: “Đương nhiên rồi…”

“Hộc… hộc… người đã kết hôn thì sao?”

“Có chứ… chỉ cần hai người yêu nhau… đương nhiên là có… hộc…”

Jack vẫn đang dồn sức ưỡn người lên, Lục Kiều Kiều không làm được, phát ra tiếng rên rỉ: “Ưm… người đã có con… có con rồi thì có muốn không…”

Jack cắn nhẹ vào tai Lục Kiều Kiều, ú ớ trả lời: “Yêu một người… tức là yêu tất cả những gì của người ấy… kể cả đứa trẻ nữa…”

Lục Kiều Kiều ngoảnh đầu đi, rồi xoay lại cắn vào tai Jack thì thầm: “Em đã kết hôn ở quê… có một đứa con…”

Jack ôm cô chặt hơn, cố nhịn cảm giác sướng khoái ở tai, hít sâu vào một hơi khí lạnh: “Anh cần em… đứa trẻ lớn chừng nào rồi… a… mau dẫn nó đi gặp anh… anh làm bố nó, dẫn nó đi Mỹ chơi…”

Nói xong, anh vòng tay ôm qua lưng Lục Kiều Kiều, nâng cái cổ nhỏ xinh của cô lên, hôn sâu vào miệng cô…

Lục Kiều Kiều đắp chăn bông, nằm phục trên người Jack. Cô phát hiện thì ra dùng đàn ông làm nệm nằm rất dễ chịu, có điều, chỉ nằm trên loại đàn ông lồng ngực rộng như Jack mới có cảm giác như nằm trên giường.

Đầu óc cô mơ màng, nhắm mắt lại mà lại không nỡ ngủ, cô đang dùng chút tỉnh táo còn sót lại, kết hợp với từng tấc da thịt trên thân thể để cảm nhận thứ cảm giác không thể hình dung pha trộn giữa quyến luyến và không sợ hãi tất thảy ấy, đoạn lẩm bẩm hỏi Jack: “Anh còn nhớ lúc nãy em nói gì không?”

“Em nói em đã kết hôn, có con…” Bàn tay Jack không ngừng chầm chậm vuốt ve tấm lưng cô.

“Anh… có nhớ anh nói gì không?”

“Anh nói mình thành hôn, cùng nuôi con… Lục Kiều Kiều, anh thích trẻ con…”

“Anh cũng thích cả chó nữa… em thấy anh rất thích con Đại Hoa Bối.”

Jack thấp giọng ậm ừ một tiếng, nhớ đến con Đại Hoa Bối từng cứu mình một mạng, lại cũng từng chuốc họa cho cả bọn khẽ bật cười thành tiếng.

Lục Kiều Kiều áp mặt vào ngực Jack, gác tay lên vai anh nói:

“Em gạt anh đấy… em không có con…”

“Cũng được… chỉ cần có em là được…”

“Biết anh muốn lấy em… em vui lắm, cám ơn anh…”

Jack nghe thấy cô nói vậy thì lấy làm lạ hỏi: “Em là phong thủy sư, không phải còn biết xem bói nữa sao? Em có thể bói xem anh có muốn lấy em không mà?”

Lục Kiều Kiều chống người nhổm lên khỏi lồng ngực Jack, yếu ớt bò tới trước mặt anh, mệt mỏi nhìn Jack rồi mỉm cười gục xuống vai anh, chầm chậm thì thầm vào tai:


“Lòng người khó đoán… em có thể tính ra mình thành thân vào lúc nào, cũng có thể bói ra chồng em là người như thế nào, vóc dáng ra sao… nhưng em không bói ra được người đó là ai…”

“Nhất định là anh rồi.”

“Ưm…” Lục Kiều Kiều dựa vào vai anh nhoẻn cười gật gật đầu, từ lần đầu tiên gặp Jack, cô đã nhìn ra được người đàn ông này không biết gạt người, trực giác còn mách bảo cô rằng, anh ta sẽ không gạt cô.

“Nếu như…” Lục Kiều Kiều không nói tiếp, chỉ ôm chặt lấy cổ Jack.

“Nếu như gì?”

“Nếu như ngày mai chúng ta sẽ chết… hôm nay chúng ta thành hôn nhé…”

“Ngày mai chúng ta sẽ chết à?”

“Anh có sợ không?”

“Ở bên em, anh không sợ…”

Lục Kiều Kiều chậm rãi di ngón tay trên mặt Jack, nhẹ giọng nói: “Thứ mà phủ Quốc sư muốn là Long Quyết chứ không phải anh, anh bỏ đi… thì sẽ không chết, nhưng nếu anh không đi… họ có đủ năng lực phá hoại bát tự của con người ta, nghịch thiên sát nhân, Su sê của anh cũng không phù hộ được anh đâu.”

Jack vươn tay ra nắm tay Lục Kiều Kiều áp lên ngực mình, nghiêng mặt cọ cọ vào vạt tóc mai ẩm ướt của cô, đoạn nói: “Em phiền phức thật… anh muốn đi thì đã đi lâu rồi, nếu có thể cùng chết với em, nhất định là sự an bài tốt nhất mà Thượng đế dành cho anh, chúng ta cứ thế đi…”

Jack nói dứt lời liền trở mình bước xuống giường, sau khi đắp chăn cho Lục Kiều Kiều lại chạy đi rửa mặt mặc quần áo. Anh sửa soạn xong xuôi rồi mới đi tới bên giường, hai tay nâng tay Lục Kiều Kiều lên, quỳ một chân trước mặt cô. Hành động này làm Lục Kiều Kiều giật nẩy mình tỉnh hẳn ngủ, ngồi bật dậy.

Jack dịu dàng mỉm cười, đỡ cô vào trong chăn, sau đó lại quỳ xuống nói:

“Anh, Jack White xin được cưới Lục Kiều Kiều làm vợ, để cô trở thành người bạn và người yêu trong cuộc đời. Anh xin thề với Thượng đế chí cao chí thánh: Anh trân trọng tình yêu của chúng ta dù là hiện tại, tương lai, hay vĩnh hằng. Anh sẽ tin tưởng em, tôn trọng em, anh sẽ cùng cười với em, cùng khóc với em. Anh sẽ yêu em trung thành, cho dù sau này giàu có hay nghèo khổ, gian nan hay sung sướng, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh cũng sẽ ở bên em cùng trải qua. Cho dù sắp tới có xảy ra điều gì, anh cũng sẽ luôn ở đây. Giống như anh đưa tay ra cho em nắm chặt, anh sẽ giao phó cả sinh mạng mình cho em. Lục Kiều Kiều, xin em hãy lấy anh…”

Hai mắt Lục Kiều Kiều nhìn chằm chằm vào mắt Jack, đôi môi run rẩy thở ra một hơi, rồi không sao hít vào được, nước mắt tuôn trào như suối. Cô đưa tay kia cho Jack, anh vẫn quỳ dưới đất, chầm chậm nhích người lại gần hơn.

Hai tay Lục Kiều Kiều ôm ghì cổ Jack, cô nghẹn ngào đến nỗi không thở nổi, nấc lên một tiếng, áp mặt vào mặt Jack lặng lẽ gật gật đầu.

Đêm hôm ấy, Tôn Tồn Chân ở trong phòng vùi đầu ngủ, An Long Nhi không ngồi tĩnh tọa luyện đan cả đêm, mà cùng Đại Hoa Bối dựa lưng vào tường, nhìn than trong lò lửa đến tận khi trời sáng, tay không ngừng mân mê lưỡi dao lạnh cứng của con dao găm Thụy Sĩ.

Trời tờ mờ sáng, Lục Kiều Kiều và Jack đã ra khỏi phòng. Lục Kiều Kiều không buộc tóc thành một bím lớn phía sau đầu hay búi lên thành hai cái sừng cừu non giống hồi trước nữa; hôm nay cô vén hết tóc ra sau đầu, búi lệch thành một búi lớn, lại thả mấy lọn tóc dài hững hờ buông xuống. Đây là kiểu tóc của phụ nữ đã có gia đình, khiến cô trang trọng hơn ngày thường mấy phần, nét mặt cũng toát lên một vẻ nữ tính và bình yên chưa từng có.

Cô còn thay bộ đồ nam bó sát người dạo gần đây vẫn hay mặc để tiện bỏ chạy và chiến đấu, khoác lên mình chiếc kỳ bào bằng gấm hồng tím, cổ quấn khăn lông cừu trắng muốt, trông tĩnh tại mà hân hoan.

An Long Nhi mở cửa ra thấy Jack và Lục Kiều Kiều, liền bị bộ dạng của cô làm cho giật nẩy cả người.

Lục Kiều Kiều mỉm cười kéo tay Jack vào phòng, nói với An Long Nhi và Tôn Tồn Chân: “Tôi giới thiệu một chút, đây là phu quân của tôi, Jack White, chúng tôi đã thành thân, kết làm chồng vợ.”

Lục Kiều Kiều nói xong, Jack liền đưa tay kéo cô vào lòng, hôn lên trán. Lục Kiều Kiều nhoẻn cười vui sướng, tựa đầu vào ngực anh.

An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đều đớ ra, trố mắt nhìn hai người trước mặt, không biết nên làm gì cho phải. Lục Kiều Kiều trông thấy bộ dạng ngây ngốc của họ, cảm thấy cần phải dạy cho họ biết một chút đạo đối nhân xử thế, bèn nói:

“Hai người phải chúc mừng chúng tôi trăm năm hạnh phúc, tóc bạc răng long, sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn đi chứ, nói mau… An Long Nhi nói trước…” Dứt lời, cô chỉ tay vào An Long Nhi.

An Long Nhi nói không chút biểu cảm: “Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, tóc bạc răng long…”

Ngón tay Lục Kiều Kiều chỉ tới trước mặt Tôn Tồn Chân, họ Tôn xưa nay chưa bao giờ nói những lời này, bối rối gãi gãi đầu, khó khăn lắm mới rặn ra được một câu: “Sớm sinh quý tử… chậc chậc, tôi không biết nói…”

Jack vỗ vai Tôn Tồn Chân, rồi lại ôm An Long Nhi nói: “Cám ơn lời chúc phúc của mọi người, hôm nay chúng tôi cần tổ chức hôn lễ, chúng ta mau lên đường, tới thị trấn trước mặt mời mọi người uống rượu mừng.”

Bốn người vội vàng thu dọn hành lý, sắp xếp xe ngựa, vung roi lên đường trong ánh ban mai.

Sau hai canh giờ, họ đã đến một thị trấn lớn tên là Đặng Gia Phụ. Hỏi thăm người dân bản địa biết được từ Đặng Gia Phụ men theo sông Bạch Tháp đi về phía Đông Nam một canh giờ sẽ đến núi Long Hổ, phủ Thiên Sư không ở trên núi Long Hổ, mà ở thị trấn Thượng Thanh dưới chân núi.

Lục Kiều Kiều biết hôm nay đã là ngày cuối cùng, cũng là canh giờ cuối cùng, chỉ có ngựa không dừng vó đi thẳng tới phủ Thiên Sư lấy được Long Quyết, họ mới có thể giành lấy toàn bộ quyền chủ động.

Jack rất muốn ở lại thị trấn bày tiệc mừng, cả bọn vui vẻ một phen, nhưng Lục Kiều Kiều đã khuyên anh từ bỏ ý định này, họ vào quán ăn trong trấn gọi bừa mấy món, ăn vội ăn vàng rồi lại lập tức khởi hành.

Men theo sông Bạch Tháp, đi mấy chục dặm đường lớn bằng phẳng, họ nhanh chóng nhận ra địa hình hai bên bờ sông đầy những núi non trùng điệp, quang cảnh tú lệ mà hùng tráng. Nhưng cả bọn đều hiểu rõ hiện đang là thời khắc quan trọng, không ai có lòng thưởng thức cảnh núi non sông nước của núi Long Hổ nữa. Đối với họ, đường càng hẹp, hình thế lại càng nguy hiểm.

Lục Kiều Kiều bắt đầu nói cho mọi người biết bố trí tác chiến của cô, đây là kế hoạch cô đã nghĩ rất nhiều ngày, cân nhắc lợi hại kỹ càng rồi mới quyết định.

Bát tự của Lục Kiều Kiều luôn bị phủ Quốc sư bám theo, vì vậy cô đi lấy Long Quyết là hành động cực kỳ ngốc nghếch, nếu bị chặn đánh dọc đường thì bao nhiêu công sức trước đây đem đổ sông đổ biển hết cả. Bởi thế, cô bèn để An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đi lấy Long Quyết, mình và Jack sẽ cưỡi ngựa tách ra, tiếp tục đánh lạc hướng nhân mã của phủ Quốc sư.

Sau khi lấy được Long Quyết, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân sẽ lập tức mang sách về Quảng Châu, tìm Lan tỷ, bà chủ của thuyền hoa Thiên Đức, giấu Long Quyết trong thuyền đợi cô và Jack quay về. Nếu gặp phải nguy hiểm, thực sự không có cách bảo vệ Long Quyết, thì thà rằng tiêu hủy nó đi chứ không thể để lọt vào tay kẻ khác.

Khi họ xuống xe chia ngựa và hành lý, Tôn Tồn Chân đột nhiên nhảy mấy bước lên ngọn một cây cao, nhìn về phía sau, từ xa thấy một đoàn người ngựa đang lao về phía họ.

Lục Kiều Kiều vội kéo An Long Nhi lại bên cạnh, ghé tai nói cho nó biết khẩu quyết để lấy được Long Quyết, sau đó bảo nó và Tôn Tồn Chân: “Tôi và Jack sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, hai người lập tức xuất phát đến phủ Thiên Sư, nhanh lên!”


Jack gọi Đại Hoa Bối đến bên cạnh, ngồi xuống đưa hai tay nâng đầu nó chà mạnh mấy cái, Đại Hoa Bối vui vẻ lè lưỡi liếm tay và mặt anh, đuôi không ngừng ngoáy tít. Jack lại ôm đầu nó, nói nhỏ vào tai nó mấy lời gì đó, đoạn dặn dò An Long Nhi: “Long Nhi, cố gắng mang theo Đại Hoa Bối, đừng vứt nó lại nhé.”

An Long Nhi gật gật đầu: “Biết rồi, em còn, Đại Hoa Bối sẽ còn.” Nói xong, nó liền ôm Đại Hoa Bối bỏ vào cái giỏ trên lưng ngựa, cùng mọi người tiếp tục chạy về phía Đông Nam.

Không biết do ngựa của họ bôn ba đường dài mệt mỏi, thể lực cạn dần hay do ngựa của đám truy binh phía sau khỏe mạnh vượt trội, bốn người cảm thấy không sao kéo dãn được khoảng cách, ngược lại càng lúc càng bị đuổi sát hơn. Họ chạy được chừng nửa canh giờ trên con đường núi duy nhất, đám truy binh phía sau đã gần đến mức ngoảnh đầu lại có thể lờ mờ trông thấy, phía trước xuất hiện một thị trấn nhỏ, tấm biển nhỏ tả tơi phía trước thị trấn đề hai chữ “Thượng Thanh”, xem ra đây chính là trấn Thượng Thanh, phủ Thiên Sư nằm ở nơi này.

An Long Nhi đang định quất ngựa phóng vào, Lục Kiều Kiều đã gọi giật lại: “Đợi đã, chạy với bọn cô một lát nữa, qua rặng núi phía trước, đến chỗ bọn truy binh phía sau không nhìn thấy hãy quay đầu lại, vào trấn từ phía sau!”

An Long Nhi nghe thấy có lý, mình có thể nhìn thấy truy binh, đối phương cũng có thể trông thấy mình, giờ vào trấn ở đây, sẽ bị bọn chúng chia ra truy kích, vì vậy liền đi theo Lục Kiều Kiều tới chỗ mỏm núi phía trước. Lục Kiều Kiều quay đầu lại không thấy bóng kẻ địch đuổi theo, liền giơ roi ngựa chỉ vào sườn núi, An Long Nhi và Tôn Tồn Chân lập tức kéo ngựa xoay đầu chạy lên núi.

An Long Nhi không biết lần này chia tay phải bao lâu sau mới có thể gặp lại Lục Kiều Kiều, ngồi trên lưng ngựa phóng như bay mà vẫn quay đầu lại liếc nhìn lần nữa, nhưng không thấy cái bóng màụ xanh quen thuộc, mà chỉ thấy một mảng hồng tím rực rỡ như hoa đào, tôn lên một gương mặt xinh đẹp.

Lục Kiều Kiều và Jack lao như bay rời xa họ, An Long Nhi trông thấy Lục Kiều Kiều đang ngoảnh đầu lại vẫy tay với nó, lòng chợt chua chát, quay đầu lại quất mạnh roi vào con ngựa bên dưới, vượt qua mỏm núi để tới phía sau trấn Thượng Thanh. Đám truy binh đằng sau không phát hiện ra An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đã lẳng lặng chuyển hướng lên núi, lao vọt qua phía dưới.

An Long Nhi trông thấy rõ ràng, đội binh mã này mặc quân phục của Lục doanh, ở giữa cũng có một số người mặc thường phục. Đội ngũ của họ rất dài, vừa nhìn đã thấy đến năm sáu chục người, lúc đại đội người ngựa phóng qua, tiếng vó ngựa như có khí thế giẫm nát cả cõi lòng, chấn toang gan phổi người ta. Đối mặt với đám binh mã ùn ùn như nước triều ấy, trong lòng An Long Nhi chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Lục Kiều Kiều quay đầu lại thấy An Long Nhi và Tôn Tồn Chân đã lên núi, liền vung roi thúc ngựa chạy về phía trước, cô hét lên hỏi Jack: “Anh nói gì với Đại Hoa Bối thế?”

Jack cũng lớn tiếng trả lời: “Anh bảo Đại Hoa Bối phải sống cho tốt, học theo anh mà tìm một con chó cái… ha ha ha…”

Lục Kiều Kiều vung roi quất về phía Jack quát lên: “Đánh chết anh bây giờ, sau này em kiếm một con chó cái về cho ngủ với anh.”

Jack vừa tránh cú quất roi vừa cười, Lục Kiều Kiều tranh thủ bỏ một quả ô mai vào miệng, đoạn quay đầu nhìn truy binh đằng sau, rồi hỏi Jack: “Anh chuẩn bị bao nhiêu viên đạn?”

“Sau khi đốt xe ngựa thì cũng không còn mấy thuốc súng nữa, ở đây anh chỉ có hơn ba mươi viên, còn em?”

“Em có hơn hai mươi viên, phía sau chắc có đến mấy chục người cơ đấy, tính sao bây giờ?!”

Jack cũng quay đầu lại nhìn, truy binh đã đuổi gần đến mức có thể nhìn thấy thân hình, anh nói: “Nếu đi qua chỗ nào địa hình tốt, chúng ta dừng lại, chủ động tấn công, như vậy bắn chính xác hơn.”

“Được!”

Ngay sau đó, phía trước xuất hiện một dốc núi, dưới chân dốc có một chiếc cổng cũ kỹ, bên trên đề bốn chữ lớn Đại Thượng Thanh Cung, họ thúc ngựa đi qua cổng, lại thấy một dãy bậc đá dài dẫn lên núi, Jack nói: “Đánh ở đây thôi, chúng ta lên trước đi.”

Đi hết dãy bậc đá lên ngọn núi nhỏ, họ trông thấy một đạo quán đã xập xệ đổ nát, nhìn lối đi rộng rãi bên đường có thể nhận ra năm xưa nơi này từng hưng vượng nhường nào. Mặt đất phía trước lối đi dựng một tấm bia đá lớn đã gãy đôi, bên dưới có bốn chữ “Võ quan xuống ngựa”. Đi tiếp qua một hành lang hai bên là tường cao đổ nát, đằng xa có một đại điện không còn biển bài gì, hai cánh cửa lớn nghiêng ngả như hai chiếc răng cửa bị ai đánh cho lung lay, bên trong tối om như mực.

Jack và Lục Kiều Kiều nhanh chóng kéo ngựa buộc vào chỗ kín đáo trong bụi cây, chia nhau mỗi người đeo một rương mây đựng hành lý quay đầu chạy xuống núi. Quay lại chỗ tấm bia đá “Võ quan xuống ngựa”, đi tiếp nữa là dãy bậc đá dài, xuống được đến nửa chừng, họ liền trông thấy cả đại đội nhân mã tập kết bên dưới dãy bậc đá, mấy thớt ngựa đi đầu đã xếp thành một hàng ngang xông lên.

Jack giơ tay chỉ sang phía bên kia bậc đá, hai người tách ra lăn tròn nấp phía sau gốc cây to ở hai bên bậc thang, đợi đội nhân mã lên núi.

Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, họ đã nghe thấy cả tiếng thở của lũ ngựa, Jack trông thấy viên quan dẫn đầu đội mũ gắn lông công đi qua bên cạnh mình, không ngờ y lại mặc giáp kín cả người, trên ngựa còn đeo khiên và cung tên.

Viên quan đi qua giữa Jack và Lục Kiều Kiều, nhưng không phát hiện ra bọn họ, khi đám binh sĩ phía sau ùa lên theo, Jack đưa mắt nhìn Lục Kiều Kiều, trỏ khẩu súng trên tay về phía viên quan dẫn đầu, rồi đột nhiên nhắm vào lưng y bóp cò, bắn y rơi xuống ngựa; Lục Kiều Kiều cũng đồng thời nhắm vào đầu tên binh sĩ ở trước mặt mình nổ súng.

Trong chớp mắt đã có hai người ngã xuống, tiếng súng bất ngờ làm lũ ngựa đã đi lên bậc đá sợ đến nỗi không ngừng hý vang, toan bỏ chạy, hai thớt ngựa đi đầu sau khi giật mình kinh hãi lại phát hiện người cưỡi trên lưng mình đã rơi xuống đất, lập tức chạy loạn hết lên lại xuống, đám binh sĩ trên lưng ngựa cũng hoảng loạn, nhao nhao toan kéo ngựa xuống núi.

Jack và Lục Kiều Kiều nhanh nhẹn vọt ra từ sau gốc cây, điểm xạ một cách bình tĩnh nhịp nhàng, không hề hoảng loạn, trước khi đám binh sĩ trên bậc đá kịp lùi xuống chân núi, họ đã bắn chết mấy người.

Dưới núi có người hét lớn: “Lùi lại! Xuống ngựa bày trận!”

Jack mặc kệ hành động của đám binh mã dưới chân núi, họ còn phải tranh thủ chút thời gian ít ỏi trước khi chúng xông lên để trang bị cho mình. Anh gỡ hai bộ giáp trụ trên xác chết ra, cùng Lục Kiều Kiều chia nhau khoác lên người, sau đó cầm một chiếc khiên khoác lên tay trái. Jack chưa từng dùng khiên, chiếc khiên này lại nặng hơn anh tưởng tượng. Có điều, anh không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, vội vàng xông tới bên cạnh các xác chết khác trên bậc đá để thu thập đao và cung tên.

Anh vừa ôm được hai ống tên, phía sau đã nghe thấy tiếng bật dây cung, Jack lập tức cõng khiên lách ra phía sau gốc cây to, giữ Lục Kiều Kiều trong tầm nhìn, mỗi người một bên phòng thủ bậc đá.

Đội binh mã dưới chân núi nhanh chóng sắp xếp xong đội hình tấn công lên bậc đá dốc và chật hẹp dẫn lên núi. Đám binh sĩ chia thành từng tổ bốn người, xếp thành trận thế hình vuông, hai người phía trước giơ khiên ngồi chồm hỗm che cho hai người cũng chồm hỗm đằng sau, bọn họ cứ tiến một bước lại ngồi thụp xuống một lần, từ từ di chuyển lên núi. Tấm khiên rất lớn, có thể che kín một người ngồi xổm, từ góc độ của Jack và Lục Kiều Kiều nhìn xuống, căn bản không thể nhìn thấy bốn người đầu tiên tấn công lên núi, mà chỉ thấy hai tấm khiên da to tướng hình tròn, tựa như con quái vật đang trợn tròn hai mắt áp sát lại gần họ.

Lục Kiều Kiều biết uy lực của khẩu súng côn trên tay mình, khiên của quân đội thông thường đều chỉ làm bằng mây hoặc da bọc ván gỗ, không thể ngăn được đạn súng Tây. Cô lẳng lặng thò đầu ra phía ngoài thân cây, nhắm chuẩn vào khiên nổ súng, ý đồ bắn xuyên qua khiên hạ sát tên binh sĩ nấp phía sau… Sau khi bóp cò, chỉ nghe một tiếng “bụp”, đạn đã bắn trúng khiên, nhưng lại phát ra thứ âm thanh trầm đục kỳ lạ, không hề có cảm giác nó đã xuyên thấu. Thế công của hai tấm khiên chững lại một thoáng, nhưng không có người nào ngã xuống.

Jack và Lục Kiều Kiều còn đang ngạc nhiên, tên binh sĩ phía sau tấm khiên đã đứng dậy bắn tên về phía họ, Jack vội kêu lên một tiếng nhắc Lục Kiều Kiều cẩn thận, cả hai cùng lúc rụt nhanh về phía sau thân cây. Hai mũi tên dài bay vụt tới kèm theo tiếng rít gió, ghim sâu vào thân cây họ đang ẩn nấp, khiến cả hai đều hoảng hồn trợn tròn mắt nhìn nhau qua bậc đá.

Đội khiên bốn người vừa trông thấy Jack và Lục Kiều Kiều nấp ra sau thân cây, biết trong một thoáng họ không thể ló ra nổ súng, trong đội liền có người phát lệnh: “Lên mười bước!” Bốn người liền rảo chân bước lên mười bậc đá, sau đó ngồi xổm dưới đất, nhích từng bước một. Đội khiên thứ hai lập tức bám theo, những đội còn lại cũng đã chờ sẵn dưới chân núi, đợi thời cơ tiến lên.

Jack chau mày, giơ chiếc khiên nặng nề trên tay lên, cầm báng súng đập mấy cái, chiếc khiên phát ra những âm thanh “cành cạch” trầm đục, thì ra đám truy binh này sớm biết súng Tây lợi hại, nên đã bỏ ra một số tiền lớn, dùng khiên sắt để vây hãm bọn họ.

Sau khi biết được chiến thuật của đối phương, Jack cũng học theo chúng dùng khiên che chắn thân mình, nửa ngồi nửa chạy sang phía bên kia bậc cấp tụ họp với Lục Kiều Kiều.

Đối phương cũng không ngốc, Jack vừa rời khỏi thân cây to che chắn thì một trận mưa tên đổ xuống rào rào, đập vào tấm khiên kêu đinh đinh đang đang ầm ĩ, anh đến bên cạnh Lục Kiều Kiều, nói với cô: “Em bắn một phát vào khiên của chúng, anh sẽ bắn tên đứng lên, anh đếm đến ba thì bắn nhé… một hai ba.”

Jack dùng khiên hộ thân lao ra khỏi thân cây che chắn, Lục Kiều Kiều đồng thời cũng xuất hiện bên dưới tấm khiên bắn vào khiên của đối phương. Sau tiếng súng của Lục Kiều Kiều, quả nhiên có bốn tên cung thủ đứng lên bắn tên về phía họ, Jack nhằm ngay vào đầu một tên trong đó, đối phương lập tức ngã xuống, nhưng vẫn có bốn mũi tên bay về phía chiếc khiên của anh.

Jack và Lục Kiều Kiều lại nấp ra sau thân cây, anh nói: “Phù, cái khiên này nặng quá, cầm nó thì không bắn nhanh được, em bỏ súng xuống cầm khiên xông ra, để anh bắn…”

Lục Kiều Kiều đón lấy cái khiên dựng trên mặt đất, sau đó dùng cả hai tay đẩy nó ra khỏi thân cây, Jack rê người phía sau cô giống như đám cung thủ bên dưới. Lục Kiều Kiều phát hiện chiếc khiên này quả nhiên rất nặng nề, thật khó cho Jack vừa nãy một tay xách nó lâu như vậy.

Đằng trước đã có người yểm hộ, hai tay được giải phóng, Jack lập tức khôi phục lại sự dũng mãnh ban đầu, anh nhổm người lên bắn phát đầu tiên vào tấm khiên dẫn trước, khi ba tên cung thủ đối phương đứng lên bắn tên, tay thiện xạ miền Tây là anh liền phát huy khả năng sát thương khủng khiếp. “Pằng pằng pằng”, ba tiếng súng liền thành một nhịp, không trượt phát nào bắn gục ba tên cung thủ, hai đội khiên mới tiến lên được nửa chừng vội vàng kéo thi thể lùi xuống bảy tám bước.

Jack thấy đối phương rút lui, liền nói với Lục Kiều Kiều: “Chúng ta cũng lùi lại, nơi này địa hình nguy hiểm, nếu bọn chúng vòng ra phía sau, tấn công từ trên xuống thì hai chúng ta chết chắc, mau lên núi.”

Lục Kiều Kiều giắt súng vào người, tay cầm cung tên, Jack xách chiếc khiên nặng nề cùng thanh đao ở phía sau yểm hộ, hai người nhanh chóng rút lên trên núi.

Mấy đội khiên bổ sung dưới chân núi đang định đuổi lên theo, thì một giọng trầm tĩnh vang lên: “Dừng! Bả tổng, đừng tấn công nữa, thương vong lớn quá rồi, hãy khiêng các huynh đệ tử thương xuống trước đã.”

Người vừa lên tiếng chính là An Thanh Nguyên, năm vị Quan chính của Khâm Thiên giám đều đứng xung quanh anh ta, bốn người Nhật Bản bọn Hotta Masayoshi thì đứng phía sau, hai bên bọn họ là hai đội binh mã đã xuống ngựa ngồi chồm hỗm lập thành trận thế hình vuông. Hai nhóm này có một nhóm là kỵ binh mượn từ Lục doanh ở phủ Cát An, tổng cộng ba mươi người; nhóm còn lại là hai mươi binh sĩ điều từ doanh trại phòng thủ thành Nam Xương, lúc mượn binh, An Thanh Nguyên đã nhắc nhở rằng đối phương có súng Tây, quan quân trong các doanh trại này liền nghĩ đến việc mang khiên nặng để phá giải.

Súng ống cuối thời Thanh đều là loại súng bắn một phát lại phải nhồi hỏa dược một lần, với kinh nghiệm đối phó loại súng họ thành thục phối hợp sử dụng cung tên và khiên nặng để tấn công Lục Kiều Kiều và Jack, nhưng đám quan quân này nằm mơ cũng không ngờ được, súng Tây đã tiên tiến đến mức có công năng bắn liên hoàn, khiến cho Lương bả tổng dẫn đội tham chiến cứ ngỡ rằng trên núi có đến năm sáu người.

Vì bả tổng của doanh trại phòng thủ thành Nam Xương là quan chức có phẩm trật, cấp cao hơn mấy đội trưởng đội binh mã đến từ phủ Cát An, nên An Thanh Nguyên đã giao toàn bộ binh mã cho Lương bả tổng này chỉ huy. Lương bả tổng vốn định giành công trước mặt đám quan cao của triều đình, nên mấy đợt binh sĩ xông lên đầu tiên đều là người của doanh trại thành Nam Xương, khốn nỗi phen này xuất quân bất lợi, ngay từ đầu đã bị phục kích dữ dội, binh mã Nam Xương do y dẫn theo tiêu hao mất một nửa. An Thanh Nguyên thấy vậy lập tức bảo dừng ngay việc tấn công không có hiệu quả này.

Một chiến thuật đã thất bại, có dùng nữa cũng chỉ tiếp tục thất bại, An Thanh Nguyên không làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Anh ta gọi mấy binh sĩ xông lên tuyến đầu lúc nãy lại, hỏi xem vừa rồi trông thấy đối phương có bao nhiêu người, binh sĩ đáp có một nam một nữ, chỉ có hai khẩu súng Tây. An Thanh Nguyên nghe xong chau mày lại, chắp tay sau lưng, dùng Tiểu Lục Nhâm bấm độn tính toán.

“Kỳ lạ thật…” An Thanh Nguyên trầm ngâm nói một câu, rồi cắt đặt nhân thủ:


“Toàn bộ ngựa để lại dưới chân núi, những người bị thương ở lại đây nghỉ ngơi băng bó và trông ngựa; Tiêu Kiếm, Lục Hữu và lão Kim, mấy người cùng Lương bả tổng dẫn theo hai mươi người lên núi từ phía chính diện; Mục Linh Mục Thác dẫn hai mươi người lên núi từ mé bên, chặn đường rút lui của chúng, phát hiện ra phạm nhân nam thì xử quyết tại chỗ, phạm nhân nữ bắt sống cho ta. Đi!”

Mọi người nhận lệnh xong lập tức tổ chức tiến lên núi, An Thanh Nguyên và bọn Hotta Masayoshi cũng chạy như bay lên các bậc thang đá.

Thì ra Hotta Masayoshi ở Trung Quốc vẫn luôn bị các ninja truy sát, trước đó, bốn người này lánh mình trong chùa Tịnh Cư cũng chính vì nguyên nhân ấy. Lần này, An Thanh Nguyên nói với họ, mình sắp phải dẫn binh rời khỏi chùa Tịnh Cư, nếu bốn người Hotta Masayoshi theo quân đội của mình rời chùa, họ có thể an toàn lên đường dưới sự bảo vệ của đoàn quân, không dễ gì bị đám ninja kia ám sát.

Điều kiện An Thanh Nguyên đưa ra là, nếu nhà Hotta có thể giúp anh ta hoàn thành nhiệm vụ, anh ta đảm bảo sẽ giúp Hotta Masayoshi tìm được trọn bộ Hải quốc đồ chí, đồng thời còn phái binh hộ tống bọn họ lên thuyền về Nhật Bản. Trước điều kiện tốt như thế, Hotta Masayoshi đương nhiên nhận lời ngay lập tức. Nhưng Hotta Masayoshi vẫn không hiểu tại sao An Thanh Nguyên phải truy sát em gái ruột của mình, An Thanh Nguyên cũng không giải thích nhiều, chỉ nói với Hotta Masayoshi, tất cả đều lấy việc nước làm trọng, anh ta không thể vì người đó là em gái mình mà nương tình được. Anh ta cũng chỉ yêu cầu bốn người Nhật Bản bọn họ phối hợp với mình trong quá trình tác chiến mà thôi.

Hotta Masayoshi cảm thấy như vậy dường như không có gì quá đáng, vả lại đây là đất nước của người khác, chuyện nhà của người khác, bản thân ông ta cũng không phán xét được thế nào là phải trái đúng sai, cứ xem cần phải phối hợp những gì rồi tính, bèn dẫn người của mình theo An Thanh Nguyên đến nơi này.

Trên đường, An Thanh Nguyên đối đãi với họ rất khách khí và chu đáo, tới vừa nãy tấn công lên núi, lúc tiếng súng nổ vang, anh ta vẫn để người nhà Hotta bọn họ ở phía sau, như vậy Hotta Masayoshi cũng không còn gì để nói nữa. Giờ khi An Thanh Nguyên hạ lệnh lên núi, bọn họ cũng cầm đao cầm kiếm bám sát theo sau.

Jack và Lục Kiều Kiều lùi lên núi, trở lại chỗ tấm bia gãy đề chữ “Võ quan xuống ngựa”. Tấm bia này vốn có lai lịch không nhỏ, thì ra cung Đại Thượng Thanh này là đạo quán do các đời Thiên Sư tọa trấn, tấm bia này được hoàng đế tiền triều đích thân ngự bút ban tặng, nguyên văn là “Văn quan xuống kiệu, Võ quan xuống ngựa”, bất cứ quan viên nào cũng không có tư cách cưỡi ngựa ngồi kiệu vào cung Đại Thượng Thanh, muốn bái kiến Thiên Sư thì đi bộ mà vào. Bên cạnh tấm bia có một ngôi đình lớn hình vuông, gọi là đình Hạ Mã, có mười hai cây cột trụ, dù đổ nát điêu linh, song vẫn có thể nhận ra được vẻ huy hoàng năm xưa.

Từ đình Hạ Mã đi vào đạo quán là một con đường dài hẹp hai bên có tường cao đổ nát, Jack vừa nhìn thấy địa hình này liền nói với Lục Kiều Kiều: “Chúng ta phục kích ở đây một lần nữa, lên bờ tường mai phục.” Nói xong, anh nhảy lên bờ tường trước, rồi thò tay xuống kéo Lục Kiều Kiều lên.

Jack ngoảnh đầu lại quan sát, phía trong tường là một dãy thần miếu, cũng đã đổ nát tiêu điều, anh nghĩ vậy cũng tốt, nếu không giữ được cửa ải này, họ có thể lập tức lùi vào trong miếu.

Lục Kiều Kiều cũng trông thấy cảnh tượng phía sau, nhưng trong mắt cô, nơi này không chỉ là một dãy những ngôi miếu đổ nát, mà còn thấp thoáng một trận pháp phong thủy. Có điều, cô cũng không có nhiều thời gian để nghĩ kỹ, chỉ thoáng ngần ngừ giây lát rồi lập tức tập trung phục kích truy binh.

Cô vừa mới leo lên bờ tường rút súng ngắm chuẩn hướng từ đình Hạ Mã đi tới, đám binh sĩ phía sau đã đuổi tới nơi. Hai tên binh sĩ vừa xuất hiện trong tầm nhìn của họ, tiếng súng lập tức vang lên, cả hai tên lập tức ngã lăn ra đất. Nhưng lại có một số lớn binh sĩ ùa vào đình Hạ Mã, tất cả đều nấp phía sau các cây cột lớn.

Lần này Lục Kiều Kiều và Jack đã thông minh hơn, họ chiếm lấy tiên cơ, hai khẩu súng nhắm chuẩn vào đình Hạ Mã, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội bắn tên, chỉ cần phía sau cột có người lộ ra một phần thân thể, họ sẽ lập tức nổ súng áp chế. Hai mươi binh sĩ do Đặng Nghiêu và Lục Hữu dẫn đầu bị dồn ép ra phía sau các cây cột, không thể nhúc nhích được gì.

Đặng Nghiêu liếc mắt nhìn về phía con đường nhỏ dẫn lên núi, thấy An Thanh Nguyên và mấy người Nhật Bản đang chạy lên như bay. An Thanh Nguyên thấy họ bị chặn ở đó, cũng không tiến vào đình Hạ Mã mà chỉ đứng trên bậc cấp chỗ không nhìn thấy con đường dẫn vào đạo quán, dùng ngón tay vạch một đường trước mặt, ra hiệu cho bọn họ tấn công mạnh mẽ hơn nữa.

Đặng Nghiêu đưa mắt nhìn An Thanh Nguyên vẻ ngơ ngác không hiểu, nhưng hai tay Lục Hữu đã kết ấn chữ “khôn”, ngón cái và ngón vô danh hai tay chập lại, cổ tay dán chặt vào nhau, xoay dừng lại trước ngực, miệng lẩm nhẩm gì đó, xung quanh đình Hạ Mã bỗng dâng lên sương trắng cuồn cuộn.

Lục Kiều Kiều trông thấy sương trắng bỗng dưng bốc lên, trong chớp mắt đã bao trùm cả đình Hạ Mã, còn tiếp tục tràn về phía con đường họ đang phòng thủ, lập tức đứng dậy nói: “Tấn công tới rồi, Jack, lùi mau…” Hai người khom lưng chạy trên bờ tường vào sâu bên trong con đường hẹp.

Họ chạy đã nhanh, sương trắng tràn đến còn nhanh hơn. Sương trắng tràn từ đình Hạ Mã vào con đường hẹp như thủy triều dâng, Lục Kiều Kiều biết rõ, bên trong màn sương trắng này tuyệt đối chẳng phải hư không, mà là đao và tên có thể lấy mạng người ta.

Sương mù đã vây quanh hai người, Lục Kiều Kiều ngước mắt quan sát, thấy bốn bề trắng xóa, giơ tay lên trước mặt không thấy ngón, cô áp sát vào người Jack, níu chặt tay anh không buông ra nữa, miệng khẽ nói: “Cất súng đi, dùng đao!”

Tay trái Jack nắm chặt tay Lục Kiều Kiều, anh cất súng đi rồi rút thanh đao dài mới nhặt được lúc nãy, kéo tay cô một cái, hai người nhẹ nhàng nhảy xuống con đường hẹp bên dưới. Lục Kiều Kiều hiểu ý Jack, kỳ thực, lúc ở trên bờ tường Jack có thể lựa chọn nhảy vào phía trong tường bỏ chạy chứ không phải nhảy xuống con đường bên ngoài đầy sương mù và binh sĩ. Nhưng sự an toàn trong thời gian ngắn ấy, chỉ khiến đối phương bảo tồn được nhiều thực lực, trong tình huống lấy ít địch nhiều như thế này, sương mù dày đặc chưa chắc đã là ưu thế của đối phương. Đối với một cặp vợ chồng tay nắm tay cảm nhận vị trí của đối phương thì những tên binh sĩ phân tán ra kia thực chẳng khác nào những kẻ mù dở.

Hai người vừa chạm đất liền ngồi thụp xuống, Jack kéo Lục Kiều Kiều lần mò đi ngược trở lại. Jack giơ thanh đao ra phía trước dò đường, xung quanh hai người toàn tiếng bước chân và tiếng thở, thỉnh thoảng lại có tiếng lưỡi đao rít gió vù qua trên đầu. Lục Kiều Kiều cảm thấy bàn tay Jack đột nhiên siết chặt, bên tai nghe tiếng hai thanh đao chạm nhau đánh “keng” một tiếng, đồng thời tay Jack cũng kéo giật cô về phía trước.

Lục Kiều Kiều đã hiểu ra, đây là đao của Jack chạm vào người đối phương, sau khi anh gạt đao của đối phương đi liền kéo mình về phía anh cảm giác được là có người, đao của người đó đã bị Jack gạt ra, chỉ cần thuận theo phương hướng ấy đâm tới, là có thể tiêu diệt kẻ địch.

Hai người tâm ý hợp nhất, thanh Tụ lý đao của cô không chút do dự phối hợp với mã đao của Jack, đâm thẳng về phía trước.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Lục Kiều Kiều nóng bừng, cô biết, đấy là do máu bắn lên. Sau đó, cô nghe thấy tiếng người ngã xuống, rồi tiếng bước chân rào rào lùi ra xa. Jack lắng nghe tiếng bước chân ở gần họ nhất, rồi lại lặng lẽ áp tới, thanh đao dài giơ ra trước mặt, chạm phải thứ gì rồi, thứ đó lập tức lùi lại. Lùi lại tức là người! Jack sải chân bước lên một bước, thanh đao dựa theo cảm giác đâm tới… “A!” Lại một tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng người lăn lê bò lùi ra xa.

Jack kéo Lục Kiều Kiều cấp tốc đuổi theo những tiếng bước chân lùi lại ấy, đến khi thanh đao chạm phải bức tường, anh liền ngồi xổm xuống góc tường, đồng thời kéo cô ra phía sau, rồi lại vòng thanh đao ra thăm dò.

Trên đầu anh có tiếng lưỡi đao rít gió, Jack nhanh chóng vung đao lên che chắn thân mình, tức thì tiếng binh khí chạm nhau dồn dập vang lên. Lục Kiều Kiều bị Jack kéo ra sau lưng, nhưng qua thân thể anh, cô cảm nhận được những cú chém dồn dập của Jack chỉ đổi lại thế công còn nhanh hơn của đối phương, hơn nữa kẻ này dồn lực vào thanh đao rất nặng, trình độ này tuyệt không tầm thường, trực giác mách bảo cô, đối phương chính là Khoái đao Lục Hữu.

Không đợi Jack chém thêm mấy đao nữa, Lục Kiều Kiều đã ngậm Tụ lý đao ngang miệng, tay phải mò xuống bao rút súng ra, bắn một phát về phía có tiếng đao giao thủ với Jack.

“Pằng!” Súng vừa nổ, đối phương lập tức rút lui, nhưng tiếng súng này rõ ràng đã tiết lộ cho kẻ địch biết vị trí của họ, tiếng bước chân xung quanh cùng lúc đổ dồn về phía họ.

Jack vừa nghe thấy tiếng bước chân dồn dập xông về phía mình, lập tức chạy men theo bức tường, kéo Lục Kiều Kiều lùi về phía đình Hạ Mã. Chạy được khoảng mười mấy bước, anh đột nhiên nhảy sang phía bức tường đối diện rồi chạy ngược lại, thì ra anh chạy như vậy là muốn phân tán đội hình của đối phương. Chiêu này hết sức hiệu quả, khi anh vung đao vọt sang phía bức tường bên kia, thanh đao trên tay lại chạm vào một tên địch khác; tay nắm chặt tay Lục Kiều Kiều, Jack chẳng còn e ngại gì cả, chạm phải bất cứ ai anh cũng có thể vung đao lên chém; anh lại kéo Lục Kiều Kiều ra sau lưng, không nói không rằng chém về phía cảm giác có người, một đao, hai đao va chạm trên đầu. Song tên binh sĩ này không giống mấy người bị họ âm thầm hạ thủ lúc nãy, hắn kêu toáng lên: “Bọn chúng ở đây, mau tới đi!” đồng thời múa loạn thanh đao đang cầm trên tay.

Lục Kiều Kiều nghe thấy rất rõ, tiếng đao chạm nhau ở phía trên, tiếng kêu cũng ở phía trên, người này đang đứng thẳng. Cô không đợi Jack kéo mình tấn công, mà chủ động rút đao rùn thấp người quét về phía thân dưới của kẻ địch. Ba đao quét qua nhanh chóng, phát ra hai tiếng động như thể đao đã ngập vào xương. Lục Kiều Kiều cảm thấy rất đầm tay, đồng thời, tiếng kêu thảm thiết và âm thanh ngã xuống của đối phương cũng báo hiệu rằng cô đã thành công.

Lục Kiều Kiều hưng phấn nói với Jack: “Lại hạ thêm một tên nữa rồi, mau rút lui thôi!” Lúc này, họ cảm thấy một cơn gió mát lướt qua mặt. Bàn tay Jack lại siết chặt thêm, hai người đều hiểu sương mù sắp tan đi, mà họ lại đang đứng giữa đường, không có chỗ nào để ẩn trốn, xung quanh toàn là binh sĩ đối phương, lại còn ba tên cao thủ của Khâm Thiên giám nữa.

Lục Kiều Kiều kéo tay Jack thuận theo hướng gió, anh liền giơ đao ra phía ấy, hai người tâm ý tương thông, cùng chạy về phía cuối con đường. Họ đều hiểu, chỉ có cách chạy theo hướng gió, với tốc độ ngang với cơn gió thì mới có thể ẩn thân trong làn sương mù lâu thêm một chút, từ đó có cơ hội rời khỏi con đường hẹp tựa như một cái lồng khổng lồ này.

Trong quá trình chiến đấu vừa nãy, họ đã nhanh chóng khám phá được phương pháp tay nắm tay tác chiến, chiến đấu trong sương mù dày đặc lập tức trở thành ưu thế cửa hai người. Jack và Lục Kiều Kiều chạy theo cơn gió, hễ thanh mã đao trên tay Jack chạm phải người, sau khi gạt binh khí của đối phương ra, Lục Kiều Kiều liền phối hợp với anh hạ sát đối phương. Hôm nay là hôn lễ của họ, tân lang và tân nương tay nắm tay giữa màn sương trắng, nhảy một điệu valse chết chóc trong nền nhạc tấu bằng chiến đao trên con đường mở ra bằng máu.

Gió mỗi lúc một lớn, họ liên tiếp hạ sát mấy tên binh sĩ trong sương mù, cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng. Bốn phía quanh họ là những bức tường đổ nát và đám binh sĩ bao vây, Lục Kiều Kiều vội kéo Jack lách vào trong chỗ tường đổ. Đám quan quân triều đình vừa nãy đã nếm mùi lợi hại của súng Tây, vừa thấy sương tan, ai nấy đều tự tìm chỗ ẩn nấp, trố mắt ra nhìn mục tiêu chạy vào khu miếu mạo đổ nát mà hùng vĩ.

An Thanh Nguyên và các võ sĩ nhà Hotta đứng ở đầu con đường hẹp, từ đằng xa đã nhìn thấy Lục Kiều Kiều và Jack chạy vào chỗ bức tường đổ. Anh ta phát hiện phương pháp thả sương mù của Lục Hữu cũng không thành công, từ tiếng kêu thảm thiết của đám binh sĩ, rõ ràng màn sương này đã trở thành ưu thế tác chiến của hai người kia. Trước tình hình đó, anh ta bèn niệm một đạo Thanh phong chú, xua tan sương mù dày đặc, hòng quan sát xem Lục Kiều Kiều chiến đấu ra sao.

An Thanh Nguyên tính ra được An Long Nhi đã tách nhóm đi về phía Tây, nhưng điều này không có nghĩa mục tiêu của thằng bé là Long Quyết. Với sự giảo hoạt của Lục Kiều Kiều, sắp xếp cho An Long Nhi tách ra làm kế nghi binh cũng không có gì là lạ, nếu anh ta lập tức quay đầu đuổi theo An Long Nhi, vậy thì Lục Kiều Kiều vốn biết Long Quyết ở đâu sẽ nhân cơ hội ấy mà giành lấy. Một người muốn giành đoạt Long Quyết sẽ gắng hết sức để giữ mạng, nhưng nếu cô liều mạng tác chiến, chứng tỏ họ đang kéo dài thời gian, vậy anh ta cũng không cần tốn thêm thời gian ở đây nữa.

Lần này tự mình đôn đốc tác chiến, anh ta cũng nhìn ra được biểu hiện qua quýt của Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức. Khi kiểm tra hồ sơ, An Thanh Nguyên đã biết Đặng Nghiêu là viên quan lão luyện chu đáo nhất, nhưng y cứ liên tục giả điên giả ngốc, hết lần này đến lần khác buông tha cho Jack và Tôn Tồn Chân. Trước đây, An Thanh Nguyên chưa lần nào tận mắt nhìn bọn họ tác chiến, mà chỉ nghe báo cáo sau khi kết thúc, kể cả có nghi ngờ cũng không thể tùy tiện định tội; vì vậy vừa nãy sau khi chia binh làm hai, anh ta liền đích thân đi theo đám người bọn Đặng Nghiêu, xem bọn họ chiến đấu ra sao. Theo những gì anh ta tận mắt chứng kiến ngày hôm nay, Đặng Nghiêu và Kim Lập Đức đúng là có hiềm nghi tiêu cực kháng lệnh, chỉ có Lục Hữu là dốc hết sức chấp hành. Có điều, trước mắt An Thanh Nguyên cũng không quản được quá nhiều việc như vậy, chỉ có thể âm thầm ghi nhớ trong lòng. Bên kia bức tường chính là quần thể miếu mạo mà Lục Kiều Kiều chạy vào, An Thanh Nguyên rảo chân chạy tới cuối con đường hẹp, đứng ở vị trí có thể nhìn thấy những ngôi miếu đó. Đám binh sĩ đều phục ở bên ngoài không dám tiến vào, An Thanh Nguyên ra lệnh cho Đặng Nghiêu: “Tiêu đại nhân, dẫn theo mười người mang cung tên vòng ra sau núi, xua bọn chúng tới chỗ chúng ta.”

Đặng Nghiêu lập tức nhận lệnh, dẫn người lẩn vào các bụi cỏ, âm thầm tiến về phía năm sáu ngôi miếu đổ nát bên đó.

An Thanh Nguyên lại bảo Lục Hữu: “Lục đại nhân, đi theo Tiêu đại nhân đi…”

Lục Hữu đưa mắt nhìn An Thanh Nguyên, An Thanh Nguyên nhắm mắt khẽ gật đầu. Lục Hữu hiểu anh ta muốn mình giám sát Đặng Nghiêu bèn chắp tay một cái rồi đuổi theo họ Đặng.

An Thanh Nguyên lại gọi Kim Lập Đức đến bên cạnh, nói: “Kim đại nhân, ngươi là địa quan trong cung, sở trường nhất là phong thủy, hãy xem nơi này là bố cục gì vậy?”

Họ Kim gầy gò thấp nhỏ, mang vóc dáng điển hình của người phương Nam, y nhanh nhẹn nhảy lên bờ tường quan sát một hồi, sau đó nhảy xuống bẩm với An Thanh Nguyên: “Quốc sư, chín gian miếu ở đây xếp thành bố cục hình Phượng hoàng, nhưng không có tượng Phượng hoàng tung cánh bay cao, chắc là bố cục Chu tước phục ma.”

An Thanh Nguyên nói: “Ừm, mắt quan sát của ngươi cũng không tệ, nơi này đích thực là Phục ma chi địa. Theo ngươi nên bắt mấy người này thế nào?

Kim Lập Đức đáp: “Phượng hoàng phục ma, không dồn lực vào mỏ phượng mà ở vuốt phượng, dựa theo bố cục trước mắt, ở mé núi có một ngôi tháp đổ, nguyên bản có lẽ là hình đầu phượng và mỏ phượng, nhưng tháp đổ như phượng mất đầu, muốn thoát khỏi bố cục này thì từ phương vị ấy là dễ nhất, trước tiên phải chia quân ra chặn giữ ở đó. Nếu bọn chúng không chạy được, thì có thể dồn vào vị trí vuốt phượng hoàng trong bố cục này, nơi đó là Phục ma chi địa chí âm chí tà, vì vậy mới xây dựng điện chính trên như lưng phượng dưới như vuốt phượng để trấn áp. Trong gian điện đó, tam muội chân hỏa của người ta sẽ bị tắt lụi.”

An Thanh Nguyên nghe y nói hết, lập tức dặn dò: “Tốt lắm, ngươi và Lương bả tổng dẫn theo những người khác canh chừng bên dưới tòa tháp đổ.”

Sau đó, anh ta quay lại chắp tay nói với Hotta Masayoshi: “Hotta tiên sinh, nhờ các vị canh chừng ở chỗ này, đối phương có mấy người các vị đều đã gặp cả rồi, ngoài Lục Kiều Kiều ra, những kẻ khác đều xử quyết tại chỗ.”

Hotta Masayoshi khom người nhận lời, An Thanh Nguyên liền một mình đi vào trong quần thể miếu mạo đổ nát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.