Trạm Lam Huy Chương

Chương 46: Bạch Ngân Kiếm Thánh


Đọc truyện Trạm Lam Huy Chương – Chương 46: Bạch Ngân Kiếm Thánh

– Ma pháp sư không nên để bản thân lâm vào tuyệt cảnh, Sarin!

Faeron dùng thùng nước rửa sạch vết thương trên đùi, lộ ra xương cốt trắng ởn.

– Thật sự không có cách nào sao?

– Chờ sau khi ngươi trở thành Đại ma pháp sư thì hãy hỏi lại ta vấn đề này đi. Tieta, dùng vũ khí của ngươi thí nghiệm một chút!

Faeron quay về phía Tieta vẫn luôn một mực yên lặng mà nói.

Tieta rút ra Boomerang, cắt về phía cái đùi trắng bóng trên đài thí nghiêm. “Xuy” một tiếng, xương đùi cứng cỏi bị Boomerang của Tieta trực tiếp chặt đứt, không có chút trở ngại nào.

– Không phải, tuy ràng ngươi không sử dụng kiếm khí, nhưng nắm giữ lực lượng lại không có gì khác Kiếm Sư cả. Sarin, ngươi tới thí nghiêm đi.

– Ân!

Sarin niệm chú, phóng ra một cái băng nhận, “rắc” một tiếng, băng nhận đâm vào trong xương đùi, chỉ đâm được sâu một phần ba.

– Lực công kích như vậy là đủ rồi, ngươi có thể làm đến vậy, ta đã rất kinh ngạc. Tuy nhiên ở trong chiến đấu, ngươi có thể phóng ra ma pháp hoàn mỹ như thế này, chỉ sợ cũng phải sau khi thăng cấp thì mới được. Đối mặt với Kiếm Sư cao cấp, ngươi không thể làm được một kích mất mạng, ngược lại sẽ khiến bản thân lâm vào thời gian suy nhược, đây cũng không phải là lựa chọn tốt.

– Ta sẽ dùng Hư Ảo Chiểu Trạch khống chế địch nhân, để cho Tieta hoàn thành công kích.

– Nếu địch nhân là hai tên Kiếm Sư cao cấp thì sao?

Faeron hỏi một vấn đề rất đơn giản, Sarin là Ma pháp sư cấp hai, sau khi vượt cấp phóng thích một cái ma pháp cấp ba, Ma huyền sẽ tiêu hao sạch sẽ. Không có Ma huyền, Sarin sẽ chỉ là gánh nặng cho Tieta. Đương nhiên Sarin có thể phóng ra hai ma pháp cấp ba, tuy nhiên vấn đề mấu chốt không phải là ở chỗ này, bởi vỉ địch nhân có thể là ba tên Kiếm Sư cao cấp.

– Dùng toan dịch và khói độc khống chế hô hấp của địch nhân, dùng Sương Trận nhiễu loạn tiết tấu của địch nhân.

– Điều này cần tính toán theo công thức Figaro…!

Sarin thầm nghĩ, công thức Figaro sao, cho ta thêm nửa năm thì sẽ có thể dùng trong thực chiến, đối phó Jo Alíonso Bá tước thì khẳng định là cần phải tỉm thêm sự giúp đỡ, nhưng mấu chốt nhất vẫn là vấn đề cấp bậc. Không thăng cấp, Ma huyền sẽ luôn luôn không đủ dùng. Nhưng điều này cũng chỉ có thể dựa vào từng bước tích lũy, trước mắt thì thực sự hắn không có biện pháp nào hay để đối phó với Kiếm Thánh cả.

Thấy Sarin không còn phản bác nữa, Faeron nói:

– Chạy trốn có lẽ là lựa chọn tốt nhất, tuy nhiên nếu ngươi có đủ tiền, quyển trục mới là phương án tốt nhất.

Sarin không nói gì, điều này còn cần phải nói nữa hay sao, có một vạn quyển trục đập ra ngoài, cho dù chỉ là ma pháp cấp ba, thì Kiếm Thánh cũng không đỡ nổi. Vấn đề là một cái quyển trục ma pháp cấp ba có giá tận 200 kim tệ, một thanh luyện kim tiễn mới 1 kim tệ, chất lượng tốt hơn thì cũng chỉ là kim tệ. Có nhiều tiền như vậy, còn không bằng thuê một đoàn lính đánh thuê, dưới loạn tiễn cùng bắn, Kiếm Thánh cũng không thoát chết được.

Faeron mỉm cười nói:

– Xem ra ngươi suy nghĩ rất cẩn thận, một người vũ dũng thì cũng vĩnh viễn không bàng lực lượng quần thể được.

Sarin trong lòng nghiêm lại, vô cùng cảm kích, Faeron nhận ra hắn nhớ quê hương, sợ hắn nhất thời xúc động chạy đi báo thù. Dưới tay Jo Alíonso Bá tước chỉ sợ cũng có mấy ngàn binh sĩ, nếu còn thiết kế bẫy rập nữa, khẳng định hắn sẽ có đi mà không có về. Nếu hắn mà chết, gia tộc Mesterlin sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt huyết mạch.

Rống…!

Đang nói chuyện, phía xa truyền đến tiếng ma thú rống. Faeron biến sắc, cũng không giải thích gì cho Sarin, thi triển một cái gia tốc thuật, nháy mắt đã chạy ra khỏi cái lều. Sarin lần đầu tiên gặp được Ma pháp sư chạy trốn nhanh như vậy, ít nhất còn nhanh hơn cả Kỵ sĩ không đầu lúc xung phong.

Xung quanh quân doanh chỉ được bày sẵn cự mã, ngay cả chiến hào cũng không có, ở trước cửa doanh địa, một người một thú thể như chẻ ừe giết vào. Quân Grievances có hơn một trăm người đứng gác, toàn bộ bị đánh văng ra, căn bản không ngăn được người này công kích.

Sarin bước ra khỏi lều, rất xa đã nhìn thấy một cảnh tượng rung động lòng người.


Một con Kinh Cức Long trưởng thành đánh bay ba tên kỵ binh, đang gào thét rống giận, giâm lên đỉnh lều. Binh sĩ trong lều bị giâm thành thịt nát, máu tươi ỊịỆ chảy ra như suối. Bên cạnh Kinh Cức Long có một người mặc trọng giáp kim loại che kín toàn thân, cầm Lưu Tinh chùy trong tay, sải bước đi tới lều lớn của Lex quận chúa.

Hiển nhiên mục tiêu của hắn không phải là Sarin, nhưng mà vẫn khiến Sarin cảm giác máu trong người đều ngưng lại, chưa nói tới ma pháp, cho dù muốn di chuyển một bước chân cũng không thể làm được. Trên người tên này tản ra lực lượng rất cường đại, so sánh với hắn thì con Kinh Cức Long kia lại giống như một con mèo nhỏ đáng yêu. Mỗi một bước của hắn đạp lên mặt đất, đều phát ra tiếng vang trầm đục. Dưới chân bụi mù bốc lên, giống như thiên quân vạn mã đang xung phong.

Mục tiêu của hắn là Lex quận chúa trong lều lớn, Sarin chỉ là bị khí thế lan đến, thì đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu. Tieta và Nerys cũng đi ra, thấy Sarin không ổn, Tieta liền ôm lấy thắt lưng Sarin, lùi lại phía sau. Nerys cũng vô cùng khẩn trương, nàng che ở phía trước Tieta, nhìn chàm chàm vào người toàn thân mặt áo giáp kia.

Người này giống như là một ác ma, tạo cho nàng một cảm giác căn bản không thể chống cự được. Nếu không phải phía sau có Sarin thì Nerys đã sớm chạy trốn đi rồi.

Sắc mặt Sarin đỏ rực, áp lực tinh thần thật lớn thoáng giảm bớt, tay ừái khẽ nhúc nhích, lập tức kích phát ra ma pháp trên ma pháp bào, Vô Hình Thuẫn được mở ra, mặc dù là ma pháp cấp thấp nhất, cũng tiêu trừ được đại bộ phận áp lực mà Sarin đang phải chịu đựng.

Hắn nhìn chàm chàm vào tên võ sĩ kia, toàn thân tên này được khoác lên một bộ áo giáp màu đen, bộ áo giáp này liền một khối, ngoài các đốt ngón tay, nhìn không ra khe hở gì để chọc vào cả, ngay cả mặt nạ cũng che kín khuôn mặt. Bộ phận che mắt cũng không được nạm thủy tinh, mà là miếng che mắt hình tam giác, lạnh như băng.

Bộ phận che vai của trọng giáp, phần khửu tay và đầu gối đều có các gai kim loại bén nhọn, Lưu Tinh chùy trong tay hắn vung lên theo mỗi bước chân, phát ra âm thanh vù vù. Mấy chục tên binh sĩ bị đánh nát đầu, bị luồng kình phong do Lưu Tinh chùy phát ra cuốn lên trên không trung, sau đó rơi xuống phía sau võ sĩ này.

Hai binh sĩ phóng ngựa vọt lên, mũi kiếm thương chỉ thẳng vào ngực của võ sĩ.

Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, mũi kiếm thương bị cắt thành hai đoạn, bắn nhanh ra ngoài, lập tức những binh sĩ này rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng rồi không thấy nhúc nhích nữa. Sarin còn chưa thấy rõ võ sĩ này làm thế nào, bên trong lều lớn đã truyền ra thanh âm bình tĩnh của Lex quận chúa:

– Denise, lui ra!

Denise vừa mới tập hợp được hơn một trăm binh sĩ, nghe vậy liền giữ chặt chiến mã lại, đứng ở phía xa nhìn võ sĩ kia đang đi về phía lều của quận chúa, trong lòng ừàn ngập lo lắng.

Từ trong lều đi ra bốn người, ngăn lại đường đi của võ sĩ.

Bốn người này đều mặt trường bào cùng màu, cũng không mặc áo giáp, trong tay cầm theo chỉ là Tần Nhân tám mặt kiếm rất bình thường. Trọng khải võ sĩ lập tức dừng chân, bốn người này xuất hiện khiến hắn cảm thấy bất ngờ. Tình báo đã sai lầm, bên cạnh Lex quận chúa lại còn có bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh.

Rời đi? Vậy thì không cam lòng chút nào!

Tiếp tục ư? Đối phương còn có hai Đại ma pháp sư chưa ra tay. Vạn nhất bị thương, hơn một ngàn binh sĩ kia sẽ không còn là con kiến nữa, mà chính là đao phủ, sẽ chém hắn thành mảnh nhỏ.

Hừ!

Trọng khải võ sĩ dường như bị sự do dự của mình làm tức giận, trong miệng phát ra âm thanh hừ lạnh, con Kinh Cức Long đang giẫm lên những cái lều kia lập tức quay đầu lại, hướng về phía bốn người đang bảo hộ lều lớn mà vọt tới.

Kinh Cức Long là thuộc loại Địa Hành Long có phòng ngự mạnh nhất, không biết thi triển ma pháp, nhưng thân thể cao bốn thước kia còn cứng rắn hơn cả kim loại, đây chính là vũ khí cường đại nhất. Ma pháp cũng không gây được thương tổn lớn đối với nó, ngoài việc không thể dùng làm tọa kỵ, loại ma thú này gần như là lợi khí cường đại nhất trong chiến ừanh.

Một khi Kinh Cức Long đạp về phía trước, cho dù là Kiếm Thánh cũng không ngăn cản được. Trọng khải võ sĩ đi phía trước Kinh Cức Long, một lần nữa vung lên Lưu Tinh chùy.

Bốn người cầm Tần Nhân bát mặt kiếm trong tay như quỷ mị ừánh ra, lướt qua hai sườn của Kinh Cức Long, bốn thanh trường kiểm tấn công về phía trọng khải võ sĩ, động tác này như thể được luyện tập ngàn vạn lần, động tác dưới chân bọn họ rất đều nhau, gần như là dán vào thân thể Kinh Cức Long mà đi.

Kinh Cức Long mất mục tiêu, không ngừng cuồng bạo, tiếp tục lao về phía lều

lớn của Lex quận chúa.

Nêu bị nó đạp một nhát, những người trong lêu khăng định không thế may mắn

thoát khỏi. Sarin thấy công kích như vậy, trong lòng toát ra một từ: Ma thú võ sĩ.

Có thể thu phục được ma thú để tác chiến thì cũng không phải là điều gì đáng ngạc nhiên cả, nhưng muốn khống chế một cách hoàn mỹ thì cấp bậc của ma thú sẽ phải thấp hơn hai cấp so với võ sĩ thì mới được. Kinh Cức Long là ma thú cấp sáu, vậy thì trọng khải võ sĩ này…!

Bạch Ngân Kiếm Thánh!


– Sarin…!

– Không cần đi lên, chúng ta không giúp được gì đâu!

Sarin ngắt lời Tieta. Tieta nhiều nhất là đạt tiêu chuẩn Kiếm Sư trung cấp, đối mặt với Bạch Ngân Kiếm Thánh, nàng cũng không có lực trả đòn nào cả. Nếu muốn kiếm chút lợi ích, còn không bằng một Ma pháp sư cấp thấp như hắn. Dù sao ma pháp là công kích cự ly xa, không thương tổn được địch nhân thì cũng có thể tạo được tác dụng kiềm chế.

Tieta cũng không phản bác, Lex quận chúa đối với nàng không tồi, nhưng những trợ giúp kia đều được Sarin dùng tiền thanh toán rồi. Sarin không cho nàng hành động, đương nhiên nàng sẽ không muốn đánh với tên khủng bổ kia rồi. Người Caucasus rất coi trọng đoàn thể, mà trong lúc này, đoàn thể của nàng do Sarin làm thủ lĩnh, về phần những người khác thì còn không đến mức để nàng đi liều mạng.

Bên trong lều đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, những ánh sáng này chia ra làm sáu luồng, bắn về phía Kinh Cức Long. Kinh Cức Long cúi đầu xuống, tránh bị thương tới hai mắt, sau đó không chút tạm dừng nào, tiếp tục muốn giẫm nát lều lớn dưới chân. Sáu luồng sáng trắng này bắn lên trên thân thể của Kinh Cức Long, giống như những thanh kiếm sắc bén, cắt đứt mấy cây gai trên lưng Kinh Cức Long. Nhưng cũng chỉ có thể làm được như vậy, ma pháp quang hệ cấp sáu vốn cũng không có tác dụng lớn đối với ma thú cấp sáu có ma kháng cực cao, huống chi là Kinh Cức Long, một loại gần như miễn dịch ma pháp.

Ma pháp miễn dịch có nghĩa là có khả năng yếu bớt thương tổn do ma pháp cùng cấp hoặc dưới cấp từ 80% trở lên.

Trong lòng Sarin lại thấy yên tâm, ma pháp cấp sáu này chỉ là một sự khởi đầu mà thôi, dùng để xác định tọa độ chuẩn xác cho ma pháp phía sau. Neu không thì chỉ dùng ma pháp địa hệ đã có thể ngăn cản bước chân của Kinh Cức Long rồi.

Thình thịch…!

Kinh Cức Long dùng đầu húc vào cái lều, nhưng đón chào nó chính là một cây cột đá.

Ma pháp cấp sáu: Đại Địa Đồ Đằng.

Đôi mắt Sarin sáng lên, tác dụng của ma pháp này vốn cũng không phải là dùng để ngăn cản, mà là để cho Ma pháp sư gia tăng thêm một ma pháp tăng phúc phạm vi lớn, tác dụng lớn hơn ma pháp trượng rất nhiều. Trong phạm vi một trăm thước vuông xung quanh Đại Địa Đồ Đằng, lực phòng ngự và lực công kích của Ma pháp sư đều tăng lên vài thành, trong nửa giờ, cột đá này gần như không thể bị phá hủy được.

Cho dù lực lượng của Kinh Cức Long có lớn hơn nữa thì cũng không cách nào phá vỡ đại địa cả, trong lần va chạm này, gai nhọn trên đinh đầu của nó đều bị gãy nát, thân thể cũng tạm dừng lại, đầu óc choáng váng. Bên trong lều lớn, có hai con hỏa xà lao vọt ra, ngay lập tức quấn quanh thân thể Kinh Cức Long. Hai con hỏa xà này vô cùng linh động, một con thì chui thẳng vào lỗ mũi của Kinh Cức Long, con khác thì lại chui về phía hậu môn của Kinh Cức Long. Kinh Cức Long đang trong trạng thái choáng váng, không phát hiện ra ý đồ của hỏa xà.

Nó liều mạng hút một hơi, muốn khôi phục đầu óc, một con hỏa xà theo tiết tấu hô hấp của nó, xẹt một cái đã chui vào cái mũi của nó.

Ngao…!

Kinh Cức Long đau đến nhảy dựng lên, con quái vật nặng mười mấy tấn này co giật, lao về phía lều lớn.

Đại Địa Đồ Đằng đã bố trí tốt từ trước, chỉ cần gặp phải nguy hiểm, sẽ kích phát. Hai con hỏa xà cũng không phải Faeron phóng thích mà là quyển trục.

Bởi vì công kích đơn thể rất mạnh, khống chế Hỏa Xà Thuật linh hoạt nhất là 1 ma pháp cấp tám, Faeron không thể thi triển hai cái.

Sau một tiếng nổ lớn, Kinh Cức Long mạnh mẽ ngã xuống căn lều lớn của Quận chúa Lex, thống khổ lăng lộn, Một con hỏa xà khác từ hậu môn nó chui vào. Hai con hỏa xà này do ma pháp hình thành nên căn bản không thể bị dấp tắt. Dù sức đề kháng của Kinh Cức Long mạnh mẽ tới đâu nữa nhưng cũng khó có thể chịu đựng nổi nỗi đau do nội tạng bỏng cháy.

Faeron nếu muốn giết chết Kinh Cức Long cũng không cần tới quyển trục, tuy nhiên đây cũng là biện pháp tốt nhất để giải quyết nhanh chóng ma thú khó đối phó này. Bởi vì còn có một Bạch Ngân Kiếm Thánh nơi này, Ma huyền của Faeron vô cùng quý báu.

Ma đạo sĩ cấp bảy cùng Bạch Ngân Kiểm Thánh chỉ kém một cấp bậc, Hắc Thiết Kiếm Thánh lại kém hai cấp bậc. Năm người đánh một cũng không nhất định có thể giành được chiến thắng, Faeron tự nhiên vô cùng cẩn thận.

Hai quyển trục ma pháp cấp tám có giá tới mấy vạn kim tệ, nhưng có thể tiết kiệm được một chút sức chiến đấu.

Trong căn lều này không có một bóng người, Quận chúa Lex không biết đã ở nơi này. Phần thân thể bên ngoài của Kinh Cức Long bị hỏa xà quấn quanh bắt đầu bốc cháy khét lẹt. Nội ngoại thương đồng thời phát tác khiển Kinh Cức Long điên cuồng gào thét, từ trong miệng mũi đều phun ra hỏa diễm màu tím, quay cuồng vài cái rồi hoàn toàn không nhúc nhích gì nữa. Giáp xác cứng rắn bên ngoài thân thể nó lúc này cũng hoàn toàn nứt ra mấy chục khối, lộ ra cả cơ thịt bị đốt cháy bên toong.

Cuộc chiến này cũng chỉ diễn ra trong thời gian mấy chục giây, mấy trăm binh sĩ mặc áo giáp, cưỡi trên chiến ma đã vây quanh xa xa, chỉ chờ đợi một kích cuối cùng. Bọn họ là Kiếm sĩ, hoặc Kiểm sư nhưng vẫn là lực lượng có tính quyết định, chỉ cần võ sĩ trọng khải kia bị thương, những binh sĩ này sẽ ùa lên.

Võ sĩ trọng khải ữong bóng tối hối hận, rất tin tưởng tình báo, đối phương không ngờ lại có Ma đạo sĩ. Đối phương dù chỉ là Ma đạo sĩ cấp bảy, chỉ cần có đủ quyển trục cũng có thể khiển kiếm khí tiêu hao sạch sẽ, đến lúc đó, bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh sẽ đánh ra một kích cuối cùng, không cần tới sự ữợ giúp của những binh sĩ kia.


Thình thịch!

Một trong bốn tên Hắc Thiết Kiếm Thánh đang tập trung hắn bị lưu tinh chùy đánh văng ra ngoài, kiếm khí song phương va chạm, trên lưu tinh chùy tản mát ra hào quang màu tím, đánh nát bát diện kiếm trong tay Hắc Thiết Kiểm Thánh kia. Vố sĩ trọng khải đề thăng lực lượng lên mức cao nhất, rốt cục đánh vỡ thế cục vây khốn của địch nhân, lưu tinh chùy thuận thế chặt đứt trường kiếm trên tay một gã Hắc Thiết Kiểm Thánh khác.

Hai thanh trường kiếm của hai Hắc Thiết Kiểm Thánh còn lại cũng đâm trúng phần eo của võ sĩ trọng khải, sâu tới nửa phân liền không thể tiến thêm. Tên võ sĩ này tiến về phía trước mấy bước, thân thể kịch liệt run rẩy. Hành động này khiển kiếm khí trên hai thanh trường kiếm bị đánh tan, mũi kiếm đâm vào áo giáp cũng bị gãy ra.

Kinh Cức Long đã chết, mục tiêu mất tích, hắn không muốn giằng co thêm nữa, bắt đầu nảy sinh thối ý.

Ô… ô…

Lưu tinh chùy mang theo tiếng gió, võ sĩ này dùng sức, tốc độ đột nhiên gia tăng, vọt về phía thi thể Kinh Cức Long. Hắn một xuyên qua đại danh, dù là triệt thối nhưng cũng không quay đầu lại.

Nghênh diện hắn là đoàn kỵ binh do Denise dẫn dắt, khí thể Bạch Ngân Kiểm Thánh áp tới, chiến mã dưới thân hắn không chịu nổi, lập tức kinh hãi. Denise phải mạnh mẽ khống chế nhưng chiến mã vẫn cuồng cuồng đạp chân xuống đất, ý muốn lui về sau.

Vũ khí của bốn Hắc Thiết Kiểm Thánh bị hủy, vẫy tay một cái, đã đoạt được bốn cây kỵ kiểm từ trong tay mấy binh sĩ gần đó, lập tức tung người đuổi theo.

Võ sĩ trọng giáp cố nén lửa giận ữong lòng, không quay đầu lại mà gia tăng tốc độ. Chỉ có bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh này mà phải chạy trốn, đây đúng là một sự sỉ nhục với hắn. Ma pháp sư của đối phương chưa hiện thân khiển hắn lại không thể ham chiến được. Xem ra Quận chúa này thật cũng không đủ độc, nếu ra lệnh đám binh sĩ này vây công, hy sinh mấy trăm người, chỉ sợ hắn cũng không thể rời khỏi.

Vố sĩ trọng khải thấy những binh sĩ chắn đường đều tránh ra, đánh văng hết lều

trại trước mặt. Lúc này binh sĩ trước mặt đều đưa vũ khí ra ngăn cản.

Hắn phất chùy, uy lực còn mạnh hơn nhiều so với Kinh Cức Long.

– Lưu lại đi!

Thanh âm của Faeron vang lên, đồng thời mặt đất đột nhiên nổi lên mấy chục thạch nha bén nhọn, như một cái miệng rộng đang cắn về phía võ sĩ trọng khải.

Người dù dám dùng áo giáp cứng rắn đối kháng với trường kiểm nhưng không dám mạnh mẽ đối kháng ma pháp cấp bảy. Lưu tinh chùy của hắn liền quét qua, đánh nát mấy cây thạch nha. Thân thể cũng nhảy cao hai thước, tránh né công kích phía sau. Một cái nhảy lên của hắn cũng vượt qua độ cao công kích cực hạn của thạch nha, đồng thời, áo giáp của hắn cũng toát ra hào quang màu tím, kiếm khí hoàn toàn được phóng xuất ra, đề phòng Ma pháp sư tập kích.

Thạch nha cao tới hai thước, dừng công kích, tên võ sĩ trọng khải này đặt chân lên một cây thạch nha, đạp mạnh ra. Thân thể hắn gia tốc, mang theo lưu tinh chùy bay ra ngoài. Bạch Ngân Kiểm Thánh có thể sử dụng kiếm khí để bay đi nhưng bộ áo giáp của hắn quá nặng, lại có sự uy hiếp của Ma pháp sư cho nên hắn không phi hành.

Một cái nhún người này, hắn đã vượt xa ra mấy chục thước, khó khăn lắm rơi xuống mặt đất, bỗng nhiên xung quang tối sầm. Tên võ sĩ trọng khải này lâm vào một mảnh bóng tối, trong lòng lập tức kinh hãi. Đây là ma pháp ám hệ rất hiếm có, hơn nữa còn là một ma pháp cấp tám. Hắn không dám lưu thủ, kiếm khí màu tím bộc phát ra, xuyên qua áo giáp, như một thái dương, nháy mắt thiêu đốt đi hắc ám xung quanh.

Ma pháp có thể đánh trúng mục tiêu chính xác như vậy chắc chắn không phải là do quyển trục phóng ra. Ma pháp sư kia, không có Ma huyền!

Võ sĩ trọng khải xua đi hắc ám, còn chưa kịp thở phào một hơi, trước mắt liền bay xuống một phiến lá. Phiến lá này rơi xuống mặt đật, tên võ sĩ này có chút mê muội, mắt cá chân đau xót, một thân ảnh đã lướt tới cạnh hắn.

Võ sĩ trọng khải rơi xuống đất, một chân mất đi khống chế, rốt cục không thể chống đỡ được sức nặng áp giáp, người nghiêng về một bên. Gót chân sau của hắn bị chặt đứt gân, dùng một tay chống xuống xuống mặt đất, quay đầu nhìn lại, phía sau hắn là một trung niên với dáng người cân đối, cầm ữong tay một cây chủy thủ, đang cười lạnh với hắn.

Ma pháp ám hệ kia chỉ là vỉ nhiễu loạn cảm giác của hắn, chính là để yểm hộ cho công kích của thích khách.

Nếu chiến đấu trực diện thì thích khách khó có thể thương tổn hắn nhưng một kích của chủy thủ lại nhàm ngay vào vị yếu yếu ớt nơi gót chân của hắn. Trong mắt Sarin, hiện thế cục đã định, bên ngoài có mấy trăm binh sĩ và Ma pháp sư cấp thấp, người kia không thể chạy thoát nổi. Đã không có tốc độ, một trăm Ma pháp sư cấp thấp không ngừng phóng thích ma pháp cũng đủ giết chết Bạch Ngân Kiểm Thánh này. Huống chi còn có bốn Hắc Thiết Kiểm Thánh đã vọt tới vây quanh võ sĩ trọng khải.

– Ngươi là ai?

Vố sĩ trọng khải nhìn chằm chàm gã thích khách đã khiển hắn bị thương.

Bayem nhìn Bạch Ngân Kiểm Thánh, mặt không chút thay đổi nói:

-Ta là…

Thịch thịch!

Một hỏa cầu màu lam không hề có dấu hiệu báo trước nào xuất hiện trước mặt võ sĩ trọng khải, mặt nạ kim loại bảo hộ của hắn bị nổ tung, bốn Hắc Thiết Kiểm Thánh đồng thời ra tay, kỵ kiểm thật dài mang theo kiểm khí đâm tới, đánh vào tứ chi của võ sĩ. Lần này, áo giáp đã không thể bảo hộ cho thân thể hắn, kỵ kiếm xuyên qua tứ chi, găm sâu vào trong lòng đất.

– Ta là ai cũng không quan trọng, dù sao ngươi cũng phải chết!

Bayem nói xong liền xoay người bước đi.


– Nhiều lời vô nghĩa!

Tieta nhìn thấy hết thảy, trong miệng thốt lên.

– Tieta, dưới tình huống bình thường, chiến đấu cũng không cần phải có người hy sinh. Nếu không có một câu vô nghĩa kia, hỏa cầu cũng không thể trúng mục tiêu. Người kia là muốn dụ dỗ quận chúa đi ra, dù mất một chân hắn cũng có thể 8 giết được một Ma pháp sư cấp năm. Đáng tiếc hắn không rõ sinh mệnh Quận chúa rất quý giá, sẽ không đi ra đối mặt với hắn. Quận chúa không quản hắn là ai, cũng, không muốn chiêu hàng, cho nên mưu kế của hắn chung quy vẫn vô dụng, ngược lại chỉ làm hại mình mà thôi!

Sarin giải thích cho Tieta, ữong lòng cũng trở nên cảnh giác. Sau khi Faeron thi triển một ma pháp cấp tám vẫn còn dư lực phóng xuất ra một hỏa cầu cấp bảy, cho thấy không chỉ mỗi Ma huyền không tầm thường. Đại lục Mayers có nhiều Ma pháp sư như vậy, chung quy cũng có một số người không tầm thường.

Tính toán Ma huyền địch nhân, không thể áp dụng công thức ma pháp của Figaro, xem ra phải nhanh chóng nắm giữ bí mật ữong sợi dây chuyền.

Mặt nạ của võ sĩ trọng khải bị nổ tung, lộ ra khuôn mặt có chút thương tổn. Hiện tại tứ chi của hắn bị ghim chặt, cũng không thể uy hiếp gì người khác nữa. Sau đó, Faeron đi ra, tới trước người võ sĩ này nói:

– Bạch Ngân Kiếm Thánh? Ta chỉ có một vấn đề, ngươi nói cho ta biết có phải là người phương Tây phái ngươi tới hay không?

– Vọng tưởng!

Võ sĩ trọng khải hiện ra vẻ miệt thị. Hắn tự biết không thể sống sót được, hung hăng nhìn chàm chàm Faeron, hận không thể ăn tươi nuốt sống Ma pháp sư giảo hoạt này.

– Nếu ngươi không chịu nói, ta sẽ chậm rãi nghiên cứu ngươi vậy, cuối cùng cũng có thể tìm được đáp án!

Faeron không nhanh không chậm nói, ngay cả bốn Hắc Thiết Kiểm Thánh khống chế kỵ kiếm cũng cảm thấy hơi run sợ.

– Faeron, Faeron!

Nerys đột nhiên kêu lớn. Sarin thấp giọng quát:

– Nerys, không được làm loạn.

Nerys kéo ống tay áo của Sarin, thấp giọng cầu khẩn:

– Chủ nhân, ta cần thi thể người kia.

Sarin sửng sốt, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ. Nerys sắp trưởng thành nhưng dinh dưỡng không đủ. Huyết nhục Bạch Ngân Kiếm Thánh này phỏng chừng rất có hiệu quả với tiểu ác ma. Nhưng dung tung cho sinh vật khế ước ăn thịt người dường như cũng không ổn.

Tuy nhiên cũng không phải ăn thịt người, Nerys là tiểu ác ma, ăn uống là chuyện bình thường.

Faeron nhìn sang bên này, song phương chỉ cách nhau chừng trăm thước, Sarin thấy rõ biểu tình Faeron, chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu. Nerys lúc này mới cao hứng đi tới nói với Faeron:

– Ta có cách khiến hắn lên tiếng.

Faeron phất tay về phía bốn Hắc Thiết Kiếm Thánh, bốn người rút ra kỵ kiếm, các khớp đốt tứ chi đã hoàn toàn bị kiếm khí phá nát, dù là Giáo hoàng tới cũng không trị liệu được hết.

Nerys đi tới cạnh võ sĩ ữọng khải, cúi người nắm lấy cổ áo giáp của tên võ sĩ rồi nâng đối phương lên, nhìn ữái nhìn phải mấy cái rồi tìm một lều trại đị vào.

Thình thịch một tiếng, Nerys ném tên này xuống đất. Tên võ sĩ trọng khải này không đổi sắc, lạnh nhạt nói:

– Dùng sắc đẹp sao?! Ngươi e phải thất vọng rồi.

– Sắc đẹp? Ta rất đẹp sao?

Nerys chỉ vào mặt, tò mò hỏi.

– Còn không phải?! Ta còn nhớ rõ có một kỹ nữ rất giống ngươi!

– Giống ta? Là như thế này sao?!

Nerys hiện ra vẻ mặt khờ dại, đột nhiên thay đổi, cái miệng mở ra, càng lúc càng lớn, lộ ra những răng nanh sắc bén như đao. Cái miệng mở rộng, cuối cùng còn lớn hơn đầu của tên kiểm sĩ này. sắc mặt hắn lập tức biến đổi, run rẩy nói:

– Ác, ác ma!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.