Đọc truyện Trạm Lam Huy Chương – Chương 23: Chạy trối chêt tới Phoenix
Sarin không nói nhiều, hắn mang theo Nerys và Tieta lập tức xoay người rời đi, không trì hoàn một giây phút nào.
Picasso nhìn theo bóng dáng Sarin, có một tia tò mò với thiếu niên Ma pháp sư này. Tuy nhiên, thiếu niên này cũng không nói dối, Karl Sean đúng là không phải do hắn tự tay giết chết.
Cho dù hắn làm như vậy thì sao? Karl Sean cũng không thuộc hệ của đại nhân Francis, một mình thay đổi lộ tuyến đi tới nơi này, dù chết cũng không hết tội. Picasso cười lạnh một tiếng, bay về phía hai người John Cera rời đi. Giết hai dong binh này giờ cũng không còn quan trọng nữa. Nếu đã tìm được bản đồ, tốt nhất hày tìm kiếm cửa vào di tích là hay nhất.
Đám người Sarin một hơi đi liền mười dặm ở tốc độ cao rồi mới chậm lại.
– Đoàn trưởng, tên kia sẽ không đổi ý chứ?
Tieta vẫn mang theo cây bổng thật lớn, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu. Nàng không tin thần quan Giáo Đình. Ở khu Caucasus, Giáo Đình hàng năm đều tiêu phí rất nhiều nhân lực, vật lực để thẩm thấu, rất nhiều thôn trang bị đồng hóa, bỏ đi tín ngưỡng đối với tự nhiên.
Người truyền đạo cũng khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn, dùng tới đủ loại thủ đoạn cho nên những người Caucasus chính thống đều luôn thủy hòa bất dung đối với Thần thuật sư.
– Không, theo đạo lý thì sẽ không, chúng ta quá bé nhỏ.
Sarin vẫn luôn cho tay trong tay áo, nắm chặt huy chương gia tộc hắn. Đây là thứ vũ khí có thể tạo thành thương tổn với Bạch Chấp sự nhất. Nhưng nếu phải dùng tới, Sarin cũng không hề nắm chắc, trong tay đã đổ đầy mồ hôi.
– Đáng tiếc chiến hồn ma thú bị giết, nếu không ta còn có thể khống chế mấy đầu ma thú cấp thấp này để chạy trốn!
Tieta có chút ảm đạm, thấy mình quá yếu đuối, không thể giúp được gì cho Sarin. Nàng nhíu chặt mày, vẻ mặt uể oải.
Không cần khổ sở. Tieta, ta sẽ giúp ngươi một lần nữa tìm một chiến hồn ma thú. Ta nhớ kỹ bản đồ của tên Bạch Chấp sự kia rồi, từ nơi này tới công quốc Phoenix còn cách chừng hơn năm trăm dặm, là mảnh đất hẹp nhất trong toàn bộ đầm lầy hỗn loạn.
Tieta mờ mịt lắc đầu, nàng chân chính lộ ra vẻ si ngốc, Sarin nói những lời này với nàng cũng là vô ích.
– Chủ nhân…
– Sao?
Thanh âm Sarin có chút nghiêm khắc. Tiểu ác ma này tà tâm không chết, hắn rất khó có thể hòa nhã được.
– Có phải ngài muốn chạy đi nhanh hơn không?
– Đúng thế, thì sao?
– Ta có thể cho ngài cưỡi lên lưng chạy đi, chỉ cần nữ nhân kia của ngài có thể theo kịp, sẽ nhanh hơn hiện tại chừng bốn năm lần!
Nerys ra dáng đáng yêu, ngoan ngoãn, Sarin lập tức cảm thấy có chút không đành lòng.
Giậu đổ bìm leo mới thu thập được tiểu ác ma, đổi là người khác ai cũng sẽ không cam lòng. Hấp dẫn nhân loại chính là thiên tính của các ma, có vẻ như hắn phải cõng Nerys mới đúng.
Sarin nghĩ như vậy không phải vì Nerys trong sáng. Hắn đã ra mắt bản thể của Nerys, hình tượng đó đúng là khiến rất nhiều người gặp phải ác mộng. Hơn nữa, hiện tại hai bên vẫn chưa hòa thuận, dù Sarin ăn tạp thì cũng sẽ không có ảo tưởng nào đối với nàng ta. Huống chỉ hiện tại Sarin đang trốn chạy, rất khó bùng nổ tình cảm ôm ấp.
Hắn thuần túy là dùng thái độ của Ma pháp sư để đối đãi với sủng vật. Loại thái độ này chính là chịu ảnh hưởng của Pason Stgham, mặc dù thầy trò hai người không trao đổi nhiều nhưng mỗi câu của Jason đều được Sarin ghi tạc trong lòng.
Không được phát sinh cảm tình với sủng vật, như vậy sẽ hại chết nó.
Nerys cuối cùng vẫn cõng lấy Sarin. Nàng cao hơn Sarin không ít, trên lưng mang một người nhưng vẫn không có chút cảm giác cố sức nào. Ba người lập tức gia tăng tốc độ, bỏ chạy về phía công quốc Phoenix.
Màn đêm buông xuống trên đầm lầy hỗn loạn. Dự cảm đối với nguy hiểm của Nerys mạnh hơn cả Tieta. dọc đường cẩn thận tránh né những loài ăn đêm. Mái tóc dài màu đen của Nerys tung bay, thi thoảng lại quất lên mặt Sarin.
Tóc đên như tơ, tâm loạn như ma.
Đúng là vẫn chỉ là một tiểu nhân vật. khi Sarin và Tieta tiếp xúc, hắn còn không cảm thấy điều gì nhưng hiện tại Nerys cõng hắn trên lưng chạy đi lại xúc động nội tâm mẫn cảm của Sarin.
“Nhất định phải thành cường giả như lão sư!”
Sarin nghĩ vậy, cái đầu dựa vào vai Nerys. co lại thân thể, cảm giác vẫn như một khất cái co rúm trong mưa lúc trước, nước mắt lại trào ra.
“Chủ nhân khóc sao?!”
Trong lòng Nerys có chút hưng phấn. Khác với nhân loại, ác ma chưa bao giờ hy vọng chủ nhân là cường đại. Nhân loại tốt nhất là yếu kém như con kiến, đây là điều mà rất nhiều sinh vật ao ước, gồm cả ác ma.
– Chủ nhân, ta sẽ bảo vệ ngài!
Nerys nhẹ nhàng nói, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.
Thanh âm của Nerys như có ma lực, tâm tình của Sarin lại bình tĩnh trở lại, rơi vào giấc ngủ trên lưng Nerys. Đoạn thời gian vừa rồi, hắn luôn cố gắng khống chế toàn cục, khống chế đội ngũ John Cera. Khi người khác nghỉ ngơi, hắn vẫn phải phụ trách an toàn. Khi người khác chiến đấu. hắn cũng phải đối phó với địch nhân nguy hiểm nhất.
Dù cường đại đi mấy, người như vậy cũng sẽ phải mệt mỏi, huống hồ Sarin chỉ mơi slà Ma pháp sư cấp một. Nếu không dựa vào phương thức rèn luyện thần kỳ của chiếc huy chương, khiến sức chịu đựng của Sarin vượt xa người thường thì chỉ sợ hắn đã hông mất.
Tieta cắn răng đi theo phía sau Nerys. Tiểu ác ma dường như biết được cực hạn thân thể Tieta. luôn nhanh hơn Tieta một phần khiến nàng không thể không cố gắng đuổi theo. Dù bộ giáp của nàng thông khí rất tốt nhưng cũng tích đầy mồ hôi khiến nàng lần đàu tiên cảm thấy không tắm rửa là chuyện vô cùng khó chịu.
Chạy trối chết chừng một ngày đêm. khi Tieta sắp ngã xuống, Nerys liền ngừng lai, bởi vì Sarin cũng đã tỉnh lại.
– Nerys. nghỉ ngơi đi, Tieta không chống đờ được nữa rồi.
Tieta quỳ gối dưới đất, liều mạng thở dốc. Khi còn ở quê hương, nàng chưa từng cảm thấy chạy trốn lại là chuyện vất vả như vậy. Vì đuổi bắt con mồi, người Caucasus có thể liên tiếp chạy mấy giờ, mấy chục giờ không nghỉ ngơi, khiến con mồi chạy tới kiệt sức. Dùng phương thức như vậy, có thể khiến dà thú cường đại hơn nhân loại cũng phải hòng mất. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Nhưng tiểu ác ma chạy quá nhanh. Tieta phóng chừng với tốc độ như vậy, trừ bỏ ma thú phi hành thì không có sinh vật nào trên mặt đất có thể kiên trì được. Tieta một câu không nói, cởi giày, gối đầu lên, chỉ mất mấy giây đã tiến vào mộng đẹp.
– Nerys. chúng ta chạy được bao xa rồi!
Sarin càng lúc càng thuần thục với ngôn ngữ Myers cổ, cũng lười giục tiểu ác ma học tập ngôn ngữ thông dụng hiện tại. Dù sao ngày còn dài, dường như cũng rời khỏi nguy hiểm rồi!
– Đã qua năm trăm dặm. tới hừng đông chúng ta có thể rời khỏi đầm lầy!
– Nhanh như vậy sao?!
Sarin có chút kinh ngạc.
– Uhm!
Nerys không tiếp tục trả lời Sarin. Lúc này nàng đang nhớ lại lúc ở quê nhà. đại đa số thời gian đều là con mồi, thường xuyên bị đại ác ma truy đuổi. Khi đó tốc độ chạy trốn của nàng còn nhanh hơn nữa.
Sarin thấy Nerys không nói chuyện nữa đành tiến tới cạnh Tieta. Khi đang cười trên lưng Nerys. hắn cũng đã ngủ đủ. đơn giản sử dụng thời gian này kiểm kê lại một ít vật phẩm.
Một cái ma hạch lục long, nên đưa bán tại quận Grievances. Một bộ sách ma pháp trắng, lưu trừ để tương lai dùng. Còn lại toàn bộ là bảo thạch và khoáng thạch. Sarin lần nữa xem kỳ thu hoạch. Tất cả bảo thạch đều rất nguyên thủy, chưa từng được xử lý, cắt gọt. Rất nhiều bảo thạch bên ngoài còn có một lớp quặng thô.
– Nerys, ngươi có mệt không?
Sarin quan tâm hỏi.
– Không sao đâu, chủ nhân!
– Được rồi, ngươi xử lý qua đám khoáng vật bên ngoài bảo thạch đi. Ta muốn bộ phận tinh túy nhất bên trong.
Sarin tươi cười nhìn răng nanh trắng như tuyết của Nerys. về sau, hắn có lẽ cần dùng một ít bảo thạch để thuê chỗ nghỉ tạm. Nghe nói cắt quặng thô là một dịch vụ rất đắt đỏ, cũng chỉ ở thành phố lớn mới có.
Nerys hiểu được, Sarin không phải đang quan tâm thân thể nàng, đành thở dài ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng lại bắt đầu dùng răng nanh xử lý bảo thạch. Đã là một ác ma, nàng cũng không được khao khát gì nhiều. Nhân loại luôn ích kỷ và tham lam.
Những bảo thạch này có khổ rất lớn, ít nhất cũng lớn như nắm tay của Tieta, sau khi xử lý qua, thể tích cũng nhỏ đi không ít. Sarin thu lấy những bảo thạch đã xử lý vào trong Ân Tứ Chỉ Hoàn, những khối vỡ ra lại cho vào túi da bên người. Những khối vỡ ra này tính chất không tinh khiến nhưng đối với Ma pháp sư bình thường thì vẫn là thứ rất được ao ước.
– Chủ nhân, ta đói bụng!
Nerys thấy Sarin đang cẩn thận chà lau bảo thạch, thu hồi từng viên một, trong lòng có chút bất mãn, muốn “bãi công” tiêu cực!
– Ta cũng không có gì ăn, ngươi đợi đi, tới công quốc Phoenix rồi nói sau.
Bụng Sarin cũng khẽ sôi lên. Hắn ném hết lương khô mang theo ở thần điện để lấy chỗ thu hồi bảo thạch mất rồi.
Nerys nước mắt lưng tròng, tiếp tục xử lý bảo thạch cho Sarin, cũng không quản sự phiền não trong lòng Sarin.
Sarin đích xác có chút phát sầu. Tieta tuy rằng trong sáng nhưng cũng là một chiến sĩ Caucasus tùy tiện, rất ít khi khiến người khác động tâm tư. Nhưng tiểu ác ma này biến thành bộ dáng nữ thần Myers. trời sinh có một loại mị hoặc. Hình tượng thế này, về sau chắc chắn sẽ dẫn phát không ít phiền toái. Nàng đôi khi còn cố tình tìm kiếm phiền toái nữa chứ.
– Nerys…
– Chủ nhân?
– Tiếp tục làm việc đi, hãy nghe lời ta là được!
Ca sát, ca sát!
– Quên đi, về sau nói!
Sarin có chút nhụt chí. Hắn căn bản không có cách gì dạy đỗ một con ác ma.
Ca sát, ca sát…
Tieta lúc này lại đang mộng đẹp. Nàng mơ chiến hồn ma thú sống lại. Trong mơ, nàng múa may cây bổng, đánh cho tay sai Giáo Đình hoa rơi nước chảy, trong mơ cũng thi thoảng cười rộ lên.
– Khà khà… Ta cho ngươi chạy, đi tìm chết đi!
Thần sắc Sarin càng lúc càng phát sầu, hắn lộ ra tay trái vẫn che trong tay áo, khô quắt như tứ chỉ của sinh vật vong linh. Hắn thi triển một máp pháp cấp một, chữa trị thủy, kiên nhẫn chữa trị thương thế cho mình.
Mục đích phát tài đã đạt được nhưng thực lực tạm thời giảm xuống rất nhiều. Tay trái hắn vẫn chưa khôi phục được như trước, không thể tiếp tục học tập ma pháp cấp hai. Nói cách khác, dù thăng cấp, hắn cũng không thể luyện tập hằng ngày.
Một ma pháp mới ban đầu phải có hai tay kết quyết, miệng tụng chú ngữ mới dần nắm giữ được. Sarin nhẹ nhàng lay động ngón trỏ tay trái, nó chậm răi gấp lại. Tuy rằng chưa hoàn toàn bị hoại tử nhưng nếu muốn khôi phục cũng cần tới ít nhất là nửa năm.
Xem ra đi tới quận Grievances. đầu nhập vào quận chúa kia cũng là một lựa chọn không tồi. Ân thân trong nhà quý tộc, ít nhất hắn cũng không thường xuyên phải đối mặt với các loại phiền toái không đáng có. Hiện tại Sarin có tiền, cũng không cần mạo hiểm khắp nơi.
Chỉ là hắn rất tiếc một ma hạch lục long.
Khi Tieta tỉnh lại thì trời đã sáng, cảnh sắc bốn phía đã rất rõ ràng. Nơi này đã ít có ma thú, phía trước là một mảnh rừng rậm. Sarin nhớ lại bản đồ tên chấp sự, nói:
– Phiến rừng rậm này rộng chừng hơn năm mươi dặm, vượt qua là đã tới địa giới công quốc Phoenix rồi! Tieta, ngươi còn đi được không?
– Đoàn trưởng, ta không sao!
Tieta thần thanh khí sảng, vung tay múa chân một chút, cả người tràn ngập lực lượng!
– Chủ nhân, nàng cũng là ác ma biến thành!?
Nerys kinh ngạc nhìn khả năng khôi phục của Tieta, có chút không dám tin. Ngày hôm qua, nàng cố ý tạo sức ép, Tieta mới chạy nhanh như vậy.
– Cái gì?
Sarin quắc mắt nhìn Nerys.
Nerys rất nhạy bén, vội vàng câm miệng. Nếu hỏi tiếp chỉ sợ Sarin sẽ nổi giận.
Đội ngũ Sarin lại tiếp tục xuất phát, từ khi có tiểu ác ma, Sarin dù không có bản đồ cũng sẽ không bị lạc đường. Lần này tiểu tác ma giảm tốc độ, mất thời gian khá lâu mới rời khỏi phiến rừng rậm.
Trên thực tế, phiến rừng rậm này cũng tràn ngập nguy hiểm, trong rừng có loại ma thú hiếm có gọi là thụ phong (ong bắp cày). Loài ong này tính tình hung bạo, vô duyên vô cớ công kích nhân loại. Nhưng tiểu ác ma lại thoải mái tránh đi lãnh địa loài thụ phong này, đi chút đường vòng, một đường vô sự.
Rừng rậm này dù nguy hiểm hơn nữa cũng không khủng bố như Ác Ma Vị Diện, nơi đó mỗi loài sinh vật đều là nguy hiểm trí mạng. ít nhất, đại thụ trong phiến rừng rậm này cũng không ăn thịtngười. ma thú cũng khá hiền lành.
Đi qua rừng rậm này là tới một trấn nhỏ, phong cách kiến trúc nơi đây rất khác với Scotzia. Người Scotzia thích dùng đá tảng xây dựng phòng ốc, thích hoa lệ, to lớn. Nhưng kiến trúc ở trấn nhỏ này phần lớn được tạo ra từ gỗ, rất nhỏ mà thanh lịch.
Tuy rằng những người qua lại đa phần quần áo đơn giản nhưng thần thái lại khác hẳn với người ở thành Ceylon. Người dân nơi này nhẹ nhàng, chất phác, dù quần áo có chút cổ xưa nhưng lại rất sạch sẽ. Trên mặt bọn họ còn có một loại hạnh phúc mà Sarin rất khó lý giải.
Tường thành của trấn nhỏ này rất cao. Dù nơi đây là biên cảnh nhưng vẫn chưa từng phát sinh chiến tranh, tác dụng của tường thành cũng chỉ đơn giản là để phòng ngự với ma thú lớn của rừng rậm mà thôi.
Phong tình nơi này khiến ưu thương của Sarin vì rời xa cố quốc tiêu tan. Qua sách vở, hắn biết rằng đế quốc Tần Nhân y quan như mây, hiền giả tụ tập, ngay cả một trấn nhỏ ở công quốc phụ thuộc đế quốc Tần Nhân mà cũng mạnh hơn rất nhiều so với thành Ceylon. Vệ binh thủ thành nơi này cũng không thu tiền Sarin, coi như không nhìn thấy huy chương dong binh hắn đeu. Điều này cho thấy Ma pháp sư nơi này cũng có được đặc quyền tương tự.
Sarin thích không khí như vậy. Hắn mặc ma pháp bào mà đi nhưng không có ai lộ vẻ kính sợ đối với hắn. Dù có chút cổ quái nhưng Sarin chỉ có thể lý giải đó là do đế quốc Tần Nhân có quá nhiều Ma pháp sư, mọi người cũng thành thói quen như vậy rồi.
Sarin đoán không sai. Trấn nhỏ này chỉ rộng bằng một phần mười thành Ceylon, chỉ có mười mấy đường phố, cửa hàng rất thưa thót nhưng khi hắn đi vào một tửu quán, hắn vẫn gặp được một Ma pháp sư khác.
Đó là một Ma pháp sư cấp hai, mặc ma pháp bào màu trắng, trên ngực có hai đạo ấn ký ma pháp. Nhìn thấy Sarin xuất hiện, vị Ma pháp sư cấp hai này còn hướng hắn gật đầu rất thân thiện.
Tửu quán của trấn nhỏ này cũng không kém mấy so với ở thành Ceylon, những người ăn uống đa phần là dong binh. Nơi này gần đầm lầy hỗn loạn, nhiệm vụ săn bắt ma thú không ít nhưng những dong binh này cũng không thô tục như ở Scotzia. cách ăn nói rất tao nha. Sarin thậm chí có chút không thích ứng với điều này.
Trên vách tường của tửu quán có treu một ít bức tranh, phần lớn là những tác phẩm vẽ tĩnh vật. Loại địa phương này cũng không có danh gia, chúng cũng không được tửu quan mua về mà là do các họa sĩ đặt nơi này để bán ra.
Hắn gọi bồi bàn tới. Hiện Sarin không có ngân tệ, chỉ có kim tệ. Hắn đưa cho bồi bàn một kim tệ nhưng đối phương vội vàng từ chối. Tiền boa nhiều như vậy, hắn cũng không dám thu.
– Ta muốn một chút thịt hun khói, đóng gói mang đi, mười chiếc bánh mì lớn, rượu và thức ăn tùy ý, còn lại về ngươi!
Sarin nói xong, bồi bàn mới nhăn nhó nhận lấy.
Hắn nói khẽ với Sarin:
– Pháp sư đại nhân, ngài còn cần gì nữa không?
– Ở nơi này có Công hội chức nghiệp giả không?
Có, ở cách hai con phố phía trước!
Bồi bàn đối đáp trôi chảy, hiển nhiên đã quen với việc giao tiếp với chức nghiệp giả.
Sarin cảm thấy yên tâm. Nơi này có Công hội chức nghiệp giả, thân phận dong binh có thể đăng ký, hành tẩu ở đế quốc Tần Nhân cũng không còn phiền toái nữa. Cách ăn mặc của Nerys có chút gây chú ý, quần áo phong cách cực kỳ cổ xưa, chân còn bị xích, Sarin quyết định mua trang bị cho nàng. Quan trọng hợn, Sarin còn phải bán đi một ít bảo thạch để đổi lấy kim tệ. Kim tệ của hắn đã sắp không còn, ở trong thần điện, hắn gần như lấy hết ra dành chỗ đựng bảo thạch, trên người ngoại trừ vài kim tệ lẻ thì chỉ còn chỉ phiếu của ngân hoàng Scotzia.
Nerys dường như biết được tâm tư Sarin, chỉ cúi đầu ăn cơm. cũng không nói gì. Ba người sau khi ăn xong, dựa theo chỉ dẫn của tên bồi bàn liền đi vào Công hội chức nghiệp giả.
công hội chức nghiệp giả của Scotzia và của đế quốc Tần Nhân cũng không phải là một thể, tuy nhiên song phương thường xuyên qua lại, dong binh đăng ký của nơi này cũng có thể lĩnh nhiệm vụ ở quốc gia khác.
công hội của trấn nhỏ này có diện tích không lớn, từ bên ngoài nhìn vào thì giống như một gian hàng nghệ thuật. Trên cổng chính của Công hội có một bức phù điêu phượn hoảng đỏ rực, đây chính là quốc huy của công quốc Phoenix.
Tiến vào cánh cửa công hội, bên trong cũng không có cảnh tượng ồn ào đông đúc. Ở quầy chính giữa, mấy nhân viên phục vụ đang ngồi phía sau, đang nhàm chán buôn chuyện. Hai bên có cầu thang lên lầu trên. Sarin đi tới trước quầy này, lấy tay gõ gõ xuống mặt gỗ.
Phía sau quầy là một nam nhân trẻ tuổi, có khuôn mặt hàm hậu. Nhân viên của công hội này cũng không có cách ăn mặc như kiếm sĩ của Scotzia. Sarin đi tới trước mặt, hắn liền mỉm cười nói:
– Pháp sư đại nhân, xin hỏi ngài cần gì?
– Ta từ Scotzia tới, muốn làm dong binh ở đế quốc Tần Nhân, có thể đăng ký nơi này được chứ?
– Có thể! Ngài nói tên cho ta biết, cũng đưa huy chương dong binh của ngài đây!
Sarin nói ra một tên giả, sau đó đưa ra huy chương. Nam nhân trẻ tuổi này cũng nhanh nhẹn giúp Sarin điền vào một mẫu đơn, chỉ một phút sau đã xong, Sarin chỉ cần ký tên lên đó.
– Phí dụng là ba kim tệ.
Nam nhân trẻ tuổi này thậm chí không hỏi danh tính và chức nghiệm của những thành viên khác trong đoàn dong binh của Sarin. Làm việc cực nhanh.
– Uhm, xin hỏi nơi này có nhiệm vụ hộ tống không?
Sarin nộp kim tệ, trên người cũng đã không còn nhiều tiền. Hắn sợ để xem xét nhiệm vụ nơi này cũng phải mất tiền, nhưng may mắn nam nhân trẻ tuổi này mau chóng cho hắn biết đáp án.
– Nếu ngài vì tiện đường mà làm nhiệm vụ thì qua bên kia, tìm trên bản thông cáo. Nếu nhận nhiệm vụ thì chúng ta thu 5% tiền thuê!
– Cho ta một tấm địa đồ của cả đại lục đi!
– Một kim tệ, pháp sư đại nhân!
Sarin đột nhiên cảm thấy vẻ tươi cười của nam nhân trẻ tuổi này thật đáng giận. Thái độ phục vụ nơi này dù khá tốt nhưng cũng chỉ là vì kiếm tiền mà thôi. Rơi vào đường cùng, Sarin cũng đành đặt một kim tệ lên mặt bàn.
Sarin tìm kiếm nhiệm vụ không phải là vì thiếu tiền mà hắn muốn lẫn vào trong một thương đội. Như vậy hắn sẽ không chọc người khác chú ý, cũng rất khó nói Giáo Đình có dễ dàng tiến vào Phoenix hay không.
Cầm lại huy chương, trên đó lại có một ấn ký kim loại. Có thứ này, trong phạm vi đế quốc Tần Nhân, hắn có thể dùng thân phận dong binh để hành tẩu. Thu hồi
bản sao bảng đăng ký dong binh, Sarin rời khỏi quầy này, đi tới trước bảng thông báo, trên đó có dán không ít tờ giấy, đều là những nhiệm vụ nhỏ vừa tuyên bố. Phần lớn là thu mua ma hạch, da lông, dược liệu và khoáng thạch.
Trên mấy trăm tờ giấy này cũng không có tin tức liên quan nhiệm vụ hộ thống. Trên người Sarin cũng không dư thừa kim tệ cho nên đành phải rời khỏi nơi này.
Sau khi hỏi người qua đường một chút, Sarin dẫn theo Tieta và Nerys đi tới một quầy hàng bán vật dụng. Cũng giống như những thành thị biên cảnh, dù thôn trấn nhỏ như thế nào cũng đều có quầy hàng bán vật dụng.
Quầy hàng ba người tới có kiến trúc rất cổ xưa, ngay cả tấm biển hiệu cũng hằn rõ dấu vết thời gian. Lão bản nơi này cũng lười sơn lại, khiến cho tấm biển lộ cả những vết rạn nứt, mặc cho nó chịu đựng gió táp mưa sa. Trên vách tường có đầy các loại dây leo, đã là mùa Thu cho nên hiện lên một màu tiêu điều.
Trên tấm biển này cũng viết chữ của Tần Nhân – Thâm Lâm Vũ Khí Hành.
Sarin cất bước đi vào, trong quầy hàng này không người, đập vào mắt là quầy thủy tinh, hai bên là hai cái giá. Những cái giá này đều được chế thành từ những loại gỗ tốt nhất, điêu khắc cả hoa văn tinh tế. Điều này khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy những thứ bày bán trên đó đều phải là tinh phẩm.
– Lào bản, lão bản!
Sarin kêu lên một tiếng, cũng không có ai đáp lại, đành phải gọi to hơn.
– Khụ khụ khụ…
Trong quầy đột nhiên vang lên tiếng cót két và tiếng ho khan, một thanh âm yếu ớt vang lên nói:
– Khách nhân chờ cho một chút!
Buôn bán thế này đúng là hiếm thấy. Sarin nhớ rõ khi còn ở Scotzia. khách vừa tiến vào đã có nhân viên đi lên phục vụ. Hắn nhàm chán ngồi lên một chiếc ghế dựa cung cấp cho khách nghỉ ngơi, cũng cảm thấy khá thoải mái, không như những dãy ghế dài ở các cửa hàng của Scotzia.
Những thứ bày trên quầy thủy tinh đích xác đều rất tinh xảo, xr thậm chí nhìn thấy một thanh chùy thủ được khảm hà thạch (hợp kim nhôm ngttri). Đây là vũ khí ma pháp, hà thạch có thể chứa đựng ma pháp, hơn nữa không cần Ma pháp sư cũng có thể kích phát. Loại bảo thạch này giá cả không cao, thường dùng để thay thế kim hồng thạch.
-Khụ…
Theo một tiếng ho khẽ vang lên, cửa phía sườn Đông bị đẩy ra, một thiếu niên với thần sắc như mang bệnh đi ra, nhìn thoáng qua đám người Sarin nói:
– Pháp sư đại nhân, để ngài đợi lâu, ngài cần gì?
– Ngươi là lão bản?
Sarin kinh ngạc, thiếu niên này còn trẻ như vậy mà có được một gian cửa hàng thế này thì đúng là rất giỏi.
– Không tính như vậy, đây là việc làm ăn của gia tộc!
Thiếu niên khiêm tốn tươi cười.
– Ta muốn bán mấy thứ!
Sarin trực tiếp nói. Hiện trong tay hắn cũng không còn kim tệ nữa.
– Thật có lỗi, pháp sư đại nhân, chúng ta không thu mua vật dụng. Trong điếm này đều là vũ khí, đều do gia tộc bọn ta tạo ra!
Thiếu niên nhẹ nhàng nói lời cự tuyệt.
– Là bảo thạch!
– Ồ? Cho ta xem!
Vẻ mặt thiếu niên này lại hiện ra vài phần sinh khí, dường như từ người hấp hối đã nhanh chóng chữa được thương thế.
Sarin lấy từ trong túi da ra một khối bảo thạch nhỏ. Đây là một mảnh huỳnh thạch, tuy rằng đầu thừa đuôi thẹo nhưng vẫn rất sáng bóng, không nhìn kỳ thậm chí còn tưởng lầm là băng châu thạch.
– Huỳnh thạch!
Sắc mặt thiếu niên này càng tốt. Khối huỳnh thạch này có chất lượng thậm chí còn hơn cả ở những nơi giao dịch của các thành phố lớn. Từ phẩm chất tới xem, nó có lẽ được trực tiếp cắt ra từ một khối huỳnh thạch lớn tinh thuần, dù không tinh khiết nhưng vẫn có thể chế tác đạo cụ ma pháp cấp cao.