Đọc truyện Trầm Hương Uyển – Chương 27Quyển 1 –
Trần Uyển tròn mắt với vẻ không thể tin nổi, rõ ràng đã qua
Cốc Vũ [1] rồi mà sao trên đầu như có tiếng sầm ầm ầm dội tới. Chuyện sáng nay
cậu được thả ra cô đã có nghi hoặc, cũng đoán già đoán non không biết có phải
anh giúp đỡ không, suy cho cùng thì trong những người cô quen cũng chỉ anh là
có khả năng ấy. Trong lòng cô có chút cảm kích, đặc biệt là nhớ lại hôm qua anh
với ánh mắt sốt sắng xông vào đám người. Cô cũng thầm tìm cách bào chữa cho anh,
hoặc giả cho rằng sự vô lại lưu manh của anh trước kia là do thói quen, là bản
tính vốn thế. Nhưng tối nay bị anh trêu chọc, cuối cùng cô cũng biết dưới gầm
trời này lại có loại vô liêm sỉ, mất hết lương tri như thế.
[1] Cốc Vũ: Là một
trong 24 tiết khí của của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên.
Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch. Ý nghĩa của
tiết khí này, đối với vùng Trung Hoa cổ đại, là Mưa rào.
“Anh thật, đúng là… vô sỉ!”, cô nghiến răng nghiến lợi nói,
thấy đáng thương cho Tưởng Tiểu Vi, lại để bản thân bị hạng người này theo đuổi
sau đó ghét bỏ.
Cô không nể mặt, không nghe lời, tất cả giống như trong dự
liệu. Nhưng khi những lời nói của cô xộc vào tai, cảm giác của anh lại giống
như lần trước bị gọi là đồ “rác rưởi”, toàn thân cứng nhắc, lục phủ ngũ tạng
như bện vào nhau, ngay cả hơi thở cũng trở nên khó nhọc. Cảm giác này khiến anh
khó chịu, khiến anh bất an, hơn nữa còn khiến anh có suy nghĩ điên cuồng muốn
đập phá thứ gì đó. “Vô sỉ? Rác rưởi? Còn cái gì nữa không? Cặn bã?”, hùa theo
giọng nói bỗng lên cao của anh là tiếng chó sủa nhà nào đó cất lên, “Cô thì tốt
đẹp lắm sao? Cùng với Hồng Kiến Học để đổi lấy những gì? Hôm nay ăn cơm, ngay
mai uống rượu, ngày kia lên giường? Cho dù làm kĩ nữ cũng phải có miếu thờ, có
muốn bán…”.
Mặt cô đỏ bừng, tức giận đến nỗi toàn thân run lên bần bật,
miệng run run không nói lên lời. Tần Hạo thấy cô như vậy, tâm trạng sau khi
thấy khuây khỏa thì lập tức trống rỗng kỳ lạ, hoang mang vô cùng, khóe miệng
nhếch nhếch nhếch, cười tiếp tục nói: “Có muốn bán thì nói sớm, tôi sẽ trả giá
cao cho cô”.
Cô tức giận cực độ, nhào tới muốn đập vào nụ cười của anh.
Nhưng anh cũng lao đến, trong chớp nhoáng tóm hai khuỷu tay đang vùng vẫy, cào
cấu vào mặt anh, đá giày vào ống chân anh. Anh chau mày, nét mặt đanh lại, lại
lần nữa nắm chặt hai tay cô. Lần này anh dùng toàn bộ sức lực, cô đau đớn hét
lên. Hơi thở gấp gáp phả vào cổ anh, gương mặt tái xanh dưới ánh trăng long
lanh như ngọc, tiếng kêu bị kìm nén lọt vào tai nghe du dương như tiếng gọi
hồn, theo bản năng anh siết chặt cánh tay, cúi đầu chặn môi cô.
Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, tất cả năng lực phản kháng
như bị rút sạch, điều duy nhất cô cảm nhận được là cái cằm nóng bỏng của anh.
Hồi lâu máu tuần hoàn trở lại, cô điên cuồng vùng vẫy trong lòng anh, không
ngớt mắng chửi.
Anh dùng toàn bộ sức lực rồi mà còn cảm thấy như chưa đủ,
hận là không thể làm cô tan chảy trong lồng ngực mình, rồi hòa vào anh làm một.
Anh ngang ngược chặn sau gáy cô, không cho cô lùi và cử động. Tim đập như
trống, mạch đập tựa sấm, chỉ có thể ép sát vào cô hơn nữa mới có thể giải tỏa
được cảm giác trống rỗng này. Anh đưa lưỡi muốn tách môi cô ra, tiếp theo là
một cơn đau nhức, anh kiên nhẫn chịu đựng, nhân lúc cô cắn, anh theo đà đẩy
lưỡi vào. Môi dưới chảy máu, máu chảy vào lợi, mùi máu tanh nồng cũng không lấn
át được hương thơm của cô, anh cảm thấy chưa đủ, càng xâm nhập sâu hơn, tìm
kiếm…
Nhưng sau đó lại là một cơn đau mà anh không thể chịu đựng
nổi, anh buồn bực thả cô ra, đầu lưỡi như bị cắn đứt, máu đầy miệng phả ra mùi
tanh nồng.
Trong ánh trăng, sóng mắt cô mênh mông mờ ảo, khóe miệng
dính máu của anh nhìn mà sợ, nét mặt bình tĩnh đến nỗi khiến người ta kinh
hoàng, cả cơ thể anh như bị chính sự bình thản của cô siết chặt, sau lưng toát
mồ hôi lạnh. Anh cố chịu đau định mở miệng nói, nhưng cô đã sợ hãi lùi lại một
bước, sau đó như bừng tỉnh vội chạy nhanh, chỉ trong phút chốc bóng cô đã khuất
nơi góc đường.
Ngày hôm sau, Tần Hạo ăn ba bữa cháo loãng, vẫn cố chịu đựng
cơn đói cồn cào, nhưng điều khó chịu hơn lại là nỗi trống rỗng trong lòng, như
thể bị đánh mất thứ gì đó mà không thể tìm lại được. Bực bội cả ngày, buổi tối
anh hẹn Tống Thư Ngu đến nói chuyện.
“Không giống tính cách của cậu chút nào? Nơi nho nhã thế
cũng đến sao?”, ánh mắt Tống Thư Ngu đầy hoài nghi, nhìn xung quanh nói.
Tần Hạo nhấp ngụm rượu theo thói quen, rượu như thiêu đốt
vết thương, đau đến mức anh phải cuộn đầu lưỡi để hít hà hơi lạnh, nếu không có
Tống Thư Ngu ngồi bên cạnh e là anh đã nhảy dựng lên rồi.
“Uống rượu cũng sặc sao?”, Tống Thư Ngu lấy làm lạ.
Tần Hạo ậm ừ đáp. Tống Thư Ngu mượn ánh sáng mờ ảo nhìn anh
dò xét, hứng chí nói: ‘Bị mèo cào à? Không giống vết cào của mèo lắm”.
Tần Hạo tỏ vẻ không vui: “Được rồi, muốn nói là bị người ta
cào thì cứ nói toạc ra”. Anh nói chuyện không được lưu loát, Tống Thư Ngu sững
sờ rồi bật cười khanh khách. Thấy Tần Hạo càng lúc càng lúng túng, cũng không
muốn thái quá, giữ nghiêm nét mặt, nhưng cuối cùng vẫn không khống chế nổi cười
ha hả, tay nắm chặt lại đánh vào quầy rượu.
Tần Hạo không chịu được, mặt tối sầm lại đứng dậy định bỏ
đi. Tống Thư Ngu khó khăn kéo anh ngồi xuống, hỏi: “Cậu cũng có lúc chếnh
choáng vì tình cảm, không phân biệt nổi gì nữa sao? Ai mà vĩ đại vậy? Không
phải là người tớ đoán chứ?”.
Tần Hạo chăm sóc đầu lưỡi, dè dặt nói: “Tớ đâu biết? Không
gặp thì thôi, cứ gặp là không kiềm chế được bản thân, đưa cô ấy về tận cổng mà
còn bị cô ấy sỉ nhục. Tất cả những gì tớ làm đều muốn cho cô ấy tốt, thế mà
không biết ơn”. Nói rồi Tần Hạo nhấp ngụm rượu, nhưng khi nhận thức ra thì đã
không kịp, mắt thoáng nhìn khóe miệng Tống Thư Ngu giật giật, anh hừ một tiếng
rồi nói: “Cậu có thấy phiền phức không? Hệt như con gái vậy, muốn cười thì
cười”.
Tống Thư Ngu cười rung cả vai, lúc sau mới hỏi: “Đối đãi tốt
mà bị người ta cắn lưỡi à?”.
“Cô ấy không khiêu khích tớ thì tớ đến nỗi này à?”, Tần Hạo
tức tối, “Tặng điện thoại mới, cô ấy không muốn, lại đi cầm cái điện thoại cũ
của người khác, bị cô ấy làm điên tiết cả ngày, buổi tối còn đi tìm người giúp
cậu cô ấy ra trại; mời cô ấy ăn cơm ba, bốn lấn chẳng được, thế mà Hồng Kiến
Học vừa nói cái là xuất đầu lộ diện ngay; gọi cô ấy mấy tiếng ‘baby’ để Hồng
Kiến Học kiêng nể không dám đụng vào, cô ấy lại nghĩ tớ lợi dụng. Tớ vô sỉ, đê
tiện thì tên Hồng Kiến Học kia còn gấp trăm lần. Cô ấy có mắt thần gì chứ? Có
biết nhìn người không?”.
Tống Thư Ngu giật mình, nói: “Cậu đập chai rượu vào Hồng
Kiến Học cũng vì cô ấy?”.
“Khốn kiếp, không vì cô ấy thì vì ai? Trong đầu cô ấy nuôi
cá vàng hay sao mà dám đi ăn với tên Hồng Kiến Học? Cái tên tâm địa gian xảo,
không vì sợ ảnh hưởng đến cha tớ thì tớ đã đánh cho hắn một trận nhừ tử rồi.”
Tống Thư Ngu im lặng, Tần Hạo cũng mất hứng, tay lắc ly
rượu, lúc lâu cũng không nói gì. m thanh du dương truyền tới khắp không gian
quán bar, giống như nỗi khổ tâm trong lòng, Tần Hạo thấy vô cùng ngột ngạt, lúc
sau mới nói: “Nếu cô ấy vui đùa cùng với người bạn thanh mai trúc mã thì không
sao, tình cảm khăng khít mấy năm tôi làm sao bì được. Khốn kiếp! Đằng này lại
qua lại với Hồng Kiến Học giả tạo? Cô ấy coi trọng hắn ở điểm gì chứ?”.
“Tiểu Ngũ, cậu thích cô ấy rồi”, Tống Thư Ngu quan sát bạn
thật kĩ, cuối cùng cũng buột miệng.
“Chó chết!”, Tần Hạo nhảy bật lên, thấy phản ứng của mình có
phần hơi quá nên lại ngồi xuống, nói: “Có thể là thích, ai bảo cô ấy đẹp? Người
tớ thích vô số, tớ còn thích cả Angelina Jolie [2]! Tớ không thể chịu được khi
người khác không đoái hoài tới mình, cô nàng chết tiệt nếu ngày nào đó cười với
tớ thì nói không chừng tớ sẽ không còn thích nữa”.
[2] Angelina Jolie: Là
một nữ diễn viên điện ảnh và đạo diễn người Mỹ. Jolie đã nhận được nhiều giải
thưởng danh tiếng như giải Oscar, giải thưởng của Hội Diễn viên Điện ảnh, giải
Quả cầu vàng; bên cạnh đó, cô được tạp chí Forbes công nhận là nữ diễn viên
Hollywood có thu nhập cao nhất năm 2009 và 2011.
Nói rồi rút điện thoại ra liếc một cái, sau đó ném cho Tống
Thư Ngu, nói: “Cậu nhận giúp tớ, gọi cả ngày mà không thấy chán”.
Tống Thư Ngu nhận lấy điện thoại, hỏi Tần Hạo: “Tưởng Tiểu
Vì nói muốn gặp cậu…”.
Tần Hạo đột nhiên sầm mặt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Kêu cô
ta đến, có chút việc muốn nói rõ với cô ta, nên kết thúc được rồi”.
Hút hết một điếu thuốc, Tống Thư Ngu đã thấy Tưởng Tiểu Vi
xuất hiện ở cửa, sau khi thấy hai người, cô ta liền chầm chậm bước tới. Tống
Thư Ngu cười cười, rồi quay sang nói với Tần Hạo: “Tớ đi đây, hai người cứ từ
từ nói chuyện. Nhớ giữ thể diện bản thân, đừng có nôn nóng quá để bị trong
thương”, nói rồi cầm ly rượu như múa điệu khổng tước, sang bàn khác ngồi.
Nụ cười ma mị, giảo hoạt như tiềm ẩn điều gì không hay, cô
ta hơi lo lắng, ngồi xuống chỗ mà Tống Thư Ngu nhường lại, lúc lâu cũng không
nói lời nào. Tần Hạo uể oải ngồi tựa vào quầy bar, mắt hé nhìn cô ta rồi lại
quay lên nhìn cô ca sĩ duyên dáng mặc chiếc váy đen. Trong lúc Tưởng Tiểu Vi
giải thích và chần chừ nhận lỗi, anh bỗng khẽ hỏi: “Chúng ta quen biết nhau bao
lâu rồi?”.
Tưởng Tiểu Vi bỗng có một dự cảm không tốt, nghĩ ngợi rồi
nói: “Còn một tháng nữa là tròn hai năm”.
Trần Uyển không dám tiếp tục bước vào nhà Tưởng Tiểu Vi. Sau
khi xảy ra chuyện đó, cô vô cùng xấu hổ, nếu gặp lại thì sẽ khiến mọi người
giày vò, khó xử. Cô cũng tự trách mình, rốt cuộc thì sự việc xảy ra đến mức này
không phải là cô muốn thế. Nếu như thời gian có thể quay lại, cô tuyệt đối sẽ
tránh tất cả những nơi mà con người đó đến, tuyệt đối không dính líu vào hắn.
Nhưng gần hai mươi bốn giờ qua, cho dù cô đã chạy trốn thế
nào, cho dù dùng khăn lau bao nhiêu lần chăng nữa thì miệng cô vẫn còn mùi tanh
của máu, luôn nhắc cô nhớ tới sự việc đã xảy ra trước đó.
Cô lưỡng lự, quanh quẩn rất lâu ở dưới khu nhà Tưởng Tiểu
Vi, lâu đến nỗi chân mỏi nhừ. Cuối cùng quyết định, nếu có Tưởng Tiểu Vi ở nhà,
cô sẽ giải thích, nếu cô ta không chấp nhận lời giải thích ấy thì cô sẽ bỏ công
việc này. Bất luận là cô có day dứt bao nhiêu đi chăng nữa thì tối qua thật sự
là vì sự tồn tại của cô nên Tưởng Tiểu Vi mới bị kẻ khốn đó làm tổn thương.
Lúc Tưởng Tiểu Vi mở cửa, tinh thần Trần Uyển đang lơ lửng
bỗng quay trở lại, nghe tiếng bước chân của Tưởng Tiểu Vi, trong lòng cô lại
lần nữa thấp thỏm không yên, Tưởng Phán ngước lên nhìn cô, nói: “Chị Trần, chị
thật sự đã yêu rồi sao?”
Trần Uyển sững người, cười nói: “Trẻ con thì biết gì là yêu
nào?”.
Tưởng Phán xì một tiếng, không hài lòng vì bị coi thường,
nói: “Ai không biết? Trên ti vi đều như vậy, đi qua đi lại, ngồi không yên. Mặt
thì lúc đỏ lúc trắng bệch ra”.
Trần Uyển mỉm cười, xoa xoa đầu cô bé, đột nhiên rất muốn
hỏi về hình tượng người cha trong lòng nó, trong đầu cô lóe lên cái dáng vẻ của
tên vô lại kia đang nhếch miệng thì lập tức loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu. Cô
nói: “Em tự làm bài tập, chị có mấy chuyện muốn nói với mẹ em”.
Tưởng Tiểu Vi ngồi ở chân giường, ánh mắt xa xăm, đôi vai
như không chịu nổi sự kích động, mệt mỏi và buồn bã vô cùng. Trước kia ai không
phải là đóa sen thanh thoát? Ai kiêu ngạo hơn ai? Cô ta tin rằng mình đủ thông
mình, dễ dàng bước vào thế giới đàn ông, bởi nhan sắc không thua bất kỳ ai.
Nhưng tất cả sự tự tin, kiêu ngạo của cô ta vào giờ khắc này lại trở nên thật
nực cười. Đàn ông trong thiên hạ đều có ác tâm như nhau, mới phút trước tai áp
má kề nhưng ngay sau đó liền vất bỏ không thương tiếc.