Đọc truyện Trầm Hương Tuyết – Chương 30: Say
Đinh Hương nhìn bóng dáng lẻ loi cô tịch của Mộ Dung Tuyết mũi bỗng cay cay, nàng ta biết lúc này tiểu thư nhà mình nhất định lòng đau như dao cắt, lúc này nếu không rời đi, ngày sau nhất định tự chuốc nhục nhã.
Mộ Dung Tuyết trở về Mai quán, Ám Hương và Sơ Ảnh đều giật mình. Không chỉ vì nàng đột nhiên trở về mà còn vì thần sắc thất thường của nàng.
Từ khi Mộ Dung Tuyết gả vào Vương phủ đã như một tia nắng mặt trời, hào quang vạn trượng, nay đột nhiên biến thành ánh trăng lặng lẽ, thật sự không quen lắm. Nàng yên lặng ngồi dưới cửa sổ, rèm mi dài khẽ run, tựa như một cánh bướm trú mưa dưới hoa.
Hai người cũng không dám hỏi nhiều, chỉ dè dặt dâng lên một ly trà nóng.
Mộ Dung Tuyết không nói không rằng bưng ly trà nóng kia siết chặt trong tay, muốn mượn chút hơi nóng để khiến lòng bàn tay mình ấm lại, muốn xua hết khí lạnh khắp người mình. Nhưng chút nhiệt lượng đó không thể nào đủ. Nàng bưng ly trà nóng một hơi uống cạn.
Ám Hương kinh ngạc trợn mắt há miệng, trời ạ, nước trà nóng lắm đó.
Nóng lắm, nóng đến chảy nước mắt.
Nàng hít hít mũi, nặn ra một nụ cười: “Ám Hương, ngươi đi giục Lưu sư phụ đóng giường, bảo ông ấy mau làm cho xong đi, những hình vẽ phức tạp kia không cần khắc nữa.”
Ám Hương đáp một tiếng rồi đi.
Mộ Dung Tuyết bưng chiếc ly trống trơn trong tay, cảm thấy người vẫn lạnh như cũ.
Nàng thấp giọng nói: “Đinh Hương, muội đi bảo nhà bếp nấu chút nước nóng. Ta muốn đi tắm. Bội Lan, muội giúp ta tìm bộ y phục nào dày hơn một chút, hôm nay trời âm u, ta hơi lạnh.”
Mộ Dung Tuyết nằm trong thùng tắm, cả người ngập trong nước nóng hôi hổi, cuối cùng cảm thấy cơ thể ấm áp trở lại, chỉ có nơi trái tim, qua một hồi lâu cũng chẳng thấy chút ấm áp nào.
Gia Luật Ngạn trở về Ẩn Đào các, vẫn không thấy cảnh một con chim nhỏ xinh đẹp hoạt bát từ trong bay ra đón mình.
Thật ra dọc đường hắn nghĩ rằng, nếu nàng nhào đến thì nên tránh đi hay là bất động thì tốt hơn đây? Nhưng liên tiếp hai đêm đều không xảy ra tình trạng con chim nhỏ bổ nhào ra, không thể không nói lòng hắn âm ỉ chút hụt hẫng, nhưng hắn cảm thấy hụt hẫng này là do phán đoán sai lầm tạo thành, tuyệt đối không có gì khác.
Hắn vào thư phòng, trên bàn đặt một chiếc ly hai quai ngọc xanh, là ly tối qua nàng đưa trà đến để lại. Hắn nhìn chiếc ly xanh biếc, nhớ lại đôi hoa tai phỉ thúy trên tai nàng, cứ đong đưa trên đôi má trắng mịn như tuyết của nàng, khiến hắn mắt hoa tâm loạn.
Hắn nhíu mày, dịch chiếc ly ra xa một chút để khỏi phân tâm.
Xem công văn một hồi, hắn cảm thấy trong phòng rất lạnh lẽo. Vì trời âm u sao? Sau khi nàng vào ở Ẩn Đào các, cứ đôi lúc lại lấy chiêu bài bưng trà đưa điểm tâm, lượn lờ trước mặt hắn. Hắn dường như đã quen với sự quấy rầy của nàng, trong không khí quá yên tĩnh này cứ cảm thấy thiếu mất gì đó.
Thói quen đúng là một thứ đáng sợ.
Hắn từ cửa sổ nhìn ra, cửa phòng ngủ vẫn đóng, bên trong lặng ngắt không một âm thanh. Kỳ quái, lẽ nào đang ngủ sao? Đã là lúc nào rồi, lẽ nào không nên chuẩn bị cơm tối sao?
Tối nay nàng sẽ nấu món ngon gì đây? Ý nghĩ này vừa hiện lên, hắn bỗng phát hiện thì ra trong tiềm thức mình đang chờ đợi món ăn nàng nấu. Vì mỗi lần nàng đều bày ra trò mới, khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa thích thú.
Nhớ đến bàn ăn phong phú đẹp đẽ ở Khách xá thanh tối qua, hắn thấy bụng mình hơi đói, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa vào hắn bỗng ngẩn ra.
Bên trong đã hoàn toàn thay đổi, những màu hồng nhạt hồng tươi hồng rực đều biến mất hết, trong phòng khôi phục lại bố cục vốn có, đơn giản lạnh lẽo, màu sắc đơn điệu, hơn nữa vì hôm nay trời âm u, nên những màu xanh đậm, xám nhạt kia đều trở nên như tử khí trầm trầm, âm u lạnh lẽo, rất không vừa mắt.
Hắn quay người ra cửa hỏi Trương Long: “Phu nhân đâu?”
Trương Long nhỏ giọng nói: “Phu nhân về rồi.”
“Về rồi?” Gia Luật Ngạn cứ như nghe thấy một chuyện vô cùng hoang đường, kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Dạ, sáng nay Phu nhân đã dọn đồ trở về Mai quán rồi.”
Gia Luật Ngạn hít một hơi thật sâu, cũng không biết rốt cuộc vì nguyên do gì mà lòng bỗng dưng bùng lên một ngọn lửa giận dữ kỳ lạ. Rốt cuộc nàng coi Ẩn Đào các này là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
Lúc này Mộ Dung Tuyết đang ngồi trên lan can ngoài Mai quán, bên chân là một bầu rượu, một cây đàn.
Nàng vốn muốn gảy đàn dưới trăng, nhìn nước giải khuây, nhưng hoàn toàn không có tâm trạng. Vì đập vào mắt là Mai Lan Cúc Trúc tứ quán bên dòng nước, không nghĩ cũng biết tương lai ở đây sẽ có rất nhiều nữ nhân đến ở, ngoài Chính phi hắn còn có thể có rất nhiều Trắc phi cơ thiếp. Đến lúc đó hắn sẽ sủng ái ai nhất đây? Vừa nghĩ đến cảnh tượng một bầy oanh oanh yến yến tranh nhau khoe sắc, lòng nàng nhói đau, khóe mắt cay cay. Nàng cầm bầu rượu bên chân lên nốc một ngụm lớn, sặc đến nỗi ho kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra góp phần náo nhiệt.
Đinh Hương vội nói: “Tiểu thư, uống chậm thôi.”
Bội Lan khuyên: “Uống như vậy sẽ tổn hại sức khỏe, tiểu thư có chuyện gì không vui cứ nói ra để bọn nô tỳ phân ưu cho cô, đừng để trong lòng tổn hại đến mình.”
“Ta đâu có gì không vui.” Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cười, đau khổ trong lòng chỉ là người nước Kỷ lo trời sập[1], là si tâm vọng tưởng, có cho người trong khắp thiên hạ biết cũng vô ích.
[1. Ví những người toàn nghĩ những việc không đâu hoặc tự chuốc vạ vào thân.]
“Có phải tiểu thư đang oán cô gia không?”
“Không có.” Mộ Dung Tuyết lập tức phủ định.
Đinh Hương bất mãn nói: “Cô gia đối với tiểu thư thật sự quá lạnh nhạt rồi.”
“Chàng đối với ta rất tốt.”
Đinh Hương nghẹn lời, được rồi, cho dù thế này cũng không được nói xấu một câu. Nàng ta yên lặng đứng dậy vào phòng lấy một miếng vải đưa cho Mộ Dung Tuyết. Lúc trước ở Hồi Xuân y quán, chỉ cần tâm trạng Mộ Dung Tuyết không tốt, xé vải một lúc thì sẽ tốt lên ngay, xưa nay chưa bao giờ uống rượu buồn như vậy.
Nhưng Mộ Dung Tuyết lại lắc đầu, “Xé vải lãng phí, chàng sẽ không thích đâu.”
“Vương gia giàu có, sao lại để tâm chút vải này chứ.”
“Muội không phát hiện chàng rất tiết kiệm sao?”
Đinh Hương ngẩn ra, điều này đúng là nàng ta thật sự không phát hiện ra. Đường đường là một Vương gia mà cũng tiết kiệm sao?
Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng nói: “Y phục của chàng rất đơn giản, phòng ngủ bài trí cũng rất đơn giản. Lúc ra ngoài không bao giờ phô trương lãng phí, người tiết kiệm như vậy, nếu biết ta thích xé vải thì muội nói có phải chàng sẽ ghét ta lắm không?”
Đinh Hương nghe thấy lời này, âm thầm cất vải lại. Haiz, yêu một người thật khổ, ngay cả “sở thích” bao nhiêu năm nay cũng phải cẩn thận dè dặt thu lại để khỏi bị chán ghét.
Mộ Dung Tuyết lẩm bẩm: “Ta muốn được chàng yêu thích, nhưng cứ tính một đằng lại ra một nẻo.”
“Là cô gia không hiểu phong tình, không biết chỗ tốt của tiểu thư.”
“Muội không được nói xấu chàng. Nếu không phải Vương gia cứu ta ra khỏi cung, lúc này ta đã trở thành một hồn ma từ lâu rồi. Chàng không yêu ta cũng có thể hiểu được, ta chủ động như vậy, mặt dày như vậy mà. Nhưng ta cũng đâu còn cách nào, chỉ có thể liều mình chiến đấu đến cùng để giành thắng lợi thôi.” Mộ Dung Tuyết ôm mặt, nước mắt từ kẽ tay chầm chậm rơi xuống.
Lúc gặp gỡ, nàng đang hoảng sợ bơ vơ trong tuyệt cảnh, chỉ có thể mặt dày tìm phu tế, tấn công tứ bề, kết quả khiến hắn xem thường. Nhưng nàng đâu còn cách nào, yêu hắn, ngoài việc thẳng tiến không lùi, bất chấp tất cả, nàng đã không còn đường lui.
Xưa nay nàng vốn tưởng mình có sức mạnh vô song, vốn tưởng thành công trong tầm tay, nhưng không ngờ một câu của Thẩm U Tâm đã đập tan mộng đẹp của nàng. Vào được Ẩn Đào các không có nghĩa là đã đánh chiếm được trái tim hắn, chỉ là mở đầu cho việc tự chuốc nhục nhã ngày sau.
Chống chọi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng nàng cũng thấy mệt rồi.
Uống hết bầu rượu, nàng vẫy vẫy tay, “Các muội lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một mình.”
“Tiểu thư, cô về nghỉ đi, đêm khuya trên hồ gió lạnh đó.”
“Đinh Hương, muội thật lôi thôi.”
Đinh Hương và Bội Lan chỉ đành lui về cửa Mai quán, trông coi nàng từ xa xa.
Đèn trên cột mờ mờ ảo ảo chiếu lên bóng dáng yêu kiều xinh xắn của nàng, tựa như một cành tử vi bị sương bao phủ. Đinh Hương xót xa nghĩ, một cô nương xinh đẹp đáng yêu như vậy, nếu mình là nam nhân nhất định sẽ nâng niu trong lòng bàn tay. Đáng tiếc, gió kia không hiểu tiếng lòng, hoa mai trong rét chỉ đành bơ vơ.
Cứ đôi chốc Mộ Dung Tuyết lại gảy đàn, nhìn sóng nước lăn tăn, ánh sao lấp lánh, bất giác ủ ê chán chường. Chỉ thấy người nay cười, nào thấy người xưa khóc, đó là chuyện thường tình, không có gì bất công, mỗi một người cũ đều từng là một người mới, mỗi một người mới rồi cũng sẽ trở thành người cũ. Lo lắng cũng vô ích, nàng gạt nước mắt, ngón tay nhẹ đặt trên dây đàn, gảy ra mấy âm, sau đó chậm rãi hát: “Lau lách xanh tươi cà rậm rạp. Móc làm sương phủ khắp mọi nơi. Người mà đang nói hiện thời. Ở vùng nước biếc cách vời một phương. Ví ngược dòng tìm đường theo mãi. Đường càng thêm trở ngại xa xôi. Thuận dòng theo đến tận nơi. Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong…[2]”
[2. Kiêm gia, Kinh thi, Tạ Quang Phát dịch.
Kiêm: giống cỏ hoàn mà nhỏ hơn, cao vài thước, cũng gọi là cỏ liêm.
Gia: cỏ lai. Lau lách chưa trụi, mà móc đã rơi xuống thành sương, mùa nước tiết thu đã đến, là mùa mọi con sông đều đổ vào Hoàng Hà.]
Bóng đêm cô tịch, khúc Kiêm gia này vốn xa xăm động lòng, nhưng nàng nghẹn ngào không hát tiếp được, giọng nàng thật sự quá khó nghe. Hắn cách nàng gần như vậy, nhưng lòng lại xa dường ấy, tựa như vĩnh viễn không bao giờ cập bến được, phải làm sao đây? Bi thương lại ập đến, nàng gục trên gối òa khóc.
Gia Luật Ngạn đứng trên cầu bỗng thở dài, hắn phát hiện gần đây mình thật sự rất không có nguyên tắc, vốn ôm một bụng lửa giận đến đây, nhưng lúc này thấy nàng khóc lại có chút mềm lòng.
Hắn đi xuống cầu đá, bước lên hành lang trước Mai quán.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy tiếng bước chân, tưởng Đinh Hương lại đến khuyên mình, nàng ôm gối sụt sùi nói: “Lại đến lôi thôi nữa, thật đáng ghét.”
Một bàn tay đặt trên vai nàng, xoay người nàng lại.
Mở mắt thấy là Gia Luật Ngạn, nàng chớp chớp mắt, ngỡ như đang nằm mơ.
“Nàng uống rượu sao?” Hắn bóp cằm nàng, ngửi mùi trên người nàng. “Thì ra còn biết uống rượu nữa.”
Nàng khịt mũi, thấp giọng nói: “Phải, lấy gì giải sầu, chỉ có Đỗ Khang[3].”
[3. Đoản ca hành, Tào tháo.
Đỗ Khang còn được gọi là Thiếu Khang, sống vào cuối thời Tây Chu, tương truyền là người phát minh ra cách nấu rượu ở Trung Quốc.
Ông được những người nấu rượu, bán rượu thờ là ông tổ của nghề rượu, được nhân dân Trung Quốc tôn xưng là Tửu thần, Tửu thánh.]
Dung nhan nhuộm sắc đỏ càng rực rỡ hơn, trong mắt là làn sương mờ ảo, có uất ức, có lạc lõng, còn có trái tim si tình vô bờ bến, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng sinh lòng thương yêu.
Hắn cúi người hỏi: “Nàng có sầu gì?”
Nàng cúi đầu không nói, làn da như thoa phấn mang theo một nỗi sầu man mác, bảo nàng làm sao nói được đây.
Hắn nâng cằm nàng, cười nói: “Bổn vương nguyện giải sầu cho nàng.”
Nàng ngà ngà say, mắt sáng như nước, hắn không nhìn rõ là ba phần say sưa hay bảy phần đắm đuối. Nàng cũng vậy, không phân rõ hắn là ba phần thật lòng bảy phần đùa cợt, hay là ba phần đùa cợt bảy phần thật lòng.
Nàng cắn cánh môi đào, nhẹ giọng nói: “Ưu sầu của thiếp chỉ có một gáo mà thôi.”
Hắn thu lại ý cười, ngón tay chầm chậm phủ lên hạt lúa nơi khóe miệng nàng, trầm giọng nói: “Là một gáo trong Biển nước mênh mông chỉ cần một gáo sao?”
Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn trầm trầm như hồ nước trong đêm đen, khiến nàng nhìn không thấu, nàng không dám đáp “Phải”. Sợ nói ra rồi hắn sẽ mỉa mai nàng si tâm vọng tưởng không tự lượng sức.
Hắn yên lặng nhìn vào mắt nàng, như muốn nhìn vào tận đáy lòng nàng, nàng hoảng hốt, sợ hắn biết được bí mật trong lòng mình, vội vàng đáp: “Là một gáo trong Một gáo nước không lắc, nửa gáo nước lắc lư.”
Hắn bỗng mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, như cười như không nói: “Giường của nàng đóng xong rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Nàng đỏ mặt, nhất định hắn đã nhìn thấu tâm tư của nàng rồi.
“Vậy tối nay nàng ngủ ngoài này sao?”
“Thiếp…”
Hắn ôm xốc nàng lên. “Lần sau làm việc gì phải chừa đường lui. Bán giường thì dễ đóng giường mới khó.”
Nàng vừa xấu hổ vừa quẫn bách, tiếp đó phát hiện không phải hắn ôm nàng về Mai quán mà đi lên cầu đá.
“Chàng đưa thiếp đi đâu?”
Hắn hừ một tiếng, “Còn phải hỏi nữa sao, đương nhiên là Ẩn Đào các.”
Nàng vội giãy ra khỏi lòng hắn, “Không, thiếp không thể ở đó.”
Hắn đoán được ý nàng, khựng lại rồi nói: “Ở Ẩn Đào các trước đã, chờ giường đóng xong rồi về.”
Nàng hoảng hốt nói: “Không, thiếp ở tạm phòng Ám Hương, Sơ Ảnh.”
Hắn lạnh mặt, “Vậy còn ta?”
Tác giả có lời muốn nói: Tôi đã nói đây là sủng văn ngọt ngào mà… O(n_n)O.