Đọc truyện Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc – Chương 6: Trầm Hàm Chương Khai Hóa Năng Lực Mới
Đến sau cùng, Trầm Hàm Chương cũng không biết chính mình như thế nào trở lại tẩm cung, nàng nằm sấp trên giường, vẻ mặt không tiếc sinh mạng.
Truy điệu một chút đầu óc đã mất đi của ta!
“Được rổi được rồi, khóc cái gì, một đại nam nhân, có gì hay mà khóc.” Cung trang mỹ nhân ngồi trên mép giường, vừa cười vừa không có thành ý an ủi hắn .” Dù sao đầu óc ngươi không bình thường cũng không phải ngày một ngày hia, mọi người tập mãi thành thói quen rồi.”
Trầm Hàm Chương quay đầu trừng nàng, âm mũi thật mạnh, “Đều tại ngươi.”
Kỳ thật, người sợ quỷ, một là vì tâm lý e ngại, hai là bởi vì quá nhiều truyền thuyết về quỷ hại người, mưa rầm thấm đất, sách đều viết tất cả quỷ trên thế giới đều mặt mũi hung tợn, âm u khủng bố.
Này cũng bởi vì tuyệt đại đa số mọi người chưa từng gặp qua quỷ, tất cả hình tượng quỷ quái toàn bộ là do bộ não tưởng tượng ra. Hiện tại, Trầm Hàm Chương từ trong đại đa số người kia biến thành một số ít nhìn thấy quỷ, mới phát hiện, kỳ thật bọn họ cùng con người khác biệt cũng không lớn lắm.
Ví dụ như vị trước mắt này, cho dù đã chết, cũng vẫn như cũ để ý đến dung nhan của mình, vẫn như cũ mỗi ngày thoa son đỏ mọng, trát phấn lên mặt, không lúc nào là không cho bản thân bị vây quanh thời khắc kiều diễm động lòng người nhất.
Đương nhiên, có lẽ bởi vì đã chết lâu lắm rồi, không người trói buộc lại lây nhiễm tật khác của quỷ, mỹ nhân trở nên hơi thô tục một chút.
Thời điểm chống nạnh mắng người, cùng hương thôn dã phụ, cũng không khác nhau là mấy.
Gặp một con quỷ, Trầm Hàm Chương thiếu chút nữa bị hù chết rồi, chờ nhìn thấy người thứ hai, thứ ba, thứ tư….. cũng đã trở nên tê liệt.
Nhất là những con quỷ như này, còn một bộ dáng đang nhìn kẻ ngốc, đối với nàng chỉ trỏ đủ thứ đứng nhìn. Làm cho Trầm Hàm Chương tức giận liền khóc ngay tại chỗ.
Quả thực là so với bị Tôn thị đón đầu răn dạy còn muốn mất mặt hơn.
Trầm Hàm Chương ồm ồm lên án lại khiến mỹ nhân cung trang lần nữa che miệng cười to, đưa tay trong suốt vỗ vỗ đầu nàng, vui vẻ nói : “Tiểu tráng tráng, ngươi thật sự là càng ngày càng đáng yêu rồi.”
Tiểu tráng tráng…. ….
Trầm Hàm Chương xấu hổ giận dữ muốn chết, đây là cái tên quỷ gì? Cái tên thô tục như vậy mà nàng cũng nói ra được.
Nàng cực lực kháng nghị, thế nhưng giống như lời nói không có quyền lực gì, cung trang mỹ nhân vẫn như cũ làm theo ý mình, ở bên tai nàng lầm bẩm. Cũng may nhờ nàng làm lẩm bẩm không ngừng, Trầm Hàm Chương mới biết được thân phận của thên thể này.
Hạ Thục phi đẹp nhất hậu cung thời Thành Đế, đếm trên đầu ngón tay cũng coi như là bà nội của tiểu hoàng đế. Trầm Hàm Chương tuổi còn nhỏ, đối với đoạn hậu cung tranh đấu bí ẩn thời Thành đế kia cũng không hiểu được, nhưng danh hào của Hạ Thục phi thế nhưng cũng là nghe qua.
Không có biện pháp, nàng quá đẹp, đẹp đến nỗi không chỉ có Thành hoàng đế yêu thích, mà ngay cả quốc chủ của mấy tiểu vương quốc láng giềng cũng thích. Vì thế còn xảy ra một hồi chiến tranh, nghe nói ngay lúc Thành đế ngự giá thân chinh, Hạ Thục phi đi theo, hai người trên chiến trường soạn một khúc tình ca xúc động lòng người có một không hai.
Trong thoại bản còn nói, Hạ Thục phi chỉ cần xuất hiện trên chiến trường, binh lính hai bên đều sẽ vì sắc đẹp của nàng không tự giác buông binh khí trong tay xuống.
Vì thế, Trầm Hàm Chương thầm nghĩ nói…. ….
Thoại bản quả nhiên đều là gạt người.
Đẹp thì đương nhiên là đẹp, nhưng chính là nàng đẹp như vậy thì cũng là đã qua rồi mà thôi., hừ! Trầm Hàm Chương mới không thừa nhận, chính mình như vậy có một chút ghen tị với dung mạo của nàng. Nhất là mình lại biến thành một kẻ mập mạp,còn có một cái nhũ danh làm người ta cảm thấy nhục nhã.
Thậm chí cuối cùng, Trầm Hàm Chương ngay cả tiểu hoàng đế 7 tuổi vẫn còn đái dầm cũng biết.
Thử hỏi, trước mắt có một người biết hết mọi chuyện xấu hổ từ nhỏ đến lớn của ngươi, hơn nữa còn thường đem người khác ra dạy dỗ, ngươi phải làm cái gì bây giờ!
Nhưng đây là con quỷ nhỉ? Vậy hứng mũi nhận mệnh đi! Cùng thời điểm đó tại địa phương khác nhau, Sài Thiệu cùng Trầm Hàm Chương đều đỗi với lẫn nhau sinh ra đồng tình thật sâu.
Sài THiệu là bởi vì Trần lão thái thái, Trầm Hàm Chương là vì Hạ Thục phi.
Cái gọi là gừng càng già càng cay, đại khái chính là như này đi!
Ban đêm, Tràm Hàm Chương ngồi trên giường xoa đùi, trợn mắt chống lại cơn buồn ngủ đang đánh úp lại. Cả một ngày, nàng đều nghe Hạ Thục phi răn dạy, từ truyện hậu cung đấu đá đến tình cảnh của nàng hiện tại.
Đừng nói viết thánh chỉ, nàng ngay cả đi vệ sinh còn không có thời gian. Không có biệp pháp, nàng đi chỗ nào, Hạ Thục phi đi chỗ đó, tuy rằng đều là nữ nhân, kỳ thật không có gì mà phải e thẹn, nhưng không chịu nổi việc nàng hiện tại nhiều hơn cái gì a?
Thật sự là……
Xấu hổ muốn chết!
Trầm Hàm Chương cũng là mới hậu tri hậu giác phát hiện, nam nữ lúc trong lúc đó rốt cuộc có cái gì khác nhau?
Điều này làm cho nàng nháy mắt mở ra một thế giới mới, nhân sinh mười lăm năm trong sáng liền như vậy một đi không trở lại.
Ai nha, quả thực là không thể nghĩ mà.
Nàng che hai má nòng bỏng, “đông” một tiếng nện xuống giường. Động tĩnh này, động tới Tiểu Đăng Tử Tiểu Trác Tử, “Bệ hạ, người muốn nghỉ ngơi sao?”
“Không muốn.” Trầm Hàm Chương khoát ta, chuẩn bị tống cổ hai người ra ngoài, nghĩ đến cái gì lại ngoắc ngoắc tay, “Trẫm gần đây đang đọc sách gì, lấy đến cho trẫm xem một cái.”
“Thưa vâng.” Hai người vội vàng đáp ứng, một người đi thư phòng, một người đem đèn trong điện chỉnh sáng thêm.
Trầm Hàm Chương tiếp nhận, lại đem hai người đuổi ra.
Một quyển sách thật dày, vốn tưởng rằng là thượng sách trị nước, không nghĩ tới thế nhưng lại là sách địa lý, thật sự là kém cỏi a kém cỏi.
Tiểu hoàng đế đọc sách phỏng chừng cũng là đơn giản xem, liền chỉ mở vài trang, trên mặt một chút ghi chú cũng không có.
Trầm Hàm Chương lại cảm thán một câu, vì tương lai của quốc gia cảm thấy vận phần ưu sầu. Sầu còn có chút buồn ngủ, nàng ngáp một cái, mắt có chút díp lại.
Sách vở quả nhiên là liều thuốc ngủ tốt nhất, cổ nhân không có lừa người a!
Cảm khái còn chưa xong liền đã ngủ.
Chờ lại lần nữa mở mắt ra, là do bị người đánh thức mà tỉnh.
Vẫn như cũ là cái giường lớn mười mấy người có thể ngủ, màn che màu phân vàng chói lọi cùng với thân hình nặng nề.
Nàng thở phào một hơi, đúng là có chút may mắn.
Xác định nàng đã tỉnh, Tiểu Đăng Tử cùng Tiểu Trác Tử dẫn một đám cung nữ thái giám đến hầu hạ, mói người vừa mới vào cửa, Trầm Hàm Chương muốn nổ tung luôn rồi!
Ai, người nào ở bên tai nàng nói chuyện?
“Ai nha, khóe mắt hoàng đế có gỉ kìa!”
“Khốn kiếp a, đều do Thái Hà ngáy ngủ, thật đáng ghét. Nhưng ngàn vạn lần không được ở trước mặt bệ hạ ngáp a, sẽ bị đánh chết đó.”
Líu ra líu rít, thanh sắc khác nhau.
Đương nhiên còn có một giọng quen thuộc, ngày hôm qua còn nghe không ít, thanh âm thuộc về một mình Tiểu Đăng Tử, “Lại phải hầu hạ tên mập chết tiệt này rời giường, ngẫm lại thật là mệt mỏi. Thái Hậu nương nương khi nào mới có thế đem một người trung thành như ta điều đi đây? Lại tiếp tục đợi, thông minh như ta đều phải biến thành kẻ ngốc!”
Trầm Hàm Chương bình tĩnh nhìn đám người đang chậm rãi đến gần này, trừ bỏ Tiểu Đăng Tử Tiểu Trác Tử, còn lại mỗi người trong tay đều nâng khay, mâm, hơi cúi đầu, bộ dáng cung kính, khéo léo.
Mà Tiểu Đăng Tử cùng Tiểu Trác Tử khóe miệng đang cười, ánh mắt chân thành, nhất là tiểu Đăng Tử, đôi mắt hàm chứa ba phần tôn kính bốn phần vui mừng hai phần tình cảm…. …
Trầm Hàm Chương đột nhiên nở nụ cười.
Này so với nhìn thấy quỷ còn hữu dụng hơn nhiều rồi!
Nàng chỉ Tiểu Đăng Tử, ý cười bên môi càng lúc càng đậm, cuối cùng trực tiếp đập giường, mọi người cả kinh không biết làm sao.
“Ai yêu a, thế nhưng lại là tiểu tử hai mặt!