Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc

Chương 25: Khí Phách Cường Đại


Đọc truyện Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc – Chương 25: Khí Phách Cường Đại


Sài Hi tiếp nhận giây cương, sau khi lên ngựa từ trên cao nhìn xuống phân phó Mạc Ly : “Hầu hạ bệ hạ cho thật tốt, nếu có một chút sơ xuất nào bản cung hỏi tội ngươi.”
Mạc Ly quỳ gối,”Thuộc hạ tuân mệnh.”
Trầm Hàm Chương đưa tay giữ lại, kết quả ngoài lưu lại chút gió thu hiu quạnh, cũng chỉ còn có khuôn mặt đen như than của Mạc Ly.
Nàng thu tay lại, đau đớn vô cùng.
Mạc Ly cũng mặc kệ, “Bệ hạ, chúng ta đi thôi.”
Đi cái đầu nhà ngươi!
Đối với tình địch số hai sớm chiều ở chung cùng tình nhân trong mộng này, Trầm Hàm Chương phi thường không vừa mắt.
Aizzz, cũng không biết Phó Đông Anh kia bộ dáng ra sao? So với nàng có đẹp hơn không?
Phó Đông Anh đương nhiên là đẹp.
Trầm Hàm Chương là người ngoài, tự nhiên không biết được Phó phò mã của chúng ta đứng đầu trong bảy nam thần kinh thành.
Cái gì thân cao tám thước, phong thái anh tú, tiêu tiêu tố tố, long chương phượng tư, cái gì tóc mai như đẽo, mày như họa, lúc giận mà như cười, lúc quở trách cũng đầy phong tình, hết thảy đều là hình dung Phó lang năm đó của chúng ta đó đúng không?
Phó Đông Anh đã từng, chính là tình nhân trong mộng của tất cả thiếu nữ trong kinh, không biết đã bị bao nhiêu người ở trong mộng chà đạp rồi.

Ngày đại hôn của hắn và Sài Hi, bởi vậy mà hồn ma thiếu nữ vỡ mộng rủ nhau treo cổ trước cổng phủ công chúa ước chừng phải trên một nghìn người.
Bất quá, nếu như để cho một nghìn thiếu nữ kia nhìn thấy bộ dáng của Phó Đông Anh bây giờ, chắc chắn sẽ cảm thấy mình sao lại bị phân dính đầy mắt mất rồi.
Thật vô cùng mất mặt!
Phó Đông Anh tóc dài rối tung, che khuất khuôn mặt lãnh ngạnh, cũng che đi biểu tình mơ hồ của hắn.
Ba gia đinh gắt gao ấn hắn trên mặt đất, hai tên khác tay cầm gậy vừa thô vừa to, không chút lưu tình một côn rồi lại một côn đánh vào lưng hắn.
Thời điểm Sài Hi tới, trên lưng hắn đã là máu thịt lẫn lộn. Đuôi lông mày nàng giật giật, đi nhanh đến cười nói:”Phó đại nhân tại sao lại tức đến như này.”
Nghe thấy âm thanh của nàng, Phó Đông Anh thân mình nháy mắt cứng ngắc, sau đó một gậy nện trên lưng, làm cho hắn không kìm chế được kêu rên ra tiếng.
Toàn thân đều đau, nhưng thế nào cũng không đau bằng trong lòng hiu quạnh lạnh như băng.
Phó Bác tiến lên hai bước, ôm quyền nói:”Hạ thần bái kiến công chúa điện hạ.”
Sài Hi xua tay, ý bảo hắn không cần đa lễ.
Tuy rằng nói như vậy, nhưng cần quy củ thì vẫn phải có. Chờ sau khi một vòng người quỳ xuống, gậy đánh Phó Đông Anh cũng coi như tạm dừng.
Thất Hoành vội vàng đi qua, muốn lấy y phục che đi lưng trần trụi của hắn. Nhưng đối mặt với vết máu loang lổ, cũng không dám chạm vào hắn.
Phó Đông Anh nhắm chặt hai mắt tựa hồ không hề sở giác.

Sài Hi nhìn qua, hơi hơi nhíu mày, âm thanh ẩn chứa một tia không vui:”Phó đại nhân chẳng lẽ không nên giải thích một chút với bản cung?”
Phó Bác ngưng trọng, nắm tay giấu trong áo gắt gao nắm chặt, một hồi lâu mới cười nói:”Là hạ thần không biết dạy con.”
“Hạ thần cũng là mới biết được Phó Đông Anh luôn lưu luyến trong tưu phường, mỗi ngày đều say khướt ngay cả thân trí cũng khổng õ ràng. Hắn đi xuống như vậy, thật có lỗi với ơn tri ngộ của công chúa điện hạ. Cho nên, hạ thần mới nhịn không được ra tay giáo huấn hắn một phen.”
Sài Hi chậm rãi đi về phía Phó Đông Anh, khom lưng duỗi tay chọc lên miệng viết thương của hắn, không ngoài ý muốn khiến cho thân thể hắn run rẩy. Nàng cười nhẹ một tiếng, đứng lên nói:”Bản cung đúng là không biết, Phó đại nhân thì ra là đối tốt với bản cung như vậy.”
Ý cười trên mặt Phó Bác cứng đờ.
Nhưng nàng không thèm quản hắn, mà tiếp tục nói:”Nhưng mà Phó đại nhân người đừng quên, Phó Đông Anh hiện tại là người của bản cung, đánh chửi đều là do bản cung, người ngoài.”
“Không có quyền xen vào.”
Một câu nói khí phách, làm cho bốn bè rơi vào yên tĩnh, thẳng đến khi một tiếng cười khẽ vang lên.
Phó Đông Anh thong thả từ trên đất ngồi dậy, hắn ngẩng đầu nhìn Sài Hi, thanh âm thản nhiên lại không có độ ấm :”Ta là nguwoif của ngươi?”
Sài Hi quay đầu buông mắt, cười yếu ớt nói:”Đúng vây.”
Thanh âm nàng ôn ôn nhu nhu, cùng với vẻ lạnh lùng dứt khoát lúc nãy hoàn toàn không giống. Sfi Hi duỗi tay xoa đầu hắn, bất đăc dĩ nói :”Ngươi đó, nên gội đầu thôi.”
Sau đó nhẹ nhàng nhíu mi,”Râu cũng nên cạo đi.”

Phó Đông Anh dùng sức hất tay nàng ra, động tác này động đến vết thương khiến hắn đau đến khuôn mặt vặn vẹo. Nhưng hắn coi như không thèm để ý,”Đừng chạm vào ta.”
Ánh mắt của hắn thực đen thực sáng, giống như hăc diệu thạch, lóng lánh trong suốt ánh sáng lạnh, tiêu sái, phong lưu, mê người…. …
Mặc dù không phải thực phù hợp với thẩm mỹ trước kia của nàng, nhưng chỉ bằng khuôn mặt vạn trung vô nhất này của hắn, Sài Hi vẫn như cũ quyết định đem người thu vào phủ.
Đúng vậy, tuy rằng nói dựa theo tập tục của nơi này, coi như nàng gả cho Phó Đông Anh. Nhưng ở trong lòng nàng, chơ tới bây giờ đều là Phó Đông Anh gả cho nàng.
Cho nên Phó Đông Anh là vật phẩm phụ thuộc vào nàng, nàng có thể đánh có thể mắng có thể vứt đi không để ý.
Nhưng người khác thì không được.
Nàng phi thường không thích người khác động vào đồ của nàng.
Đương nhiên, nàng cũng rất không thích người khác phản kháng nàng. Chẳng qua nếu người đó là Phó Đông Anh, miễn cưỡng vẫn có thể thương lượng.
Dù sao, nàng giống như bất tri bất giác, đem một mỹ thiếu niên trong sáng như nước dưỡng thành một hán tử thô bạo.
Thật sự là có lỗi a có lỗi quá!
Sài Hi tiếc hận thở dài, mơ hồ không để ý thu hồi tay chắp sau lưng, cười nói:” Được rồi, đừng náo loạn nữa, theo ta trở về.”
Phó Đông Anh ánh mắt càng lạnh,”Ngươi từ trước đến nay đều cho rằng ta cố ý cùng ngươi nao loạn.”
“Cho rằng ta đang ghen, muốn đổi lấy tình yêu của ngươi?” Nói tới đây, Phó Đông Anh cười nhạo hai tiếng.”Không phải, hẳn phải là sủng ái.”
Sài Hi…. …”Hắn ngửa đầu gọi tên nàng,”Chuyện ta hối hận nhất, chính là năm đó gặp được ngươi.”
Sau đó yêu ngươi.

Chẳng qua hiện tại hắn nói không được chữ này nữa rồi, nói yêu với một nữ nhân trong lòng không yêu chỉ có quyền lực cùng địa vị, đó là một loại dơ bẩn.
Hắn lảo đảo đứng lên, ánh mắt trở lên vô cùng kiên định.
Phó Bác sắc mặt khẽ biến, hai bước thành ba đi đến đối điện hai người, đáng gãy lời nói của Phó Đông Anh:”Công chúa điện hạ, Đông Anh hắn uống say rồi, người đừng cùng hắn so đo. Không bằng người trước đi nội đường nghỉ ngơi một chút, hạ thần đưa hắn đi để tỉnh rượu. Đợi thanh tỉnh rồi lại tùy người đưa về phủ công chúa.”
“Để cho hắn nói.” Sài Hi ý cười bên khóe mỗi vẫn chưa dừng, ánh mắt nhìn Phó Đông Anh tràn ngập dung túng.
Nàng càng như vậy, sắc mặt Phó Đông Anh càng khó coi. Hắn không nhìn vẻ sốt ruột cùng ra hiệu của Phó Bác, một chữ lại một chữ nói:” Ta muốn cùng ngươi hòa ly.”
“Hòa ly?” Sài Hi nhếch mày, giống như nghe được chuyện gì đáng buồn cười,”Ngươi đứa nhỏ này, luôn ngây thơ như vậy.”
“Ngươi có tư cách gì cùng bản cung hòa ly?” Sài Hi duỗi tay nắm cằm Phó Đông Anh, cười nói:”Cho dù bản cung không cần ngươi, thì cũng chỉ có thể là bản cung hưu ngươi, hiểu chưa? Hơn nữa, cho dù bản cung không cần ngươi nữa, cũng sẽ không thả ngươi đi.”
“Đồ bản cung dùng qua, cho dù bị hủy, cũng sẽ không để cho người khác.”
Phó Đông Anh ánh mắt biến đổi, hắn hung hăng quay đầu giẫy ra khỏi tay nàng, tức giận đến khóe môi đều run lên:”Ngươi…. …”
Sài Hi phất tay đánh gãy hắn, ra lệnh:”Người đâu, đem phò mã trói lại cho bản cung.”
Sau đó, nàng mỉm cười nhìn về phía Phó Bác, “Phó đại nhân, bản cung có việc muốn cùng ngươi nói chuyện.”
Nhìn Phó Đông Anh rống giận không cam lòng phản kháng, Phó Bác hơi thởi dài, cúi đầu nói;”Công chúa, mời cùng hạ thần đến thư phòng.”
Hắn đi theo phía sau Sài Hi, không nhịn được quay đầu, nhìn thấy đứa con hắn từng tự hào nhất bị người đặt dưới đất.
Giống như một con chó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.