Đọc truyện Trẫm Đâu Dễ Bị Trói Buộc – Chương 1: Thân Thể Tráng Kiệt Của Trẫm Đâu Rồi ?
Giờ dần*(*từ 3h-5h sáng) ba khắc, Sài Thiệu đúng giờ mở mắt, hắn hữu khí vô lực khinh bỉ trở mình, vỗ ngực thầm hận : cao quý như trẫm, thế nào lại dưỡng thành loại thói quen ti tiện đúng giờ liền tỉnh này chứ.
Làm hoàng đế bù nhìn đã 20 năm, trong ngày hưu mục* ( *Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, gọi là 休沐日) không phải lên triều, trừ bỏ ngắm trăng thưởng hoa, cơ bản là không có chuyện gì khác để làm. Vì thế, Sài Thiệu trở mình, quyết định ngủ tiếp.
Chính là…..cảm giác có gì đó không đúng?
Sài thiệu sờ sờ ngực, lại vỗ vỗ, nguyên bản ánh mắt sáng trong bóng đêm lại càng thêm rực rỡ, những rất nhanh lại chuyển thành vẻ kinh sợ.
Ngực của trẫm sao lại sưng to như vậy!
Hắn trong đầu bỗng hiện lên nữ nhân thân thể không chút mỹ cảm gầy cùng cây cột không khác nhau là mấy kia, đương nhiên chủ yếu là nhớ lại hai khối thịt trước ngực.
Nghĩ đến tối qua nữ nhân kia đối với hắn giở trò……
Từ từ, giở trò, tiếp theo đâu, tiếp theo đã phát sinh chuyện gì? Sài Thiệu nhíu mày, trẫm nhớ không rõ được chuyện xảy ra kế tiếp ?
Sài Thiệu oán hận đấm giường, trẫm chỉ biết….
“răng rắc, kẽo kẹt” tiếng ván gỗ vở vụn đột nhiên vang lên, Sài Thiệu cả người nháy mắt ngã xuống, rơi giữa đống vụn gỗ.
Cả người chật vật!
Tiểu Bàn Tử, Tiểu Băng Tử đâu, lăn ra đây nói cho trẫm biết, long sàng của trẫm tại sao lại biến thành thế này.
Trẫm thế nào cũng phải chém đầu đám tượng chỉ giám*(*thợ mộc) vô liêm sỉ đã làm ra thứ này!
Hắn làm ra động tĩnh lớn như vậy, người bên ngoài không có khả năng không nghe thấy, chốc lát sau, bên ngoài dấy lên ánh sáng, ngay sau đó một giọng nói thanh thúy nhưng hàm chứa lo lắng truyền tới : ” Cô nương, ngươi làm sao vậy ?”
Cô nương ? Kêu ai a ? nữ nhân lại là người nào . …… Chẳng lẽ là quỷ ?
Sài Thiệu âm thầm lý sự, đáy lòng nghĩ thoáng ra một chút, khẳng định là chắc chắn là bà già Hạ Phi ở Thược Vân cung nhìn trẫm không vừa mắt liền đến chỉnh trẫm, tiền vàng nến thơm tháng này toàn bộ đều cúng viếng cho nàng, phải cúng viếng hết!
Nghĩ như vậy, Sài thiệu tính toán tự mình đứng lên, thế nhưng hơi chút động động, liền cảm thấy mông đau đớn như kim châm, không chịu nổi hừ một tiếng . ” Trẫm thật sự là …..”
Di, giống như có chỗ này không đúng a ?
Không đợi hắn có phản ứng, ánh sáng bên ngoài đã cầm đèn tiến vào, đầu tiên là đem hai ngọn đèn trên bàn thắp sáng, đợi thấy rõ được tình huống của Sài Thiệu, liền kinh hãi, vội nhào lại kêu lên : “Ai cô nương của tôi ơi, thế nào lại đem giường đập gãy rồi.”
Nàng cẩn thận từ đống phế tích nâng Sài Thiệu dậy, vỗ vỗ vụn gỗ trên người hắn, đợi đến khi nhìn thấy máu thấm ra từ sau mông hắn, lại là sợ hãi kêu một tiếng ngắn ngủi.
Mà Sài Thiệu toàn bộ quá trình một bộ dáng đây là ai, trẫm ở nơi nào ngu ngốc trạng thái.
Thẳng đến khi Minh Châu chuẩn bị đỡ nàng trước đến trên một chiếc giường nhỏ, Sài Thiệu mới thoáng thanh tỉnh một chút, mở miệng nói : ” Ngươi trước đấm bóp cho trẫm một chút.”
Tuy rằng mông rất đau, nhưng là nhìn thấy nữ nhân rõ ràng xa lạ trong phòng này, Sài Thiệu vẫn như cũ cảm giác như đang nằm mộng.
Minh Châu sợ tới mức vội bịt miệng hắn lại, ” Cô nương của ta ơi, lời này tuyệt đối không thể nói.”
Sài Thiệu đã muốn hoảng hốt.
Vừa rồi nghe thấy chính miệng mình thốt ra quả nhiên là âm thanh của nữ tử đi, quả nhiên là như vậy đi? Thời điểm lần đầu tiên không có nghe sai a?
Hắn hốt hoảng thuận theo Minh Châu dịch chuyển, thẳng đến khi đi qua bàn trang điểm, khóe mắt liếc qua gương đồng, cùng với bóng dáng trong gương.
Sau đó, hắn lấy tư thế nhanh như chớp bổ nhào về phía trước.
Thân hình làm chúng sinh điên đảo của trẫm đâu?
Dung nhan anh tuấn làm vô số nữa tử điên cuồng gào thét chói tai của trẫm đâu?
Cái người gầy trơ xương này là ai?
Không không, gầy không phải là trọng điểm, trọng điểm phải là….
Gầy trơ này là nữ nhân!
Trách không được trẫm cảm thấy ngực sưng lợi hại như vậy, Sài Thiệu đầu óc vừa chuyển, đưa tay sờ soạng, vừa lòng gật đầu, so ra ít nhất phải to hơn của nữ nhân hôm qua với tiểu nha đầu bên cạnh này rất nhiều.
Xem ra trẫm mặc kệ biến thành cái dạng gì, quả nhiên đều nổi bật xuất chúng!
Nhận thấy ánh mắt Sài Thiệu nhìn qua, Minh Châu chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, yên lặng che ngực.
” Cô nương, người làm sao vậy?”
Có lẽ sắc mặt Sài thiệu quá mức giống ma nhập, Minh Châu thanh âm có điểm run lên.
Sài Thiệu miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình, khụ khụ, hiện tại không phải lúc kiêu ngạo tự mãn. Thu hồi tầm mắt của mình khỏi gương đồng, Sài Thiệu ý bảo Minh Châu tiếp tục đỡ hắn đi.
Minh Châu vừa muốn nói người còn chảy huyết đây, liền đỡ lấy tay Sài Thiệu đưa qua, yên lặng đem lời khuyên trong miệng nuốt xuống.
Aiz, đầu năm nay nô tì càng ngày càng làm không được a!
Lời tuy như thế, Minh Châu cũng không dám thực sự xoay người rời đi, đợi sau khi Sài Thiệu hơi thở dần dần vững vàng, nàng rón ra rón rén đem đến băng gạc cùng thuốc trị thương, nhẹ nhàng bôi thuốc cho hắn.
Liền theo đó ngồi xổm bên cạnh giường chờ trời sáng, trong lòng lại âm thầm tính toán, trời sáng rồi nên như thế nào đi nói với cữu phu nhân đây. Dù sao tháng này đã muốn phá hỏng ba cái giường rồi.
Có một cô nương khỏe như trâu, thật là mệt mỏi!
Thời khắc Sài Thiệu trước khi ngủ nghĩ chính là : chờ trẫm tỉnh lại làn nữa, khẳng định sẽ là ở trên lòng sàng mềm mại ngát hương của trẫm.
Nhưng sự thật lại là, hắn lại lần nữa mở mắt, đối diện là hốc mắt đỏ ửng của Minh Châu
Bên ngoài ảnh sáng mặt trời lên cao, chiếu sáng toàn bộ bên trong phòng, nhưng lại không chiếu đến được nội tâm tối tăm của Sài Thiệu.
Trẫm…. ….
Thế nhưng biến thành nữ nhân!
Có phải hay không vô cùng nhục nhã a! Sài Thiệu vẻ mặt phẫn hận, bộ dạng nghiến răng ken két. Nhưng tình cảnh trước mắt sẽ không vì hắn phẫn hận mà thay đổi.
Minh Châu mình khuôn mặt vặn vẹo của hắn, không thể không cẩn thận hỏi, ” Cô nương, người không sao chứ.”
Sài Thiệu giơ tay vỗ vào ót của nang một cái, phun đến nơi nơi toàn là nước miếng, ” Cô con mẹ ngươi quỷ? Mở to mắt cẩu của ngươi ra mà nhìn rõ ràng, trẫm….”
Trẫm cái quỷ, trẫm bây giờ còn thật sự là trong hình dạng tiểu cô nương!
Cái ót bị Sài Thiệu đánh, mắt thường có thể thấy được cái ót từ màu đỏ lập tức biến thành xanh tím, Minh Châu ủy khuất che kín đầu, một bộ dáng nghĩ muốn phản kháng lại không dám.
Điều này làm Sài Thiệu thoáng ngạc nhiên, nghĩ đến cái giường vỡ vụ kia, hắn tròng mắt vừa chuyển, mạnh mẽ đánh vè phía cái bàn bên cạnh, , cái bàn trong nháy mắt tứ phân ngũ liệt, biến thành đống phế tài.
Sài Thiệu : “….. .
Trẫm đây là lại phóng thích thêm một loại năng lực mới?
Nhưng hắn tổng cảm thấy được giống như quên điều gì, là cái gì đây? Nga đúng, trẫm mở mắt liền có phải nghe được suy nghĩ của nha đầu đối diện?
Sài Thiệu liếc liếc Minh Châu, dọa Minh Châu sợ tới mức run lên bần bật, lại lần nữa bưng kín ngực.
“Ngươi có hay không đang mắng….Trẫm?”
Minh Châu liên tục lắc đầu, hàm chứa nước mắt biểu đạt lòng trung thành, “Nô tì dù là mắng mình cũng sẽ không mắng người đâu!”
Sài Thiệu cẩn thận nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, phát hiện ánh mắt trân thành đến không thể trân thành hơn của nha đầu này, trong tâm gật gật đầu, nha đầu kia cũng không tệ lắm, trước sau như một.
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có nha đầu gõ cửa, ” Cô nương đã tỉnh chưa? Chính là muốn tỉnh rồi?
Minh Châu nhìn đống hỗn độn trong phòng, vẻ mặt phiền muộn.
Sài Thiệu cũng vẻ mặt phiền muộn.
Bởi vì hắn nghĩ muốn than thở!