Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 46


Đọc truyện Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn – Chương 46

“Công tử, công tử.” Tiểu nhị dẫn đường nghi hoặc nhìn Mục Duệ Vũ đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng kêu lên.

Mục Duệ Húc bị tiếng kêu kia làm cho hoàn hồn, người vừa nãy hắn nhìn thấy tuyệt đối chính là Ô Tán, hắn thấy tên Đầu Đất kia đi theo một nữ nhân vào phòng. Tên này lại tới những chỗ như thế này, lại nghĩ tới cảnh mình thấy vừa nãy, Mục Duệ Vũ cảm thấy tâm tình vô cùng khó chịu, giống như là bị thứ gì đó chặn lại, không lên nổi mà xuống cũng không được, lại giống như bị thứ gì đó không ngừng đâm vào, vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Mục Duệ Vũ nhìn vô cùng trấn định, nhưng hai tay đã nắm chặt thành đấm, nhìn tiểu nhị phía trước, ngữ khí vô cùng bình tĩnh hỏi, “Ngươi biết tên Đầu Đất kia ư? Y trước đây đã tới nơi này rồi à?”

Tiểu nhị nhìn theo hướng tay chỉ, nhìn Ô Tán cũng nữ nhân kia đi vào một gian phòng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, khiến Mục Duệ Vũ cảm thấy chấn động trong lòng.

Tiểu nhị liếc mắt nhìn sắc mặt Mục Duệ Vũ, trong lòng có chút thấp thỏm, theo lý thì thông tin của khách nhân không được tùy tiện nói lung tung, nhưng mà hắn cũng biết được rằng, người trước mắt này là khách quen, cũng là người mà bọn họ không chọc nổi, vì lẽ đó tiểu nhị chỉ có thể cẩn thận nhìn Mục Duệ Vũ một chút, sau đó cúi đầu nói, “Người kia không phải là người ở nơi này, tiểu nhân cũng không biết rõ, bất quá y ra tay rất xa hoa, ngay lập tức đã bao Lục Liễu một tháng, xem chừng cũng tới được mấy ngày rồi.”

Một tháng! Y đúng là thật hăng hái! Mục Duệ Vũ trong lòng hung tợn nghĩ. Tên Đầu Đất này vậy mà không ngờ lại sẽ đến nơi này tìm nữ nhân, còn bao người ta tận một tháng, thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Còn nữ nhân kia, cái gì mà Lục Liễu, chả lẽ eo thực sự là nhỏ như liễu? Mấy ngày nay thường đến? Hắn không nghĩ tới rằng, tên Đầu Đất này ngoại trừ mỗi ngày đem đồ tặng cho mình ra còn tới chỗ này tìm nữ nhân ư? Mục Duệ Vũ càng nghĩ mặt càng đen, ngay cả Tiểu Ngọc nhìn thấy cũng không dám đi tới gợi chuyện, chỉ có thể ôm đàn tỳ bàn ngồi bên ngoài màng trướng nơm nớp lo sợ. Mục Duệ Vũ mặt tối sầm, ngồi bên trong uống rượu, nhìn không giống đang bình phẩm rượu như ngày thường mà chỉ đơn giản là uống rượu.

Tiểu Ngọc nhịn không được muốn khuyên nhủ, kết quả vừa mới bước lên nửa bước đã bị ánh mắt diễm lệ mang đầy nguy hiểm kia làm cho rùng mình mà dừng bước, Tiểu Ngọc ngớ cả người, một bước cũng không dám nhích.


“Lo gảy đàn của ngươi đi.” Mục Duệ Vũ lạnh nhạt nói, thanh âm dễ nghe hệt như những lời dụ hoặc của ma quỷ. Nhưng lại khiến người ta không dám lỗ mãng tiến lên.

Ngón tay trắng mịn tinh tế của Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nhảy múa trên dây đàn, thanh âm trầm thấp từ đó truyền ra, trong phòng huân hương tỏa khói lượn lờ mang theo hương thơm thanh nhã ngập tràn khắp phòng. Tất cả những thứ này đều vô cùng quen thuộc nhưng Mục Duệ Vũ không thể nào tĩnh tâm được. Hắn không phải tên ngu, càng không tin trên thế giới này lại có Thánh Nhân,, một tên nam nhân tới nơi như thế này chắc chắn chỉ để làm chuyện kia, hắn quá rõ rồi, cho dù người kia là Ô Tán thì hắn vẫn cảm thấy không tin tưởng, hắn muốn tìm một cái cớ để cho mình trốn tránh sự thực này.

Mục Duệ Vũ cảm giác trong lòng càng ngày càng khó chịu, giống như có một đám lửa lớn đang bùng cháy trong ngực vậy, lại ngay lúc này Mục Duệ Vũ nghe thấy thanh âm cười cợt suồng sã của một nam nhân, cùng với giọng nói mời gọi vui thích của một nữ nhân, những điều ấy ở nơi như vậy là chuyện bình thường, chả hiểu sao nghe thấy những thanh âm này lại khiến đám lửa đang bập bùng cháy trong lòng Mục Duệ Vũ bùng phát to.

Đôi nam nữ kia vốn là đang rất cao hứng, kết quả không biết là ai đột nhiên đẩy mạnh cửa ra, trực tiếp đập vào mặt nam nhân kia. Tâm tình Mục Duệ Vũ vốn đã không tốt nên cũng không thèm nhìn lại, cứ thế mà bỏ đi. Người nam nhân bị đụng phải đang bụm mặt kêu đau, sau khi chờ kêu xong buông tay ra nhìn thử xem là kẻ nào gây ra thì đã không còn thấy ai nữa.

Mục Duệ Vũ cũng không biết tại sao bản thân lại nổi điên, dựa theo trí nhớ của mình đi tới trước cửa gian phòng kia, nghe thấy thanh âm cười duyên của nữ nhân bên trong, còn cả tiếng thì thầm to nhỏ, Mục Duệ Vũ không hiểu tại sao lại cảm thấy vô cùng không thoải mái. Giơ chân một cước đá văng cửa chính, sau đó nổi giận đùng đùng tiến vào. 

Thời điểm Mục Duệ Vũ đi vào, Ô Tán cùng nữ nhân kia nghe thấy âm thanh liền theo bản năng quay đầu lại nhìn sang, Ô Tán đứng lên, nhìn thấy Mục Duệ Vũ đi vào, trên mặt không che giấu được giật mình. Nữ nhân kia thì vẫn ngồi ở cạnh bàn, một thân y phục xanh lục mỏng manh, dáng vẻ lanh lợi thanh tú, mày liễu, eo nhỏ, thật sự là không phụ cái tên kia của nàng.


Ô Tán nhìn con người lúc nào bản thân cũng nghĩ tới bất ngờ xuất hiện trước mặt mình, không khỏi có chút mất bình tĩnh, nhìn Mục Duệ Vũ, có chút sững sờ hỏi, “A Vũ, sao ngươi lại ở chỗ này?”

Mục Duệ Vũ lạnh lùng nhìn hai người, thấy y phục của cả hai vẫn còn hoàn chỉnh tựa hộ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân kia gần như dựa sát vào người Ô Tán, lại có chút bực mình, lúc này nghe Ô Tán hỏi vậy cũng không hề tỏ ra tức giận.

“Sao, ta làm hỏng chuyện vui của Ô Mẫn Vương sao? Vậy thì thật sự là lỗi của ta rồi! Ta ở đây bồi tội với Ô Mẫn Vương, mong rằng Ô Mẫn Vương đại nhân không chấp một kẻ tiểu nhân!” Mục Duệ Vũ ngoài miệng nói là cầu xin tội, nhưng trong mắt không có nửa điểm hổ thẹn, cứ như vậy lạnh lùng nhìn Ô Tán, nhìn qua còn có chút ý tứ tức giận.

“A Vũ?” Ô Tán có đần đến mấy cũng có thể nhận ra được Mục Duệ Vũ bây giờ là cực kì không vui, nhưng bởi vì gia giáo ở Ô Mẫn, Ô Mẫn Vương Ô Tán đại nhân mặc dù thông minh tuyệt đỉnh nhưng chỉ số cảm xúc lại vô cùng đáng lo ngại, chính vì thế, lúc này Ô Tán lại một lần nữa không để ý tới tại sao Mục Duệ Vũ lại tức giận, vô cùng dũng cảm hỏi thêm một câu đáng lẽ không nên hỏi.

“A Vũ, sao ngươi lại ở chỗ này?” Ô Tán hậu tri hậu giác(1) đột nhiên hỏi.

(1) Hậu tri hậu giác ý chỉ quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ vấn đề xảy ra khá chậm


Mục Duệ Vũ nhìn hai người Ô Tán cười, sau đó ngữ khí vô cùng vui vẻ nói, “Ngươi nói xem? Ô Mẫn Vương đến Noãn Ngọc Lâu chẳng lẽ là vì công sự? Chẳng phải là đi tìm thú vui sao.”

Ô Tán cảm nhận được sự khó chịu trong giọng đối phương, mà trái tim y cũng cảm thấy vô cùng khó chịu vì giọng nói thờ ơ của người kia.

“Theo ta đi về!” Ô Tán không biết phải nói thế nào, nên y thật nhanh quyết định trước tiên phải dẫn vương phi của mình về, nghĩ đến việc không biết Mục Duệ Vũ một mình ở địa phương làm cái gì, Ô Tán liền cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

Mục Duệ Vũ nở nụ cười, rút tay của mình ra khỏi tay đối phương, sau đó chậm rãi nói, “Ô Mẫn Vương thực sự là có phúc lớn, vừa mới có kiều hoa trong tay, hiện tại lại còn nhớ nhung hoa dại như ta đây, ngươi muốn ôm ấp đề huề, ta không bận tâm đâu, chỉ là ta cũng không có hứng thú trở thành đối tượng tìm kiếm niềm vui của Ô Mẫn Vương.”

Ô Tán vừa nghe lời này, là kẻ ngu si cũng biết là đối phương đang hiểu lầm, nhưng đối với một người chỉ số cảm xúc thấp đến cực điểm như Ô Mẫn Vương thì y hiển nhiên nhìn nhầm trọng điểm.

“Cái gì mà ngươi không bận tâm? Ngươi chính là vương phi mà ta nhận định.” Ô Tán không vui hét lớn.

Mục Duệ Vũ vốn là đang tức giận trong lòng, giờ khắc này càng thiếu kiên nhẫn nhìn đối phương, vẻ mặt tức giận, “Không ngờ là ngươi muốn ta giúp người quản lý đám phi tử của ngươi sao? Biến một nam nhi thân cao bảy thước như ta trở thành một phi tử trong hậu cung của ngươi sao? Ngươi cũng thật là mơ hão!”


Mục Duệ Vũ nói xong liền định bỏ đi nhưng lại bị Ô Tán giữ chặt không cho đi. Ô Tán cảm thấy lần cãi nhau này vô cùng nghiêm trọng, y luôn luôn dựa vào trực giác mà làm việc, y cảm giác được rằng, nếu như lần này thả hắn đi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khiến y hối hận cả đời.

Lục Liễu vốn bị ánh mắt đáng sợ của Mục Duệ Vũ làm cho choáng váng, bây giờ nghe được đoạn đối thoại của Mục Duệ Vũ và Ô Tán, mơ hồ cũng hiểu ra được hai người họ có vấn đề ở chỗ nào. Ô Tán vốn là muốn làm Mục Duệ Vũ vui vẻ nhưng lại không biết hắn thích gì nên đâm buồn phiền, sau đó có người hiến kế cho y, bảo rằng những cô nương trong Noãn Ngọc Lâu hiểu rõ nhất làm sao để khiến một người nam nhân vui vẻ, Ô Tán đần độn liền nghe theo, sau đó bao trọn Lục Liễu một tháng. Kết quả khi thấy khách nhân này thì Lục Liễu có chút ngớ ra, sau đó lại nghe được tâm tư của khách nhân thì cảm thấy vô cùng cảm động, cũng không biết là nữ tử nhà ai có phúc khí như vậy, nàng cũng bắt đầu bày mưu tính kế cho Ô Tán, mà điều đáng nói ở đây chính là Ô Tán chỉ nói đó là người trong lòng của mình cho đối phương biết nhưng lại quên nói cho Lục Liễu biết rằng người trong lòng của y lại là một nam nhân, mà Lục Liễu thì cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ nghĩ ái nhân của vị gia này là đại tiểu thư nhà quyền quý nào đó. Kết quả, ngày hôm nay Ô Tán chạy tới chất vấn Lục Liễu, bảo rằng bản thân đều làm theo những điều nàng nói, hoa cũng đã tặng, son bột y phục đưa tới cũng không ít, thế nhưng tại sao sắc mặt của Mục Duệ Vũ mỗi khi nhìn thấy mình càng ngày càng khó coi. Nói qua nói lại một hồi, Lục Liễu mới phát hiện có gì đó không đúng. Sau đó mới phát hiện ra, người mà vị gia này coi trọng lại là một nam nhân. Lục Liễu nói lại mấy chuyện mà bảo Ô Tán làm trước kia không khỏi liền bật cười, sau đó Mục Duệ  Vũ nghe thấy tiếng cười kia mới giận dữ mà xong vào.

Hiện tại Lục Liễu cũng đã hiểu rõ, vị đại gia mặc hồng y này rõ ràng là đang ghen, nhưng mà vị gia hỏa Ô Tán chỉ số cảm xúc chạm đáy kia lại không có nhìn ra. Trong lòng Lục Liễu vô cùng gấp gáp nhưng lại không biết nên nói cái gì. Chuyện này, bây giờ hai người bọn họ  mâu thuẫn, nếu như chính mình mở miệng, cùng Ô Tán giải thích cho vị gia này, nhưng mà nhìn điệu bộ của vị gia này, đến lúc đó sợ là tình hình càng thêm phức tạp.

“Lôi kéo ta làm cái gì, còn không mau thả ra!” Mục Duệ Vũ nhìn đối phương lôi kéo mình không buông tay, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, giống như cảm thấy tức giận nhưng lại có chút cảm giác không nói nên lời, chỉ có thể ác thanh ác khí kêu lên.

“Không thả!” Ô Tán giống như đang giận hờn, lôi kéo tay Mục Duệ Vũ, sau đó lập tức ôm chầm lấy đối phương, giống hệt như một con hùm khiến Mục Duệ Vũ giãy không ra, giọng ồm ồm mang theo chút tức giận nói, “Ta sẽ không thả ra đâu, ta mà thả ra là ngươi liền chạy đi.”

Lục Liễu nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi có chút buồn cười, hai người kia giống hệt tiểu hài tử đang cáu kỉnh, Lục Liễu suy nghĩ một chút, đột nhiên giả bộ hỏi dò, “Gia, đây chính là ái nhân mà người nói trước đó sao? Ngài tìm ta hiến kế sao lại không nói rõ ràng vậy chứ, khiến người ta chê cười xem thường rồi. Có điều quả nhiên là giống như lời ngài nói, đúng là mỹ nhân hiếm thấy, ta hôm nay mới gặp được một người nhìn đẹp mắt đến vậy.” Nói xong Lục Liễu liền đứng lên, cười nói, “Hai vị khách nhân xem ra hẳn là có mấy lời muốn nói cùng nhau, Lục Liễu xin phép lui xuống trước.”

Nhìn Lục Liễu mang theo ý cười đóng cửa, Mục Duệ Vũ dường như hiểu ra cái gì đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.