Đọc truyện Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn – Chương 24
“Bệ hạ.”
Quán Tố vừa đến chính là nhìn thấy một cảnh tượng. Ánh mắt của Mục Duệ Húc chứa toàn sự cô đơn, một mình ôm bình rượu ở chỗ này đối nguyệt độc chước(*), xem ra vị Đế Vương hăng hái thường ngày, lại rộ ra vẻ cô độc yếu đuối hiếm thấy.
(*) một mình uống rượu ngắm trăng
“Quán Tố đại sư.” Mục Duệ Húc nhìn thấy Quán Tố, khóe môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, Mục Duệ Húc chỉ chỗ ngồi bên cạnh, sau đó vì Quán Tố rót một chén rượu, ngữ khí bình thản nói, “Quán Tố đại sư có thể cùng ta uống vài chén không, chỉ có một mình, vị tửu tựa hồ cũng nhạt đi một ít.”
Quán Tố không nhiều lời, ngồi xuống, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
“Bệ hạ có chuyện gì phiền lòng sao? Không bằng bệ hạ nói ra, Quán Tố cũng có thể vì bệ hạ phân ưu.” Thanh âm Quán Tố vô cùng bình thản, khiến người nghe cảm thấy có một cảm giác an lòng không tên.
“Chuyện phiền lòng ư?” Mục Duệ Húc thảm đạm nở nụ cười, sau đó nhìn Quán Tố, “Đại sư tới đây vì tiểu hồ ly trong nhà kia phải không?”
Quán Tố lại rót cho mình một chén rượu, bưng chén rượu lên, “Tiểu Lam không hiểu chuyện, tại hạ ở đây cùng bệ hạ bồi tội.” Nói rồi Quán Tố cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Mục Duệ Húc có chút ước ao cười, “Đại sư sau khi hoàn tục, quả thật là bất đồng. Quán Tố đại sư lạnh nhạt vô tình năm đó, dĩ nhiên lại có tình cảnh như hiện nay, nghe tới cũng thật là có chút khó mà tin nổi phải không?”
Quán Tố không nói gì, chỉ nhìn Mục Duệ Húc, sau đó đưa tay ngăn chén rượu định bưng lên của Mục Duệ Húc, “Bệ hạ nếu cảm thấy một người uống rượu cô độc, vì sao không quay về? Không phải có người vẫn luôn chờ bệ hạ sao?”
“Có người chờ ư? Ai nhỉ?” Mục Duệ Húc cười nói.
“Trong lòng bệ hạ không phải rõ ràng nhất sao?”
“Quán Tố đại sư.” Mục Duệ Húc đột nhiên cúi đầu, nhìn chén rượu trong tay, lẳng lặng nói, “Ta cảm thấy rất mâu thuẫn, ta hi vọng Tiểu Bạch có thể trở thành một con người thực sự, nhưng ta cũng rất sợ, sợ y không cần ta nữa, sợ rằng, trong mắt của y mãi mãi sẽ không còn hình bóng của ta nữa.”
Quán Tố chỉ lẳng lặng lắng nghe nam nhân có quyền lực nhất trong thiên hạ này nói ra những lời tận đáy lòng mình, vị trí thiên hạ chí tôn quá cao, vì thế cũng vô cùng lạnh lẽo, không nhìn thấy người khác, nghe không rõ lời của người khác, cũng càng không có một nơi có thể nghỉ ngơi. Thế nhân chỉ thấy trong đó là vinh quang, có bao nhiêu người nhìn thấy được sự chua xót.
“Bệ hạ sợ rằng có một ngày người kia vì không cần mình nữa mà sẽ rời đi sao?”
Mục Duệ Húc cúi đầu không nói lời nào.
“Bệ hạ vậy mà hiểu tình không bằng một hòa thượng như ta.” Quán Tố đột nhiên cười nói, “Bệ hạ cũng biết, chuyện tình cảm, chưa bao giờ là vì cần cùng nhau, mà là bởi vì hai người muốn cùng nhau, cho nên mới cần lẫn nhau.” Quán Tố đè ly rượu trong tay Mục Duệ Húc xuống, lấy đi ly rượu không chút dấu vết.
“Bệ hạ trong lòng có lo lắng gì thì cứ quay về tìm người kia hảo hảo nói chuyện, phải biết rằng, những người không biết thế sự như thế kia, thường mới là những người nhìn nhận sự tình rõ ràng nhất.”
Chu Tiểu Bạch có chút hồn bay phách lạc trở về phòng, lại phát hiện Mục Duệ vẫn chưa trở về, nghĩ đến ánh mắt của Mục Duệ Húc lúc nãy nhìn mình, Chu Tiểu Bạch cảm giác trong lòng dường như bị ái đó cào xé đau đớn.
“Uy, ngốc tử, không sao chứ?” Huyễn Lam đột nhiên xuất hiện, nhìn Chu Tiểu Bạch có chút không tự nhiên hỏi.
Chu Tiểu Bạch sửng sốt một chút, sau đó ngây ngốc trả lời, “Không sao.”
“Ai, ngươi ngày hôm nay tại sao không ở chỗ ấy chờ ta?” Huyễn Lam cau mày hỏi, hắn nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngốc ngốc của Chu Tiểu Bạch, trong lòng hắn cũng có chút hổ thẹn. Nếu không phải Mục Duệ Húc đến kịp lúc, hắn đúng là không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nếu như tên tiểu tử này vì chuyện này mà bị hủy hoại, hắn thật sự cũng không biết phải làm khai báo làm sao với vị Hoàng Đế kia, phỏng chừng hắn sau này cũng không có cách nào an tâm.
“Ta, ta muốn tìm ngươi, nhưng, không biết đường.” Chu Tiểu Bạch giống như là một hài tử làm sai chuyện, cúi đầu có chút ủ rũ nói.
Huyễn Lam có chút bất mãn trừng Chu Tiểu Bạch, sau đó lại có chút lúng túng, ho khan một cái, nói: “Quên đi, chuyện này ta cũng có phần sai!”
Chu Tiểu Bạch cúi đầu, không nói gì.
“Sau này có chuyện gì cứ tìm ta, coi như là ta trả nợ, biết không?!” Huyễn Lam có chút không khách khí nói. Nếu chỉ nghe thấy ngữ khí thế kia thì người không biết chuyện còn không biết là ai nợ ai ấy chứ!
Chu Tiểu Bạch có chút mất tập trung gật gật đầu, không nói gì.
“Ta nói ngươi làm sao vậy? Không phải chỉ là chút chuyện như thế sao? Vẫn không thể bình thường như trước à?” Huyễn Lam tức giận nhìn Chu Tiểu Bạch nói.
Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn y, “A Húc vẫn chưa về.”
“A?” Huyễn Lam sửng sốt một chút.
“A Húc đến bây giờ vẫn chưa về.” Chu Tiểu Bạch có chút ủy khuất nói.
Huyễn Lam có chút ngớ ra, “Chưa về thì chưa về thôi, cũng đâu có sợ hắn bị lạc.”
“Nhưng A Húc không nói cho ta biết hắn đi chỗ nào, trước đây đều sẽ nói, bình thường hắn đều bồi ta.” Chu Tiểu Bạch khụt khịt, càng nghĩ càng oan ức.
“Trời ạ, tên kia lẽ nào, bởi vì chuyện ngày hôm nay?” Huyễn Lam cảm thấy có chút khó mà tin nổi, lấy thái độ Mục Duệ Húc đối với Chu Tiểu Bạch mà nói, đừng nói là ngày hôm nay không có chuyện gì xảy ra, coi như là đã có chuyện xảy ra đi chăng nữa, Mục Duệ Húc cũng sẽ không ghét bỏ Chu Tiểu Bạch. Nhưng mà đây là cái tình huống gì đây?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Huyễn Lam có chút nghi ngờ hỏi. Hắn suy nghĩ, Mục Duệ Húc đối với Chu Tiểu Bạch tận tình chăm sóc, nâng niu như một hài tử thế kia, làm sao cũng không cảm thấy được Mục Duệ Húc là một người như vậy. Vì thế hắn cảm thấy chắc chắn đã phát sinh chuyện gì đó khác.
Chu Tiểu Bạch nhìn Huyễn Lam, cắn môi, có chút ủy khuất nói, “Ta ngày hôm nay đi tìm A Húc, nhìn thấy hắn đang xử phạt người đã bắt nạt ta. Sau đó A Húc lúc đi ra nhìn thấy ta, ta……”
Huyễn Lam nhìn dáng vẻ này của Chu Tiểu Bạch, có chút mơ hồ hiểu ra. Hóa ra là Mục Duệ Húc không cẩn thận bại lộ bản tính của mình, mà cũng bởi vì thấy vật nhỏ này hệt như một tờ giấy trắng thế kia, Mục Duệ Húc làm sao lại muốn để cho y chứng kiến những chuyện này?
“A Húc dường như rất buồn.” Chu Tiểu Bạch có chút khổ sở nói, trong mắt dường như thoáng hiện lệ châu.
Huyễn Lam nhìn dáng vẻ này của y, khóe miệng giật giật, tại sao hắn luôn cảm thấy một loại cảm giác mình ở cùng hàng với hài tử này? Huyễn Lam liếc mắt nhìn y, đột nhiên không biết nghĩ tới điều gì, đôi môi đỏ hồng bĩu xuống, khóe miệng hiện ra nụ cười, noi, “Ta có biện pháp giúp A Húc của ngươi vui trở lại, ngươi có muốn thử một chút hay không?”
Chu Tiểu Bạch ngẩng lên nhìn Huyễn Lam, một mặt chờ mong.
Mục Duệ Húc nghe theo lời Quán Tố quay về tẩm cung, kỳ thực cứ coi như Quán Tố không xuất hiện, hắn cũng nên trở về. Bình thường vào giờ này, hắn và Chu Tiểu Bạch đều ở cạnh nhau, ngày hôm nay Chu Tiểu Bạch bị dạo đến kinh sợ, mà hắn lại không có ở bên người, thật sự là không nên.
Mục Duệ Húc đi vào tẩm cung, tâm tình của hắn có chút phức tạp. Ngày hôm nay, một bước nhỏ lùi về sau kia của Chu Tiểu Bạch, mỗi lần nghĩ đến lại như tựa hồ có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào tim hắn, khiến cho tim hắn cảm nhận nỗi đau trước đây chưa từng có. Quán Tố nói không sai, cho tới bây giờ, hắn sợ Chu Tiểu Bạch sẽ không hề cần mình, nhưng chính mình chưa hề nghĩ tới, nếu như hai người yêu nhau, lý do bọn họ ở bên nhau tuyệt đối không phải vì cần như thế.
Nhưng Chu Tiểu Bạch hiểu được tình cảm là gì sao? Hoặc như, một năm sau, coi như y đã hiểu cái gì là tình ái, thì liệu rằng y có lại yêu hắn?
Mục Duệ Húc lúc tiến vào, nhìn thấy Chu Tiểu Bạch đã nằm ở trên giường, hắn cũng không nói gì, liền tự mình cởi bỏ y phục bên ngoài, cứ như vậy lẳng lặng nằm xuống, cách Chu Tiểu Bạch một khoảng, từ từ nhắm mắt lại.
Chu Tiểu Bạch vốn là nghe thấy thanh âm của Mục Duệ Húc thì có chút sốt sắng, y cảm thấy chăn trên người mình nhúc nhích một chút, Mục Duệ Húc lên giường rồi, sau đó y nghe thấy được thanh âm cởi y phục của Mục Duệ Húc, sau đó chính là Mục Duệ Húc nằm xuống, sau đó…… Đi ngủ?
Chu Tiểu Bạch có chút sửng sốt. Y hiện tại cả người đều trần truồng nằm trên giường, chỉ là bởi vì vừa nãy bị chăn che kín nên Mục Duệ Húc không hề phát hiện ra, mà lúc kéo chăn, Mục Duệ Húc cũng bởi vì trong lòng có tâm tình, vì lẽ đó không có chú ý. Giờ khắc này Chu Tiểu Bạch thật sự có chút sửng sốt, cho dù không như Huyễn Lam nói, nhưng trước hết ít nhất Mục Duệ Húc cũng phải áp sát lại đây chứ.
Chu Tiểu Bạch nghĩ, xoay người lại nhìn bóng lưng của Mục Duệ Húc.
Nghĩ lại ngày hôm nay Mục Duệ Húc không hề nói chuyện với mình dù một câu, cứ như vậy đi ngủ, hôn nhẹ trước khi ngủ nhất định phải có của bọn họ trước đây cũng không có, Chu Tiểu Bạch liền cảm thấy trong lòng mình một trận khó chịu.
Chu Tiểu Bạch nghĩ, nếu A Húc nhích lại, vậy thì y nhích tới. Chu Tiểu Bạch cứ như vậy chui chui vào trong mền.
Mục Duệ Húc vốn là không có ngủ, chỉ là không biết nên bắt chuyện với Chu Tiểu Bạch như thế nào, sau đó nghe thấy bên phía Chu Tiểu Bạch có động tĩnh, hắn cũng không để ý, chỉ cho rằng Chu Tiểu Bạch cựa mình lúc ngủ. Mục Duệ Húc không thích thứ cảm giác có chút xa lánh này với Chu Tiểu Bạch, rõ ràng hai người gần nhau như vậy, nhưng lại ngủ ở hai cạnh giường, cái cảm giác này khiến Mục Duệ Húc cảm thấy khó chịu không nói nên lời.
Mục Duệ Húc nghĩ, đột nhiên cảm giác có gì đó nhích lại gần mình, Mục Duệ Húc cảm thấy có chút kỳ quái, lập tức vén chăn lên.
Tình huống gì thế này?
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mục Duệ Húc tận lực bình tĩnh hỏi.