Đọc truyện Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn – Chương 22
Chu Tiểu Bạch không biết tại sao bản thân khi vừa nhìn thấy Vương Song Lam đi vào một gian phòng, trong lòng y liền dấy lên cảm giác xấu. Y nhìn quanh căn phòng một lúc, bên trong không có Huyễn Lam, hơn nữa cả căn phòng tạo cho y một cảm giác vô cùng tồi tệ.
“Huyễn Lam ở nơi nào? Ngươi không phải nói hắn ở đây sao?” Chu Tiểu Bạch cảm thấy trong lòng bắt đầu phát hoảng.
“Huyễn Lam là ai?” Vương Song Nam nhìn khuôn mặt trắng trẻo lộ vẻ sợ hãi của Chu Tiểu Bạch, giống hệt như một vật nhỏ đơn thuần, thật sự là khiến tim gan hắn mềm nhũn, Vương Song Nam liền bắt đầu dần dần hiện ra lốt cầm thú của mình.
“Ngươi không phải nói ngươi biết Huyễn Lam, sau đó bảo rằng sẽ dẫn ta đi tìm hắn sao?” Chu Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên, sau đó quay người muốn rời đi.
Vương Song Nam cũng đã hứng lên, không định nhẫn nại chơi tiếp với Chu Tiểu Bạch, ngay lập tức túm lấy Chu Tiểu Bạch như túm lấy một con gà con, sau đó nhanh nhẹn ném lên giường, chính mình cứ như vậy đè xuống.
“Ngươi làm gì vậy? Thả ta ra!”
Vương Song Nam nghe thấy thanh âm của Chu Tiểu Bạch thì càng hưng phấn, tay cứ như vậy không nhịn nỗi vội vã sờ soạng tiến vào bên trong vạt áo Chu Tiểu Bạch, da của Chu Tiểu Bạch vừa trắng vừa mềm, giống hệt như hài tử vừa mới sinh ra, lại giống như bạch ngọc tốt nhất, khiến Vương Song Nam quyến luyến không rới. Một cái miệng cứ như vậy cắn xuống cổ Chu Tiểu Bạch. Chu Tiểu Bạch giãy dụa kịch liệt, Vương Song Nam tàn nhẫn tát Chu Tiểu Bạch một cái, Chu Tiểu Bạch trong mắt lập tức ngập nước, nhìn thấy dáng vẻ ứa nước mắt của y khiến lý trí trong lòng Vương Song Lam triệt tan thành mây khói.
Chu Tiểu Bạch không biết người này đến cùng là đang làm gì, y cảm thấy rất sợ, thời điểm tay người này đụng chạm đến y, y cảm giác được cả người mình đều phát run. Từ sau khi y biến thành người, vẫn luôn là ở hoàng cung trải qua những tháng ngày cơm ngon áo đẹp, Mục Duệ Húc đối với y cũng là che chỡ trăm bề, thậm chí một câu nặng lời cũng không có. Mà bây giờ, người này vừa mắng bản thân hạ lưu, vừa tùy ý sờ soạng khắp người mình. Chu Tiểu Bạch thật sự sợ.
A Húc, nếu như ngươi đang ở đây, ngươi sẽ tuyệt đối không để cho người khác đối với ta như thế, có đúng không? A Húc, ngươi ở đâu? A Húc, cứu ta! Ta sợ!
Chu Tiểu Bạch ầng ậc nước mắt, nhưng động tác của Vương Song Lam thật sự khiến người ta phát sợ, Chu Tiểu Bạch cả người đều cứng lại, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không dám chảy ra.
Mục Duệ Húc lòng như lửa đốt, ngay khi hắn đi xung quanh tìm kiếm, hắn đột nhiên nghe thấy được thanh âm kêu cứu truyền tới từ một gian phòng, âm thanh rất nhỏ, dường như còn đang khóc thút thít. Mục Duệ Húc cảm thấy trong lòng xoắn bện cả lại, xoay người sang hướng đó, một cước đạp tung cửa lớn.
Mục Duệ Húc vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, ánh mắt như muốn bắn ra lửa. Chu Tiểu Bạch bị người đè xuống giường, quần áo đã bị xé hơn phân nửa, lộ ra hơn một nửa bờ vai trắng bóc, khuôn mặt đều tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt ngập tràn nước.
Vương Song Nam đang cao hứng, đột nhiên cảm giác có người đá văng cửa, hắn vừa định chửi ầm lên, kết quả cảm giác được một nguồn sức mạnh đem hắn nâng lên, sau đó một cái chân cứ như vậy thẳng thắn dứt khoát đá gảy xương sườn của hắn, Vương Song Nam còn chưa kịp mắng người, bởi vì đau chỉ có thể nằm ở trên đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi.
“Con mẹ nó ngươi có biết ta là ai hay không?!” Vương Song Nam cắn răng nghiến lợi nhìn Mục Duệ Húc.
Đáy mắt Mục Duệ Húc đỏ ngầu như lửa, nhìn dáng vẻ sợ hãi của Chu Tiểu Bạch, nhìn vết cắn trên còn, cả những dấu vết kinh tởm trên người kia, Mục Duệ Húc thật sự là muốn giết người! Lão tử nhọc nhằn khổ sở nuôi lâu như vậy, chính mình cũng không nỡ chạm vào bảo bối, thì đã bị thứ đồ bỏ đi này biến thành như vậy!
“A Húc?” Chu Tiểu Bạch vừa cảm giác được có người đem tên kia lấy đi, thật vất vả phục hồi tinh thần lại, đã nhìn thấy Mục Duệ Húc xuất hiện trước mắt mình. Chu Tiểu Bạch hít hít mũi, vừa nhìn thấy Mục Duệ Húc liền nhào tới, ở trong lồng ngực Mục Duệ Húc gào khóc, “A Húc, nơi này thật là đáng sợ! Ta muốn đi về! Chúng ta về nhà có được hay không?”
Mục Duệ Húc vừa nghe thấy Chu Tiểu Bạch khóc, cảm giác trong lòng mình dường như cũng mới bị gì đó rạch nát. Hắn mắt lạnh nhìn Vương Song Nam như một bãi bùn nhão nhoét nằm trên đất, lại quay sang nhìn vẻ mặt có chút hổ thẹn của Huyễn Lam, không thèm nói câu nói, cứ như vậy mang theo chăn đem Chu Tiểu Bạch bế lên, sau đó vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Bạch, giống như an ủi một đứa bé, nhẹ giọng nói, “Tiểu Bạch ngoan, A Húc hiện tại liền mang ngươi quay về. Chúng ta bây giờ liền về nhà.”
Mục Duệ Húc ôm Chu Tiểu Bạch, cứ như vậy đi ra ngoài. Dọc đường đi, Chu Tiểu Bạch cứ nắm chặt lấy y phục của Mục Duệ Húc, đem mặt chôn trong lồng ngực Mục Duệ Húc, vừa kéo vừa khóc, Mục Duệ Húc cảm giác được y phục của mình đã bị ướt một mảng lớn rồi.
Trở về hoàng cung, Chu Tiểu Bạch thật sự đã bị chuyện vừa rồi dọa sợ, làm sao cũng không chịu buông Mục Duệ Húc ra. Mục Duệ Húc không có cách nào, cứ như vậy tùy theo y, cũng thuận thế nằm bên cạnh y, cẩn thận kiểm tra vết thương của Chu Tiểu Bạch. Mục Duệ Húc nhìn vết cắn trên người Chu Tiểu Bạch, trong lòng liền dâng lên lửa giận mãnh liệt, lập tức muốn đứng dậy. Chu Tiểu Bạch có chút lo lắng kéo lấy hắn, một đôi mắt sít sao nhìn hắn.
“Không sao, ta đi lấy chút thuốc thôi.” Mục Duệ Húc tận lực ôn hòa nói.
Chu Tiểu Bạch vô cùng đáng thương nhìn hắn, không chịu buông tay.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, thở dài, đơn giản nằm trở lại. Đem y phục trên người Chu Tiểu Bạch cởi hết ra. Y phục này hắn nhìn thật sự là chướng mắt.
Mục Duệ Húc đánh giá một hồi, Vương Song Nam kỳ thực cũng chỉ là ở trên bả vai Chu Tiểu Bạch lưu lại hai dấu vết, trên cổ cắn một cái, cùng với……
“Đây là hắn đánh?!” Mục Duệ Húc nhìn dấu ấn trên khuôn mặt trắng nhỏ của Chu Tiểu Bạch, có chút tức giận hỏi.
Lão tử che chở cho bảo bối lâu như vậy, ngươi lại dám đánh y, xem ra ngươi là chán sống rồi!
Chu Tiểu Bạch có chút oan ức nhìn Mục Duệ Húc, gật gật đầu, âm thanh mềm mại nói, “A Húc, đau.”
Mục Duệ Húc vốn còn định sau khi quay về sẽ chất vấn Chu Tiểu Bạch một phen, cho y biết có nhiều chỗ không thể đi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Tiểu Bạch, y cũng không thể tàn nhẫn xuống tâm, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa Chu Tiểu Bạch, lại nhìn dấu vết trên người Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc càng là càng xem càng tức giận.
Đặc biệt nhìn cái vết cắn kia, ở trên làn da trắng như tuyết của Chu Tiểu Bạch càng thấy rõ ràng. Mục Duệ Húc đưa tay đặt tại chỗ đó, nhẹ giọng hỏi, “Đau không?”
“Đau.” Chu Tiểu Bạch trong mắt rỉ ra hai giọt nước mắt, vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ của Chu Tiểu Bạch, thuần khiết lại ngập đầy nước mắt, thật sự có thể khiến người ta biến thành thú hoang. Nghĩ đến dáng vẻ của tên khốn kia, Mục Duệ Húc quả thực muốn móc hai con mắt của hắn ta ra. Mục Duệ Húc nhìn vết cắn, sau đó quả quyết cắn lên đó.
“A Húc!?” Chu Tiểu Bạch kinh ngạc kêu lên, y cảm giác được Mục Duệ Húc vừa cắn ở cổ mình một cái, cảm giác đau đớn khiến nước mắt của Chu Tiểu Bạch lần thứ hai ngập tràn đôi mắt.
Mục Duệ Húc tàn nhẫn cắn một phát, vật nhỏ này bản thân rõ ràng đã bảo với y không được phép đi vào địa phương kia, thế nhưng đến cuối cùng vẫn đi theo Huyễn Lam, nếu không phải mình đến kịp lúc, bản thân thật sự không dám tưởng tượng sẽ phát sinh hậu quả gì. Mục Duệ Húc tâm tình rất phức tạp, đối với việc học tập để trở thành một con người của Chu Tiểu Bạch. Y dần dần sẽ học được rất nhiều thứ, học được làm sao kết bạn, học được có ý nghĩ của chính mình, rồi sau đó Chu Tiểu Bạch – ngươi duy nhất chỉ tồn tại trong mắt của hắn liệu có bỏ hắn mà đi không?
Đây là lần đầu tiêu Chu Tiểu Bạch không nghe lời hắn, Chu Tiểu Bạch đã không thèm để tâm đến lời ngăn cấm của y mà vẫn đi vào đó. Có lẽ nào đây chỉ là mới bắt đầu. Một khi Chu Tiểu Bạch bắt đầu trưởng thành, chuyện như vậy sẽ không hề xa lạ. Mà thế giới của y, cũng sẽ lại không phải chỉ có một mình hắn
Mục Duệ Húc bắt đầu cảm nhận được mùi tanh của máu, đây là mùi vị của Chu Tiểu Bạch, nếu như có thể, thật muốn cứ như vậy đem ngươi ăn sạch sành sanh rồi nuốt vào bụng.
Tiểu Bạch, ta đến cùng có nên cho ngươi học nhiều thứ như vậy không, hay cứ như vậy vây ngươi bên cạnh ta, khiến trong mắt Chu Tiểu Bạch ngươi chỉ có một mình Mục Duệ Húc ta. Ngươi là ta nhặt về, vì thế, ngươi chính là vật riêng thuộc về ta, nhưng ngươi cũng là một con người, ta không phải là vì ham muốn thân thể ngươi mà đem ngươi vây ở bên người. Ta thật sự xem ngươi là ái nhân của ta, vì thế ta mới nguyện ý chờ. Ta hi vọng đợi đến lúc cả cơ thể và tâm trí của ngươi đều tiếp nhận yêu thương của ta, sau đó chúng ta sẽ thuộc về lẫn nhau, nhưng, hiện tại ta đang nghĩ, nếu có một ngày như vậy, ta thật sự không thể xác định được, đến lúc nào thì trong lòng ngươi chỉ có mình ta! Tiểu Bạch, kỳ thực ta có chút hối hận, ta đến cùng có nên chờ một năm như thế không?!
“A Húc, ngươi đang làm gì vậy?!” Chu Tiểu Bạch có chút sợ sệt kêu lên, chuyện mới vừa rồi khiến y trrong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, y cảm giác được hô hấp nóng bỏng của Mục Duệ Húc đang phả lên da thịt của mình, cảm giác đau đớn rõ ràng truyền tới từ cổ của mình khiến Chu Tiểu Bạch cảm thấy thấy sợ hãi.
Mục Duệ Húc cảm nhận được Chu Tiểu Bạch đang run rẩy, mùi tanh của máu lan tràn trong miệng, Mục Duệ Húc mặc dù có chút tan nhẫn nhưng vẫn còn lương tâm, không hề cắn xuống tiếp, nhưng cũng không hề rời đi, cứ như vậy dùng đầu lưỡi liếm từng chút từng chút những giọt máu còn sót lại trên vết cắn, giống như trên vết thương của Chu Tiểu Bạch không ngừng liếm láp động viên.
Chu Tiểu Bạch cảm thấy có một vật ấm áp mơn trớn trên vết thương của mình, cảm giác có chút đau đớn nhưng lại ngứa ngáy kia khiến Chu Tiểu Bạch cảm thấy rất xa lạ. Thân thể của y cũng có chút phản ứng kỳ quái, giống như là thiếu mất cái gì đó, giống như một cây bông, không có nửa phần khí lực.
“A Húc.” Chu Tiểu Bạch kêu một tiếng, âm thanh nhu nhu mềm mại, mang theo kiều mị hoàn toàn không dự liệu khiến ánh mắt của Mục Duệ Húc càng sâu hơn.
Mục Duệ Húc dường như là dùng dấu vết của mình bao trùm lên dấu vết trước đó, sau khi rời khỏi vết thương của Chu Tiểu Bạch, liền hôn lên vai của Chu Tiểu Bạch, một cái rồi hai cái, thậm chí so với dấu vết lúc trước còn nhiều hơn.
Làn da mềm mại hiếm thấy của Chu Tiểu Bạch chỉ chốc lát sau là lít nhít đầy vết đỏ, dấu ấn đỏ rực nổi bật trên nền da trắng trẻo của Chu Tiểu Bạch, nhìn qua đặc biệt kiều mị mê người.
“A Húc đang làm gì vậy?” Chu Tiểu Bạch hai mắt ướt nhẹp, giống như một viên bảo thạch thuần túy sạch sẽ, cứ như vậy nhìn Mục Duệ Húc.
“Đang giúp ngươi thanh lý, đem những thứ buồn nôn kia làm sạch sẽ.” Mục Duệ Húc âm thanh có chút khàn khàn, còn có chút lạnh lẽo.
“Tiểu Bạch, ta đã nói với ngươi, không được phép đi đến nơi đó mà.” Mục Duệ Húc đột nhiên có chút nguy hiểm nói.
Chu Tiểu Bạch cắn môi, mí mắt sụp xuống, không nói gì.
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ này của y, trong lòng càng thêm không vui “Ngươi có biết bản thân mình đã sai rồi hay không?”
Chu Tiểu Bạch cắn môi rụt rè nhìn Mục Duệ Húc, sau đó lại có chút oan ức nhìn Mục Duệ Húc, có chút tức giận nói, “A Húc, ngươi không phải đã gạt ta sao? Chỗ đó căn bản cũng không có ăn thịt người!”
Mục Duệ Húc đột nhiên sững sờ, cứ như vậy nhìn Chu Tiểu Bạch.
“Huyễn Lam nói ngươi gạt ta, ta không tin, sau đó Huyễn Lam mới mang ta đi vào. Kết quả nơi đó căn bản cũng không phải như ngươi nói.” Chu Tiểu Bạch có chút tức giận nói.