Đọc truyện Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn – Chương 17
“Quán Tố đại sư.” Mục Duệ Húc nhìn Quán Tố một thân thường phục nhưng vẫn toát lên một luồng khí chất an tĩnh, cung kính kêu một tiếng.
Quán Tố nhìn hắn, thoáng gật đầu, sau đó sắc mặt bình tĩnh, “Ta đã sớm hoàn tục, gọi ta Quán Tố là được rồi.”
Quán Tố liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc nói, “Bệ hạ là có việc muốn nhờ?”
Mục Duệ Húc nhàn nhạt cười, nhìn Quán Tố nói, “Ngài vẫn là nhìn rõ lòng người như vậy.”
“Ta chỉ hiểu rõ, nếu như không phải bệ hạ có việc muốn nhờ, thì đối với ân oán của ta với lệnh đệ cũng không dễ dàng đáp ứng một điều kiện mà không có lý do gì cả.” Quán Tố nhìn Mục Duệ Húc, sắc mặt yên tĩnh, chờ Mục Duệ Húc nói tiếp.
“Ngài nói không sai. Ta quả thật có chuyện muốn nhờ.” Mục Duệ Húc dừng lại một chút, nhìn Quán Tố.
Quán Tố sáng tỏ gật gật đầu, nhìn Mục Duệ Húc, khóe miệng hiện ra một tia ý cười nhàn nhạt, lên tiếng, “Là bởi vì tiểu công tử ngày hôm nay?”
Mục Duệ Húc gật đầu, trong mắt hiện ra một tia nhu tình.
“Bệ hạ cũng là người đã động tình rồi.” Quán Tố khá là cảm thán nói.
“Bệ hạ có nhớ tới lời nói của Quán Tố năm đó?”
“Nhớ.” Mục Duệ Húc bình tĩnh đáp. Năm đó chỉ cần người nào tiếp cận mình, chỉ cần chính mình có hơi chút động tâm, hoặc là nhất thời cảm thấy có chút hứng thú, thì toàn bộ những người này đều chết hết, hoặc giả không chết cũng trở nên điên điên khùng khùng. Mục Duệ Húc liền tìm đến đại sư Quán Tố, sau đó Quán Tố nói cho hắn biết, hắn nhất định cô độc cả đời.
“Vậy bệ hạ muốn hỏi Quán Tố cái gì?” Quán Tố cười nhìn Mục Duệ Húc nói.
Mục Duệ Húc trầm mặc một chút, sau đó nói, “Ta muốn biết, nếu như y tiếp tục ở bên cạnh ta, có phải hay không sẽ gặp chuyện không lành?”
“Nếu như biết được bệ hạ định làm gì?” Quán Tố tựa tiếu phi tiêu nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc trong lòng chìm xuống, một lát sau, nói rằng, “Không làm gì cả, vẫn như vậy.”
Quán Tố sáng tỏ nhìn Mục Duệ Húc, sau đó nói, “Đã như vậy, bệ hạ vì sao lại phải hỏi?”
“Chỉ là muốn biết có thể có giải pháp hay không?” Nếu có, hắn có thể đi tìm, không tiếc hết thảy mọi thứ để có thể giải quyết chuyện này, nếu như không có, hắn liền bảo vệ Chu Tiểu Bạch, ở bên cạnh y cho đến lúc ấy.
Quán Tố nhìn Mục Duệ Húc, khóe miệng hiện ra ý cười nhàn nhạt, nói, “Bệ hạ, không cần phải lo lắng.”
“Lời ấy nghĩa là sao?” Mục Duệ Húc hỏi.
“Lúc ta gặp được bệ hạ, đã xem giúp bệ hạ một quẻ, số mệnh của bệ hạ đã được sửa lại.”
“Sửa lại?” Mục Duệ Húc cảm thấy tất cả có chút khó mà tin nổi, hỏi, “Sửa lại chỗ nào?”
Quán Tố cười nói, “Trong số mệnh của bệ hạ, có một người làm bạn, bạc đầu giai lão, sống chết có nhau. Quán Tố trước kia còn cảm thấy khá là kỳ quái, mãi cho đến lúc nãy gặp được vị công tử kia. Vị tiểu công tử kia mệnh số kỳ lạ, dường như vì biết được vận mệnh của bệ hạ mà xuất hiện. Xem ra, thật sự là duyên phận ý trời đây.”
Mục Duệ Húc nhất thời có chút không hiểu, nhìn Quán Tố, có chút không dám tin hỏi, “Ngươi nói, chính Tiểu Bạch đã sửa lại số mệnh của ta, y sẽ ở bên cạnh ta hết cuộc đời này.”
Quán Tố gật đầu, nhìn Mục Duệ Húc, ngữ khí cung kính những cũng không tầm thường nói, “Bệ hạ trong lòng không phải đã biết rồi sao?”
Trong lòng Mục Duệ Húc nhất thời đủ tư vị lẫn lộn, hắn chưa từng nghĩ tới mình và Tiểu Bạch lại sẽ có duyên phận như vậy, vốn là hắn nhận định bản thân nhất định cô độc một đời, nhưng Chu Tiểu Bạch là do chính mình nhặt về, cũng là chính mình từ từ đem y dạy dỗ thành người, vì thế hắn mặc định đó là thứ thuộc về mình, vô luận như thế nào chính mình cũng sẽ không buông y ra, hiện tại đột nhiên nói cho hắn biết, bọn họ là nhân duyên số mệnh an bài, nhất định bầu bạn cùng nhau cả đời, tâm tình Mục Duệ Húc có chút phức tạp, thế nhưng cảm giác vui sướng không thể nào che dấu kia hiện rõ trên khuôn mặt.
“Mấy năm không gặp, bệ hạ đã khác xưa khá nhiều rồi.” Quán Tố đột nhiên nói.
“Đại sư cũng vậy.” Mục Duệ Húc nhìn Quán Tố nói, “Đại sư nhiễm yên hỏa thế tục, nhìn qua cũng đã rất khác rồi.”
Mục Duệ Húc nhìn Quán Tố, thời điểm bọn họ gặp mặt mấy năm trước, khi đó Quán Tố vẫn là một cao tăng, giống hệt như một vị Bồ Tát cao cao tại thượng, dường như không có bất kỳ tâm tình gì, không có sướng vui đau buồn, Quán Tố bây giờ, tuy rằng vẫn là một dáng vẻ lạnh lùng như trước, nhưng vẻ mặt đối với người kia, còn có những cử chỉ động tác lúc đó, dường như đã có thêm chút nhiệt độ rồi.
“Thứ chua ngoa đanh đá nhà người, ngươi sẽ không có kết quả tốt!” Mục Duệ Vũ vừa mắng vừa nhìn Huyễn Lam đang trói mình như trói heo.
Huyễn Lam cười lạnh nhìn y, ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua mặt Mục Duệ Vũ, tựa tiếu phi tiêu nhìn y, nói, “Kêu người nào chua ngoa đanh đá đây, gia so với ngươi còn ra nam nhân hơn nhiều. Trước không phát hiện, môi hồng răng trắng, ngươi nhìn cũng rất được mặt a.”
Mục Duệ Vũ vừa nghe, đột nhiên cảm giác một luồng gió lạnh thổi qua, sau đó cảnh giác nhìn Huyễn Lam nói: “Này này, tiểu gia không phải người tùy tiện như vậy! Tuy rằng dung mạo ngươi rất đẹp, nhưng gia thích nữ nhân!”
Mục Duệ Vũ nói xong, đột nhiên lại như nhớ lại cái gì, nhìn Huyễn Lam hỏi, “Đúng rồi, ngươi rốt cuộc là nam hay nữ?”
Huyễn Lam nhìn y, lạnh lùng nói, “Ngươi chẳng lẽ không biết, hồ ly không có giới tính sao? Nếu như không phải trước đó tiểu tử nhà ngươi đem ngọc cầm đi, ta liệu có cần phải duy trì bộ dáng nữ nhân cho đến lúc nãy không hả?!”
Mục Duệ Vũ cảm giác trí thông minh của mình có hạn, nhưng nghe Huyễn Lam nói xong, không khỏi phát giác một vấn đề, “Cái kia, ngươi cùng Quán Tố đại sư là quan hệ như thế nào?”
“Hắn là nam nhân của ta!” Huyễn Lam ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Hắn là cao tăng mà?!” Ngươi chính là yêu tinh không phải sao! Các ngươi không phải là kẻ thù không đội trời chung sao? Mục Duệ Vũ một mặt kinh ngạc.
“Hắn không phải đã vì ta hoàn tục sao?” Huyễn Lam đột nhiên cười rộ lên xinh đẹp, nhìn Mục Duệ Vũ đột nhiên sững sờ.
Mục Duệ Vũ không biết mình nên nói cái gì, im lặng một chút, đột nhiên nhận thấy dáng vẻ bi thương hiện tại của mình. Mình bây giờ bị trói gô lại, giống như một con lợn đang đợi làm thịt. Mục Duệ Vũ đột nhiên hiện ra một loại dự cảm không tốt.
“Cái kia, đại tỷ, không, đại ca, ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không ăn thịt người chứ?” Mục Duệ Vũ nơm nớp lo sợ hỏi.
“Ăn ngươi?” Huyễn Lam cười giễu cợt, vô cùng ghét bỏ nhìn Mục Duệ Vũ, “Thứ như ngươi ăn vào chỉ tổ làm dạ dày bị ô uế.”
Mục Duệ Vũ nghe thấy vậy liền buông lỏng tâm tình một chút, “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Huyễn Lam nhìn Mục Duệ Vũ đã bị trói thành một cái bánh chưng, khá là hài lòng nhìn y, sau đó cười diễm lệ yêu mị, nhưng cũng khiến trong lòng Mục Duệ Vũ phát lạnh.”Ngươi như ngươi, háo sắc tùy tiện, tùy ý làm bậy, căn bản trên người cái gì cũng không được chỉ có khuôn mặt của người là nhìn được nhất. Vì thế ta đã tìm cho người một chỗ rất tốt, có thể phát huy đầy đủ giá trị của ngươi.”
“Nơi nào?” Mục Duệ Vũ một mặt sợ hãi.
“Tiểu quan quán.”
Huyễn Lam sau khi đem Mục Duệ Vũ đến tiểu quan quán liền nhàn nhã tiêu sái trở về. Hắn phong bế công lực của Mục Duệ Vũ, lại hạ lên người y Nhuyễn Cốt Tán, nói chung Mục Duệ Vũ bây giờ chân chính là một hán tử nhu nhược tay trói gà không chặt. Huyễn Lam thu được tiền xong liền trở về. (Ú: trời mẹ:))))
Hoàng cung này thực sự là quạnh quẽ, nhưng phong cảnh cũng không tệ lắm. Thật là lãng phí công sức khi không có ai đi dạo. Huyễn Lam sau khi khôi phục được thể trạng vẫn mặc một bộ bạch y, thêm vào tướng mạo xinh đẹp kiều diễm, nhìn qua tựa hồ cảm giác như tiên giáng trần.
Huyễn Lam cứ thế bước đi, lại cảm giác phía sau dường như đang có ai đó theo dõi mình, Huyễn Lam có chút kỳ quái, tên kia thật sự là dại dột muốn chết, dáng vẻ còn hệt như cho rằng không ai phát hiện ra mình, điều này làm cho khóe miệng của Huyễn Lam không khỏi giật giật.
Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy bóng dáng Huyễn Lam phía trước, bản thân không hiểu tại sao lại đi theo. Nhưng y lại không dám xuất hiện ở trước mặt Huyễn Lam, bởi vì lần đầu gặp mặt, Huyễn Lam mang đến cho y một cảm giác thật sự là quá dữ tợn. Chu Tiểu Bạch núp ở phía sau, nhìn Huyễn Lam đi ở phía trước, Chu Tiểu Bạch không dám tiến đến gần quá, chỉ có thể ngốc nghếch thấy đối phương tiến một bước thì mình cũng bước một bước. Chu Tiểu Bạch thấy Huyễn Lam re vào một con đường khác, bản thân liền có chút cuống quít đi theo, Chu Tiểu Bạch có chút nôn nóng đi tới chỗ rẽ vừa thấy, phía trước không có một bóng người, chỉ có một đoạn hành lang trống trải. Chu Tiểu Bạch có chút mơ hồ nhìn về phía trước, đứng tại chỗ nghĩ một hồi, sau đó tựa hồ rốt cuộc cũng kết luận được, y mất dấu đối phương rồi
Chu Tiểu Bạch có chút ủ rũ, sau đó quay người chuẩn bị đường cũ trở về.
“Ngươi theo ta làm gì?” Một thanh âm đột nhiên ở phía sau Chu Tiểu Bạch vang lên.
Chu Tiểu Bạch lơ đãng đụng phải một lồng ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, chính là khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Huyễn Lam. Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút hoang mang, giống hệt như một hài tử làm chuyện bậy bạ bị gia trưởng bắt được vậy.
Chu Tiểu Bạch có chút nóng vội đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
“Ta…… Ta…… Không phải……” Chu Tiểu Bạch nói đứt quãng, cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói cái gì. Y cũng không biết tại sao, rõ ràng Huyễn Lam dường như có vẻ rất hung dữ, mình cũng rất sợ hắn, nhưng là bản thân không tự chủ được mà đi theo.
Huyễn Lam nhìn dáng vẻ hệt như hài tử kia của Chu Tiểu Bạch, đột nhiên nở nụ cười, Chu Tiểu Bạch nhìn Huyễn Lam cười mê hoặc, đẹp đẽ cảm động, không khỏi cũng sửng sốt, chỉ là như vậy si ngốc nhìn hắn.
“Uy, tiểu tử, ngươi tên gì?” Huyễn Lam đột nhiên hỏi.
“Tiểu Bạch.” Chu Tiểu Bạch ngoan ngoãn trả lời.
“Tiểu Bạch? Ta tên Huyễn Lam. Ngươi cùng Mục Duệ Húc là quan hệ như thế nào?” Huyễn Lam đầy hứng thú đánh giá Chu Tiểu Bạch. Ngày hôm nay thấy được ánh mắt của Mục Duệ Húc đối với Chu Tiểu Bạch, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, cũng thật là không nghĩ tới, Đế Vương Húc Diễm xưa nay lãnh khốc vô tình lại sẽ thích một người như vậy.
“Quan hệ?” Chu Tiểu Bạch tựa hồ có hơi không hiểu, chỉ là ngơ ngác nhìn Huyễn Lam. Huyễn Lam cũng không biết Chu Tiểu Bạch không hiểu vấn đề này, còn chưa nhận được đáp án thì Huyễn Lam cũng đã từ bỏ.
“Ngươi tại sao theo ta?” Huyễn Lam tiếp tục hỏi.
Chu Tiểu Bạch rụt rè nhìn Huyễn Lam một chút, “Ngươi…… Ngươi nhìn rất đẹp.”
“A?” Huyễn Lam có chút sửng sốt. Bản thân nghe qua rất nhiều lời ca ngợi, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, một câu trả lời thật lòng chất phác như vậy.
“Chỉ là vì cái này?”
“Ừ.” Chu Tiểu Bạch quả quyết gật đầu.
“Ngươi không sợ ta?” Huyễn Lam cười hỏi.
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn hắn, sau đó gật đầu, có chút ủy khuất nói, “Sợ.”
Huyễn Lam phì cười. Thiếu niên này thật sự là khiến người ta cảm thấy có chút thú vị, giống hệt như nuôi một sủng vật đáng yêu vậy. Đặc biệt lúc thiếu niên này dùng ánh mắt sạch sẽ lại vô tri nhìn người khác, cái này thật sự quả là khiến người ta tâm cũng hóa nước.
Huyễn Lam dường như đã hiểu ra được vì sao Mục Duệ Húc lại thích một hài tử như vậy. Ở trong mắt hài tử này, ngươi sẽ cảm giác chính là cả thế giới của y.