Trấm Chi Mị

Chương 82: Phụ nữ đúng là phụ nữ 2


Đọc truyện Trấm Chi Mị – Chương 82: Phụ nữ đúng là phụ nữ 2

Edit: Ngoc Luyen
Beta : Thố Lạt+phuogot_93
Thương Uyên Thành cũng lấy cùi chỏ chọt cô, nhỏ giọng nói: “Không tệ, đàn ông tốt. Vừa rồi nhìn thấy nhẫn trên tay hai người đã muốn hỏi cô, vậy là lấy chồng rồi sao? Tôi còn lo lắng nếu không ai thèm lấy cô, cuối cùng sẽ xui xẻo sẽ rơi xuống đầu tôi.”

Ngũ Mị mỉm cười nghiêng đầu liếc anh ta một cái, sau đó nhấc chân, độc ác giẫm lên giày da trắng như tuyết của Thương Uyên Thành mấy lần. Thật may là hôm nay cô chỉ mang giày ba phân, nếu không chân của Thương Uyên Thành đã biến thành xâu thịt. Nhưng mà anh ta vẫn phải hít vài ngụm khí lạnh, tức giận chỉ trích Ngũ Mị bạo lực: “Lại dám làm vậy với tôi, cô chưa từng nghe câu bác sĩ giết người không cần dao à, cẩn thận tôi cho cô đẹp mặt!”

Ngũ Mị cười đến vô tội: “Ngại quá, dù sao người phẫu thuật cho tôi cũng không phải là anh.”

Hai người chỉ lo cãi vã, hoàn toàn quên mất tình cảnh đang chui trong góc nghe lén của mình.

Thẩm Lục Gia nghe thấy tiếng động ngoài cửa, nhíu mày một cái, mở cửa.

Ngũ Mị ngượng ngùng im miệng. Thương Uyên Thành kéo vạt áo choàng trắng, một lần nữa ra vẻ trấn định như thường bước vào phòng làm việc, chỉ tiếc là dấu ấn màu đen trên giày của anh đã hoàn toàn phá hủy phong cách chuyên nghiệp của anh.

Bác sĩ Johnson cười lên: “Đề nghị của tôi là sáng sớm ngày mai làm phẫu thuật, bởi vì chủ nhật tôi phải về Mĩ, làm sớm một chút, tôi sẽ có thêm mấy ngày để quan sát hiệu quả.”

Ngũ Mị nhìn về phía Thẩm Lục Gia. Từ sau khi mở cửa, sắc mặt của anh trở nên khó coi, dĩ nhiên cô biết là vì sao. Không có một đàn ông nào thích người phụ nữ của mình thân mật với đàn ông khác, mặc dù cô và Thương Uyên Thành trong sạch như trang giấy trắng.

Ấn đường đang nhíu lại của Thẩm Lục Gia lúc này mới khôi phục lại, “Ngày mai làm phẫu thuật, có gấp quá không?”

“Dụng cụ ở bệnh viện bên này đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, tài liệu thần kinh cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, sẽ không có vấn đề gì.” Thương Uyên Thành giải thích.

Ngũ Mị tiến lên ôm cánh tay Thẩm Lục Gia: “Lục Gia, quyết định ngày mai đi, có được không?”

Rốt cuộc Thẩm Lục Gia cũng gật đầu.

Johnson lại làm kiểm tra điện não đồ cho Ngũ Mị, trong lúc kiểm tra vị lão đầu béo lùn người Mĩ này có chút khó hiểu hỏi cô: “Tôi nghe nói cô làm phẫu thuật lần nữa là vì khiêu vũ?”

Ngũ Mị gật đầu.

“Thật ra thì bây giờ cô hoàn toàn có thể không cần chịu khổ nữa, cho dù làm phẫu thuật, cô cũng không khiêu vũ được lâu, cô đã qua hai mươi lăm tuổi, kết cấu xương đã cố định, xương, thần kinh, dây chằng đều đã đi xuống. Tôi cũng đã chữa cho một diễn viên múa ba-lê bị tổn thương dây thần kinh ngoại biên một chút, xương hông của họ đã biến dạng, bả vai biến dạng, thậm chí hai chân còn không dài bằng nhau, hơn bốn mươi tuổi một chút sẽ phải ngồi xe lăn đến ngày chết. Hơn nữa cô còn chưa sinh con? Nếu cô múa ba-lê thắt lưng, sụn đệm cột sống sẽ không tránh khỏi có lúc bị thương, như vậy khi mang thai sẽ cực kỳ vất vả. . . . . .”

Ngũ Mị mỉm cười nghe, mắt của cô vẫn nhìn chăm chú vào cái cây bên ngoài cửa sổ phòng khám.

“Không có cách nào khác, bác sĩ, cả đời người chỉ có một lần, múa ba-lê là mơ ước của tôi, tôi không muốn từ bỏ.”

Bác sĩ Johnson cũng thở dài: “Vậy thì chúc ước mơ của cô sớm trở thành hiện thực.”

“Cám ơn ngài. Bác sĩ.” Ngũ Mị mang giày xong, nhảy xuống giường.

Khi rời bệnh viện, Thẩm Lục Gia nhận được điện thoại của Sầm Ngạn, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại của Sầm Ngạn rất hưng phấn: “Sếp Thẩm, chúng ta trúng thầu rồi.” Cách điện thoại anh cũng có thể nghe thấy Davy đang hát lạc điệu sai nhịp “Sóng dâng, sóng trào, giữa sông biển như ngàn vì sao lấp lánh. . . . . .”, (Đây là bài Tân dòng sông ly biệt) mỗi khi đàn em này vui vẻ thì sẽ hát bài hát này, tuy nhiên nhiều năm như vậy anh ta vẫn chỉ biết hát bốn câu này.


“Được, vất vả cho các cậu rồi, tôi sẽ đến công ty.”

Cúp điện thoại, Ngũ Mị thấy niềm vui trong mắt Thẩm Lục Gia, cũng biết cuối năm chắc chắn có sự thay đổi, cô sợ Thẩm Lục Gia vẫn còn vì chuyện vừa rồi mà không vui, chân chó đi cà nhắc thơm lên má anh một cái.

Lầu khám bệnh trước cửa bệnh viện người đến người đi, mặt Thẩm Lục Gia hơi đỏ lên, kéo tay của cô đi về phía bãi đậu xe, chỉ là đôi môi xưa nay vẫn luôn mím chặt lại thoáng nhếch lên.

Trở về nhà, Thẩm Lục Gia lại trở lại vẻ mặt nghiêm túc, ân cần dạy bảo bà xã của mình: “Anh đi công ty một chuyến, sắp xếp công việc gần đây một chút, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ anh về nhà nấu cơm.”

Thật khó cho sếp Thẩm ngày kiếm bạc tỷ nhưng vẫn lo lắng việc ăn uống của cô, Ngũ Mị gật đầu lia lịa.

Thẩm Lục Gia xoa xoa tóc của cô, mới cầm theo chìa khóa đi ra ngoài.

Đến công ty, còn chưa vào đến cửa phòng họp, đã nghe thấy tiếng ồn bên trong. Thẩm Lục Gia lắc đầu cười, đẩy cửa đi vào.

Hai người Sầm Ngạn và Davy đều đã cởi tây trang, nới lỏng cà vạt, mặt mũi hớn hở nói đến những gì nghe thấy buổi chiều, nếu không phải biết rõ hai người họ khác nhau, sẽ cho rằng họ là hai anh em.

“Khụ khụ.” Thẩm Lục Gia hắng giọng một cái.

Trong phòng họp giống như vừa có bão đi qua, lập tức yên tĩnh lại.

“Sếp Thẩm.” Hai người Sầm Ngạn và Davy cũng chỉnh trang lại bề ngoài không nghiêm chỉnh của mình lúc trước, vừa kéo cà vạt lại vừa để ý ống tay áo, còn thiếu mỗi việc đứng nghiêm.

Thẩm Lục Gia cười cười: “Trong thời gian này khổ cực mọi người rồi, hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi cho các cậu nghỉ một ngày, có lương.”

Trên mặt mọi người đều hiện vẻ vui mừng, Davy thấy đàn anh từ trước đến nay luôn nghiêm túc nhưng giờ phút này lại ấm áp như gió mùa xuân, lập tức lá gan cũng to lên: “Đàn anh, buổi tối mời mọi người một bữa chứ?”

Vốn Thẩm Lục Gia tính mấy ngày nữa mời mọi người ăn cơm, nhưng thấy mọi người hưng phấn bừng bừng, đương nhiên anh cũng không muốn làm phật ý mọi người, cười đồng ý nói: “Được rồi, tối nay tôi mời khách, các cậu muốn đi chỗ nào?”

“Lưu Quang, Lưu Quang, phải đi Lưu Quang hội sở.” Sầm Ngạn giống như uống máu gà hét lên. Những người còn lại cũng phụ họa theo.

Thẩm Lục Gia gật đầu: “Vậy mười lăm phút sau chúng ta lên đường.” Bắt đầu sớm một chút mới có thể kết thúc sớm, ngày mai sẽ làm phẫu thuật, anh muốn ở bên cô. Nghĩ như vậy Thẩm Lục Gia lại gọi điện thoại cho Ngũ Mị, nói cho cô biết buổi tối phải đi ăn mừng, không thể trở về ăn cơm với cô, nhắc cô nhớ gọi đồ ăn ở bên ngoài. Cũng liên tục bảo đảm mình sẽ về sớm.

Ngũ Mị vừa xúc cát cho mèo, vừa cười nói được.

Cô vừa cúp điện thoại, không ngờ lại có điện thoại của Nghiêm Thầm.

“Tiểu Quạ Đen, chú có việc cần con giúp một tay.” Giọng nói của Nghiêm Thầm ở đầu bên kia điện thoại có chút nóng nảy.

“Có chuyện gì, chú nói đi.”

Hình như đang làm khó Nghiêm Thầm, nửa ngày mới ấp a ấp úng mở miệng: “Con có thể giả làm bạn gái của chú một lần được không, chú gặp phải một cô bé, dây dưa quấn chặt lấy chú, chú không có cách nào khác, cô ấy còn quá nhỏ, còn nhỏ hơn con bốn tuổi, chú muốn tìm cách khiến cô ấy phải chết tâm.”


“Chú Nghiêm không ngờ người cũng có ngày này.” Ngũ Mị rất không phúc hậu ở đó ha ha cười to, “Được rồi, ở chỗ nào?”

“Chú tới đón con. Con chuẩn bị một chút đi.”

“Vâng.”

Sau khi gọi điện thoại cho Ngũ Mị, Thẩm Lục Gia lại gọi điện thoại cho người quản lý Lưu Quang, nói cho ông ấy biết anh sẽ đưa mười một người bạn đến, để ông ấy chuẩn bị cho một phòng lớn.

Quản lý chỉ biết Thẩm Lục Gia có quan hệ với ông chủ nhà mình, cung kính luôn miệng bày tỏ “Nhất định sẽ khiến sếp Thẩm yên tâm.”

Một đoàn người chạy tới Lưu Quang, quản lý đã sớm sắp xếp mấy người trẻ tuổi đứng ở cửa thay bọn họ lái xe đến bãi đậu xe, sau đó mời bọn họ lên lầu hai. Lại sai bồi bàn mang nước trà lên.

Mặc dù Thẩm Lục Gia là người nghiêm túc, nhưng cũng không kiêu căng, tất cả những người bên cạnh anh đều là những người làm khoa học kỹ thuật, không có khí chất hào nhoáng, càng không có chuyện sẽ đi nịnh nọt anh, vì vậy rất nhanh đã có vài vị quản lý quỹ xếp thành một bàn bài mạt chược, chính mình thoải mái vui vẻ.

Davy đứng sóng vai với Thẩm Lục Gia, đang báo cáo lại tình huống trúng thầu buổi trưa, vậy mà chưa nói được mấy câu, Davy đã phát hiện được chiếc nhẫn trên tay trái của Thẩm Lục Gia. Anh ta hét lên một tiếng, giống như mới phát hiện được vùng đất Columbus: “Đàn anh, anh đeo nhẫn rồi hả? Anh kết hôn? Cô dâu là ai?”

Anh ta vừa nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Thẩm Lục Gia.

Thẩm Lục Gia có chút ngượng ngùng cười cười: “Mới nhận giấy kết hôn. Cô dâu các cậu cũng biết, chính là Ngũ Mị.”

Mặt Kỷ Thư Giai hơi biến sắc, anh ta vẫn luôn không xem trọng Ngũ Mị, cảm thấy cũng chỉ là bình hoa di động, không ngờ ngược lại người phụ nữ này rất lợi hại, lại có thể tóm được sếp Thẩm, như vậy có thể thấy được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân ngược lại không tệ chút nào.

Davy cũng gào khóc kêu lên: “Đàn anh thì ra anh đúng như trợ lý Sầm nói, giữ Ngũ Tổng lại cho mình, cho nên lúc đầu em muốn theo đuổi cô ấy anh mới không cho. Đàn anh anh thật sự là nhìn xa trông rộng.”

Sầm Ngạn quả thật muốn xé nát miệng chó vàng khổng lồ này của Davy, tên ngu ngốc này, ban đầu không nên tốt bụng chỉ điểm cho anh ta. Xong đời, sếp Thẩm nhất định sẽ hiểu lầm anh.

Sắc mặt Thẩm Lục Gia có chút tối lại, anh lúng túng nhìn ra chỗ khác, chuyện như vậy căn bản không cần giải thích rõ ràng. Anh phải nói thế nào, lúc đầu anh cho rằng Ngũ Mị là bạn gái của Thương Uyên Thành? Trong lòng lại buồn bực, chẳng lẽ mình biểu hiện rõ ràng lắm sao, sao Sầm Ngạn có thể nhìn ra anh đối với Ngũ Mị không bình thường?

“Đàn anh, vậy anh gọi Ngũ Tổng đến đây đi, dù sao cũng đã biết, nhiều người mới náo nhiệt.” Davy lại chỉ sợ thiên hạ không loạn hăng hái đề nghị.

Thẩm Lục Gia suy nghĩ gọi Ngũ Mị tới ngược lại cũng là một phương pháp giải trừ hiểu lầm, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô. Vậy mà đầu bên kia không phải là giọng nói mềm mại của cô, mà chỉ là giọng nữ máy móc ——”Số điện thoại này hiện đang tạm thời khóa máy.” Anh lại gọi đến số điện thoại cố định ở nhà, đáp lại anh là “Chưa thanh toán cước phí tạm thời bị khóa.”

Thẩm Lục Gia đành phải hậm hực cúp điện thoại, cười nhạt nói cho một đám anh em: “Chắc là điện thoại di động đang hết pin, người tạm thời liên lạc không được, hôm khác đi.”

Thật may là người bồi bàn kịp thời mang thức ăn lên, chuyện này mới qua đi.

Mà bây giờ Ngũ Mị đang mặc trang phục lộng lẫy ngồi trên xe Nghiêm Thầm. Chính là vẻ mặt đang xem kịch vui nhìn Nghiêm Thầm.


Nghiêm Thầm cười khổ: “Con còn có tâm tình xem chú là chuyện cười sao, Tiểu Quạ Đen.”

Ngũ Mị một mặt thưởng thức vòng cổ ngọc bích trên ngực mà Nghiêm Thầm đưa cho, một mặt cười nói: “Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

“Một cô bé, là con một người bạn đã qua đời của chú, quấn lấy chú đòi làm bạn gái của chú.”

Nghiêm Thầm hơi mất tự nhiên nói.

Ngũ Mị cười khẽ: “Dạo này Loli cũng rất hung mãnh. Tên gì?”

“Đào Diệp Trăn. Đầu là chữ thảo dưới là một người thời Tần nào đó tên Trăn.”

“Tên cũng không quên dùng điển cố, ‘     Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn’ (hoa đào tươi tốt, lá cây um tùm), Thư Hương cạnh cửa trong ra ngoài chứ?”

Nghiêm Thầm hàm hồ “Ừ” một tiếng.

“Cháu lại cực kỳ mong đợi với người sắp gặp mặt này.”

Nghiêm Thầm chỉ có thể cười khổ.

Đến cửa Lưu Quang, Nghiêm Thầm giao chìa khóa xe cho người trẻ tuổi giữ cửa, sau đó kéo cánh tay Ngũ Mị vào đại sảnh.

Quản lý cung kính tiến lên chào hỏi, nói trong phòng nhỏ lúc trước anh đặt đã có vị Đào tiểu thư đến.

Nghiêm Thầm khẽ vuốt cằm, cùng Ngũ Mị liếc mắt nhìn nhau, đi về phía thang máy lầu hai.

Hai người ra khỏi thang máy, Ngũ Mị cởi áo khoác lông cừu xuống giao cho người bồi bàn, chỉ mặc một bộ lễ phục bằng lụa mềm màu xanh ngọc, làm nổi bật đường cong linh lung ra ngoài. Bởi vì do chất vải, Nghiêm Thầm không dám đưa tay đặt lên eo cô, chỉ có thể giả vờ như nắm cả hông của cô.

Ngũ Mị đã nhận ra chú ấy có chút khẩn trương, có chút buồn cười nói: “Thả lỏng một chút.”

Thẩm Lục Gia từ trong toilet ra ngoài, đã nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cổ thon dài, đường cong tuyệt mỹ, còn có bộ lễ phục màu xanh ngọc quen mắt kia, đó không phải vợ mình thì là ai? Nhưng tại sao bên cạnh cô ấy lại có đàn ông khác, đáng giận hơn nữa là, cô ấy thế nhưng lại cho phép người đàn ông kia ôm hông của cô ấy! Mặt của Thẩm Lục lập tức trở nên xanh mét, trong đôi mắt quả thật muốn phun ra lửa, gần như muốn lập tức đuổi theo, đánh cho người đàn ông kia nhừ tử.

Không, cô ấy sẽ không phản bội mình, mình tin tưởng cô ấy, Thẩm Lục Gia cố gắng thuyết phục chính mình. Anh đưa mắt nhìn hai người quẹo vào một gian phòng, lúc này mới cố nén tức giận, đưa tay vẫy người bồi bàn, để anh ta đi gọi quản lý tới một chuyến.

Quản lý vội vã lên lầu: “Sếp Thẩm tìm tôi có việc gì?”

Thẩm Lục Gia chỉ về phía phòng xa xa: “Khách ở phòng kia là ai?”

Quản lý do dự một chút, nhưng vẫn nhẹ giọng nói cho anh biết: “Là Nghiêm gia công tử Nghiêm Thầm, nhưng bạn gái là ai thì tôi không biết.”

Nghiêm Thầm. Là thiên tài mười sáu tuổi đã đi du học Cambridge. Bốn mươi mốt tuổi vẫn là quý công tử tác phong nhanh nhẹn anh tuấn tiêu sái. Đột nhiên Thẩm Lục Gia cảm thấy cả người khô nóng lên, giờ phút này anh đang mặc trên người chính là áo sơ mi Ngũ Mị tặng cho anh, mà áo này, cô cũng tặng cho Nghiêm Thầm một cái. Anh không nhịn nổi nữa, bước nhanh về phía căn phòng đã được bao kia.

Quản lý thấy thế, cũng vội vàng đi theo.

“Tiểu Trăn, đây chính là người bạn mà chú muốn giới thiệu cho cháu, Ngũ Mị.”

“Em gái Diệp Trăn, Xin chào, chị thường nghe Thầm nhắc tới em.” Ngũ Mị mỉm cười đưa tay về phía Đào Diệp Trăn sắc mặt đã chợt tái nhợt, chỉ nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị người tôi dùng lực mở ra.


“Thẩm Lục Gia ——” Nghiêm Thầm ngoài ý muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông ở cửa.

Ngũ Mị lập tức cứng lại.

Thẩm Lục Gia cũng không thèm nhìn Nghiêm Thầm, trực tiếp nắm lấy tay Ngũ Mị kéo cô ra ngoài.

Nghiêm Thầm không rõ quan hệ của hai người lắm, anh tiến lên một bước, ngăn Thẩm Lục Gia lại: “sếp Thẩm, đây là khách của tôi, xin tôn trọng một chút.”

Mắt Thẩm Lục Gia đã đỏ ngầu, tràn đầy lệ khí nhìn Nghiêm Thầm, “Cô ấy là vợ tôi, thư ký Nghiêm ông nói xem rốt cuộc hai người chúng ta ai nên tôn trọng ai một chút?”

Ngũ Mị cực kỳ lúng túng nhìn về phía Nghiêm Thầm cười cười, mặc cho Thẩm Lục Gia kéo cô ra khỏi phòng.

Thẩm Lục Gia giận điên lên, anh cũng không nói chuyện, cứ như vậy trực tiếp kéo Ngũ Mị đi về phía cửa cầu thang. Ngũ Mị cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt kẹp chặt lại, cô lại mang giày cao gót, căn bản theo không kịp bước chân nhanh như bay của anh, chân trẹo một cái, cô bị đau kêu lên: “Thẩm Lục Gia, anh làm em đau.”

Lúc này Thẩm Lục Gia mới dừng lại, xoay người chăm chú nhìn cô, gương mặt tuấn tú bởi vì ghen tỵ và lửa giận có chút vặn vẹo: “Em có biết anh cũng đau không! Anh gọi điện thoại em không nghe máy, không ngờ em lại có thể đi hẹn hò với đàn ông khác, em tặng quần áo cho ông ta, em cười với ông ta, để cho ông ta ôm eo của em, còn thân thiết gọi ông ta là Thầm! Em có còn nhớ anh là chồng em không! Việc này em chỉ có thể nói với một mình anh! Anh bảo em gọi anh là chồng em còn cằn nhằn hồi lâu, vậy mà ngược lại em còn gọi tên lão già Nghiêm Thầm kia rất thuận miệng! Hôm nay bị anh bắt gặp, nếu như không bắt gặp, có phải em định để cho anh đội nón xanh (cắm sừng) không?”

Ngũ Mị nhìn người đàn ông trước mặt, bởi vì tức giận, hô hấp dồn dập, từ trước đến giờ chưa từng dao động mà hôm nay trong đôi mắt màu trà lại tràn đầy tức giận và đau lòng, cô có chút áy náy đưa tay ôm anh.

“Đừng bày ra bộ dáng này với anh!” Thẩm Lục Gia kéo tay cô ra.

“Không phải như anh nghĩ, chồng à, sự thật không phải là những gì anh nhìn thấy đâu. Trong phòng còn có một cô bé, anh nghĩ đi? Cô bé kia đang theo đuổi Nghiêm Thầm, Nghiêm Thầm bị cô ấy cuốn lấy không có cách nào khác, lúc này mới tìm em giả vờ làm bạn gái của chú ấy, muốn cô bé kia chết tâm.”

Thẩm Lục Gia suy nghĩ lại một chút, hình như trong góc phòng có một nữ sinh mặc áo len.

“Chồng à, em sai rồi, anh đừng tức giận nữa. Có được không?” Ngũ Mị ôm lấy Thẩm Lục Gia, cả người cũng rúc vào lồng ngực anh, giả bộ đáng thương: “Cổ tay cũng bị anh kéo đến tím đen lại, chân cũng bị trẹo, thật là đau.”

Cả người cô giống như một vũng nước mật co lại trong ngực anh, Thẩm Lục Gia nào còn ý định uống rượu ăn cơm nữa, chỉ muốn giải quyết cô tại chỗ, trực tiếp ôm ngang Ngũ Mị lên, đi xuống lầu.

“Áo khoác, áo khoác của em.” Ngũ Mị nhỏ giọng nhắc nhở anh.

Người bồi bàn thấy Thẩm Lục Gia ra hiệu vội vàng lấy áo khoác của Ngũ Mị ra, Thẩm Lục Gia dùng áo khoác ngoài bao lấy giai nhân trong ngực, quay đầu lại dặn dò quản lý cách đó không xa: “Quản lý, phiền ông đến phòng của tôi nói với bọn họ, nói tôi có việc gấp đi trước. Để cho bọn họ tận hứng. Về phần hóa đơn, theo quy củ cũ.”

“Được. Sếp Thẩm yên tâm.”

Ôm Ngũ Mị vào xe, Thẩm Lục Gia trực tiếp khóa xe. Sau đó kéo áo khoác, trực tiếp cúi người hôn xuống. Nụ hôn này không giống trong quá khứ, mang theo một chút độc ác.

Ngũ Mị biết anh còn đang tức giận, có chút uất ức hừ một tiếng. Lại nghe thấy tiếng kéo xé, bàn tay to của anh đã trực tiếp xé vạt lễ phục. Trong xe không mở điều hòa, da thịt của cô lập tức cảm nhận được lạnh lẽo. Sau đó, anh trực tiếp kéo ra miếng dán ngực silicon của cô, vo thành một cục vứt đi. Bàn tay trực tiếp bao trùm một bên mềm mại, có chút thô lỗ nhào nặn.

Ngũ Mị cũng có chút cả giận, cô không thích phương thức tình yêu lại mang theo sự khuất nhục này. Giải thích cũng giải thích rồi, xin khoan dung cũng xin rồi, như thế nào vẫn là dáng vẻ liều chết này đây, cô đưa tay dùng sức đẩy ra anh: “Thẩm Lục Gia, anh buông ra cho em. Em tức giận.”

Động tác của Thẩm Lục Gia hơi chậm lại, thoáng nâng thân thể lên, phun ra một ngụm khí, thoang thoảng còn mang theo mùi rượu đỏ: “Anh cũng vậy rất tức giận, bên cạnh em luôn có nhiều người khác phái vây quanh như vậy, Hạ Thương Chu, Tô Chiết, Đàn Nguyễn, Thương Uyên Thành, Nghiêm Thầm, cho dù giữa các em thuần khiết như trang giấy trắng, anh vẫn cảm thấy đố kỵ, anh cảm thấy khó chịu. Em là của anh, chỉ có thể là của một mình anh.”

Trong đầu loé lại hình ảnh buổi chiều anh ấy nhìn thấy mình và Thương Uyên Thành cãi vã, trong lòng Mị nặng nề thở dài, cố gắng ngồi thẳng thân thể, sau đó lục lọi dưới chân tìm áo khoác khoác lên người, rồi bật đèn trần xe.

Cô đưa tay bưng lấy mặt của Thẩm Lục Gia, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn thẳng anh: “Lục Gia, thật xin lỗi, em biết một vài hành động có thể kiến anh không vui, em rất xin lỗi, về sau em sẽ chú ý, nhưng xin anh hãy tin, em yêu anh, em sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh. Hạ Thương Chu, anh ta đã là quá khứ, đã bay đi rồi, anh ta chỉ là một người bạn phương xa; Tô Chiết, anh ta là gay thứ thiệt, người yêu là Đàn Nguyễn; Đàn Nguyễn, anh cũng biết, em sợ anh ta và cũng ghét anh ta, nếu như có thể, em hi vọng sẽ không phải nhìn thấy anh ta nữa; Thương Uyên Thành, anh ta là bác sĩ, ở trong mắt anh ta chúng ta không có giới tính, huống chi anh ta đã có cô gái mà mình yêu, tên là Bạch Phục Linh; về phần Nghiêm Thầm, em luôn luôn gọi chú ấy chú Nghiêm, thật sự xem chú ấy là trưởng bối, chú ấy đối với em rất tốt, nhưng trong lòng chú ấy thủy chung chỉ lo nghĩ cho một mình Cố Khanh Thành mà thôi. Anh đối với em mà nói, cũng không giống như vậy, cũng khác bọn họ. Anh là chồng của em, người yêu, là người đàn ông đi cùng em đến hết đoạn đường còn lại, anh hiểu chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.