Trấm Chi Mị

Chương 73: Bài ca tình yêu buồn (3)


Đọc truyện Trấm Chi Mị – Chương 73: Bài ca tình yêu buồn (3)

Edit: phuongnguyenphuong

Beta: tieu_hao

Yến Tu Minh. Ngũ Mị lập tức tỉnh táo, cô chặn cánh tay Thẩm Lục Gia đang ôm eo mình, thay đổi bộ dáng không tập trung lúc trước: “Chị? Hình như cô Tu Minh gọi nhầm người rồi?” 

“Yến Di Quang, chị vẫn giả vờ giả vịt làm người ta chán ghét như thế.” Yến Tu Minh như đang chế nhạo: “Sao xa cách vậy, tôi mới uống chút rượu, muốn nói với chị vài lời. Yến Di Quang, chị có biết là tôi cực kỳ ghét chị không.”

“Giống nhau cả thôi.” Ngũ Mị trở mình, cười híp mắt.

“Mỗi lần tôi nịnh nọt người lớn như một con thú cưng thì chị chỉ lạnh lùng ngồi một chỗ, cầm sách đọc hăng say, làm ra vẻ xem thường không muốn tham gia. Chị còn nhớ cô giáo dạy khiêu vũ cho chúng ta hồi đó, cô Phó, Phó An Du hay không? Chỉ vì chiều dài chân chị đều hơn tôi mà luôn thiên vị cho chị diễn một mình. Chị thông minh xuất sắc cỡ nào, giành được giải thưởng Olympic toán học, viết văn được đăng trên báo, 13 tuổi đã có được nhuận bút, không cần quan tâm đến tiều tiêu vặt của ba. Đồng nghiệp bạn bè của ba, ngẫu nhiên gặp được gia đình chúng ta thì lúc nào cũng kéo tay tôi gọi tôi là Yến Di Quang, nói gì mà Bí thư Yến sinh được cô con gái như Yến Di Quang thật là có phúc lớn. Đến lúc chị 16 tuổi thi đậu Đại học Kinh Tân, chậc chậc, Yến Di Quang trở thành thiếu nữ trong truyền thuyết. Không dùng danh tiếng của gia đình để thi đậu, vào đại học còn chọn chuyên ngành Tâm Lý Học, chuyên ngành cao quý cỡ nào, múa đẹp lại học chuyên ngành không liên quan, không phải vì muốn thể hiện chị thông minh giỏi giang hay sao? Chứng minh rằng chị không phải đám học sinh dốt như bọn tôi không học được Khoa Học Tự Nhiên mới học Khoa Học Xã Hội, không học được Khoa Học Xã Hội mới học Nghệ Thuật.”

“Chị còn nhớ kì nghỉ hè khi chị năm nhất còn tôi lớp mười không, chị đến Trường Phổ thông Kinh Tân toạ đàm, chậc chậc, áo gấm về làng, ghê gớm cỡ nào cơ chứ. Chị cố ý mặc quần áo giống hệt tôi, nhưng chị có nghĩ tới lúc đó tôi ngồi bên dưới, mọi người bên cạnh dù quen hay không quen đều nhìn tới nhìn lui tôi, một con nhóc chưa đọc sách ra gì lại có một người chị sinh đôi 16 tuổi đã học đại học, họ nhìn chị như đang nhìn trăng trên trời, còn nhìn tôi lại như đang nhìn một bãi bùn nhão, tư vị đó, Yến Di Quang, chị đã từng trải qua chưa? Chị nói liền không dứt trên sân khấu, tôi lại hận không thể biến mình thành một con sâu không ai nhìn thấy được. Chẳng qua có lẽ đầu óc chị xấu xa nên gặp báo ứng, tọa đàm kết thúc, chị bị tên Hoàng Hạo ngu ngốc kia nhận lầm thành tôi nên bị đánh gãy xương. Tôi đã bị mẹ tát, nhưng chẳng lẽ chị không cảm thấy đây hoàn toàn là do bản thân mình tự chuốc lấy sao? Bắt đầu từ lớp 8 hai chúng ta đã không còn mặc quần áo giống nhau nữa, ai bảo ngày đó chị mặc quần áo giống hệt tôi, sợ bạn học của tôi không biết tôi có một người chị xuất sắc sao?” Giọng của Yến Tu Minh đã có chút kích động.

”Ba năm cấp 3, tôi vừa múa vừa đi học, chuẩn bị để thi nghệ thuật. Nếu không vì sự tồn tại của chị, thân phận của tôi tại buổi thi nghệ thuật sẽ không khó xử và lúng túng như vậy. Giáo viên trong trường đều nói Yến Di Quang chị của Yến Tu Minh thật sự quá giỏi, không chỉ có múa ba lê đạt nhiều thành tích, mà thành tích học tập cũng tốt, dựa vào thực lực của mình thi đậu đại học danh tiếng. Cho dù sau này tôi cũng thi đậu Đại học Kinh Tân, so sánh với chị thì chẳng còn gì cả. Vào đại học, chị tôi cùng tuổi mà chị năm ba còn tôi năm nhất, tôi vẫn phải sống dưới cái bóng của chị. Chị còn có Hạ Thương Chu, có danh hiệu bạn gái của Chủ tịch Hội sinh viên, phu nhân chủ tịch, thần tiên quyến lữ, hai người cùng thi TOEFL, chuẩn bị ra khỏi nước du học, tương lai phía trước không thể đo lường.”

“Ngay cả ba mẹ cũng rất hài lòng với người con rể tiêu chuẩn Hạ Thương Chu này, thúc giục các người đính hôn. Yến Di Quang, chị có biết không, đêm hai người đính hôn đó, thật ra tôi có thể đẩy Hạ Thương Chu ra, nhưng tôi lại không làm.” Điện thoại Yến Tu Minh đang cầm đã bắt đầu nóng lên, cô mang máng nhớ lại buổi tối trầm mê đêm đó, trong gió đưa tới hương thơm sơn chi, giống như cô bây giờ, uống rượu nên có chút men say, bị Hạ Thương Chu say rượu ôm vào trong lòng. Anh ta uống rượu, trên người có mùi rượu, và cả mùi nước hoa và vị sương đêm nhàn nhạt. Cô hoàn toàn có thể đẩy anh ta ra, nhưng trong miệng anh ta vẫn không xuất hiện tên “Di Quang”, chỉ lẩm bẩm “Tối nay anh thật sự rất vui, anh thật sự yêu em, anh rất nhớ em.” Ma xui quỷ khiến làm cô từ bỏ chống cự, vòng tay ôm lấy anh ta. Nghĩ tới đây, Yến Tu Minh cười khẽ, tiếng cười kia nghe sao thật kỳ lạ.

Nhất thời Ngũ Mị không biết nên có biểu cảm thế nào, hóa ra ai cũng đều phải trải qua sự đau khổ.


Đầu bên kia, Yến Tu Minh bỗng cười khanh khách: “Nhưng mà Yến Di Quang, chị đừng tưởng nắm được điểm yếu của tôi thì có thể báo thù. Chị có bản lĩnh thì đưa video đó cho cảnh sát đi, chuyện tôi chưa từng làm thì có gì phải sợ. Tôi không quan tâm đến danh hiệu công chúa ba lê đó. Rõ ràng chị yêu thích múa ba lê nhưng lại không thể đứng trên sân khấu, ngược lại tôi, không thích ba lê như chị nhưng lại trở thành công chúa ba lê. Đêm nay tôi đã tuyên bố từ bỏ múa ba lê, chị có thể làm gì tôi? Không có ai lại đi hứng thú với một diễn viên múa sắp giải nghệ cả.”

Không ngờ cô ta hành động nhanh như thế. Ngũ Mị cảm thấy tức giận, giống như khó khăn lắm mới học được võ công tuyệt thế để báo thù thì phát hiện kẻ thù đã chết vì tiêu chảy. Cô hừ lạnh: “Yến Tu Minh, đừng vui mừng quá sớm. Đừng quên lúc cô 20 tuổi mang thai đi ra nước ngoài để sinh đứa bé đó.” 

Đứa bé đó. Yến Tu Minh lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, môi run run, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn: “Chị nói bậy cái gì vậy!?”

“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng cô biết rõ. Đứa bé sinh non kia bị bỏ lại ở viện phúc lợi, sau đó lại được người nhà họ Đường nhận nuôi.”

Sắc mặt Yến Tu Minh trở nên trắng bệch, nếu như bây giờ đám nhà báo kia biết tin tức về đứa bé đó, quyết định từ bỏ nhảy múa của cô rất có thể sẽ bị giải thích thành nhiều hàm nghĩa khác. Yến Tu Minh cắn môi dưới, mất một lúc lâu không lên tiếng.

Ngũ Mị không muốn nói chuyện tiếp với cô ta, trước khi tắt máy thản nhiên thêm vào một câu: “Yến Tu Minh, không nhảy múa cũng tốt, từ nay về sau cô hãy tích phúc sống cho thật tốt đi.”

Mới ném điện thoại lên trên tủ ở đầu giường, cô liền nhìn thấy Thẩm Lục Gia lo nghĩ nhìn mình.

“Là Yến Tu Minh?”

“Ừ. Cô ta đã tuyên bố không nhảy múa nữa.” 

Chân mày Thẩm Lục Gia nhăn lại, không phải ai cũng quyết đoán làm tráng sĩ chặt cổ tay, nhất là chịu từ bỏ danh lợi trong tay. Sự quyết đoán của cô ta làm anh bất ngờ, thế mà ban đầu lại thấy cô ta ôn thuần, thật đúng là gặp quỷ.


Vẻ mặt của Ngũ Mị có chút cổ quái: “Anh biết không, cô ta lại oán hận em, ý là sự tồn tại của em khiến cô ta luôn phải sống dưới cái bóng của em, làm cho cuộc sống của cô ta không may mắn. Con mẹ nó rốt cuộc có lầm hay không?”

Thẩm Lục Gia thở dài, để đầu Ngũ Mị đặt trên vai mình.

“Đừng nóng giận. Người trong khổ thì chỉ thấy cái khổ của mình, không nhìn thấy người bên cạnh. Em cũng đừng tức giận, anh nghĩ cô ta sẽ đi tìm Hạ Thương Chu, nói cho anh ta biết đứa bé ở chỗ của em, ép Hạ Thương Chu ra mặt, nhưng nhất định cô ta sẽ không ngờ Hạ Thiên đã được Hạ Thương Chu đưa đi. Mà Hạ Thương Chu tuyệt đối sẽ không để Hạ Thiên và Yến Tu Minh gặp mặt nhau.”

“Hoặc là bọn họ sẽ có một cái kết đoàn viên.” Ngũ Mị khinh thường bĩu môi.

“Không. Hạ Thương Chu 22 tuổi đã đưa ra lựa chọn sai lầm thì 28 tuổi sẽ không lặp lại.” 

Tới ngày thứ hai Phùng Thanh Bình mới biết tin tức. Bà ta không dám tin nhìn chằm chằm dòng chữ màu đen trên báo  –“Công chúa ba lê nói lời cảm ơn và tuyên bố dừng nhảy múa.” 

Yến Kinh Vĩ cầm cặp tài liệu ra khỏi phòng ngủ thấy sắc mặt vợ xanh trắng, hai tay cầm tờ báo không ngừng run rẩy.

“Sao vậy, sắc mặt sao lại khó coi thế?” Yến Kinh Vĩ thừa dịp lúc đang nói chuyện, đưa tay điều chỉnh lại cà vạt. 

“Yến Kinh Vĩ, có phải người nhà họ Yến các ông di truyền tính cách làm phản hay không! Người nào người nấy đều chỉ muốn nghĩ đến việc làm phản?” Khóe mắt nhìn thấy động tác của chồng, Phùng Thanh Bình lập tức vẩy lửa giận lên Yến Kinh Vĩ, đồng thời ném tờ báo còn tản ra mùi mực in vào chồng.

Yến Kinh Vĩ cũng thấy được tiêu đề đó, ông đẩy mắt kính, đọc nhanh như gió.


“Không múa thì không múa, mấy ngày nữa là Tu Minh 27 rồi, cũng nên tính toán cho tốt chuyện cả đời. Tôi phát hiện ở Thị Ủy có mấy cậu trai rất tốt, có thể cân nhắc cho Tu Minh đi xem mắt bọn họ.” Yến Kinh Vĩ nói nhẹ nhàng.

“Ông biết cái gì! Con gái của tôi phải gả vào gia đình như nhà họ Thẩm. Ông cho tưởng mình là bộ trưởng tuyên truyền nên đuôi vểnh lên trời hay sao. Chỗ Thị Ủy các ông toàn mấy đứa vắt mũi chưa sạch thì tốt cái gì. Một tháng được hơn năm nghìn tệ, bây giờ còn chưa đủ để mua lấy nửa mét vuông nhà ở Lận Xuyên.” Phùng Thanh Bình khí thế hung hăng hét lên rồi cầm lấy điện thoại.

Yến Kinh Vĩ cười khổ ngăn bà ta lại: “Bây giờ ở Mỹ vẫn đang là ban đêm, con bé đang ngủ. Có gì nói sau.”

“Do bị ông nuông chiều mới không coi ai ra gì!” Phùng Thanh Bình căm tức đẩy tay chồng ra, bấm số điện thoại của Yến Tu Minh.

Yến Tu Minh còn đang trong giấc mộng mơ hồ nghe thấy âm thanh điện thoại rung bên gối, cô hơi nhíu mày, lật người, cơ thể lại rúc vào trong chăn.

Điện thoại vẫn rung lên không ngừng, Yến Tu Minh bực bội lục tìm, vừa nối máy liền nghe thấy một giọng nữ bén nhọn: “Yến Tu Minh, mày có bị thần kinh không mà lại nói không nhảy múa nữa, tại sao không thương lượng với mẹ đã tự ý quyết định? Đầu óc mày có phải bị ngâm nước rồi không?” 

Yến Tu Minh lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy khỏi chăn, bình tĩnh nói: “Con đã 26 tuổi, sắp tới là 27 rồi, con biết rõ mình đang làm cái gì!”

“Mày thì biết cái chó gì!” Phùng Thanh Bình không nhịn được văng lời thô tục: “Sao mày không chuẩn bị kỹ càng mà đã tuyên bố không nhảy múa, còn không biết đã bị bên ngoài đồn đại thành cái gì nữa rồi! Nhiều năm cực khọc kham khổ xây dựng hình tượng như vậy chỉ vì quyết định ngu xuẩn này của mày mà không còn gì cả! Nếu mọi chuyện thành như vậy, tao xem mày còn có thể gả cho gia đình tốt được không!”

“Gia đình tốt?” Yến Tu Minh nghĩ kỹ về ba từ này, cười khẩy nói: “Mẹ, muốn vào gia đình tốt là lý tưởng của mẹ, không phải của con. Giống như múa ba lê vậy, đều là nguyện vọng của mẹ, bởi vì mẹ không thực hiện được, cho nên mẹ liền áp đặt trên người của con. Mẹ đem lý tưởng mình không thực hiện được ký thác lên người con, cho nên con không thể thua, không thể ngừng nghỉ, con chỉ có thể giống như tượng gỗ cô gái trong cái hộp nhạc, chỉ cần vặn dây cót thì sẽ không thể ngừng khiêu vũ. Nhưng con chịu đủ rồi, con không thích múa ba lê, con không muốn tiếp tục múa nữa.” Tia sáng từ màn hình di động chiếu lên hàng mi của Yến Tu Minh, từ xương gò má phát ra ánh sáng xanh.

Phùng Thanh Bình lặng đi, dường như không ngờ con gái sẽ nói ra những những lời này, nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta lại tiếp tục trách mắng: “Mày nói linh tinh cái gì, làm như tao lấy đao gác lên cổ bắt mày nhảy múa. Nếu không phải mày có chút thiên phú nhảy múa thì mày có thể thi đậu Đại học Kinh Tân sao? Mày có thể ngồi khoang hạng nhất bay tới bay lui khắp thế giới sao? Mày có thể được đăng lên tạp chí, đóng phim, nhận quảng cáo sao? Mày có thể mua được túi bạch kim sao? Yến Tu Minh, mày có thể có ngày hôm nay tất cả tất cả đều là nhờ nhảy múa, mày đừng có không biết điều!”

Hàm răng Yến Tu Minh run lên, cô không biết rốt cuộc mình đang tức giận hay là bi ai. Những câu nói nặng nề không thể khống chế thốt ra khỏi miệng cô: “Phải, nếu không phải con được di truyền chút thiên phú nhảy múa từ mẹ, con cũng chỉ là con gà rừng tốt nghiệp đại học hạng ba, sau đó ba mẹ đưa tiền nhờ người ta cho con vào đơn vị nào đó làm thư ký, tái hôn với một quan chức mục rỗng bình thường, sinh ra một đứa bé vô dụng giống như con. Con có thể có được hào quang ngày hôm này toàn bộ là nhờ mẹ sửa dở thành hay!”


“Mày biết biết là tốt! Từ nhỏ mày đã không có khả năng học, nếu như mày thông minh chịu khó như Di Quang, mày yêu ai làm gì, mẹ mới không cần nhọc lòng quan tâm!” 

Yến Di Quang. Lại Yến Di Quang. Trong cổ họng Yến Tu Minh phát ra mấy tiếng cười nhẹ như gào thét: “Đúng vậy, mẹ tốn công vun trồng con như vậy, nhưng cũng chỉ vì không có sự lựa chọn, bởi vì Yến Di Quang không có ở đây, mới không thể không dìu dắt một đứa vô dụng như con. Mẹ nhớ tới chị ta như vậy, đâu có biết chị ta hận mẹ thế nào. Ha ha ha.” Yến Tu Minh cười như điên: “Mẹ, mẹ sẽ gặp được chị ta. Con thật sự mong đợi khoảnh khắc mẹ con gặp lại nhau.” Nói xong cô liền tắt máy, tháo pin ra ném vào cái gạt tàn trên đầu giường.

Sắc mặt Phùng Thanh Bình trắng bệch cầm lấy ống nghe. Lời cuối cùng của nó là có ý gì? Di Quang hận mình? Làm sao lại như vậy? Di Quang quả thật còn sống sao? Nó đã gặp Di Quang rồi sao?

“Thanh Bình. Thanh Bình –” Yến Kinh Vĩ lo âu nhìn vợ mất hồn mất vía.

Phùng Thanh Bình lại như không nghe thấy gì, bà ta vội vàng gọi lại số của Yến Tu Minh, muốn hỏi cho rõ ràng. 

Bên kia tài xế của Yến Kinh Vĩ cũng gọi điện thoại thúc giục ông nhanh chóng xuống lầu ra xe, nếu không sẽ trễ mất buổi họp thường kì sáng nay.

Không gọi được, tiếp tục gọi. Không gọi được, tiếp tục gọi. Phùng Thanh Bình mặt mày trắng bệch bấm liên tục lên những nút bấm lạnh lẽo.

Đang mùa đông mà Yến Kinh Vĩ như muốn đổ mồ hôi, ông giằng lấy ống nghe điện thoại trong tay vợ, hét lớn: “Phùng Thanh Bình, bà làm sao thế hả?” 

Lúc này Phùng Thanh Bình này mới chậm rãi quay mặt sang, ánh mắt không có tiêu cự nửa ngày mới chằm chằm nhìn mặt chồng. Bà bất chợt bật khóc, một tay níu phần dưới cà vạt của Yến Kinh Vĩ: “Di Quang, Di Quang, Tu Minh đã gặp Di Quang, nó biết Di Quang ở đâu. Nhưng nó nói Di Quang hận tôi…”

Sắc mặt của Yến Kinh Vĩ cũng có chút khó coi, hình như ông lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng chìm đắm trong thế giới của bản thân kia.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Bà đừng suy nghĩ nhiều.” Ông yếu ớt khuyên lơn vợ, “Sáng hôm nay có buổi họp, tôi phải đi trước, tốt nhất bà hãy ở nhà nghỉ ngơi, có gì chờ tôi về lại nói.”

Phùng Thanh Bình lau nước mắt, vẻ mặt có chút ngây ngốc đưa mắt nhìn chồ̀ng ra cửa, bà ta thật sự không thể hiểu, tại sao bà ta moi tim đào phổi bỏ ra cho cái nhà này nhiều như vậy, hy sinh sự nghiệp của mình, thanh xuân, tinh lực, cuối cùng nhận lại được chỉ là những thứ này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.