Đọc truyện Trấm Chi Mị – Chương 54: Sự khác nhau hoàn mỹ
Edit: rinnina
Beta: Thảo My + Thu Lệ
“Tu Minh, ba thấy từ sau khi con trở về từ nhà họ Thẩm thì có vẻ rất buồn bã, có phải là bác Lục đã nói với con chuyện gì không?” Trên bàn cơm nhà họ Yến, Yến Kinh Vĩ cầm đũa, vừa thong thả ung dung tách xương cá, vừa hỏi con gái.
“Không có, có thể do gần đây bận sắp xếp 《 Hồ Đào Giáp Tử 》nên con hơi mệt một chút.” Yến Tu Minh cười gượng với ba mình, tiếp tục cúi đầu uống bát canh rau dưa nhỏ của mình.
Yến Kinh Vĩ nhìn canh suông không có nhiều váng dầu trong bát sứ trắng nhỏ trước mặt con gái mình, có phần oán trách nhìn về phía Phùng Thanh Bình: “Sao em không cho con bé ăn cơm, chỉ ăn canh, lúc luyện múa ngất đi thì phải làm thế nào?”
Phùng Thanh Bình không vui để đũa xuống, quát lớn: “Anh thì biết cái gì? Con bé học múa ballet, không phải chơi đô vật! Ăn nhiều sau này anh bảo con bé nhảy ra cảm giác nhẹ nhàng bằng cách nào? Không chừng bạn múa nam cũng không nâng nổi con bé lên luôn đó.”
Hình như chạm đến chuyện đau lòng của mình, Phùng Thanh Bình hận nói: “1m68, 94 cân(*) thì tính là gì? Nhớ năm đó lúc em học múa, mới 88 cân thôi. Nếu không phải sau khi em sinh hai chị em xong thì không khôi phục được, hiện tại phó đoàn trưởng đoàn ballet Kinh Tân làm sao đến phiên đồ đĩ Chu Hải Yến!”
* 1 cân=1/2 kg
Chị… Yến Tu Minh gần như vùi mặt vào trong chén nhỏ, luồng khí nóng ập vào khuôn mặt của cô, ẩm ướt. Rốt cuộc Ngũ Mị có phải Yến Di Quang không? Nếu như phải, sao một người có thể hoàn toàn biến thành một người khác vậy? Nếu như không phải, tại sao cô ấy lại khiến mình lo lắng mãnh liệt như vậy?
“Cuối năm hết hạn hợp đồng với đoàn ballet Boston, con không muốn ký tiếp nữa.” Lúc buông bát xuống, Yến Tu Minh nhẹ giọng mở miệng.
Phùng Thanh Bình đang ăn một miếng sườn, chỉ nghe một tiếng rắc rắc thanh thúy vang lên, bà ta khạc xương ra, nguýt con gái: “Đầu óc con bị lừa đá hay bị cửa kẹp hả? Khó khăn lắm mới lấy được hạng nhất, con lại muốn buông tay? Mẹ đã hoạch định sẵn cho con rồi, sẽ múa ở Boston hai năm. Trong hai năm này có thể qua lại với Thẩm Lục Gia, tranh thủ đính hôn. Mặc dù ông nội của cậu ta đã đi rồi, nhưng không phải còn nhà ngoại sao, chỉ cần chuyện của hai người các con thành công, đến lúc đó đương nhiên nhà bọn họ sẽ ra sức tìm vị trí tốt cho con, ví dụ như dạy trong học viện nghệ thuật, hoặc là xếp cho con vào làm phía sau màn của vũ đoàn. Hai mươi tám tuổi thì kết hôn sinh con, vậy là vừa vặn.”
“Mẹ! Đủ rồi! Con là người, không phải một cái máy, đặt ra trình tự là vận hành được, con đã hai mươi sáu tuổi rồi, không muốn bị mẹ sắp xếp, khống chế cả đời.” Yến Tu Minh đứng lên, luống cuống hét lên với mẹ mình.
“Khống chế? Yến Kinh Vĩ, anh xem anh nuôi con gái tốt cỡ nào, dám nói tôi khống chế nó!” Phùng Thanh Bình vô cùng tức giận: “Mấy năm nay, nếu như không nhờ có mẹ tỉ mỉ bố trí sắp xếp từng chuyện một cho con, con nghĩ con có thể trở thành công chúa ballet gì sao? Cùng lắm là tốt nghiệp đại học rồi được cha con xếp vào một cơ quan nhỏ, làm thư ký nhỏ, một tháng lãnh ba ngàn đồng tiền lương chết đói, không có tiếng tăm gì mà chết già! Nếu như con có đầu óc thông minh như Di Quang thì có thể không khiêu vũ, nhưng mà bây giờ con nói xem, trừ khiêu vũ ra thì con còn có thể làm gì?”
“Bây giờ mẹ vẫn còn nhớ thương Yến Di Quang như vậy, đáng tiếc cô ta đã không biết được tình cảm của mẹ.” Yến Tu Minh đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cô dùng khăn ướt lau miệng, “Hợp đồng mà mẹ kí với công ty Đỉnh Ngôn, từ chối giúp con đi, tiền vi phạm hợp đồng con tự chịu.” Nói xong Yến Tu Minh đoan trang bước lên lầu, vào phòng ngủ của mình, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Mà lúc này Ngũ Mị đang ngồi trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của công ty Đỉnh Ngôn đồ sộ, hài lòng uống cà phê Blue Mountain vừa xay xong. Hôm nay thân phận của cô là Tổng giám đốc của công ty truyền thông Đỉnh Ngôn. Đỉnh Ngôn lấy từ chữ nhất ngôn cửu đỉnh, nghiệp vụ chủ yếu chia làm hai mảng, một là phát hành sách báo, báo chí tạp chí và quảng cáo, một mảng khác là đầu tư điện ảnh và truyền hình, sắp xếp tiết mục và quản lý nghệ sĩ.
Sở dĩ cô đồng ý với đề nghị tiếp nhận cục diện rối rắm này của Thẩm Lục Gia, một mặt là vì tiền lương hậu hĩnh, một mặt khác, đương nhiên có tính toán riêng.
Bởi vì cao tầng biến động, cô cũng được coi như lính nhảy dù, việc hết sức quan trọng lúc này là phải có người của mình. Vì vậy Tô Chiết xuất thân từ Học viện Tài chính Luân Đôn bị cô mượn dùng rất tự nhiên.
Sau khi vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, Tô Chiết không làm việc đàng hoàng mới uất uất ức ức gắn tên cho mình là “Tổng giám đốc kinh doanh”. Nhưng mà anh ta phát hiện phúc lợi của công việc này rất không tồi, phía dưới Đỉnh Ngôn có rất nhiều nghệ sĩ, nhất là những người mẫu nam kia mỗi lần chấm mút cơ ngực căng đầy của bọn họ, anh ta cảm thấy Baramine cấp tốc tiết ra. Chỉ ghét đám nữ nghệ sĩ ấy thôi, lúc nào cũng giống rắn sắp ngủ đông, mềm nhũn cọ vào anh ta. Khó trách người xưa nói: “Chấm mút lẫn nhau hàng ngày”. Thật không lừa anh ta!
“Ngũ Mị, người đại diện của Yến Tu Minh mới vừa rồi gọi điện thoại tới, cô ta quyết định rút khỏi vai khách mời của bộ phim điện ảnh《 Vũ! Vũ! Vũ! 》.” Ngay cả cửa cũng không gõ, Tô Chiết xông thẳng vào phòng làm việc riêng của Ngũ Mị. Sau đó tùy tùy tiện tiện ngồi lên ghế sa lon.
Ngũ Mị khẽ cau mày, cô lờ mờ đoán được suy nghĩ của Yến Tu Minh, cô ta luôn rất cẩn thận, chỉ lo đứng càng cao, té càng đau, cho nên tạm thời lựa chọn rời khỏi vòng sáng, để ngừa ngộ nhỡ.
“Đưa số điện thoại cho tôi.”
Tô Chiết đọc một dãy số rất nhanh.
Phùng Thanh Bình đang xem ti vi trong phòng khách nhận điện thoại rất nhanh.
“Ai vậy?”
Có vẻ như Phùng Thanh Bình đang cắn hạt hướng dương, bởi vì Ngũ Mị nghe bên đầu kia điện thoại thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng cắn vỏ tách tách.
“Bà Phùng. Tôi là Tổng giám đốc của công ty Đỉnh Ngôn – Ngũ Mị.” Ngũ Mị đưa lưng về phía Tô Chiết, tự giới thiệu.
Phùng Thanh Bình vội vàng cầm lấy hộp điều khiển ti vi, hạ thấp âm lượng rồi nói: “Giám đốc Ngũ, chào cô chào cô.”
“Về chuyện cô Yến yêu cầu kết thúc hợp đồng, tôi muốn tự mình nói chuyện với cô ấy một chút, được không?”
“À, là vì chuyện này sao. Đoàn múa ballet của nước Mỹ không giống trong nước, đều là ký theo từng năm, bây giờ Tu Minh là người đứng đầu của đoàn Boston, nhưng cuối năm vẫn phải tham gia kiểm tra đánh giá, con bé này lại mạnh mẽ, mọi việc muốn đạt được hoàn hảo, có lẽ là sợ tinh thần và thể lực không đủ, nên mới muốn từ chối bộ phim điện ảnh đó thôi.” Phùng Thanh Bình vừa nói vừa đi tới phòng ngủ của con gái trên lầu.
“Tôi hiểu. Làm phiền bà bảo Tu Minh tiểu thư nghe điện thoại, bà hãy nói cho cô ấy biết tôi tên là Ngũ Mị.”
Phùng Thanh Bình gõ cửa, cất giọng nói: “Tu Minh, có cô Ngũ Mị – Tổng giám đốc của Đỉnh Ngôn muốn nói chuyện điện thoại với con!”
Yến Tu Minh vốn nằm trên giường trở mình một cái ngồi dậy ngay, mới mấy ngày tại sao Ngũ Mị lại biến thành Tổng giám đốc của Đỉnh Ngôn? Cô có bao nhiêu phép thần thông vậy! Nhiếp ảnh gia đặc biệt của《 Lang Sắc 》, bạn gái Thẩm Lục Gia, Tổng giám sát của công ty Thịnh Thời…… Hình như từ lúc họ mới gặp mặt, thân phận của cô đang không ngừng thay đổi, lo lắng bí ẩn đó lập tức trồi lên. Cô ta không hi vọng không bao lâu sau, Ngũ Mị sẽ có thêm một thân phận nữa, một thân phận cùng huyết thống với cô ta.
Cửa được mở ra rất nhanh, Yến Tu Minh lạnh nhạt nhận lấy điện thoại di động trong tay Phùng Thanh Bình, đưa lưng về phía mẹ mình nói: “Cô Ngũ. Tôi là Yến Tu Minh.”
“Làm phiền cô rồi, cô Tu Minh. Tôi hi vọng cô suy nghĩ thêm một chút về việc rút khỏi bộ phim 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》. Cá nhân tôi rất xem trọng cô, mặt khác, nhân vật diễn viên múa ballet trong kịch bản tôi cảm thấy ngoại trừ cô thì không còn ai phù hợp.”
Hình như Yến Tu Minh có phần không quen với giọng điệu trên lập trường kinh doanh của Ngũ Mị, cô ta nhẹ giọng nói một câu: “Còn chưa kịp chúc mừng Tổng giám đốc Ngũ được thăng chức.”
Ngũ Mị cười khẽ: “Trong xã hội buôn bán này, không làm cho nhà phía Đông thì làm cho nhà phía Tây, bên nào cho giá tiền cao thì sẽ làm bên đó thôi.”
Tham tiền như vậy sao lại là Yến Di Quang thanh cao được, nói ra chữ tiền sẽ ảnh hưởng linh hồn cao quý nên Yến Di Quang tuyệt đối sẽ không nói ra lời như vậy.
“Cô Tu Minh, chúng tôi đã bỏ không ít công sức trong giai đoạn đầu tuyên truyền 《 Vũ! Vũ! Vũ! 》, ngay cả poster cũng đã được đưa xuống nhà máy, tiền vi phạm hợp đồng là chuyện nhỏ, nhưng chuyện tạm thời đổi vai như vậy, thật sự khó giải quyết. Nếu cô không chịu đồng ý thì tôi chỉ có tới cửa quấn chặt lấy cô thôi.” Giọng nói Ngũ Mị rất bất đắc dĩ.
Yến Tu Minh cũng sợ hãi, không, tuyệt đối không thể để cho cô ta đến nhà mình.
“Nếu cô Ngũ đã nói đến nước này mà tôi còn từ chối thì có vẻ như đang làm bộ làm tịch rồi. Như vậy đi, tôi sẽ cố gắng sắp xếp xong thời gian, nếu như có khó khăn gì, mong tổng giám đốc Ngũ giúp đỡ tôi.”
“Không lời nào cảm ơn hết được, tôi xin nhớ kĩ tình nghĩa của cô Tu Minh. Tôi tin rằng chúng ta nhất định sẽ hợp tác vui vẻ.”
Yến Tu Minh hơi cười cười.
Hợp tác vui vẻ, ai biết được? Cõi đời này, số mạng mới là thứ sắp đặt thành thục nhất cho tất cả các vở kịch chốn nhân gian.
Cúp điện thoại, Phùng Thanh Bình vội vàng đi lên, hỏi gấp: “Nói thế nào rồi?”
“Con đồng ý rồi.”
“Có hỏi về thù lao đóng phim không?”
Yến Tu Minh lại hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Mẹ, mẹ nói một người có thể trở nên giống như một người khác không?”
“Cái gì mà đổi tới đổi lui chứ, con cho rằng đang xem Transformers sao.” Phùng Thanh Bình vừa nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của con gái thì biết nhất định cô không nâng cao thù lao đóng phim. Lẩm bẩm hai tiếng rồi chuẩn bị xuống lầu, lại bị con gái kéo lấy cánh tay, “Mẹ, ý của con là một người im lặng hướng nội liệu có thể trở nên khôn khéo mạnh mẽ không?”
“Vô nghĩa. Sói ăn thịt ngàn dặm, chó ăn cứt ngàn dặm, có những thứ đã ngấm vào xương cốt, làm sao mà thay đổi được.” Phùng Thanh Bình tức giận trả lời.
Yến Kinh Vĩ mới vừa tan việc trở về lúc lên lầu vừa vặn nghe hai mẹ con nói chuyện, cũng tiếp lời: “Tu Minh, con người phát triển từ từ, một ngày không xây xong La Mã, Trung Quốc chúng ta làm kiến thiết còn phải chia làm mấy bước, chứ đừng nói tới tính cách con người, qua thời kì hình thành tính cách thì căn bản ổn định rồi.”
Yến Tu Minh nhẹ giọng “Dạ” một tiếng, lại nói với Phùng Thanh Bình: “Bên Đỉnh Ngôn nói sẽ sắp xếp trợ lý riêng, dù sao phần diễn của con không nhiều lắm, mấy ngày đóng phim, mẹ đừng đi theo con bận trước bận sau nữa, rất cực khổ.”
Cô còn chưa nói hết, Phùng Thanh Bình đã khoát tay nói: “Phải vậy không, cái con nhóc con nhất định là một tờ giấy trắng trong việc đối nhân xử thế, trợ lý bên ngoài làm sao thân thiết bằng mẹ ruột.”
Yến Kinh Vĩ cũng khuyên nhủ: “Tu Minh, mẹ con nói rất có lý. Người làm cha mẹ, đương nhiên nên loay hoay giúp con cái.”
Trừ việc gượng cười, Yến Tu Minh không biết nên làm ra vẻ mặt thế nào. Cô mơ hồ cảm thấy, thì ra là người cố gắng duy trì bản lĩnh biết kiềm chế giống như cô cũng có chỗ xấu, đó là người khác có thể dễ dàng cắt đứt đề tài câu chuyện của cô, bày ra vẻ mặt “tôi giỏi hơn” “nghe tôi không sai”.
*************