Đọc truyện Trấm Chi Mị – Chương 37: Đời người như vậy
Editor: Linhh Linhh.
Đến mùa thu Tứ Xuyên giống như một thành trì được mạ vàng.
Ngũ Mị đưa mắt nhìn bóng lưng tiêu điều trong gió thu của Hạ Thương Chu từ từ xa dần, khẽ thở dài.
Giờ phút này tâm tình của cô chính là “nửa đời duyên” đối với đôi trai gái bị vận mệnh trêu đùa cuối cùng lo sợ không yên lúc gặp mặt nói ra câu bi thương muốn chết____ “Chúng ta không thể quay lại.”
Không thể quay lại. Cô và Hạ Thương Chu không thể quay lại. Cho tới bây giờ sinh mạng đều là đường một chiều, chỉ có một con đường đi tới bóng tối.
Sợi tóc sau tai bị gió thổi bay toán loạn, Ngũ Mị quay trở về Thịnh Thời.
Chưa vào phòng làm việc, cô đã nhìn thấy Sầm Ngạn mang vẻ mặt đau khổ đứng ở cửa phòng bộ phận quan hệ xã hội, đi đi lại lại. Nhìn thấy cô, như gặp phải vị cứu tinh, vội vàng nói: “Giám đốc Ngũ, cô cuối cùng cũng trở lại, tổng giám đốc Thẩm mời cô lên phòng làm việc của anh ấy một chuyến.”
“Tôi biết rồi.” Ngũ Mị không thay đổi sắc mặt đi qua Sẩm Ngạn, lưu lại một mùi hoa thuốc phiện cùng mùi hương nhựa cây gỗ Tuyết Tùng, sau đó, đi thẳng vào phòng làm việc.
Sầm Ngạn trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng mềm mại của cô, trong lòng thầm giơ ngón tay cái lên, giám đốc Ngũ thật là kiêu ngạo. Chỉ đáng thương cho tồng giám đốc Thẩm, đối với một người đàn ông mà nói, một người phụ nữ có nam nhan tri kỷ, anh sẽ chờ xanh lá thôi. Nếu như anh là tổng giám đốc Thẩm, biết hôm nay tình địch dám liều lĩnh đến địa bàn của mình tặng hoa thị uy, anh nhất định không ngại dùng nắm đấm cho đối phương biết “Tại sao bông hoa lại đỏ như vậy.”
Đáng tiếc tổng giám đốc Thẩm kiềm chế quá tốt, Sầm Ngạn hơi đau lòng, thật ra trợ lý là loại nghề nghiệp đặc biệt cũng không có gì khác biệt so với thái giám ở thời xưa, nói trắng ra đều chạy chân cho chủ tử, dĩ nhiên, bản chất còn chưa phải vậy, ít nhất anh còn có cái chân giữa.
Lắc đầu một cái, Sầm Ngạn trở về phòng làm việc của tổng giám đốc. Không nghĩ tới anh vừa mới trả lời với tổng giám đốc Thẩm xong, đã nhìn thấy Ngũ Mị đẩy cửa phòng tiến vào. Anh lập tức có ý thức đi ra khỏi phòng làm việc, còn không quên đóng chặt cửa lại. Chỉ có trời mới biết anh hy vọng có thể lưu lại một khe cửa.
“Tìm em có việc gì?” Ngũ Mị tùy ý ngồi xuống ghế đối diện Thẩm Lục Gia, đối chân dài tao nhã gác lên nhau.
“Em vừa đi đâu?” Giọng Thẩm Lục Gia bình tĩnh.
“Cùng chủ tịch nhân hàng Hạ đến Moulin Rouge uống một cốc cà phê.” Vẻ mặt Ngũ Mị vô tội nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
“Bây giờ đi làm việc. Chưa có sự phê chuẩn của giám đốc nhân sự đã tự bỏ bê công việc quá một tiếng.” Mắt Thẩm Lục Gia hơi sụp xuống, ngón tay vẫn nhanh chóng gõ trên bàn phím.
“Vậy anh trừ tiền lương đi. Tránh có người nói em dùng quy tắc ngầm.” Ngũ mị lơ đễnh cười một tiếng.
Tiếng gõ nút Enter đùng đùng vang lên, rõ ràng bị Thẩm Lục Gia giận cá chém thớt.
“Anh không thích em đi ra ngoài cùng người đàn ông khác.” Giọng Thẩm Lục Gia trầm thấp, “Vô cùng không thích.”
Lúc này Ngũ Mị mới đứng lên, đi tới sau lưng anh, hai tay đè lên vai người đàn ông nói: “Em chẳng qua cùng tổng giám đốc Hạ nói chuyện rõ ràng, bảo anh ta không cần đưa hoa tới. Bó hoa hồng kia em cũng không thích, ném vào thùng rác rồi.”
Bả vai Thẩm Lục Gia vốn căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng. Nhưng cơ thể anh thoáng chuyển một cái, kéo Ngũ Mị ngồi lên bắp đùi mình.
Ngũ Mị sợ hết hồn, trong lòng cô, tiết mục cẩu huyết trong phòng làm việc tổng giám đốc bá đạo bá vương ngạnh thượng cung với nữ thư ký tiểu bạch thỏ quả thật không thích hợp với Thẩm Lục Gia. Nhưng thật may Thẩm Lục Gia không có ý định làm gì, chẳng qua anh chôn cằm trong hõm vai cô. Nhắm hai mắt lại.
Nhìn một bên gò má của người đàn ông hốc mắt trở nên tối lại, Ngũ Mị giật mình, nhưng ngày qua hẳn là anh rất vất vả. Vì vậy cô đưa tay vuốt ve sống lưng Thẩm Lục Gia từ dưới lên trên.
Thẩm Lục Gia tự nhiên cảm nhận được sự an ủi, mở mắt nhìn cô chăm chú.
Bởi vì màu mắt anh nhạt, trong sáng giam cầm hình ảnh của cô bên trong. Ngũ Mị có chút thú vị hắng giọng một cái, “Bất Nhị rất thích em vuốt lông cho nó, không nghĩ tới cũng hiệu quả với anh.”
Người phụ nữ này! Đáy mắt Thẩm Lục Gia nhanh chóng lóe qua một ý cười, sau đó quay đầu liền cắn lên cánh môi hồng nhuận kia.
Ngũ Mị hơi cảm thấy đau, không sợ hãi chút nào cắn ngược lại. Hai người giống như hai con chó con mới sinh vậy, anh cắn em em cắn anh, trong đó tự nhiên không tránh được hai đầu lưỡi cọ sát bốc cháy. Sau đó Thẩm Lục Gia liền nhân cơ hội cạy môi Ngũ Mị ra, lưỡi mềm mại tuần tra hàm răng cứng rắn không dứt, tựa như hoàng đế kiểm duyệt binh mã của mình.
Bởi vì Ngũ Mị ngồi lên bắp đùi của mình, lần hôn này mang tới khoái cảm mãnh liệt, Thẩm Lục Gia chỉ cảm thấy máu toàn bộ trên người hướng xuống nơi nào đó bụng dưới. Vì không thể thất lễ quá nghiêm trọng, anh đành phải chật vật buông lỏng Ngũ Mị.
Ngũ Mị chợt nhìn mặt Thẩm Lục Gia cười rộ lên, mỗi một tiếng cười đều giống như cắn một quả đào giòn, nước ngọt văng khắp nơi. Thẩm Lục gia vốn không hiểu cho nên, càng ngơ ngác nhìn cô.
Cuối cùng Ngũ Mị cũng ngừng cười, từ trên bàn rút ra một chiếc khăn giấy, sau đó cúi người lau mặt cho Thẩm Lục Gia. Liếc thấy dấu son môi trên khăn giấy, Thẩm Lục Gia mới biết được lúc trước son môi cô dính trên mặt mình. Nhưng nhìn cô tỉ mỉ lau hết dấu vết trên mặt cho anh, cảm thụ ngón tay cô cách khăn giấy vuốt ve trên mặt anh, một cỗ nhu tình dưới đáy lòng tản mát ra, Thẩm Lục Gia cảm thấy trái tim chứa đầy nước đường.
“Thẩm Lục Gia, ăn trộm cũng phải nhớ lau miệng nhé.” Ngũ Mị ném khăn giấy vào trong sọt rác, mặt trêu ghẹo nói.
Tai Thẩm Lục Gia đỏ lên, nhưng vẫn nghiêm chỉnh cải sửa chữa: “Đây không phải là ăn trộm. Em là bạn gái anh, đây không phải là ăn trộm.”
Ngũ Mị không muốn cùng Thẩm Lục Gia thảo luận lâu cái từ nội hàm “Ăn trộm” này, vội vàng nói sang chuyện khác: “Anh nhìn xem, chúng ta dù gì cũng có quan hệ bám váy, vừa rồi em bỏ bê công việc anh có thể đừng trừ tiền lương của em được không?”
“Không thể.” Thẩm Lục Gia không chút suy nghĩ, lập tức cự tuyệt.
Ngũ Mị nổi giận: “Đồ nhà tư bản ăn thịt không nhả xương!” Cùng chính nhân quân tử Thẩm Lục Gia qua lại đã lâu, da mặt cô rõ ràng có khuynh hướng mỏng đi, “Cho anh ăn nhiều đậu hũ như vậy” không biết xấu hổ nói câu này ra khỏi miệng.
“Không có quy tắc, không được. Cái nên trừ nhất định phải trừ.” Thẩm Lục Gia nhìn dáng vẻ tức giận của Ngũ Mị, hơi buồn cười, khoan thai nói: “Nhưng tiền này anh có thể bảo người của mình bổ sung cho em.”
Nghe nói như vậy, Ngũ Mị lập tức mặt mày hớn hở, chân chó nói: “Ôi, Thẩm Lục Gia anh thật là một người rất tốt.”
“Sao bảo anh là nhà tư bản?” Thẩm Lục Gia buồn cười hỏi ngược lại.
“Anh là nhà tư bản tốt nhất trên thế giới.” Ngũ Mị một chút cũng không đỏ mặt nói.
Thẩm Lục Gia lại bật cười. Ngũ Mị khom người hôn lên mặt anh một cái, sau đó cao hứng đi mất. Thẩm Lục Gia cười khổ lắc đầu một cái, ý thức dập lửa một chút cũng không có, chỉ biết đốt lửa, không biết dập lửa.
Sầm Ngạn đi vào đưa báo cáo, phát hiện không khí vốn bị Thẩm Lục Gia đè ép đã ngoài dự đoán biến thành trời quang vạn dặm, sự sủng bái đối với Ngũ Mị ngay lập tức lại nâng lên một nấc thang, giám đốc Ngũ thật là giỏi nha thật là giỏi. Anh có thể đoán được sau này Thẩm Lục Gia sẽ trở thành một thê nô hạnh phúc.
“Tổng giám đốc Thẩm, đây là biểu bảng báo cáo kế toán của tập đoàn Nguyen ở Pháp tôi đã sửa lại. Trong năm nay từ tháng 1 đến tháng 6 tập đoàn Nguyen đã thực hiện toàn cầu thu được 166.76 triệu euro, tăng 9,1%, quần áo cao cấp, đồ trang sức, chén đĩa, mỹ phẩm và các loại châu báu xa xỉ khác lần lượt đạt tới 28.92 triệu euro, 10.24 triệu euro…” Sầm Ngạn đang báo cáo, phát hiện Thẩm Lục Gia bỗng nhiên ra hiệu anh không lên tiếng, nghe điện thoại di động.
Điện thoại là kiểm soát trưởng Giang Nhạc gọi tới, ông ta trước đây là cấp dưới của Thẩm Quốc Phong, rất được ông cụ tin cậy. Con trai Giang Dương của Giang Nhạc và Thẩm Lục Gia là bạn tốt.
“Lục Gia, thím Hai cháu cùng bốn người không phải ở thành phố sao? Trong viện nhận được báo cáo, bốn người thời gian trước đã dẫn vào một loại máy tạo nhịp tim kiểu mới, mua lại của một thương nhân hơn một triệu, bây giờ bốn người từ viện trưởng đến thư ký, bao gồm cả thím Hai cháu và chủ nhiệm văn phòng đều bị khống chế. Chuyện này đã được thông qua, nắp đậy khẳng định không bưng bít được, cháu ngàn vạn lần ** đừng để cho ông cụ biết, chú sợ tim ông cụ không chịu nổi.” Trong điện thoại giọng nói Giang Nhạc rất gấp.
“Giang bá bá, cháu biết. Chuyện này xin chú đừng lo lắng nhiều, ngay bây giờ cháu sẽ đi tìm chú Hai hỏi rõ tình huống.”
Cúp điện thoại sắc mặt Thẩm Lục Gia tương đối khó coi, “Báo cáo trước mắt cứ để ở chỗ anh, tôi có việc gấp phải xử lý, có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Nói xong liền cầm chìa khóa xe bước nhanh rời đi.
Trên đường anh không ngừng gọi điện thoại cho Thẩm Thuật, không phải máy bận thì cũng không cách nào liên lạc được, đáy mắt Thẩm Lục Gia đều ứ máu. Gần như không muốn sống điên cuồng đạp chân ga, anh nhất định phải đuổi kịp Thẩm Thuật đến bệnh viện.
Trước thang máy tại bệnh viện quân sự, cuối cùng Thẩm Lục Gia cũng cản được con chó đi lạc Thẩm Thuật.
“Chú Hai!”
Môi Thẩm Thuật run rẩy, ngón tay bị thuốc lá hun đến mức chuyển màu vàng khè bám vào cánh tay Thẩm Lục Gia, “Lục Gia, thím cháu bà ấy, xảy ra chuyện lớn.”
“Chú Hai, cháu vừa mới nghe được tin tức, chú nói cho cháu biết, trong khoản kia, thím Hai được bao nhiêu?”
Thẩm Thuật run lẩy bẩy giơ ngón trỏ lên, “Một trăm ngàn.”
Thẩm Lục Gia nhắm mắt lại, dựa theo con số này, ít nhất sẽ bị xử từ chín đến mười năm. Nhưng trước mắt anh phải ổn định Thẩm Thuật.
“Chú Hai, cháu sẽ cố gắng nghĩ ra cách, chuyện này giao cho cháu, đừng nói với ông nội. Ông nôi sẽ không chịu nổi kích thích.”
Thẩm Thuật suy nghĩ mấy năm nay mình thu hoạch tốt, hơn năm trăm vạn đều do cháu trai giúp lấy lại, mình trừ bị kinh sợ, nửa phần cũng không nhúng vào, hơi yên tâm. Chú cháu hai người đồng loạt tiến vào thang máy.
Trong phòng bệnh, Thẩm Quốc Phong đeo kính lão đang xem “tin tức tham khảo”, nhìn thấy ống tay áo Thẩm Thuật một bên cài cúc áo, một bên không cài, vạt áo một bên cao một bên thấp, không vui hừ một tiếng, “Vợ anh đâu? Không giúp anh sửa soạn.”
“Mấy hôm nay bốn người bọn họ bận bịu trong bệnh viện, Ngọc Hà cũng bận bịu.” Thẩm Thuật nuốt nước bọt một cái, nói nhỏ.
Thẩm Lục Gia không nói gì, bình tĩnh tiến lên giúp Thẩm Quốc Phong lót một cái gối phía sau lưng, mặt khác bi ai nghĩ, những đại gia tộc như bọn họ, vô luận bên ngoài thay đổi bất ngờ như thế nào, tóm lại là bách túc chi trùng tử nhi bất cương, chỉ sợ nội bộ phân hóa, người trong nhà giết chết người trong nhà.
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì tôi cập nhật chậm mà bỏ lỡ vị cô nương kia, xin lỗi. (Bất quá phỏng đoán cô ấy cũng không thấy được lời nói này).
Một số cô nương biết mấy ngày trước tôi bị mọc mụn trong tai, ngày hôm nay vốn định cập nhật, nhưng trong cái mụn trong lỗ tai bị vỡ, bắt đầu chảy mủ, không dám ngồi như vậy, sợ chảy vào bên trong tai, hôm nay kết vảy mới dậy sớm gõ chữ. Những lời này tôi vốn không định nói, muốn bỏ văn liền bỏ đi, trả tiền, cũng không phân bại thắng thua, quả thật đã không phụ lòng tác giả. Chẳng qua là tôi cảm thấy tuần nay tôi không có đến ngày nhân phẩm càng không có vấn đề. Lỗ tai tôi xảy ra vấn đề, tôi cũng không đến bệnh viện, cho nên không cần chụp bệnh án để chứng minh mình không nói láo. Dĩ nhiên cho dù có bệnh, tôi cũng sẽ không lấy ra, đối với tôi độc giả là bạn, không phải là chủ nợ.
Tôi cũng hận trong một đêm không thể viết xong mấy trăm ngàn chữ, mọi người khỏe tôi cũng vậy, nhưng thực tế, tôi cũng là một con người, cũng sẽ bị bệnh, cũng phải nghỉ ngơi, nghề của tôi không phải là gõ chữ, cho nên tuần này chương mới ít đi. Rất nhiều cô nương tha thứ cho tôi, tôi rất cảm ơn. Buổi chiều chủ nhật tôi sẽ tiếp tục gõ chữ, tranh thủ tối nay hoặc ngày mai nữa cập nhật chương mới.