Đọc truyện Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm FULL – Chương 26: Thật Là Một Chức Năng Mới Lợi Hại!
Ninh Đoan Trang đang muốn trả lời thì nghe thấy “Tinh tinh”, hệ thống nhắc nhở nói: Hệ thống A Tấn thăng cấp, bây giờ bắt đầu tắt nguồn để nâng cấp chức năng mới!
Sau đó bảng nhỏ của hệ thống chuyển thành màu xám.
Hệ thống A Tấn quả nhiên không đáng tin cậy, thời điểm quan trọng lại như xe bị tuột xích!
Ninh Đoan Trang khóc không ra nước mắt.
Sau một khắc, nàng liền hiện hình.
Trong lúc cấp bách, nàng nhìn sang chỗ thay đồ, bây giờ mà chạy vào thì lại sợ Như Ý phát hiện.
Cùng lúc đó ở ngoài là tiếng bước chân của Khương Lập Hành cùng Tô Chính Sơ.
Trong lúc nguy cấp Ninh Đoan Trang đã vứt được hạt gạo nếp khỏi lòng bàn chân, mặc niệm ba tiếng ẩn thân.
Nàng vừa ẩn thân, chỉ thấy Khương Lập Hành xốc mành đi vào trong, nói: “Tô tướng quân đi rồi, mau ra đi!”
Chỗ thay đồ khẽ động, Như Ý nhảy ra ngoài, gò má nàng ta vẫn còn ửng đỏ, nhìn Khương Lập Hành đầy tình tứ, nói: “Thái tử điện hạ, nô tỳ về đây, để tránh Tô chiêu nghi sinh nghi.”
Khương Lập Hành gật đầu, ôn nhu dặn dò: “Vạn sự cẩn thận!”
Như Ý cảm kϊƈɦ nói: “Tạ thái tử điện hạ quan tâm!”
Ninh Đoan Trang thấy Như Ý vén mành lều ra ngoài, đuổi theo sát.
Nhưng Như Ý lại đi rất nhanh, chớp mắt đã không thấy người đâu.
Ninh Đoan Trang đi dọc theo trướng mấy bước, đang muốn chạy như bay thì vừa nhấc chân lên lại phát hiện thân thể không động đậy được.
Hỏng rồi, lòng bàn chân lại dính hạt gạo nếp!
Sau một khắc, nàng liền hiện hình.
Viên ẩn thân chỉ có ba lần hiệu dụng, không có cách nào ẩn thân lại được, chỉ có thể tự lẻn về đi.
Ninh Đoan Trang đang muốn đi thì bả vai đột nhiên bị đè lại, có một giọng lạnh lùng nói: “Người nào? Ban đêm dám xông vào doanh trướng của thái tử điện hạ?”
Ninh Đoan Trang thấy tình thế cấp bách liền bật thốt lên: “Ta có việc cầu kiến thái tử điện hạ, thỉnh cầu thông báo!”
Thị vệ thu hồi đao vào, nói với một thị vệ khác: “Báo với thái tử điện hạ là có nữ tử cầu kiến!”
Lúc sau, Ninh Đoan Trang được thị vệ trưởng dẫn vào trong doanh trướng của Khương Lập Hành.
“Ninh tiểu nương tử!” Khương Lập Hành thấy Ninh Đoan Trang, không khỏi kinh hỉ.
Hắn vẫy lui thị vệ trưởng, tiến nhanh tới hỏi: “Đêm khuya rồi mà nàng còn tới đây, là do.
.
.”
Là do vẫn còn tình cảm với cô không?
Hắn dừng lại nửa câu sau, cố gắng nhìn Ninh Đoan Trang thật kĩ.
Ninh Đoan Trang cúi thấp đầu, liều mạng nghĩ kế thoát thân.
Nàng chậm rãi giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Lập Hành, giọng buồn buồn: “Cẩm nhi nói thái tử Tề quốc chính là chàng nhưng mà ta không tin nên muốn tới nhìn một chút, quả nhiên là chàng!”
Khương Lập Hành rất cảm động “Nàng cố ý sang đây gặp ta?”
Ninh Đoan Trang không đáp, thở dài nói: “Biết ngài đã là thái tử Tề quốc, tiền đồ vô lượng, ta cũng yên tâm.”
Nàng dừng một chút “Ta bây giờ đã là phi tần của Sở đế, đi đến đây có thể bị coi là vụng trộm, bây giờ phải trở về để tránh bị nghi ngờ.”
Nàng nói xong liền khẽ chào cáo từ.
Khương Lập Hành trong nháy mắt đã là giữ chặt tay nàng lại, nói: “Tiểu nương tử đối với cô có tình ý, cô một ngày đều không quên.
Bây giờ đã gặp nhau, cô lại muốn hỏi tiểu nương tử một câu thật lòng, còn nguyện ý cùng họa phúc không?”
Ninh Đoan Trang giả bộ kinh hỉ, hỏi: “Lời này là có ý gì?”
Khương Lập Hành nhìn nàng nói: “Cùng cô đến Tề quốc, cô hứa sẽ cho nàng vị trí thái tử phi!”
“Nhưng, nhưng người nhà của ta.
.
.” Ninh Đoan Trang một mặt tình nguyện, nhưng lại sợ người nhà bị khó xử.
Khương Lập Hành nói: “Cô sẽ tìm cách kết minh với Sở đế, điều kiện kết minh là không làm khó người nhà tiểu nương tử.
Như vậy có được không?”
Ninh Đoan Trang nhìn Khương Lập Hành, nói: “Thái tử điện hạ quả nhiên quan tâm lòng người!”
Nàng nói, giãy tay “Đêm đã khuya, ta còn phải trở về, để tránh Sở đế sinh nghi.
Đợi thái tử điện hạ về nước, ta sẽ lặng lẽ đuổi theo.”
Khương Lập Hành lại không buông tay, thấp giọng nói: “Không cần trở về, cô dẫn tiểu nương tử đi!”
Ninh Đoan Trang đang muốn nói tiếp thì cảm giác sau gáy đau xót, sau đó liền mất đi tri giác.
Mưu sĩ thu tay lại, nhìn Ninh Đoan Trang té xuống đất, nói với Khương Lập Hành: “Ninh tiểu nương tử là một tam phẩm tiệp dư, tự nhiên chạy tới gặp thái tử điện hạ, thuộc hạ luôn cảm thấy không đúng.”
Khương Lập Hành ngồi xuống vuốt ve mặt Ninh Đoan Trang, gật đầu nói: “Mặc kệ nàng là vì nguyên nhân gì mà đột nhiên chạy tới nhưng không thể thả nàng đi.
Đề phòng đêm dài lắm mộng, cô lập tức mang nàng đi, ngươi đi thả tin tức để Sở đế đuổi theo!”
Đầu đau quá! Ninh Đoan Trang lẩm bẩm một tiếng, mở to mắt, nhất thời kinh ngạc, mình đang ở đâu đây?
Một lúc sau, ánh mắt của nàng dần dần thích ứng được, lúc này mới thấy rõ trước mắt lờ mờ người đang nói chuyện, là Khương Lập Hành và một đoàn thị vệ.
Người ngồi xổm ở chỗ khối đại nham thạch đang thương lượng cái gì vậy.
Ninh Đoan Trang lập tức nhắm mắt lại, làm bộ mình còn chưa tỉnh.
Chỉ nghe Khương Lập Hành thấp giọng nói: “Thông báo một chút đi, đợi Sở đế đến khe núi này, liền phóng hỏa tiễn, lúc ngựa chấn kinh thì cho người tiến lên đánh giết.”
Ninh Đoan Trang: Chuyện gì xảy ra? Khương Lập Hành bắt ta đi để dụ hoàng đế cặn bã đuổi theo, sau đó muốn giết hắn sao?
Nàng đang nghĩ ngợi, liền nghe thị vệ nói: “Có tiếng vó ngựa, đoàn người Sở đế đến rồi!”
Ninh Đoan Trang giật giật tay chân, may mắn không có bị trói, nhưng ánh đèn mù mờ, nàng mà chạy trốn thì cũng rất nguy hiểm.
Còn có phải làm sao để thông báo cho hoàng đế cặn bã, nói Khương Lập Hành cho người mai phục, để hắn không được qua đây?
Ninh Đoan Trang lo lắng vạn phần, đột nhiên nghe được trong đầu “Đinh đinh” một tiếng, hệ thống A Tấn nhắc nhở: Thăng cấp hoàn tất, thăng cấp hoàn tất, có chức năng mới!
“Đinh” một tiếng, lời bình của Lý Nguyên Chu cũng tiến vào: Ái phi ái phi, nàng ở đâu?
Ninh Đoan Trang lập tức hồi bình: Thần thϊế͙p͙ bị Khương Lập Hành bắt đi, bọn hắn đang trốn ở đằng sau khối đại nham thạch, chuẩn bị chờ hoàng thượng tới, liền phóng hỏa tiễn, sau đó sẽ giết người! Hoàng thượng đừng tới đây!
Lý Nguyên Chu cấp tốc hồi bình: Ái phi đừng sợ, trẫm sẽ nghĩ cách cứu nàng!
Ninh Đoan Trang đang muốn hồi bình, lại nghe hệ thống nhắc nhở: Chức năng mới xác định và đánh giá, chức năng mới xác định và đánh giá.
.
.
Ninh Đoan Trang lập tức xem chức năng mới, liền ngẩn người, chức năng mới là có thể khen thưởng, song phương cũng có thể khen thưởng nhau!
Nhưng mà thưởng như thế nào?
Mà trước đó lễ vật đều dùng hết, muốn đánh thưởng cũng không có đồ vật có thể thưởng!
Hệ thống A Tấn nói: Chỉ cần là đồ của ngươi thì đều có thể khen thưởng.
Ninh Đoan Trang nghi hoặc một chút, lại nhìn hạng khen thưởng, phát hiện chỗ ấy xuất hiện một cây trâm, kiểu dáng giống với cái của nàng.
Ninh Đoan Trang vô ý chọn cây trâm làm phần khen, trong lòng nói: Đem cây trâm trêи đầu ta khen thưởng cho hoàng đế cặn bã!
Nàng mới nói xong, liền cảm giác trêи đầu cây trâm nhúc nhích, sau một khắc liền biến mất.
Lý Nguyên Chu nghe được trong đầu “Đinh” một cái, hệ thống nhắc nhở nói: Ninh Đoan Trang khen thưởng ngươi một cây trâm!
Hắn mới sững sờ, trong tay liền xuất hiện một vật.
Lý Nguyên Chu lập tức ghìm ngựa, nắm vật trong tay, thấy đây là trâm của Ninh Đoan Trang, hồi bình hỏi: Ái phi, cây trâm của nàng sao lại ở chỗ trẫm?
Ninh Đoan Trang trả lời: Hệ thống có chức năng khen thưởng, đây là thần thϊế͙p͙ khen thưởng cho hoàng thượng.
Nàng hồi bình, đột nhiên cảm giác bên người có chút dị thường, vừa mở mắt, suýt chút nữa bị dọa sợ, bên cạnh có một con đen sì, ánh mắt lại xanh biếc, nhìn tư thế kia, tựa hồ như muốn nhào tới.
Ninh Đoan Trang nhìn bảng nhỏ, thấy phần khen thưởng xuất hiện một con mèo rừng nhỏ, không chút nghĩ ngợi liền thưởng ra ngoài.
Trong nháy mắt, vật đen sì đã không thấy đâu.
Ninh Đoan Trang kinh ngạc, như vậy, cái con mèo rừng nhỏ này về sau sẽ thuộc về ta, cho nên ta có thể đem nó khen thưởng ra ngoài?
Một lúc sau, Lý Nguyên Chu hồi bình nói: Trước ngựa trẫm đột nhiên xuất hiện một con mèo rừng nhỏ.
Ninh Đoan Trang hồi bình: Thần thϊế͙p͙ khen thưởng cho hoàng thượng!
Lý Nguyên Chu:.
.
.
Khương Lập Hành thấy Ninh Đoan Trang đã tỉnh, liền ngồi xuống nói: “Cô đường đột bắt nàng nhưng chuyện đột nhiên xảy ra là do bất đắc dĩ, về sau cô sẽ bồi tội nàng thật tốt.”
Ninh Đoan Trang ngồi dậy, đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng to gan, hệ thống có thể khen thưởng cây trâm, có thể khen thưởng mèo rừng nhỏ, vậy có thể khen thưởng người không?
Nàng trịnh trọng hỏi Khương Lập Hành: “Thái tử điện hạ, ngài là người của ta sao?”
Khương Lập Hành sững sờ, lập tức nói: “Nàng đương nhiên là người của cô!”
Ninh Đoan Trang thấp giọng nói: “Như vậy, thái tử điện hạ cũng là người của ta?”
Khương Lập Hành đành phải dùng giọng trấn an đáp: “Phải, cô là người của nàng!”
Ninh Đoan Trang nghe xong, nhìn ngay bảng nhỏ, a ha ha, hạng khen thưởng xuất hiện một người, nhìn bộ dáng hình như là Khương Lập Hành.
Trời ạ, thật có thể đem người sống sờ sờ khen thưởng ra ngoài sao?
Ninh Đoan Trang khẩn cấp viết hồi bình nói: Hoàng thượng, thần thϊế͙p͙ chuẩn bị đem Khương Lập Hành khen thưởng, ngài nhanh chóng nhận người!
Lý Nguyên Chu:.
.
.
Khương Lập Hành đưa tay đỡ Ninh Đoan Trang dậy, thấp giọng nói: “Ngồi lâu có bị đau không?”
Ninh Đoan Trang một bên gật đầu, một bên chọn hạng khen thưởng.
Một giây sau, Khương Lập Hành ở trước mắt đã biến mất.
“Thái tử điện hạ!” Mưu sĩ quay đầu, đang muốn bẩm báo với Khương Lập Hành thì phát hiện Khương Lập Hành vừa nãy còn thấp giọng nói chuyện đã biến mất, hắn chấn kinh, tiến lên chất vấn Ninh Đoan Trang “Thái tử điện hạ đâu?”
Ninh Đoan Trang sợ hãi, thét to: “Có quỷ núi! Hắn bị quỷ núi bắt đi rồi!”
Một đám thị vệ nghe được động tĩnh, quay đầu lại không thấy Khương Lập Hành, đều rất khẩn trương.
Mưu sĩ quát: “Trấn định, mọi người lân cận mau tìm xem!”
Hắn một bên chỉ huy thị vệ, một bên uy hϊế͙p͙ Ninh Đoan Trang nói: “Ninh tiểu nương tử làm cái gì? Rốt cuộc là đã giấu điện hạ chúng ta ở đâu rồi? Nếu không nói thật, đừng trách ta vô tình.”
Ninh Đoan Trang khóc nức nở nói: “Thái tử điện hạ, ngài ở đâu? Ngài nói muốn hoạ phúc cùng ta mà, sao có thể nói mà không giữ lời? Nếu bỏ ta đi, con của chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Con của các ngươi?” Mưu sĩ nhìn về phía bụng Ninh Đoan Trang, thái tử điện hạ tối hôm qua mới gặp vị tiểu nương tử này thì lấy đâu ra hài tử?
Ninh Đoan Trang nhỏ giọng nức nở “Năm đó, năm đó chúng ta.
.
.”
Mưu sĩ bừng tỉnh đại ngộ, trách không được nàng nửa đêm không kịp chờ đợi đã tới gặp thái tử điện hạ, thì ra năm đó đã có cốt nhục của thái tử điện hạ!
Nói như vậy thì còn phải bảo vệ nàng thật cẩn thận!
Nếu không tìm thấy thái tử điện hạ thì hài tử của nàng cùng thái tử điện hạ sẽ là hoàng tôn của Tề quốc, là hoàng thái tôn.
Ninh Đoan Trang một bên khóc, một bên hỏi mưu sĩ, “Thái tử điện hạ cứ như vậy mà biến mất, ngươi sẽ thay hắn bảo hộ ta sao?”
Mưu sĩ gật đầu nói: “Ninh tiểu nương tử yên tâm, thần nhất định bảo hộ ngài chu toàn!”
Ninh Đoan Trang chùi nước mắt “Vậy ngươi là người của ta rồi?”
Mưu sĩ một bên xem chung quanh, một bên thuận miệng nói: “Phải, ta là người của ngài!”
Ninh Đoan Trang nhìn về phía khen thưởng hạng, rất tốt, có thể đem mưu sĩ này đi khen thưởng!
Lần này, bọn thị vệ trơ mắt nhìn mưu sĩ biến mất trong không khí, nhất thời há hốc miệng, cả kinh không phát ra được thanh âm nào.
Ninh Đoan Trang dẫn đầu thét lên “Không xong rồi, quỷ núi bắt mưu sĩ đi rồi!”
Bọn thị vệ thất kinh, toàn vây đến chỗ Ninh Đoan Trang, cầm đao cảnh giác.
Ninh Đoan Trang nhìn về phía bọn hắn hỏi: “Các ngươi là người của ta sao?”
Bọn thị vệ rầu rĩ lên tiếng: “Phải!”
Ninh Đoan Trang nhìn về phía hạng khen thưởng, khá lắm, cái ngăn nhỏ như vậy đã đầy ắp người!
Nàng nói với Lý Nguyên Chu: Hoàng thượng, lúc này sắp khen thưởng một đợt thị vệ, ngài chuẩn bị xong chưa?
Một lúc sau, một đám thị vệ cũng biến mất ở trước mắt.
Ninh Đoan Trang vỗ tay, ngửa đầu nhìn trời, ta thật sự có thể làm được!
Chức năng khen thưởng dùng quá tốt!.