Đọc truyện Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm FULL – Chương 24: Người Trẫm Muốn Kết Minh Chính Là Tính Lang Cũ Của Xấu Phi
Lúc đoàn xe của Lý Nguyên Chu đến nơi thì đã là gần trưa.
Lý Nguyên Chu thay đồ kỵ trang trong xe ngựa, đồng thời nói với Ninh Đoan Trang: Ái phi, ái phi, mau mặc đồ cưỡi ngựa đi, lát nữa trẫm đưa nàng đi bắn ngỗng trời.
Ninh Đoan Trang đang buồn ngủ, nghe thấy trong đầu “Đinh” một cái, kéo bảng nhỏ ra xem, lập tức lấy lại tinh thần, cưỡi ngựa, bắn ngỗng trời, cái này chắc sẽ rất vui đây.
Nàng lập tức tìm kiếm y phục, nói với Cẩm nhi: “Nhanh, giúp ta thay đồ cưỡi ngựa!”
Cẩm nhi một bên cầm y phục vừa nói: “Nương nương, còn chưa tới chỗ mà, không bằng đến doanh trướng thì đổi?”
Ninh Đoan Trang lắc đầu nói: “Bây giờ đổi luôn đi!”
Tô Bích Thu thấy vậy, trợn mắt trừng một cái, thầm nói: “Chỉ là hầu hạ hoàng thượng xuất hành mà còn đòi chơicưỡi ngựa sao? Mà ngươi biết cưỡi ngựa sao?”
Đôi mắt long lanh như làn nước mùa thu của Ninh Đoan Trang khẽ chuyển, cười nói: “Tô chiêu nghi, ngươi vừa rồi nói chuyện với ta sao? Ngại ngùng quá, ta còn thực sự biết cưỡi ngựa đấy!”
Cẩm nhi phụ họa nói: “Nương nương của chúng ta, văn thì có thể làm thơ, võ còn có thể bắn ngỗng trời.”
Ninh Đoan Trang sững sờ, bật thốt lên: “Hóa ra ta còn có thể bắn ngỗng trời?”
Cẩm nhi nghiêng mắt nhìn Tô Bích Thu, nói thầm bên tai Ninh Đoan Trang: “Hoàng thượng sẽ bắn ngỗng trời, chẳng khác nào nương nương sẽ bắn ngỗng trời!”
A, nói có lý! Ninh Đoan Trang vỗ vỗ bả vai Cẩm nhi: “Càng ngày càng tiến bộ!”
Vừa đến chỗ săn thú, Lý Nguyên Chu liền nhảy xuống ngự xa, đổi kỵ trang, sau đó lại thúc ngựa đến chỗ xe ngựa của Ninh Đoan Trang, gọi: “Ái phi ái phi!”
Nghe thấy giọng của hắn, Tô Bích Thu và Ninh Đoan Trang cùng vén màn xe, đáp: “Thần thϊế͙p͙ đây!”
Lý Nguyên Chu hoàn toàn không để ý đến Tô Bích Thu, chỉ nhìn Ninh Đoan Trang, tươi cười nói: “Mau xuống đây, trẫm đưa nàng đi bắn ngỗng trời!”
Tô Bích Thu và Ninh Đoan Trang nghe vậy, cùng nhau nhảy xuống xe ngựa, chạy về phía Lý Nguyên Chu.
Lý Nguyên Chu nhìn cũng không thèm nhìn Tô Bích Thu, cúi người nắm lấy tay Ninh Đoan Trang, kéo nàng ngồi lên ngựa, đồng thời quất roi, con ngựa chạy “Cộc cộc”, lập tức đã đi xa.
Tô Bích Thu ngơ ngác đứng đó, cung nữ của nàng ta cũng ngây dại.
Cẩm nhi đứng cạnh bọn họ, cố gắng nhịn cười.
Tô Bích Thu lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng lên, giơ một tay lên, hung hăng tát Cẩm nhi một cái, mắng: “Chủ tử ngươi chỉ là tam phẩm, ta là nhị phẩm mà ngươi còn dám cười? Ai cho ngươi cái lá gan đó hả?”
Cẩm nhi bụm mặt nói: “Chiêu nghi nương nương, người là nhị phẩm thì sao? Trong mắt hoàng thượng chỉ có nương nương chúng ta, căn bản không có người? Người tát nô tỳ một cái, nương nương nô tỳ nhất định sẽ lấy lại công đạo, cứ chờ đó!”
Nói xong liền bỏ đi.
Tô Bích Thu tức đến ngã ngửa, lại oán trách Như Ý nói: “Nha đầu kia nói năng như vậy mà ngươi không biết cãi lại thay chủ tử sao? Chẳng lẽ còn muốn ta tự mình đấu võ mồm cùng một nô tỳ thấp hèn?”
Như Ý tát nhẹ mình một cái nói: “Nô tỳ có lỗi!”
Tô Bích Thu “Hừ” một tiếng nói: “Có quạt trong tay, sao vừa rồi không giúp ta đập tiểu tiện nhân một cái?”
Như Ý cười lấy lòng, nói: “Nương nương, thái hậu nương nương đang ở bên kia, hay là bây giờ chúng ta đi thỉnh an tiện thể cáo trạng vị tam phẩm kia?”
Sở Nam Thi đỡ Nghiêm thái hậu xuống xe, vừa quay đầu thì thấy Tô Bích Thu cách đó không xa, liền nháy mắt với nàng ta mấy cái.
Tô Bích Thu lập tức hiểu ý.
Lý Nguyên Chu mang Ninh Đoan Trang giục ngựa lao vụt, đi theo phía sau là một đội thị vệ, tiếng vó ngựa “Cộc cộc” vang lên, nhiệt huyết không khỏi sôi trào.
Tiến vào trong rừng, hắn gỡ cung tên xuống, nắm tay Ninh Đoan Trang, nói: “Trẫm cùng ái phi bắn nhạn!”
Ninh Đoan Trang tựa vào ngực Lý Nguyên Chu, hai tay dùng sức, cùng Lý Nguyên Chu kéo cung, nhìn mấy con ngỗng trời bay lượn, nói: “Xa quá đi, có thể bắn trúng không?”
“Nhìn trẫm!” Lý Nguyên Chu đặt đầu lên vai Ninh Đoan Trang, hướng lên nhắm chuẩn “Vút” một tiếng, một mũi tên thoát khỏi dây cung.
Ninh Đoan Trang nhìn mũi tên bay vút lên, sau đó là tiếng chim kêu, không khỏi kinh ngạc nói: “Bắn trúng rồi sao? Thần kỳ như vậy?”
Thị vệ giục ngựa chạy hướng về phía trước, lấy một con ngỗng trời về, đưa lên cho Lý Nguyên Chu nói: “Hoàng thượng thần tiễn!”
Ninh Đoan Trang ngó đầu liếc nhìn, được đấy chứ, trêи cổ ngỗng trời có một mũi tên, đuôi mũi tên có tơ hồng tuyến, chính là tên của Lý Nguyên Chu.
Nàng nhất thời reo hò nói: “Trúng, trúng rồi! Hoàng thượng lợi hại quá!”
Lý Nguyên Chu nói bên tai Ninh Đoan Trang: “Trẫm lợi hại như thế nào, chẳng lẽ hôm nay ái phi mới biết sao?”
Tai Ninh Đoan Trang không khỏi nóng lên, đồ hoàng đế lưu manh ~
Lúc trở về, Ninh Đoan Trang dựa vào ngực Lý Nguyên Chu, hưng phấn nói: “Hoàng thượng, ngày mai lên núi săn dã thú, cho thần thϊế͙p͙ đi theo được không?”
Lý Nguyên Chu cười nói: “Vậy phải xem biểu hiện của ái phi.”
Ninh Đoan Trang ngoái nhìn, cười nói: “Thần thϊế͙p͙ biết.”
Lý Nguyên Chu nhìn nụ cười của Ninh Đoan Trang, trong lòng không khỏi thảng thốt, nghĩ thầm: Sao ái phi càng ngày càng quyến rũ vậy? Nàng cười một cái mà trẫm suýt chút nữa đã cầm được bản thân.
Trở về doanh trướng, Lý Nguyên Chu nhảy xuống ngựa, đưa tay đỡ eo Ninh Đoan Trang, ôm nàng xuống ngựa, nói: “Lực cánh tay trẫm thế nào?”
Ninh Đoan Trang nịnh nọt nói: “Lực cánh tay của hoàng thượng dù ôm hai mỹ nhân thì cũng không có vấn đề gì.”
Đường công công thấy bọn họ xuống ngựa, liền tới hành lễ, nói: “Hoàng thượng đã trở về, thái hậu nương nương nhắc đi nhắc lại, sợ trời tối sẽ gặp nguy hiểm!”
Lý Nguyên Chu cùng Ninh Đoan Trang đi vào gặp Nghiêm thái hậu, kể lại chuyện mình bắn ngỗng trời, nhìn Ninh Đoan Trang, cười nói: “Trêи y phục ái phi dính chút máu của ngỗng trời, mau đi đổi bộ khác đi.”
Đợi Ninh Đoan Trang cáo lui, Nghiêm thái hậu liền nghiêm túc nói: “Không phải nói hôm nay gặp thái tử Tề quốc và sứ giả sao? Sao con chỉ lo chơi đùa với Ninh tiệp dư vậy, cẩn thận đừng để lỡ chính sự.”
Lý Nguyên Chu cười nói: “Mẫu hậu yên tâm, trẫm đã cho người đi thám thính đoàn người của thái tử Tề quốc, chắc tối nay bọn họ mới đến bãi săn thú được.”
Lúc này, đoàn người Khương Lập Hành đã gần đến bãi săn.
Mật thám được phái đi tìm hiểu bãi săn thúc ngựa đến đưa tin: “Bẩm thái tử điện hạ, Sở đế dẫn đầu đoàn săn, lúc giờ Ngọ đã đến bãi săn thú, còn mang theo một phi tần vào trong rừng đi săn, bắn được hai con ngỗng trời mới trở về.
Bây giờ đang ở trong doanh trướng uống rượu ăn thịt với các quan viên.”
Khương Lập Hành nghe xong, nói với mưu sĩ bên cạnh: “Nhìn tác phong này của Sở đế, có vẻ đang buông lỏng!”
Mưu sĩ lắc đầu nói: “Mấy năm nay Sở quốc bị các nước láng giềng uy hϊế͙p͙, nên gấp gáp muốn kết mình cùng Tề quốc, bây giờ thái tử điện hạ tới gần bãi săn, theo lý mà nói thì Sở đế nên chuẩn bị để đón ngài nhưng không ngờ bây giờ lại có tâm tư uống rượu ăn thịt, cũng là lạ”.
Nói chuyện xong, Khương Lập Hành liền cho người đi thông báo Lý Nguyên Chu, nói mình sắp tới nơi.
Lý Nguyên Chu nghe báo, lập tức triệu Tô Chính Sơ nói: “Thái tử Tề quốc đã gần đến bãi săn, Tô tướng quân mau dẫn người đi đón.”
Tô Chính Sơ lĩnh mệnh đi xuống.
Lúc Khương Lập Hành đến thì thấy cách đó không xa có mấy tên thái giám cùng nhau hô: “Hoàng thượng đến!”
Khương Lập Hành đợi Lý Nguyên Chu đến gần, hắn đi đầu hành lễ nói: “Thái tử Tề quốc Khương Lập Hành bái kiến bệ hạ!”
Lý Nguyên Chu cực thân thiết nói: “Thái tử điện hạ đi đường vất vả rồi, mời ngồi!”
Người hầu đem gốc cây san phẳng làm bàn tới.
Lý Nguyên Chu ngồi xuống, Khương Lập Hành cũng ngồi xuống.
Trần Trung dâng trà và hoa quả lên, sau đó liền dẫn người lui ra phía sau.
Lý Nguyên Chu cười ân cần thăm hỏi sức khỏe Tề đế, lại hỏi vài câu về dân tình Tề quốc, lúc này mới tiến vào đề tài chính, trao đổi chuyện kết minh.
Khương Lập Hành nói ra yêu cầu của Tề đế.
Lý Nguyên Chu nghe xong, sắc mặt không đổi nhưng trong lòng lại thầm mắng.
Cái gì, Tề đế lại yêu cầu hàng năm Sở quốc đều phải tiến cống thì mới bằng lòng kết minh, hắn cho rằng mình là bá chủ bảy nước sao?
Khương Lập Hành nói xong yêu cầu, mỉm cười nói: “Cô từng sống ở Sở quốc nên rất hiểu rõ địa hình Sở quốc, lại biết Sở quốc bị Tần quốc và Trần quốc lăm le nhiều năm, binh lực bị hao tổn, mà năm nay Xuyên Trung gặp tai hoạ thất thu, quốc khố bị trống rỗng, bây giờ lại phải tiến cống nên cô cũng có một cách giải quyết khác.
.
.”
Lý Nguyên Chu nén giận nói: “Mời nói!”
Khương Lập Hành đưa ra một bản đồ, chỉ vào vùng núi của Sở quốc gần Tề quốc, ngón tay xoay tròn vào đó, nói: “Nơi đây vùng núi hiểm trở nên không có dân cư sinh sống, bây giờ bệ hạ đem nơi này thế chấp cho Tề quốc, đợi sau này có cống phẩm rồi thì chuộc về.”
Lý Nguyên Chu tức giận nói: “Sở quốc đối đầu với Tần quốc và Trần quốc nhiều năm nhưng chưa từng cắt đất, bây giờ kết mình với Tề quốc thì phải cắt đất sao? Thái tử cho rằng trẫm sẽ đồng ý loại yêu cầu vô sỉ này ư?”
Khương Lập Hành vẫn cười như cũ, nói: “Bệ hạ cứ suy nghĩ từ từ!”
Lý Nguyên Chu phất tay áo đứng lên.
Khương Lập Hành đang muốn nói, mắt vừa nhìn lên, bản đồ trong tay rơi xuống đất lúc nào không biết.
Lý Nguyên Chu nhìn theo ánh mắt Khương Lập Hành, Ninh Đoan Trang đứng trước doanh trướng, cả người như toả ra ánh hào quang, xinh đẹp không gì sánh được.
Khương Lập Hành: Đây là tiểu cô nương Ninh? Không ngờ người ngây ngô năm đó, nay đã trở thành một đại mỹ nhân tuyệt sắc!
Hắn không tự chủ được đứng lên, có chút thần hồn điên đảo nói: “Mỹ nhân này là?”
Lý Nguyên Chu không thoải mái, đứng chắn ánh mắt hắn, lạnh lùng nói: “Đó là ái phi của trẫm!”
Ninh Đoan Trang đứng trước doanh trướng, nghe thấy trong đầu “Đinh” một cái, Lý Nguyên Chu hồi bình nói: “Ban đêm gió rét, mau vào trong đi!”
Ninh Đoan Trang trong đầu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện lúc ban ngày đi săn cùng Lý Nguyên Chu, mỉm cười hồi bình: Không cảm thấy lạnh ạ!
“Thái tử điện hạ mau nghỉ ngơi, chuyện kết minh trao đổi sau đi!” Lý Nguyên Chu gác lại lời nói, tiến lên ôm Ninh Đoan Trang đi vào trong doanh trướng.
Vào trong, Lý Nguyên Chu lại căn dặn “Ái phi đừng đi ra ngoài, bạn đêm ở bên ngoài có dã thú!”
Trong lòng của hắn có sát ý, Tề quốc đâu phải đến kết minh, rõ ràng là đến cướp đoạt, Khương Lập Hành còn ngấp nghé ái phi.
.
.
Ninh Đoan Trang thấy sắc mặt khó coi của Lý Nguyên Chu, liền hỏi: “Thái tử Tề quốc có chỗ không ổn sao?”
Lý Nguyên Chu gật đầu nói: “Cực không ổn.”
Đang nói, Trần Trung tới nói: “Hoàng thượng, Dương đại nhân ở trong doanh trướng, nói có chuyện quan trọng muốn tấu.”
Lý Nguyên Chu cho thị vệ bảo vệ tốt Ninh Đoan Trang, sau đó đi gặp Dương Toại.
Dương Toại đang đóng giả thành thị vệ, thấy Lý Nguyên Chu đến liền hành lễ, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, thần vừa mới biết được thái tử Tề quốc Khương Lập Hành có mấy cố nhân ở Sở quốc, trong đó có một người, lại chính là Ninh tiệp dư.”
Mặt Lý Nguyên Chu biến sắc “Cái gì, ái phi có liên quan đến Khương Lập Hành?”
Dương Toại nói: “Chuyện là năm đó Ninh tiệp dư hủy hôn với Lương đại nhân, cũng không phải là bởi vì Nghiêm đại nhân, mà là bởi vì Khương Lập Hành, nghe nói, Ninh tiệp dư và Khương Lập Hành lưỡng tình tương duyệt, lên kế hoạch bỏ trốn, may mà Ninh Cốc Sơn sai người bố trí, đặt bẫy để Ninh tiệp dư rơi xuống nước, thất hẹn với Khương Lập Hành.
Khương Lập Hành cho rằng Ninh tiệp dư không dám bỏ trốn cùng hắn nên đã một mình trở về Tề quốc.”
Sắc mặt Lý Nguyên Chu đại biến, ha ha, nói như vậy, người trẫm muốn kết minh chính là tính lang cũ của xấu phi?
Tức chết trẫm!
Nếu trẫm có thể trừ điểm xấu phi thì nhất định phải trừ cả vạn vạn điểm!.