Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm

Chương 21: Trong Đêm Sắc Phong Ninh Mỹ Nhân


Đọc truyện Trẫm Bị Cung Phi Trừ Điểm FULL – Chương 21: Trong Đêm Sắc Phong Ninh Mỹ Nhân


Ninh Đoan Trang xem câu trả lời bình luận, cực kỳ kinh ngạc, cái gì, ta trong suy nghĩ của hoàng đế cặn bã lại là một xấu phi?
Ta nhìn vào gương, rõ ràng là mỹ mạo hơn người mà!
Mà từ khi dùng viên giúp eo thon nhỏ, dung mạo đẹp thêm, theo cung nữ đánh giá, dáng vẻ này của ta không hề thua Sở Nam Thi.
Vì sao hoàng đế cặn bã lại cho rằng ta là xấu phi?
Lý Nguyên Chu cấp tốc xuống giường, chỉnh lại vạt áo, cao quý lãnh diễm nói: “Ái phi mau nghỉ ngơi đi, trẫm còn có việc gấp nên phải trở về Dưỡng Tâm điện!”
Nói xong liền lập tức rút lui.
Lý Nguyên Chu trở lại Dưỡng Tâm điện, hai tay đập mạnh xuống bàn, hai chân dậm mạnh, còn suýt chút nữa đụng đầu.
Thế cục đang đẹp như thế, cũng chỉ vì một cái câu bình luận mà bị hủy đi hết!
Ngày mai mà còn bị trừ điểm thì không biết triều chính sẽ  xấu như thế nào?
Sứ giả Tần quốc không biết đã phát hiện ra mọi chuyện chưa?
Không được, không thể trơ mắt nhìn xấu phi trừ điểm được!
Lý Nguyên Chu ngồi vào ghế, nhanh chóng trấn định lại, gọi ám vệ nói: “Triệu Dương Toại tiến cung!”
Lúc Dương Toại tới, Lý Nguyên Chu thân thiết nói: “Ái khanh ngồi xuống rồi nói chuyện!”
Dương Toại tuân mệnh ngồi xuống, vừa nói: “Hoàng thượng hơn nửa đêm triệu thần tiến cung, không biết có chuyện gì phân phó?”
Lý Nguyên Chu nghiêm trang nói: “Triệu ái khanh tiến cung, kỳ thật là có chút việc tư.”
Hắn “Khụ” một tiếng nói: “Ái khanh cũng biết, Ninh mỹ nhân hiến liên hoàn kế, có công với đất nước, trẫm có ý muốn hậu đãi nàng…”
Hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: “Trẫm đêm nay vừa đi gặp Ninh mỹ nhân, bởi vì lỡ lời mà khiến Ninh mỹ nhân thương tâm, bây giờ có khi đang rất giận trẫm.

Trẫm muốn lấy lòng Ninh mỹ nhân để nàng hết giận, không còn quở trách trẫm, bây giờ nhất thời không có biện pháp gì, nên mới triệu ái khanh tiến cung.


Ái khanh có nhiều mưu kế, có thể giúp trẫm nghĩ ra một kế hay không?”
Nghe xong thấy liên quan đến chuyện liên hoàn kế của Ninh mỹ nhân, Dương Toại đương nhiên để bụng, suy tư một chút nói: “Hoàng thượng, phi tần hậu cung quan tâm người, một là ân sủng của hoàng thượng, hai là chức vị, Ninh mỹ nhân đã được hoàng thượng ân sủng, bây giờ còn thiếu chức vị.

Hoàng thượng tấn phong Ninh mỹ nhân, lại cho người nhà tiến cung làm bạn, chắc chắn Ninh mỹ nhân sẽ rất vui.”
Lý Nguyên Chu nghe xong, vỗ tay nói: “Ái khanh quả nhiên có kế sách hay!”
Dương Toại cáo lui, Lý Nguyên Chu viết sắc phong Ninh Đoan Trang thành tam phẩm tiệp dư.
Trong Cẩm Tú điện, Ninh Đoan Trang ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại liền gọi Cẩm nhi đang gác đêm, hỏi: “Giờ gì rồi?”
Cẩm nhi lập tức cầm đèn đi xem đồng hồ nước, đáp: “Mỹ nhân, sắp đến giờ Tý!”
Ninh Đoan Trang ngồi dậy, rất tốt, đợi đến giờ Tý, ta muốn trừ điểm hoàng đế cặn bã trước sau đó lại ngủ tiếp.
Cẩm nhi thấy Ninh Đoan Trang ngồi dậy, cho là nàng muốn uống nước, lập tức rót nước đưa tới.
Ninh Đoan Trang vừa cầm cốc nước, liền nghe được tiểu cung nữ ở ngoài cửa bẩm: “Mỹ nhân, ngoài điện có người gõ cửa, nói là công công của Dưỡng Tâm điện đến!”
“Đã trễ thế như vậy, Trần công công tới làm gì?” Ninh Đoan Trang nói thầm một tiếng, vẫn là để Cẩm nhi đi đón Trần Trung.
Rất nhanh, Trần Trung dẫn mấy thái giám vào điện, vừa thấy mặt liền nói: “Chúc mừng tiệp dư nương nương, chúc mừng tiệp dư nương nương!”
“Tiệp dư nương nương?” Ninh Đoan Trang sững sờ, hơn nửa đêm, đây là muốn náo loạn chuyện gì?
Trần Trung nói, đây là đang triển khai chiếu thư.
Cẩm nhi thấy Ninh Đoan Trang còn chưa tỉnh hồn, lập tức kéo nàng quỳ xuống, kinh hỉ vạn phần nói: “Là chiếu thư sắc phong, mỹ nhân được thăng làm tam phẩm tiệp dư!”
Trần Trung đọc chiếu thư sắc phong xong, đưa nó cho Ninh Đoan Trang, nói với Cẩm nhi: “Mau đỡ nương nương lên! Dưới mặt đất rất lạnh!”
Cẩm nhi đỡ Ninh Đoan Trang đứng lên, mừng đến không biết nói gì, lẩm bẩm: “Không phải nằm mơ chứ? Sao nửa đêm hoàng thượng lại tấn phong nương nương?”
Ninh Đoan Trang run run cầm chiếu thư, nói cám ơn Trần Trung: “Trần công công vất vả rồi!”
Trần Trung cười nói: “Nô tài không khổ cực, hoàng thượng mới vất vả! Hoàng thượng hơn nửa đêm, tự mình viết chiếu thư sắc phong, không chờ đến trời sáng đã lệnh cho nô tài tới đọc chiếu thư, còn bảo nô tài nói cho nương nương, ngày mai sẽ cho người nhà nương nương tiến cung, làm bạn với nương nương mấy ngày.”
Ninh Đoan Trang còn chưa nói gì, Cẩm nhi đã kinh hỉ: “Từ sau khi ương nương tiến cung, bởi vì không có ân điển mà không được gặp lão gia và phu nhân.


Lần này thật tốt, rốt cục cũng có thể được gặp nhau!”
Trần Trung lại nói: “Nương nương được thăng chức, trang sức và người hầu hạ cũng sẽ được tăng thêm, nội vụ phủ sẽ sắp xếp chuyện này, nhất định sẽ khiến nương nương hài lòng!”
Ninh Đoan Trang gật đầu, phân phó Cẩm nhi nói: “Khen thưởng!”
Trần Trung liên tục khoát tay nói: “Nương nương, không được! Lúc nô tài đến, hoàng thượng phân phó không thể để nương nương phải tốn kém, đợi hồi Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng sẽ khen thưởng các nô tài.”
Ninh Đoan Trang cười nói: “Ta được thăng chức là việc vui, khen thưởng công công cũng là muốn công công được vui cùng, chớ có khách khí!”
Đám người Trần Trung nghe vậy, lúc này mới nhận thưởng.
Cẩm nhi tiễn Trần Trung, đuổi cung nữ khác đi nghỉ trước, chúc mừng Ninh Đoan Trang, lại nói: “Nương nương thật sự là khổ tận cam lai, nhớ ngày đó tiến cung còn bị lạnh nhạt, còn nghĩ là sẽ sống như vậy cả đời, không ngờ tới lại có ngày hôm nay.

Lão gia và phu nhân mà biết, không biết sẽ vui tới mức nào!”
Nói xong liền vui đến phát khóc.
Ninh Đoan Trang kéo Cẩm nhi ngồi xuống, cười nói: “Được rồi được rồi, ngày mai lão gia và phu nhân nhà ngươi sẽ tiến cung nên đừng khóc nữa!”
Cẩm nhi thút thít: “Lúc nương nương mới tiến cung, trong đêm còn khóc nói nhớ lão gia và phu nhân, bây giờ thì không nhớ nữa sao?”
Ninh Đoan Trang vỗ vỗ vai Cẩm nhi nói: “Sao lại không nhớ? Chỉ là nhớ nhiều quá đau khổ nên đã che giấu nó đi.”
Cẩm nhi lúc này mới thoải mái, nói nhỏ với Ninh Đoan Trang: “Hoàng thượng đối với nương nương tốt như vậy, nương nương cũng nên quên người kia đi.”
Ninh Đoan Trang ngạc nhiên, người kia? Hẳn là tình cũ của nguyên chủ?
Trong lòng nàng kinh nghi nhưng trêи mặt lại giả vờ bình tĩnh, thở dài nói: “Cẩm nhi, chuyện năm đó, ta kỳ thật không nhớ rõ lắm, luôn cảm thấy là ta phụ người khác.”
Cẩm nhi nghe vậy, tức giận nói: “Nương nương quá thiện lương rồi, đến nay còn cho là người kia tốt.

Kỳ thật, là hắn phụ nương nương.”

Ninh Đoan Trang nhẹ nhàng nói: “Sao hắn có thể phụ ta được chứ? Ta không tin!”
“Nương nương!” Cẩm nhi dậm chân, buồn bực tiếng nói: “Năm đó nương nương vốn đã đính hôn với Lương công tử nhưng lại bị Khương công tử lừa gạt, lúc này mới mất đi mối hôn sự tốt.

Lúc đó Khương công tử ỷ vào tướng mạo và tài ăn nói mà đi trêu ghẹo các cô nương ở khắp nói.

Hắn không chỉ dụ dỗ nương nương mà còn có cả biểu cô nương và nhị cô nương nữa! Hắn chính là một tên lừa gạt! May mà lão gia và phu nhân biết được diện mạo thật của hắn, hắn sợ bị báo quan nên đã chạy đến Tề quốc trong đêm.”
Ninh Đoan Trang nghe xong vẫn không hiểu lắm, liền im lặng nói lời khách sáo, một lúc sau mới biết rõ chân tướng.
Thì ra năm đó, lúc nguyên chủ và Lương Anh Hào sắp đính hôn.

Trong yến hội, nhìn thấy Khương Lập Hành phong thần tuấn lãng, nói chuyện khôi hài, vừa gặp đã yêu, về sau tìm lấy cớ cãi nhau với Lương Anh Hào, dự định muốn cùng Khương Lập Hành bỏ trốn.
Trước khi bỏ trốn, nàng đã thu dọn đồ đạc, trước lặng lẽ giao cho Khương Lập Hành, song phương lại hẹn thời gian ra khỏi thành nhưng không ngờ tới ngày ấy, nàng bịngã xuống nước dẫn đến nhiễm phong hàn, phải nằm trong nhà mấy ngày nên chưa thể rời đi.

Sau đó nàng nhận được thư của Khương Lập Hành, nói biết nàng là tiểu thư quý gia, chuyện bỏ trốn chỉ là lừa hắn, trách hắn quá ngây thơ, lại tin tưởng.

Bây giờ ở ngoài thành đợi hai ngày, hết hi vọng, xin từ biệt, vân vân.
Nguyên chủ sau khi khỏi bệnh, lập tức nghe ngóng tung tích của Khương Lập Hành, biết được hắn đã đi Tề quốc liền ngã bệnh hai tháng.
Sau khi nàng khỏi bệnh, trái tim cũng đã lạnh đi, về sau liền tiến cung.
Cẩm nhi nói đến đây, còn bổ sung: “Lão gia và phu nhân sợ nương nương biết Khương công tử là lừa đảo, sẽ xấu hổ giận dữ muốn chết, nên mới giấu diếm.

Nô tỳ cảm thấy nương nương bây giờ được thăng làm tam phẩm tiệp dư, tâm chí đã kiên định, sẽ không bởi vì bị Khương công tử lừa mà bi thương, nên mới quyết định nói ra chân tướng.”
“Mà hoàng thượng đối với nương nương tốt như vậy, nương nương cũng nên thổ lộ với hoàng thượng, toàn tâm toàn ý đối với hoàng thượng!”
Ninh Đoan Trang: …
Trong Dưỡng Tâm điện, Lý Nguyên Chu hỏi Trần Trung nói: “Ninh tiệp dư nhìn thấy chiếu thư có phản ứng gì?”
Trần Trung cười nói: “Hoàng thượng, tiệp dư nương nương hơn nửa đêm đột nhiên được thăng chức, đương nhiên là kinh hỉ vạn phần rồi!”

Lý Nguyên Chu gật đầu, kéo bảng nhỏ ra xem, lặng lẽ thở phào, qua giờ Tý rồi mà còn chưa trừ điểm, chắc là đã bỏ qua chuyện trẫm nói nàng là xấu phi.
Đêm nay, Lý Nguyên Chu ngủ không ngon, lúc trời sáng thì tỉnh lại, lại xem bảng nhỏ, thấy vẫn chưa chấm điểm, liền thở phào rời giường.
Hôm nay tảo triều, mọi việc hỗn loạn, Lý Nguyên Chu nghe được mà đau đầu.
Đang muốn hạ triều thì có người của Hồng Lư tự nói: “Bẩm hoàng thượng, Tề quốc gửi thư, nói nghe được Sở quốc muốn kết minh với Tề quốc nên đã phái thái tử Khương Lập Hành và sứ giả đến Sở quốc, muốn được cùng hoàng thượng trao đổi kết minh, bây giờ đoàn người của thái tử Tề quốc đã lên đường.”
Lý Nguyên Chu khẽ giật mình, hỏi quan viên Hồng Lư tự: “Thái tử Tề quốc không phải là Khương Huyên sao? Sao lại là Khương Lập Hành? Vị Khương Lập Hành này là hoàng tử thứ mấy?”
Quan viên Hồng Lư tự đáp: “Theo mật báo mới nhất nói Khương Lập Hành là nhi tử của hoàng đế Tề quốc cùng một mỹ nhân ở ngoài cung, mỹ nhân kia bị buộc hại, bụng lớn chạy đến Sở quốc, sau đó lặng lẽ nuôi Khương Lập Hành lớn ở Sở quốc.”
“Mấy năm trước, Khương Lập Hành trở về Tề quốc, mấy vị cữu cữu hỗ trợ hắn tiến cung, bởi vì dung mạo giống hoàng đế Tề quốc, còn có tín vật năm đó của vị mỹ nhân kia nên hoàng đế liền nhận hắn, giữ ở bên người làm ngự tiền sai sử.”
“Mấy tháng trước trong cung Tề quốc có biến, thái tử Khương Huyên và các hoàng tử khác tranh đấu, bị bắn giết mà chết, mấy hoàng tử khác cũng bị đuổi ra khỏi kinh, bên người hoàng đế chỉ còn lại Khương Lập Hành, Khương Lập Hành thuận lý thành thái tử.”
Lý Nguyên Chu nghe xong, gật đầu nói: “Khương Lập Hành này không đơn giản, một thân phận như vậy lại có thể ngồi lên vị trí thái tử Tề quốc.”
Sau khi tảo triều, Lý Nguyên Chu  hỏi Trần Trung nói: “Hôm nay Ninh tiệp dư có động tĩnh gì không?”
Trần Trung đáp: “Tiệp dư nương nương được tấn phong, nương nương các cung đều tới cửa chúc mừng, bây giờ đang bận rộn tiếp khách!”
Lý Nguyên Chu nghe vậy, nhất thời suy nghĩ: Hôm nay tấn phong xấu phi, theo lý mà nói thì nàng nên hết giận sau đó cộng điểm cho trẫm.
Bây giờ triều cục quá xấu, hai điểm hôm nay nhất định phải có được.
Hắn xoa trán, kéo bảng nhỏ ra xem câu bình luận tối qua.
Đột nhiên có một ý kiến.
Lúc sau, Lý Nguyên Chu viết một câu ở dưới: Trẫm bỏ công như vậy, sao ái phi lại trừ điểm?
Sau đó, hắn tiếp tục nói: A, hệ thống hình như bị lỗi, tối qua trẫm rõ ràng chỉ nói một câu mà nó lại có nhiều như vậy, câu thứ nhất còn thêm một chữ “Xấu”, quá không đáng tin cậy!
Ninh Đoan Trang thấy trong đầu “Đinh” một cái, kéo bảng nhỏ ra, có chút ít nghi hoặc, hệ thống A tấn bị lỗi sao?
Hệ thống A tấn: …
Hệ thống A tấn thấy vô cùng oan uổng, ủy khuất, tức giận nói: Bổn hệ thống không phạm sai lầm, mấy bình luận này đều là do tên hoàng đế cặn bã kia viết.
Ninh Đoan Trang: …
Lý Nguyên Chu thấy hệ thống nói vậy, dưới tình thế cấp bách liền nói: Thật sự là một cái hệ thống rách nát!
Hệ thống A tấn tức giận, đề nghị Ninh Đoan Trang: Hoàng đế cặn bã vu hãm bổn hệ thống, mau trừ hắn một điểm đi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.