Đọc truyện Trầm Ẩn – Chương 8: Ở nông thôn nhiều hơi người
Biên tập: Bột
Lương Vi mở đèn đường dưới mái hiên tầng một tiễn Lục Trầm Ngân rời đi, tuy chỉ có một tiếng động nhỏ lại khiến lũ chó sủa không ngừng.
Cô đứng trước cửa sân nhỏ, ôm hai tay, cười nói với Lục Trầm Ngân: “Xong rồi, cậu đi từ trong nhà tôi ra, ngày mai mọi người sẽ nói chúng ta có quan hệ nhập nhằng.” Cô cố ý nhấn mạnh vào bốn chữ quan hệ nhập nhằng.
Lục Trầm Ngân dừng bước, bóng anh dưới ánh trăng nhu hòa càng thâm trầm mà to lớn, sừng sững trên con đường mòn của thửa ruộng. Đèn trong sân nhà Lương Vi rọi tới, khiến bóng anh kéo ra vừa dài vừa xa.
Lương Vi hơi nghển cổ, đôi mắt khép hờ nhìn chằm chằm bóng lưng anh.
Anh cúi đầu, quay lại nói câu “mai gặp” với Lương Vi.
Lương Vi vẫn luôn nhìn theo tới khi anh đi vào trong cửa nhà.
Lúc quyết định chọn mua đất ở nông thôn, cô đã lựa chọn rất lâu. Qua Nam Thành có rất nhiều nông thôn, cuối cùng cô chọn thôn Giang Tâm kề cận với bãi biển phía Bắc.
Vì nơi này cách trung tâm thành phố xa nhất.
Một nơi ở phía Nam, một nơi ở phía Bắc.
Cô cũng lười dọn tới thành phố khác, dù sao Lâm Trí Thâm rất ít khi xuất hiện hoặc ở lâu tại Nam Thành.
Lương Vi cũng đã xem mấy mảnh đất khác, cuối cùng lại chọn trúng nơi này.
Nơi này rộng rãi, hoàn toàn có thể xây biệt thự khép kín, thậm chí làm một cái bể bơi trước nhà cũng không thành vấn đề. Vả lại, mảnh đất phía sau không có nhà nào, chỉ là kho cũ của mấy người trong thôn. Trước kho là mảnh ruộng lớn, cách mấy nghìn mét mới nhìn thấy đèn đuốc của nhà người khác. Phía Tây có một con sông, ngăn cách với hàng xóm ở phía đó. Sau lưng nhà lầu là đường xe chạy, cũng tách biệt với nhà của những người khác. Ngôi nhà duy nhất coi như gần gũi là nhà của Lục Trầm Ngân, ở phía Đông.
Giữa hai nhà không có gì ngăn cách, nhiều nhất là mảnh đất nhỏ khoảng 10 mét.
Cô đứng trước cửa sổ phòng ngủ phía Đông là thấy rõ được sân nhà anh. Tương tự, đứng trong sân nhà anh cũng có thể biết được mọi động tĩnh của cô.
Đèn trong phòng Lục Trầm Ngân tối đen, Lương Vi không nhìn được gì cả. Cô đảo mắt một vòng bốn phía, xung quanh đều tối đen, chỉ có lầu hai, lầu một và sân nhà cô sáng đèn, trông cực kỳ lạc loài với thôn nhỏ yên tĩnh này.
Phía trước kho cũ phủ đầy cây dây leo, có lẽ là dàn mướp đắng héo khô. Ở góc tường phía Đông có một cái hang, bên trong có ít củi khô nhô ra.
Hoàng Đằng Phi đề nghị cô xây tường rào, nói là để an toàn một chút.
Lương Vi nhìn chằm chằm kho cũ rồi trở về nhà, khóa cửa lên lầu.
Lương Vi tắm rửa xong nằm trên giường đắp mặt nạ. Cô không chui vào chăn mà cứ nằm như vậy, vùi giữa đống chăn đệm mềm mại.
Lục Trầm Ngân trải chăn đệm rất chỉnh tề, cũng giống như con người anh vậy.
Ngón trỏ của cô vuốt lên những nếp nhăn trên bề mặt, mắt nhìn trần nhà.
Có chút mệt mỏi, lúc mệt nhọc xông tới, ngọn đèn nhỏ ở đầu giường như tự động tối đi. Trong lúc hoảng hốt, cô nhớ tới Lâm Trí Thâm. Lương Vi nỗ lực nhớ lại từng câu chữ và những động tác nhỏ của Lâm Trí Thâm vào hôm nay. Có điều cô nghĩ mãi mà không ra kết quả.
Lâm Trí Thâm phản ứng dữ dội hơn so với dự đoán của cô.
Cô cho rằng chuyện của bọn họ có thể nói rõ qua điện thoại, anh ta không cần đặc biệt đuổi tới tận Nam Thành chỉ để nói vài lời vô ích, mua một bó hoa hồng vô nghĩa.
Ngần ấy năm, cô thậm chí không nói cho Lâm Trí Thâm rằng mình không thích hoa hồng, không thích chút nào.
Cô không có tư cách nói điều đó, mà cũng không cần phải nói.
Điều đầu tiên Lương Vi học được từ Lâm Trí Thâm chính là: anh ta cho cái gì thì bạn tiếp nhận thứ đó, như vậy mới có thể giữ gìn mối quan hệ hòa hợp, anh vui tôi cũng ổn.
Tin nhắn WeChat vẫn luôn rung lên, như đang nhắc nhở Lương Vi rằng cô cần lên mạng.
Cô có nhóm WeChat, tất cả đều là người làm phát sóng trực tiếp, trong đó có cả nam lẫn nữ. Nữ đều giống nhau, nam mười người thì chín người đồng tính, còn có một ít lão già điên cuồng không thích nói chuyện.
Cô mở lịch sử trò chuyện, một đám hủ nữ ríu rít thảo luận tình tiết hai người đàn ông lên giường với nhau, còn có ít hình ảnh. Ngoài ra còn có một cô ngực 36D nói gần đây da mình rất xấu.
Lương Vi cười tới mặt nạ nhăn lại.
Cô mở một nhóm WeChat khác, gửi vào câu: Để chúc mừng tôi dời tới chỗ tốt, hôm nào tới biệt thự nhỏ của tôi tiệc tùng không?”
Trong nhóm có tổng cộng mấy người nam nữ, tất cả đều là bạn bè và bạn rượu quen biết ở Nam Thành của cô.
Vòng bạn bè của Lương Vi rất nhỏ, hoặc có thể nói ở ngoài đời, cô không có một người bạn tâm giao thực sự.
Có điều náo loạn cùng đám bạn rượu này cũng là cách tốt để cô giết thời gian.
Lâm Trí Thâm từng nhiều lần bảo cô ít giao du với mấy người đó đi, nhưng tới giờ Lương Vi vẫn không nghe.
Trong nháy mắt, một loạt tin nhắn spam nhảy ra, mọi người đều nói được được, phải chơi cho đã một phen.
Tiểu Lâm nói muốn mang bạn trai tới.
Lại như một cơn gió, mọi người đều nói sẽ mang người nhà tới.
Lương Vi: Mang người nhà giả, chém.
Trong nhóm im lặng mấy giây, sau đó họ lại nhanh chóng spam, nói mang đối tượng nhà mình đi còn có thể chơi trò chơi kích thích một chút.
Lương Vi ném điện thoại di động, xé mặt nạ rồi đi thoa đồ dưỡng da.
Ngoài tiếng rung của điện thoại di động, căn phòng yên tĩnh đến lạ.
Như vậy ngược lại có chút không quen.
Cô nghiêng đầu nhìn lại, ngoài cửa sổ cũng là một mảnh im lặng. Vị trí chính giữa mà Lục Trầm Ngân đứng lúc nãy vẫn vậy, anh mặc áo phông và quần ngố đơn giản, đi dép nhựa đứng đó lại không hề đột ngột chút nào. Quần áo trên người anh càng như quần áo ở nhà.
Cảnh tượng cô ảo tưởng kia: sáng sớm tỉnh lại đứng trước cửa sổ sát đất, người mình yêu đi tới ôm lấy từ phía sau, ánh mặt trời tỏa xuống ấm áp mà nhu hòa. Lâm Trí Thâm từng cho cô ảo tưởng ngắn ngủi như vậy.
Một buổi sáng sớm kia, lúc Lương Vi tỉnh lại, Lâm Trí Thâm đang tưới hoa. Ngày đó không có ánh mặt trời, ánh sáng lúc đó chỉ lờ mờ, anh ta mặc áo sơ mi trắng, nhìn qua có chút anh tuấn mà cao ngạo.
Có điều đó chỉ là một cái chớp mắt ngắn ngủi thôi.
Giữa bọn họ không có nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào, cũng không có cái ôm ấm áp.
Anh ta chỉ tưới hoa đơn thuần, mà cô lại tỉnh dậy đúng lúc anh ta tưới tắm cho hoa.
Lương Vi bôi kem dưỡng da lên mặt, cô nhìn mình trong gương, ánh mắt sắc bén, lãnh đạm dần trở nên hỗn độn.
Cô không còn trẻ nữa, nhìn kĩ sẽ thấy khóe mắt có chút nếp nhăn. Ngón tay cô dừng lại ở đuôi mắt, cuối cùng chậm rãi rũ xuống.
Lương Vi đi một vòng quanh phòng, bất tri bất giác đi tới trước bàn đọc sách. Cô mở cửa kính lên, sau đó mơ hồ thấy được xe tải Lục Trầm Ngân đỗ trong sân.
Gió đêm mát lạnh từ từ thổi tới, lay động lọn tóc cô.
Lương Vi sờ túi, móc thuốc lá ra, sau đó nhanh tay châm lửa. Nhưng vừa đưa tới miệng chợt nhớ tới lời Lục Trầm Ngân nói không thể hút thuốc. Thuốc lá cứ tự cháy, lớp khói mờ theo gió tiêu tan dưới ánh trăng.
Cô ngửi mùi thuốc, trong lòng nhộn nhạo không thôi.
Thôn nhỏ này không có mấy gia đình, chỉ có một nhà có tường rào, là ngôi nhà ở ngay phía sau nhà Lục Trầm Ngân. Đó cũng là một ngôi biệt thự độc lập nhỏ.
Cô dập thuốc lá trên bệ cửa lát gạch sứ, trên đó lưu lại dấu màu xám nhạt. Có điều, ánh mắt cô vẫn thủy chung rơi xuống chiếc xe tải cũ màu bạc kia.
Bỗng dưng, cô hé miệng cười một tiếng.
Xây tường rào cái gì, không có hơi người gì cả.
Lương Vi đóng cửa sổ lại, nằm vào chăn, lòng tĩnh lặng tự nhiên có thể ngủ ngon.
Trắng sáng sao thưa, một đêm mộng đẹp.
____
Ngày hôm sau, Hoàng Đặng Phi đưa người lắp đặt đồ dùng tới trong lúc Lương Vi định tới siêu thị trấn trên mua nồi niêu, muôi, bát, tiện đường mua cơm trưa luôn.
“Nếu không tôi đưa cô đi ăn?”
“Không được, tôi tự đi. Anh giúp tôi giám sát thật tốt đi, kiến trúc sư.” Lương Vi khóa cửa phòng ngủ lại, xuống lầu định lên trấn trên.
Hoàng Đặng Phi theo sau cô.
Anh ta rất muốn ăn bữa cơm chung với Lương Vi.
“Vất vả cho anh rồi, chờ hôm nay xong việc, anh tính tổng tất cả đi, sau đó tôi sẽ chuyển khoản cho anh.” Lương Vi ném túi vào trong, mở cửa xe.
Hoàng Đặng Phi muốn nói lại thôi.
Lương Vi cười cười, lái xe rời đi.
Nói nồi niêu, muỗng, bát nhưng lúc này cô mới nhớ ra mình còn chưa mua bếp ga.
Lương Vi đỗ xe ở cửa siêu thị, đi bộ ở trấn trên một lúc, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng đồ ăn nhanh. Tuy nhìn có chút không vệ sinh, nhưng trước nay cô vẫn là người tùy tính.
Họ kê năm bàn ở bên ngoài.
Bên trong cũng đầy ắp người.
Gần đó có trường trung học, giờ lại là giữa trưa, trong quán ăn nhỏ ngoài học sinh thì còn có vài công nhân.
Lương Vi quét mắt nhìn một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bàn kê trong xó, ở đó có một bóng lưng to lớn mà trẻ tuổi.
Thật tình cờ.
“Này.”
Bả vai Lục Trầm Ngân trầm xuống, đầu đũa hơi rung khiến hoành thánh rơi lại vào trong bát, nước canh bắn ra ngoài một chút.
Lương Vi ngồi xuống bên người anh, bà chủ gào to: “Cô gái muốn ăn gì?”
Lương Vi chỉ bát hoành thánh của anh, hỏi: “Trong này của cậu là nhân gì?”
Lục Trầm Ngân: “Thịt và rau cần.”
Lương Vi: “Ông chủ, cho tôi một bát nhân thịt và rau cần.”
“Được.”
Lục Trầm Ngân rút khăn giấy từ ống tre ra lau bàn giúp cô, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Tới ăn cơm.” Lương Vi chú ý tới cô gái tóc đen, buộc đuôi ngựa ngồi đối diện.
Cô cười với Lục Trầm Ngân: “Bạn gái cậu sao?”
Trương Linh Linh phụt một tiếng, suýt chút nữa phun nước có ga ra ngoài, xua tay liên tục rồi nói: “Không phải, tôi có bạn trai rồi.”
Lương Vi nhún vai cười, tỏ vẻ xin lỗi.
Lục Trầm Ngân nhìn thoáng qua Trương Linh Linh, nói với Lương Vi: “Tôi và cô ấy là đồng nghiệp.”
Trương Linh Linh cúi đầu ăn mì, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn trộm Lương Vi và Lục Trầm Ngân.
Bà chủ bưng hoành thánh lên, Lương Vi hỏi bà ấy tương ớt ở đâu.
Thấy cô múc một thìa lớn, Lục Trầm Ngân nói: “Cô không thể ăn cay.”
“Tôi ăn cay được mà.”
Anh lấy đi lọ tương ớt trong tay cô, nói: “Bác sĩ nói, cô phải ăn thanh đạm một chút.”
Trương Linh Linh đánh nhanh diệt gọn, thuần thục ăn xong định chạy về, chỉ để lại một câu: “Tôi đi trước đây, anh cứ ăn từ từ.” Nói xong còn cho Lục Trầm Ngân một ánh mắt cực kỳ thâm ý.
Lục Trầm Ngân im lặng không lên tiếng.
Lương Vi nhướn mày, không cho tương ớt nữa.
Cô nói: “Cậu biết chỗ nào ở trấn này bán đồ điện ổn một chút không?”
“Đồ điện?” Hay là vào thành phố mua đi, bây giờ có giao tới tận nhà.”
“Vào thành phố quá xa, lười đi.”
“Bên cạnh có cửa hàng bán đồ điện gia dụng.”
“Bên cạnh? Được đấy. Nếu nơi này có một siêu thị lớn thì tốt, như vậy sẽ tiện hơn.”
Lục Trầm Ngân: “Nông thôn dù sao cũng không tốt bằng thành phố.”
Lương Vi ngửa đầu thổi mấy hơi, sắc mặt hồng đào. Đôi môi nguyên bản mang màu son hồng nhạt sớm bị nước canh rửa đi, môi cô nhuộm một màu ướt át kiều diễm.
Cô nói: “Ở nông thôn nhiều hơi người mà.”
Chữ “mà” còn chưa nói xong, Lương Vi đã ho khan một trận.
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!”
Cô ho khan tới đỏ bừng cả mặt, tiện tay lấy cốc Coca trong tay Lục Trầm Ngân uống một ngụm.
Lục Trầm Ngân vỗ sống lưng thuận khí giúp cô theo bản năng. Có lẽ vì ở chung với trẻ nhỏ lâu ngày, anh đã tạo thành thói quen chăm sóc chu đáo cho một người.”
Lương Vi thử giải thích: “Hơi nóng nên bị sặc.”
“Ừ, tôi biết. Có lúc Tiểu Oánh ăn gì đó cũng bị sặc như vậy.”
Lương Vi tức giận hừ mũi rồi lườm anh.
Anh lại đang nói cô là trẻ nhỏ.
Lục Trầm Ngân rút khăn giấy cho cô: “Ăn từ từ.”
Lương Vi: “…”
Mấy học sinh cấp ba bên cạnh liếc nhìn họ, một nữ sinh trong đó cực kì khinh thường nói: “Khoe mẽ tình cảm chỉ tổ chết sớm.”
Hết chương 8.