Trầm Ẩn

Chương 6: Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ rõ cô


Đọc truyện Trầm Ẩn – Chương 6: Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ rõ cô

Biên tập: Bột

Lương Vi định nói vài lời để không khí hòa hoãn lại, nhưng khoảnh khắc mở miệng cô lại không biết nên nói gì.

Cô và anh ta có quan hệ gì đây.

Chuyện giao hòa tình cảm giữa họ cũng không thành, vì vậy những lời hoa mỹ như từ biệt cũng không thích hợp.

Từ đầu tới cuối Lâm Trí Thâm vẫn không trả lời cô, anh ta biếng nhác tựa vào sofa, ánh mắt chưa từng rời khỏi hình ảnh trên TV.

Điện thoại của Lương Vi vang lên, cô bỏ hoa hồng xuống, rút khăn giấy lau tay rồi nghe điện thoại.

Là công ty dọn nhà, họ nói đã tới dưới lầu.

Lương Vi cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Trí Thâm rồi nói: “Hôm qua tôi đã đóng gói quần áo và một ít đồ đạc linh tinh rồi, lát nữa họ lên dọn sẽ hơi ồn ào.”

Lâm Trí Thâm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Lương Vi đi tới phòng ngủ xem lại một lượt.

Không còn gì nữa, không để lại món đồ nào.

Đồ đạc của cô cũng không nhiều, ngoài quần áo và đồ trang điểm ra thì chỉ còn một ít gấu bông linh tinh.

Ban công của phòng ngủ vẫn còn cây Lâm Trí Thâm trồng, lúc có thời gian rảnh anh ta sẽ tới tỉa cành chăm lá.

Lương Vi kiểm tra thùng giấy một lần nữa, tổng cộng có 11 cái thùng.

Nhân viên dọn nhà đi tới đi lui trong căn hộ, Lương Vi đứng ở góc tường phòng ngủ quan sát, thỉnh thoảng dư quang quét qua Lâm Trí Thâm. Anh ta chính là người như vậy, dù trời có sập xuống cũng không chớp mắt một cái. Huống hồ, cô cũng không phải là gì cả.

“Cô Lương, cần dọn thứ gì nữa không?”

Lương Vi lấy lại tinh thần: “Hết rồi, mọi người đợi tôi dưới lầu một chút, tôi sẽ xuống ngay.”

“Được, không thành vấn đề.”

Cô đi tới trước mặt Lâm Trí Thâm, chắn hình ảnh trên TV, mặt Lâm Trí Thâm bỗng hiện lên một cái bóng nhỏ.

Anh ta nâng mắt nhìn thẳng vào Lương Vi.

Lương Vi: “Chúng ta… cứ như vậy đi.”

Lâm Trí Thâm: “Ừm.”

“Tôi không đùa đâu, Lâm Trí Thâm, năm nay tôi 27 rồi.”


Anh ta nhìn cô, vẻ mặt hơi dãn ra.

Lương Vi rũ mắt xuống định rời đi, trước khi rời khỏi tầm mắt anh ta, cô nói: “Chúc anh tân hôn vui vẻ.”

Những lời này không pha chút giả tạo nào, cô thật lòng chúc anh ta hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Hy vọng anh ta có thể bắt đầu cuộc sống mới, mà cô cũng phải bắt đầu cuộc sống chân chính của mình.

Con người, dù thế nào cũng phải hướng về phía trước.

Lâm Trí Thâm cần như vậy, cả cô cũng thế.

Lương Vi không biết mình bắt đầu có ý tưởng đặc biệt này từ khi nào, có lẽ do đến tuổi rồi nên càng nhìn thấu nhiều chuyện. Cũng có thể cuối cùng cô đã đủ dũng khí theo đuổi điều mình muốn.

Càng lái xe cách ra nơi đó, cô càng thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cũng không phức tạp như cô tưởng.

Nửa năm trước đây đưa ra quyết định như vậy khiến Lương Vi mất ngủ rất lâu. Thậm chí khi bắt đầu khởi công xây nhà cũng vậy, cô từng suy nghĩ rất nhiều điều. Vì vậy khi thời khắc này chân chính tới, cô không còn lăn tăn chút nào.

Thời gian đúng là kì diệu.

Lúc về tới thôn Giang Tâm đã là chạng vạng tối. Vẫn là từng tia nắng chiều, từng đám mây như hôm qua, nhưng cảm giác không còn giống như vậy.

Lương Vi tựa vào cửa xe, nhìn nhân viên bê từng món đồ vào nhà.

Các ông lão, bà lão đi ngang qua không ngừng quay đầu lại nhìn cô.

Khi xe chở đồ nội thất tới, dường như cả con đường nhỏ đều bị nghẽn lại. Xe của Lương Vi, xe tải chở đồ nội thất, xe tải của công ty chuyển nhà cực kỳ nổi bật trong thôn nhỏ an bình này.

Trong thôn đa phần là người già, ăn cơm xong họ sẽ tụ lại một chỗ tán dóc. Trong không gian có ánh đèn ấm áp đó, họ nhào nặn đủ loại hình tượng cho Lương Vi.

Lúc Lương Vi qua ải 45 của trò chơi, Hoàng Đặng Phi chạy tới nói tủ và bàn đã lắp xong.

“Cô vội vào ở lắm à? Hai ngày nữa sẽ ồn ào vì lắp thêm tất cả những đồ dùng trong nhà. Tôi nghĩ cô nên chờ nơi này trang hoàng xong rồi dọn vào.”

“Không sao, như vậy khá tốt.”

Hoàng Đặng Phi thấy cô có nhiều đồ, muốn ở lại giúp thu xếp thì bị Lương Vi từ chối.

“Trong này đều là quần áo, không có gì để thu xếp.”

Hoàng Đặng Phi gật đầu, trước khi lên xe đột nhiên lại nghĩ ra điều gì rồi nói: “Cô không có chăn thì ngủ thế nào?”

Lương Vi liếc nhìn tin nhắn: “Cửa hàng giặt đồ gửi chăn tới cho tôi rồi, đồ đã đến trong trấn, tôi sẽ đi lấy.”

Hoàng Đặng Phi kì kèo hồi lâu không được gì nên lái xe rời đi.

Gấp gì chứ, tiếp theo bọn họ còn gặp nhau nhiều.


Có ai không biết Lâm Trí Thâm muốn kết hôn với con gái nhỏ nhà họ Trần? Nói cách khác, Lương Vi tự do rồi. Dù cô và Lâm Trí Thâm có quan hệ khiến người khác nhìn không thấu, thân thể của cô cũng đã tự do.

Chiếc xe đón hoàng hôn rồi biến mất ở cuối thôn, con đường nhỏ dâng lên một tầng bụi nhưng rất nhanh đã lắng xuống. Ở đó chỉ có mấy chú chó đi tới đi lui, thận trọng nhìn Lương Vi, sau đó đảo mắt đã không thấy chúng chạy tới nơi nào.

Lương Vi khóa kĩ cửa, định tới siêu thị trong trấn mua ít nước và đồ ăn.

Bận rộn cả một ngày, bây giờ cô mới cảm thấy đói.

Cô khởi động xe, lúc rẽ ra khỏi thôn thì tiện tay gọi điện cho bên chuyển phát nhanh.

Một cô gái nhận điện thoại.

Lương Vi: “Xin chào, tôi muốn kiểm tra đơn hàng chuyển phát nhanh của mình. Tôi cần dùng gấp, vừa nãy nhận được tin nhắn báo hàng đã tới nơi.”

“Vâng, mời cô báo lại số điện thoại cho chúng tôi.”

Sau khi chờ một lát, cô gái kia nói: “Đơn hàng chuyển phát nhanh đã tới chỗ chúng tôi bên này nhưng chưa quét hàng. Chuyển phát nhanh của chúng tôi là tự lấy đồ, không giao tới tận nhà.”

“Cửa hàng của các cô ở đâu?”

“Cách nửa mét bên cạnh siêu thị Nông Và Công Nghiệp phía Bắc. Còn 15 phút nữa chúng tôi sẽ đóng cửa.”

“Được, 5 phút nữa tôi đến, phiền cô chờ một chút.”

“Được, không thành vấn đề.”

Lái xe 20 phút, Lương Vi suýt chút nữa đập điện thoại.

Chỉ đường khốn kiếp gì thế này.

Vòng đi vòng lại một vòng lớn, cô mới tìm được siêu thị. Cô đỗ xe ở bãi đỗ xe của siêu thị, tìm một lúc mới thấy cửa hàng chuyển phát nhanh kia.

Biển hiệu chuyển phát nhanh Trung Thông đã có lỗ thủng, gió thổi tới khiến nó lắc lư không thôi.

Cửa cuốn bằng sắt chỉ mở hờ một nửa, bên trong phát ra ánh sáng yếu.

Lương Vi gõ hai cái vào cửa cuốn, tạo ra âm thanh rung rung.

“Có người không?”

Âm thanh “Tới đây ——” truyền từ bên trong ra.


Một đôi tay đưa xuống nâng cửa cuốn lên, tiếng “cạch cạch” vang lên trong màn đêm. Vì tối qua mưa to nên bầu trời tối nay sáng trong, ánh sao càng rực rỡ.

“Là cậu.” Lương Vi hơi giật mình, sau đó lại cười: “Tôi tới lấy đồ chuyển phát nhanh.”

Lục Trầm Ngân ngược lại không có biểu cảm gì, cực kỳ hờ hững: “Tôi biết. Nặng lắm, muốn tôi để lên xe giúp cô không?”

“Được.”

Anh đưa hóa đơn chuyển phát nhanh cho Lương Vi ký tên.

Lương Vi nâng mi lên nhìn anh: “Không phải cậu bán CD à?”

“Tôi giao hàng chuyển phát nhanh.”

“Cậu vậy mà rất thú vị.”

Lục Trầm Ngân nhìn cô không lên tiếng.

Lương Vi ký tên xong đưa lại cho anh, Lục Trầm Ngân vác kiện hàng lên vai dễ như trở bàn tay, hỏi: “Xe cô ở đâu?”

“Trước siêu thị.”

“Cô tới bên cạnh xe chờ tôi, mở cốp sau ra.”

Cô có hai kiện hàng, anh chạy tới chạy lui hai chuyến.

Lương Vi khóa kĩ cốp sau: “Muốn ngồi xe tôi về không? Tiện đường.”

“Không cần, tôi cũng có xe.” Lời này có chút chút bướng bỉnh.

Lương Vi lấy túi khăn giấy trong túi ra, ném cho anh: “Tay bẩn rồi, lau chút đi.”

Lục Trầm Ngân rút một tờ ra, tờ giấy dày và mềm mại mang hương thơm sực nức, chất lượng của nó tốt hơn bất kì loại khăn giấy nào anh từng dùng. Anh lau lòng bàn tay của mình, mặt giấy trắng tinh bỗng biến thành màu xám tro.

Lương Vi: “Vậy lát nữa gặp.”

Tay Lục Trầm Ngân cứng lại, anh còn chưa kịp phản ứng lại, Lương Vi đã đi vào siêu thị.

Lát nữa gặp?

Ồ, cô còn phải tới thuốc nước.

Anh ném khăn giấy vào thùng rác, cẩn thận đóng túi khăn giấy lại rồi cất vào túi tiền. Lúc giơ tay muốn lau mồ hôi trên trán thì ngửi thấy mùi hương của khăn giấy lưu lại trên tay.

Lúc khóa cửa cửa hàng chuyển phát nhanh xong, anh lái xe đi ngang qua siêu thị vẫn thấy xe Lương Vi đỗ ở đó.

Anh vốn cũng sắp tan làm, nhưng Trương Linh Linh đột nhiên bảo anh chờ thêm một chút, nói có người muốn đến lấy kiện hàng chuyển phát nhanh.

Tên trên hai kiện hàng đó là, Lương Vi.

Anh nhìn tên này rồi ngẩn ra, không biết có phải cùng người trong suy nghĩ của mình không.

Lúc đang chờ, anh nhớ hôm qua Lương Vi nói sẽ chuyển tới đây ở. Hơn nữa nơi này cũng không có ai tên Lương Vi.


Năm rưỡi, Trương Linh Linh ra cửa nhìn thử, ở đó không có một bóng người, cô ấy nói về trước. Lục Trầm Ngân bảo cô ấy về đi, để anh ở đây chờ.

Anh biết cô nhất định sẽ tới lấy kiện hàng chuyển phát nhanh.

Anh thậm chí còn tưởng tượng được vẻ mặt của cô sẽ thế nào nếu tới lấy hàng mà cửa hàng đóng cửa.

Chờ thêm một chút với anh cũng không thành vấn đề.

Hoặc là nói, anh tình nguyện chờ cô.

Anh nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, ấn tượng đầu tiên khi thấy cô bước xuống xe là đôi chân vừa thẳng vừa dài, còn trắng như vậy. Lúc nói chuyện, anh mới nhìn rõ dáng vẻ của cô.

Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ rõ cô.

Lục Trầm Ngân về tới nhà và tuân theo trình tự hoạt động mỗi ngày của mình là vẽ tranh với Tiểu Oánh rồi tắm rửa, ăn cơm.

Lúc anh đang gội đầu, xe của Lương Vi mới rẽ vào giao lộ, sau đó đỗ trong sân nhà cô, đèn xe nhanh chóng tối đi.

Anh tắt vòi nước.

Anh nghe được tiếng đóng cửa xe của Lương Vi, còn có tiếng túi đồ ma sát vào nhau, tiếp đến là tiếng mở cửa. Giây lát sau, đèn trong phòng khách sáng lên, ánh đèn chiếu ra ngoài cửa.

Lục Trầm Ngân cầm vòi nước, dùng tốc độ nhanh nhất xả chỗ bọt trên tóc.

“Tiểu Lục, ăn cơm.”

“Được, tới đây.”

Lương Vi dựa vào tường uống xong hộp sữa chua. Điểm sáng duy nhất trong phòng khách là bức tranh trên tường kia, nhưng tâm tư cô vẫn còn nán lại trên người Lục Trầm Ngân.

Vì sao lần nào bắt gặp anh tắm cũng là hình ảnh ướt át, dụ hoặc như vậy.

Cô bất tri bất giác cắn nghiến ống hút, sau đó Lương Vi sửng sốt mấy giây mới phát hiện ra mình không có thùng rác. Cô đặt vỏ hộp sữa chua lên bệ cửa sổ.

Cứ như vậy dọn vào đúng là không đủ đồ dùng.

Lương Vi mở cốp xe ra, khiêng kiện hàng lên một nửa đột nhiên thả lại vào trong, sau đó khép cửa xe.

Cô khóa cửa thật kĩ, chỉ cần xuyên qua một mảnh ruộng nhỏ đã sang được nhà Lục Trầm Ngân. Sau cơn mưa đất bùn tơi xốp nhưng cô vẫn đi vững vàng trên giày cao gót.

Đèn treo trong phòng kia xuyên qua khung cửa, tạo thành một đường ranh giới giữa sáng và tối. Bước chân Lương Vi dừng lại trước vách ánh sáng đó.

Bọn họ đang ăn cơm, hương thơm của đồ ăn vảng vất đâu đó. Dường như họ đang nói chuyện gì đó bằng tiếng phổ thông, thi thoảng trộn thêm mấy câu tiếng địa phương. Tiếp đó còn có âm thanh huyên áo của trẻ nhỏ.

Lương Vi đặt hai tay ra sau eo làm đệm, dựa vào bức tường loang lổ rồi nhìn về phía xa. Cây dương cao lớn bên cạnh đồng ruộng giờ chỉ còn là cái bóng trong màn đêm. Bóng cây đong đưa theo gió, tiếp đó là mấy nghìn mét ánh đèn lốm đốm của thôn xóm.

Cô hơi ngẩng đầu lên, híp mắt.

Khung cảnh ban đêm của nông thôn có lẽ chính là như vậy, an yên mà tốt đẹp.

Hết chương 6.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.