Đọc truyện Trầm Ẩn – Chương 50: Cô hăng hái lao vào màn mưa, đi đưa áo mưa cho bố
Biên tập: BộtCả thôn đều biết chuyện lùm xùm trong phòng tắm kia, bởi loại tin bát quái như thế lan đi còn nhanh hơn cảm cúm.
Tin đồn đó nói Từ Vệ Mai là nhân tình của Tôn Tường, đỉnh đầu Lương Cương đã xanh mơn mởn, còn nói cả nhà này đều làm chuyện không ra gì.
Dù bên ngoài họ khách khách khí khí nhưng sau lưng đều buôn chuyện về người trong nhà này. Ngày hôm sau Lương Cương tới gia đình kia làm việc cũng không nói chuyện với bất cứ ai. Thế nhưng hai gã đàn ông trong lòng đầy lửa giận kia vẫn luôn trào phúng Lương Cương, hơn nữa còn cố ý nói lớn tiếng. Lúc đầu Lương Cương nghĩ nhịn một chút coi như xong, làm hết việc rồi sẽ đi luôn.
Nghĩ là vậy nhưng đâu biết hai gã kia càng nói càng hăng. Ông ta nghe được đã cố nén giận, cuối cùng vung cưa lên muốn đánh nhau thì bị mấy gã thợ mộc khác ngăn lại.
Loáng một cái đã qua 10 ngày, trong những ngày này ông ta nghe được rất nhiều lời đồn đại nói Từ Vệ Mai và Tôn Tường ở bên nhau thế nào, nói ông ta hăng hái tranh giành ra sao.
Nhưng khi về đến nhà thấy dáng vẻ uất ức của Từ Vệ Mai, ông ta cũng hơi lưỡng lự. Sau đó trông thấy Lương Vi, Lương Cương lại quyết định nuốt cơn tức này xuống bụng.
Ông ta đi tới đâu cũng cảm thấy người khác đang nhìn mình, về nhà Từ Vệ Mai lại xa cách nên đám lửa trong lòng ông ta không có chỗ phát tiết. Sau khi tan làm, ông ta phóng xe máy lên trấn tìm gái.
Thoải mái xong, Lương Cương nằm hút thuốc. Cô gái kia hỏi tên và địa chỉ nhà của ông ta, rồi chỉ có vậy mà biết ông ta là ai.
Cô ta hỏi: “Vợ anh là Từ Vệ Mai à?”
“Sao? Quen à?”
“Không phải, nhưng trong 10 dặm thôn này có ai không biết chuyện kia nhà anh đâu. Chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu đồn ngàn dặm. Lần sau tới anh lại tìm em đi thôi, dù sao vợ anh cũng không để ý, lần sau em tính rẻ hơn cho anh một chút.”
Lương Cương: “Cmn cô nghe được từ miệng ai?”
“Mấy ngày trước có một người đàn ông ở trấn các anh đến đây tìm vui, anh ta kể cho chị Tưởng nghe, sau đó chị Tưởng kể lại với bọn em.”
“Tên hắn là gì? Trông thế nào?”
“Tên là Hoàng… Kiến Bân? Chắc là cái tên này, anh ta đến mấy lần đều tìm chị Tưởng.”
“Được lắm đồ con rùa khốn kiếp! Cmn đúng là biết cách đâm tao mà! Trước kia còn xưng anh gọi em, tao giết chết thằng khốn đó!”
Lương Cương phóng xe máy tới nhà Hoàng Kiến Bân nhưng lần nào nhà ông ta cũng tối om, không có một bóng người. Nhà hàng xóm bên cạnh nói cả nhà đi ăn cưới rồi.
“Được, chờ đó, chờ đó cho tao!” Ông ta uất hận lẩm bẩm.
Ông cụ hàng xóm nói: “Anh làm thợ mộc đúng không, lúc nào rảnh thế? Nhà tôi có mấy chỗ cần sửa lại, cửa này, trần nhà nữa, đang muốn tìm người đấy.”
Lương Cương: “Mấy ngày nữa tôi làm xong việc bên kia rồi tới.”
“Được được được, nhưng đừng quên đấy, thợ mộc khó tìm lắm. Nhớ đừng quên.”
“Ông yên tâm đi, sẽ không quên đâu.”
Trong khoảng thời gian này, bầu không khí trong nhà cô luôn cứng ngắc. Lương Vi cũng vì nghe được chuyện ngoài cửa ngày đó mới biết vợ chồng họ không hòa hảo. Mâu thuẫn vốn sâu nên lúc cả nhà ở cùng nhau cũng chỉ có bữa cơm tối mà thôi. Gần đây Lương Cương lại không hay về nhà nữa, Lương Vi cũng không dám nhắc đến ông ta với Từ Vệ Mai.
Có một ngày, Lương Cương uống say khướt mới về, sau đó chỉ vào Từ Vệ Mai mắng câu kĩ nữ, rồi tất cả những từ ngữ khó nghe nhất ông ta cũng tuôn ra được.
Lương Cương uống vào sẽ say ngay bởi tửu lượng không tốt. Ông ta về chưa đến 2,3 năm nhưng Lương Vi cũng hiểu được tính ông ta.
Từ Vệ Mai giả vờ không nghe thấy rồi tiếp tục thu dọn bát đũa. Lương Vi vốn định lên lầu để tránh cảnh này nhưng vừa bước lên bậc thang đầu tiên đã nghe thấy tiếng bát sứ vỡ vụn vì rơi xuống đất.
Từ Vệ Mai bị đau nên kêu lên, đây cũng là lần đầu tiên bà tức giận tới phát cáu: “Lương Cương, anh điên lên gì thế hả!”
Lương Cương đưa một tay bóp cổ bà rồi lẳng cả người Từ Vệ Mai ra đất. Tầng da trắng của bà mau chóng hằn lên năm dấu tay.
“Cả ngày cô mặt ủ màu chau cho ai xem!” Ông ta say rượu nên mũi và mặt đều đỏ hết lên, hai con ngươi rệu rã nhưng sức mắng chửi người thì không yếu chút nào.
Lương Vi nhanh chóng chạy tới đỡ Từ Vệ Mai dậy, Lương Cương còn tiếp tục nói: “Hôm nay tôi hỏi cô có muốn ly hôn hay không, đừng lôi con vào, con cho cô đấy, tôi không cần! Ngày mai chúng ta ly hôn đi, sáng mai đi luôn!”
Đôi mắt Từ Vệ Mai đỏ lên: “Ly hôn thì ly hôn, mai đi luôn!”
Lương Cương đập bàn: “Ai không ly hôn được thì đó là đồ hèn!”
Ông ta loạng choạng lên lầu đi ngủ, Từ Vệ Mai lau nước mắt rồi bảo Lương Vi đi làm bài tập, còn bà lại lặng lẽ quét dọn chỗ bát đũa vỡ vụn trên mặt đất.
Đêm đó Từ Vệ Mai ngủ cùng Lương Vi. Bà luôn nghĩ con còn nhỏ nên cũng không nói gì nhiều, một vạn tệ trong nhà cứ chia đôi là được rồi.
Lương Vi âm thầm nhìn bà.
Từ Vệ Mai nói: “Về sau mẹ đưa con ra ngoài thuê nhà. Không sao, có mẹ đây rồi.”
Lương Vi xoay người tiếp tục làm bài tập.
Từ Vệ Mai đến phòng Lương Cương rồi để tiền ở cạnh gối của ông ta. Ông ta thì đã nằm ngáy o o từ sớm rồi.
Sáng hôm sau ngủ dậy, Từ Vệ Mai chờ ông ta đi ly hôn. Thế nhưng Lương Cương bỗng nhiên sợ hãi, ông ta quỳ gối cầu xin bà đừng ly hôn.
“Hôm qua anh uống nhiều quá nên nói lung tung, làm gì có ai muốn ly hôn với em chứ, không ly hôn không ly hôn!”
Từ Vệ Mai vẫn quyết tâm.
Lương Cương: “Ly hôn đâu có tốt cho Vi Vi, con vẫn còn nhỏ, tối qua là anh làm bừa! Lỗi của anh!”
Từ Vệ Mai thấy mắt Lương Vi sưng đỏ nên cũng không đành lòng. Tối qua Lương Vi đã vụng trộm khóc một mình.
Bà thấy hình như Lương Vi rất thích Lương Cương. Dù ông ta là kẻ đốn mạt, nhưng sau khi trở về, Lương Vi cũng vui vẻ hơn trước kia khá nhiều.
Có bố và không có bố đúng là vẫn khác nhau.
Nhịn một chút lại là người một nhà.
Từ Vệ Mai nhịn.
Đêm đó qua đi, Lương Cương và Từ Vệ Mai giống như ly thân. Ông ta ngủ một mình, còn bà ngủ với Lương Vi.
Về sau không khí hòa hoãn lại vì sắp đến sinh nhật Lương Vi. Từ Vệ Mai nói sẽ thưởng cho cô 20 tệ, nếu thi cuối kì đạt điểm tốt sẽ thưởng cho cô thêm 20 tệ nữa. Còn Lương Vi chỉ nghĩ đến bánh sinh nhật của Lương Cương thôi. Cô biết sẽ không to như Lương Cương miêu tả đâu, thế nhưng vẫn bất giác mà mong mỏi không thôi.
Vào ngày sinh nhật đó, Lương Cương tới nhà hàng xóm của Hoàng Kiến Bân làm mộc.
Buổi sáng hôm ấy trời vẫn quang đãng, tới xế chiều mưa bắt đầu rơi tí tách tí tách. Lương Vi không có tâm trí nào ở nhà xem TV, cứ một lúc cô lại đi ra đi vào, trong đầu chỉ nghĩ đến bánh ga tô tối nay.
Lương Cương nói tối nay sẽ mua bánh về.
Từ Vệ Mai nói tối nay sẽ làm mì hoành thánh.
Đây sẽ là một buổi tối vui vẻ, thế nên cô chờ mong lắm.
Lương Cương làm cửa đặt riêng cho nhà kia nên phải đo kích thước. Ông ta tìm khắp xe máy mới phát hiện mình không mang túi đồ nghề nhỏ kia, chủ nhà cũng không có thước cuộn.
Ông cụ chủ nhà nói: “Anh sang nhà Hoàng Kiến Bân bên cạnh mượn đi. Anh ta là thợ nề, chắc trong nhà đầy thước. Trời mưa quá, tôi ra ruộng gọi vợ về cái đã.”
Trong lòng Lương Cương không muốn nhưng cũng không còn cách nào khác, ông ta cứng nhắc nói: “Được, tôi đi mượn một cái.”
Trước nhà Hoàng Kiến Bân là đồng ruộng, phía Tây cũng là động ruộng, nhà ông cụ lại ở phía Đông so với nhà anh ta, vì thế muốn sang đó phải đi qua một con sông nhỏ. Trời đổ mưa nên nước sông mau chóng dâng lên, đi qua cây cầu thôi đã ướt nửa đôi giày rồi.
“Này, có ai ở nhà không?” Lương Cương nghển cổ hô lên.
Có vẻ như không có ai ở nhà.
Ông ta lại hỏi vài câu nữa nhưng không có ai đáp lại. Mưa ngày càng nặng hạt, Lương Cương đưa tay che trán, đôi mắt cũng phải nheo lại, sau đó định rời đi.
“Chú tìm ai ạ?” Đột nhiên trên ban công có một cô bé khoảng 13,14 tuổi bước ra.
Lương Cương nhìn lên thì thấy bé gái trùm khăn tắm, tóc ướt sũng, có lẽ là vừa tắm xong.
Ông ta nói: “Chú đến mượn thước cuộn!”
Bé gái che ngực, nhút nhát nói: “Chú chờ một chút, cháu đi lấy cho chú.”
Lương Cương run rẩy nép vào dưới mái hiên, chờ cô bé ra mở cửa.
Cô bé ở trên lầu một lúc, sau khi đi xuống đã thay quần áo, lấy khăn cuốn tóc lại nhưng lọn tóc vẫn còn đọng nước.
Cô bé mở cửa: “Chú chờ một chút, cháu đi tìm thử xem, không biết có không nữa…”
“Được, cháu tìm đi.”
Lương Cương đứng hút thuốc ở cửa, mặt mũi đầy nước mưa ông ta cũng không thèm để tâm. Ông ta híp mắt nhìn cô bé kia, gương mặt cô bé khá giống Hoàng Kiến Bân. Mà vừa nghĩ tới Hoàng Kiến Bân, ông ta lại hận tới nghiến răng.
Cô bé mặc váy ngủ rộng thùng thình màu trắng, phần sau lưng cũng là màu trắng nên khi hơi cúi xuống, lớp váy đã mau chóng dán vào người khiến thân thể nhỏ bé của cô hơi lộ ra. Ngay cả đồ lót bên trong là màu gì, có họa tiết thế nào cũng bị nhìn thấy rõ ràng.
Cái đùi trắng bóng, cánh tay cũng trắng trẻo như ngó sen, giọng nói chuyện vừa rồi của cô bé cũng mềm mềm mại mại.
Cô bé đang tìm đồ trong hộp dụng cụ: “Chú xem thử có phải cái này không?”
Lương Cương ngậm thuốc lá đi vào nhà, ông ta cầm lấy nhìn thử: “Có cái khác không, cỡ to hơn một chút.”
Cô bé lại xoay người tìm tiếp.
Mắt Lương Cương thoáng nhìn được cổ áo trễ xuống của cô bé, bên trong cô bé không mặc gì cả nên để lộ ra bộ ngực trắng nõn.
Đầu óc Lương Cương bị dụ dỗ tới dần mơ hồ, ông ta cắn đầu lọc thuốc mà suýt chút nữa cắn cả vào lưỡi.
Lương Cương: “Bố mẹ cháu đâu? Không có nhà à?”
“Không có ạ.”
“Trong nhà còn người lớn nào không?”
“Ông cháu đi đánh bài rồi.”
Khuôn mặt nhỏ bé ấy thật thanh tú, đôi mắt to, cái miệng nhỏ, cả người vừa tắm xong nên thơm tới ngào ngạt.
Gần đây Lương Cương không đi tìm gái, một là do không có tiền, hai là do nơi kia cũng làm ông ta bực bội. Tất cả đều xem thường ông ta, bởi tên Hoàng Kiến Bân khốn kiếp kia luôn đi nói bậy nói bạ khắp nơi.
Ông ta ngửi được hương thơm thì máu toàn thân đều sôi trào.
Cô bé tìm qua tìm lại rồi nói: “Chú ơi, không có cái khác đâu, chỉ có cái này thôi.”
Lương Cương dập tắt thuốc rồi cười hai tiếng.
Cô bé nhìn ông ta rồi lùi về phía sau một bước, giọng như sắp khóc: “Chú còn muốn mượn gì ạ?”
Lương Cương ném thước cuộn đi, sau đó tiến lên giữ đầu cô bé lại. Một tay ông ta bịt miệng cô, sau đó khiêng người cô lên đi vào gian phòng bên cạnh.
Nước mắt của cô bé chảy xuống, tiếng khóc có lớn hơn nữa cũng bị che thành tiếng nức nở.
“Không được… Cứu mạng… Không…”
Lương Cương hơi lỏng tay ra một chút cô bé đã kêu lên, ông ta hơi căng thẳng nhưng lại thấy rất kích thích. Tiếp đó ông ta đưa tay vả cô bé một cái: “Còn kêu nữa sẽ tát chết mày!”
Lương Cương ra tay rất nặng nên mặt cô bé mau chóng sưng lên.
Gian phòng bên cạnh là phòng ngày thường Hoàng Kiến Bân dùng để nghỉ ngơi. Ở đó có một ghế sofa, một TV và đối diện cửa là khung cửa sổ bằng kính.
Lương Cương đè cô bé xuống sofa rồi áp người lên. Cái miệng đầy mùi rượu của ông ta hôn xuống khiến cô bé phát buồn nôn.
“Mày ngoan một chút, không được kêu loạn. Nếu người khác biết rồi, mặt mũi bố mẹ mày cũng mất hết, rồi bọn họ sẽ không cần mày nữa đâu. Mày ngoan một chút thì tao sẽ nhẹ thôi. Tao cho mày biết, muốn trách thì phải trách cái miệng thối của thằng bố mày! Dám nói vợ tao ngủ với người khác phải không, vậy tao sẽ ngủ với con gái nó, giết chết nó!”
“Không được! Cứu mạng cứu mạng!” Cô bé nghe xong thì gào khóc, cực lực kêu tới khàn giọng.
Thật ra Lương Cương vẫn sợ hãi nên lại bịt chặt lấy miệng cô bé.
“Cmn mày còn kêu lên nữa, tao giết mày!”
Ông ta điên rồi, ánh mắt của ông ta khiến cô bé sợ hãi. Cô bé chỉ có thể khóc, khóc cầu xin ông ta, khóc đến nói không nên lời, khóc… đến toàn thân run rẩy.
Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, màn mưa như từng hạt ngọc trai đứt chỉ, cứ lộp bộp nặng nề rơi xuống mặt đất.
Lương Vi đứng ở cửa nhìn màn mưa, ống quần cô cũng bị nước mưa bắn lên.
Cô bỗng nhớ ra hình như hôm nay Lương Cương ra ngoài không mang áo mưa.
Cô nghĩ mãi rồi cũng nhớ được Lương Cương nói hôm nay sẽ tới nhà nào làm việc.
Đó là một nhà ở gần trường tiểu học Hồng Châu bị bỏ hoang. Ở đó cách nhà cô hơi xa, nhưng nếu đi xe đạp qua chắc chỉ mất khoảng 45 phút.
Có lẽ đội mưa đến đó sẽ mất thêm chút thời gian nữa.
Lương Vi vui vẻ lấy áo mưa, cô tự mặc áo mưa vào rồi đạp xe đi.
Cô hăng hái lao vào màn mưa, đi đưa áo mưa cho bố.