Đọc truyện Trảm Ác Tử – Chương 7: Đồ Ma Thập Nhị Trảm
“Chỉ dựa vào chút công phu này mà dám cản đường ta ư?”, Hoắc Phong khẽ nhếch mép.
Y phóng một chưởng thẳng vào thiết chùy trước mặt.
Chưởng phát như trọng đao bổ xuống làm thiết chùy lập tức vỡ nát.
Nam sơn ngưu thần có nằm mơ cũng không ngờ binh khí của mình có ngày bị người ta đánh nát, nhưng quả thực dưới một chường ấy, thiết chùy của gã đã bị phân làm tám mảnh.
Những mảnh vỡ dội lại về phía Triệu Đại Ngưu khiến hắn không kịp tránh né, chỉ trong sát na, cả tám mảnh vỡ ấy đã găm vào các yếu huyệt phần đầu và ngực của hắn.
Triệu Đại Ngưu thấy choáng váng đầu đầu óc rồi bất ngờ gục xuống.
Ngay lúc ấy thiết bút của Lưu lão tứ gần điểm lên huyệt Quyết âm du còn trường kiếm của Chu lão tam cũng sắp đâm vào huyệt Chí Thất.
Nhưng tà áo choàng rách rưới của Hoắc Phong dưới sự dẫn động bất ngờ bay lên như một bàn tay khổng lồ, lần lượt túm chặt từng binh khí.
Chu Thụ và Lưu Hoành Cư khiếp đảm cố gắng rút binh khí ra nhưng càng cố rút, thiết bút và trường kiếm lại càng bị cuốn chặt hơn.
Hoắc Phong nhân cơ hội đó tả hữu đồng xuất chưởng , thế như bài sơn đảo hải, đánh văng hai người Chu Thụ lên nóc miếu.
“ Ầm”, thân hình cả hai như quả đạn thăng thiên phá tan cả nóc miếu, từng viên ngói không chịu nổi sự va đập ấy vỡ nát rồi rơi xuống.
Thạch Nhất Lang thấy Trảm Ác Tử đấu với bốn người kia , trong lòng đã thầm kính phục.” lão nhị , xem hai chân của hắn kìa”, y vừa chỉ vừa nói, “ các đệ hớp lại cũng không thể làm hắn di chuyển dù là một ngón chân.”
Vân Hoán Thu lúc này đang vận khí trị thương, chưởng vừa rồi của Hoắc Phong đã làm tổn thương kỳ kinh bát mạch.
“ Chỉ cần y mạnh tay gơn chút nữa thì ta đã phải bổ mạng rồi”, y thầm nghĩ mà không khỏi lạnh sống lưng,” có tu luyện thêm ba mươi năm nữa ta cũng không thể địch lại y”.
Ba người Chu, Lưu , Triệu thì thương thê vô cùng thê thảm.
Triệu Đại Ngưu bất tỉnh, không gượng dậy được.
Chu Thụ và Lưu Hoành Cư thì thổ huyết tại chỗ , lục phủ ngũ tạng đều bị chán động cực mạnh.
Trông cả ba mặt mày trắng bệch như người đã chết.
Không kìm lòng được, Thạch Nhất Lang hét to:
‘Để ta bồi tiếp ngươi , Trảm Ác Tử!”
Nói xong lão vung trường đao lướt tới.
Hoắc Phong cũng không chậm trễ, Trảm ác đao lập tức xuất vỏ.
Một luồng tinh quang chợt lóe lên giữa miếu, kế đó tiếng binh khí giao kích vang lên.
Thạch Nhất Lang chém ra ba đao thì bị Tảm Ác Tử đẩy lùi về sau tới ba trượng.
Hoắc Phong cũng bị phản lực tác động nên cũng lùi một bước.Y cười hắc hắc
“ Khá khen cho “ Độc nhãn ma vương”, hai mươi năm rồi mà hùng phong năm nào vẫn không mất đi.
Thạch Nhất lang đáp lại:
“ Võ công của ngươi cũng tăng tiến rất nhiều”.
‘ Bạt đỉnh đao pháp của ngươi nếu sử ra trong miếu này thì uy lực đã giảm tới bốn phần, ta thắng cũng không vẻ vang gì, chi bằng ra ngoài kia quyết một trận,”
Lời nói ấy khiến Thạch Nhất Lang giật bắn cả mình, đao pháp mà y vừa sử ra quả thật là Bật Đỉnh đao, tuyệt học của Tây Sở Bá Vương.
Năm xưa, chỉ dựa vào bộ đao pháp này mà Hạng Vũ đã trảm sát không biết bao nhiêu võ tướng trên sa trường.
Hai chữ “ bạt đỉnh” là rút từ bốn chữ “ bạt sơn cử đỉnh” dùng để nói về sức mạnh của Hạng Vũ.
Sau khi Hạng Vũ tự vân ở Ô Giang, đao pháp này vẫn được lưu truyền ở đất Sở.
Thạch Nhất Lang vốn người ở đó, từ nhỏ đã theo học một danh gia về đao là Chí Cực chân nhân , sớm đã lĩnh hội hết tinh túy của đao pháp này.
Mặc dù Bạt đỉnh đao pháp uy lực bá liệt kinh người nhưng do chuyên sử dụng khi đang cưỡi ngựa nên một khi đã đem ra sử dụng là phải ở nơi rộng rãi.
Việc Trảm Ác Tử đề nghị thay đổi địa điểm giao chiến càng khiến thạch Nhất Lang bội phục.
Cả hai liền cầm binh khí bước ra ngoài miếu.
Lúc này trời bỗng đổ mưa.Những hạt mưa rơi xuống mỗi lúc một nhanh, chẳng mấy chốc cả hai đã ướt như chuột lột.
Tuy nhiên nhỡn giới của họ vẫn kiên định, sáng quắc.
Thạch Nhất Lang hét lên một tiếng rồi xông vào.
Trường đao trong tay lão quét ngang mặt đất mang theo một luồng kình phong ào ạt.
Đây chính là chiêu “ Bá mộng tảo thiên quân” , chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là đao ảnh , như là cuồng phong trên sa trường , liên miên bất tuyệt , hay ở chỗ kình lực mạnh mẽ liên hồi , chỉ là Thạch Nhất Lang không có tuấn mã để cưỡi nên đao chiêu không thể toàn bích như Hạng Vũ thời xưa.
Hoắc Phong thấy đao ảnh rợp trời như vậy liền nắm chắc bảo đao, sử ngay ra tuyệt học của bản thân “ Đồ ma thập nhị trảm”.
Đao quang như mũi kim thêu bé nhỏ xuyên qua đao ảnh mật khít , chớp mặt đã kề gần yết hầu của địch thủ.
Thấy hiểm chiêu , Thạch Nhất Lang vội xoay đao về đỡ.
Trường đao khá dài nên một khi xoay chuyển thì cán đao lại đâm về phía địch.
Thạch Nhất Lang thu đao về phòng thủ nhưng cũng đồng thời mở ra một thế công mới.
Đây chính là chiêu “ Phong vân lưu chuyển”.
Thấy đao pháp của địch nhân trong thủ có công , biến hóa đao đoan , Hoắc Phong ngầm khâm phục.
Nhưng dù gì Thạch Nhất Lang cũng từng là bại tướng dưới tay y, hơn nữa hai mươi năm dưới Ly Trần nhai đau phải là uổng phí, y được Văn Trí lão nhân chỉ giáo nên đao pháp đã tịnh tiến rất nhiều.
Hôm nay cho dù võ công của Thạch Nhất Lang có tiến bộ thế nào thì cũng khó mà địch lại y.
Chỉ thấy Hoắc Phong dùng chiêu “ Ác tức thị trảm” đánh ra.
Khoái đao vạch một đường dài trên mặt đất, đá sỏi dưới sự huy động của đao kình đã tạo thành một thanh thạch đao đâm tới.
Kỳ chiêu lâm môn, Thạch Nhất Lang chỉ biết chém bừa, bảo vệ môn hộ.
Bất chợt, lão nghe thấy tiếng gió sau lưng, đã cảm thấy đao sắp chạm vào áo, trong chớp mắt ấy liền xoay đao ra đỡ.
“Keng !Keng!Keng”, Hoắc Phong liền tiếp chém ba đao ép Thạch Nhất Lang phải thối lui bốn bước.
Thấy địch nhân ngày càng áp sát, Thạch Nhất Lang thầm kêu khổ.
Nguyên lộ đao pháp của lão vốn chỉ dùng trên lưng ngựa, khi đem ra dùng với cao thủ trên giang hồ thì kị nhất là cận chiến.
Ở trong tầm chém của đao hoặc xa hơn thì không sao nhưng nếu địch thủ tới quá gần thì thì trường đao trở thành đóng sắt vụn nặng nề khó sử dụng.
Thấy Trảm Ác Tử dùng đoản chế trường như vậy, lão liền nhảy về phía sau.
Chân vừa chạm vào cành cây gần đó, lão đã mượn lực lao tới sử ra chiêu” Nhất đao đoạt thiên hạ” bá liệt vô cùng.
Hoắc Phong chiết chiêu với lão đã nhiều, tự biết đây là chiêu mạnh nhất trong Bạt Đỉnh đao pháp, nhưng không vì thế mà y tránh né.
“ Đồ ma thập nhị trảm” gồm mười hai chiêu thì từ chiêu đầu tiên đến chiêu cuối cùng đều tấn công chứ không hề phòng thủ.
Đó là vì đao pháp thấm nhuần tinh thần chỉ tiến chứ không lùi trước cái ác.
Chỉ thấy Hoắc Phong múa đao thành một vòng tròn, ào một tiếng đã xuất một đao ra.
Đao chiêu lăng lệ cắt đứt từng hạt mua , phóng về phía Thạch Nhất Lang.
Đây là chiêu “ Tuyệt ác bất xá” , luận về biến hóa thì không bằng các chiêu khác nhưng về kình lực thì bạo liệt nhất.
Vì kình lực chỉ tập trung chém vào một điểm nên đao chiêu đơn giản ấy bỗng chốc trở thành một đao cực nhanh cực mạnh.
“Ầm,Ầm!”, hai luồng sực mạnh từ hai thanh đao chạm vào nhau khiến cả sườn núi chấn động.
Vân Hoán Thu dù đang trọng thương nhưng vẫn cố lao ra ngoài xem thắng bại thế nào.
Trong cơn mưa như trút nước ấy, y thấy hai cao thủ đứng im như hai pho tượng, không nói năng gì.Thanh trường đao của của Thạch lão đại thì bị đánh gãy nát.
Một sự khiếp sợ len lỏi trong tâm trí của y.
Đao của Trảm Ác Tử đã đưa lên, từ từ…trời vẫn mưa xối xả…hình bóng của hai người bỗng chốc nhòe đi nhưng ánh sáng từ mặt nạ ngọc của Trảm Ác Tử vẫn tỏa sáng…
*
******
Đêm xuân, tại một lầu nhỏ ven bờ Tây hồ, mưa vẫn rả rích rơi rơi.
Một nam nhân dáng to béo đang độc ẩm.
Hương rượu Mai Hoa tửu cứ tỏa ra ngào ngạt.
Trước mặt nam nhân ấy là một vò rượu đã mở sẵn nhưng y không uống mà để lại như dành cho ai đó.
Chẳng bao lâu kẻ mà y chờ đợi đã tới.
Đó là một nam nhân tóc trắng như tuyết.
Y thấy nam nhân đó liền vội khấu đầu.
Nhưng đôi tay của nam nhân kia đã túm lấy cổ áo của y, đồng thời bạch phát nam nhân ấy gằn lên trong cổ họng: “Chung Phú Thông”
Kẻ mà Hoắc Phong đang nắm cổ áo không ai khác chính là Chung Phú Thông- lâu chủ Phiêu Hương lâu.
Nhưng tại sao Hoắc Phong lại tìm hắn? Giũa Hai người có mối quan hệ gì?Kết quả trận chiến giữa Trảm Ác Tử và Thạch Nhất Lang ra sao?