Đọc truyện Trảm Ác Tử – Chương 19: Lai Lịch Của Quỷ Bà Bà
Hứa Phi thiếp đi khá lâu.
Lúc chàng tỉnh dậy ánh hòang hôn đã phủ kín cả một góc trời.
Trên mỏm đá cạnh bờ sông , quỷ bà bà đang tọa thiền vận công .Xen lẫn tíếng sóng gào thét trong gió, Hứa Phi nghe thấy lão bà ấy nói:
” Xú tiểu tử, ngươi tỉnh rồi sao? Vậy mà ta tưởng ngươi chết rồi chứ”
Hứa Phi cười nói:
“Bà bà , thương thế của người sao rồi?”
“Hừ, chỉ một chút vết thương này đâu có làm khó được ta”, quỷ bà bà cao giọng nói.
” Có điều lúc giao chiến với bọn sát thủ đó, ta đã vận công quá độ, kinh mạch bị tổn thương , trong vòng bốn mươi chín ngày không thể vận dụng được võ công”.
Nói đến đó,mụ cúi mặt khẽ thở dài.
HứaPhi nhìn thấy dáng vẻ ấy của quỷ bà bà , trong đầu chợt hiện về trận chiến kịch liệt đêm trước.
Lúc ấy qủa thật nguy cấp, mười ba tên huyết y nhân ấy võ công cao hơn chàng nhiều, may mà có thể giam chúng lại trong Vạn mai lâm viện.
Tuy rằng bây giờ có thể bình an nhưng ngày tháng sau này chắc chắn phải lưu lạc giang hồ, khó có thể sống nhàn tản như trước.
Hơn nữa bây giờ chàng lại trúng kịch độc của quỷ bà bà , mỗi ngày phải phục một viên thuốc giải.
Sau ba ngày nếu không có thuốc giải thật sự thì đến mùi vị của mĩ tửu như thế nào, Hứa Phi cũng không còn cơ hội để thưởng thức nữa.
Nghĩ tới lúc bị thứ độc dược ấy hành hạ, chàng tái cả mặt đi.
Hứa Phi nhìn quỷ bà bà rồi nói:
” Bà bà , người mà bà bà cần tìm họ Thạch phải không?”
Quỷ bà bà khẽ gật đầu nói:
” Trí nhớ của ngươi cũng tốt đấy, người ma ta cần tìm họ Thạch , biệt hiệu của hắn là Độc nhãn ma vương”.
HỨaPhi nghe vậy thóang sửng sốt, chàng liền hỏi tiếp:
“Bà bà , Độc nhãn ma vương chẳng phải là một trong Thập đại ma vương của Thiên Tà giáo sao?”
Quỷ bà bà mỉm cười,vẻ đầy cao ngạo nói:
“Ngươi cũng biết Thiên Tà giáo ư?”
Hứa Phi nói:
” Vãn bối từ nhỏ đã được nghe danh tiếng của Thiên tà giáo.
Hơn hai mươi năm trước , Thiên Tà giáo là đệ nhất giáo phái ở Tây Vực, giáo đồ thì có tới trên vạn người.
Đặc biệt dưới ngọc tọa của giáo chủ là Thập đại ma vương, bản lĩnh rất cao cường , không hề thua kém bất cứ một cao thủ nhất lưu nào ở Trung Nguyên.”
Quỷ bà bà cười lạnh nói:
“So với ta, Thập đại ma vương có là cái gì? Nhớ lại năm đó, ngọai trừ giáo chủ ,trên dưới Thiên Tà giáo đều kính sợ ta.”
Hứa Phi giật mình nói:
“Bà bà…người..người..là giáo đồ của Thiên Tà giáo?”
Quỷ bà bà đáp lại bằng một nụ cười đầy ngạo nghễ.
Mụ lim dim đôi mắt lại , đọan nói:
“Cho ngươi biết,ta vốn là thánh nữcủa Thiên Tà giáo.
Thập đại ma vương còn phải nghe lệnh của ta.”
Nghe đến đây, Hứa Phi không khỏi bàng hòang kinh hãi.
Có lí nào lão bà bà trước mặt y lại là thánh nữ của tà giáo? Cho dù là cách đây hai mươi năm, nhưng một vị thánh nữ quyền trên vạn người, có thể sai khiến “Thập đại ma vương” sao lại ra hình thù nửa người nửa ma thế này? Bấy nhiêu nghi vấn khiến Hứa Phi chóang váng, nhất thời không biết lí giải thế nào.
Quỷ bà bà vẫn tiếp tục nói:
“Thiên Tà giáo danh chấn võ lâm ba trăm năm, đáng tiếc giáo chủ tiền nhiệm lại bất tài vô tướng, không thể thực hiện đựoc di nguyện nhất thống giang hồ của Dịch đại giáo chủ năm xưa.
Thiên Tà giáo tuy mang danh là đệ nhất giáo phái trong trong thiên hạ rốt cuộc cũng chỉ là hữu danh vô thực.
Hai mươi mấy năm nay, giáo đồ thì tản mác khắp nơi, Thập đại ma vương thì chết chín chỉ còn một.
Không sao , chỉ còn lại một tên cũng được.
Ta nhất định phải trùng hưng bổn giáo.
Tuy nhiên tên Độc nhãn ma vương đó lại quy ẩn giang hồ.
Ta phải mất rất nhiều công sức mới biết hắn đang ở Hàng Châu này.
Ai ngờ lúctới nơi đây lại gặp tên đao khách đó…Ôi ,đúng là trời cao khéo trêu người, bây giờ lại gặp phải cảnh này”
Hứa Phi vội nói xen vào:
“Bà bà, người đừng lo.
Vãn bối nhất định sẽ tìm được Độc nhãn ma vương cho bà bà.”
Nhưng quỷ bà bà lại nói:
“Không , bây giờ chưa cần tìm hắn”
Hứa Phi tròn mắt hỏi:
” Bà bà tốn nhiều công sức để tìm Độc nhãn ma vương , sao bây giờ lại không tìm hắn nữa?”
Quỷ bà đưa tay xoa nhẹ lên nực rồi nói:
“Bây giờ ta không thể vận dụng đuợc võ công, có tìm hắn cũng vô dụng, hơn nữa kẻ thù của ta lại đang lùng sục khắp nơi, ta phải tìm một nơi an tòan để tĩnh dưỡng đã “
Hóa ra quỷ bà bà này cũng có kẻ thù , Hứa Phi thầm nghĩ trong bụng , không biết cao nhân nào lại có thể khiến quỷ bà bà lo lắng đến vậy.Chàng liền nói:
” Bà bà, kẻ thù củabà bà không biết là người nào?”
Quỷ bà chợt mở to mắt ra, từng tia máu giận dữnổi lên vô cùng đáng sợ.
Mụ nói :
“Kẻ thù của ta trên giang hồ thì rất nhiều nhưng ta không hề coi bọn chúng ra gì, ngọai trừ người ấy.
Chính ả đã cướp đi đi đứa con gái của ta, cũng chính ả đã khiến ta ra hình thù thế này.
Ngươi hãy nhớ cho kĩ, ả chính là Tịnh Nhật , chưởng môn phái Cửu Hoa”
Hóa ra cừu thù của quỷ bà bà là Tịnh Nhật sư thái của phái Cửu Hoa.
Hứa Phi chưa tùng gặp qua người này nhưng danh tiếng lẫy lừng của Cửu Hoa kiếm phái thì chàng đã biết từ lâu.
Tố Tâm tam thập cửu kiếm của phái của phái Cửu Hoa có thể xếp ngang hàng với Lưỡng Nghi Tinh Vân Kiếm của phái Võ Đang và Đàn Thoái Phong Linh Kiếm của phái Côn Luân, từ đó có thể thấy vị Tịnh Nhật sư thái này bản lĩnh cao cường thế nào.Quỷ bà bà lo sợ cũng không phải không có nguyên nhân.
Hứa Phi liền nói:
” Vậy để vãn bối tìm một nơi kín đáo cho bà bà”:
Quỷ bà bà nói:
“Tốt nhất là tìm một con thuyền.Ta đi đường thủy sẽ an tòan hơn nhiều “
Hứa Phi gật đầu cho là phải nhưng dồn Tiền Đương cuồn cuộn sóng nước truớc mặt, kiếm một con thuyền đâu có dễ.
Chàng loay hoay nhìn ra tứ phía cũng chỉ thấy mênh mông nứơc trắng, tịnh không một bóng thuyền nào.
Đột nhiên con Hắc Ngân Câu gần đó hí lên một tràng dài.
Chàng quay lại phía con tuấn mã thì nhìn thấy một con thuyền thấp thóang trong ánh tà dương.
Mặcdù thuyền chưa vào bờ nhưng tiếng của thuyền phu đã vang lên:
“Đông nam hình thắng
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường tự cổ phồn hoa.
Yên liễu hoạ kiều,
Phong liêm thuý mạc,
Sâm si thập vạn nhân gia.
Vân thụ nhiễu đê sa,
Nộ đào quyển sương tuyết,
Thiên tiệm vô nhai.
Thị liệt châu ky,
Hộ doanh la ỷ, cạnh hào xa.
Trùng hồ điệp hoàn thanh gia,
Hữu tam thu quế tử,
Thập lý hà hoa.
Khương quản lộng tình,
Lăng ca phiếm dạ,
Hy hy điếu tẩu liên oa.
Thiên kỵ ủng cao nha,
Thừa tuý thính tiêu cổ,
Ngâm thưởng yên hà.
Dị nhật đồ tương hảo cảnh,
Quy khứ phụng trì khoa.
“
(Đông nam hùng tráng,
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.
Liễu khói cầu sơn,
Màn xanh rèm gió,
Lô nhô mười vạn nóc nhà.
Cây quanh bãi mây mờ,
Sóng gầm tung tuyết trắng,
Hào rộng không bờ.
Chợ bày châu báu,
Nhà chật lụa là,
Đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la,
Có hoa sen mười dặm,
Hương quế ba thu.
Tạnh trời sáo thổi,
Thuyền đêm hát ca,
Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha.
Nghìn quân đứng dưới cờ,
Tiệc say nghe đàn sáo,
Thưởng thức yên hà.
Mai ngày vẽ nên tranh đẹp
,
Mang về triều điện khoe.)