Đọc truyện Trảm Ác Tử – Chương 10: Vật Quy Nguyên Chủ
Những cơn gió mát bên mặt hồ thổi vào từng đợt khiến Hoắc Phong tỉnh giấc.
Y lặng nghe tiếng mái chèo khua sóng trong buổi sớm, tiếng chim oanh ríu rít trong những rặng liễu ven hồ, tâm trí thật là yên bình.
Dường như đã có lúc y muốn quy ẩn, sống cuộc đời tiêu dao tự tại.
Tiếc thay , người xưa đã bỏ đi, thành ra mộng ước nay chỉ là những ảo ảnh hư vô.
Quá khứ, đối với y tựa như dải lụa mảnh nhiều màu sắc, lấp lánh với bao điều tốt đẹp.
” Vậy ra hiện tại này quá phũ phàng ư?”, Hoắc Phong thầm nghĩ, “như vậy liệu có công bằng không?”
Y toan đứng dậy thì Chung Phú Thông đã bước tới:
“ Chủ nhân , người đã thức dậy rồi!”
Hoắc Phong uể oải đáp lại:
“ Có chuyện gì vậy?”
Chung lâu chủ lấy ra trong túi áo một tờ giấy mầu đỏ,” Chủ nhân, người đã bao giờ nhìn thấy vật này chưa?”
Hoắc Phong định thần nhìn kĩ, đó là một tờ giấy bình thường, trong đó viết một chữ ‘huyết “ bằng mực đen.
“ Đây là…” , Hoắc Phong cố gắng lục lọi trong trí nhớ, dường như giữa y và tờ giấy viết chữ ‘huyết” này không có bất cứ mối liên hệ nào.
“ Ta chưa từng thấy vật này, tại sao ngươi lại đưa nó cho ta?”
Chung Phú Thông khẽ nhún vai “ Đây là huyết thư của Huyết Vũ lâu, chắc chủ nhân cũng đã nghe kể về tổ chức sát thủ này rồi chứ?”
Hoắc Phong như sực tỉnh, “Huyết Vũ lâu…đó chẳng phải là bọn sát thủ từng hoành hành võ lâm một thời đó sao?”
Cách đây nhiều năm về trước, trên giang hồ xuất hiện một bọn sát thủ tên là “Huyết Vũ Lâu”, chỉ cần người thuê chịu bỏ ra số ngân lượng cực lớn thì cho dù là nhân vật nào trong võ lâm, Huyết sát thủ cũng sẽ lấy mạng cho bằng được.
Sau khi hạ thủ, bọn
chúng huyết thư ở hiện trường để công khai danh tính của mình.Nghe đồn, thái sư đương triều lúc ấy cũng bị lấy thủ cấp ngay trong kinh thành.
Có thể hành sự ngay dưới chân thiên tử , bản lĩnh của Huyết sát thủ không phải tầm thường.
Nhưng năm xưa chính Trảm Ác Tử đã xông vào tận xào huyệt, một đao giết sạch bọn sát thủ ấy cơ mà?
“ Ân sư từng nói Trảm Ác Tử đời thứ hai đã quét sạch Huyết Vũ lâu rồi.
Tại sao huyết thư lại ở trên tay ngươi?”
Chung Phú Thông nói:
“ Đích thực Trảm Ác Tử đời thứ hai đã giết không chừa một tên Huyết sát thủ nào, nhưng không hiểu sao mấy tháng gần đây trên giang hồ lại nổi lên một bọn sát thủ hành xử giống hệt tác phong của Huyết Vũ Lâu?”
Hoắc Phong cười nói”
“ Thật Vậy sao? Biết đâu bọn sát thủ này bắt chước Huyết sát thủ?”
Chung Phú Thông nghiêm giọng: “ Ngoài huyết thư, bọn chúng còn để lại một thứ…”
‘ Thứ gì vậy? Ngươi làm ta tò mò rồi đó .”
Chung Phú Thông hơi nheo mắt lại, đoạn y lấy ra một tấm da người, trên đó có in hình một bàn tay màu đỏ,” Bọn chúng cũng biết sử dụng “ Huyết ấn mê tâm chưởng”.
Huyết ấn mê tâm chưởng vốn là độc chiêu lừng danh thiên hạ của Huyết sát thủ.
Vô số cao thủ võ lâm đã chết chính bởi chưởng pháp ấy.
Một số kẻ may mắn sống sót nhưng cũng phát bệnh cuồng rồi không quá nửa năm sau cũng chết.
Đáng sợ là chưởng pháp ấy chỉ để lại một vết bầm hình bàn tay ở nơi phát chưởng , còn cơ thể của nạn nhân thì không có dấu hiệu tổn thương gì, nhưng lục phủ ngũ tạng thì dần dần bị hủy hoại.
Sau khi Huyết Vũ Lâu bị tiêu diệt, công phu này cũng thất truyền từ đó.
“ Nạn nhân của bọn sát thủ đó là ai?” Hoắc Phong hỏi, trong lòng y chợt có một dự cảm không lành.
“ Mấy tháng trước , Bát tí tiên viên Nghiêm Tuấn và Bất tiếu hiệp Vưu Xuân Quân đều bị chúng giết.
Gần đây nhất cả gia đình Linh thương Vi Bộ đều bị ám hại.
Có một điểm chung là nạn nhân của Huyết sát thủ đều cực kì giàu có nhưng chúng không hề đụng tới tài sản của họ.”
Hoắc Phong vắt óc suy nghĩ:
“Huyết sát thủ chuyên đi giết thuê, bản chất vốn đã hám tiền của, nhưng tại sao chúng không thừa cơ mà lấy đi tiền bạc của nạn nhân, liệu bọn chúng giết Ngườivì tiền hay vì lý do khác?”
Đang mải suy nghĩ thì một thanh âm chói tai vọng đến cát ngang dòng suy nghĩ của của Hoắc Phong.
Thanh âm đó vọng đến từ Phiêu Hương lâu.
Nguyên tiểu lâu mà Hoắc Phong và Chung Phú Thông đang đứng nằm liền kề với Phiêu Hương lầu, nên có thể nghe được mọi âm thanh từ đó.
Tiếng ồn ào chợt nổi lên, mỗi lúc một to, hai người Hoắc , Chung liền bước vào xem chuyện gì đã xảy ra.
Vừa đến thì đã tháy Lý Thư Yến đang lớn tiếng quát tháo:
“ Tửu lâu mà không bán rượu thì mở làm gì, chi bằng đóng cửa quách cho rồi.”
Viên tiểu nhị đứng đối diện khúm núm thưa:
“ Cô nương, quả thực là Mai hoa tửu của bổn lâu đã hết nhẵn, nếu cô nương muốn uống thì xin mời sang tửu điếm khác.”
Hóa ra Lý tiểu thư này đi mua rượu, cả Hàng Châu này tửu điếm thì nhiều nhưng rốt lại chỉ có Mai hoa tửu của Phiêu hương lầu là ngon nhất.
Ai dè, số rượu ở đó phần bị Hoắc Phong uống, phần bị bể nát trong trận tỉ võ giữa Hứa Phi và Triệu Đại Ngưu hôm qua, thành ra lúc Thư Yến đến mua thì đã hết sạch.
Nếu là người khác có lẽ đã bỏ qua, nhưng Thư Yến từ bé đã được nuông chiều nên không coi ai ra gì, lớn tiếng đòi mua cho được.
“ Ta muốn uống rượu của chính Phiêu hương lâu, hay là các ngươi chê ta ít tiền, coi khinh nữ nhi “
Một tiểu nhị khác chạy lại nói:
“ Đã bảo không bán là không bán, sao thiên hạ lại có kẻ không biết điều như cô nương nhỉ?”
Nào ngờ Thư Yến giáng ngay cho hắn một cái tát cực mạnh.
“ To gan, dám bảo bổn cô nương không biết điều hả?”
Thấy Thư Yến vô cớ đánh người, đám tiểu nhị hò nhau xông vào quyết ăn thua đủ.
Tiểu cô nương này thấy khó không lui lại còn kênh kiệu đáp :
“ Lại đây, xem thử đám tiểu nhị các ngươi có bản lĩnh gì?”
Chỉ thấy hình bóng Lý Thư Yến thoắt ẩn thoắt hiện , lúc tung chưởng lúc phóng cước, chớp mắt đã làm vài tên tiểu nhị ngã bổ chửng.
Chợt một tên cầm đòn gánh bổ tới.
Thư Yến vội xoay người gạt đỡ đồng thời xuất trảo nhằm yết hầu của hắn mà phóng.
Trảo phong mãnh liệt quét vào mặt viên tiểu nhị, khiến da mặt hắn đau rát.
Trong khoảnh khắc ấy, một bàn tay cứng như thép nguội đã chụp chặt trảo của Thư Yến, ngăn không cho cô phát kình.
“ Thiết long thần trảo, cô nương ra tay e hơi tàn độc đó”, Hoắc Phong lạnh lùng đáp.
Lý tiểu thư cố sực giãy giụa nhưng vô ích, tay phải của cô đã bị túm chặt, không cựa quậy được.
Cô nhìn bạch phát nam nhân đang túm lấy tay mình mà không khỏi kinh sợ.
Thiết long thần trảo vốn là công phu đắc ý của bang chủ Cái bang Ngô Chính Liêm.
Lý Thư Yến nhờ vào mối giao tình của cha nên mới học được một thế “ Long dược cửu tiêu”.
một khi đã xuất thì địch thủ chỉ có thể đỡ chứ không chống lại được.
Nào ngờ bạch phát nam nhân này chỉ dùng một tay đã có thể khóa chặt long trảo, rõ ràng võ công cao hơn Thư yến rất nhiều.
“ Ngươi ..
mau buông tay ta « , Thư Yến yếu ớt kêu lên, nàng cảm thấy cánh tay mình như sắp gãy đến nơi.
Nhưng Hoắc Phong như không nghe thấy tiếp tục nói:
“ Không ngờ Ngô bang chủ lại có một đồ đệ ngang ngược thế này…”, chưa dứt lời, y đã thấy một gió lạnh thổi vào huyệt Nginh hương, thì ra tay phải của Thư Yến đã bị túm chặt nhưng tay trái vẫn được tự do nên đã dùng chỉ tấn công.
Nhưng một chỉ này đâu làm khó được Hoắc Phong, y lập tức xoay chưởng , vừa đẩy vừa kéo, hất Lý Thư Yến Ngã nhào.
Trong thâm tâm thì thầm khen ngợi: “ Chỉ pháp nhenh lẹ dứt khoát này đúng là Vô ảnh chỉ của phái Cửu Hoa, không ngờ tiểu cô nương này lại luyện thành thục tuyệt kĩ ấy.”
Thấy Thư Yến ngã lăn kềnh, mấy tên tiểu nhị lúc nãy bị dính đòn kêu lên vui sướng.
Thư Yến xoa người , cười nhát ma với Hoắc Phong:
“ Ngươi cũng biết chút võ công đó, hôm nay bổn cô nương không muốn đùa với ngươi nữa, ta đi đây.”
Nói xong nàng phi thân khỏi tửu lâu , thân pháp đẹp tựa như một bông hoa bay trong gió.
Hoắc Phong chợt thấy động tâm niệm, thấy tay cầm phả một vật mềm mềm , nhìn lại thì đó một chiếc khăn tay.
“ A”, y kêu to một tiếng , thì ra trên khăn có viết một bài thơ.
Y đọc từng câu từng chữ trong bài thơ mà không giấu nổi xúc động:
“Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.[1]”
Đây là bài thơ “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” của Tô Thức đời Tống, chính tay y đã viết tặng cho Minh Nguyệt.
Lúc nãy xoay chưởng hất Thư Yến, vô tình khăn tay này đã bay vào tay y.
“ Sao nó …lại ở trên người cô nương ấy?”