Đọc truyện Trâm 4: Chim Liền Cánh – Chương 54: Vĩ Thanh: Một đời bình an (2)
“Ừm…” Chu Tử Tần gật đầu, nhưng chẳng mấy chốc đã lộ vẻ trầm tư, “Vậy chức tổng bổ đầu quận Thục của ta, vẫn còn hiệu lực chứ?”
“Chuyện đó đương nhiên, Tử Tần là mệnh quan triều đình được tiên hoàng khâm điểm cơ mà.” Lý Thư Bạch nghĩ ngợi rồi hạ giọng nói thêm, “Sau khi quay về, nhớ dặn lệnh tôn chóng cắt đứt quan hệ với Phạm Ứng Tích đi.”
“Hả?” Chu Tử Tần mở to mắt.
“Trước đây lúc Tử Hà ở Thục, dân chúng đã căm ghét cha con họ Phạm lắm rồi, tiếc rằng Hoàng sứ quân nỗ lực suốt mấy năm vẫn không đánh đổ được hắn, trái lại còn bị hắn hãm hại, mượn đao giết người, khiến Tử Hà cũng phải tội oan, bôn ba lưu lạc. Giờ ta phải thay cả nhà nàng trút giận.”
Hoàng Tử Hà gật đầu nhoẻn cười với y.
Chu Tử Tần hào hứng ra mặt: “Thật à? Khi nào chiếu lệnh ban xuống?”
“Không lâu đâu, dặn lệnh tôn liều liệu thu xếp đi.”
“Ai sẽ kế nhiệm ông ta?”
“Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là Cảnh Hữu sẽ là giám quân. ” Hoàng Tử Hà nháy mắt với gã.
“Cảnh Hữu công công à! Tốt quá, người quen thì dễ làm việc hơn! Về sau khi nào bị cha mắng là hoang đường xằng bậy, ta có người nói đỡ rồi!” Rồi như sực nhớ ra, gã lại hỏi: “À phải, mồng sáu các vị thành thân thật à? Tôi nên chuẩn bị quà mừng gì đây nhỉ?”
Hoàng Tử Hà nhăn mặt: “Cái gì cũng được, nhưng đừng là người đồng lần trước nhé.”
“Hiểu rồi.” Chu Tử Tần nghiêm trang gật đầu, “Ta còn người gỗ cao cấp hơn kia, tách rời được cả não ra, tặng cho con tương lai của hai người là hay nhất…” Chưa nói dứt câu, Địch Ác đã tung vó đá hậu Tiểu Nhị, khiến Chu Tử Tần sợ hãi hét lớn, Tiểu Nhị cũng giật bắn mình chồm lên chạy thẳng. Chật vật mãi không sao ghìm được nó, Chu Tử Tần tức tối gào to: “Quỳ vương điện hạ, tôi trông thấy rồi đấy nhé, rõ ràng là gia cố tình làm! Ối ối… tránh ra tránh ra tránh raaaaaaaa.” Chưa nói dứt câu, giữa đám gà bay chó chạy phía trước chợt nhảy ra một con chó, chồm lên lao thẳng về phía Chu Tử Tần, cắn chặt gấu áo gã. Răng con chó này rất sắc, nghiến cũng rất chặt, bị Tiểu Nhị kéo lê gần nửa dặm vẫn không chịu buông ra.
Khi Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đuổi đến nơi thì thấy Chu Tử Tần đang nhảy chồm chồm giữa đường, ra sức giật vạt áo khỏi miệng con chó: “Khốn kiếp, mau buông ra! Buông ra…”
Hoàng Tử Hà ghìm cương trừng mắt với Lý Thư Bạch rồi vội vã quay hỏi Chu Tử Tần: “Tử Tần không sao…” Chưa dứt câu, cô đã chớp mắt ngạc nhiên gọi: “Phú Quý ư?”
“Phú Quý?” Chẳng đợi Chu Tử Tần kịp định thần, con chó nọ đã buông gã ra, vẫy đuôi mừng rỡ chạy về phía Hoàng Tử Hà, sủa inh ỏi chào.
Hoàng Tử Hà nhảy xuống ngựa xoa đầu nó cười hỏi: “Có phải Phú Quý giận Tử Tần không nhận ra mày nên mới cắn Tử Tần không?”
“Không phải, là tôi bảo nó cắn đấy!” Một cô gái từ bên cạnh bước ra, quắc mắt cắt lời cô.
Hoàng Tử Hà ngoái lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp da trắng như tuyết, hai má đỏ bừng vì giận dữ, thoạt nhìn như đóa dâm bụt kiều diễm.
Nước da không tì vết đáng ngưỡng mộ ấy khiến Hoàng Tử Hà nghĩ ngay đến đất Thục bốn mùa tràn ngập sương giăng, ngây người kinh ngạc hỏi: “Nhị cô nương ư?”
Chu Tử Tần xách vạt áo bị Phú Quý cắn rách hớt hải chạy đến, vừa trông thấy Nhị cô nương đã giật bắn mình: “Nàng nàng nàng… Sao nàng lại đến đây?”
Nhị cô nương quay sang trừng mắt với gã: “Bổ đầu đụt, còn hỏi nữa à? Sau khi biết gia đình cho chàng đính hôn với ta, chàng hối hả cuốn gói chạy đến đây trốn, bỏ lại ta ở Thành Đô làm trò cười cho mọi người!”
Bị cô lườm, Chu Tử Tần bất giác đỏ bừng hai má, vội giơ tay che mặt lắp bắp: “Vậy… vậy nàng lặn lội nghìn dặm đến đây, định làm gì hả?”
“Ta muốn làm gì hả? Ta tới báo thù, ta dẫn Phú Quý đến cắn chàng!” Nhị cô nương gầm lên ngay giữa đường.
Chẳng biết Nhị cô nương cho Phú Quý ăn bao nhiêu thịt, khiến nó ngoan ngoãn đầu quân cho cô ta, trở thành một con chó chỉ đâu cắn đấy. Thấy Chu Tử Tần bị Phú Quý đuổi chạy tóe khói khắp đường, Hoàng Tử Hà bất lực phủi bụi bặm trên người rồi cười bảo Nhị cô nương: “Lần sau rảnh, mời cô nương và Tử Tần tới phủ Quỳ chơi.”
“Được.” Nhị cô nương hành lễ với hai người rồi quay sang lườm Chu Tử Tần, vẫy vẫy tay.
Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà thấy chết không cứu, thong dong quay đầu ngựa về phủ.
Nắng xuân rực rỡ, hoa nở khắp thành. Hai người cũng lỏng dây cương, giẫm lên lớp lớp hoa rơi mà về.
“Tháng sau chúng ta thành thân, cũng là lúc mẫu đơn nở rộ.”
“Ngắm xong mẫu đơn thì lên đường nhé.” Lý Thư Bạch cười hỏi cô: “Đi đâu trước đây?”
“Tháng Ba hoa khói châu Dương xuôi dòng, thiếp nghĩ tháng Tư cũng hay.”
“Nhắc tới Dương Châu, ta lại nhớ ra một chuyện. Sau khi Vương hoàng hậu bị giam lỏng trong hành cung, ta từng đến thăm. Bọn Trường Linh Trường Khánh vẫn đi theo hoàng hậu, kể rằng lúc điên cuồng, bà ta chỉ nhắc đến Tuyết Sắc, ngày đêm khóc lóc, không thể ngủ yên.”
Hoàng Tử Hà ngạc nhiên nhận xét: “Thực không ngờ hoàng hậu giết người vô số, tay vấy máu tươi, cuối cùng trúng độc A Già Thập Niết, lại chỉ canh cánh chuyện đó.”
“Đúng thế. Vương hoàng hậu tàn độc mưu mô, thản nhiên làm việc ác, không mảy may hối hận. Trong lòng bà ta, chỉ canh cánh mỗi cái chết của con gái mà thôi.” Lý Thư Bạch thở dài, “Bấy giờ ta đã trả thanh đoản kiếm của Võ hậu cho Vương hoàng hậu, dù sao đây cũng là vật của Vân Thiều Uyển bọn họ. Nhưng bà ta từ chối, nhờ ta nếu có cơ hội thì sai người đem vật này về Vân Thiều Uyển ở Dương Châu. Tuy các chị em ở đó đã tản mác hết cả, nhưng dẫu gì thời trẻ họ cũng từng ảo tưởng coi đó là nơi che mưa chắn gió.”
“Vậy chúng ta đi Dương Châu đi, tiện thể trả nó lại cho Vân Thiều Uyển. Thiếp vẫn luôn muốn xem các mỹ nhân tuyệt sắc nhiều như mây ở đó.” Hoàng Tử Hà cười nói, “Cũng muốn đi khắp thiên hạ ngắm hết cảnh đẹp, gặp đủ mọi hạng người.”
Lý Thư Bạch quay đầu nhìn các phường trong thành Trường An phía trước, những phố xá phường chợ này, kinh thành mà nhắm mắt y cũng thuộc làu này, giờ lại khiến y chán ngán: “Ta cứ tưởng chỉ mình mình không thích ở lại trong kinh.”
“Có ai thích đâu? Ở lại đây, chúng ta lại phải mưu tính đấu đá, lao lực tranh dành.” Hoàng Tử Hà thở dài: “Xem ra đương kim thánh thượng cũng chẳng phải minh quân, thiếp thấy chung quy thiên hạ khó mà thái bình được.”
Lý Thư Bạch gật đầu: “Phải, tuy sau khi tiên hoàng qua đời, trong triều đã đổi một loạt người, đa phần là nghiêng về ta, nhưng tiểu hoàng đế sẽ dần trưởng thành, càng ngày càng nghi kỵ ta, tới lúc đó việc triều đình ủng hộ ta chỉ càng khiến bệ hạ bất mãn. Ta cũng chẳng muốn phải dốc hết sức lực, thận trọng từng tí để rồi cuối cùng rơi vào kết cục lúc trước nữa.”
“Nên chúng ta cùng đi thôi. Mai danh ẩn tích, đi ngắm mưa xuân Giang Nam, rồi lại đi xem chân trời góc biển. Thiên hạ rộng lớn, người hay chuyện lạ xem không hết được, cứ thế sống vui vẻ cả đời.” Hoàng Tử Hà ngoái lại nhoẻn cười với y, “Có lẽ mấy chục năm nữa chúng ta quay về Trường An xem, nếu hợp để dưỡng già thì ở lại cũng được.”
Lý Thư Bạch khẽ gật đầu, hai người sánh vai đi tiếp. Phía trước là một cội hoa lê nở rộ, quá nửa thân cây vươn ra ngoài tường, cánh hoa đỏ thắm như lụa mỏng, lả tả rụng đầy đất. Hai người đi đến, không hẹn mà cùng ghìm cương đứng dưới cội hoa.
“Lúc đi gia có đem theo con cá nhỏ không?”
“Không, ta trả lại nó cho Vương Tông Thực rồi.” Lý Thư Bạch ngẩng lên, mặc cho gió thổi cánh hoa rụng xuống đầy người, “Ông ta biết cách chăm sóc A Già Thập Niết hơn ta, huống hồ giờ đã từ quan quy ẩn, non xanh nước biếc hợp với bầy cá hơn là thành thị phồn hoa.”
“Thực không ngờ người thao túng cả ba triều vua như Vương Tông Thực vẫn có thể yên ổn rút lui.” Lý Thư Bạch ngoái lại nhìn cô nói khẽ: “Sau khi đi, ông ta có để lại cho nàng một món quà.”
“Căn nhà họ Vương đó ư? Nhà đó rất đẹp, cũng rất ổn, nhưng… thiếp không cần.” Hoàng Tử Hà lắc đầu, “Giống như hành lang bày đầy bể cá ấy, rất tinh xảo đẹp đẽ, nhưng cũng lạnh lẽo thâm u vô cùng.”
“Vương Tông Thực nói nàng muốn hay không cũng chẳng sao, ông ta đã để A Trạch lại đó đợi nàng rồi. Đương nhiên thiếu niên nọ cũng đã thành câm điếc, như tất cả mọi người hầu ở đó.”
Hoàng Tử Hà nghe mà sởn cả gai ốc, nắng xuân hoa đẹp đều nhợt nhạt hẳn đi. Cô run rẩy nhận xét: “Xem ra A Trạch đúng là người tiên hoàng phái đến bên cạnh Vương Tông Thực.”
“Ừm, thế nên người như Vương Tông Thục mới thật sự có thể thành công, đúng không?” Nói đoạn, Lý Thư Bạch cười, “Đến giờ ta vẫn còn thắc mắc, tại sao khi đã quyết dồn ta vào chỗ chết, người thận trọng như Vương Tông Thực lại cho phép Vương Uẩn đi tìm nàng, hoãn việc về Thục lại? Rõ ràng ông ta nên án binh bất động mới phải.”
“Ai mà biết được.” Nói tới đây, Hoàng Tử Hà lại trầm ngâm, “Ít ra ông ta không hạ độc A Già Thập Niết với gia, vậy đã là ân nhân lớn nhất của thiếp rồi. Tiếc rằng ông ta từng nhúng vào việc soán đoạt ngôi vị, tội không thể tha.”
“Lúc đi, ông ta tới phủ Quỳ bái biệt, cũng nhắc tới chuyện này. Thực ra Vương Tông Thực tuy thuộc ngành thứ họ Vương, nhưng chỉ là họ hàng xa, thuở nhỏ cũng chẳng coi trọng gia tộc cho lắm. Sở dĩ ông ta chịu dốc sức giúp nhà họ Vương phò trợ tiên hoàng, là vì ông ta hận phụ hoàng ta thôi.” Lý Thư Bạch chìa tay ra nhẹ nhàng hứng lấy một cánh hoa rơi, thản nhiên kể.
“Hôm gia sai người làm bánh anh đào cho thiếp ấy ư? “
Y gật đầu thở dài: “Ừm, Vương Tông Thực biếu một làn anh đào ở Ly Sơn mới chuyển đến.”
“Thực ra, Vương công công chăm sóc thiếp rất chu đáo.” Hoàng Tử Hà lặng lẽ cúi đầu, “Thiếp chỉ không hiểu, vì sao ông ta lại hận Tuyên Tông hoàng đế. Theo thiếp biết, Tuyên Tông rất tin tưởng ông ta, hơn hai mươi tuổi đã cho nắm giữ quân Thần Sách, có thể nói là xưa nay hiếm.”
“Như ta từng kể với nàng đấy, xưa nay ta đâu qua lại gì với Vương Tông Thực. Nhưng dù sao cũng là hoạn quan có ảnh hưởng lớn trong triều, sao ta có thể không điều tra nguồn gốc được?” Lý Thư Bạch khẽ vung tay, để cánh hoa trong lòng bàn tay theo gió bay đi, “Thời trẻ ông ta có một người thanh mai trúc mã, con của hộ trồng anh đào nổi tiếng nhất dưới chân Ly Sơn.” Hoàng Tử Hà kinh ngạc tròn mắt, im lặng lắng nghe. “Sau khi bị bắt, ông ta bị cung hình, cô gái đó đã chính tay làm cho ông ta một đôi bánh anh đào, tiễn ông ta lên đường.”
“Giờ bà ta đâu?” Thấy y không kể tiếp, Hoàng Tử Hà hỏi gặng.
Lý Thư Bạch trầm ngâm nhìn cô: “Ai mà biết được. Đương nhiên đã làm mẹ, sinh rất nhiều con, có lẽ còn lên chức bà rồi cũng nên. Vương Tông Thực đời này coi như vô duyên với bà ta. Tất cả chỉ vì nhà ông ta bị liên lụy vào một vụ án cũ từ nhiều năm trước mà phụ hoàng ta đã tùy tiện phán bừa, xử lý cả nhà họ.”
Thế nên Vương Tông Thực vào cung nhiều năm, kính cẩn hầu hạ Tuyên Tông hoàng đế, đồng thời cũng giữ miệng kín bưng, chôn vùi mọi chuyện trong lòng.
Thế nên hằng năm ông ta đều bắt Ly Sơn đưa anh đào đến, khăng khăng không chịu lãng quên tất cả những thứ từng nằm trong tầm tay với năm xưa, nhưng đã vĩnh viễn đánh mất.
Hoàng Tử Hà buồn bã lắc đầu: “Đừng nhắc tới ông ta nữa, dù gì tất cả mưa gió cũng qua rồi. Hy vọng Vương công công được như nguyện, kiếp sau làm một con cá vô tri vô giác.”
Lý Thư Bạch gật đầu. Gió nhẹ dần nổi lên, hoa bay phấp phới, hai người ngồi trên ngựa nhìn nhau không nói.
Địch Ác và Na Phất Sa song song thả bước, cọ cổ vào nhau. Hai con ngựa xáp lại gần, hai người cũng càng lúc càng gần hơn.
Đúng lúc hai con ngựa sắp lướt qua nhau, Lý Thư Bạch bỗng giơ tay ôm choàng lấy eo Hoàng Tử Hà, bế bổng cô lên.
Hoàng Tử Hà ngồi vắt ngang mình Địch Ác, quay sang nhìn y, vừa ngượng ngùng vừa bất lực: “Làm thiếp giật cả mình.”
“Trước đây toàn lướt qua nhau như thế, lần này ta không buông ra nữa đâu.” Y ôm lấy eo cô, tì cằm lên vai.
Cây trâm y tặng cô khẽ chạm vào tai. Lý Thư Bạch bất giác mỉm cười, ấn vào hoa văn cỏ lá cuốn, chỉ nghe cạch một tiếng, trâm ngọc bên trong đã bị y rút ra.
Lý Thư Bạch giơ trâm ngọc lên trước nắng, hỏi cô: “Nàng có để ý dòng chữ trên này không?”
Hoàng Tử Hà kinh ngạc: “Chữ à?” Y giơ cây trâm ngang tầm mắt nàng.
Dưới ánh nắng phản chiếu, một hàng chữ hiện ra trên thân trâm, mảnh như sợi tóc, nhỏ khó nhìn ra nổi.
Thương nhớ trong lòng, ngày nào nguôi được.
Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng đón lấy cây trâm, nhìn kỹ hàng chữ bên trên rồi hỏi: “Cây trâm này sau khi gia tặng không lúc nào rời khỏi thiếp, gia khắc chữ lên lúc nào vậy?”
Lý Thư Bạch không đáp, chỉ cười nhìn cô. Sau lưng họ là hoa bay rực rỡ, những cánh hoa rụng chẳng chờ gió thổi, lả tả đậu xuống khắp đầu mình hai người.
Hoàng Tử Hà sực hiểu ra, chỉ có thể là khi y tặng cây trâm này cho mình.
Rất lâu rất lâu về trước, y còn lạnh lùng hờ hững với cô.
Thì ra, y đã tặng câu này cho cô từ lâu như thế.
Lý Thư Bạch cười ôm chặt lấy cô từ đằng sau: “Ngốc nghếch. Lúc tặng nó cho nàng, ta đã bảo nàng thử dùng trước mặt ta xem, bấy giờ cứ tưởng nàng sẽ phát hiện ra. Ai ngờ đến tận bây giờ vẫn không biết, còn để ta phải bảo.”
“Thiếp… Thiếp lúc rảnh rỗi đâu có lấy ra xem, lúc lấy ra lại đều đang bận bịu căng thẳng, làm sao để ý thấy hàng chữ mảnh như sợi tóc này chứ…” Hai má cô đỏ hồng, gương mặt nóng bừng lên.
Xung quanh vắng lặng như tờ, cội hoa phủ trùm lên đôi bóng họ, mọi thứ bên ngoài đều im phắc, hai người chỉ còn nghe thấy tiếng thở của nhau. Tim Hoàng Tử Hà đập thình thịch, nhưng dần cảm nhận được sự vững vàng từ lồng ngực bao bọc quanh mình, hai má cô cũng dần dần bớt đỏ, se sẽ thở hắt ra rồi nhẹ nhàng đặt tay lên đôi tay đang ôm lấy mình.
Cả hai lặng im bất động, ngồi trên lưng ngựa ngắm những đóa hoa rơi lả tả.
Kiếp người vô hạn, trời đất mênh mang. Chín châu bốn bể, còn vô số hoa đẹp đợi họ dong ngựa tới ngắm; đời dài trăm năm, còn tháng ngày dằng dặc đợi họ nắm tay cùng qua.
Giống như lúc này vậy, họ ôm lấy nhau dưới cội hoa, cuối cùng cũng tìm thấy khoảnh khắc đẹp đẽ mà bình yên nhất, tại nơi phồn hoa nhất thế gian này.
Trường An, một đời bình an.