Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 29: Bóng đen thấp thoáng (2)


Đọc truyện Trâm 4: Chim Liền Cánh – Chương 29: Bóng đen thấp thoáng (2)

Thực lực chênh lệch quá xa, trong trời đất này, còn ai cứu vớt được y, còn ai xốc lại được sơn hà, vá víu lại nhật nguyệt?

Áp lực nặng nề không chừa cho mảy may hy vọng, khiến ngực cô đau như cắt, hơi thở dồn dập. Bàn tay cầm bình lưu ly của cô run rẩy, con cá bên trong hốt hoảng, tung mình nhảy lên khỏi mặt nước.

Sợ làm đổ cá ra sàn, Hoàng Tử Hà gắng nén run, đặt chiếc bình xuống bàn. Cô hít một hơi thật sâu, cố gạt những đau đớn khó kìm ra khỏi tâm trí, đứng dậy rời khỏi hiên Tịnh Dữu, đi đến đài Chẩm Lưu.

Đêm tối mịt mùng, cô chỉ dựa vào ánh sao mà đi, thấy những cọng sen tàn nhô lên trên mặt hồ đóng băng, chẳng khác quỷ khoác áo tơi. Trên mặt băng vẫn còn dấu vết pháo hoa hôm trước, tàn tro đóng băng thành những vệt xám dài.

Hoàng Tử Hà bước xuống thềm, giơ một chân giẫm lên mặt băng.

Chẳng rõ mặt băng này dầy đến mức nào, cô giẫm lên liệu có bị rơi xuống, chìm trong nước, từ nay không phải đối mặt với tương lai đáng sợ ập đến như thủy triều chăng?

Nhưng cô chỉ ngẩn ra giây lát, rồi từ từ thu chân lại, quay người đi vào đài Chẩm Lưu, lấy chiếc hộp gỗ đựng lá bùa ra.

Chín chín tám mươi mốt khoảng trống, tám mươi ô chữ, giống hệt chiếc hộp nhìn thấy ở chỗ Tôn sư phụ. Các chữ trên đó sắp xếp lộn xộn, không thành thứ tự gì, mật mã hoàn toàn ngẫu nhiên, dù là người thợ làm ra nó cũng không nhớ nổi tám mươi chữ không hề có liên quan trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.

Hoàng Tử Hà lướt tay trên mặt hộp, những con chữ lộn xộn bị cô di chuyển như tranh ghép hình, nhưng cuối cùng vẫn không sao mở được hộp, thực là kiên cố vô cùng.

Cô thở dài, trả chiếc hộp về chỗ cũ, chợt trông thấy một cái bóng đổ dài cạnh giá sách, bèn ngoái đầu nhìn lại.

Trương Hàng Anh đứng trước cửa, rầu rĩ nhìn cô. Ngọn đèn treo ngoài hành lang hắt sáng ngược, khiến gương mặt gã chỉ còn là một mảng đen mơ hồ, duy có đôi mắt sáng rực chăm chú nhìn cô.

Hoàng Tử Hà bỗng thấy lạnh toát từ gót chân lên tận đầu. Cố gắng kìm hơi thở, chầm chậm thu tay về, thản nhiên quay người lại chào gã: “Trương nhị ca.”

Trương Hàng Anh lại gần hỏi: “Hoàng tiểu thư đang tìm gì thế?”

Hoàng Tử Hà bình tĩnh đáp: “Tôi muốn xem lá bùa, nhưng cái hộp khó mở quá.”

“Ừm, đây là vật quan trọng của vương gia, giờ gia không có nhà, tốt nhất cô đừng động vào thì hơn.” Nói rồi, Trương Hàng Anh giơ tay đẩy nó vào trong.

Hoàng Tử Hà gật đầu, quay người đi thẳng ra cửa, mệt mỏi hỏi: “Trương nhị ca đến đây làm gì?”

“Hôm nay tôi phụ trách tuần tra trong phủ.” Trương Hàng Anh nhíu mày nói thêm, “Cô đã về thì nghỉ ngơi sớm đi. Dù dốc sức cho gia, cũng phải để ý chăm sóc bản thân mới được.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn Trương nhị ca. “Hoàng Tử Hà gật đầu đáp khẽ: “Nhưng tôi vẫn phải đi, không nấn ná ở đây được.”

Trương Hàng Anh lo âu nhìn cô: “Hình như bên ngoài đã giới nghiêm rồi, để tôi đưa cô về nhé.”


“Không sao, tôi có lệnh bài vương phủ đây mà.” Nói rồi, cô cùng Trương Hàng Anh giẫm lên cỏ khô đi thẳng đến nhà bếp, “Trương nhị ca có hay phải trực đêm không?”

“Không nhiều, luân phiên nhau năm ngày một lần thôi.” Gã ngẩng lên nhìn sao sáng đầy trời, thở hắt ra, “Tuy gia không ở vương phủ, nhưng chúng tôi vẫn phải làm tròn chức trách, kẻo khi gia về lại nhọc lòng vì trong phủ lộn xộn.”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Đúng thế, dù vắng gia, vương phủ cũng không thể loạn lên được.”

Trương Hàng Anh thình lình dừng bước, hỏi nhỏ: “Hoàng tiểu thư có biết… cách nào gặp được gia không?”

Hoàng Tử Hà lặng lẽ lắc đầu: “Tôi đâu có quen người ở Tông Chính Tự.”

“Đằng Tử Tần có cách gì không?”

Hoàng Tử Hà lại lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”

Trương Hàng Anh thở dài: “Chẳng biết bây giờ gia sao rồi, không rõ ở đó có cần gì không, chúng ta có nên đi lo liệu không?”

“Chúng ta sao biết được? Đành trông cả vào đám Dực công công lo liệu thôi.” Đoạn Hoàng Tử Hà trầm ngâm nhìn gã, “Trương nhị ca có cách gì không?”

Trương Hàng Anh lắc đầu, cả hai đều im lặng.

Sau khi tiễn cô, Trương Hàng Anh còn đứng ở cửa phủ nhìn theo mãi.

Hoàng Tử Hà đi một lúc thật lâu, ngoái lại vẫn thấy Trương Hàng Anh đứng nhìn theo. Thấy cô ngoái đầu, gã vẫy tay dặn: “Hoàng tiểu thư đi cẩn thận nhé.”

Cô gật đầu, khép chặt vạt áo đi tiếp.

Gió lạnh thốc vào mặt, ánh đèn giăng khắp phố phường Trường An cũng mờ dần đi. Những ngọn đèn đỏ khiến cô nhớ đến trận hỏa hoạn ở Thành Đô hôm ấy. 

Cảnh Dục dùng thân mình mở một đường máu cho họ thoát ra, trước lúc lâm chung còn nắm chặt tay Trương Hàng Anh, tha thiết nhìn Lý Thư Bạch, cảnh tượng ấy dường như vẫn sờ sờ trước mắt cô.

Nhớ lại ánh mắt nọ, cô bỗng run bắn lên, mồ hôi lạnh túa ra.

Tay phải cô bất giác đấm mạnh vào ngực, toan át hẳn ý nghĩ đáng sợ vừa lóe lên.

Nhưng rốt cuộc cô vẫn không gạt bỏ nổi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng dọc sống lưng, cả người lạnh toát, song tâm trí càng lúc càng sáng tỏ.

Lúc Lý Thư Bạch đeo trong mình, lá bùa nọ không hề biến đổi, nhưng sau khi cất vào hộp lại xuất hiện khoanh đỏ quỷ dị.


Nhất định phải có một kẻ bên cạnh, hơn nữa, trước khi kẻ đó chết, nhất định đã tìm một tên kế nhiệm.

Khi Cảnh Dục hấp hối, chỉ còn một hơi thở, đã tuyệt vọng nhìn Lý Thư Bạch lần cuối, gửi gắm Trương Hàng Anh cho y. Nụ cười mừng rỡ trên môi Cảnh Dục khi ấy từng làm cô rơm rớm nước mắt, giờ nghĩ lại, chỉ thấy lạnh toát cả người.

Lẽ nào…

Người đã hy sinh vì họ, cuối cùng chỉ là một con cờ liều mạng bỏ mình trên bàn cờ âm mưu thôi sao?

Trầm tĩnh ngượng nghịu, cao lớn vững chãi, kẻ thuần phác nhất trong số bạn bè của cô, lại làm ra những chuyện cô không thể tưởng tượng ư?

Hoàng Tử Hà quay về nhà họ Vương, chẳng biết có phải vì lạnh hay không, mà đầu óc hơi mơ màng. Đám người hầu tất bật rót nước nóng, đốt lò sưởi cho cô, còn nhét cả bình nước nóng vào chăn, rồi hầu hạ cô đi ngủ.

Nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay cứ trở đi trở lại trước mắt, khiến cô không sao ngủ nổi.

Ảo ảnh bủa vây làm cô trằn trọc cả đêm, hết thấy thanh Ngư Trường của Lý Thư Bạch đâm ngập ngực mình; lại trông thấy nụ cười nhợt nhạt của Cảnh Dục; thấy Trương Hàng Anh giơ cao tay xóc rá thuốc phơi ở Đoan Thụy Đường; thấy cả ký hiệu Tích Thúy để lại ở cuối ngõ…

“Bắc”, một chữ “bắc” có viền bao ở góc dưới bên trái.

Tích Thúy không biết nhiều chữ, chẳng rõ học được chữ này ở đâu, trông hết sức kỳ dị, nhưng cô chỉ liếc qua đã hiểu ý.

Nàng đã biết chuyện gì đó, nên mới giục họ mau trốn đi, đừng để bị cuốn vào vòng xoáy đáng sợ ấy. Tiếc rằng cô không tin Tích Thúy, cũng hoàn toàn không biết thứ đang chờ đợi họ là âm mưu khủng khiếp nhường này. Giờ trời đất đảo điên, nhớ lại chữ “bắc” của Tích Thúy, cô mới hiểu, nàng đã biết trước trận phong ba này.

Hoàng Tử Hà nằm thẳng đơ trên giường, day day huyệt thái dương, ép mình nghĩ sâu thêm nữa.

Trương Hàng Anh… Trương nhị ca thực sự là kẻ được gài cắm bên cạnh họ, tới lúc mấu chốt, gã sẽ đứng ra giáng cho họ một đòn trí mạng ư? Không, chỉ riêng hành động đánh cắp kiếm Ngư Trường để Ngạc vương tự vẫn rồi vu vạ cho Quỳ vương, đã là một đòn trí mạng với Lý Thư Bạch rồi. Có điều rốt cuộc do Trương Hàng Anh làm, hay do kẻ khác, đến giờ vẫn chưa có chứng cứ.

Dạo trước ở Thục, cô và Lý Thư Bạch cũng lờ mờ cảm thấy điểm khả nghi của Trương Hàng Anh, nhưng chỉ là cảm giác mà thôi. Hiện giờ bằng chứng duy nhất nghi ngờ Trương Hàng Anh vẫn là Cảnh Dục và Tích Thúy. Bản thân gã không có điểm nào đáng ngờ cả.

Hoàng Tử Hà che mắt, thấy đầu đau buốt. Cô biết mình không thể nghĩ ngợi thêm nữa, bằng không nhất định sẽ suy sụp phát điên.

Giờ điều duy nhất cô có thể làm là tạm thời gạt bỏ tất cả mà nghỉ ngơi. Bất luận ra sao, ngày mai sẽ lại có mười hai canh giờ, để cô đi tìm hy vọng mong manh trong tuyệt vọng.

Chu Tử Tần làm việc nghỉ ngơi điều độ, hằng ngày ngủ sớm dậy sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Có điều vừa trở dậy soi gương, thấy sắc mặt nhợt nhạt khó coi, gã vẫn thở dài: “Đều tại Sùng Cổ cả, hôm qua vương gia xảy ra chuyện lớn như thế, ta vừa nghe tin đã chạy ngay đến phường Vĩnh Xương tìm mà Sùng Cổ không có nhà! Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ, nghĩ suốt đêm nát cả óc mà vẫn không ra!” Vì ngủ không ngon nên lúc mở cửa bước ra, gã còn lừ đà lừ đừ, mắt nhắm mắt mở. Nghe người đứng cuối hành lang gọi một tiếng “Tử Tần”, gã giật bắn mình: “Sùng… Sùng Cổ đấy à?”


Hoàng Tử Hà khoác áo choàng lông chồn đen, đứng đợi bên ngoài, thấy gã sợ đến nỗi bám chặt vào cửa, bèn hỏi: “Sao thế?”

“Sùng Sùng Sùng Cổ… mọi khi hễ có việc đều là ta tới tìm, sao hôm nay Sùng Cổ lại đến đây?” Nhìn sắc mặt cô, Chu Tử Tần càng thêm kinh ngạc, “Chuyện gì thế? Ta cứ tưởng sắc mặt ta đã xấu lắm rồi, ai ngờ Sùng Cổ còn tệ hơn?”

Hoàng Tử Hà không đáp, mà nói ngay vào đề: “Tôi tìm công tử có việc, liên quan đến Quỳ vương.”

“Hôm qua ta cũng đến tìm Sùng Cổ định hỏi về việc này, kết quả đợi mãi đến cuối giờ Dậu vẫn chưa thấy về!”

“Hôm qua tôi phải đi điều tra vài việc nên về muộn, suýt nữa còn bị lính tuần đêm giữ lại tra xét đấy.”

Chu Tử Tần vội mời cô đến đại sảnh, rồi tức tốc chạy xuống bếp bưng đồ ăn lên, múc ngay cho cô một bát cháo ý dĩ.

“Tôi ăn rồi.” Hoàng Tử Hà lắc đầu.

“Ăn thêm đi, Sùng Cổ tự nhìn lại mình mà xem. Nói thực lòng, không ăn no thì không làm được gì đâu, đừng nói là làm việc lớn.” Nghe gã nói vậy, Hoàng Tử Hà đành nhận lấy bát cháo, khẽ khàng múc vài thìa.

“Mau kể ta nghe, chuyện hôm qua là thế nào vậy? Cả kinh thành đang đồn rầm lên rằng Quỳ vương giết hại Ngạc vương đúng mồng một Tết. Ta nghe cũng chẳng hiểu gì cả, sao có thể xảy ra chuyện này chứ!” Chu Tử Tần sốt ruột, hết vò đầu bứt tai lại cào bàn, suýt nữa cào tróc cả lớp sơn đen, “Sùng Cổ mau kể đi!”

Hoàng Tử Hà bưng bát cháo, nhíu mày: “Cả kinh thành biết rồi à?”

“Đúng thế, nghe nói Quỳ vương đã bị đưa vào Tông Chính Tự, thi thể Ngạc vương cũng đưa về Ngạc vương phủ rồi!” Chu Tử Tần nôn nóng đến quên cả ăn, liến thoắng kể: “Nghe nói hơn trăm quân Thần Sách tận mắt chứng kiến! Quỳ vương một kiếm đâm ngập ngực Ngạc vương, Ngạc vương bấy giờ chưa tắt thở ngay, còn tóm vạt áo Quỳ vương gào lên với những người chạy đến, rằng Quỳ vương giết ta!”

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Phải, đúng là Ngạc vương đã nói vậy!”

Chu Tử Tần liền nhảy dựng lên, mặc cho đũa rơi xuống chân, rối rít hỏi: “Quỳ vương giết người à? Ngạc vương vu vạ làm Quỳ vương nổi giận giết Ngạc vương à? Không thể nào, Quỳ vương xưa nay rất bình tĩnh, sao có thể…”

Hoàng Tử Hà đặt bát cháo xuống, ngẩng lên nhìn gã: “Công tử ngồi xuống nghe tôi nói đi.”

“Được… được rồi.” Chu Tử Tần nôn nóng đến xịt khói lỗ tai, song cũng đành ngoan ngoãn ngồi xuống, vươn cổ ngỏng đầu ngóng cô, chỉ hận không thể moi hết những lời sắp nói từ trong bụng cô ra.

“Quỳ vương bị oan.” Hoàng Tử Hà nghĩ Chu Tử Tần nhất định khó mà tiếp nhận chuyện Lý Nhuận tự sát đễ hãm hại Lý Thư Bạch, nên để tránh cho gã kinh ngạc quá mức, chỉ đơn giản thuật lại điểm quan trọng nhất: “Tuy nhiên hung khí đúng là kiếm Ngư Trường của Quỳ vương.”

Chu Tử Tần bấy giờ mới định thần lại hỏi: “Ý Sùng Cổ là trong phủ Quỳ có nội ứng, đánh cắp kiếm Ngư Trường để hãm hại Quỳ vương?”

“Đúng thế, hơn nữa còn là người hết sức thân cận bên cạnh gia.”

“Cảnh Dực à? Hay là Cảnh Hằng? Cảnh Hữu hình như đã mất tích ở Thục, giờ lại về rồi à?”

Chu Tử Tần còn đương ngẫm nghĩ, đã nghe Hoàng Tử Hà hỏi: “Công tử còn nhớ lúc trước chúng ta gặp Tích Thúy, cô ấy đã để lại một ký hiệu trên bức tường cuối ngõ không?”

Chu Tử Tần gật đầu lia lịa: “Nhớ chứ! Nhưng đến giờ ta vẫn chưa nghĩ ra ký hiệu đó có ý gì…”

Hoàng Tử Hà cầm đũa nhúng vào bát cháo rồi vạch một chữ “bắc” lên bàn, vẽ thêm cả hai đường bao ở góc dưới bên trái.


“Đúng, chính là như vậy, nhưng nó có ý gì? Có phải muốn nói cô ấy đang ở phía Bắc thành, bảo chúng ta đến tìm không?”

Hoàng Tử Hà lắc đầu, dùng đũa chấm một chấm lên đầu đường gấp khúc.

Chu Tử Tần bấy giờ mới há hốc miệng, buột mồm đọc ra: “Trốn(1)!”

(1)     Chữ “đào” (trốn) trong tiếng Trung viết là 逃 , phần bên phải trông gần giống chữ “bắc” 北.

Hoàng Tử Hà gật đầu: “Phải, đây chính là ý Tích Thúy muốn bảo chúng ta: trốn đi. Tiếc rằng cô ấy không biết nhiều chữ, chữ viết không đúng lắm, dấu chấm này có thể vì quá nhỏ nên chúng ta không chú ý, coi là một kí hiệu quái dị.”

“Thế tại sao cô ấy không nói thẳng ra?”

“Tôi nghĩ nhất định có nguyên nhân, nhưng rốt cuộc là tại sao thì phải tìm được Tích Thúy mới rõ.”

Chu Tử Tần ngẫm nghĩ: “Không phải đâu, Tích Thúy chỉ là một cô gái thường dân, lại còn mang tội. Cô ấy làm sao biết được sẽ xảy ra chuyện kinh khủng như vậy để cảnh báo chúng ta chứ?”

“Đúng thế, thánh thượng trút giận lên cả các thái ý và người nhà họ, đời nào chịu bỏ qua cho con gái hung thủ?” Hoàng Tử Hà thở dài, “Người như cô ấy mà lại biết trước mọi chuyện sắp xảy ra, biết chúng ta sẽ gặp phải việc gì, hơn nữa còn để lại cảnh báo… Công tử đoán xem, cô ấy biết được từ đâu?”

Chu Tử Tần lại nghĩ ngợi, càng nghĩ vẻ mặt càng khó coi. Gã nhìn Hoàng Tử Hà, ngập ngừng hồi lâu, mãi không nhịn nổi nữa mới run run hỏi: “Trương… Trương Nhị ca ư?”

“Ừm, khả năng duy nhất đấy, phải không?” Giọng Hoàng Tử Hà bình thản, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi.

Chu Tử Tần sững sờ, khoanh chân ngồi xuống trước mặt, nhìn thẳng vào mắt cô, môi mấp máy mấy lần, song không thốt nổi nên lời.

“Tôi biết, cả hai ta đều không dám nghĩ… kẻ đó là Trương nhị ca” Giọng Hoàng Tử Hà khản đi, lòng như tơ vò, hơi thở cũng rối loạn, “Nếu không phải huynh ấy thì tốt, nhưng nếu phải…”

“Sao có thể là Trương nhị ca được?” Chu Tử Tần phẫn nộ ngắt lời cô, “Sùng Cổ, đó là Trương nhị ca cơ mà! Huynh ấy, huynh ấy cùng chúng ta vào sinh ra tử, còn cứu chúng ta không chỉ một lần, lại một lòng một dạ yêu thương Tích Thúy… Sao Sùng Cổ có thể nghi ngờ huynh ấy được? Sao có thể nghi ngờ Trương nhị ca của chúng ta!”

Hoàng Tử Hà cắn môi, song không ngăn nổi cơn thổn thức, đành ngoảnh mặt đi, không nỡ nhìn Chu Tử Tần sắp òa khóc, nghẹn ngào đáp: “Tử Tần, Trương Hàng Anh cũng là Trương nhị ca của tôi, tôi… cũng đau lòng như công tử vậy.”

Thấy cô đau buồn như vậy, Chu Tử Tần cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng đành quy sang thẽ thọt an ủi: “Ít ra, ít ra bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, phải không nào? Có lẽ không phải Trương nhị ca đâu…”

Hoàng Tử Hà gật đầu. hai người lặng đi hồi lâu, chẳng biết phải nói gì nữa.

Hoàng Tử Hà hít một hơi thật sâu, gắng ép mình bình tĩnh lại: “Tử Tần xem, giờ tôi và Quỳ vương đã đi đến bước này rồi. Bên cạnh hầu như chẳng còn ai tin được, cũng chẳng trông cậy vào ai được…”

Chu Tử Tần đáp khẽ, nhưng vô cùng quả quyết: “Yên tâm đi, ít nhất ta vẫn sẽ đứng về phía hai người.”

“Phải, giờ chúng tôi đang cần công tử giúp đỡ đây.” Hoàng Tử Hà gật nhẹ đầu rồi ngẩng lên nhìn thẳng vào gã: “Thân phận công tử đặc biệt, có lẽ sẽ có cơ hội khám nghiệm thi thể Ngạc vương. Tôi hy vọng đến lúc đó, công tử có thể tra ra manh mối giúp chúng tôi một tay.”

Lời này của Hoàng Tử Hà như đánh thức gã. Chu Tử Tần ngỡ ngàng gật đầu, rõ ràng vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Được, nếu họ gọi tới ta, ta nhất định sẽ tra xét cẩn thận…” Chưa nói dứt câu, bên ngoài đã có người chạy vào gọi: “Thiếu gia, thiếu gia!”

Chu Tử Tần quay lại, mặt vẫn đờ ra: “Gì hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.