Đọc truyện Trâm 4: Chim Liền Cánh – Chương 26: Vạn kiếp bất phục (1)
Mồng một Tết, đường phố Trường An vắng ngắt. Trừ các chùa miếu và đạo quán, dân chúng chủ yếu ở nhà, không đi đâu cả. Phải đến mồng ba trở đi, các nhà mới mở cửa đón khách, tới thăm hỏi nhau.
Hoàng Tử Hà một mình đi về phường Vĩnh Xương, đang đi giữa con phố vắng tanh, cô chợt thấy một thiếu niên thanh tú chơi đá cầu với hai đứa nhỏ ngay đầu ngõ, vừa tăng vừa đắc ý đếm: “Trăm hai mốt, trăm hai hai…”
Đứa bé bên cạnh ý chừng đã sốt ruột lắm, luôn miệng giục: “Huynh nhanh lên, chúng tôi đang đợi đây này!”
“Hai đứa không biết luật à? Đã chơi đá cầu, một khi người ta chưa dừng thì hai đứa không thể chen ngang được…”
Hoàng Tử Hà phì cười gọi: “Cảnh Hằng, lớn chừng ấy rồi mà còn tranh cầu của trẻ con à?”
“A, Hoàng tiểu thư về rồi đấy ư.” Cảnh Hằng bấy giờ mới dừng chân, dùng mũi chân hất quả cầu trả lại hai đứa nhỏ, rồi đi về phía cô, “Người hầu nhà họ Vương toàn người câm, nhìn cứ quái đản thế nào ấy.”
“Người ta cũng đâu muốn bị câm điếc.” Vừa dứt câu, Hoàng Tử Hà đã thấy Cảnh Hằng đi đến dưới gốc hòe cạnh đó, cởi dây buộc hai thớt ngựa. Một là thớt ngựa nâu hạt dẻ, còn con kia chính là Na Phất Sa, vừa được tháo dây buộc, nó đã mừng rỡ chạy về phía Hoàng Tử Hà, cọ cọ chiếc mũi ướt vào tay cô.
Hoàng Tử Hà vuốt ve cổ nó, khẽ hỏi: “Đi đâu đây?”
“Sông Hạo ở thành Nam” Sông Hạo và sông Quyết đều ở phía Nam Trường An, giao nhau tại chùa Hương Tích.
Sông Hạo mùa đông êm ả, cạn và trong veo, hàng liễu đôi bờ đã trút hết lá, chỉ còn những cành trơ trụi phơ phất trên bờ sông phủ một lớp băng mỏng. Hoàng Tử Hà trông thấy bóng người dong dỏng ung dung đứng đó, gió lạnh thổi tung vạt áo trắng của y, như cây ngọc trước gió, chính là Lý Thư Bạch.
Cô thúc ngựa chạy đến trước mặt y, nhảy xuống, ngẩng nhìn y hỏi: “Vương gia tìm tôi có việc ư?”
Lý Thư Bạch bước đến gần cô, nhưng mới đi được hai bước thì dừng lại, nhíu mày hồi lâu không nói.
Nhìn thái độ của y, Hoàng Tử Hà sực hiểu ra nguyên nhân. Cô liếc chùa Hương Tích phía sau hỏi nhỏ: “Tìm thấy Ngạc vương rồi ư?”
Lý Thư Bạch gật đầu.
“Đi thôi” Hoàng Tử Hà kéo cương, không hề do dự nhảy lại lên ngựa.
Địch Ác đương nhiên không chịu tụt sau, chỉ mấy bước đã vượt qua Na Phất Sa, còn đắc ý khịt mũi liếc sang.
Hoàng Tử Hà vỗ đầu Địch Ác rồi ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch: “Gia nhanh thật đấy, tối qua chúng ta vừa thảo luận, hôm nay đã phát hiện tung tích Ngạc vương rồi.”
“Dưới trướng ta tốt xấu gì cũng có nhiều người.” Lý Thư Bạch ngẩng đầu nhìn về phía chùa Hương Tích, trầm giọng: “Huống hồ, Trường An tuy rộng, nhưng những nơi Thất đệ có thể đến chỉ bấy nhiêu thôi.”
Hoàng Tử Hà trầm ngâm nhìn y, thoáng nghi hoặc nhưng không nói.
Dường như nhìn thấy sự băn khoăn của cô, y lại tiếp: “Ta… không muốn đi gặp Thất đệ một mình.”
Cô ngoái lại, thấy rõ vẻ ngại ngần do dự trên mặt y. Hoàng Tử Hà hiểu, khi mọi chuyện chưa được làm rõ, Quỳ vương và Ngạc vương, quả thật không biết phải đối mặt riêng với nhau như thế nào.
“Ta không biết khi gặp Thất đệ, rốt cuộc phải nói gì làm gì nữa…” Lý Thư Bạch thở dài, phóng mắt nhìn ra rặng núi xanh xa xa. Gương mặt y nhìn nghiêng đẹp như non xa nước gần, có điều lại đượm phần do dự, như bị khói lam che phủ, mưa bụi giăng mờ. “Ta… thực lòng hơi sợ, sợ nghe được chân tướng, sợ Thất đệ thực sự hận ta, nhưng cũng sợ đệ ấy bị người ta khống chế, sợ sự thật về kẻ đứng sau màn…”
“Chẳng phải gia từng nói với tôi ư?” Hoàng Tử Hà ghìm cương cho Na Phất Sa đi chậm lại, đăm đăm nhìn y, “Điều gì phải đến ắt sẽ đến, không thể trốn tránh được. Chi bằng nhìn thẳng vào nó, ít nhất…”
Cô vươn tay ra, áp lên mu bàn tay y, giọng chậm rãi mà rành mạch: “Tôi sẽ luôn luôn ở bên gia.”
Lời này y từng nói với cô vô số lần, giờ đến lượt cô nói ra, khiến y bất giác lật tay nắm chặt lấy tay cô.
Hai người nhằm thẳng hướng chùa Hương Tích, dọc đường nườm nượp khách dâng hương. Họ xuống ngựa trước cổng chùa rồi hòa vào dòng người theo bậc thềm đi lên núi.
Chùa Hương Tích là danh thắng Trường An, chùa tháp nguy nga, điện gác trang nghiêm, hôm nay là mồng một Tết, khách dâng hương kéo đến đông nghịt, khói hương bảng lảng trong điện, tiếng người cười nói ồn ào, vô cùng huyên náo.
Lý Thư Bạch dắt Hoàng Tử Hà băng qua điện gác huyên náo, ra phía sau chùa. Đường mòn vắng vẻ, dọc lối đi chỉ có lá úa cành khô. Cuối đường, một người đang cầm cây chổi, thong thả quét lá.
Lý Thư Bạch dừng chân dưới cội thông, nhìn nam tử áo vải mải miết quét.
Hoàng Tử Hà cũng nhìn theo ánh mắt y. Chỉ thấy người nọ cuối đầu, vận tăng y bằng vải thô, nhưng vẫn chưa cạo tóc, tuổi chừng hai mươi, da dẻ trắng trẻo, đường nét tuấn tú. Chính giữa trán có một nốt ruồi son, càng làm nổi bật làn da trắng và mái tóc đen như mực, toát lên khí chất thoát tục lạ thường.
Thường ngày quen thấy y gấm lụa lượt là, ngọc ngà châu báu, vậy mà giờ đây chỉ mặc áo vải trắng, không đeo trang sức, không ngờ càng làm nổi bật khí chất phi phàm.
Lý Nhuận quét từng bậc từng bậc, chuyên chú đến gần như thành kính.
Hai người họ cũng không làm ồn, chỉ lặng lẽ đứng bên kia đường nhìn sang.
Lá đã ngừng rơi, gió buốt cuốn theo mấy cành khô rụng xuống bậc thềm Lý Nhuận đã quét qua. Y ngoái lại nhìn, rồi xách chổi quay lại. Song vừa đi được hai bước, dường như sực nhận ra gì đó, y từ từ ngoái đầu nhìn về phía Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà.
Ánh mắt y gắn chặt vào Lý Thư Bạch, cơ mặt co rúm lại vì kinh hoàng. Y đứng đờ ra, cây chổi trong tay, rơi “cốp” một tiếng xuống thềm đá xanh.
Tiếng chuông văng vẳng từ xa đưa lại, vang vọng giữa núi rừng u tịch, tiếng vọng cứ vẳng đi vẳng lại bên tai họ, mãi không tan đi.
Lý Thư Bạch đi về phía Lý Nhuận, bước chân hơi nặng nề, nhưng không mảy may do dự. Thấy y đi đến, Lý Nhuận cuối cùng cũng định thần lại, vô thức quay người toan chạy.
Song Lý Thư Bạch đã đến bên cạnh, thản nhiên ngâm:
“Cây um, đường tắt vắng teo,
Núi sâu chuông vẳng nơi nào tiếng đưa.
Suối kêu nghẽn đá ria bờ,
Lạnh lùng bóng nắng chui lùa thông xanh(1).”
(1)Bài “Qua chùa Hương Tích” của Vương Duy, tự Ma Cật, bản dịch Tản Đà.
Cả người Lý Nhuận nhũn ra, loạng choạng dựa vào gốc tùng đằng sau, nhắm nghiền mắt lại.
Lý Thư Bạch chăm chú nhìn y, chậm rãi hỏi: “Thất đệ thích nhất là thơ Vương Ma Cật. Giờ đệ đã thỏa nguyện, được sống trong ý thơ của ông ấy, Tứ ca có nên chúc mừng đệ không đây?”
Lý Nhuận cắn chặt môi, ra sức kiềm chế bản thân, nhưng dù cố gắng thế nào thì cơ mặt rần rật cùng cặp mắt càng lúc càng trợn to vẫn vạch trần nỗi kinh hoàng và căm hận trong lòng y.
Nhìn thất đệ hoàn toàn xa lạ trước mặt, lòng Lý Thư Bạch đau thắt, cổ họng nghẹn lại, không sao nói tiếp được nữa.
Đúng lúc này, Hoàng Tử Hà bước đến sau lưng y, hành lễ với Lý Nhuận: “Tham kiến Ngạc vương gia.”
Bấy giờ, Lý Thư Bạch mới lấy lại bình tĩnh hỏi: “Sao Thất đệ phải ẩn cư một mình ở đây? Hôm ấy đệ biến mất trên gác Tường Loan, làm chấn động khắp trong triều ngoài nội, khiến Tứ ca bị ngờ oan. Mãi đến hôm qua Tứ ca mới nghe ngóng được sau chùa Hương Tích, từ sau Đông chí một ngày có một cư sĩ đến ngụ, bên mình còn có mấy võ sĩ thân thủ lợi hại bảo vệ. Ta đoán là Thất đệ, nên mới tới đây thăm.”
Hoàng Tử Hà nhìn quanh, song không hề thấy đám võ sĩ hộ vệ của Lý Nhuận, hẳn đã bị Lý Thư Bạch cho người giải quyết rồi.
Lý Nhuận nghiến răng. Không hé môi nửa lời, chỉ nhìn trừng trừng Lý Thư Bạch vẻ căm phẫn pha lẫn bi thương.
Thấy y như vậy, Lý Thư Bạch thở dài: “Thất đệ, hôm nay Tứ ca đến đây chỉ muốn hỏi đệ một câu, bấy nhiêu năm nay, ta đã làm việc gì có lỗi với đệ chưa?”
Ánh mắt Lý Nhuận sắc như dao lạnh như băng, ẩn chứa vô vàn oán độc, khiến Hoàng Tử Hà nghĩ đến ánh mắt của Vương Tông Thực, đúng như đúc một khuôn.
“Ai là… Thất đệ của ngươi?”
Lý Nhuận cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khàn khàn thê lương, từng chữ như rặn ra từ cổ họng, tràn đầy oán hận.
Lý Thư Bạch đứng bất động, nhìn chằm chằm Lý Nhuận, không đáp.
Lý Nhuận hít một hơi thật sâu, toan nén nỗi bi phẫn trong lòng xuống, nhưng nửa chừng lại run lên, một làn hơi mỏng thoát ra từ mũi che mờ gương mặt, không phân rõ được là kinh hãi hay oán hận nhiều hơn.
Chỉ nghe y lúng búng nói: “Lý Nhuận đời này kiếp này chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, nghiên cứu kinh Phật… thực không ngờ… thực không ngờ chỉ vì nán lại chiêm ngưỡng cốt Phật, mà đánh mất cơ hội trốn thoát…”
Thấy y nói không nên câu, lời lẽ rối rắm, Lý Thư Bạch ngắt lời: “Thất đệ, bất kể đệ có thành kiến gì với Tứ ca, bất luận đệ đang lo sợ chuyện gì, xin đệ theo ta về, trả lại sự trong sạch cho ta, hoặc giải thích cho rõ ràng rốt cuộc Tứ ca mắc lỗi lầm gì, khiến đệ thành kiến với ta như thế.”
“Theo ngươi về ư?” Lý Nhuận cười bi thảm, chầm chậm lùi lại một bước, lẩm bẩm hỏi: “Ta còn về được nữa sao?”
Hoàng Tử Hà bình thản đứng ra sau lưng Lý Nhuận, để tránh y bỏ chạy làm kinh động những người khác.
Song Lý Nhuận không hề quay đầu, cũng chẳng mảy may có vẻ muốn chạy. Y chỉ trừng trừng nhìn Lý Thư Bạch, lùi dần từng bước, giọng khản đặc đầy khó nhọc, như không còn là chính mình nữa: “Tứ… không, Lý Thư Bạch, ngươi dùng đủ mọi thủ đoạn lừa gạt khắp trong triều ngoài nội, tiếc rằng lại để lòi đuôi cáo, không qua được mắt ta!”
Thấy y cố chấp như vậy, lại không buồn giải thích, Lý Thư Bạch đành bước đến thuyết phục: “Thất đệ việc gì phải luôn miệng vu vạ cho ta như vậy, cứ giải thích rõ ràng mọi việc có phải hơn không?”
“Đừng đến đây!” Lý Nhuận lật tay phải, tức thì một thanh đoản kiếm lấp loáng đã kề ngay lên cổ.
Hoàng Tử Hà đứng phía sau Lý Nhuận, thấy rõ mặt Lý Thư Bạch tái ngắt đi. Y dừng chân, không dám tiến thêm bước nào nữa, song ánh mắt đã lộ vẻ kinh hoàng cực độ, phải nghiến răng nén nỗi kinh sợ đang dâng trào trong ngực, gằn từng tiếng: “Thất đệ, bỏ xuống đi!”
Nhưng Lý Nhuận đã chĩa ngay mũi kiếm vào tim mình, tay kia chỉ mặt Lý Thư Bạch, gầm lên cuồng loạn: “Lý Thư Bạch, đời này kiếp này, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”
Chưa dứt lời, thanh đoản kiếm đã đâm ngập vào tim.
Lý Thư Bạch xông đến, giữ chặt lấy tay Lý Nhuận, song thanh đoản kiếm nọ sắc bén vô cùng, Lý Nhuận lại xuống tay rất mạnh, mũi kiếm đã cắm sâu vào ngực.
Lý Thư Bạch ôm lấy thân thể đổ xuống của Lý Nhuận, điên cuồng vặn hỏi: “Tại sao? Tại sao thế? Rốt cuộc là chuyện gì đáng để đệ đánh đổi cả mạng sống như vậy?”
Hoàng Tử Hà chợt nghe tiếng chân rầm rập, một toán người đang từ bên kia con đường mòn chạy đến. Tuy cô chưa hết kinh hoàng, song vẫn cuống quýt chạy lại bên cạnh Lý Thư Bạch giục giã: “Gia đi mau thôi! Có người đến rồi!”
Bấy giờ Lý Thư Bạch mới hốt hoảng nhận ra mình đã bị một toán người bao vây, hơn nữa còn là một đội vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt. Y vốn hết sức cảnh giác, tiếc rằng lúc này tâm trạng kích động, chỉ nghiến răng bế Lý Nhuận đứng lên.
Hoàng Tử Hà lại thúc giục: “Ngạc vương tự đâm trúng tim, không sống nổi đâu!”
Lý Thư Bạch biết rõ mình nên bỏ Lý Nhuận lại mà đi ngay, nhưng hằng ngày y rất thân với Lý Nhuận, huynh đệ khăng khít bấy nhiêu năm, giờ đây Lý Nhuận lại chết ngay trước mắt mình, khiến y hoảng loạn, thân thể Lý Nhuận trong lòng rõ ràng vẫn còn ấm nóng, máu vẫn lưu thông trong huyết mạch, nỡ lòng nào đặt Thất đệ xuống đất bỏ đi?
Hoàng Tử Hà cuống lên, vội kéo tay Lý Thư Bạch để y đặt Lý Nhuận xuống. Ai ngờ Lý Nhuận lại dùng sức tóm chặt cánh tay Lý Thư Bạch, nhất quyết không buông.
Lý Thư Bạch nắm cổ tay Lý Nhuận, thấy ánh mắt y nhìn mình đầy oán độc và cừu hận, đến chết không thôi, chỉ thấy lòng lạnh như tro tàn, máu nóng bốc lên đầu, huyệt thái dương rần rật dữ dội, ý thức cũng trở nên mơ màng, sực nghĩ chẳng lẽ mình đã thực sự làm chuyện có lỗi với Thất đệ? Lẽ nào mình tội không thể tha, đã phạm phải tội điều mà chính bản thân cũng không biết?
Chỉ ngây ra một thoáng, y đã đánh mất cơ hội cuối cùng.
Một bóng áo tím chạy đến, đem theo giá lạnh cắt da chặn trước mặt họ, chính là Vương Tông Thực. Sau lưng y là hơn trăm binh lính Thần Sách quân tinh nhuệ, vây kín hai người hết vòng trong đến vòng ngoài.
Lý Nhuận chỉ còn thoi thóp yếu ớt ngước lên nhìn Vương Tông Thực, cổ họng phát ra tiếng òng ọc, cuối cùng cũng thu được chút hơi tàn, thều thào nói bằng giọng của người hấp hối: “Quỳ vương Lý Thư Bạch… giết ta!”
Lời cuối vừa thốt ra, y cũng tắt thở, cánh tay trỏ thẳng vào Lý Thư Bạch rũ xuống trong lòng Quỳ vương. Lý Thư Bạch bất động, cúi đầu nhìn y nhắm mắt, không còn sức giơ tay lên nắm lấy tay y nữa.
Ánh mắt lạnh băng của Vương Tông Thực dừng ở Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà. Tà áo trắng của Lý Thư Bạch đã vấy đầy máu Lý Nhuận, như vô vàn đoá mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trắng.
Vương Tông Thực chậm rãi bước đến, giọng lạnh như băng: “Dám hỏi Quỳ vương, tại sao lại xuống tay giết chết Ngạc vương gia?”
Hoàng Tử Hà đứng cạnh Lý Thư Bạch, run lên vì hoảng sợ, không biết kẻ nào đã giăng ra tấm lưới đáng sợ này, dù họ vận dụng đủ mọi cách, nhưng cứ từng bước từng bước dấn sâu, cuối cùng rơi vào tình cảnh này.