Trâm 4: Chim Liền Cánh

Chương 2: Nghê Thường Vũ Y (2)


Đọc truyện Trâm 4: Chim Liền Cánh – Chương 2: Nghê Thường Vũ Y (2)

Đèn đuốc sáng choang soi tỏ bóng hai người. Cả hai đều biết lòng dạ đối phương, nhưng không ai chịu nói toạc ra, chỉ đàm luận mấy chuyện vặt trong triều. Đồng Xương công chúa đã được an táng, đoàn đưa tang dài đến hai mươi dặm, trong triều cũng có kẻ bàn rằng tang lễ vượt quá quy củ, hoàng thượng bèn phong nàng làm Vệ Quốc Văn Ý công chúa, lại cùng Quách thục phi ra tận cửa cung khóc lóc tiễn đưa, từ bấy không ai dám can gián nữa.

“Người nhà của các ngự y thì sao?” Vương Uẩn hỏi. Vì cái chết của Đồng Xương công chúa, hoàng đề đã trút giận sang các ngự y, cho rằng họ cứu chữa chậm trễ, sau khi giết hết hơn hai mươi người bọn Hàn Tông Thiệu, Khang Trọng Ân, còn toan hạ ngục tất cả họ hàng, lên đến hơn ba trăm người. Lý Thư Bạch nói thác rằng luật Đại Đường không có tiền lệ, Đại Lý Tự không thể xử lý, hoàng đế liền chuyển vụ này cho kinh triệu doãn Ôn Chương, khiến y chạy không thoát.

“Ngự Sử Đài không dám can ngăn, thừa tướng Lưu Chiêm dâng tấu cầu xin thánh thượng thì bị đuổi ra, giờ đã bị bãi tướng, biếm đi Lĩnh Nam làm quan. Ôn Chương phán cho hơn ba trăm người kia phải lưu đày, gần đây bị tố cáo là ăn hối lộ nên xử nhẹ, ta thấy thánh thượng sẽ không nương tay đâu.” Lý Thư Bạch nói mấy chuyện bâng quơ, tuy y ở Thục nhưng vẫn nắm rõ tình hình triều chính hơn ai hết.

Vương Uẩn thở dài: “Chuyện lớn trong triều như gió mây biếm ảo, sóng dữ dồn dập thực khiến người ta không sao lường được.”

Lý Thư Bạch tiện tay cầm chén lên châm trà cho y, cười nói: “Trong triều giờ đây gió mây biến ảo, song đều nằm trong dự liệu của ta, riêng có một chuyện ta nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi.” Trong kinh, Lý Thư Bạch thú hứng nào cũng đứng đầu, châm trà, thúc cúc, mã cầu, thứ gì cùng là cao thủ, tăm trà nhỏ mà đều tăm tắp, mãi vẫn chưa tan. Vương Uẩn nâng chén bằng ba ngón tay, ngắm nhìn thật kỹ rồi hỏi: “Chẳng hay gia không hiểu chuyện gì?”

“Ta còn nhớ, mùa thu ba năm trước, sau khi ta vang danh không lâu, chúng ta đã gặp nhau bên bờ Khúc Giang. Bấy giờ ta cứ ngõ Uẩn Chi sẽ dự thi năm sau, ai ngờ ngươi nghe tin ta sắp ra biên tái dẹp Sa Đà, lại muốn theo ta tòng quân.”

Nhà họ Vương Lang Gia xưa nay thanh cao tao nhã, thường theo nghiệp bút nghiêng, ra làm quan văn, Lý Thư Bạch lúc ấy cũng kinh ngạc hỏi Vương Uẩn: “Bằng vào gia thế và chỗ dựa của mình, ngươi ở trong triều ắt sẽ như cá gặp nước, sao lại phải tòng quân?”

“Tôi không muốn đi con đường được người khác trải thảm sẵn, có lẽ chọn đường tổ tiên mình cố ý tránh né sẽ hay hơn.”

Dưới ánh nắng đầu mùa thu ấy, Vương Uẩn, bấy giờ còn là thiếu niên, từng nói đầy quả quyết, tựa như đã thấy bến bờ mà đời này mình sẽ cập.

Vậy là, trong danh sách các hộ vệ đi cùng Lý Thư Bạch trình lên triều đình, có thêm tên Vương Uẩn. Giữa thu, họ đến ven rìa sa mạc,  đứng trên đài Phong Hỏa phóng mắt nhìn ra biên ải ngút ngàn. Cỏ úa chiều tàn, sông dài uốn lượn, khói đùn thẳng tắp.

Họ phóng ngựa hành quân giữa sa mạc, đuổi giết quân Sa Đà xâm phạm, có lần hăng hái còn đuổi theo đến tận lúc trăng lên, mấy chục kỵ mã giẫm lên bóng đêm tắm máu quay về. Đất Hồ tháng tám đã đổ tuyết, vầng trăng tàn vẫn còn treo cuối trời, những bông tuyết đã lả tả rơi xuống sa mạc, giáp sắt loang loáng, lạnh đến thấu xương. Lý Thư Bạch cưỡi ngựa dẫn đầu ngoái lại phóng mắt nhìn ra xa rồi ghìm cương, tháo túi rượu đeo bên hông ngựa quăng cho Vương Uẩn.

Rượu nóng vừa vào miệng, máu trong người cũng bắt đầu sôi lên. Hơi lạnh bị xua tan, vì vừa thắng trận nên mọi người vô cùng hào hứng, gào lên hát ông ổng giữa đồng hoang.


Vương Uẩn không hòa giọng được với đám người đó, chỉ cưỡi ngựa ngẩng nhìn trời, theo họ về doanh trại. Doanh Lũng Hữu đã ở ngay trước mắt, gốc bạch du trước cửa doanh thấp thoáng giữa màn mưa tuyết. Vương Uẩn phủi tuyết đọng trên mình, chợt sinh lòng cảm khoái đọc một câu: “Tuyết bay mờ biên ải, tắt khói Phong Hỏa đài.”

“Bởi vậy, sau lần đẩy lùi Sa Đà khải hoàn về kinh đó, ta không đem người ra trận nữa.” Lý Thư Bạch chậm rãi nói, “Mỗi người đều có một nơi thuộc về mình, kiếp này, ngươi là đích tôn nhà họ Vương Lang Gia cao nhã hào hoa, sống giữa cảnh phồn hoa thịnh thế. Kiếm quý dù sắc bén đến đâu thì trên sa trường cũng chẳng bằng một thanh đao thường, gió cát và máu tanh chỉ tổ bào mòn lưỡi kiếm, thậm chí tàn hủy chất thép tốt của nó thôi.”

Vương Uẩn lặng lẽ nhìn xuống: “Nhưng khoảng thời gian đi theo Vương gia đã khai phong cho thanh kiếm (2). Từ đó tôi mới bước lên con đường này, từ Ly Phòng Vệ đến Tả Kim Ngô Vệ, ít nhất đã thoát được con đường cha tôi bày sẵn. Đời này kiếp này… Tôi phải cảm ân gia dìu dắt.”

(2)     Theo quan điểm của người xưa, kiếm rèn ra, dù sắc bén tới đâu, nếu chưa thấm máu người thì tức là chưa được khai phong, không thể coi là kiếm quý.

“Ta biết ngươi nói thật lòng, nhưng người sống trên đời lúc nào cũng có chuyện bất đắc dĩ. Ví như ngươi đã nhận lệnh giết ta thì phải dốc sức làm cho được, bằng mọi cách dồn ta vào chỗ chết.” Lý Thư Bạch thản nhiên như đang bàn luận về bóng tối ngoài song vậy.

Vương Uẩn thoáng sững ra, ngón tay nâng ly trà bất giác rụt lại. Cái chén hơi nghiêng, một hai tăm bọt bên trong chưa tan hết sánh ra ngoài.

Y từ từ đặt chén xuống, ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch.

Đêm khuya thanh vắng, hương quế thoảng qua. Lần đầu tiên gặp bên bờ Khúc Giang, y cũng đã hành lễ với Lý Thư Bạch giữa hương hoa quế ngan ngát thế này.

“Vương Uẩn Lang Gia, tự là Uẩn Chi. Từ nay nguyện theo gia tung hoành thiên hạ, bảo vệ giang sơn Đại Đường.” Lời còn văng vẳng bên tai, vậy mà giờ đây ngồi bên nhau giữa đêm khuya thanh vắng, lại là tình cảnh thế này.

Vương Uẩn ngẩng lên nhìn Lý Thư Bạch, gượng cười: “Vương Uẩn là thần tử, phụng lệnh làm việc, không thể tự chủ, xin gia bỏ quá cho.”

Thấy y thẳng thắn thừa nhận, Lý Thư Bạch cũng cười đáp: “Nếu ta để bụng thì lần trước đâu có ngăn Tử Hà tiếp tục căn vặn? Ta hiểu tình cảnh của mình, cũng biết chỗ khó xử của Uẩn Chi. Điều mình không muốn, ắt không làm với người khác.”


Vương Uẩn lặng lẽ gật đầu. Y còn đang mải nghĩ về việc Quỳ vương thân thiết gọi thẳng tên vợ chưa cưới của mình như thế. Nhưng chẳng mấy chốc y đã nghĩ thông, người như Lý Thư Bạch lẽ nào lại nuốt lời.

Như đi guốc trong bụng y, Lý Thư Bạch thản nhiên tiếp: “Ngươi nhận nhiệm vụ này, hẳn cũng biết đây là kế một mũi tên trúng hai con chim. Nếu ta chết, triều đình cũng coi như trừ được mối họa tiềm ẩn lớn nhất; Còn nếu mọi chuyện bại lộ thì nhà họ Vương không tránh khỏi liên can. Bất luận ra sao, kẻ bày kế vẫn có thể khoanh tay ngồi nhìn, tiện thể dọn sẵn một con đường bằng phẳng.”

“Thế nên gia… gác chuyện này lại, không muốn làm ầm ĩ lên, cũng tức là, không muốn đôi bên cùng tổn thất?”

“Chẳng lẽ ngươi thì không ư?” Lý Thư Bạch ngừng môt lát mới tiếp: “Ta biết không phải ngươi phóng hỏa, hành vi kiểu đó không giống tác phong của ngươi.”

Vương Uẩn khẽ đáp: “Tôi biết việc đó… Chỉ là, không cách nào ngăn trở.” “Ngươi ngăn không nổi đâu. Tất cả những kẻ vọng tưởng ngăn cản, đều sẽ bị nghiền nát. Lưu Chiêm đã vậy, Ôn Chương cũng thế, hai ta cũng vậy mà thôi.” Gương mặt tưởng chừng luôn bình thản của Lý Thư Bạch, cuối cùng cũng thoáng vẻ mệt mỏi. Y chăm chú nhìn Vương Uẩn, hạ giọng: “Giờ ngươi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao, lại bị ta lột trần thân phận, e rằng nhà họ Vương cũng gặp rắc rối. Nhưng ta có thể giúp ngươi.” Vương Uẩn chậm rãi gật đầu: “Vương gia một câu nặng tày chín đỉnh, ắt không nuốt lời. Nhưng… dám hỏi gia muốn nhà họ Vương làm việc gì?” Lý Thư Bạch làm thinh. Thật lâu.

Đêm khuya thanh vắng, lặng phắc như tờ. Bóng tối như ngưng đọng lại, nuốt chửng tất thảy những dơ bẩn và đẹp đẽ.

Chẳng biết bao lâu sau, Lý Thư Bạch mới hạ quyết tâm, lên tiếng: “Từ bỏ hôn ước năm xưa.”

Hôn ước năm xưa.

Năm mười sáu tuổi, vì ngượng nghịu, Vương Uẩn mới rủ Lý Nhuận cùng đi nhìn trộm thiếu nữ nọ, chỉ thoáng thấy gương mặt nghiêng của cô.

Đó là hôn sự định sẵn từ khi y còn nhỏ. Một mảnh giấy, hai cái tên, từ một người xa lạ, cô đã trở thành người gần gũi nhất.

Vậy mà giờ đây, Lý Thư Bạch lại bảo y, từ bỏ.


Vương Uẩn cúi đầu, phì cười: “Quỳ vương gia quả rất giỏi cân nhắc tình hình, không hề sơ sẩy. Biết rõ sự tồn vong của nhà họ Vương đều trông cả vào một câu này, vậy mà vẫn bày ra vẻ khoan dung cho tôi lựa chọn.”

“Uẩn Chi, chuyện này ta không phải với ngươi.” Lý Thư Bạch cúi xuống vô thức xoay xoay ly trà trong tay, chậm rãi thuyết phục: “Nhưng ngươi có nghĩ trước đây Tử Hà từng vạch trần chuyện cũ của Vương hoàng hậu, nếu gả vào nhà ngươi, thì ngày tháng sau này sẽ ra sao?”

Vương Uẩn chi cười nhạt: “Nàng đã là vợ tôi, đương nhiên tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ, không cần gia nhọc lòng.”

“Thế nếu sau khi ngươi ám sát thất bại, ta về kinh gặp thánh thượng thì sao?” Lý Thư Bạch thản nhiên hỏi tiếp, “Nhà họ Vương các người liệu có thoát nổi kiếp nạn này không? Dẫu ngươi muốn bảo vệ, thì phải làm thế nào mới bảo vệ được đây?”

Vương Uẩn thong dong đáp: “Khả năng nhà họ Vương bị diệt, cũng không lớn bằng phủ Quỳ đâu.”

Lý Thư Bạch vẫn lạnh tanh: “Phủ Quỳ có khả năng phản kháng, còn nhà họ Vương thì không thể.”

Sảnh đường lại chìm vào im lặng, bóng đêm nặng nề trùm phủ lên họ, trong phòng sáng choang mà ngột ngạt, đôi bên đều nhìn thấy vẻ tăm tối sâu xa khó nắm bắt trong mắt người kia.

Khói trà nghi ngút bốc lên, tạo thành vô vàn hình dáng mờ ảo giữa không trung, rồi lại tan vào hư vô.

Thật lâu, Vương Uẩn mới nói khẽ: “Vương gia đã nắm được tất cả chân tướng thì tôi cũng không dấu giếm nữa. Gia cho rằng tại sao đúng lúc này kẻ đứng sau màn lại bất chấp tất cả, tìm đủ cách san bằng mọi thứ mình không thể thao túng?”

Lý Thư Bạch cúi xuống, hờ hững đáp: “Có lẽ vì trong trận động đất ở Giang Nam khi trước, có người đã nói rằng triều đình sắp xảy ra biến cố. Ra tay lúc này, vừa khéo ứng với thiên thời địa lợi nhân hòa.”

“Vậy tiếp theo Gia định thế nào? Có bao giờ Gia nghĩ Hoàng Tử Hà ở bên cạnh mình sẽ gặp phải chuyện gì chăng? Gia cho rằng trong tình cảnh này vẫn có thể bảo vệ nàng bình yên vô sợ hay sao?” Vương Uẩn nhìn chòng chọc Lý Thư Bạch, nói rất khẽ, nhưng hết sức rành rọt, “Đương nhiên Vương gia tài ba xuất chúng, tính toán như thần, nhưng trước mệnh nhà vận nước, sinh mạng con người như cỏ rác, huống hồ là một thiếu nữ không nơi nương tựa. Có lúc chỉ sơ sẩy một ly, lại làm gãy cả bụi lan đấy.”

“Đây chính là… nguyên nhân ta không dám hứa hẹn với cô ấy.” Lý Thư Bạch cúi đầu nhìn bình lưu ly trên bàn. Con cá đỏ đang trầm mình dưới đáy nước bất động, chẳng biết là đang ngủ hay đang nhìn bọn họ, hệt như một giọt máu chìm xuống đáy bình.

“Có những việc ta nhất định phải kết thúc, tận mắt chứng kiến chân tướng. Nhưng có lẽ lần này một đi sẽ không còn cách nào trở lại, ta… không thể để cô ấy cùng mạo hiểm được.”


Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, giọng y lộ vẻ hoang mang.

Vương Uẩn ngập ngừng, cuối cùng vẫn không dằn được nói thẳng: “Nhưng Gia đã quyết, hơn nữa còn cho rằng mình sẽ không thua, nên ngay từ đầu đã đề nghị tôi từ bỏ hôn sự, bởi Gia nắm chắc phần thắng!”

“Ngươi lầm rồi.” Lý Thư Bạch khẽ nhúng ngón tay vào làn nước trong bình lưu ly, “Ta chỉ muốn để cô ấy được tự do.”

Con cá nhỏ giật mình, cuống quýt quẫy đuôi, toan trốn khỏi làn nước dập dờn mùi nguy hiểm. Nhưng sóng nước đập vào thành bình rồi dội lại, cá ở trong nước làm sao tránh nổi, chỉ còn cách cam chịu.

Vương Uẩn đứng phát dậy, giọng cũng trở nên sắc lạnh: “Ý Gia là Tử Hà ở bên cạnh tôi sẽ không được hạnh phúc sao?”

Lý Thư Bạch lặng lẽ ngước lên nhìn kẻ xưa nay luôn ôn hòa như gió xuân, lần này lại vì Hoàng Tử Hà mà mất bình tĩnh, bất giấc mỉm cười: “Uẩn Chi, đừng nóng.”

Thấy y nở nụ cười hiếm hoi, Vương Uẩn thoáng sững ra, đành nén giận ngồi xuống gượng gạo tạ lỗi: “Ty chức thất lễ… Xin Gia thứ tội.”

“Ngươi hiểu nhầm ý ta rồi, thực ra ta chỉ muốn cho Tử Hà một cơ hội tự do lựa chọn. Bất luận cô ấy chọn ngươi hay ta, ta cũng không muốn cô ấy bị ràng buộc. Đây cũng là công bằng cho cả hai chúng ta…” Ánh mắt tươi tắn của Lý Thư Bạch từ từ hướng ra ngoài song. Bóng cây trùng trùng đứng lặng trong đêm tối, như quái thú rập rình, như mộng mô (3) chỉ chực chờ nuốt chững những cơn mộng đẹp. “Mấy ngày nữa ta về kinh, vụ ám sát sẽ được vén màn, dù ta không rõ là ai giật dây ai cầm đầu, nhà họ Vương cũng có thể dẹp tan cơn sóng gió này.”

(3)     Mộng mô: Một loài quái thú trong truyền thuyết, chuyên ăn những giấc mơ của con người.

Vương Uẩn lặng thinh cúi nhìn xuống, nhưng cằm lại hơi hếch lên.

Lý Thư Bạch rót thêm cho Vương Uẩn một ly trà, nước trà màu lục sóng sánh trong chén sứ xanh lam, ánh đèn rọi lên ngón tay thon dài trắng trẻo của y, như sông xuân soi bóng hoa lê, ung dung tao nhã.

Chỉ nghe y cười nói: “Uẩn Chi, lẽ nào ngươi không dám tin vào bản thân, cảm thấy nếu không có hôn ước ràng buộc, Tử Hà sẽ không chọn mình sao?”

Thấy y thư nhàn tự đắc, Vương Uẩn chợt thấy lòng sôi lên, không thể kiềm chế, giơ tay đón lấy ly trà Lý Thư Bạch đưa: “Chúc Vương gia chuyến này thuận lợi, tôi sẽ xử lý thật nhanh những chuyện ở đây, để gia khỏi phải bận tâm về sau.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.