Đọc truyện Trái Tim Vai Phản Diện – Chương 7
Mạnh Nịnh nhớ chính bản thân mình tò mò với vận mệnh nguyên chủ, lấy quyển sách trước mặt cô bạn, lật đến chương nguyên chủ chết tò mò đọc qua một lần.
Tác giả miêu tả sự tình không rõ, chỉ nói nguyên chủ bị phát hiện thắt cổ, trên cổ còn có vết dây in hằn trên đó. Trừ cái đó, còn có vết bóp và dấu tay rất nhỏ.
Chủ nhân Hứa gia rõ ràng nhìn thấy nhưng vẫn không chịu báo cảnh sát, không để cho pháp y khám nghiệm tử thi, vội vàng mang đi hỏa táng và làm lễ tang, chuyện này coi như xong.
Mà phần bình luận trên mạng đều cảm thấy nguyên chủ tự sát, vết bóp và dấu tay đều là của nguyên chủ, hít thở không thông mà chết trong quá trình thắt cổ quá đau khổ, cho nên vết đó là do trong lúc nguyên chủ giãy dụa mà lưu lại.
Các độc giả cho rằng nguyên chủ bị sát hại đều cảm thấy dấu tay là của người khác, người kia bóp ngất nguyên chủ, sau đó lại dùng dây thừng treo nguyên chủ lên, ngụy trang thành hiện trường tự sát.
Thời điểm Mạnh Nịnh đọc, càng cảm thấy là nguyên chủ tự sát, nguyên nhân là tác giả có viết cô lưu lại một phong di thư, bút tích xác thực là của nguyên chủ.
Mạnh Nịnh đang đắm chìm trong suy nghĩ, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, bóng của người kia che phủ từ đỉnh đầu cô xuống dưới, cùng bóng cô như hòa vào với nhau.
Cô căng thẳng, cẳng chân như nhũn ra, lập tức xoay người lại, theo ánh sáng bệnh viện thấy rõ người đằng sau mới yên lòng.
Là Khương Diễm.
Dù có thế nào, cô cũng tin tưởng thiếu niên trước mắt sẽ không giết chết nguyên chủ.
Mạnh Nịnh tiến lại gần cậu một bước, mặt mày cong cong, tiếng nói thanh thuần, “Khương Diễm, cảm ơn cậu buổi chiều đã cứu tôi.”
Đôi mắt thiếu nữ sáng sủa, con ngươi lấp lánh trong suốt, như một viên bảo thạch lóa mắt.
Trong lòng Khương Diễm vẫn vô cùng khó chịu, đáy mắt xẹt qua một tia cảm xúc khó hiểu, môi mím thành một đường thẳng, lạnh giọng, “Cách xa tôi một chút.”
Mạnh Nịnh ngưng hai giây, lùi về sau một bước, thấy Khương Diễm vẫn không vui nhìn mình, lại lùi thêm bước nữa, chớp mắt, “Hiện tại được chưa? Cách cậu đủ xa chưa?”
Khương Diễm, “…”
Hiện tại cậu không muốn nhìn thấy cô, cũng không muốn đáp lại cô. Nhíu mày một lúc, Khương Diễm xoay người định đi.
Mạnh Nịnh thốt lên, hô tên của cậu, “Khương Diễm…”
Bước chân Khương Diễm dừng lại, nhịn không được quay đầu.
Mạnh Nịnh cảm giác sắc mặt cậu so với vừa nãy càng trắng bệch hơn, ho nhẹ một tiếng, cẩn thận nói ra, “Vừa nãy tôi nói cảm ơn với cậu.”
Khương Diễm, “…”
Cậu híp mắt một chút, nhanh chóng cất bước đi.
Mạnh Nịnh nhìn bóng lưng đang xa dần, cũng không dám gọi lại.
Tuy rằng trong hiện thực, bạn cùng bàn từng sắt son thề rằng Khương Diễm sẽ không giết cô nhưng cô cũng không muốn sau khi lớn sống không bằng chết đâu…
Ánh mắt vừa rồi giống như muốn ăn luôn cô vậy (︶︹︺)
*
Hôm sau là thứ bảy.
Ngày hôm trước Mạnh Nịnh ở lại bệnh viện thú y đến tám giờ, mãi tới lúc mèo con an toàn tỉnh lại mới về nhà.
Trước khi đi ngủ cô tắt hết báo thức, sáng hôm nay đã được như ước nguyện ngủ thỏa thích.
Hứa Nhiên đi học một lớp bổ túc, trong nhà chỉ còn có cô và Khương Diễm.
Mạnh Nịnh nhìn thời gian, chín giờ rưỡi, giờ này hẳn là Khương Diễm đang ở trong phòng đọc sách làm bài tập, cô xuống dưới chắc cũng không chạm mặt cậu đâu?
Nghĩ vậy, cô đánh răng rửa mặt, thay quần áo ra khỏi phòng.
Mạnh Nịnh vừa xuống tầng, ngẩng đầu đã thấy Khương Diễm từ cửa lớn đi vào, chưa kịp thu hồi tầm mắt, ánh mắt hai người cứ thế giao nhau.
Trên người cậu đã không còn là bộ đồng phục học sinh đã sắp phai màu nữa, thay vào đó là một chiếc áo khoác lông màu đen, làm da cậu càng thêm nổi bật, trắng nõn như tuyết.
Chẳng qua, quần áo mặc lên cảm giác như rất ấm áp, rất đẹp, đúng cảm giác của một thiếu niên nên có.
Mạnh Nịnh nhớ tới tối qua trước cửa bệnh viện, ánh mắt Khương Diễm hung dữ nhìn cô lúc rời đi, mi mắt run lên một chút, theo bản năng xoay người không dám nhìn cậu nữa.
Dừng một chút, cô bước nhanh về phòng, nghĩ xem chốc nữa cô sẽ ăn cái gì.
Khương Diễm im lặng nhìn người kia đang về phòng, đôi mắt hẹp dài đen nhánh che dấu cảm xúc mãnh liệt, sâu không thấy đáy.
Hai ngày cuối tuần, hầu như Mạnh Nịnh đều ở bệnh viện thú y chăm sóc mèo con.
*
Thứ hai đi học, nói thế nào Hứa Nhiên cũng không chịu ngồi chung một chiếc xe mà mèo con từng ngồi, Trương Văn Dư đành phải gọi thêm một người lái xe tới đưa hai người đến trường.
Tuy rằng mẹ Hứa tự mình đưa Khương Diễm đi mua quần áo, gián tiếp khôi phục lại địa vị của cậu ở Hứa gia, nhưng cậu vẫn như cũ, sáng sớm đi học.
Lớp chín luôn không có thái độ tự giác học tập, ngoại trừ học bá ngồi cùng bàn Mạnh Nịnh, là người yêu học tập duy nhất trong lớp, cũng là người đứng đầu khoa văn toàn khối.
Mạnh Nịnh thật sự là rất ngạc nhiên, vì sao hạng nhất khoa văn lại học ở lớp chín của cô chứ?
Cô nghiêng đầu nhìn lướt qua bạn cùng bàn, vài lần muốn nói lại thôi.
Hồ Viện thở dài một hơi, yên lặng bỏ xuống quyển vở, nói ra, “Cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Mạnh Nịnh ngượng ngùng cười, nhẹ giọng hỏi, “Thành tích cậu tốt như thế, vì sao lại học ở lớp chín chứ?”
Hồ Viện trầm mặc hơn mười giây mới trả lời, “Là anh trai xin tớ.”
???
Mạnh Nịnh hỏi, “Anh trai cậu cũng học ở lớp mình sao? Đã đến lớp chưa?”
Hồ Viện nhìn Mạnh Nịnh một lời khó nói hết, thấp giọng, “Mạnh Nịnh, tớ có thể nói cho cậu biết anh trai tớ là ai, nhưng cậu không được nói cho người khác biết.”
Mạnh Nịnh gật đầu không ngừng, “Ừm, tớ cam đoan sẽ không nói.”
Hồ Viện, “Anh trai tớ là Hồ Mãnh.”
Cô nói xong, cho rằng Mạnh Nịnh sẽ giật mình, kết quả là phát hiện trên mặt đối phương mờ mịt, dáng vẻ như không biết Hồ Mãnh là ai.
Hồ Viện, “…”
Bài tập sáng nay còn hơn một nửa, giáo viên tiếng anh cũng sắp tới, cô không có thời gian giải thích với đối phương, cầm lấy quyển vở tiếp tục học.
Mạnh Nịnh cũng thức thời ngồi thẳng, từ trong cặp rút ra một quyển tiểu thuyết bằng tiếng anh. Quyển tiểu thuyết này trước khi xuyên sách cô mới kịp đọc được một nửa.
Vừa đọc hai trang, vài nam sinh vây lại xung quanh như đang nhìn điều gì đó hiếm lạ đối với quyển sách trong tay cô.
“Chị Nịnh, hôm nay chị đến sớm vậy để đọc sách sao?”
“Chị Nịnh, chị đang xem cái gì thế? Sao lại toàn tiếng anh vậy, em nhìn cái gì cũng không hiểu.”
“Cậu đúng là không có học thức, đây chính là tiểu thuyết tiếng anh, tớ từng thấy người khác đọc rồi, tên là cái gì mà kiêu ngạo và thành kiến?”
Mạnh Nịnh, “…”
Cô vừa định mở miệng sửa lại tên cho đúng, lại có một nam sinh cười lớn, “Chị Nịnh, lớp chúng ta không ai học hành gì cả. Chị nói thật đi, chị có thể hiểu sao?”
Nam sinh bàn trên đang ngủ cũng bị đánh thức, không nhịn được quay đầu ngáp, “Chị Nịnh xem không hiểu đâu, không phải là mấy chữ cái abc tùy tiện ghép lại sao, đơn giản.”
Mấy nam sinh tiếp tục làm ầm ĩ, giáo viên tiếng anh vào lớp, bọn họ mới trở về chỗ ngồi.
Mặc dù thành tích bọn họ không tốt, cũng không quá coi trọng việc học nhưng chuyện tôn sư trọng đạo này họ vẫn có thể làm tốt, cho nên quan hệ với thầy cô trong lớp cũng không tệ lắm.
Giáo viên tiếng anh Lý Lan đi đến bục giảng, đặt sách giáo khoa xuống bàn, “Hôm nay chúng ta không cần ghi bài, buổi chiều cô có việc bận, trước hết các em đọc bài cho cô, mở sách tiếng anh đến trang 267.”
“Ai đứng lên đọc bài đọc đầu cho lớp nghe?”
Nói xong, nhìn về hi vọng duy nhất của lớp này – Hồ Viện.
Thời điểm nhìn đến Hồ Viện, tâm trạng bà cũng trầm xuống, vậy mà hôm nay Hồ Viện lại giống các bạn khác nhát gan cúi đầu, không dám nhìn thẳng bà.
Ngược lại, nữ sinh bên cạnh cô lại thản nhiên nhìn bảng đen sau lưng bà. Lý Lan ngưng một chút, đối với nữ sinh này sao trước giờ bà lại không có ấn tượng nào?
Thôi, mặc kệ.
Bà chỉ vào Mạnh Nịnh, gật đầu, “Nữ sinh kia, em đứng lên đọc đi.”
Mạnh Nịnh ngẩn người, cầm sách đứng lên bắt đầu đọc.
Phát âm thiếu nữ chuẩn, giọng điệu chính xác, hơn nữa giọng nói mềm mại, truyền qua tại mọi người vô cùng dễ nghe.
Hồ Viện vốn đang học từ vựng, nghe được khẩu ngữ tiếng anh của Mạnh Nịnh, tay run lên, quyển sách rơi xuống dưới.
Trước kia, thời điểm Mạnh Nịnh nói tiếng anh, ngay cả những từ đơn giản nhất cũng không được, khẩu âm nông thôn nghe ra mười phần quê mùa.
Vẻ mặt Lý Lan kinh diễm lộ ra thần sắc khiếp sợ, “Excellent.”
Bà nhanh chóng đi đến trước bàn Mạnh Nịnh, lật quyển sách xem tên ghi trên bìa, “Your spoken English is really fluent. Sit down please.”
Chờ giáo viên tiếng anh trở lại trên bục bắt đầu giảng bài, nam sinh ngồi trên lại quay xuống, mặt đầy tò mò, “Chị Nịnh, chị Nịnh, giáo viên tiếng anh vừa nói với chị cái gì thế?”
Mạnh Nịnh cong môi, vô tội cười cười, “Cô nói ABC tùy tiện ghép lại thôi mà.”
Nam sinh, “…”
Chị Nịnh bây giờ với trước không giống nhau nữa.
Trước kia thời điểm bọn họ trêu chọc cô, cô chỉ biết mắng bọn họ, chửi bọn họ mau cút.
Bây giờ lại châm chọc họ!
Cậu đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất.
*
Hứa Nhiên vẫn không chịu ngồi cùng xe với mình, Mạnh Nịnh cuối cùng cũng được tự do.
Buổi chiều tan học, cô dự định đi văn phòng phẩm ngay gần trường đi dạo một chút, mới ra khỏi cửa chưa được mấy bước đã thấy một nhóm người hùng hổ tiến lại gần.
Nam nữ cũng có, tất cả đều mặc đồng phục trường cấp ba Thịnh Dương, người cầm đầu làm cô có chút quen mắt.
Mãnh Hổ lên trước, chân thành gọi, “Nịnh Nịnh!”
Người bên cạnh anh ta cũng kêu lên, “Chào chị Nịnh!”
Mạnh Nịnh, “…”
Mãnh Hổ nhìn như sắp rơi lệ, “Nịnh Nịnh, anh bị bố mẹ và em gái bắt đi thi liên tiếp mấy hôm nay, mãi mới rảnh rỗi để đi gặp em, em không nhớ anh sao?”
Mạnh Nịnh nhớ lại đại hán trước mặt chính là người đạp lên Khương Diễm, bắt nạt cậu ngay hôm cô xuyên tới. Nếu cô đoán không sai, nguyên chủ và anh ta có quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không tệ?
Mạnh Nịnh nghĩ ngợi, thăm dò hỏi, “Vậy, anh thi… thế nào?”
Mãnh Hổ thụ sủng nhược kinh, “Nịnh Nịnh, vậy mà hôm nay em lại chủ động quan tâm anh!”
Mạnh Nịnh còn chưa kịp tiến tục quan tâm anh ta đã nghe thấy anh ta nói, “Nịnh Nịnh, vẫn là kiểu tóc trước đây của em đẹp hơn, bây giờ nhìn bình thường quá. Đúng rồi, còn khuyên đâu hết rồi, sao một cái cũng không có. Mang vào lộ rõ khí phách của em hơn.”
“…”
Thần sắc trên mặt Mạnh Nịnh có chút phức tạp, nhất thời không biết nói gì.
Mãnh Hổ nhìn cô, cảm giác không xong, có cô bé nào không thích đẹp cơ chứ, sao anh lại đi nói cô bình thường????
Vội chuyển sang chuyện khác, “Nịnh Nịnh, bây giờ anh đã thi xong, tiểu tử họ Khương kia dạo này còn bắt nạt em không? Cứ nói thật cho anh, anh giúp em đánh cậu ta!”
Trong lòng Mạnh Nịnh thầm kêu một tiếng.
Đám người này không phải là vì cô nên mới tìm Khương Diễm gây rắc rối đấy chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Diễm Diễm: Cách xa tôi một chút.
Nịnh Nịnh (lui về sau nửa bước): Đủ chưa?
Diễm Diễm: Quá xa.