Trái Tim Lạnh Giá Phần 2

Chương 18: Chỉ Là Em Gái


Đọc truyện Trái Tim Lạnh Giá Phần 2 – Chương 18: Chỉ Là Em Gái


Chap 18: Chỉ Là Em Gái
Lang thang nơi đất khách, Như lạ lẫm với mọi thứ, đôi mắt cô vẫn cố xoay lung tung để tìm kiếm thứ gì đó. Lướt ngang qua hãng phim truyền hình LOPY, đôi mắt nâu xao động, có mấy bức hình nhỏ nhỏ dán khắp tường, chủ đề là buổi event ra mắt phim “Chàng trai của em gái tôi”. Bỗng dừng lại, tay cô chạm vào bức hình của buổi sự kiện, không khó để cô nhận ra người trong hình là Phong và Jenny Như. Họ đang rất vui vẻ, rất rất vui. Họ thật xứng đôi.
-Cô là fan của couple Như-Phong à?_Một cô gái người Việt đang du học bên đây hỏi cô.
-Couple?
-Phải là họ, họ cùng nhau dự những buổi ra mắt phim, họ cùng ăn tối nữa. Họ là một couple.
-Vậy à, tôi chỉ mới là fan của họ. Cám ơn cô, đến giờ rồi, tôi xin phép._Phối Như gượng cười, cô che giấu cảm xúc lúc này chạy đi mất hút. Cô nhanh chân chạy, nước mắt cô tuôn rơi lã chã, những người đi ngang đây cũng nhìn cô. Họ đang khó hiểu.
>>
-Alo?
[Em đến trung tâm SEONI ngay đi]
-Vâng
————-
10 phút sau, cô có mặt ngay trước cổng trung tâm, Ken hơi bất ngờ khi cô có thể biết đường đến đây nhưng anh cũng không hỏi, anh đang lo lắng khi thấy cô đang khóc.
-Em làm sao vậy Như?
-Em không sao? Mình ở đâu vậy anh?
-Trong trung tâm có phòng, Blue nói anh nên ở trung tâm.

-Em muốn nghỉ ngơi.
-Vậy đi, anh đưa em lên phòng.
Trung tâm SEONI tuy chỉ phục dịch cho nhu cầu mua sắm nhưng ở tầng của các phòng quản lí, giám đốc có một vài phòng khách sạn, nhằm phục vụ cho những đối tác làm ăn của trung tâm.
Sau khi về phòng, Như mệt mỏi ngủ thiếp đi. Ken ở bên phòng bên cũng lo lắng không yên. Về trung tâm, anh thấy nhớ Tiểu Băng. Cô gái đã vui vẻ cùng anh đi chơi. Nhưng sao nỗi nhớ Tiểu Băng lại không nhiều bằng sự lo lắng của anh dành cho Như ngay lúc này. Hay do cả hai là một?
“Anh lừa dối em”
“Anh không có, em đừng có nói vậy”
“Anh hứa sẽ về sớm, anh hứa sẽ liên lạc nhưng bao lâu rồi anh không liên lạc cho em?”
“Anh bận làm việc, em không biết hay sao? Anh làm việc mới có tiền nuôi em”
“Nuôi em là gánh nặng của anh đúng không?”
“Em đừng nói vậy”
“Anh sánh bước cùng Jenny Như trên thảm đỏ, đó là công việc tốn thời gian của anh dù chỉ là một giờ, một phút hay một giây sao anh?”
“Jenny Như là bạn gái của anh”
“Vậy em là gì của anh?”
“Em chỉ là em gái của anh thôi”
Đôi mắt cô đẫm lệ, gương mặt của cô bây giờ xấu xí hơn bao giờ hết. Lòng cô cũng như trái tim của cô đang rỉ máu, em gái, chỉ là em gái thôi sao? Cô ghét hai từ đó.

“Có lẽ tình cảm của tôi là không thể. Một tình cảm không hẳn là tình thân cũng không hẳn là tình bạn. Nó không đủ và cũng không dành cho anh. Cám ơn anh đã vì tôi, nhưng xin lỗi, bây giờ tôi không cần. Xin đừng tìm tôi”
Cô toan chạy đi, lòng cô ao ước có một bàn tay kéo cô lại nhưng không, hoàn toàn trơ trội. Lòng tin, tình yêu của cô hoàn toàn biến mất. Trái tim của cô như bị bóp chặt, khó thở, khó thở. Anh không còn là anh của em nữa sao?
Bừng tỉnh, mồ hôi tuôn lã chã, lòng cô lại đượm buồn, đôi mắt vẫn đang ngấn nước. Như buồn bã, co ro một góc giường, cô nhớ anh, bây giờ anh đang ở đâu? Đang vui vẻ bên Như sao? Cũng là tên Như, sao anh lại chọn Jenny Như? Do cô xấu xí nghèo nàn không xứng hay do cô là em gái của anh? Đã sang đây rồi, có lẽ đó là sai lầm của cô chăng? Liệu cô có nên đi tìm anh? Bỗng, cô nhấc điện thoại nhắn tin cho một người lạ, rồi cô lại gọi cho Ken, người ở phòng kế bên.
[……..]
-Anh dẫn em đi chơi nhé? Tinh thần em không ổn định lắm.
[……..]
-Mình ở chơi hết mai rồi về nhé anh?
[……..]
-Cám ơn anh.
Tắt máy, cô đi thay đồ, cũng may cô có mang theo một bộ đồ dự phòng. Hôm nay, Ken sẽ dẫn cô đi mua sắm, đi ăn…. Lòng cô sẽ được giải toả, nỗi buồn ắt hẳn sẽ vơi đi nhưng nó sẽ làm cô phải bận tâm đến.
————-
Bước khỏi chiếc taxi sang trọng, nồng nặc mùi thơm của nước hoa Pháp. Anh lao nhanh đến căn nhà nhỏ ngay bãi biển, nỗi nhớ đang cuồng nhiệt lan toả trong anh nhưng không đơn thuần là nỗi nhớ em gái. Jenny Như có lịch trình diễn sự kiện, cô đã mời anh dự cùng nhưng anh lại từ chối, vừa về tới, anh muốn dành thời gian cho Như.
Gõ cửa vài tiếng nhưng vẫn không nhận được lời đáp trả, anh thấy hơi lo lắng. Đi loanh quanh biển, anh nhớ lúc anh cõng cô trên lưng đi dưới trời mưa, khoảnh khắc đó không hiểu vì sao tim anh lại trật một nhịp. Anh ngồi xuống bậc thềm nhìn về vũng nước rộng lớn trước mắt, khung cảnh sao yên bình quá, không biết Như đang làm gì nhỉ?
Một cô gái, từ phía xa chạy đến, cô mặt chiếc váy trắng, máu đẫm loang xuống toàn thân, tóc xoã rối tung lên, gương mặt hốc hác, tinh thần không ổn định. Cô chạy đến đứng trước mặt, anh ngước lên nhìn. Có nét quen quen……Cô gái đứng đó nhìn anh cười, nhưng nụ cười này không trọn vẹn, nụ cười nước mắt, cô cười nhưng mắt cô lại khóc. Một lúc, cô toan bỏ đi, tan biến khỏi vùng trời đó. Theo cơn gió nhẹ, bay đi về nơi thuộc về cô.
Lại một cô gái khác, cô này có phần lành lặn hơn cô gái kia. Cô mỉm cười và nhẹ nhàng đến bên cạnh anh. Cô ngồi xuống và bắt đầu cuộc trò chuyện với anh.

“Chào anh”
-Cô là ai?
“Xin giới thiệu, tôi tên Tiểu Băng”
-Chào, tôi tên Thiếu Phong.
“Anh tên Minh Khang, tên Thiếu Phong nó chỉ là tạm thời thôi”
-Hình như cô biết tôi?_Phong nhìn cô gái, anh tên “Minh Khang” như cô nói thật sao?
“Tôi biết anh, biết rất rõ là khác”_Cô gái mỉm cười, nụ cười trên gương mặt lạnh lùng. Một chút thân quen, bộ não anh đang thu tín hiệu để cho anh nhận dạng người trước mặt.
-Tôi tên Minh Khang?
“Tôi nói anh nghe, tôi cũng không thích vòng vo nhiều. Vào thẳng vấn đề chính nhé?”
-Tuỳ cô……..
“Tên của anh là Lâm Minh Khang, anh có đứa em gái là Lâm Thục Phương. Người anh yêu là Hàn Tiểu Băng, không phải người anh luôn đi bên cạnh Jenny Như”
-Ý cô là sao? Không phải cô cũng tên Tiểu Băng?
“Tôi yêu anh”_Cô gái không đáp trả câu hỏi của anh, cô chỉ bày tỏ với anh rồi tan biến theo cơn gió. Để lại trong suy nghĩ của anh một mớ hỗn độn.
Không biết gương mặt của Như đã được phục hồi hay chưa? Nếu rồi thì cô ấy có xinh đẹp không nhỉ? Bây giờ làm sao liên lạc với họ? Còn cô gái Tiểu Băng đó, cô ấy nói cô ấy thích anh, trong khi anh chẳng biết cô ấy là ai, nhưng sao trong tim anh lúc này lại thấy ấm áp lạ thường. Bộ não anh bắt đầu hoạt động theo khuôn mẫu nhận dạng, đầu anh có dấu hiệu đau nhói, khó chịu, anh nhanh chóng mò túi lấy lọ thuốc, cho một viên vào miệng và tinh thần của anh dần ổn định hơn. Giờ anh đã rõ, cô gái và chàng trai trong suy nghĩ đeo đuổi anh bấy lâu nay chính là cô gái Tiểu Băng và chàng trai Lâm Minh Khang mà cô gái ấy nhắc đến. Thật ra, Lâm Minh Khang có quan hệ gì với anh? Sao anh thấy không có chút ấn tượng nào với cái tên này? Nhưng tên Thục Phương thì không bao giờ anh quên, đó là cô gái đến nhà anh ngủ nhờ hồi trước, đi cùng với Thiên Minh. Có thật, anh tên Minh Khang không? Nếu vậy, cô gái đó chẳng lẽ là em gái của anh sao? Vậy còn Phối Như? Phối Như là gì của anh?
Mặt trời lên cao rồi cũng từ từ lặn xuống mang theo sức nóng về nơi cư ngụ. Ánh chiều tà hắt lên mặt biển trông lấp lánh hơn. Hoàng hôn trên biển thật đẹp.
“Thiếu Phong, anh có thích hoàng hôn không?”
“Anh không thích hoàng hôn bằng bình minh”
“Phối Như lại rất thích hoàng hôn. Em thấy nó đẹp và là khung cảnh rất lãng mạn”_Phối Như cười

“Lãng mạn? Phối Như biết đó là gì sao?”
“Có thể Phối Như biết”
“Vậy sao? Vậy ngồi xuống đây, Phối Như nói cho anh nghe đi.”_Thiếu Phong ngồi và anh kéo Phối Như ngồi xuống, dựa vào lòng ngực mình.
“Nó là khung cảnh tuyệt vời dành cho những người đang yêu nhau”
“Vậy, Phối Như và anh Phong có yêu nhau không?”_Bất ngờ nhận được câu hỏi, mặt Phối Như ửng đỏ, bối rối
“Phối Như lúc nào cũng yêu anh cả, chỉ là anh xem em là gì thôi”
“Ngốc ạ”_Thiếu Phong đưa tay nhéo mũi Như.”Anh yêu em nhiều lắm, em gái của anh”
“Em…..em….gái sao?”_Phối Như lí nhí, mặt cô trở nên buồn hơn.
“Vào nhà thôi, ngoài này gió độc, kẻo bệnh mất”
“Anh vào trước đi, em đợi hoàng hôn lặn xíu nữa em sẽ vào”
Nước biển trong xanh như chảo không dầu
Bầu trời bao phủ đầy ánh dương
Nhen nhóm trong đó một ngọn lửa
Phừng phực cháy giữa vùng trời trên không
“Đó là ngọn lửa mãnh liệt cháy mãi nếu em cứ chăm dầu hay củi. Em hi vọng, em sẽ không tự tay dập tắt ngọn lửa đó, ngọn lửa đó là em, nó mang tên “Tình Yêu” đấy anh ạ”
——END CHAP 18——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.