Trái Tim Lạnh Giá Phần 2

Chương 10: Một Năm Đã Quên


Đọc truyện Trái Tim Lạnh Giá Phần 2 – Chương 10: Một Năm Đã Quên


Chap 10: Một Năm Đã Quên
Phối Như lên phòng, đóng sầm cửa lại, cô khoá cửa rồi ngồi ngay cửa. Nước mắt của cô tuông rơi. Cô không muốn. Hai từ “anh hai” không khó nói như mọi người nghĩ, không phải cô không muốn nói, nhưng không hiểu sao, cô không thể nói. Con tim không cho phép cô nói. Là cô tự làm khó bản thân mình khi nghĩ đến một chuyện điên rồ. Một suy nghĩ không bao giờ có thật. Chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra.
Bên ngoài, Phong đập cửa gọi cô rất nhiều. Một tiếng gọi của anh cô càng khóc nhiều hơn. Nhưng lại không phát ra tiếng. Phong buồn, anh cũng mất kiên nhẫn, anh không nghĩ chuyện mình đi làm xa lại ảnh hưởng nhiều đến Như thế.
-Như à, đừng buồn nữa, anh hứa sẽ về sớm mà. Ngủ sớm nha em, không sẽ hại đến sức khoẻ lắm đó. Nhớ uống thuốc trước khi ngủ nha em.
Như im lặng rơi nước mắt. Cô không muốn đáp lại lời của anh. Tại sao bản thân cô lại như thế ? Cả hai là anh em của nhau. Anh em của nhau. Cô phải thức tỉnh cô đang làm chuyện điên rồi gì vậy ? Anh đừng quan tâm cô nữa, mà hãy lạnh lùng với cô được không ? Đừng để lúc anh đi cô phải khóc. Cô bây giờ là một đứa trẻ buồn thì khóc, vui thì cười chứ không biết cách cố kìm chế cảm xúc lại đâu. Xin anh hãy để cô cô đơn trước khi anh đi, đừng làm cô phải đau lòng.Phong vừa rời đi, Như lau nước mắt, rồi thay đồ và lên giường ngủ. Cô hi vọng khi cô tỉnh dậy tất cả chỉ là một giấc mơ…….

Một năm sau…..
Căn nhà nhỏ nơi ngoại ô, thường có người lưu tới thường xuyên. Nhưng lại buồn bã và làm việc một cách máy móc. Một ngày trôi qua thật nhàm chán. Hôm nay là chủ nhật, Phối Như ngồi yên vị trong phòng ngắm biển qua khung cửa sổ nhỏ. Khung cảnh đẹp nhưng sao lại buồn bã đến thế ? Sao lại cô đơn giữa vùng biển xanh cát vàng mịn thế này ? Một năm trôi qua, một năm bên cô thiếu vắng người anh của mình. Mọi thứ dần dần cô cũng quen. Nhớ lại tuần đầu anh đi, hầu như Phối Như đều khóc nhưng sau đó cô lại không khóc. Mỗi sáng cô đều dậy trễ vì không có anh gọi, có hôm cô thức rất khuya để đợi tiếng nhắc nhở đi ngủ của anh nhưng cũng không thể. Đi dạo ngoài biển vắng một mình, cô lại nghĩ đến lần anh cõng cô dạo biển giữa trời mưa. Cô đều nhớ đến những tháng ngày vui vẻ đó. Luyến tiếc khi kỉ niệm chỉ còn trong dĩ vãng. Tháng đầu tiên anh đi, cả hai vẫn còn giữ liên lạc, nhưng từ lúc sau cả hai mất liên lạc hẳn. Cho đến bây giờ, Như bận học, còn anh chắc bận làm việc. Một năm qua đối với Như đều nồng mùi nhạt nhẽo. Không có anh dường như cô không thể cười được nữa dù cho có ai cố gắng làm cô cười. Khi anh đi, mọi thứ trong nhà đều thay đổi. Như viết thư cho anh rất nhiều nhưng đều cất vào tủ, không có lá thư nào được gửi đi. Quốc nhận việc ở trung tâm anh đi làm từ sớm đến tận khuya mới về. Ngồi ăn cơm cùng nhau cũng không được huống chi là đi chơi cùng nhau. Còn Bối Ân thì theo sự giúp đỡ của Huỳnh Nam cô học theo ngành diễn viên. Cô cũng đi làm sớm chiều, không ngó ngàng đến Như. Chỉ còn mỗi Thục Phương là quan tâm đến cô, hay dẫn cô đi chơi. Phải nói là sau bữa tiệc đó mọi người đối xử với nhau như gia đình của nhau. Chủ nhật hôm nay vắng tanh, Như cảm thấy trơ trọi tại nơi này. Không hiểu sao khi lên mạng, cô lại có nổi hứng muốn học cách chế tạo súng nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Buồn bã cho một ngày chủ nhật cô đơn, Như lấy thuốc uống rồi lên giường chìm vào giấc ngủ.
Một mảng đen xung quanh làm cho Như sợ. Cô co rúm người lại, khép nép đứng im. Nơi này không có ai nhưng sao, xung quanh cô là những khung cảnh rất xa lạ, những nơi cô chưa từng được nhìn thấy ? Lại có người con trai và một cô gái xuất hiện ở mọi khung cảnh. Cô lại không biết đó là nơi nào. Nhưng mỗi lần như vậy, cơn đau đầu của cô liền ập tới. Cô không hiểu sao khi cô muốn nhớ lại mọi thứ thì đầu cô lại không cho nhưng khi cô không muốn nghĩ đến thì những thứ gì đó lạ lẫm lại len lỏi, xuất hiện trong đầu cô như một thước phim không có điểm dừng. Người con trai, con gái đó là ai ? Cô có quan hệ gì với họ chứ ? Sao mỗi khi ngủ cô đều nhìn thấy họ ?
*******
Paris, Pháp.
-Kêu Phong lên gặp tôi._Hữu nhấc điện thoại gọi cho Phong
Ngày đầu đến đây, Phong hoàn toàn lạ lẫm với bầu không khí tại nơi này. Anh vào làm việc được cũng nhờ Jenny Như giúp đỡ cho anh. Lần đầu gặp mặt, cô và anh đều có ấn tượng về nhau, đi máy bay lại đi chung nên cả hai trò chuyện có vẻ rất ăn ý. Làm việc cũng hơn một năm, anh luôn đi cùng với Như. Như một cặp đôi khiến người khác ngưỡng mộ. Anh quên hẳn một người nữa tên Như đang đợi anh mòn mỏi. Trong một lần đi chơi, anh làm mất điện thoại, công việc ngày một nhiều nên vì vậy mà từ đó, anh không còn liên lạc với Phối Như nữa- cô em gái ở Việt Nam của anh.
-Có chuyện gì vậy Hữu ?_Phong lên gặp Hữu, anh được Hữu bố trí một công việc thích hợp trong công ty của Băng.
-Cậu không định về thăm nhà sao ? Một năm rồi.

-Cám ơn, nhưng tôi thích ở nơi này hơn……dù sao tôi mất liên lạc với người thân hơn một năm rồi, tôi cũng không biết họ có dọn đi nơi khác không.
-Vậy à. Tôi định về Việt Nam. Cậu có muốn đi cùng không ?_Hữu mời, anh muốn về Việt Nam, cũng lâu rồi anh chưa về.
-Thôi khỏi, tôi và Như có hẹn nên……._Phong lảng đi, anh thật sự quên người em gái đang chờ đợi anh rồi sao ?
-Được thôi, anh có lịch nghỉ phép một tuần. Mà tôi nói anh cái này, nghe cũng được, không cũng được.
-Cậu nói đi
-Jenny Như là người không đơn giản như cậu nghĩ đâu.

-Ý cậu là sao ?_Phong thắc mắc. Anh thấy Jenny Như là một diễn viên xinh đẹp lại hiền lành mà, tại sao lại không đơn giản ? Ẩn ý của Hữu là gì ?
-Không có gì. Một ngày nào đó, cậu sẽ rõ. Tôi chuẩn bị đi, chào cậu._Hữu bỏ ra ngoài trước. Hữu nói đúng, mọi chuyện Như làm với Băng, Hữu đều rõ hết, chỉ có mỗi việc đứa con của Như và chuyện của Như và Khang khi du học về anh vẫn chưa biết chuyện rõ. Người rõ nhất lại đang ở tù, không có một câu nói nào để nói với những người xung quanh. Cậu ta muốn giữ kín chuyện này.
Hữu chỉ nhắc nhở như vậy. Phong nghe cũng được không cũng được. Đừng để mắc sai lầm rồi mới tỏ lời anh nói. Phong cũng không để ý tới. Anh về chuẩn bị có hẹn với Jenny. Anh vui vẻ với một người bạn mới còn cô, phải cô độc trong ngôi nhà đó. Anh không hề nhớ đến cô sao ? Anh thích người xinh đẹp đến vậy à ? Ngày hẹn bác sĩ chữa trị khuôn mặt cũng đến gần rồi, sao anh lại không gọi điện hỏi thăm đến Như ? Sao không hỏi cô có lo lắng không ? Sao không gọi an ủi cô, trấn an cô ? Anh quên cô thật rồi, quên thật rồi. Cô chỉ có mỗi anh là người thân, còn anh, anh đâu còn xem cô là người thân nữa đúng không ? Một ngày nào đó, khi anh quay trở về Việt Nam, anh chắc chắn sẽ phải hối hận khi quên Dương Phối Như.
—–END CHAP 10 —–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.