Đọc truyện Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild) – Chương 3
Courtney lại ngồi đó. Phụ nữ lịch sự không ai ngồi dựa thế đâu! Lạ nhỉ, “mấy” cái trường đạo chẳng dạy con tí lịch sự nào sao?
Cô gái bẽn lẽn liếc mắt nhìn mẹ kế, định nói rồi lại thôi “Nói làm gì, bà ấy chẳng thích nghe ai nói đâu” dù Courtney có trả lời thì Sarah Harte, bà mẹ kế của cô, cũng chẳng thèm nghe. Bà đang nhỏm lên nhìn về phía cái vùng trại chơ vơ giữa thảo nguyên ở đàng xa
Dù sao Courtney cũng phải rướn người ngồi thẳng lên. Mỗi lần bị quở trách như vậy cô thường yên lặng, thu mình trong cái vỏ ốc, tránh né đụng độ; chỉ khi nào quá mệt mõi, không thiết gì mọi chuyện, cô mới gây trở lại
Courtney vốn là đứa trẻ khôn sớm, dạn dĩ và dễ làm thân. Mỗi khi nựng con, mẹ cô cũng thường bảo “Con gái tôi lại mang cái khi khỉ như mẹ rồi đấy” Nhưng bà chết khi Courtney mới lên sáu
Từ đó đã chín năm. Cha cô, ông Edward Harte đau buồn và không thích trả lời hàng trăm câu hỏi của đứa trẻ đã gởi con hết trường đạo này sang trường đạo khác. Mỗi năm con chỉ được về nhà chừng vài tuần vào mùa hè dù thế ông vẫn không có thời giờ gặp đứa con duy nhất trong những ngày hè ít ỏi ấy. Đến khi nội chiến bùng nổ thì ông không bao giờ trở về nhà
Và năm nay Courtney đã mười lăm tuổi, và đã sống nhiều năm trong cái mặc cảm bị bỏ rơi và chẳng được yêu thương. Vì thế em là cô gái khép kín, rất dè dặt và nhạy cảm trước sự đối xử của mọi người, chỉ thoáng tháy dấu hiệu phản đối là em rút ngay lại ý kiến, yêu cầu của mình
Tính rụt rè, ít nói một phần là do ảnh hưởng của những nhà sư phạm ở trường đạo, nhưng phần lớn thói quen của đứa trẻ tìm cách làm cho cha yêu thương,chú ý
Edward Harte là một bác sĩ, người miền Nam, cao lớn, có duyên … Sau khi lập gia đình ông đến lập nghiệp ở Chicago. Phòng mạch của ông đông khách đến nỗi ông không còn nhiều thời gian cho gia đình. Dù vậy, Courtney vẫn thấy không có ai đẹp trai, tận tâm như cha cô. Cô tôn thờ cha mình như một thần tượng và mỗi khi cô gặp ở đâu ánh mắt đơn độc cùng màu mật ong như mình, cô như chết cả tâm hồn
Ông chẳng có thời gian để gần con và sau nội chiến tình hình càng tệ hơn. Ông luôn bị day dứt vì đã tham chiến chống lại miền Nam, gốc gác nơi ông đã sinh ra. Ông giải ngũ, nhưng không hành nghề y trở lại, sống cách xa mọi người, chỉ vùi đầu đọc sách và uống rượu
Tài sản của gia đình Harte cạn mòn dần. Rất may, một bức thư của bác sĩ Amos vừa là thầy cũ, vừa là người bảo trợ cho Edward cứu ông thoát chết. Bác sĩ mời cha của Courtney đến làm thế cho ông ở Waco, Texas. Ông biết nhiều người miền Nam bây giờ sực tỉnh, họ đổ dồn về miền Tây xây dựng cuộc sống mới. Thế là ông Edward cũng sực tỉnh đi tìm một nguồn hy vọng mới
Courtney đột nhiên được hưởng cuộc sống mới, không còn trường đạo, không còn phải sống xa cách người cah thân yêu. “Mình phải cho cha thấy mình không còn bé và mình yêu cha đến mức nào. Hai cha con sẽ sống có nhau”
Nhưng khi đến Missouri chã đã làm việc bất ngờ, không tưởng tượng được. Ông làm lễ thành hôn với cô quản gia của gia đình từ năm năm nay – cô Sandra Whitcomb thành bà Sarah Harte
Edward chưa từng yêu Sarah và Sarah cũng chỉ để mắt đến Hayden Sarrel – một trong hai người lang bạt được ông bác sĩ thuê để bảo vệ hai bố con trong chuyến đi về vùng đất Texas đầy bất trắc. Ngay hôm cưới, Sarah Harte đã thành một con người khác, ngày xưa cô quản gia dịu dàng chăm sóc cho Courtney, nay bỗng trở thành bà chủ bắt na bắt nét, la mắng không còn tế nhị gì nữa. Courtney cũng buông xuôi, tìm cách né tránh Sarah nhưng đâu có dễ dàng gì khi năm người phải đi trên chiếc xe “goòng” qua những đồng hoang xứ Kansas
Hôm nay họ từ Wichita xuôi theo ven bờ sông Arkansas. Đến chiều, họ rời bãi sông đi vào sâu trong vùng đồng hoang mong tìm một thị trấn hay nông trại nghỉ qua đêm. Vì họ đã đến vùng tiếp cận của khu vực dành cho người da đỏ
Biệt khu da đỏ. Chỉ cái tên thôi cũng làm Courtney rùng mình. Ngoài Hayden Sarrel, người bảo vệ thứ hai của hai cha con Harte có cái tên vẻn vẹn hai âm là Dallas thì vẫn lạc quan. Họ cho rằng chỉ cần mang ít trâu bò làm “quà tặng” cho các bộ lạc thì chẳng còn lo gì nữa
Một người dòng máu bộ tộc Cherokee đã tìm được con đường tương đối dễ đi nối từ Wichita đi đến Antovo và Texas. Jene Chisolum, tên một người thanh niên hai dòng màu đó đã đi nhiều chuyến hàng theo con đường này từ ngay sau trận chiến tranh và các người dân đi định cư ở miền Tây thường đi theo con đường mòn Chisolum này. Một người lái buôn trâu bò Joseph Mc Cony quê ở Illinois đã đưa một đàn súc vật lớn đi xuyen qua Kansas đến bờ Thái Bình Dương cũng đến Allilence. Con đường này có nguồn nước song và lại có đồng cỏ, có đồn Riley của quân đội liên bang trấn đóng bảo vệ, nên đây là lộ trình lý tưởng cho những đoàn đưa súc vật từ miền Tây trở lại miền Đông để xuất sang châu Âu
Thị trấn Allilence nhờ có đường xe lửa đã thay đổi ngoạn mục: năm trước mới có vài chục căn nhà vách cây, chỉ một năm đã mọc lên ở thị trấn này hơn chục quán rượu và mấy chục “ổ” tứ đổ tường làm nơi giản trí cho người mua bán súc vật. Gia đình Hart mua một chiếc xe “goòng” cũ đã từng đi qua biệt khu da đỏ để lấy hên và muốn đi theo lộ trình đó đến Texas
Nhưng Courtney chỉ muốn quay lại phía đông rồi vòng xuống miền Nam và từ đó đi Texas. Còn dì Sarah lại muốn thăm bà con ở Kansas trước khi đi định cư ở vùng Texas mù khơi đó. Edward được biết con đường mòn này đi gần ngang qua Waco, nơi ông phải tiếp nhận phòng mạch mới và cũng muốn đổi đường đi vòng chứ không muốn đi thẳng về miền Nam vì ông không muốn đi qua những nơi còn mang vết tích tàn phá trong cuộc chiến tranh
Thế là Dallas đi trước đến cái trại mà họ thấy thoáng từ xa. Anh quay lại báo tin:
– Xong cả rồi bác sĩ ạ. Chẳng cần phải đi thêm vài cây số nữa đến thị trấn Rockley làm gì. Vả lại thị trấn này cũng lèo tèo lắm, hơn nữa sáng mai mình có thể quay trở lại đi dọc bờ song
Edward gật đầu ưng thuận và Dallas nhảy gọn vào trong xe. Courtney chẳng thích gì gã Dallas này cũng như gã Hayden thì chỉ dán mắt vào Sarah. Dallas trẻ hơn, khoảng hai mươi ba, nên chưa chú ý đến Sarah. Và hắn lại cũng còn có lúc quan tâm đến Courtney nữa, nhìn sơ qua thì Dallas kể cũng được và Courtney sẽ rất hãnh diện vì sự quan tâm của hắn nếu như cô không gặp đôi mắt hau háu nhìn bất kỳ phụ nữ nào họ gặp trên đường
Cô bé cũng đủ khôn lanh để không rơi vào cõi mộng là mình đang có một chàng trai si mê. Cô biết rằng cô được Dallas để mắt tới vì hắn là một người con trai bình thường, khỏe mạnh và nhất là ở đây chỉ có cô là người phụ nữ vừa tầm với hắn. Courtney biết cô không hấp dẫn lắm hay ít nhất là nhan sắc của cô không đủ sức làm cho bọn đàn ông phải quên những phụ nữ khác nếu họ và cô cùng xuát hiện
Không, cô có tất cả đôi mắt và đường nét đẹp dấy, nhưng chưa thành hình mà chỉ mới là cái khung của những gì chưa đến ngày viên mãn
Nhưng bọn đàn ông không nhận ra điều đó. Họ chỉ thấy cô thấp, mũm mĩm, thế thôi. Courtney chỉ không ưa bề ngoài của mình, nhưng những năm tháng thiếu đủ thứ hạnh phúc thì cô bé lại xem ăn sáng cũng là một lối thoát, khi các bạn chọc phá cô mập, thì cô bé lại càng ăn rồi đến một lúc cô thấy mình phải tìm cách cho bớt mập, và kết quả là bây giờ người ta không bảo cô mập nữa mà chỉ bảo cô bé “núng nính”
Từ hôm làm lễ thành hôn với Sarah, ông bố cũng chăm sóc hơn đến cô con gái. Hai bố con ngồi nói chuyện hàng giờ bên nhau trong xe. Courtney không tin là vì hôn nhân mới mà bố săn sóc mình mà cô tin là vì trong xe chật chội, nên bắt buộc phải có sự gần gũi mà thôi, nhưng cô vẫn hy vọng có lẽ bố yêu mình, sẽ như ngày xưa khi mẹ còn sống
Xe dừng lại trước cổng một trang trại lớn, Courtney rất thích thú khi người trại chủ ra tận xe đón tiếp họ. Cô thấy ông ta có vẻ bất cần dù phải sống ở nơi cùng trời cuối đất như thế này, cả nhà hàng xóm gấn nhất cũng ở mãi tận đâu đâu. Ông ta cao lớn, có lẽ nặng đến cả trăm ký, ông tươi cười bảo Edward
– Có đủ chỗ để cho xe ra sau đó
Rồi đến bên xe ông đỡ Courtney xuống
– Cháu cũng xinh đấy chứ? Rồi quay lại đỡ bà Sarah, ông ta nói tiếp
– Phải làm sao cho mập lên chút cháu ạ. Trông cháu như cây sậy. Courtney chóng cả mặt. Cái lão này điên chắc
Mình phải mất gần hai năm để giảm mập. Bây giờ lão nói mình gầy quá!
Dallas đến sau cô lúc nào không biết. Hắn ghé vào tai cô:
– Cái thằng béo đó chỉ thích mấy mụ béo thôi. Đừng thèm chú ý lời hắn. Rồi có một ngày em sẽ mất cái mập sữa đó đi. Anh cá là lúc đó em sẽ là nàng công chúa đẹp nhất ở vùng Texas này cho mà xem!
Courtney như chết điếng. Những lời bình luận này làm cô bé chịu hết nỗi. Cô chạy vụt ra phía sau nhà, nhìn vào vùng đất bằng phẳng trải dài cả chục cây số, mắt đầy lệ
– Mập quá, gầy quá! Sao lũ đàn ông độc ác thế! Hai câu này, câu nào thật, hay đó là bằng chứng cho tháy rằng chẳng bao giờ đàn ông nói thật. Cô chỉ còn biết xua đi mọi ý nghĩ trong đầu