Đọc truyện Trái Tim Hoang Dã (A Heart So Wild) – Chương 24
“Lão già, ông mà cắt tóc tôi, là tôi giết đó?
Trong cơn sốt nóng, và mê sảng, thỉnh thoảng Courtney lại nghe Chandos lảm nhảm như thế. “Đời anh thật là khổ”.
Đêm đó, có nhiều lúc nàng thiếp ngủ, nhưng lại tỉnh ngay được. Có lúc nàng nghe Chandos kể lể rằng anh chỉ chết khi bọn nó phải bị giết hết. Lúc đó nàng định đánh thức anh dậy, nhưng anh xô nàng ra.
“Đồ quỉ, Calida, để tôi yên”.
Thế là, nàng để anh vậy, không đánh thức nữa. Có lần đang thay tấm khăn ướt, nàng nghe những câu, tiếng, về ký ức anh đang sống lại những trận đấu súng, đánh nhau và cuộc đấu khẩu với một nhân vật trong mơ mà anh thường gọi là “lão già”. Có lúc anh gọi Meara tên tên người phụ nữ, nàng biết anh chăm lo cho họ biết chừng nào.
Cánh chim trắng, chắc là tên một người da đỏ. Có một số tên người da đỏ, anh gọi bằng “bạn”. Có lúc anh phải bảo vệ người Comanche nào đó chống lại “lão già”.
Ngồi bên anh nghe những lời như thế, nàng lại nhớ có lần hỏi anh “Là có phải con lai không?”
Trước kia, nàng ít khi nghĩ xem anh có là dân lai không, nhưng bây giờ thấy đây là điều có thể. Rồi nàng lại nhớ những ngôn ngữ mà anh dùng để nói với ngựa, với một mình, có thể là một phương ngữ của người da đỏ.
Điều lạ là, điều đó không làm nàng bối rối. Nàng không cần biết anh có dòng máu da đỏ hay không, với nàng anh vẫn là Chandos.
Khi những tia nắng bình minh báo hiệu ngày mới, Courtney lại chuyển sang nỗi lo Chandos không bình phục được. Nàng bối rối, không biết phải làm gì để cứu anh nữa. Vết thương vẫn không giảm bớt anh vẫn nóng, có vẻ đau đớn hơn, anh rên rỉ và nói mê một cách yếu đuối như hết cả sức lực
“Ôi Lạy Chúa! nó bẻ tay để bà không còn chống cự được nữa. Thằng quỷ khốn nạn… nó mới là đứa con nít… Chết rồi, họ chết cả rồi… cắt đứt đi…mèo con”.
Nàng ngồi nhỏm dậy – nhìn vào mặt anh. Lần đầu anh nói về nàng.
“Chandos ơi!”
“Không quên được… không phải đàn bà của tôi”
Anh thở khó khăn. Khi nàng lay anh mà không thấy anh tỉnh dậy, nàng òa khóc.
“Chandos ơi… làm ơn”
“Đồ quỷ gái trinh… chẳng tốt”
Courtney chẳng muốn nghe những câu về mình. Nàng không chịu nổi, nhưng những câu đó đã lọt vào tai, nàng chỉ cần biết thể hiện cơn giận dữ ngay lập tức.
– Thức dậy đi, đồ quỷ. Anh nghe tôi không đó. Tôi thù anh. Khi nào anh tỉnh tôi sẽ nói cho mà biết. Đồ độc ác, đồ bất nhân. Trời, không biết tại sao tôi phí cả đêm, để cứu chữa cho anh nữa. Thức dậy đi!
Courtney đánh vào lưng anh. Rồi nàng ngồi ngay dậy tái mét, bối rối. Sao nàng lại đánh một người đang mê đàn ông!
“Ôi Lạy Chúa! Ôi Chandos, tôi xin lỗi” nàng lấy tay di di vào lưng anh chỗ nàng vừa đấm.
“Đừng có chết, tôi không bao giờ giận anh nữa đâu, dù anh có đáng ghét đến mức nào nếu anh khỏe rồi, tôi không bao giờ… anh nữa”.
“Nói láo”
Courtney choàng dậy. Mắt hắn vẫn nhắm nghiền.
Nàng đứng vụt dậy rít lên.
– Anh thật đáng ghét.
Chandos lăn nghiêng người đi, nhìn lên phía nàng.
– “Sao vậy?” hình như anh hỏi không bằng lời.
– “Tại sao à?” Anh dư biết tại sao? Và rồi nàng dứt khoát nói.
– Tôi đâu phải là đồ quỷ gái trinh, bây giờ tôi còn là…?
– Tôi nói thế bao giờ?
– Khoảng năm phút trước.
– “Chết – Tôi nói trong lúc ngủ à?”
Nàng xí một tiếng, quay mặt rồi bước đi.
– Lảm nhảm.
– Mèo con, ai lại kể… những điều người ta nói lúc mê. Mà này, nói thật nhé, tôi chưa hề nghĩ em là quỷ gái trinh bao giờ cả.
– Quỷ băt anh đi, nàng quay lại phía anh, và tiến bước tới.
Nhưng vừa bước ít bước nàng đã phải đứng sững vì gặp xác con rắn chết. Và bên cạnh nó nàng thấy cả chiếc túi da có dây quai. Nàng chắc đêm qua không thấy ở đó nên cảm thấy một luống cảm giác rờn rợn chạy suốt xương sống và vội liếc mắt nhìn khắp bốn phía, nhưng chỉ thấy bốn bề cây cỏ.
Nàng lại nhìn chiếc túi, đường khâu rất khéo bằng hai nắm tay nàng và cũng phồng lên như thế, chắc có gì ở bên trong.
Người nào đến đây vào ban đêm mà nàng không biết? sao người đó không ra mặt? Hay họ cố tình để lại chiếc túi này? Nàng lấy tay nhón cầm chiếc quai, nhưng cố giữ xa người nàng và quay trở lại chỗ Chandos – Chandos vẫn nằm nguyên ở tư thế lúc nàng bỏ đi.
– Chắc nó chẳng cắn được em đâu, mèo con?
– Cái gì chứ?
– Cái túi đó chẳng cắn được em đâu. Làm gì mà em phải cầm giang nó xa như vậy? Anh nghĩ em chẳng có gì phải sợ nó.
Courtney để rơi cái túi trước mặt anh.
– Này cầm lấy, tôi chưa mở đâu. Tôi thấy ở bên con rắn chết đó.
– Đừng nhắc đến cái đồ rắn độc nữa, tôi chỉ muốn giết nó lại vài lần nữa mới hả.
– Tôi biết anh giận nó đến chừng nào rồi nàng hạ giọng: tôi xin lỗi đã nói điều như thế.. thật chẳng ra làm sao cả.
– Thôi quên đi, anh nói, nhưng vẫn chăm chăm nhìn cái túi. Anh cầm lấy và mở ra…
– Ôi Anh ấy.
Chandos kêu lên vừa kéo ra khỏi túi một cây còn cả rễ, đã hơi héo.
– Cây gì vậy?
– Cây mầm rắn. Giá mà tối qua tôi có cây này. Nhưng bây giờ.. cũng còn hơn không.
– Cây mầm rắn?
– Cô nghiền nó rra, lấy nước, trộn với muối rồi đắp lên vết rắn. Đây là thứ thuốc chữa rắn cắn, hay lắm đó.
Rồi anh đưa cho nàng.
– Cô giúp được không?
Courtney cầm lấy cây thuốc.
– Anh đoán ra ai đã mang đến cho anh chứ?
– Ừ – à- ừa.
– Vậy là?
Anh nhìn nàng một lúc, tưởng như chẳng muốn trả lời. Rồi anh nói:
– Một người bạn tôi.
Nàng trố mắt nhìn anh.
– Sao cái ông bạn đó không ra mặt, đưa cho tôi, dạy tôi cách dùng thể có hơn không?
Chandos thở dài.
– Anh ta không chỉ cô được vì anh không nói được tiếng Anh. Vả lại, nếu anh ta ra mặt, cô chắc đã chạy xa khỏi đây rồi.
– Anh ta là dân da đỏ rồi, chắc… Chắc là Sói Nhảy.
Chandos nheo mắt:
– Tôi có bao giờ nói với cô…?
– Ôi, anh nói tùm lum với một đống người. Anh vẫn nói mê vậy à?
– Làm sao tôi biết việc mình làm trong giấc ngủ.
Nàng làm cây thuốc như anh chỉ, rồi quay trở lại.
– Anh nằm ngửa lên xem nào!
– Thôi – Đưa cho tôi đi.
– Để tôi làm cho, rồi nàng đi vòng quanh anh ở khoảng cho anh không choải tay tới được.
– Tối qua vì muốn một mình chữa lấy, anh đã làm thêm rắc rối.
– Tôi chẳng cần thứ cô giúp.
– Vậy là anh thà chết còn hơn phải nhờ tôi? Anh không nói gì, anh cũng không thèm làm gì thêm nữa.
Courtney như bị có ai đâm cho một nhát. Anh chẳng muốn nàng giúp đỡ.
– Bạn anh còn ở quanh đây không, Chandos?
– Cô muốn gặp anh ta không?
– không
– Nếu cô lo chuyện đó… Thì xin an tâm, anh ta không lảng vảng gần đây đâu. Nhưng anh ta có thể ra mặt xem tôi khỏi chưa. Tuy nhiên, anh ta không để cô nhìn thấy đâu. Anh ta biết cô hay hoảng…
– Tôi không biết… Sao anh ta biết?
– Tôi kể cho anh ấy.
– Từ bao lâu rồi?
– Ân nhập gì chuyện đó?
Nàng đắp chân cho anh xong và quay lại trước mặt anh.
– Không biết vì sao họ theo ta. Chính cái người mấy lần tôi nhìn thấy đó, phải không? Chắc có nhiều đêm anh ta nghe ngóng, thăm dò mình, Chandos nắm được ý nàng:
– Anh ta không theo mình đâu… Cái đêm hôm đó… Anh ta không ở … gần ta đâu. Tôi và anh ấy tình cờ cùng một hướng thôi.
– Nhưng chắc nếu không có tôi, thì anh đã cùng anh ấy đi săn rồi phải không? Đúng, các anh đi với nhau. Thành ra anh đâu có muốn đưa tôi đi? Hai lông mày anh nhíu lại: Tôi đã có lần nói với cô vì sao tôi không muốn để cô ở lại, tôi không muốn người khác đưa cô đi.
– Có, anh có nói. Nhưng hôm nay thì xin lỗi anh tôi không tin một tí nào vào những điều anh nói với tôi đêm ấy.
Nàng hy vọng anh sẽ nói, sẽ đoán chắc với nàng… Nhưng Chandos chỉ im lặng. Nàng đẩy vai khuỳnh ra và bước đi. Tôi ra sông rửa mặt. Nếu thấy tôi về muộn, thì chắc là tôi đã nhìn thấy bạn anh và ngất đi mất rồi đó.