Bạn đang đọc Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ FULL – Chương 48: Nhân Vật Lớn 1
Mặc dù có khách đến nhà chơi nhưng dường như mọi thứ chả thay đổi là bao.
Vẫn yên tĩnh đến lạ thường.
Tinh Tuyết không biết phải làm thế nào.
Trong đầu cô lại đang lóe lên một suy nghĩ là đợi đến lúc mấy người đó về thì bám theo sau xe của họ.
Có điều là từ lúc có hai người đó thì Nhất Thiên không hề bám lấy cô nữa.
Anh đi gặp và nói chuyện với bọn họ đến tận chiều tối.
Nhưng dù sao Tinh Tuyết cũng cảm thấy nhàn hơn.
Cứ để tên đó bám dính lấy cô như keo thì không hay một chút nào.
Còn nhớ có một cô gái nhỏ đi theo hai người họ.
Cô muốn bắt chuyện với cô gái đó thử xem ra sao nhưng hình như cô gái đó không hề ra khỏi phòng dành cho khách dù chỉ một bước.
Điều này làm Tinh Tuyết không biết rõ về tình hình khi nào mấy người ấy rời đi.
Chí ít nếu như cô gái đó còn đi ra ngoài thì cô có thể bắt chuyện một chút.
Dù sao thì con gái nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn.
Càng mong ngóng lại càng mất hút.
Tinh Tuyết thì đi lại tự do trong nhà nhưng cô chả thể nào gặp được người con gái kia.
Đợi đến tận tối thì mới thấy Nhất Thiên về.
Anh đi tắm rồi cũng nắm tay đưa cô xuống phòng bếp để ăn.
Căn phòng hôm nay cũng đông hơn hẳn.
Chưa kể hai người đàn ông và cô gái mới đến đang ngồi trên bàn ăn thì còn cả người giúp việc lẫn vệ sĩ của cả hai đều đứng ở đó.
Tinh Tuyết thấy không quen, gương mặt cô cứng đờ đi đến chỗ ghế ngồi.
Nhất Thiên biết Tinh Tuyết vẫn chưa thích nghi kịp nhưng anh cũng không thay đổi gì.
Cũng vì mấy người này sẽ rời đi sớm thôi mà hơn nữa anh muốn cô thích nghi dù trong môi trường ra sao.
Vì thế nên anh không bảo ai phải lui đi.
Lúc này Tinh Tuyết mới để ý cô gái ngồi cạnh Zane Anthony.
Là giác quan của phụ nữ, cô nhìn cái liền nhận thấy được cô gái đó rất đáng thương.
Nhưng cô không rõ lắm vì sao.
Nhìn cô gái đó chính cô cũng muốn yêu chiều cô gái đó.
Còn đang chăm chú nhìn về phía Kaylin thì một ánh mắt lạnh rợn người làm Tinh Tuyết rùng mình.
Cô chưa hiểu gì còn không hiểu sao mình có cảm giác ấy.
Nhất Thiên thì nhanh chóng làm lạc hướng nhìn của Tinh Tuyết đi.
– Em nhìn tôi là đủ rồi.
– Nhất Thiên giữ hai má của Tinh Tuyết nói.
– Nhìn anh…!buồn nôn.
– Haha…!
Nghe được lời này của Tinh Tuyết thì Austin Mahone ôm bụng để cười.
Cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này, đợi đến ngày Nhất Thiên tức nhưng không thể làm gì được.
Đã vậy còn phải đi lấy lòng cô vợ của anh.
Anh chỉ còn đợi cái tảng băng nào đó cũng bị như Nhất Thiên nữa thôi.
Ai bảo không chịu nghe lời khuyên từ một con người thuần thục về mảng tư vấn tình yêu như anh.
– Anh cười cái con khỉ gió gì? – Nhất Thiên xầm xì mặt nói.
– Xem ra là vợ của anh cũng rất có mắt nhìn người đấy.
– Austin Mahone vỗ tay tán thưởng.
– Anh nói sai rồi…!Là tôi không có mắt mới đi lấy tên này.
– Tinh Tuyết lạnh lùng nói.
Nhất Thiên nghe vậy còn tức điên hơn nhưng vẫn phải kiềm chế lại.
Anh thiếu một chút nữa thì sẽ có hỏa hoạn ở căn phòng này.
Tinh Tuyết cũng cảm nhận được sự nguy hiểm nên cô không dám nói nữa.
– Được rồi, ăn đi, tôi cũng đợi từ nãy đến giờ rồi.
Ăn đi, cứ tự nhiên nhé.
Lời nói của Austin Mahone làm mấy người hầu buồn cười nhưng phải cố nhịn vì họ không dám khi người đàn ông kia vẫn đang ngồi ở đây.
Ai đời khách lại nói chuyện như chủ nhà không bằng.
Mọi người cũng bắt đầu dùng bữa.
Nhưng dù thế nào Tinh Tuyết vẫn để ý đến cô gái tên Kaylin kia.
Nhìn cô ăn còn yếu ớt nhưng lại đang cố để ăn hết chỗ bát cháo đầy đó.
Dù không có lời bắt ép nào nhưng Tinh Tuyết cảm thấy cô gái đó đang bị ép ăn.
– Dương Nhất Thiên, xem ra vợ cậu phải thay mắt mới rồi đấy.
Giọng nói lạnh làm Tinh Tuyết trố mắt nhìn về người đàn ông đó.
Ánh mắt anh ta như đang muốn bắn chết cô ngay tại đây vậy.
Đây là người đàn ông thứ hai mà cô nhìn qua ánh mắt liền cảm thấy run sợ đến vậy.
Có lẽ còn đáng sợ hơn cả Nhất Thiên.
Bàn tay Tinh Tuyết bất giác run lên không kiểm soát được.
Nhất Thiên xoa đầu Tinh Tuyết rồi nở nụ cười với Zane Anthony.
– Nếu anh dám thử với vợ tôi, tôi cũng dám đánh chủ ý lên con thỏ thủy tinh của anh.
– Còn phải xem cậu đủ sức hay không.
– Vậy phải hỏi con thỏ của anh còn đủ sức hay không.
Nhất Thiên không kém cạnh mà đối đáp lại lời Zane Anthony.
Anh biết rõ Kaylin sức khỏe không tốt, cũng vì không được tốt nên Zane Anthony mới đưa cô gái đó về đây nghỉ dưỡng.
Vì thế anh có thể lấy Kaylin ra để đảm bảo an toàn cho Tinh Tuyết.
Zane Anthony không nhanh không chậm nhấc Kaylin ngồi lên đùi mình.
Anh đưa mắt nhìn về phía Nhất Thiên chỉ trong nháy mắt liền rút khẩu súng từ người anh.
Căn phòng bây giờ yên tĩnh đến đáng sợ.
Nếu là người khác thì không sao nhưng để Zane Anthony cầm súng lên thì ắt hẳn phải là chuyện lớn.
Nhất Thiên vì thế cũng nghiêm túc hẳn đi.
Anh đẩy ghế Tinh Tuyết về đằng sau tránh ánh mắt của Zane Anthony.
Austin Mahone thấy vậy cũng phải đi lên hòa hoãn.
Nhưng còn chưa nói được câu nào liền bị Nhất Thiên cướp lấy súng chĩa về phía Kaylin.
Austin Mahone thở dài không biết nói gì với hai người này.
– Bỏ xuống hoặc cô ta sẽ được lên thiên đường.
– Cậu có ba giây để bắn trúng cô ta.
Ánh mắt Zane Anthony lạnh lùng quyết đoán.
Không ai tin nổi Zane Anthony lại bảo Nhất Thiên ra tay với cô gái anh đang ôm trong lòng.
Nhưng chỉ có Nhất Thiên và Austin Mahone hiểu rõ.
Nhất Thiên biết trình độ bắn súng của mình dù tốt đến mấy vẫn chưa để đạt đến trình độ hóa như Zane Anthony.
Ba giây đối với người khác là nhanh nhưng đối với Zane Anthony thì chính là đang khinh thường anh.
Tinh Tuyết cũng sợ hãi chả kém.
Cô cũng chỉ thấy Nhất Thiên cầm súng nhưng chưa thấy anh có ý định bắn ai.
Bây giờ nhìn anh cũng không phải là không định bắn nhưng anh có lẽ sẽ bắn thật mất.
Mà người đàn ông kia lại còn thách thức anh nữa.
Mọi người trong căn phòng đều cảm thấy rất hoang mang rồi còn nghĩ đến tương lai của mình sớm hơn dự định.
Người ta có câu “trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết”.
Mà ai cũng biết bản chất của người lãnh đạo hắc đạo là con người ra sao.
Thậm chí ngay cả bây giờ, cô gái anh đặt ngồi trên đùi mình mà anh còn ung dung nói cho Nhất Thiên ba giây để xử lí cô ta.
Toàn những nhân vật lớn đang ngồi trong căn phòng này.
Một bữa ăn bình thường nhưng lại cho thấy mùi của sự chết chóc.
Còn tưởng Nhất Thiên sẽ bắn thật nhưng anh lại buông bỏ súng xuống.
Anh cần Tinh Tuyết được an toàn.
Nếu anh dám ra tay thì Tinh Tuyết của anh cũng sẽ không được bình yên.
Đương nhiên Nhất Thiên không thể mạo hiểm mà đánh liều.
Dù trước đây anh chỉ là có hứng thú với cô, chưa từng nghĩ yêu cô nhưng anh không muốn cô bị thương.
Cô là của riêng anh nên dù có thể nào thì cũng phải do anh quyết định, người khác đừng hòng xen vào.
– Được, coi như tôi thua.
Cô gái của anh chắc nghĩ tôi bắn thật rồi kìa.
Nhưng cô yên tâm, tôi không phải người không có trái tim, không như ai đó mà thẳng tay cho cô hôn mê gần một năm trời.
Lời nói của Nhất Thiên vừa có ý nhận sai nhưng lại vừa có ý kích bác Zane Anthony.
Cũng đúng thôi, dù anh có tàn ác nhưng cũng không giống như Zane Anthony.
Có lẽ vì môi trường sống khác nhau nên bản chất của mỗi người cũng vậy.
Tuy chơi cùng với nhau là thế nhưng Nhất Thiên biết phân biệt giữa người anh cần bảo vệ và người anh cần phải giết.
Nhưng Zane Anthony thì khác.
Anh không muốn cho ai biết điểm yếu của mình, dù ngay cả bạn bè, người thân,…!chỉ cần ngáng đường anh thì anh sẽ tiêu diệt toàn bộ.
Có thể thấy trong đáy mắt của Zane Anthony dù lạnh lùng nhưng anh vẫn coi trọng Kaylin.
Nhưng không có nghĩa anh sẽ trân quý cô.
Ngay cả khi cô bị người khác chĩa súng vào thì anh vẫn rất lạnh nhạt.
Mà cũng không xa lạ gì mấy vì chính anh cũng từng bắn cô.
Cũng vì thế nên vài tháng sau khi cô tỉnh lại thì anh liền đưa cô về Trung Quốc để “nghỉ dưỡng”.
Bữa cơm này pha trộn là mùi thuốc súng.
Mọi người hầu như đều nuốt không trôi.
Cuối cùng mới có thể rời bàn ăn.
Austin Mahone thì dễ tính nên anh vịn vai hai người bạn của mình ra phòng khách để chơi.
Nhưng Zane Anthony lại lạnh lùng bế Kaylin lên phòng của mình mà không để ý mấy người đó.
Tinh Tuyết cũng có chút hiếu kỳ về con người của Zane Anthony nhưng cô cũng không dám hỏi gì.
Vì thế nên cô chỉ ngồi bên cạnh Nhất Thiên rồi nghe Nhất Thiên với Austin Mahone nói chuyện với nhau.
Thi thoảng sẽ trả lời một số câu hỏi mà Austin Mahone hỏi mình.
Cũng dần dần quen hơn với anh bạn này của Nhất Thiên..