Bạn đang đọc Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ FULL – Chương 10: Chèn Ép
Buổi tối đến…!
Tinh Tuyết vẫn ở trong phòng nhưng cô vẫn nghe được tiếng cười đùa của mấy cô vũ nữ.
Cùng cả tiếng nhạc đau đến nhức óc.
Điều này khiến cô không ngủ nổi, tròng mắt cũng cay đến đỏ vì thiếu ngủ.
Nhưng cô cũng đâu có dám xuống để bảo Nhất Thiên vặn nhỏ loa lại.
Còn cả bữa tiệc cho tuần tới nữa.
Cô không biết nói sao.
Mà có khi anh cũng chả muốn đi cùng cô, mà nếu có đi thì lại phải diễn vở kịch cho mọi người cùng xem.
Vì không thể ngủ được nên Tinh Tuyết ngồi đọc sách.
Cô còn chưa đọc được một nửa lại bị gõ cửa làm phiền.
Đi ra ngoài thì là Âu quản gia.
Cô cũng không cảm thấy phiền nữa.
– Có chuyện gì không hả ông?
– Thiếu gia muốn Thiếu phu nhân xuống hầm lấy rượu lên cho cậu ấy.
– À dạ, là loại nào ạ?
– Cậu ấy hay uống loại Bruichladdich X4 Quadrupled.
– Cháu biết rồi ạ.
Tinh Tuyết nói xong liền đi xuống dưới nhà.
Cô lại còn phải chứng kiến cái cảnh chồng mình cùng với mấy cô gái khác uống rượu rồi cười đùa với nhau.
Tinh Tuyết có cảm giác nụ cười đó như đang cười vào sự ngu dốt này của cô.
Trước mặt thấy chồng mình cùng mấy cô gái thân mật như vậy, nhưng cô lại chỉ có thể làm ngơ.
Nhất Thiên cầm cốc rượu lên uống, anh đảo mắt về phía Tinh Tuyết rồi lại nhanh chóng cụp mí mắt xuống.
Còn thân mật cùng với bốn cô gái đang ở xung quanh mình.
Tinh Tuyết đi xuống dưới hầm rượu, bật đèn đi tìm từng dãy kệ để rượu.
Đến dãy loại Whisky để tìm loại Bruichladdich X4 Quadrupled.
Nó để trên cao, còn giống như có người đang cố tình trêu đùa cô vậy.
Nhìn ngó xung quanh xem có ghế để đứng lên hay không nhưng lại không thấy cái nào.
Cô đành phải đi lên, vào phòng bếp lấy chiếc ghế mang đi.
Ghế được làm bằng gỗ rất chắc chắn, còn nặng nữa làm Tinh Tuyết chật vật mãi mới có thể đem nó xuống dưới hầm.
Đứng lên ghế rồi cầm chai rượu mang xuống.
Cô đi đến bàn chỗ Nhất Thiên đang ngồi “hưởng thụ” đặt chai rượu xuống quay người đi.
– Đứng lại.
Còn đang định về phòng thì giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên.
Tinh Tuyết quay lại nhìn Nhất Thiên.
Bốn cô gái còn được đà nói cô.
– Ai za, Thiên à, cô ta còn trừng mắt nhìn anh kìa.
– Đẹp người mà sao nết xấu vậy.
– Tưởng tiểu thư của Mạc gia sẽ cao quý đến đâu.
– Tôi thấy cô ta là đang khó chịu với chúng ta đó.
Từng lời nói của bốn cô ả thì Tinh Tuyết cũng không muốn để tâm.
Cô cũng chả muốn quan tâm hay dính líu gì với mấy người này.
Còn nói về Nhất Thiên, cô chỉ là muốn nghe anh nói gì nên mới đứng lại mà thôi.
– Cô không biết cách hầu rượu?
– Ý…!ý anh là gì?
– Ai za, người ta đã nói đến thế còn không hiểu gì.
Cô không biết rót rượu cho người khác à? – Cô ả ngồi bên tay phải Nhất Thiên lên tiếng.
Tinh Tuyết cũng hiểu ra, nhưng cô lại chả thể chấp nhận nổi.
Nhất Thiên cứ buộc phải làm khó cô hết lần này đến lần khác.
Cô không muốn sống trong căn nhà này nữa rồi, nhưng nếu bây giờ rời đi, có lẽ sẽ mang tiếng Mạc gia, rồi còn làm ông bà, ba mẹ và cả hai anh lo lắng cho mình.
Nên Tinh Tuyết vẫn không có rời đi, cô nuốt nhục mà ở lại nơi này.
Đi đến gần bàn, cầm chai rượu mở nút bấc lên.
Tinh Tuyết cầm cốc nước ban nãy Nhất Thiên uống rồi đổ một ít rượu ra rồi đưa về phía anh.
Cô định quay về phòng lần nữa nhưng Nhất Thiên vẫn ép cô ngồi đến.
Đã vậy vừa phải hầu rượu cho anh, còn vừa phải phục vụ bốn cô gái kia nữa.
Nhưng bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, Tinh Tuyết đã thiếu ngủ quá nhiều.
Mí mắt của cô đã nặng trĩu lại.
Nhắm mắt liền có thể ngủ dù đang ở phòng khách với ánh đèn chói cả mắt và cả những tiếc nhạc đau đến nhức óc đấy.
Tinh Tuyết ngủ thiếp đi chả biết từ bao giờ.
Bốn cô gái đó cũng phải về ngay sau khi Tinh Tuyết ngủ.
Tỉnh dậy thì đã thấy mình về phòng từ lúc nào không hay.
Mà cô lại ngủ dậy trễ giờ mất rồi.
Còn không làm xong việc thì tối nay đừng hòng sống yên ổn với Nhất Thiên.
Vội vàng dậy rồi vệ sinh cá nhân.
Còn chưa ra khỏi phòng thì bốn cô ả tối qua lại tiến vào trong phòng của Tinh Tuyết.
Đi qua đi lại tự nhiên, thậm chí họ chả coi đây là phòng của Tinh Tuyết nữa.
– Ya, trong phòng này tồi tàn như vậy nhưng mà bên trong lại có nhiều đồ không hề tồi tàn nha.
– Xem xem, chiếc túi này cũng là bản giới hạn của tháng này.
– Được rồi, thích gì thì cứ lấy đi.
Dù sao, tiểu thư Mạc đây rất hào phóng mà.
Đúng không? – Cô ả ngồi ghế đùa chiếc vòng cổ rồi nhìn về phía Tinh Tuyết có vẻ thách thức.
– Mấy người…!mấy người muốn gì? – Tinh Tuyết lo sợ ấp úng nói.
– Đương nhiên là đi “thu dọn” những đồ vật giúp tiểu thư Mực đây rồi.
Nói là làm liền.
Mấy cô ả còn lấy hết những đồ quý giá của Tinh Tuyết, từ trang sức, giày dép cho đến những đồ dùng bên trong đó.
Cứ những cái gì đắt tiền thì họ sẽ đều mang đi.
Tinh Tuyết muốn cản lại liền bị họ đẩy ra.
Mấy cô ả lấy xong còn đem xuống dưới.
Tinh Tuyết chạy theo muốn nói lí lẽ với mấy người liền đụng đầu vào người Nhất Thiên.
– Cô không có mắt?
– Thật xin lỗi.
Tinh Tuyết xin lỗi Nhất Thiên rồi chạy đến chỗ mấy cô gái kia.
Cô cũng chỉ là muốn lấy lại đồ của cô.
Nhưng ai mà ngờ Nhất Thiên lại che chắn cho bọn họ, còn nói trong nhà này mọi thứ đều thuộc quền sở hữu của anh nên anh cho ai là việc của anh, cô không có quyền lên tiếng.
Tinh Tuyết bị chèn ép không có một lối thoát.
Cô ấm ức, phẫn uất nhưng lại chả thể nói ra.
Thì cứ coi như đi quyên góp từ thiện vậy.
Tinh Tuyết nhìn Nhất Thiên rồi cả bốn cô gái đó rồi chạy về phòng khóa cửa lại.
Vẫn như mọi hôm, Tinh Tuyết chỉ có thể khóc trong phòng đến mệt lả rồi thiếp đi.
Mỗi lần đều khóc đến kiệt sức mà sưng mắt.
Nhưng Tinh Tuyết lại không thể kiềm được nước mắt, cô đau đớn nhưng trái tim cô vẫn chưa thể thoát ly Nhất Thiên ra khỏi..