Đọc truyện Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ – Chương 152: Thuận thủy hành chu
Thuận thủy hành chu – 顺水行舟: câu trong Hồng Lâu Mộng, thuận nước đẩy thuyền, ý là cứ theo hoàn cảnh tình thế mà nói năng hành động; mượn tài lực của người khác để đạt mục đích của mình mới là khôn ngoan.
***
Bước vào mùa thu, tiết trời ngày đêm chênh lệch rõ ràng, lúc trước thì chẳng sao, tai nạn qua rồi thân thể mới cảm nhận được rõ ràng.
Giữa trưa, Bảo Nhi vẫn đang cuộn mình trong chiếc chăn bông dày cộp, do vậy dù điều hòa để nhiệt độ thấp, cô vẫn bị cảm giác nóng nực, bức bách làm cho tỉnh dậy. Bởi vì gần sáng mới ngủ, thế nên lúc nhìn lên đồng hồ Bảo Nhi cũng cho đó là lẽ thường. Thực tế do còn mơ màng, cô không suy xét đến sự thiếu cảnh giác của mình trong thời gian gần đây. Trước kia cả đêm không ngủ, đến lúc chợp mắt cô chưa khi nào có thể đánh một giấc quên trời quên đất như bây giờ… Bảo Nhi không muốn thừa nhận nhưng cũng chẳng thể chối bỏ, chí ít ở cạnh Bảo Nam khá an toàn, không còn nơm nớp lo sợ kẻ thù của ba tìm đến tận cửa như mùa thu năm đó, cũng chẳng phải thận trọng dè chứng đám con cháu như hổ rình mồi Nguyễn gia… Bảo Nhi đứng ở trước gương, cẩn thận nhìn kĩ vết bầm rõ ràng ở trên cổ nhưng đã được thoa thuốc cẩn thận, u ám lùi dần nơi đáy mắt, Bảo Nam – người này có lẽ sẽ không hại cô, nhỉ?
Ý nghĩ đó vừa lướt qua, Bảo Nhi liền bật cười tự giễu, con người đau khổ vốn dĩ là bởi bị người mình tin đâm cho một nhát sau lưng, loại đãi ngộ này tuy cả đời mới chỉ hưởng qua một lần, cô cũng không muốn được hưởng diễm phúc ấy thêm một lần nữa. Mà không, Bảo Nam năm đó quang minh chính đại ghét bỏ đứa em gái này như thế, thái độ chỉ hận không thể tuyên bố cho toàn thể nhân loại anh ta coi mình là món đồ bỏ, thích thì đối xử tử tế, không thích thì quăng, đâu thể tính là “đâm lén sau lưng”, cụm từ này chỉ sợ sẽ làm ô nhục phong thái của anh ta khi xưa.
Bảo Nhi vốc nước lạnh lên rửa mặt, tâm tình theo dòng nước lạnh lẽo cũng dần kết thành một tầng băng mỏng. Đến giờ, tâm trí của cô đã chẳng ngó ngàng gì đến ước muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai anh em như năm ấy nữa, điều ấy đã đủ để cô đối với Bảo Nam chẳng khác gì một người dưng.
Ở lại trong phòng đến khi chiều muộn, đến khi người giúp việc mới gõ cửa, Bảo Nhi mới theo cô ta đi đến phòng ăn. Ánh mắt Bảo Nhi dừng lại trên người Bảo Nam khoảng một vài giây, sau đó mới tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện với anh. Đưa tay cầm lên chiếc nĩa, lúc chuẩn bị bỏ một miếng cá vào mồm, mới nghe Bảo Nam đột nhiên nói, động tác liền trì trệ hẳn, cô nhướn mày nhìn anh, “Xin lỗi? Anh xin lỗi tôi chuyện gì?”
“Tất cả.” Chuyện đêm hôm qua, lẫn tất cả những nợ nần tự anh chất thành trong quá khứ.
Vốn chỉ vỏn vẹn hai từ ngắn ngủi, nhưng cả anh và cô đều hiểu rõ phạm vi ý nghĩa còn xa hơn nhiều.
Trong lòng khẽ động, Bảo Nhi cho rằng mình không có nghĩa vụ để tiếp tục vấn đề chán ngắt này. Cô rũ mắt, ngay khi Bảo Nam tự hiểu cô đã xem anh là người vô hình, cô lại mở miệng, “Trong mắt anh tôi nhỏ nhẹn như thế ư? Đại thiếu gia, làm người cũng không nên nâng giá quá cao bản thân mình. Anh nghĩ rằng đối với tôi, anh là ai?”
Xung quanh lặng ngắt đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, dù không nhìn nhưng Bảo Nhi có thể hình dung ra vẻ mặt cứng nhắc của Bảo Nam.
Thịt cá non mềm như muốn tan ra trong miệng, Bảo Nhi trông có vẻ khá thưởng thức, cô không keo kiệt lời tán thưởng, nói với người giúp việc đứng ở gần đó, “Mùi vị không tệ. Bác mới đến phải không, trước kia tôi không thấy bác ở California.”
“Tiểu thư, tôi đã chăm sóc cho thiếu gia mười tám năm nay rồi.”
Bảo Nhi thoáng kinh ngạc. Xã hội thượng lưu là chốn vàng son người ngoài nhìn qua tường chừng như rất bình thường, khác biệt lớn nhất giữa các tầng lớp xã hội có lẽ chỉ là một bên cuộc sống sinh hoạt bình dị, có nhà, có xe riêng đã là thỏa mãn, còn bên còn lại nơi nơi phủ dưới hơi thở cao quý thời thượng. Nhưng chỉ có đương sự ngày ngày sống trong mới biết, ẩn dưới vỏ bọc hoàn hảo là giả tạo cùng sát khí đối địch bất cứ khi nào cũng có thể bùng phát. Người trước mặt bạn có cười nói thân thiết đến đâu cũng tránh không khỏi tâm nảy sinh ra sự đề phòng. Đây là một loại bản năng, chỉ có thể tin tưởng người trong gia đình, tuy vậy nhưng có đôi khi huyết thống lại là sát thủ đáng sợ nhất, nếu may mắn sẽ được lớn lên trong thế gia còn biết cái gì gọi là tình thân, ngược lại, đợi chờ chỉ là giả dối và bị thân nhân cắn xé. Thế giới này… không có tín ngưỡng, lại càng không có nhân từ, thứ “nghèo nàn” nhất không có gì khác chính là lòng tin.
Cũng bởi vì vậy mà ở Nguyễn gia, phàm hết thời hạn ba năm toàn bộ những người phục vụ cùng lớp thủ hạ dù là xuất sắc cũng bị đổi qua một lần. Nhân lực mới thế chỗ, đồng nghĩa với việc đắp lên bức tường an toàn, người biết quá nhiều sự tình của Nguyễn gia, tốt nhất theo lời Trí Phong là không nên tồn tại. Cô không biết kết cục của họ, nhưng những đứa trẻ mồ côi được thu mua sau đó trải qua huấn luyện, hết thời hạn phục vụ chủ nhân ba năm, chắc là không đến nỗi bị thủ tiêu tất cả đâu nhỉ?
Cho nên cụm từ “mười tám năm” kia đối với Bảo Nhi là một con số quá xa vời. Lớp bụi phủ đặc vùi mất ký ức đang dần nhạt bớt, vị quản gia mà cô gặp được ở Trần gia không hề sai lệch vẫn là người đàn ông trung niên từ ái năm đó. Chỉ tiếc lại đứng bên kia chiến tuyến…
Có thể khiến cho đối phương phản bội không?
Hệt như vài tên thân tín ngu xuẩn chết dưới họng súng của Trí Phong năm đó?
“Thấy không, phản bội, dối trá? Nếu ta sống thì ngươi tuyệt đối phải chết chính là quy tắc sinh tồn.”
Bảo Nhi đột nhiên giằng lấy khẩu súng trên tay Trí Phong, điên cuồng nổ súng vào người đàn ông đã chết ở dưới nền nhà.
Mười ba phát súng cuối cùng, đục lên thân thể gã vô số cái lỗ… Máu tươi lênh láng nổi bật trên nền gạch men sứ, lan đến đôi chân trần của Bảo Nhi, nhuộm đỏ rồi tách sang hai bên, nhưng nó vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Trí Phong chợt thấy không đành lòng, cúi xuống ôm ngang người Bảo Nhi đến chiếc sofa ở gần đó.
“Bảo Nhi?” Trí Phong đưa tay lau đi những giọt nước mắt vương trên gò má, Bảo Nhi đã ngừng khóc, nhưng lại tĩnh lặng hệt như người đã chết. Vượt qua thương tiếc không rõ ý tứ trong đôi mắt Trí Phong, nó quan sát hai người vừa mới bước vào, quy củ cúi chào rồi không một lời khiêng cái xác đi.
“Trí Phong, em thật sự sai rồi.”
“…”
“Nếu em giết gã từ sớm hơn… Sẽ không có ai phải chết.”
…
Uất ức, phẫn nộ, không cam lòng!
Niềm tin triệt để bị hủy diệt trong lần đó.
Vụ bắt cóc là nỗi ám ảnh cả đời, cũng là bước ngoặt khiến cuộc đời cô rẽ sang hướng mà cô chưa bao giờ tưởng tượng.
…
Túy kim mê, túy sinh mộng tử*, dù trên câu chữ: xã hội hiện thời bình đẳng, nhưng ở địa phương tựa như pháp luật không xen vào nổi, có tiền chính là có quyền, mà những kẻ cần tiền sẽ tự động cúi rạp để đám người quyền thế khuynh trời chà đạp.
Lần đầu tiên đến tiệc rượu cùng Trí Phong, Bảo Nhi chứng kiến đủ mọi cảnh tượng, thời khắc trước khi ly khai, cô bàng hoàng nhìn nữ nhân áo quần xộc xệch, đã tắt thở nhưng vẫn mở mắt trừng trừng dưới đất. Bảo Nhi cúi xuống nhìn mảng đỏ thẫm do rượu vang lưu lại ở trên ngực áo, người vừa chết chính là nữ phục vụ cách đây không lâu đã bất cẩn làm đổ rượu lên người cô. Cô ta bị hai người đàn ông lôi đi, trước ánh mắt hướng về phía mình, Bảo Nhi không thể lý giải, nhưng lúc lâu sau cô hiểu đó chính là tín hiệu cầu cứu…
Dấu vết thâm tím trên mặt, vết hôn loang lổ trước ngực… đều là dấu vết của ngược đãi cùng vũ nhục.
Chỉ khi nữ phục vụ ngã xuống Bảo Nhi mới biết được việc này. Nếu không phải tôn nghiêm bị chà đạp, tức nước vỡ bờ, làm sao một người trông hiền lành lại có thể cầm dao điên cuồng lao về phía cô. Đáng tiếc, nữ phục vụ còn chưa chạm được vào góc áo của kẻ thù đã bị những người ở đây không chút do dự bắn chết.
Bảo Nhi bàng hoàng, sợ hãi khi thấy cảnh sát tới, nhưng nghe những lời trấn an của nhóm người xung quanh, cùng tiếng chửi bới hướng về phía cái xác, trong chớp mắt cô từ tội đồ trở thành người bị hại.
Ma lực của đồng tiền khiến những kẻ mặc quân phục trở nên hèn hạ. Trong khoảnh khắc đó, Bảo Nhi vô tình đã bị kéo vào góc dơ bẩn nhất của cuộc sống thượng tầng.
Cô gián tiếp hại chết một mạng người.
Vô tình trở thành phần tử phá nước hại dân.
Đồng thời ngộ rõ nếu không có tiền, chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định vận mệnh của mình. Thế giới của cô theo đang dần biến đổi, trải qua nhiều cuộc huấn luyện thể năng, tháng ngày làm bạn với súng ống đạn dược… tựa như thanh gươm không rõ đã phải trải qua biết bao luyện rèn, sắc bén chẳng khác dã thú và tùy thời có thể đoạt mạng. Đó là sức mạnh khiến Bảo Nhi có thể dựa vào để kiêu ngạo, cô tin hiện giờ cái mạng của mình không còn dễ lấy như xưa.
Thế nhưng hết thảy đều đã trở thành giấc mộng. Bảo Nhi bây giờ chẳng khác người thường là bao. Mà nực cười thay, kẻ đã hại cô ra nông nỗi này lại có quan hệ huyết thống với người trước mặt, không những thế còn là vị nữ chủ nhân không thể phản bội của người đàn bà kia.
Hận ý mãnh liệt như muốn phá hủy tất thảy trào dâng, bàn tay để dưới gầm bàn đang dần xiết chặt, đau đớn nhắc nhở Bảo Nhi phải bình tĩnh lại. Trầm mặc vài phút, sát ý giống như chưa từng vụt qua, cô bỗng tiếp tục vấn đề còn đang dang dở, làm như vô tình, hỏi, “Phòng bác đối diện phòng Bảo Nam nhỉ?”
Nhận ra sự nghi hoặc của cô, người phụ nữ giải thích, “Tiểu thư, đó là thư phòng. Tôi sống cùng con gái ở căn hộ phía dưới.”
Bảo Nhi mỉm cười, coi như đã hiểu. Với tính cách không thích náo nhiệt, lại khó thân cận của Bảo Nam, ở chung với hai con người không có quan hệ thân thích mới gọi là có vấn đề. Chưa kể nếu biết trong nhà Bảo Nam còn chứa chấp thêm một cô gái độ tuổi hai mươi, dù cho chỉ là quan hệ chủ tớ, Thùy Trâm khẳng định cũng không dễ chịu.
***
Bốn tháng sau.
Giữa đông, bãi tập trong trường bắn tọa lạc dưới chân núi vang lên hàng loạt những tiếng súng, đạn bay xé gió liên tiếp phá hủy từng mục tiêu. Mùi khói thuốc súng nồng đậm quanh quẩn trong không khí kích thích sự tập trung.
Dừng lại vài giây…
Pằng!
Tiếng súng cuối cùng vang lên, đầu đạn khai hỏa dùng tốc độ mắt thường khó thấy bay thẳng về hướng hồng tâm.
Kết quả theo thứ tự nhanh chóng được báo cáo, “90.6, 92, 96.7… 99.1, 99.4…”
Ngay lúc Bảo Nam dù đã chứng kiến nhiều lần nhưng vẫn lộ vẻ kinh ngạc khó tin, người huấn luyện ở phía bên kia càng tỏ ra kích động, tựa như tự hào vì người bắn mười phát súng không phải ai khác mà chính là anh ta, “Phát cuối cùng, 99.8!”
Bảo Nhi hạ súng, lau mồ hôi chảy dọc trên má, dù sau mỗi lần tập bắn vai và cả cánh tay phải tựa hồ đều mất đi tri giác nhưng khuôn mặt vẫn không dấu nổi ý cười. Chỉ có ở đây cô mới biết bản thân chưa hề vô dụng. Hơn nữa, luyện tập bắn súng chính là cách thức trực tiếp nhất để rèn luyện kiên trì cùng sự mạnh mẽ của cánh tay. Sau vụ tai nạn, suốt sáu tháng trị liệu, vất vả lắm Bảo Nhi mới có thể miễn cưỡng đi lại như người bình thường, thế nhưng cô lại phát hiện đôi chân không còn linh hoạt nữa, thân thủ ngày xưa lợi hại bao nhiêu giờ cũng triệt để bị phế đi, vô dụng đến nỗi không đánh ngã nổi một người con gái bình thường. May mà đôi tay này lúc đầu dù hơi yếu ớt nhưng vẫn có thể cải tạo. Nếu muốn bảo vệ bản thân thì bắn súng là lựa chọn hàng đầu, tốc độ con người đâu thể so được với đạn, Bảo Nhi tin rằng trước khi đối phương chạm được đến cô, trên đầu hẳn đã bị nã đến mấy phát đạn.
Bảo Nam thấy Bảo Nhi buông súng liền ngay lập tức đi đến bên cạnh, để chai nước khoáng vừa mở vào tay trái cô, sau đó tự nhiên đỡ cánh tay phải còn lại, lặng lẽ xoa bóp. Sức giật của súng lục một thời gian dài sẽ khiến bắp tay người bắn tạm thời tê liệt, Bảo Nam cũng từng trải qua huấn luyện, tuyệt không hề thích cảm giác cơ hồ gãy mất cánh tay, nên mới dùng cách này để khiến Bảo Nhi mau chóng thoải mái. Trong lòng dù không đồng tình với cách tập luyện của cô, nhưng anh vẫn lựa chọn phương án thỏa hiệp. Không tính đến việc chỉ có lúc này Bảo Nhi cùng Bảo Nam mới có thể coi là hòa hợp, đối với anh, chỉ cần người ở bên cạnh cảm thấy vui vẻ là đã đủ rồi.
Bảo Nhi nhíu mày, giống như mọi lần rút ra cánh tay mỏi nhừ đang được Bảo Nam xoa nắn, sau đó ngửa đầu uống hơn non nửa chai nước, bấy giờ, cổ họng khô khốc mới như dịu đi.
Bảo Nam lặng nhìn Bảo Nhi, ánh mắt đè nén vô vàn cảm xúc.
Bảo Nhi dõi mắt về phía trước, hai người bảo trì sự yên lặng, mãi cho đến khi anh chàng huấn luyện viên hồ hởi chạy đến gần, dang rộng hai tay, “Kỳ tích, Aurora, cô đúng là kỳ tích.”
Bảo Nhi nghiêng qua một bên tránh đi cái ôm của Aiden, tính cách của anh chàng này y hệt như cái tên, hăng hái và nồng nhiệt, thậm chí còn hơi thái quá khiến cô nhiều lần phải đau đầu với anh ta.
Bảo Nam tâm tình đang không tốt lắm, lại càng ngứa mắt với sự tùy tiện của Aiden, vừa hay lại có thể dùng anh ta để trút giận. Anh vung tay đấm thẳng vào ngực Aiden không chút nhân từ. May mắn là phản xạ nhanh, Aiden nghiêng sang một bên rồi ngay lập tức phản kích. Mắt thấy đối phương hung hăng dốc hết lực đạo đánh thẳng vào cẳng tay, anh biết Aiden cũng không xem chuyện này là vui đùa. Sau khi tránh né, chớp mắt, Bảo Nam nhiêng người tung một cú tạt khiến Aiden loạng choạng lùi về phía sau. Anh và Aiden tuy thân thiết nhưng tính cách hoàn toàn đối lập, trước giờ chỉ cần một trong hai bên nhìn thấy đối phương không thuận mắt liền không do dự vung nắm đấm lên. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn là giữ cho kẻ kia không chết, không tàn phế…
Giống như mọi lần, Aiden tuy là bộ đội đặc chủng nhưng lại là lính bắn tỉa, sức chiến đấu dù có nhưng vẫn không thể sánh ngang với bộ đội được huấn luyện chiến đấu chính quy. Vậy nên phút này anh ta chẳng khác nào trẻ nhỉ đang giễu võ dương oai, vừa chật vật “trốn” khỏi những công kích mạnh như vũ bão, vừa uất ức gào miệng kêu to, “Shit, mày đánh thật đấy à? Dừng lại, hôm nay ông đây chưa động chạm gì đến mày.” Dứt lời bả vai liền truyền đến một trận đau đớn chẳng khác nào xương cốt vỡ vụn, mẹ kiếp, Aiden mắng thầm, nếu không phải anh ta kịp thời ngả người ra phía sau, khiến uy lực nắm đấm giảm bớt đi mấy phần, chắc chắn đợi chờ anh ta chính là mấy tháng nằm trên giường bệnh, “Fuck, mày định cướp đi bát cơm của ông đấy à? Fuck, dừng tay lại, không ông đây gọi cho anh em mang máy bay ném bom oanh tạc nhà mày.” Ra tay đủ ngoan đủ độc, bả vai là một trong những bộ phận trí mạng nhất trên cơ thể của lính bắn tỉa. Giống như cầu thủ bóng đá gãy chân, sau khi phục hồi tốc độ đôi chân cũng khó linh hoạt như lúc mới đầu. Tương tự, thương chấn sẽ khiến một lính bắn tỉa vốn là cao thủ ẩn núp không thể giữ nguyên tư thế trong một khoảng thời gian dài. Chưa tính đến độ chuẩn xác khi nhắm bắn, mặt khác, trên chiến trường Aiden có thể chôn mình trong tuyết, giấu người dưới nước phục kích… chờ cơ hội đánh úp hàng giờ đồng hồ, nhưng nếu chỉ vì nhức mỏi mà xê dịch thân thể, để cho kẻ địch phát hiện vị trí ẩn núp, phủ đầu chính là làn đạn oanh tạc từ phía đối phương. Cho nên để đảm bảo an toàn, lính đánh thuê bị chấn thương nhẹ cũng phải kỹ lưỡng làm đủ loại xét nhiệm kiểm tra, chứ đừng nói gì đến gãy xương nghiêm trọng, giải ngũ hoặc thuyên chuyển công tác là không thể nghi ngờ. Bảo Nam chính là nhằm vào nguyên tắc này mà tấn công, khiến Aiden chỉ có thể phòng mà không thể đánh, chật vật hướng vị cứu tinh duy nhất, hô, “Cứu mạng, Aurora, nể tình tôi là huấn luyện viên của cô, mau cứu mạng.”
Bảo Nhi không nhúc nhích, tràn đầy hứng thú chứng kiến một màn trước mắt. Aiden hả? Người này là cháu ruột của Trần phu nhân, vậy mà tại sao hồi nhỏ cô lại chẳng có chút ấn tượng nào trước một kẻ dở hơi như vậy nhỉ?
Mắt thấy cầu cứu vô tác dụng, cuối cùng Aiden quyết định…
Lăn ra giả chết!
Bảo Nam nhìn thân thể bất động ở dưới chân, trong mắt ánh lên vẻ bất dĩ. Mấy đòn quyền cước lúc trước chỉ có vài cú ban đầu là có tính công kích chân thực, phía sau đối với thân thủ của Ailen hoàn toàn không dễ gây được bất lợi, chỉ cần anh ta quyết đánh phản kích là cũng có thể lật ngược thế cờ, chiếm thế thượng phong.
Màn kịch tự biên tự diễn cứ như vậy mà kết thúc. Bảo Nam cả đời chưa từng gặp qua người nào không biết sĩ diện như vậy. nếu không hiểu rõ Aiden, trong mắt mọi người, anh ta chỉ là một tên phá gia chi tử, đầu óc không bình thường, ăn chơi trác táng, so với hình tượng một thân quân trang, chính trực uy nghiêm, quân hàm trên vai tượng trưng cho địa vị quyền cao chức trọng, nếu không dựa vào thực lực chân chính thì không thể đi lên, đại biểu cho loại bản lĩnh hơn nhiều nam nhân trong lời đồn đại, quả thật không có cách nào để liên hệ hai thái cực này tồn tại cùng nhau, chân chính dung hợp vào một con người.
Đây là Aiden, đại tá trẻ tuổi nơi quân ngũ khiến lớp quân nhân tinh anh kiêu ngạo thập phần bội phục, cũng là một tay thiếu gia ăn chơi bạt mạt, ánh mắt vô sỉ thu hút mọi sự chán ghét, khinh khi trong cuộc sống đời thường.
Đối với Aiden, cái này gọi là năng lực thích thích ứng thiên bẩm, quân đội là nơi chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện, còn xin lỗi, một khi cởi bỏ trang phục quân nhân, thế giới thượng lưu vẩn đục khó lòng kìm nổi, nhiều kẻ sống chết cưỡng cầu mới là nơi Aiden sinh ra…
Bảo Nam làm sao không rõ, cách duy nhất để thoát khỏi vòng xoáy thực quyền, chính là triệt để hủy bỏ hình tượng, cứ thế ngu ngơ lớn lên.
Phóng tầm mắt ra xa, thiên hạ đúng là hiếm lắm những người thật lòng mong muốn “trốn chạy” khỏi chốn vàng son.
Bảo Nam thở dài, cúi xuống kéo Aiden lên.
Tiếng súng cùng lúc vang dội thấu trời.
Aiden đột ngột mở mắt trợn tròn, lật người lăn đến mấy vòng, phản ứng nhanh nhẹn cùng cảnh giác cao độ khác xa so với dáng vẻ ăn hại vài phút trước đây.
Nhìn hai lỗ tròn còn đang bốc khói ở vị trí bãi cỏ, Aiden hướng người nổ súng, mắng to, “Mẹ kiếp, đến cô cũng muốn giết tôi! Tôi mà chết thật thì mấy người lấy ai để bắt nạt hả?”
Bảo Nam đang sinh khí bỗng bật cười khi thấy Bảo Nhi ném cho Aiden một ánh mắt xem thường, “Xác chết biết cử động? Đăng ký tham gia một lớp diễn xuất đi.” Trước ai oán đang bắn ra tứ phía của Aiden, Bảo Nhi coi như không thấy, lạnh nhạt xoay người rời đi.
Biểu cảm cơ mặt, ánh mắt, ngay cả tông giọng cũng không chủ động thể hiện cảm xúc của cô.
Ở cạnh những con người này, tâm trạng Bảo Nhi vì lý do gì mà dao động cô còn chưa rõ. Nhưng cô biết đây chẳng là liều thuốc cứu mạng, thời điểm mấu chốt có lẽ tất cả đều không đáng tin. Cô đã quen với sự cô độc, cũng chưa bao giờ thích kết giao bạn bè, ngoài mẹ và Trí Long, những người này đáng lẽ ra không nên bước vào cuộc đời của cô. Cô sợ những điều vượt ngoài tầm phán đoán… Sợ lòng người… Sợ mỗi đối tượng đứng trước mặt cô đều khoác lên mình lớp bọc ngụy trang…
Mà nay, thị lực do tôi luyện thành của lính đánh thuê không giúp Aiden, ngược lại còn khiến anh thấy mờ mịt khi đánh giá về con người Bảo Nhi. Tính cách của mỗi người sẽ phản ánh một phần cuộc sống trước đó của họ. Bảo Nhi không chỉ lạnh nhạt với bản thân mà còn lạnh nhạt với thế giới này. Với thái độ dửng dưng và lạnh lẽo như thế, Bảo Nhi đã từng trải qua những gì? Aiden không biết, cũng không tò mò, nhưng lâu dần chính anh cũng bị lây nhiễm bởi sự u ám đó. Con người không nên sống tách biệt, nhất là với cô gái chỉ đang ở tuổi mười bảy như Bảo Nhi.
Bảo Nhi không hề lãnh tĩnh như vẻ bề ngoài, đó là khẳng định qua ánh mắt sắc bén không dễ xuất hiện sau mỗi lần nổ súng.
Aiden có cảm nhận, Bảo Nhi không phải đang nhìn bia đạn, mà là đang nhìn một kẻ đã chết dưới họng súng của cô.
Tâm tình Aiden phức tạp, một đường trầm mặc đi cùng Bảo Nam lên khu nghỉ ngơi. Lúc đang lau súng, thấy Bảo Nam cầm lên túi xách mà Bảo Nhi bỏ quên, anh ta hiếm khi nghiêm túc, đột nhiên hỏi, “Chú có biết khoa anh theo học đầu tiên ở trường quân đội là gì không?”
Aiden vẫn chăm chú vào khẩu súng, động tác cẩn thận, nâng niu, thậm chí còn tràn đầy vẻ tôn thờ. Chỉ những người lính bắn tỉa mới lý giải được vì sao súng lại là tín ngưỡng của bọn họ, “Tâm lý học.”
Bảo Nam sắc mặt không tốt lắng nghe Aiden tự hỏi tự trả lời, “Mỗi khi đến đây, chắc chú chưa bao giờ rời mắt khỏi Aurora. Cô ấy không hề lạ lẫm khi làm quen với súng, lúc đầu, ngoại trừ còn khó khăn ở lực kiểm soát tay, thế nhưng điều đó không đủ để bác bỏ sự thật trong phương diện này, cô ấy đã quá quen thuộc.
Chú có còn nhớ khi anh nhắc tới quân đoàn Harold không? Sự hợp tác của Bảo Nhi chứng minh cô ấy không những không biết, mà còn am hiểu rất rõ về đội quân này. Người dù có thế lực, nhưng được giáo dục trong môi trường bình thường có khả năng sẽ biết đến Harold sao? Không có khả năng! Đứng trước một kẻ chỉ biết giết chóc mà không chớp mắt lấy một cái. Dù là đàn ông có tâm lý bình thường, ai cũng sẽ không phản ứng như vậy.”
Vẻ mặt Bảo Nam khôi phục lại bình thường, không ai biết anh đang suy nghĩ gì, “Như vậy thì đã sao? Chỉ cần là cô ấy, tất cả đều không quan trọng.”
Aiden mấp máy môi, nhưng nhất thời lại không biết nói gì.
Trong ấn tượng của anh, người em họ này chưa bao giờ vô lý như vậy.
Tình cảm đúng là thứ phức tạp nhất trên đời!
Dù mấy năm trước đã học qua một đống lý thuyết suông, nhưng yêu đương gì đó không nằm trong phạm vi hiểu biết của Aiden.
Cuối cùng, anh chỉ biết thở dài, nói, “Nhớ để ý kỹ đến Aurora một chút. Anh thật sự có cảm tình với cô bé đó đấy.”
Bảo Nam lạnh lùng nhìn Aiden, “Anh còn phải nhắc nhở tôi vấn đề này sao?”
***
Ngoại truyện nhỏ:
“Tập súng?”
Bảo Nhi dự đoán được Bảo Nam sẽ nghi ngờ như vậy từ trước lúc đó. Quả thật, đâu riêng mình anh, mấy hôm nay cô cũng suy nghĩ rất nhiều. Sự kiện xảy ra năm đó như một thước phim quay chậm choáng ngợp trí óc, khiến sự đau đớn cùng những bất an, hoảng sợ tưởng như biến mất nay lại ùa về. Đứng trước cái chết, cô không có cảm giác, nhưng nghe thấy tiếng súng, chẳng thà còn hơn chết đi.
Cảnh tượng Hà Duy trong chính vòng tay trút đi hơi thở cuối cùng, là đoạn hình ảnh chưa bao giờ phai.
Khẽ cụp mí mắt để che giấu đi thương tâm không thể đè nén, đến khi ngồi thẳng người, thống khổ biến mất, không còn vết tích, cô vẫn là cô như bao ngày, thích nhất là xoay chuyển vai vế hội thoại, đặt câu hỏi ngược cho người khác, “Nhìn tôi có giống như bị xe tông, đến giờ mới hỏng đầu óc không?”
“Ít nhất phải có một lời giải thích phù hợp. Từ trước đến nay anh chưa từng giúp không ai. Nếu không giúp anh kiếm chác ra được lợi ích, thì đổi lấy vài câu nói của em cũng là chủ ý không hề tồi.”
“Nếu anh có thể khiến kẻ hại tôi ra nông nỗi này cút xuống địa ngục bồi tội, chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng phát sinh.” Bảo Nhi cười khẩy, cô chỉ muốn thăm dò thái độ của Bảo Nam, anh ta đúng là không làm cho cô thất vọng. Ấm lòng thay một màn mẫu tử tình thâm!
“Em…” Bảo Nam run tay suýt nữa đánh rơi chiếc cốc. Khi cốc thủy tinh đặt trở lại bàn cũng là lúc anh lấy lại được trấn tĩnh, “Kẻ điều khiển cùng chiếc xe ngày hôm đó chỉ sau vài giờ cũng lao thẳng xuống vực, đến một mẩu thịt vụn cũng chẳng còn.
Xem ra, diệt khẩu rất gọn gàng.
Bảo Nhi trong lòng trào phúng, đi ngang vỗ vai Bảo Nam, “Tôi thật lòng mong anh ta còn sống đến ngày hôm nay đấy.” Cô rất tò mò muốn hỏi chủ nhân của gã dùng phương pháp gì mới huấn luyện được một tên so với chó còn trung thành hơn như thế.
Bảo Nhi đi rồi, Bảo Nam vẫn ngồi ở đó một lúc thật lâu, cô không biết anh có thỏa hiệp hay không. Nhưng có một điều cô dám chắc, người mang tình cảm trong mình chính là kẻ thua cuộc.
Bởi vậy mà chưa đến vài ngày sau, trong trường tập bắn, một thanh niên tuấn tú, lớn lên xuất chúng, bộ dáng ngả ngớn đứng tựa vào ô tô, nhướn mày không ngay thẳng đánh giá hai người đang bước tới.
Bảo Nhi cũng đang đánh giá người trước mắt, mặc dù cảm thấy bộ quân phục người này đang mặc có chút quen mắt nhưng lại nhất thời không nhớ ra nổi đã nhìn thấy ở đâu.
“Đây là tay lính đặc chủng anh nói, từ giờ sẽ là người huấn luyện em.” Tiếng nói của Bảo Nam vang lên bên tai.
Chưa đợi Bảo Nhi trả lời, Aiden đã nửa đùa nửa thật, “Mắt nhìn tốt hơn không ít nhỉ.”
Bên cạnh Bảo Nam chưa từng hiện diện người con gái khác ngoài Thùy Trâm, đáng tiếc vẻ nhu mì, dịu dàng chuẩn mực như vậy không phải là kiểu mà anh thích. Vẫn là người ở trước mặt đáng thưởng thức hơn.
“Bớt suy diễn đi.” Hiểu rõ Aiden đánh đồng Thùy Trâm với Bảo Nhi, trong lòng Bảo Nam không thoải mái.
Aiden rõ ràng đã hiểu sang ý tứ khác, đối diện với vẻ lạnh nhạt của Bảo Nhi liền coi như không thấy gì, anh thu lại sự cợt nhả, nâng tay hướng phía Bảo Nhi, “Tôi là đại tá Aiden Walker, chỉ huy quân đoàn viễn chinh Harold Liên hiệp Anh quốc. Tiểu thư, hân hạnh được làm quen. Không biết nên xưng hô với cô như thế nào nhỉ?”
Quân đoàn Harold? Bảo Nhi thầm kinh ngạc. Rốt cuộc đã lý giải được vì sao cô lại ấn tượng với huy hiệu đại bàng trên bộ quân phục rằn ri này. Harold (người cai trị), quân đoàn viễn chinh thần bí này là sự tồn tại cơ mật mà quân đội Anh quốc tốn sức che giấu, chuyên hoạt động bí mật dưới danh nghĩa là lực lượng đặc chủng ở cả chiến trường trên bộ, trên biển và trên không, với các nhiệm vụ hàng đầu là chống khủng bố, chống bạo động và rà phá bom mìn. Ngoài mặt Harold vốn trà trộn trong đội quân tinh nhuệ của quốc gia, nhưng trên thực tế, không mấy người biết đơn vị này còn là Fauvism (trường phái dã thú) – một trong năm tổ chức lính đánh thuê lớn nhất trên thế giới, giết người, phóng hỏa không gì là không làm… Với điều kiện chủ thuê không chạm đến giới hạn của quốc gia, Harold thậm chí còn nhận những vụ ám sát bí mật, thậm chí còn cho nổ tung một tòa nhà ngang nhiên như chốn không người qua. Đáng sợ hơn là từ khi thành lập, chưa có nhiệm vụ nào là Fauvism không hoàn thành. Tổ chức này tồn tại trên châm ngôn, “Không có kẻ địch Fauvism giết không được, chỉ có kẻ địch Fauvism muốn bỏ qua”. Đây là thế lực ngầm mà Nguyễn gia đã từng mượn đao giết người, cũng là thế lực trong tối mà Nguyễn gia kiêng kị, không muốn đối đầu nhất.
Không có căn cơ sao thành danh?
Tuy rằng trên danh nghĩa Fauvism tồn tại độc lập. Thế nhưng nếu không có sự hậu thuẫn của quân đội cùng chính phủ Anh quốc, từ những ngày đầu, Fauvism có thể tồn tại và ngang nhiên phát triển đến ngày hôm nay? Động đến Fauvism là động đến cả một quốc gia hùng mạnh, loại chuyện liều chết này chỉ có kẻ chê mình sống quá lâu mới dám làm.
Mà Aiden Walker, người này đứng đầu không chỉ Harold, mà còn dẫn dắt luôn cả Fauvism, người như vậy đơn giản được sao? Danh tiếng và phong cách làm việc tàn nhẫn của anh ta, khiến nhiều kẻ vừa nghe đã sợ đến chân tay bủn rủn. Dù chưa có ai thấy bộ mặt khi tra tấn kẻ địch của anh ta (vì kẻ bị tra tấn không ai còn sống), cũng không có người dám động đến vị hung thần này.
Khái niệm thực lòng xem trọng người khác rất khó tồn tại trong lòng Bảo Nhi. Vậy nhưng rất khó đâu phải là không có, cô rất tôn trọng người tài, đặc biệt là với những kẻ sắm cho mình mấy bộ mặt, chỉ thiếu có nước đoạt giải Oscar như Aiden.
Thế nên ngay khi Bảo Nam cho rằng Aiden sẽ phải ngại ngùng thu tay lại, Bảo Nhi đã bắt lấy tay anh ta, “Aurora, anh có thể gọi tôi là Aurora.”
Bảo Nam quay sang nhìn Bảo Nhi, anh thấy nụ cười của cô đã nhanh biến mất như chưa từng hiện hữu.
Bảo Nam lẩm bẩm lại mấy lần danh từ Aurora.
Rạng Đông – khởi đầu mới. Cái tên này có ý nghĩa như vậy sao?