Đọc truyện Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ – Chương 142: Con người lúc yếu đuối nhất thường mới biết sợ cảm giác cô đơn
Kỳ thi học kỳ đúng là cơn ác mộng của toàn thể các học sinh.
Môn thi cuối cùng cũng kết thúc, Thùy Trâm ra khỏi phòng thi sớm hơn dự kiến gần một tiếng. Tất cả các môn, chưa bao giờ cô bỏ giở, gần như để trắng giấy như thế này. Mặc dù vậy, đầu óc cô không phải là đã ngu muội đến mức đó, chỉ là, cô không có tâm tình để ngồi viết mấy dòng nguệch ngoạc lên trang giấy kia.
Thùy Trâm đi xuống canteen, mua một ly coffee rồi ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc, xung quanh không một bóng người, cảm giác quạnh quẽ khó tả… Nhưng, cô hiện giờ đã mất tin tức của Bảo Nam, cho nên thế giới dù có nhộn nhịp đến đâu cũng mang một màu ảm đạm như vậy. Sự việc diễn ra ở tháng trước đáng lẽ không nên xảy ra. Khi đó, cô nên hài lòng với sự thỏa hiệp của anh, nên tính toán kỹ lưỡng rồi mới diệt trừ mối hậu họa…
Giây phút Bảo Nam dường như chỉ hận không thể giết chết Thùy Trâm, thật ra, trái tim cô đã hóa đá.
Trước mắt nhòe đi, Thùy Trâm gục xuống bàn, kìm nén những giọt nước mắt. Con người lúc yếu đuối nhất thường mới biết sợ cảm giác cô đơn. Trước đó, cô vốn không để ý đến sự nội tại này, giờ, mọi việc đã khác, trong vấn đề tình cảm, cô đã ở sâu dưới bờ vực thẳm. Chuyện giữa cô và anh, liệu còn hy vọng sẽ được cứu vãn?
Một tiếng đồng hồ loáng đã trôi qua.
Chuông trường reo inh ỏi, cùng tiếng giám thị thông báo hết giờ làm bài.
Canteen cũng dần đầy ắp tiếng người.
Có người đặt tay lên vai Thùy Trâm, lờ mờ tỉnh giấc, biết đó là ai, cô cũng chẳng muốn động đậy.
“Thùy Trâm… mọi người đang nhìn kìa.”
Nghe vậy, Thùy Trâm khiên cưỡng ngồi thẳng người, vuốt lại mái tóc, cô nhìn Quang Anh và Hà My, nói, “Muốn uống không? Tao mời.”
Vẻ mặt Hà My vụt qua tia phức tạp, “Mày đâu thích uống rượu?”
Thùy Trâm khẽ cụp mi, “Sở thích có thể thay đổi.” Tình cảm của Bảo Nam, cũng như vậy.
Hà My muốn kết thúc chủ đề này, nhưng lại không biết tiếp lời sao cho phải. Dạo gần đây, Thùy Trâm rất lạ, không phải chỉ có riêng mình cô ấy, người cô từng xem là bạn bè, cũng như vậy!
Quang Anh không nghĩ sâu xa như vậy, ngược lại, lại nhiệt tình hưởng ứng, “Đặng tiểu thư, hôm nay phải phiền em chi tiền rồi.”
Thùy Trâm gượng cười nhìn Hà My nhéo vào eo Quang Anh khi anh chuẩn bị đứng lên.
“Anh rõ ràng chưa kiếm chuyện với em mà!”
Hà My lạnh nhạt hỏi ngược, “Thế em phải đợi đến lúc anh gây sự à?”
Quan sát thấy hai người lại sắp to tiếng với nhau, Thùy Trâm hơi bất lực, “Được rồi, đi thôi.”
Nhìn Thùy Trâm xách cặp đứng dậy, Hà My cũng kéo Quang Anh, vội sải bước theo cô.
Quang Anh xoa xoa vùng eo, bình thản cảm thán, “Đáng tiếc, không thấy Thiên Vũ và…” Nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị bịt mồm. Trừng mắt nhìn Hà My, cảm nhận được có rất nhiều cặp mắt hướng về phía mình, anh không tự nhiên gỡ tay cô xuống.
Sau lúc khựng lại ngắn ngủi, vờ như không nghe thấy gì, Thùy Trâm tiếp tục bước tiếp.
Ra khỏi khu nhà chính, xa xa, Thùy Trâm thấp thoáng thấy một bóng người, cô ta đang đi cùng Minwoo, Hà My có vẻ như cũng nhìn thấy điều đó, không nói một lời, nhưng trên mặt cô là vẻ lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
Cô nghe tiếng Thùy Trâm hỏi, “Nếu không phải là sinh đôi, trên đời này liệu có hai người giống nhau như đúc không?”
“Sao cơ?” Không riêng Hà My, Quang Anh cũng không hiểu lời thắc mắc lạ kỳ của Thùy Trâm.
Thùy Trâm im lặng một lúc lâu, giống như trong hồi ức vừa hồi tưởng lại một sự kiện đã xảy ra. Cô lắc đầu, “Thôi bỏ đi.”
Cũng cùng lúc ấy, trên sân thượng tại tòa nhà phía sau, Thiên Vũ đang trầm mặc, mắt không rời khỏi bóng lưng của” Bảo Nhi” bằng xương bằng thịt ở phía xa xa.
Tiệc đính hôn cùng sự kiện công bố người thừa kế cuối cùng của Nguyễn gia cùng tập đoàn Engineering Cience đã gây chấn động không nhỏ đến thị trường quốc tế. Giá cổ phiếu của Nguyễn gia đang tăng cao, cũng đồng nghĩa với việc nếu như không có vụ tai nạn đó xảy ra, người đính hôn cùng Minwoo không ai khác sẽ vẫn là Hiểu Du như kế hoạch ban đầu.
Hắn không biết mình có nên mang ơn Trần Yên Đan – người đã hai lần dồn con gái ruột vào chỗ chết?
Từ thuở ấu thơ cho đến khi trưởng thành, khiếm khuyết nơi tâm hồn và thể xác của Hiểu Du đều bắt nguồn từ bọn họ…
Hắn nhếch môi cười lạnh, Trần An Khuê, Trần Yên Đan, Nguyễn Trí Phong, Nguyễn Trí Khôi rồi cả Trần Gia Bảo Nam…
Hình như các người đều đang sống rất vui vẻ!
…
Màn đêm buông xuống.
Bảo Nhi lại nằm mơ, chưa bao giờ những giấc mộng lại dày đặc, quấy rầy cô từ hết đêm này sang đêm khác như khoảng thời gian này.
Lại là những mảnh ghép vụn vặt trong ký ức. Mộng cảnh trong mơ, Bảo Nhi quay trở về thời điểm khi chương trình trao đổi du học sinh quốc tế kết thúc, là ngày cô tiễn Trí Phong ra sân bay.
Trước lúc chào tạm biệt, nụ hôn của Trí Phong cùng câu hỏi mang ý giải thích của anh khiến mọi lời trách mắng đều bị tắc nghẽn, “Đây không phải là văn hóa giao tiếp ở đất nước em đang sống ư?”
Hiểu Du còn chưa kịp lắc đầu, Trí Phong đã hỏi tiếp một câu không đầu không đuôi, “Em đã suy nghĩ lại chưa?”
Hiểu Du khó hiểu, “Suy nghĩ gì cơ?”
Sắc mặt Trí Phong hơi trầm xuống, thấy anh như vậy, nó vô thức lùi lại phía sau vài bước. Nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị anh giữ chặt cổ tay, “Lời đề nghị sang Hàn Quốc cùng anh.”
Hiểu Du ngạc nhiên nhìn Trí Phong. Gỡ tay anh xuống, nó bình tĩnh nói, “Trí Phong, xin lỗi anh, em không định thay đổi quyết định của mình.” Ngập ngừng một lúc, nó nở nụ cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí đang dần trở nên gượng gạo, “Hay là hè năm sau, em sẽ sang đó thăm anh được không?”
…
Máy bay sắp cất cánh, ngày hôm đó, Bảo Nhi còn nhớ rất rõ, câu nói cuối cùng của Trí Phong với Hiểu Du không phải là lời chào tạm biệt. Thực ra đến tận lúc này, cô vẫn chưa thể xác định rõ ẩn ý đằng sau điệu bộ ấy, “Anh hy vọng sau này, em sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình.”
…
Trần nhà thạch cao trắng xóa, mùi thuốc sát trùng, tiếng máy móc, cùng thứ ngôn ngữ xa lạ như cơn mưa rào bất chợt ập tới.
Trong đầu trống rỗng, toàn thân đau nhức, Hiểu Du nhìn người đàn ông cùng người phụ nữ ở trước mặt với một ánh mắt xa lạ.
“Cháu gái, cháu tỉnh lại rồi.” Cuối cùng cũng có người sử dụng thứ tiếng mà nó có thể hiểu được. Muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở lời.
Vạn vật cuồng quay, trước khi nhắm mắt, Hiểu Du lại nghe bác gái ấy lên tiếng. Đây quả thực là một giọng nói nhẹ nhàng, “Từ bây giờ, con là con gái của ta.”
…
Lúc tỉnh dậy đã có người ở bên cạnh, nhưng không phải là vị phu nhân ban nãy, Hiểu Du lặng người quan sát, một lúc lâu không chớp mắt.
Người đó mặc áo phông cùng quần dài xanh, khuôn mặt lạnh lùng, không để lộ một tia cảm xúc.
Anh đưa tay lên xoa đầu Hiểu Du, cử chỉ rất tự nhiên, “Em tỉnh rồi?”
Nó muốn nghiêng đầu tránh né nhưng toàn thân giống như đã bị rút hết sinh lực, chỉ biết nằm im để mặc bàn tay giá lạnh làm loạn trên đầu mình.
“Anh là ai?” Hiểu Du yếu ớt mở lời.
“Em là ai?” Lại thêm một câu hỏi khác.
Đôi mắt lạnh lẽo thấp thoáng ý cười, người đó cúi xuống hôn trán Hiểu Du, “Anh là Trí Phong, còn em là Bảo Nhi.” Nó nghệt ra, hai cái tên này hoàn toàn xa lạ.
Trí Phong vuốt má Bảo Nhi, “Em phải nhớ, kể từ giờ, anh là người quan trọng nhất trong cuộc đời của em.”
….
Thời gian vùn vụt trôi, khung cảnh lại thay đổi.
Bãi biển California tràn ngập nắng và gió.
Ngày hôm đó Bảo Nhi bị lạc mất Trí Long. Tình cờ gặp gỡ Hà Duy và được anh giúp đỡ, lúc tìm được gia đình, cô không đoán được vì sao trên mặt Trí Long lại có vết bầm. Cô chỉ để ý anh bỗng cúi gằm mặt, trốn ra đằng sau lưng mẹ khi thấy Trí Phong.
…
Trí Phong rất hay nổi giận, nhất là với vệ sĩ hoặc những người giúp việc ở trong biệt thự. Tuy vậy mỗi khi đứng trước Bảo Nhi, cô cảm nhận được anh đã mềm tính đi rất nhiều, ngoại trừ việc bị kiểm soát thời gian sinh hoạt, cô cũng không có cớ gì để phàn nàn.
Nhưng đêm đó, là lần đầu tiên Bảo Nhi thật sự sợ hãi Trí Phong
“Chiều nay, người đưa em về là ai?”
Bảo Nhi bất giác với lấy chiếc gối ở bên cạnh, ôm chặt vào lòng, như thể đang tạo cảm giác an toàn, “Em quên chưa hỏi tên người ta rồi.” Cô ngước nhìn đồng hồ, ngữ khí nhẹ nhàng nhìn anh, “Muộn rồi, em muốn đi ngủ, hay là anh về phòng đi được không?”
Trí Phong nở nụ nhàn nhạt, đối diện với sự cảnh giác và lúng túng của Bảo Nhi, một tay anh chống xuống thành giường, bàn tay còn lại bóp chặt cằm cô, “Bảo Nhi, tôi đã từng bảo em không được rời khỏi tôi nửa bước. Có tin nếu sự việc ngày hôm nay lại xảy ra, không chỉ có Trí Long, tôi sẽ khiến em chết đủ thảm không?”
…
Bảo Nhi mở bừng mắt, đồng hồ đã điểm bảy giờ mười lăm phút sáng. Trên chiếc giường rộng lớn, cô nằm đó với một ánh mắt trống rỗng, trong đầu ngập tràn những suy đoán rối loạn.
Năm đó sau khi “chết đi”, tại sao mình lại lưu lạc đến Nguyễn gia?
Vẫn như mọi hôm, người giúp vào phòng đánh thức Bảo Nhi theo đúng giờ.
Cô chống tay ngồi dậy, lẳng lặng nhìn cô ta, “Nói với Bảo Nam, ngày hôm nay, tôi muốn bắt đầu tiến hành vật lý trị liệu.”