Đọc truyện Trái Tim Của Quỷ – Shade – Chương 53
Chun lao đến bên cạnh Bạch Vô Thường (chính xác là cún Chun), trên người nó là vết đâm rất sâu, máu đang chảy ra không ngừng. Tại sao cún Chun lại dễ dàng theo Joe ra đây và để anh ta đâm như vậy?
– Tại… sao…. tại… sao…?
Chun lắp bắp hỏi Joe khi không tin vào mắt mình. Joe vẫn đứng đó và quay mặt về phía ngôi mộ, anh chạm vào bức ảnh của Ariel và nở nụ cười: “Anh đã trả thù được rồi. Ariel.”
Mọi chuyện thực ra không hề có gì là phức tạp, Chun kinh hoàng nhận ra anh ta làm thế là vì Ariel nhưng tại sao là vì Ariel, vỗn dĩ Ariel và Bạch Vô Thường đâu có quen biết. Ngoại trừ cái lần…
– Anh… anh vì chuyện của 5 tháng trước?
Chun kinh ngạc hét lên, Joe mỉm cười gật đầu.
– Con chó đó đáng chết. Ah không! Tên Bạch Vô Thường đó đáng chết. Danson đã nói cho tôi biết hết tất cả, chính hắn ta vì muốn cứu Ella Chen mà đã hy sinh Ariel. Nếu như hắn không làm vậy thì Ariel sẽ không ở dưới này.
Joe tức giận nói và khua con dao về phía của cún Chun. Lúc này, nó đang nằm thở thoi thóp trên cánh tay của Chun.
– Anh… Danson…
Chun lắp bắp nói, anh gần như đã hiểu mọi chuyện, Joe xuất hiện ở biệt thự Chen gia, cứu anh và cún Chun, đưa anh về đây tất cả đều là kết hoạch của Danson Tang. Đó là cãi bẫy để anh bước vào. Anh đã không cảnh giác vì nghĩ Joe là bạn của Ella.
Bạch Vô Thường đã nhận ra sự bất thường trong khí của Joe nhưng anh không thể báo điều đó với Chun vì anh lúc này đang ở dưới hình dáng của cún Chun, năng lực của anh không còn mạnh như trước khi phải cố gắng dùng khí của mình để kéo dài sinh mệnh của Ella, chỉ khi trăng lên, Bạch Vô Thường mới có thể xuất hiện.
Joe sau khi đến biệt thự đã cho mọi người chìm sâu vào giấc ngủ. Khi Joe xông vào phòng của Ella, cún Chun đã cố gắng báo hiệu cho mọi người nhưng không ai nghe thấy. Mục đích chính của Joe lại là cún Chun chứ không phải là Ella, anh ta dùng Ella để uy hiếp cún Chun.
– Mọi việc đều là kế của Danson. Vậy nghĩa là anh ta…
Chun hoảng sợ nhìn Joe và anh thấy anh ta cười
– Phải! Danson Tang đang trên đường đến đây.
Chun như phát điên khi nghe thấy điều đó, anh buông cún Chun ra và lao vào Joe.
– Anh là một tên khốn. Anh có biết anh vừa làm gì không?
Joe ngã xuống dưới nền đất ẩm thấp và liên tiếp chịu những cú đấm vào mặt của Chun. Nhưng sau phút bất ngờ, Joe cũng ngay lập tức tránh cú đấm của Chun và nắm chặt cổ áo của Chun.
– Hắn ta mới là tên khốn. Hắn ta vì cứu Ella mà có thể hy sinh bất cứ ai. Tôi trả thù cho Ariel.
Joe hét lên và ghì chặt Chun xuống dưới nền đất.
Cơn mưa nặng hạt vẫn tiếp tục, 2 người đàn ông vật lộn trong tiếng mưa và tiếng gió.
– Trả thù? Anh nghĩ rằng anh đang trả thù sao? Anh chỉ là một tên ngốc bị Danson Tang lợi dụng mà thôi.
Chun hét lên nhưng Joe cũng không chịu thua: “Câm đi! Anh ta lợi dụng tôi thì sao? Ít ra anh ta cũng cho tôi biết sự thật, còn các người, các người chỉ nghĩ cho Ella nên nói dối tôi.”
Cuối cùng Chun cũng đè được Joe ở dưới cánh tay của mình, khuôn mặt của 2 người giờ đã đầy vết máu, Joe không thể nào cựa quậy được.
– Tên ngốc. Hãy nghe cho kỹ đây. Chính Ariel tình nguyện làm điều đó. Cô ấy làm điều đó vì Ella và cũng vì chính anh.
Joe sửng sốt khi nghe thấy Chun nói điều đó, anh cố hết sức và vùng thoát ra khỏi tay của Chun.
– Nói dối. Không phải. Chính Bạch Vô Thường đã ép cô ấy làm như thế.
Chun cười khàn lên từng tiếng và nắm chặt lấy cổ áo của Joe hơn.
– Bạch Vô Thường không phải là Danson Tang. Nếu như lúc đó, Ariel không xuất hiện thì anh ta cũng sẽ cứu Ella dù phải hy sinh cả mạng sống của mình. Chính Ariel đã yêu cầu Bạch Vô Thường làm điều đó vì cô ấy biết số mạng của mình đã tận. Nhưng chỉ vì một tên ngốc như anh mà cô ấy mới trụ được đến giờ phút đó.
Joe hét lên: “Vậy tại sao cô ấy không tiếp tục? Chắc chắn do các người đã nói gì với cô ấy?”
Chun bực tức giáng một cú đấm vào mặt của Joe, anh ta là tên khốn ngốc nghêch và cố chấp nhất mà anh từng biết.
– Anh đã bao giờ hỏi xem cô ấy muốn gì chưa? Cô ấy muốn sống hay là anh muốn cô ấy sống?
– Không! Anh nói dối. Cô ấy muốn sống.
Joe gào lên trong mưa, Chun thì hiểu gì về anh và Ariel chứ? Sao anh ta lại nói Ariel không muốn sống.
– Joe! Chun nói thật đó. Em đã tình nguyện làm điều đó.
Tiếng một cô gái vang lên trong mưa khiến Joe và Chun bàng hoàng, Chun buôn cánh tay đang nắm cổ áo của Joe ra. Trong màn mưa trắng xoá, Ariel và Bạch Vô Thường đang được ánh sáng màu trắng xanh bao bọc.
Joe cố gắng đứng dậy và anh không tin vào mắt mình, đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy Ariel? Ngay cả trong giấc mơ, cô ấy cũng không xuất hiện.
– Ariel… em…
Joe lắp bắp nói và tiến đến gần Ariel nhưng anh biết mình không thể chạm vào cô ấy, nó cũng giống như lần cuối cùng anh gặp cô ấy ở trong phòng tạm giam.
– Joe! Em mệt mỏi khi nhìn thấy anh hàng ngày dùng năng lực của mình để duy trì sự sống cho em. Em muốn nói với anh đừng làm vậy nhưng anh không nghe thấy, anh ngày càng rời xa em hơn, vì em mà khí của anh trở nên tà ác.
Ariel khóc, những ký ức đó như vừa mới xẩy ra. Lần anh suýt nữa mất mạng chính là ở kho hàng. Nếu như không có Ella ngăn cản kịp thời và khống chế tà niệm của anh thì có lẽ anh đã bị nó nuốt chửng và cả cô cũng vậy. Cô sẽ không thể nào có cơ hội được đầu thai.
– Em nói gì vậy? Ariel.
Ariel khẽ mỉm cười với Joe: “Nhưng thật may mắn vì Ella và những người này đã xuất hiện, trước khi anh bị tà khí nuốt chửng, em đã quyết định làm điều đó. Joe. Cái chết của em không phải là lỗi của bất cứ ai.”
– Anh đã sai sao? Anh thật sự đã sai sao?
Joe ngã xuống dưới nền đất, những hạt mưa dường như trở nên nhỏ hơn, lúc này, mặt trăng đã xuất hiện sau những đám mây u ám.
Ariel tiến đến gần Joe, những ngón tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt của Joe, lần này, Joe có thể cảm nhận được Ariel đang chạm vào người anh.
Nâng khuôn mặt của Joe lên, Ariel mỉm cười trong nước mắt, cô hôn nhẹ lên trán của anh.
– Anh không có lỗi. Joe ah!
Joe bật khóc và anh vòng tay ôm lấy Ariel. Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong một khoảng khắc ngắn ngủi, bỗng nhiên, hình ảnh Ariel mờ dần, mờ dần và tan biến trong ánh sáng xanh.
– Joe! Em xin lỗi.
– Ariel!
Joe hét lên và lấy tay níu lấy hình ảnh của cô nhưng chỉ là khói.
………………………..
– Xin lỗi!
Joe vẫn quỳ dưới đất và không hề ngẩng lên, Bạch Vô Thường lắc đầu, anh và Joe Cheng thực ra giống nhau.
– Không! Anh đã nói đúng. Tôi là người có thể làm bất cứ điều gì vì Ella. Anh không có lỗi gì hết. Xin lỗi vì việc của Ariel.
Joe kinh ngạc ngẩng lên như không tin vào những gì mà Bạch Vô Thường nói. Lúc này, Bạch Vô Thường cũng chỉ là hình ảnh mờ ảo, năng lực cuối cùng của anh đã dùng để đưa Ariel đến gặp Joe. Anh cũng sắp tan biến.
– Bạch Vô Thường…
Chun nhìn Bạch Vô Thường và anh không biết nói gì ngoài gọi tên của anh ta, người thanh niên đó đã nhiều lần cứu anh và Ella: lúc ở nhà hàng, lần ở dưới biển, tại biệt thự của Zhang gia…
– Cô ấy giờ chỉ còn anh ở bên cạnh thôi.
Bạch Vô Thường lạnh lùng nói với Chun, Chun biết Ella luôn là đìều quan trọng nhất với Bạch Vô Thường.
– Chun! Hãy nhớ. Phải đến biệt thự của Zhang gia và trồng đoá hoa đó. Đúng vào thời khắc đó, hãy cứu sống cô ấy.
Chun gật đầu nhìn Bạch Vô Thường. Ánh sáng màu trắng xanh và hình ảnh Bạch Vô Thường tan vào trong màn mưa trắng xoá.
Tiếng động cơ xe khiến cho Chun và Joe lúc này mới nhớ lại việc Joe đã báo cho Danson vị trí của họ. Vậy là Danson Tang đang đến. Họ vội vàng chạy về phía căn nhà gỗ.
– Anh mau đưa Ella đến biệt thự của Zhang gia. Nhanh lên.
Joe hét lên, giờ đây anh nhất định phải bảo vệ Ella và Chun.
– Nhưng còn anh?
Chun lo lắng hỏi Joe, những người thân bên cạnh anh dần dần từng người một đều bỏ anh mà đi như vậy. Lúc nào cũng bảo anh là đi đi, mau chạy đi nhưng họ thì chẳng bao giờ quay lại gặp anh.
– Anh còn chần chừ gì nữa? Với sức của tôi, Danson Tang sẽ bị cản lại một lúc, anh hãy mau đi. Giờ này, anh đi thì sẽ kịp đến đó vào sáng mai.
Chưa để cho Chun nói thêm gì, Joe đã đẩy anh đi ra cổng sau.
Cánh cửa ở trước nhà đã được mở, Danson cùng vài người khác đang bước di dọc hành lang.
………………………
……………………
– Đứng lại!
Danson và mọi người khựng lại khi Joe đang đứng chắn ở hàng lang.
– Chúng đâu?
Danson gằn giọng hỏi, anh nhìn quanh và không hề thấy bất kỳ ai.
– Ngươi đã giúp chúng thoát?
Joe không trả lời câu hỏi của Danson, anh đưa bàn tay lên và lập tức những người ở bên cạnh Danson đổ sập xuống, chỉ có Danson vẫn còn đang đứng đó. Hắn nhìn Joe và cười.
– Đừng quên. Năng lực của ngươi mạnh như vậy là nhờ sức mạnh của ta.
Joe biết điều đó nhưng anh nhất định phải bảo vệ mọi người, ít ra anh phải cầm chân của Danson cho đến khi Chun đã đi được một đoạn đường.
– Ta sẽ không để cho ngươi làm hại họ.
Joe nói và tập trung toàn bộ sức lực của anh vào bàn tay, kỳ lạ lần này ánh sáng ở trong tay anh là màu trắng xanh. Joe kinh ngạc nhận ra dường như Ariel đang ở ngay bên cạnh anh.
– Lần này cũng không tệ, có thêm một người giúp ngươi nhưng cũng chẳng là gì.
Danson cười và lập tức hắn tạo ra một luồng từ khí chống lại với khí của Joe.
Joe vẫn cố gắng hết sức lực của mình để ngăn cản hắn. Nụ cười trên môi của Danson tắt, ánh mắt của hắn lộ vẻ tức giận khi mà luồng khí của hắn tạo ra đang bị cản trở bởi Joe.
– Ta thật sự không đủ kiên nhẫn để chơi với ngươi.
Danson nói và ngay lập tức, Joe cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cả người của anh đổ sập xuống dưới đất.
Danson quay người bước đi, hắn không thèm quay lại nhìn người mà hắn vừa mới đánh ở dưới đất. Hắn đã dần quen với những con người ngu ngốc như anh ta. Nhưng lần này, Danson đứng khưng lại, hắn nắm chặt bàn tay mình và đôi mắt hằn lên sự tức giận.
– Ta đã nói sẽ bảo vệ họ.
Joe loạng choạng đứng dậy, căn phòng xung quanh họ thay đổi nhanh chóng, nó bỗng trở nên trắng xoá, rất nhiều cánh cửa xuất hiện. Danson nhận ra anh ta đang bị nhốt trong mê cung. Đó là sức mạnh cuối cùng của Joe với sự giúp đỡ của Bạch Vô Thường, Joe sẽ có thể cầm chân của Danson.
– Chun! Tôi chỉ có thể giúp anh đến mức này.
Joe khẽ nói và toàn thân anh được bao bọc bởi ánh sáng trắng xanh, Joe biết Ariel đang ở bên cạnh anh. Anh dùng chính sức mạnh và thân thể của mình để niêm phong căn nhà, tạo ra ảo giác. Anh biết rồi anh sẽ kiệt sức nhưng chỉ cần giữ được Danson dù chỉ một giây thì cơ hội sống của Chun sẽ tăng lên.