Đọc truyện Trái Tim Của Quỷ – Shade – Chương 35
2h sáng, Ella giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo.
– Tôi là Ella!
Giọng ngái ngủ, Ella cố gắng nói nhỏ để tránh đánh thức Jiro và cha dậy. Hình như có một lần cũng có người đã đánh thức cô dậy như thế này. Cũng là sự im lặng kéo dài.
Dường như Ella cảm giác tỉnh táo hơn.
– Giám đốc Wu! Là anh phải không?
………………………..
……………………….
– Tôi muốn gặp cô. Tôi đang ở Secret.
Chun trả lời và dập mấy luôn. Ella không hiểu chuyện gì xẩy ra. Giọng nó đó có gì không ổn cho lắm, chuyện gì đã xẩy ra với anh sau khi anh bỏ về từ nhà hàng. Aaron tìm cách gọi cho anh cũng không được. Cuối cùng, mọi người đành phải ra về mà chưa biết gì về anh.
Ella khẽ kéo cảnh cửa gỗ nhưng cuối cùng cô nhận ra cún Chun đã tỉnh giấc.
Thở dài, Ella đành dắt nó theo.
– Suỵt! Cẩn thận không Jiro và cha thức đó.
Ella cúi người và kéo cún Chun đi. Nó bước nhẹ têng và có vẻ còn giữ im lặng hơn cả Ella.
………………………….
……………………….
2 h sáng nhưng không khí trong Secret dường như không có giới hạn về thời gian. Tiếng nhạc ầm ỹ, tiếng hát, tiếng cười, tiếng la hét khiến cho Ella không còn phân biệt được bất ký một âm thanh nào.
Cố len giữa dòng người đầy những oán niệm và cảm giác cô độc, Ella ngạt thở. Lần đầu tiên, cô cùng một lúc tiếp cận nhiều khí hỗn loạn như vậy. Nhưng cô vẫn cố gắng để tìm ra khí của Chun. Dù thế nào thì khí của anh cũng khác với khí của những người khác.
– Anh đang ở đâu vậy?
Bỗng nhiên, Ella cảm giác hoảng sợ. Cô không biết có phải vì chịu ảnh hưởng của những người ở đây không mà bất giác cô thấy cô đơn. Cô dường như sắp bật khóc, vừa tránh va chạm vừa cố gắng tìm kiếm Chun.
– Anh ở đâu vậy?
Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu của Ella. Bàn tay nắm lấy sợi dây của cún Chun dường như chặt hơn.
– Cô bé. Sao lại khóc? Bọn anh giúp bé vui vẻ nhé.
Ella giật mình vì có người bỗng nhiên vây quanh cô. Một vài tên trong bọn bắt đầu đưa tay lên nghịch ngợm xung quanh Ella.
Nếu như lúc khác, ở một nơi khác, Ella sẽ dễ dàng hạ gục chúng nhưng ở đây và hôm nay thì không thể. Vì cô đang thực sự hoảng loạn, cô sợ. Những gì đang toát lên ở đây khiến Ella sợ.
– Gâu! Gâu!…
Cún Chun nhảy lên và bắt đầu sủa, nó hàm hè nhìn những tên đang vây quanh Ella.
Một vài tên cười trừ và bắt đầu nhận ra Ella bị mù. Một số thích thú vì lần đầu tiên thấy người mù và một con chó dắt người mù đến đây.
Bọn chúng bắt đầu coi Ella như một trò chơi kỳ lạ. Khi một vài tên tiến đến gần Ella thì cún Chun nhảy lên sủa và dơ hàm răng sắc nhọn, chúng lại càng thích thú và trêu đùa Ella và cún Chun.
Một tên trong bọn đột nhiên kéo Ella về phía hắn: “Để anh bảo vệ em nhé.”
Ella thực sự không biết chuyện gì đang xẩy ra và trong đầu cô lúc này, xuất hiện hình ảnh của một người – có lẽ cô đã luôn nghĩ đến người đó.
– Wu Chun!
Ngay khi tiếng hét vừa dừng lại thì người ta nghe thấy tiếng một vật rơi đập mạnh xuống bàn. Cả người của tên vừa định chạm vào Ella đã bị hất tung vào chiếc bàn ngay bên canh.
– Oái!
– Mày! Thằng nhóc con.
– Bốp.
– Oái!
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng trước những gì mà họ nhìn thấy. Trước mặt họ, chỉ trong tích tắc đã có 1 tên, 2 tên, 3 tên lần lượt ngã xuống dưới đất.
Ella không rõ chuyện gì đang xẩy ra nhưng sau một vài tiếng động mạnh thì mọi thứ đột nhiên lại im lặng như chưa từng có chuyện gì, tiếng nhạc của quán cũng ngừng hẳn.
– Đi thôi.
Giọng nói trầm và lạnh của Chun khiến Ella giật mình quay về thực tại. Bàn tay của Chun nắm lấy tay của Ella và kéo cô bước đi.
……………….
………………….
Ella cố gắng rút tay của mình ra khỏi bàn tay của Chun vì từ lúc lên xe tới giờ, Chun vẫn đang nắm lấy tay của Ella, không chịu buông, anh chỉ đang điều khiển xe bằng một tay.
Vấn đề tất nhiên không phải là vì điều đó nguy hiểm mà vấn đề ở chỗ, Ella không hề cảm thấy thoải mái khi Chun nắm tay của mình. Trái tim cô đập nhanh, bàn tay của cô vẫn đang run. Nếu như mấy phút trước là vì việc xẩy ra ở trong Secret thì giờ lại là vì anh đang ở bên cạnh cô.
Nhưng cứ mỗi lần cô rút tay lại hay là có ý định đó là y như rằng, Chun nắm lấy nó chặt hơn như muốn nói với cô: “Cô mà bỏ tay ra là chết với tôi.”
Dù không thể nhìn thấy những biểu hiện trên khuôn mặt của Chun nhưng Ella nhận ra anh đang rất tức giận, sự giận dữ giống như của một đứa trẻ con muốn đập phá hay làm một điều gì đó tương tự như vậy.
Mùi của gió.
Mùi của cây.
Con đường mà Ella đã từng đi qua một lần.
Anh muốn đến biển.
……………………………….
……………………………..
– Xuống xe thôi! Ella Chen!
Lúc này, Chun mới buông tay của Ella ra, anh đi vòng sang bên kia và mở cửa xe cho Ella. Nhưng Ella giờ vẫn chưa hết bàng hoàng vì những gì xẩy ra, cô đang ở bờ biển hôm đó. Cô không muốn xuống, không muốn đến đây.
– Oái! Anh làm gì thế?
Ella giật mình vì cả người cô đang bị nhấc bổng lên.
– Tao mượn cô chủ mày một lúc nhé.
Chun quay lại ghế sau và nói với cún Chun, nó không hề sủa – có lẽ nó đang mặc nhiên đồng ý. Chun đóng cửa xe, cứ thế bế Ella ra khỏi xe và đặt cô ngồi xuống cát.
Im lặng!
Ella không biết họ đã ngồi đây bao lâu. Chun dường như đang ở một nơi nào đó xa lắm, chứ không phải ở ngay bên cạnh cô.
– Giám đốc Wu!
Ella khẽ hỏi nhưng không thấy có tiếng trả lời.
…………………….
…………………….
– Giám đốc Wu!
……………………
………………….
– Giám đốc Wu!
…………………………
………………………….
– Giám…
– Gì?
Lần này thì Chun bực mình trả lời Ella. Cô mỉm cười và thở phào nhẹ nhõm.
– May thật! Tôi tưởng anh biến mất rồi chứ.
Chun quay ra nhìn Ella, không ai rõ trong đôi mắt anh đang nhìn cô gái ẩn chứa điều gì.
…………………………..
……………………………
– Xin lỗi cô! Ella Chen!
Ella ngạc nhiên trước câu nói của Chun. Khi cô chưa định hình được tại sao anh lại nói như thế thì anh đã nắm lấy cổ tay của cô và kéo cô về phía của anh.. Ella cảm nhận rất rõ đôi tay của Chun đang siết chặt lấy cô hơn.
Phản ứng đầu tiên mà Ella có chính là cố đẩy Chun ra nhưng anh vẫn ôm chặt lấy cô hơn và có gì đó trong khí của Chun mà Ella cảm nhận được tràn đầy cô đơn, bất lực và mềm yếu. Điều đó khiến cho bàn tay của Ella bỗng nhiên không còn muốn đẩy anh ra.
– Chỉ một lúc thôi! Chỉ một lúc thôi.
Chun thì thầm và ôm Ella, anh dường như giống một đứa trẻ bị tổn thương..
Ella nhớ đến tối mưa hôm đó, chính cô cũng không nhận ra đôi tay của cô đang ngày càng ôm chặt anh hơn.
– Tôi ở đây mà.
Ella nói trong vô thức mà không nhận ra có ai đó vì câu nói của cô mà bất giác rơi nước mắt.
……………………………..
……………………………….
Chun biết ông Wu bị bệnh tim đã nhiều năm nhưng anh không nghĩ nó lại trở nên nặng như vậy. Nhận được điện thoại của người thư ký, Chun mới biết ông đang ở trong phòng cấp cứu. Dù anh hận ông nhưng trong giây phút đó, anh muốn chạy đến bệnh viện để được ở bên cạnh ông.
Nhưng cũng giống như những lần trước đây, Anh không được đến gần ông hay mẹ của anh. Họ chặn anh ở cửa bệnh viện.
– Thiếu gia! Phu nhân nói rằng cậu không cần phải vào.
Vẫn là thái độ lạnh lùng đó, vẫn là những người bảo vệ mặc đồ vest đen. Dù anh có cao hơn, có giỏi giang hơn thì cánh cửa đó anh cũng không bao giờ bước qua được.
– Không! Tôi phải vào đó.
Chun gào lên và cố gắng vùng ra khỏi những người bảo vệ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ với khuôn mặt mệt mỏi xuất hiện – mẹ anh đang đứng trước mặt anh.
– Về đi! Nếu như cậu không muốn giết chết ông ấy thì về đi.
Chỉ một câu nói cũng khiến Chun lạnh toát cả người. Người phụ nữ với đôi mắt lạnh lùng đó là mẹ anh sao? Người nói với anh lời nói tàn độc đó là mẹ anh sao?
Anh đến đây làm gì? Họ có bao giờ nhận anh là con đâu. Họ có bao giờ xuất hiện trong cuộc sống của anh đâu? Chỉ có tiền của họ là xuất hiện, chỉ có cái tên của họ xuất hiện, chỉ có họ Wu danh giá thôi, còn lại giữa anh và họ chẳng có gì cả.
…………………..
…………………….
Chun nhìn người con gái đang dựa vào vai anh mà ngủ – khuôn mặt bình yên đó khiến anh khẽ mỉm cười.
Vì sao trong lúc cô đơn nhất, người anh muốn gặp là cô?
Vì sao trong lúc đau khổ nhất, câu nói anh nghĩ đến đầu tiên lại là câu nói của cô: “Tôi ở đây mà.”
Và vì sao anh lại chắc chắn rằng cô sẽ ở bên cạnh anh dù bất cứ lúc nào anh cần.
– Cô ấy vẫn đang ở đây. Đúng vậy.
Chun mỉm cười và nhận ra những tia nắng đầu tiên của một ngày đã xuất hiện. Người thư ký vừa thông báo rằng bố anh đã qua khỏi tình trạng nguy hiểm và đang được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
…………………….
……………………..
– Trời sáng rồi phải không?
Câu nói của Ella khiến Chun giật mình, anh khẽ buông bàn tay đang nắm lấy vai của Ella ra.
– Nào! Chúng ta về thôi.
Ella đứng dậy và mỉm cười, cô cảm nhận được tâm trạng của Chun đã khá hơn rất nhiều.
…………………
………………..
– Đi thôi! Giám đốc Wu!
Ella ngạc nhiên khi thấy mãi mà Chun vẫn ngồi im tại chỗ, không có dấu hiệu gì là anh muốn trở về.
Đột nhiên, Chun nắm lấy tay của Ella. Anh muốn nói chuyện gì với cô sao?
– Ella Chen! Hãy mãi ở bên cạnh tôi.
Một đợt sóng mạnh đập vào tảng đá, khiến bọt bắn tung – trắng xoá.
Gió mang theo mùi mặn của biển.
Mặt trời lên đỏ rực cả một góc trời.
Trên cát vô tình in lại hình ảnh của 2 người.