Trái Tim Của Quỷ - Shade

Chương 32


Đọc truyện Trái Tim Của Quỷ – Shade – Chương 32

– Tại sao cô ấy lại tránh mặt của mình như vậy?

Aaron buông người xuống dưới ghế và thở dài. Chun nhìn thằng bạn thân với vẻ mặt khó hiểu và nhăn nhó. Anh đang bận bù đầu với đống công việc để kết thúc chiến lược quảng cáo. Vậy mà Aaron lại đến và nói gì anh không hiểu.

– Ai tránh mặt cậu chứ?

Chun vẫn không rời mắt khỏi đống tài liệu và hỏi Aaron.

– Thì Hebe đó. Mình đến nhà gặp cô ấy mấy lần nhưng cô ấy đều viện cớ không ra gặp, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin cũng vậy, đến công ty thì càng không thể vì cô ấy cũng đang bận nhiều việc giống như cậu đấy.

Aaron buồn rầu trả lời Chun. Sau khi nghe Mike kể lại mọi chuyện. Aaron mới biết anh đã hiểu lầm Hebe nghiêm trọng. Thì ra lúc đó chỉ vì nóng nảy mà anh đã không hề nghe cô ấy giải thích mà bỏ đi. Để rồi anh đã làm tổn thương cô ấy nhiều biết mấy nhưng Aaron vẫn không hiểu vì sao cô ấy lại muốn huỷ hôn nếu như cô ấy không yêu Mike. Anh muốn được một lần nói chuyện rõ ràng với cô nhưng rất tiếc cơ hội đó, Hebe không hề cho Aaron, dường như cô đang ngày càng lánh xa anh hơn.

Chun nhìn vẻ mặt khổ sở của Aaron liền lắc đầu: “Nào. Chúng ta đi ăn.”

Anh đứng dậy và gập các tài liệu ở trên bàn. Không để Aaron kịp phản ứng, Chun kéo Aaron ra khỏi phòng của mình luôn.

………………………….

…………………………..

– Zhang tiểu thư! Chúng tôi ở bên này.

Chun đứng dậy và vẫy tay về phía của Hebe. Hebe hơi ngần ngại khi nhận ra Aaron đang ở bên cạnh Chun. Thì ra đây chính là lý do vì sao Chun nói với cô rằng có chuyện gấp muốn bàn với cô. Cô không thể bỏ chạy được nữa.

– Mình giúp cậu đến đây thôi nhé!

Chun mỉm cười và nháy mắt với Aaron. Sau đó anh kéo ghế đứng lên và bước đi trong sự lúng túng và ngạc nhiên của Hebe và Aaron.

– Em ngồi xuống đi.

Aaron lúng túng kéo ghế cho Hebe.

Một thoáng do dự trên khuôn mặt của Hebe, cô nhìn lên Aaron và thấy khuôn mặt của anh dường như rất căng thẳng. Không còn cách nào khác, Hebe đành ngồi xuống ghế. Aaron thở phào nhẹ nhõm và chạy đến ngồi đối diện chỗ cô.

– Chúng ta gọi gì đó ăn nhé.

Aaron vui vẻ đưa thực đơn cho Hebe nhưng cô vội vàng gấp nó lại và nhìn anh với ánh mắt lạnh băng như của 2 năm vừa qua.

– Tôi không muốn ăn gì cả. Có chuyện gì anh cứ nói. Tôi có việc gấp phải đi.


Hebe vừa nói vừa nhìn thẳng vào đôi mắt của Aaron. Anh thực sự không hiểu tại sao cô lại đối xử lạnh lùng với anh như vậy. Hay cô vẫn còn giận anh vì những gì anh đã làm trong suốt 2 năm qua.

– Hebe! Anh xin lỗi. 2 năm trước…

Nhưng Aaron chưa kịp nói tiếp thì Hebe đã chặn anh lại. Cô kéo ghế đứng lên và định bỏ đi. Aaron sững lại và vội vàng kéo tay Hebe.

– Bốp!

Mọi người trong nhà hàng vội vàng quay lại nhìn cảnh tượng trước mặt. Chàng trai đang có một vết hằn đỏ trên má nhưng vẫn không hề rời mắt khỏi cô gái đứng trước mặt.

– Anh muốn nói gì với tôi? Anh muốn nói rằng vì anh đã hiểu lầm tôi nên anh mới đi ôm ấp những cô gái khác? Hay là anh muốn nói rằng anh đã vì tôi mà làm như thế? Để sau này tôi có thể đàng hoàng chia tay với anh mà không sợ bị tổn hại đến danh dự? Hay là anh muốn tôi cảm ơn anh vì tình yêu của anh cao cả đến nỗi mà anh có thể tự làm tổn thương mình vì tôi. Thì ra anh nghĩ tình yêu của tôi với anh chỉ mong manh như thế này thôi sao? Chỉ yếu ớt để anh bảo vệ thôi sao? Nếu thế thì tôi cảm ơn anh. Coi như chúng ta không còn gì nữa. Ngày mai hôn ước có thể huỷ bỏ được rồi.

Hebe tức giận, cô vừa khóc vừa vùng ra khỏi tay của Aaron.

– Không phải! Em hãy nghe anh nói Hebe!

Aaron vội vàng chạy theo và kéo Hebe lại ở trước cửa. Anh nhận ra khuôn mặt của Hebe đã toàn là nước mắt.

– Anh xin lỗi. Anh xin lỗi.

Aaron cố gắng ôm chặt lấy Hebe mặc cho những ánh nhìn của những người đi lại xung quanh nhưng Hebe cố gắng vùng ra khỏi bàn tay của anh.

– Anh buông tôi ra.

Hebe cố gắng hết sức lực của mình. Cuối cùng, cô cũng đẩy được Aaron ra.

– Chúng ta kết thúc rồi. Tôi sẽ không lấy người không tin vào tình yêu của tôi với anh ta.

Aaron sững người trước câu nói của Hebe. Ngay cả khi Hebe bước lên xe, Aaron vẫn đứng im như tượng ở trước cửa nhà hàng.

………………………….

…………………………..

– Tiểu thư! Cô không sao chứ?

Người tài xế ái ngại hỏi Hebe khi thấy cô khóc. Hebe vội vàng quay mặt ra phía cửa và lắc đầu. Cô biết cô làm thế là không công bằng với Aaron nhưng cô không thể tha thứ cho chính bản thân mình vì những gì xẩy ra ở ngôi nhà cổ hôm đó.

Người không tin tưởng vào tình yêu phải là cô mới đúng chứ không phải là anh. Giờ thì cô hiểu vì sao anh lại tức giận khi cô nói muốn huỷ hôn. Anh đã hiểu làm cô và Mike, cũng giống như cô hiểu lầm anh và Angela.


Angela biết thực ra chị của cô vẫn còn yêu Aaron. Khi thấy chị cô tránh mặt Aaron, Angela quyết định nói cho chị cô biết tại sao 2 năm qua đột nhiên Aaron lại trở nên lạnh lùng với Hebe như vậy. Tất cả chỉ vì hiểu lầm. Tối hôm đó, Angela gặp Aaron trong tình trạng say khướt ở quán. Cô đã đưa anh về nhà. Trong cơn say, Aaron không phân biệt được đâu là Hebe đâu, đâu là Angela.

Thì ra anh chưa từng nghĩ rằng cô yêu anh không phải vì hôn ước đó mà vì chính anh. 15 năm sống bên cạnh nhau nhưng cả anh và cô đều không hề tin tưởng vào tình cảm của nhau. Giá như lúc đó, cô chịu đi hỏi lại anh. Giá như lúc đó anh hỏi lại cô. Nhưng điều khiến cô dằn vặt nhiều hơn mà không thể quay trở lại với anh chính là cô sợ con người của mình. Cô sợ cái xấu xa ở bên trong cô. Ai cũng nghĩ rằng vì cô là người của Zhang gia nên cô mới bị oan hồn đó khống chế nhưng sự thật cô hiểu hơn ai hết. Cô đã ghen với em gái của mình. Lòng ghen tuông đó cũng giống như của Tiểu Xuân năm xưa đối với Tiểu Thiên. Chính cô không biết liệu người nhìn Aaron với ánh mắt căm hận ở ngôi nhà cổ đó và nói với anh những lời cay độc đó là cô hay là Tiểu Xuân.

Cô căm ghét chính bản thân mình. Cô không nên có hạnh phúc. Người nên được hạnh phúc phải là những người khác chứ không phải là cô. Dù làm thế này là không công bằng với anh nhưng cô vẫn phải làm. Thà anh căm ghét cô còn hơn, thà anh coi cô là người con gái hoang đường còn hơn.

– Tiểu thư! Có người chạy theo chúng ta.

Hebe giật mình vì tiếng nói của người tài xế. Cô quay lại nhìn về phía sau. Đó là Aaron đang cố gắng chạy đuổi theo xe của cô.

Hebe thực sự hoảng hốt khi thấy Aaron cứ thế chạy giữa dòng xe cộ. Sao anh lại đuổi kịp được xe của cô kia chứ? Hebe thúc người tài xế đi nhanh hơn nhưng đôi mắt cô vẫn nhìn về phía sau.

– Tiểu thư! Chúng ta có dừng lại không?

Người tài xế nhìn vào gương chiếu hậu khi thấy chàng trai đó vấp ngã mấy lần nhưng vẫn tiếp tục đứng lên và chạy theo xe của ông.

– Không! Bác cứ cho xe chạy đi. Chạy nhanh lên.

Hebe quay người và cúi mặt nhìn xuống sàn xe.

Aaron cứ thế chạy theo chiếc xe mà không hiểu vì sao mình lại phải chạy theo. Anh không muốn kết thúc như thế này. Tại sao rõ ràng họ yêu nhau mà lại vì hiểu lầm mà chia tay. Anh đã mất Hebe 2 năm rồi. Và anh không muốn mất cô thêm một lần nữa. Cứ coi như anh ích kỷ cũng được, anh vẫn muốn có thể ở bên canh cô trong suốt những ngày còn lại.

Nhưng chiếc xe ngày càng xa dần Aaron hơn, khi anh tưởng rằng không thể đuổi kịp nó được nữa thì đột nhiên chiếc xe dừng lại.

– Kịch!

Hebe giật mình vì tiếng phanh gấp của chiếc xe. Cô ngẩng lên nhìn người tài xế.

Ông lắc đầu với Hebe: “Tiểu thư! Tôi xin lỗi. Nhưng hình như xe có vấn đề.”

Hebe ngạc nhiên nhìn người tài xế và không để cô kịp hỏi thêm gì. Cô thấy ông bước xuống xe và xem xét gì đó.

– Hebe! Em ra đây.

Không biết từ lúc nào mà Aaron lại xuất hiện và kéo Hebe ra khỏi chiếc xe. Hebe cố gắng giữ bình tĩnh. Cô bước xuống xe và gạt tay của anh ra.

– Anh làm gì vậy? Mau buông tay ra.


Hebe lạnh lùng nói và cố gắng gạt tay của Aaron ra nhưng anh vẫn nắm chặt lấy tay của Hebe.

– Anh không buông! Anh sẽ nắm tay của em mãi.

Aaron bướng bỉnh trả lời Hebe. Sao anh lại như vậy? Sao anh lại làm cho cô khó xử như thế này? Anh có biết cô đã cố gắng bao nhiêu để có thể rời khỏi vòng tay của anh. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như thế này thì cô cũng không biết liệu cô có thể chạy trốn anh được nữa không?

– Anh làm sao thế? Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao.

Hebe khó chịu trả lời Aaron và vẫn cố gắng thoát ra khỏi tay của anh.

– Em đã nói hểt rồi nhưng anh vẫn chưa nói. Giờ thì em nghe anh nói đã được chứ? Anh không muốn chia tay. Em nghĩ anh ích kỷ cũng được nhưng anh không muốn mình phải hối hận cả đời. 2 năm trước, chỉ vì anh đã quá kiêu ngạo nên làm em bị tổn thương. Anh tưởng mình làm thế là tốt cho em. Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi. Nhưng hãy cho chúng ta một cơ hội. Hãy cho anh một cơ hội để có thể học cách tin tưởng tình yêu một lần nữa.

Aaron buông lỏng bàn tay của Hebe ra, anh nhận ra nước mắt của cô bắt đầu rơi. Aaron đưa tay lau nước mắt cho Hebe, cô cố gắng gạt nước mắt và tránh bàn tay của anh ra.

– Giờ anh nói thế thì được gì? Anh không hiểu sao? Tôi không còn muốn tin tưởng vào anh nữa. Anh đã làm tôi quá thất vọng. Tôi không yêu anh.

Hebe gạt những giọt nước mắt. Cô sợ chỉ cần một chút nữa thôi, cô sẽ tha thứ cho chính cô nhưng cô không thể. Anh sẽ nghĩ sao về cô nếu biết cô là người con gái xấu xa như thế nào.

Aaron đứng sững nhìn người con gái trước mặt anh. Sao cô lại nói không yêu anh nữa. Anh biết cô không muốn nói những điều như vậy. Ánh mắt của cô nói điều ngược lại. Tại sao cô lại không cho họ một cơ hội?

– Em không yêu anh sao? Anh không tin.

Aaron hét lên với sự thất vọng nhưng anh chỉ nhận được sự lạnh lùng của Hebe. Cô gạt bàn tay của anh ra.

– Anh nói xong rồi chứ? Tôi đi đây.

Hebe quay lưng bước đi nhưng bỗng nhiên….

– Kít!

Hebe giật mình quay lại và cô thấy Aaron lao ra chặn một chiếc xe giữa đường.

– Aaron! Anh làm gì vậy?

Hebe hét lên khi thấy Aaron suýt nữa bị chiếc xe đâm phải. Người tài xế giật mình phanh xe và tỏ vẻ khó chịu với người thanh niên vừa xông ra giữa đường. Nhưng ông chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy anh ta nhảy lên thùng sau xe của mình và nhanh chóng mở chiếc đàn piano ở ngay đằng sau xe.

– Hebe Zhang! Anh sẽ chứng mình cho em thấy em vẫn còn yêu anh!

Aaron hét lên giữa đường và thời gian như ngưng đọng, cảnh vật như một thước phim quay chậm.

Những giai điệu nhẹ nhàng của bản nhạc “Lời từ biệt” khiến Hebe cảm giác trái tim đau thắt.

Nhẹ nhàng và từng chút một, những người đi đường dừng lại nhìn chàng trai đang chơi một bản nhạc buồn thương và day dứt. Dù có thể trong số đó có người chẳng hiểu gì về nhạc cổ điển nhưng ai cũng có thể nhận ra một điều: Đau buồn đó, day dứt đó nhưng đầy kiên nhẫn, nhẹ nhàng đó nhưng lại mạnh mẽ và dữ dội, dù qua bao nhiêu thời gian, những kỷ niệm về tình yêu vẫn luôn tồn tại mãi, không ai có thể xoá nhoà.

………………………………….


………………………………….

Bản nhạc kết thúc lúc nào chẳng có ai biết, chỉ đến khi chàng trai nhảy khỏi thùng xe và bước đến trước mặt cô gái, mọi người mới nhận ra nước mắt đã tràn đầy trên khuôn mặt của cô.

– Đồ ngốc! Em xúc động như thế này mà bảo là không còn yêu anh sao?

Aaron nhẹ nhàng ôm Hebe vào lòng. Anh không cần biết lý do vì sao họ chia tay, không cần biết vì sao cô cố tình không muốn được hạnh phúc, không cần biết 2 năm qua đã có chuyện gì xẩy ra với họ. Vì điều quan trọng nhất anh đã được biết, đó là cô ấy vẫn yêu anh và mãi yêu anh, anh sẽ không bao giờ buông bàn tay này ra một lần nữa, nước mắt của cô, nụ cười của cô chỉ có thể có vì anh. Anh sẽ trân trọng người con gái ở trước mặt mình.

Hebe không còn đủ sức lực để chạy trốn Aaron. Cô đã thực sự thua anh. Cô chỉ có thể yêu người đàn ông đang ôm chặt cô trong lòng mà thôi. Cô quả thực đã quá ngốc nghếch. Cô muốn ai đó nói cho cô biết liệu cô có thể tin vào tình yêu một lần nữa hay không? Và liệu cô có thể có được hạnh phúc như vậy không?

…………………………

……………………….

– Ehem!…

Người tài xế cố gắng lấy giọng và mỉm cười nhìn 2 người, Aaron và Hebe lúc này mới giật mình nhớ ra họ đang đứng ở giữa dường và tất cà mọi người đang nhìn vào họ.

– Cô có muốn đi xe nữa không?

Người tài xế mở cửa xe và mỉm cười, nháy mắt với Aaron

– Cháu tưởng là xe bị hỏng?

Hebe ngây thơ hỏi người tài xế nhưng cô bắt gặp cái nháy mắt của Aaron và người tài xế. Cô hiểu ra tất cả moi chuyện. Lúc này, cô quay ra và nhận ra mọi người đi đường cũng đang mỉm cười nhìn cô và Aaron.

– Đàn hay lắm!

– Phải sống hạnh phúc nhé!

Đám đông hét lên và vỗ tay như vừa được tham gia một vở kịch hay.

Hebe lúng túng đỏ mặt và cố vùng tay ra khỏi Aaron, cô vội vàng bước lên xe. Trong khi đó, Aaron lại tỏ ra rất vui vẻ và hoàn toàn mãn nguyện

– Anh có mau lên xe không?

Hebe tỏ vẻ giận dỗi và kéo tay Aaron.

– Cám ơn mọi người.

Trước khi bước lên xe, Aaron còn quay lại mỉm cười và chào tất cả mọi người như anh vừa có một buổi diễn thành công nhất trong đời.

Chiếc xe bắt đầu chuyển bánh nhưng tiếng vỗ tay và những lời chúc phúc vẫn còn ở phía sau.

Mãi mãi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.