Đọc truyện Trái Tim Bị Đánh Cắp – Chương 41: Cuộc gọi bất ngờ
Diệp Tâm tuy là cháu gái duy nhất của Diệp Gia.Nhưng từ nhỏ do bị bệnh nên cô đã không tiếp xúc với thế giới bên ngoài..
Mọi người đều biết Diệp Gia có một vị tiểu thư.Nhưng cũng chưa ai một lần thấy mặt..
Bời thế nên người của Trương Thúy Hoa không thể nào điều tra ra lí lịch của Diệp Tâm..
Chuyện buồn cười nhất là cũng chẳng biết được chỗ ở của Trình Khang..Vì anh có vô số chung cư..Nhưng riêng ngôi nhà này anh mới dọn về sống..Bọn họ không biết là phải..
Suy nghĩ hết cách Thúy Hoa lên lầu tìm Trình Quân..
Nhẹ mở cửa phòng thấy ông đang nghe điện thoại của ai đó..Bà kéo ghê ngồi một bên chờ đợi..
-” Có chuyện gì?”
Sau khi nghe xong điện thoại..Ông hướng mắt về vợ mình trầm ấm lên tiếng..
Thúy Hoa liền nở nụ cười lấy lòng, nhỏ nhẹ nói..
-” Quân.Em thật sự rất nhớ Trình Khang..
Anh gọi con về ăn cơm một bữa với chúng ta đi anh..À..đưa cô gái trong hình theo càng tốt..”
Chân mày Trình Quân nhíu chặt..
-” Em muốn giở trò gì..?”
Kỹ xảo của bà làm sao Trình Quân không nhìn ra..
Bị ông bắt thóp Thúy Hoa mím môi thở dài..
-” Em có thể giở trò gì được.Em chỉ lo cho con chúng ta thôi.Cũng nửa năm rồi vợ chồng mình không gặp nó.Từ ngày chuyện của Kiều Hân, trách mắng nó có mấy câu mà em gọi nó chẳng thèm nghe máy..Anh cũng hiểu, em có làm gì đi nữa cũng chỉ muốn tốt cho Trình Khang..Còn về việc em muốn gặp mặt cô gái kia.Thì như anh nói Trình Khang lớn rồi chuyện riêng của nó em không chạm vào nữa..Nên nếu con trai của mình đã có người trong lòng rồi, thì cũng nên đưa con gái người ta về ra mắt với chúng ta đúng không..Em bây giờ chẳng muốn gì hơn chỉ mong con được vui vẻ..”
Trình Quân nữa tin nữa ngờ..Nhưng thật lòng ông cũng muốn gặp mặt Trình Khang..
Không phải thời gian qua Ông vô tâm không muốn gọi điện..Chỉ vì hôn nhân không mấy êm đẹp của Trình Khang và Trần Kiều Hân ông thấy mình có lỗi nên có chút xấu hổ gọi điện cho Trình Khang..
Dù gì sự việc cũng xảy ra nửa năm rồi..Chắc là Trình Khang cũng nguôi ngoai phần nào..
Nghĩ một chút ông lại nói..
-” Được rồi.Em ra ngoài đi.Làm xong việc.
Anh sẽ tính..”
Nghe ông nói vậy Thúy Hoa mừng thầm trong lòng, kéo ghế đứng dậy không ngừng dặn dò..
-” Anh nhớ bảo nó dắt cô gái đó về chung nha..”
Trình Quân gật đầu, Thúy Hoa mới chịu ra khỏi phòng…
__________________________________________
Trình Khang ôm máy tính đặt lên đùi.Nửa năm nay anh điều dành thời gian cho Diệp Tâm..Tuy vợ của anh hết bệnh, nhưng cô không thể rời xa anh trong thời gian lâu..
Nên Trình Khang không muốn cộng tác với bất cứ bệnh viện nào..Vì đã làm bác sĩ thì thời gian điều ở trong bệnh viện..Thời gian không có thì làm sao mà chăm sóc cho Diệp Tâm..
Hiện giờ anh chỉ hợp tác với một bệnh viện tại Mỹ nghiên cứu ra một loại thuốc vitamin, mọi thứ đang vẫn còn nghiên cứu trên dữ liệu.Và cộng tác với một trường Đại Học có tiếng nhất nước giảng dạy cho sinh viên..Dù sao đi nữa đó cũng là công việc nhẹ nhàng một tuần chỉ có hai ngày mà một ngày chỉ bỏ ra hai tiếng là cùng..Những lúc như vậy anh sẽ đưa Diệp Tâm về Diệp gia.
Tiền thì cả anh và Diệp Tâm không thiếu vấn đề là anh vẫn còn đam mê với ngành y..Nhưng vì Diệp Tâm anh chấp nhận hi sinh một chút cũng không sao…
Diệp Thành sợ anh vất vả nào là phải chăm sóc Diệp Tâm còn phải nấu nướng..
Ông quyết điều hẳn Thím Ngô sang phụ giúp cho hai người họ.Buổi tối thì bà trở về Diệp gia..Tình hình xem như đã ổn thỏa..
Diệp Tâm vừa tắm xong, mới gội đầu, mái tóc ẩm ướt được chiếc khăn quấn lại…
Vừa mở cửa miệng đã gọi tên chồng..
-” Khang..anh đâu rồi…”
-” Anh ở đây…”
Nghe tiếng gọi nũng nịu Trình Khang mỉm cười..Anh không ngồi trên giường mà ngồi ngoài sopha của phòng ngủ..Nên cô ngốc nào đó chưa thấy đã cất tiếng gọi in ỏi..
Diệp Tâm đi đến, Trình Khang liền đặt laptop lên tủ, kéo cô vào lòng..Cởi chiếc khăn trên đầu lau cho cô…
-” Ngồi đây.Để anh lấy máy sấy tóc cho em..”
Anh vào phòng kéo tủ lấy máy sấy..
Nghe tiếng máy chạy ù ù..Diệp Tâm híp mắt lại lười biếng thay vì ngồi cô nằm lên đùi Trình Khang cho anh sấy tóc..
Bàn tay năm ngón luồn vào máy tóc đen dày xoa nhè nhè hơi nóng máy phả vào mặt khiến Diệp Tâm vô cùng thoải mái…
Cảm giác phía trước tóc khô rồi..Béo lấy má cô nói..
-” Xoay người, anh sấy đằng sau..”
Diệp Tâm nghe lời nằm sấp lại, gối mặt lên đùi của anh vô cùng lười biếng…
Tiếng điện thoại lúc này bất ngờ vang lên..
Trình Khang cầm lấy điện thoại nhìn sang dãy số, mày hơi nhíu lại..Anh hạ lại mức độ của máy sấy cho tiếng kêu nhỏ hơn…
Rồi mới nhấn nút nghe..
-” Alo..”
-” Ba đây.Con khỏe không?”
Trình Quân im lặng mốt chút mới lên tiếng..
-“Con vẫn tốt.Ba mẹ điều ổn chứ?”
Giọng Trình Khang nhàn nhạt nghe không rõ cảm xúc..
-” Muốn biết ba mẹ có khỏe không thì sắp xếp ngày mai về dùng cơm với ba mẹ..Đã lâu rồi gia đình ta không sum họp..”
Diêp Tâm trở người mắt to chớp chớp ôm lấy thắt lưng của anh.Bàn tay Trình Khang vẫn thong thả vuốt tóc cô..
Anh trầm ngâm một chút mới trả lời..
-” Vâng…”
-” Nhớ đưa cô gái mà con đang qua lại về chung “
Tuy có chút bất ngờ nhưng anh không thấy tò mò vì sao Trình Quân lại biết..Chuyện này sớm muộn gì cũng nên giải quyết mà thôi.
Không từ chối hay hỏi rõ lí do chỉ nói..
-” Vâng “
Nói thêm mấy câu nữa hai người kết thúc cuộc gọi….
Trình Khang tắt máy sấy đặt sang một bên..
Cụp mắt nhìn Diệp Tâm đang nằm trong lòng, xoa mặt cô…
-” Tâm Tâm mai anh đưa em về ra mắt ba mẹ của anh nha..”
Diệp Tâm nghe anh nói thế, mày nhỏ nhíu lại không suy nghĩ nhiều liền gật đầu..Còn vui vẻ kéo lấy tay anh..
-” Soạn đồ đẹp cho Tâm nha..Mặc chiếc váy màu đỏ hay màu xanh…”
Trình Khang dở khóc dở cười với cô, bị cô kéo tay lôi vào trong phòng ngủ..
Diệp Tâm mặt mày hớn hở lại nói tiếp..
-” Không được..Váy màu đỏ mặc rồi..Hay Tâm mặc chiếc váy màu vàng nha…”
-” Đồ ngốc..Tối mai mới đi.Em lo gì chứ..”
-” Không được..Không được Phải soạn trước..Để Tâm thử cho anh xem nha..nha…”
Lại giở thói nụng nịu, ăn vạ…
-” Ừ.Thua em rồi.. muốn thử thì thử đi.Anh ngồi đây đợi..”
Bây giờ mà nghe đi đâu là nôn nóng, Diệp Tâm không suy nghĩ nhiều cô chỉ cần biết dù là đi nơi nào mà có Trình Khang là cô điều đồng ý..
Trình Khang ngồi xuống giường, nhìn cô nhóc mở tủ hăng hái lựa chọn quần áo..Anh chỉ biết mỉm cười lắc đầu..Ánh mắt khóa chặt thân ảnh trước mắt hiện lên chút trầm ngâm khó suy đoán..