Đọc truyện Trái Tim Anh Ở Đó – Chương 1
“Má con đỏ một cách đáng ngại đấy, Christine,” mẹ nàng vừa cảnh báo vừa đặt khung thêu xuống để quan sát khuôn mặt cô con gái kỹ hơn. “Hai mắt thì sáng rực lên. Mẹ hy vọng con không bị sốt.” Christine cười vui vẻ và giải thích: “Con vừa mới ở nhà mục sư, chơi đùa với đám trẻ mẹ ạ. Alexander muốn chơi cricket[1], nhưng sau vài phút chơi thì mới phát hiện ra Marianne không thể bắt bóng, còn Robin thì chẳng đánh được trái nào. Vì vậy bọn con chuyển sang chơi trốn tìm, mặc dù Alexander nghĩ rằng trò này hạ thấp phẩm cách của một cậu bé chín tuổi như nó, cho đến khi con bảo rằng nếu thế thì người dì hai mươi chín tuổi tội nghiệp của nó sẽ cảm thấy tồi tệ đến mức nào. Chúng con đã chơi rất vui, rồi Charles ló đầu ra và đề nghị bọn con – với cách nói rất hoa mỹ – rằng hãy bớt ồn ào để anh ấy có thể tập trung viết bài thuyết giáo. Thế là Hazel cho bọn con uống nước chanh và xua bọn trẻ đang ỉu xìu vào phòng khách đọc sách. Còn con thì về.”
[1] Cricket là một môn thể thao dùng gậy đánh bóng chơi giữa hai đội, mỗi đội 11 đấu thủ trên sân cỏ hình tròn. Mục đích của trận đấu là hai đội thay phiên nhau, một đội ném bóng và một đội đánh bóng. Sau khi tất cả các đấu thủ của đội đánh bóng bị loại, đội này sẽ chuyển sang ném bóng và đội bên kia sẽ vào sân để thành đội đánh.
Eleanor, cô chị cả, ngước lên khỏi cuốn sách đang đọc, quan sát khuôn mặt Christine qua cặp kính và nói, “Đích thị là em không đội mũ trong lúc chơi đùa với mấy đứa cháu rồi. Đó là cháy nắng chứ đâu phải đỏ bừng vì phấn khích.
“Đội mũ thì làm sao mà trốn ở những chỗ kín đáo và nhỏ hẹp được hả chị?” Christine lý luận. Nàng bắt đầu cắm những bông hoa mình vừa hái trong vườn vào cái bình mới đổ đầy nước lấy từ dưới bếp.
“Tóc em lại còn rối như tổ quạ ấy,” Eleanor thêm vào.
“Chỉnh ngay đây!” Christine vừa cười vừa cào cào mười ngón tay vào mái tóc xoăn ngắn của mình. “Đấy. Gọn gàng chưa?”
Eleanor lắc lắc đầu rồi quay lại với cuốn sách đang đọc dở – không quên mỉm cười.
Mỗi người làm một việc trong không khí thoải mái, ấm cúng của căn phòng. Nhưng sự tĩnh lặng – ngoại trừ tiếng chim hót và tiếng lũ côn trùng rỉ rả bên ngoài cửa sổ – bị tiếng vó ngựa lộp cộp và tiếng bánh xe ầm ĩ đang hướng về phía thôn trang Hyacinth phá vỡ chỉ vài phút sau. Có nhiều ngựa và tiếng bánh xe nghe có vẻ nặng nề. Christine đoán đó ắt hẳn là cỗ xe ngựa từ Schofield Park, điền trang của nam tước Renable, cách đây hai dặm.
Chẳng ai thấy lạ về chiếc xe ngựa. Phu nhân Renable thường dùng cả cỗ xe to đùng khi đi thăm viếng láng giềng, mặc dù cô có thể đơn giản chỉ cần cưỡi một cỗ xe độc mã hoặc một con ngựa, hay đi bộ. Eleanor thường mô tả phu nhân Renable là một người phù phiếm, phô trương. Và nhận xét đó chẳng phải là ngoa. Cô ấy cũng là một người bạn của Christine.
Và rồi tiếng xe ngựa rõ ràng là chậm dần, tiếng thắng xe vang lên kin kít. Cả ba người phụ nữ đều ngầng đầu lên.
Eleanor ngó ra ngoài cửa sổ qua cặp kính của mình và nói, “Trăm phần trăm là phu nhân Renable đến thăm chúng ta. Chị thắc mắc là do đâu mà chúng ta có được vinh dự này. Em có hẹn trước với cô ấy không Christine?”
“Mẹ đã biết là mẹ nên thay mũ sau khi dùng bữa trưa mà. Christine, con bảo bà Skinner chạy lên lầu lấy một cái mũ sạch hộ mẹ đi.”
“Cái mũ mẹ đang đội chẳng có vấn đề gì cả đâu, mẹ à.” Chrisitne trấn an mẹ nàng, cắm cho xong bình hoa rồi băng ngang phòng, đến hôn lên trán mẹ. “Chỉ là Melanie thôi.”
“Tất nhiên cũng chỉ là phu nhân Renable thôi, vấn đề là chỗ đó.” Mẹ nàng cáu kỉnh trả lời. Tuy vậy, bà không lặp lại yêu cầu lấy mũ mới nữa.
Cũng chẳng khó để đoán ra lý do phu nhân Renable đích thân đến nhà họ.
“Chị đoán là cô ấy đến để hỏi vì sao em lại từ chối lời mời của cô ấy,” Eleanor nói những gì mình đang nghĩ. “Và chị dám chắc là cô ấy sẽ không chấp nhận lời từ chối một khi đã đích thân đến gặp em. Tội nghiệp Christine! Em có muốn trốn trong phòng và chị sẽ nói với cô ấy là em đang mắc bệnh đậu mùa không?”
Christine cười vang trong khi mẹ nàng đưa hai tay lên kêu trời. Melanie vốn nổi tiếng là người không bao giờ chấp nhận thất bại.
Bất chấp mọi thứ mà Christine đang làm, mà nàng hiện có quá nhiều việc để làm – một tuần dạy vài buổi ở trường làng; đến thăm và phụ giúp những người già neo đơn, ốm yếu, những phụ nữ mới sinh con, những đứa trẻ bị ốm, hay giúp đỡ bạn bè; đến nhà mục sư chơi đùa với lũ trẻ kể từ khi Charles đáng kính và chị gái Hazel của nàng bỏ bê lũ trẻ vì đều cho rằng chúng chẳng cần người lớn chơi cùng – dù Christine có làm gì đi nữa, Melanie cũng luôn tin rằng nàng đang héo mòn chờ đợi một người nào đó sẽ xuất hiện làm cuộc sống của nàng bớt buồn chán, cô đơn hơn.
Tất nhiên Melanie là một người bạn, và Christine thật sự thích những lúc ở cùng cô và những đứa con của cô. Nhưng cái gì cũng có giới hạn. Chắc chắn là cô ấy đến đây để đích thân nhắc lại lời mời trong bức thư được một người hầu đem đến cho nàng hôm qua. Christine đã viết ngay thư trả lời với những lời lẽ hết sức lịch thiệp nhưng kiên quyết từ chối. Thật ra, nàng đã từ chối cả tháng trước, khi Melanie lần đầu tiên ướm hỏi.
Cỗ xe ngựa dừng lại ngay trước cổng vườn với những tiếng ồn ào và ầm ĩ, rõ là muốn dân làng chú ý đến việc nữ nam tước hạ cố đến thăm viếng bà Thompson và các cô con gái tại thôn trang Hyacinth. Có tiếng cửa mở, rồi tiếng đóng sầm, và người nào đó – có lẽ là người đánh xe, vì chắc chắn Melanie không bao giờ tự làm – gõ ầm ầm vào cửa trước. Christine thở dài rồi ngồi vào bàn, mẹ nàng cất khung thêu và sửa lại mũ, còn Eleanor thì nở một nụ cười đầy ẩn ý rồi lại chăm chú đọc sách.
Vài phút sau, Melanie – phu nhân Renable, lướt nhanh vào phòng sau khi bà quản gia Skinner mở cửa phòng cho cô. Vẫn như mọi khi, cô phục trang quá mức trang trọng so với miền quê. Cô ăn mặc chải chuốt như thể sắp dạo chơi Hype Park ở London. Cái mũ vành cứng với những cọng lông vũ dài phía trên khiến cô có vẻ cao hơn. Bàn tay đeo găng cầm một cái kính. Dường như cô choán hết cả căn phòng.
Christine cười hòa nhã với cô.
“A, cậu đây rồi, Christine,” Melanie nói rõ từng từ sau khi gật đầu chào những người khác và hỏi thăm sức khỏe của họ.
“Thì tớ đây. Cậu khỏe không Melanie? Cậu ngồi cạnh mẹ tớ nhé!” Christine vui vẻ nói.
Nhưng nữ quý tộc phẩy cái kính để từ chối lời mời ngồi.
“Tớ chỉ ghé rồi đi ngay. Tớ cho là mình sắp bị đau đầu đến nơi rồi. Tớ buồn vì cậu bắt tớ phải đích thân đến đây, Christine. Cậu biết là một lá thư mời thì không đủ chỗ để viết hết mọi thứ mà. Sao cậu lại từ chối chứ! Bertie thì nghĩ là cậu nhút nhát, anh ấy bảo tớ đừng có đích thân đến thuyết phục cậu làm gì, sau này cậu sẽ tiếc đứt ruột cho xem. Anh ấy luôn nói những điều vô lý đến nực cười thế đấy. Tớ biết tại sao cậu từ chối, và tớ phải đến đây để nói là cậu cũng vô lý nốt. Cậu từ chối bởi Basil và Hermione cũng sẽ đến, phải không, và vì lý do nào đó cậu đã xích mích với họ sau cái chết của Oscar. Nhưng chuyện đó đã xảy ra lâu rồi, và cậu cũng có quyền đến như họ. Oscar đã mất lâu rồi, anh chàng xấu số, nhưng cậu vẫn còn sống và luôn là một thành viên của gia đình chúng ta qua cuộc hôn nhân ấy. Christine, đừng có ngoan cố hay khép mình nữa. Cậu phải nhớ cậu là vợ góa của em trai một tử tước.”
Christine không quên điều đó, dù đôi lúc nàng ước rằng mình có thể quên. Nàng đã có một cuộc hôn nhân dài bảy năm với Oscar Derrick, em trai Basil, tử tước Elrick, anh họ của phu nhân Renable. Họ gặp nhau ở Schofield Park, tại bữa tiệc thôn trang đầu tiên Melanie tổ chức sau khi cưới Bertie, nam tước Renable. Với Christine, con gái của một quý ông nghèo khó và ốm yếu làm nghề dạy học, thì đó là một cuộc hôn nhân đầy danh giá. Giờ đây Melanie lại muốn bạn cô tham dự một bữa tiệc thôn trang khác do cô tổ chức.
“Cậu thật tử tế khi mời tớ. Nhưng cậu biết là tớ sẽ không tham dự mà.”
“Đừng có vô lý như thế!” Melanie đưa cái kính lên mắt và nhìn quanh phòng, một hành động luôn làm Christine và Eleanor cười thích thú – và lúc này Eleanor đang vờ chăm chú đọc sách để giấu nụ cười của mình. “Tất nhiên là cậu muốn tham dự. Ai mà không muốn chứ? Mẹ tớ sẽ đến cùng Audrey và Ngài Lewis Wiseman – bữa tiệc là dịp để thông báo hôn ước của họ, dù đương nhiên là nó đã được công bố. Thậm chí Hector cũng bảo là sẽ đến, anh ấy chẳng bao giờ tự nguyện tham gia nếu chúng tớ không ép.”
“Cả Justin cũng đến đúng không?” Christine hỏi. Audrey là em gái Melanie, Hector và Justin là anh trai cô. Justin là bạn của Christine kề từ khi họ gặp nhau tại bữa tiệc năm nào, và cũng gần như là người bạn duy nhất của nàng trong những năm cuối của cuộc hôn nhân với Oscar.
“Tất nhiên là Justin cũng đến. Chẳng phải là anh ấy luôn có mặt và dành nhiều thời gian cho tớ hơn những người khác sao? Cậu luôn thân thiết với gia đình tớ mà. Ngoài ra, bọn tớ còn có rất nhiều vị khách cao quý và thích hợp khác nữa. Cùng với đó là rất nhiều kế hoạch thú vị để mọi người giải trí vào cả sáng, trưa và tối. Cậu phải tham gia. Tớ muốn thế.”
“Ôi, Melanie,” Christine bắt đầu, “tớ thực sự…”
“Con nên tham gia, Christine,” mẹ nàng thúc giục, “và tận hưởng mọi thứ. Con đã sống vì người khác quá nhiều rồi.”
“Chị nghĩ là em nên nhận lời,” Eleanor thêm vào, ngước nhìn em gái qua cặp kính chứ không cất chúng đi, đợi đến lúc vị khách của họ rời đi rồi mới lại tập trung đọc sách. “Em biết là phu nhân Renable sẽ không rời đi cho đến khi nhận được câu đồng ý của em.”
Christine bực bội nhìn chị gái, nhưng Eleanor chỉ nháy mắt với nàng. Tại sao chưa ai từng mời Eleanor tham dự những sự kiện như thế nhỉ? Nhưng Christine biết câu trả lời. Ở tuổi ba mươi bốn, chị cả của nàng đã bước vào lứa tuổi trung niên và vui vẻ ở giá để chăm sóc cho mẹ họ. Chị ấy cố ý chọn cuộc sống như vậy sau khi mối tình đầu của chị ấy bị giết trong một cuộc chiến ở Peninsular nhiều năm trước, và kể từ đó, dù nhiều người đàn ông có ý định nghiêm túc với chị ấy, chị ấy vẫn khăng khăng ở vậy.
“Chị hoàn toàn đúng đấy, chị Thompson.” Melanie trả lời, chùm lông vũ trên mũ cô vẫy vẫy hướng về phía Eleanor. “Có một chuyện rất khó xử đã xảy ra. Hector lại một lần nữa hành động bốc đồng.”
Hector Magnus, tử tước Mowbury, là một người chỉ biết vùi đầu vào sách vở, Christine không thể tưởng tượng được là anh cũng có khi hành động bốc đồng.
Melanie gõ gõ những ngón tay trên mặt bàn. “Anh ấy hoàn toàn chẳng biết đến hậu quả của nó, ông anh tội nghiệp. Anh ấy đã cả gan mời một người bạn đến tham dự bữa tiệc và đảm bảo với người đàn ông ấy là tớ đã mời anh ta. Và anh ấy chỉ báo điều đó với tớ hai ngày trước đây – quá trễ để tớ có thể mời thêm một tiểu thư nữa cho cân bằng số nam nữ tham gia bữa tiệc.”
À! Mọi việc đột nhiên trở nên rõ ràng. Lời mời đến với Christine sáng hôm qua, chỉ một ngày sau khi tai họa giáng xuống Melanie. “Cậu phải đến,” Melanie lại nói. “Christine thân mến, cậu nhất định phải tham gia. Thật là xấu hổ khi phải giáp mặt với khách khứa trong một bữa tiệc tại thôn trang mà số nam nữ không cân bằng. Cậu không thể tưởng tượng được là với tớ nó kinh khủng như thế nào đâu – đặc biệt là khi cậu có khả năng cứu tớ.”
“Tình huống đó thật là kinh khủng,” mẹ nàng đồng tình, “mà hai tuần tới Christine chẳng bận gì cả!”
“Kìa mẹ!” Christine vùng vằng. Eleanor lại nháy mắt với nàng qua cặp kính.
Nàng thở dài đánh thượt. Nàng đã định kiên quyết từ chối. Chín năm trước, khi kết hôn và bước chân vào xã hội thượng lưu, Christine đã rất hồi hộp. Ngoài việc yêu Oscar thật lòng, nàng rất phấn khích với cuộc hôn nhân này cũng bởi vì nhờ nó mà nàng có thể bước chân vào xã hội thượng lưu. Trong vài năm đầu, mọi thứ dường như rất tốt đẹp – cả cuộc hôn nhân của nàng và mối quan hệ giữa nàng với cái chốn xa hoa ấy. Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu trở nên bẩt ổn – mọi thứ. Nàng vẫn còn cảm thấy bối rối và tổn thương mỗi khi nhớ lại. Và mỗi khi nàng nhớ đến kết cục… Không, nàng đã khóa kín cái ký ức đó để lấy lại sự tỉnh táo cho trí óc cùng sự thư thái cho tinh thần, và giờ đây nàng không cần phải nhớ lại. Nàng thật sự không muốn gặp lại Hermione và Basil.
Nhưng Christine lại dễ mủi lòng khi ai đó gặp rắc rối, và Melanie chắc chắn là nắm được điểm yếu đó của nàng. Melanie nổi danh là bà chủ tiệc kỹ tính, với cô mọi việc phải hoàn hảo đến từng chi tiết.
Và dù sao họ cũng là bạn bè.
“Có lẽ,” nàng đề nghị, “tớ sẽ ở đây và thi thoảng đến dự tiệc ở Schofield.”
“Nhưng nếu thế thì mỗi sáng Bertie phải cho xe ngựa đến đón cậu rồi tối lại đưa cậu về. Như thế thật là bất tiện, Christine,” Melanie nói.
“Tớ có thể đi bộ,” Christine gợi ý. Melanie đặt một tay lên ngực vì kinh hãi.
“Và đến chỗ tớ mỗi ngày với quần áo bụi bặm, đầy bùn đất, hai má đỏ bừng và tóc rối tung sao? Như thế cũng tệ như không có cậu! Cậu phải ở lại nhà tớ. Chỉ còn cách đó. Ngày kia tất cả các vị khách sẽ đến. Sáng ngày kia tớ sẽ cho xe ngựa đến đón cậu, như vậy cậu sẽ có nhiều thời gian để sắp xếp đồ đạc.”
Ngay giây phút đó Christine nhận ra lời từ chối đã bị bỏ lơ. Dường như nàng phải tham dự bữa tiệc tại thôn trang của Melanie rồi. Nhưng than ôi, nàng chẳng có gì để mặc và cũng chẳng có tiền để khẩn trương đi sắm váy áo mới – đó là chưa kể đến việc trong vòng năm dặm chẳng có chỗ nào để mua váy áo mới. Melanie vừa mới tham dự Mùa Lễ Hội ở London, cô là người bảo trợ cho lễ ra mắt và yết kiến nữ hoàng của em gái mình. Tất cả những vị khách của cô – ngoại trừ Christine – chắc chắn cũng vừa tham dự Mùa Lễ Hội, sẽ mang theo vô vàn quần áo lộng lẫy và phong cách màu mè của London. Đó mới là cơn ác mộng thật sự.
“Được rồi, tớ sẽ đến,” nàng nói. Melanie quên mất điệu bộ trịnh trọng của mình mà mỉm cười toe toét với nàng trước khi đập đập cái kính đang cầm vào ống tay. “Tớ biết là cậu sẽ nhận lời mà. Nhưng tớ ước sao cậu đừng bắt tớ phải mất cả tiếng đồng hồ đi đến đây. Có quá nhiều việc phải làm. Tớ sẽ bóp cổ Hector. Trong tất cả những quý ông mà anh ấy có thể mời, anh ấy lại mời người sẽ làm cho mọi bà chủ nhà phải run lên vì phấn khích. Và anh ấy chỉ cho tớ có vài ngày để chuẩn bị tiếp đón vị khách quan trọng kia.”
“Hoàng tử xứ Wales à?” Christine đoán với nụ cười khúc khích.
“Tớ không thể nói là ai cũng thèm muốn sự có mặt của ngài ấy, dù vậy sự có mặt của ngài ấy là một việc hết sức phi thường, như thể là điều không tưởng vậy. Không, vị khách bất ngờ của tớ là công tước Bewcastle.”
Christine nhướng mày. Nàng đã nghe danh vị công tước này, dù chưa bao giờ gặp anh ta. Nghe đồn anh ta là người rất có quyền lực và kiêu căng, lạnh lùng như băng giá. Nàng có thể hiểu được sự hoảng hốt của Melanie. Và nàng là người được chọn để cân bằng số khách với sự xuất hiện ngoài dự kiến của anh ta. Ý nghĩ này khiến nàng buồn cười cho đến khi nàng nhận ra rằng lại có thêm một lý do chứng tỏ nàng nên từ chối lời mời. Nhưng giờ đã quá muộn để từ chối.
“Ôi chao,” mẹ nàng nói với vẻ hết sức kích động.
“Đúng thế,” Melanie đồng ý với cái bĩu môi và gật đầu. “Nhưng cậu đừng lo lắng, Christine. Có nhiều quý ông khác và cậu sẽ tìm được một người lịch thiệp luôn sẵn sàng ở cạnh cậu. Cậu biết là cậu có ảnh hưởng như thế nào với các quý ông mà – thậm chí khi đã ở tuổi này. Tớ ghen với cậu chết đi được nếu như tớ không có Bertie, mặc dù anh ấy phiền phức kinh khủng mỗi khi tớ quyết định tham gia một trò giải trí nào đó. Anh ấy gắt gỏng, quát tháo ầm ĩ cho đến khi tớ nhận ra anh ấy chỉ muốn tớ chú ý đến mỗi anh ấy thôi. Dù sao, tớ đảm bảo là cậu không cần phải nói với công tước lời nào nếu cậu không muốn. Ngài ấy nổi tiếng là người kiêu căng, ít nói và thậm chí có khi còn không nhận ra sự có mặt của cậu.”
“Tớ hứa là sẽ không ngáng đường ngài ấy mà sẽ giữ một khoảng cách thích hợp.”
Môi Eleanor cong lên trong một nụ cười đầy ẩn ý.
Nhưng Christine, nghĩ biết đâu trong một lúc bất cần, nàng sẽ đứng chình ình ngay trên đường đi của công tước, hoặc xuất hiện ngay trong tầm mắt anh ta với một khay nước quả hay nước chanh trên tay. Nàng thích ở nhà hơn, nhưng chẳng có lựa chọn nào nữa. Nàng đã nhận lời đến Schofield hai tuần.
“Giờ số khách của tớ lại cân bằng. Tớ có thể bắt đầu nghĩ đến chuyện tha thứ cho Hector. Đây sẽ là bữa tiệc tại thôn trang nổi tiếng nhất đất nước này. Tớ dám cá là Mùa Lễ Hội sang năm, tất cả mọi người sẽ bàn tán về bữa tiệc của tớ. Tớ sẽ là bà chủ tiệc được tất cả mọi người ở nước Anh ganh tị, và sang năm những ai không được tớ mời sẽ làm ầm ĩ để được mời. Công tước Bewcastle chưa bao giờ đi đâu khác ngoài London và các điền trang của ngài ấy. Tớ không biết Hector làm cách nào mà thuyết phục được ngài ấy đến đây. Có lẽ ngài ấy đã nghe được những trò giải trí thú vị của tớ. Có lẽ…” Nhưng lúc này Christine chẳng còn nghe được gì. Hai tuần sắp tới vốn đã chẳng vui vẻ gì, và giờ đây, mọi việc lại càng tệ hơn với sự có mặt của gã công tước Bewcastle. Tự nhiên nàng cảm thấy tự ti khi Melanie nói rằng anh ta sẽ chẳng chú ý đến nàng nhiều hơn con giun dưới gót giày anh ta. Nàng ghét cảm giác tự ti. Nàng chưa bao giờ phải trải qua cảm giác ấy cho đến khi kết hôn được vài năm và đột nhiên trở thành đề tài cho những câu chuyện ngồi lê đôi mách dù nàng đã hết sức cẩn trọng. Sau khi góa chồng, Christine đã thề là sẽ không bao giờ để bản thân rơi vào tình thế đó nữa, rằng nàng sẽ không bao giờ bước chân ra khỏi thế giới quen thuộc của mình.
Tẩt nhiên, giờ đây nàng đã già dặn hơn. Nàng đã hai mươi chín tuổi – sắp già rồi. Chẳng bao lâu nữa nàng sẽ không còn vui đùa với những người trẻ tuổi. Nàng sẽ là một bậc đàn chị đáng kính, sẽ ngồi và thích thú quan sát mọi trò vui với tư cách một người xem chứ không phải là người chơi. Có lẽ ngồi xem còn thú vị hơn.
“Cô dùng một tách trà và vài cái bánh ngọt nhé, phu nhân Renable?” mẹ nàng mời.
“Tôi bận lắm, bà Thompson,” Melanie đáp lại. “Ngày kia tôi sẽ có một ngôi nhà đầy khách, có một trăm lẻ một việc phải sắp xếp trước khi họ đến. Tôi đảm bảo với bà việc làm một nữ nam tước chẳng sung sướng gì đâu. Tôi phải đi đây.”
Melanie cúi đầu chào, hôn lên má Christine, nồng nhiệt ôm chặt nàng rồi lướt ra khỏi phòng.
“Một chiến tích để đời đấy, Christine,” Eleanor nói. “Ai cũng dễ dàng nhận lời phu nhân Renable ngay tắp lự, dù là đích thân hay qua thư.”
Mẹ nàng đứng dậy.
“Lên phòng con ngay nào, Christine, để xem bộ quần áo nào cần được sửa hay giặt sạch. Chúa lòng lành – công tước Bewcastle, đó là chưa kể đến tử tước Mowbury và mẹ ngài ấy, tử tước Elrick và vợ ngài ấy! Rồi cả nam tước và nữ nam tước Renable nữa!”
Christine ước gì có hàng tá áo quần đẹp đẽ, hợp thời trang đột nhiên xuất hiện trong tủ áo của nàng.
* * *
Wulfric Bedwyn, công tước Bewcastle, đang ngồi sau cái bàn gỗ sồi lớn trong thư viện tráng lệ và lâu đời tại ngôi nhà của dòng họ Bedwyn ở London. Anh phục trang thanh lịch, trang trọng dù chẳng tiếp vị khách nào trong bữa tối. Mặt bàn bọc da trống trơn, chẳng có gì ngoài một cuốn sổ, vài cây bút lông ngỗng và một hộp mực bằng bạc. Chẳng còn gì để làm vì cả ngày anh đã thảo luận kỹ càng từng chi tiết với các đối tác kinh doanh, và giờ trời đã tối. Anh nên ra ngoài tiêu khiển – thật ra, giờ anh đi vẫn kịp. Vẫn có vài chỗ để giải trí mặc dù Mùa Lễ Hội đã kết thúc và bạn bè anh đã rời London để tận hưởng mùa hè ở Brighton hay điền trang của họ. Nhưng anh chưa bao giờ thích những hoạt động giải trí của giới thượng lưu, trừ khi nghĩa vụ hay có việc gì đặc biệt buộc anh phải tham gia.
Tối nay anh có thể đến câu lạc bộ White để giết thời gian. Cho dù vào thời điểm này trong năm, câu lạc bộ thường vắng vẻ, nhưng vẫn luôn gặp được vài người quen để tán gẫu. Có điều tuần vừa rồi, hay kể từ khi phiên họp của Nghị Viện kết thúc, anh đã dành quá nhiều thời gian ở đó.
Gia đình Wulfric chẳng có ai ở thành phố. Huân tước Aidan Bedwyn, em trai kế và là người thừa kế của anh, chẳng đến London cả mùa xuân. Cậu ấy ở lại Oxfordshire với vợ, Eve, và cô con gái đầu lòng vừa chào đời.
Vợ chồng cậu ấy đã chờ đợi sự xuất hiện của đứa con này trong suốt ba năm sau khi kết hôn. Wulfric đã tham dự lễ rửa tội của đứa bé vào tháng Năm nhưng anh chỉ lưu lại vài ngày. Huân tước Rannulf Bedwyn, đứa em tiếp theo, đang ở Leicestershire với cô vợ Judith và những đứa con của cậu ấy. Giờ đây, cậu ấy thực hiện nghiêm túc trách nhiệm điền chủ của mình hơn bao giờ hết kể từ khi bà họ mất và lãnh địa đó là tài sản thừa kế của cậu. Freyja, em gái họ đang ở Cornwall. Chồng cô, hầu tước Hallmere đã xao lãng nhiệm vụ ở Nghị Viện năm rồi và cũng chẳng xuất hiện trong thành phố vì cô đang mang thai. Đầu năm ngoái họ đã có một cậu con trai và lúc này đang mong sẽ có cô con gái. Huân tước Alleyne Bedwyn thì đang ở vùng quê với cô vợ Rachel và hai cô con gái sinh đôi vừa chào đời hè năm ngoái. Họ đang lo lắng vì bệnh tim của nam tước Weston, chú Rachel, đang sống cùng họ, đột nhiên nặng hơn. Morgan, cô em út, lại đang ở Kent. Cô và chồng, bá tước Rosthorn, có đến thành phố vài tuần, nhưng không khí náo nhiệt của London không phù hợp với cậu con trai nhỏ nên mẹ con cô đã về vùng quê. Ngay sau khi kỳ họp của Nghị Viện kết thúc, Rosthorn cũng vội vã về nhà ngay với vợ con mà không báo với anh lời nào như mọi khi. Sau này, nếu vợ con không đi cùng thì Rosthorn có lẽ cũng sẽ ở nhà và không họp ở Nghị Viện. Lũ trẻ, cậu ấy đã nói thế. Số nhiều. Như vậy có nghĩa là Morgan lại đang mang thai. Wulfric cảm thấy hài lòng, anh nhặt lên một cây bút lông ngỗng, những ngón tay lơ đãng vuốt vuốt phần lông, vì các em trai, em gái anh đều đã có gia đình và ổn định cuộc sống. Anh đã hoàn thành tốt trách nhiệm của mình.
Nhưng căn nhà của dòng họ Bedwyn lại vắng vẻ khi thiếu chúng. Thậm chí ngay cả khi Morgan đến thành phố thì cô cũng không ở đây.
Lâu đài Lindsey, dinh thự của anh ở Hampshire thậm chí còn vắng vẻ hơn.
Có lẽ đó chính là lý do khiến anh có một quyết định bốc đồng, khác thường vài ngày trước. Anh chấp nhận lời mời miệng của phu nhân Renable – thông qua tử tước Mowbury, anh trai cô – đến tham dự bữa tiệc thôn trang tại Schofield Park ở Gloucestershire. Anh chưa bao giờ tham dự bữa tiệc thôn trang nào. Anh không biết trở về Hampshire và tham gia bữa tiệc kia, cái nào sẽ buồn tẻ hơn. Tất nhiên, Mowbury đã đảm bảo là anh sẽ có bạn đồng hành vừa ý với những cuộc chuyện trò thú vị, cả những buổi câu cá nữa. Nhưng dù vậy, hai tuần với một bạn đồng hành, dù hợp nhau, cũng làm người ta phát chán. Wulfric tựa lưng vào ghế, khuỷu tay đặt trên tay ghế, gõ gõ ngón tay, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Anh nhớ Rose hơn anh nghĩ. Hơn mười năm qua cô là nhân tình của anh, nhưng cô vừa mất hồi tháng Hai. Lúc đầu cô chỉ bị cảm nhẹ, và anh đã cho bác sĩ của mình đến khám cho cô, nhưng nó vẫn biến chứng thành viêm phổi. Cái chết của cô đến thật bất ngờ. Wulfric đã ở cạnh cô lúc hấp hối – và gần như suốt khoảng thời gian cô ốm.
Anh cảm thấy tệ như thể mình vừa góa vợ. Anh và Rose đã có một mối quan hệ dễ chịu. Anh chu cấp cho cô một cuộc sống xa hoa ở London trong những tháng anh ở đây, và cả khi anh về lâu đài Lindsey vào mùa hè còn cô thì về quê thăm người cha làm nghề thợ rèn. Tại quê nhà, cô nổi danh và được trọng vọng bởi sự giàu sang với vị trí tình nhân của một công tước. Những lúc ở thành phố, hầu như đêm nào anh cũng đến với cô. Họ không say đắm nhau – Wulfric ngờ rằng anh không phải là một người tình đầy đam mê – cũng không phải là những người bạn tâm giao vì sự giáo dục và sở thích của họ chênh nhau một trời một vực, nhưng họ có một mối quan hệ bạn bè dễ chịu. Anh chắc rằng cô cũng hài lòng với mối quan hệ ấy. Anh luôn vui mừng vì họ không có con. Anh sẽ hào phóng chu cẩp cho những đứa trẻ, nhưng vẫn không thoải mái khi CÓ những đứa con hoang.
Cái chết của cô để lại một khoảng trống trong cuộc đời anh. Anh nhớ cô. Kể từ tháng Hai anh vẫn chưa quan hệ với ai và không biết làm cách nào để lấp đầy chỗ trống mà cô để lại. Anh thậm chí còn không chắc là mình muốn làm thế. Cô biết cách làm anh thỏa mãn, còn anh biết cách làm cô hài lòng. Anh không chắc mình muốn bắt đầu lại với ai khác. Anh cảm thấy mình đã quá già ở cái tuổi ba lăm.
Và rồi anh chống cằm.
Anh đã ba mươi lăm.
Anh đã hoàn thành mọi trách nhiệm, nghĩa vụ của công tước Bewcastle, vị trí anh chưa bao giờ muốn nhưng bắt buộc phải gánh vác kể từ năm mười bảy tuổi. Anh đã hoàn thành mọi bổn phận, ngoại trừ nghĩa vụ phải lấy vợ, sinh con và có người thừa kế. Nhiều năm trước, anh cũng định hoàn thành nghĩa vụ này, khi anh còn trẻ và vẫn ảo tưởng rằng hạnh phúc cá nhân và nghĩa vụ vẫn có thể song hành cùng nhau. Nhưng vào cái đêm công bố hôn ước của anh, cô dâu mà anh chọn lại đổi ý vì cô ta quá sợ anh nên không dám lấy anh, và cha cô ta chỉ đơn giản thông báo với anh điều đó.
Làm cách nào mà một công tước có thể chọn được một người vợ tương xứng và cảm thấy thỏa mãn với mối quan hệ đó? Ai lại đi lấy một công tước bởi chính con người thật của anh ta? Một tình nhân thì có thể. Nhưng vợ thì không.
Và vì vậy, anh tự cho phép mình có một cuộc nổi loạn nhỏ sau khi tiểu thư Marianne Bonner từ chối lấy anh, rồi dùng Rose để thỏa mãn nhu cầu tình dục. Chưa đầy hai tháng kể từ cái đêm định mệnh ấy, anh đã tìm đến và trở thành người bảo trợ của Rose. Nhưng giờ đây Rose đã chết, và được chôn cất ở nghĩa trang nhỏ gần lò rèn của cha cô. Công tước Bewcastle đã làm cư dân vài dặm quanh đó ngạc nhiên khi đến tham dự đám tang này.
Vì lý do quỷ quái nào mà anh lại đồng ý đến Schofield Park với Mowbury? Phải chăng anh làm vậy vì không muốn cô độc ở lâu đài Lindsey – cũng như ở giữa London này? Một lý do đáng thương ngay cả khi Mowbury nhiệt tình mời và nói rằng những vị khách khác rất mong chờ được gặp anh. Dù sao, thế vẫn hay hơn việc dùng cả mùa hè để dạo quanh các điền sản khác của anh ở khắp nước Anh và xứ Wales, hay đến thăm các em trai, em gái. Ý tưởng đến thăm các em chẳng hay chút nào vì giờ đây bọn chúng đều đã có cuộc sống riêng, có vợ, có chồng và con cái. Các em anh đều hạnh phúc. Đúng, anh tin chắc là tất cả các em anh đều thật sự hạnh phúc.
Anh mừng cho chúng.
Công tước Bewcastle, hết sức cô đơn ngay giữa London hoa lệ bất chấp quyền lực và sự giàu có của mình, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không khi khẽ gõ những ngón tay lên cằm.