Đọc truyện Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ – Chương 31: Ngoại Truyện 1
Phẩm chất của các quý ông
Sau khi kết hôn và sinh baby xong thì các quý phu nhân như Linh Vy, Hạnh Như và Anna về mặt tâm lý ít nhiều cũng thay đổi. Đặc biệt là Chae Rim mới mang bầu giai đoạn đầu nên tính khí thất thường, trở nên gắt gỏng vì vậy khiến các đức lang quân nhiều phen tá hỏa.
Vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời sau khi chơi golf xong cả nhóm bao gồm Minh Bằng, Nicky, Si Hoo, Hiếu Cường và Trí Bằng ngồi tụ tập ở quán café tán gẫu, lúc đầu thì họ trao đổi về kinh nghiệm làm việc sau dần thấy Hiếu Cường ngáp ngắn ngáp dài ra vẻ mệt mỏi họ bắt đầu chuyển chủ đề, cả nhóm người nhìn vào Hiếu Cường ra vẻ thông cảm, Si Hoo vỗ vai Hiếu Cường:
-Chắc em rể phải chịu cực dài dài rồi, chúng tôi đều đã trải qua nên rất hiểu tình trạng của cậu bây giờ, đặc biệt Chae Rim lại là đứa tính khí thất thường.
-Haiz… các anh chắc không khổ bằng tôi đâu, vợ các anh đều là những người nhẹ nhàng tế nhị và không ghen như cô ấy. Ngày nào mà tôi về trễ một chút là bị cô ấy hỏi cung trắng đêm luôn, tối hôm qua tôi phải đi làm công tác xã giao với khách hàng uống hơi quá chén nên không để ý để cô tiếp viên ngồi sát mình, và vô tình để cổ áo bị dính son lại cộng thêm mùi nước hoa nồng nặc của cô ta kết quả là khi về đến nhà tôi bị cô ấy tra khảo cả đêm. Cứ kiểu này chắc tôi mắc bệnh suy nhược thần kinh mất. Đối với những quý ông thành đạt như bọn họ thì ít ai nói ra những chuyện tế nhị này cho người khác biết nhưng hôm nay thấy Hiếu Cường nói nên cả đám được thể kể lể hoàn cảnh. Bắt đầu từ Nicky:
-Này! Cậu mới bị thế đã ăn thua gì? Tuy tôi không phải chăm sóc thời kỳ thai nghén của cô ấy nhưng lúc cô ấy đau bụng chuyển dạ thì quả là ngày kinh hoàng nhất trong cuộc đời tôi. Cô ấy tóm tóc giật tai tôi gào thét từ nhà cho đến lúc vào phòng sinh, đến nỗi khi cô ấy sinh xong thì trên tay vẫn còn nguyên cả một nắm tóc của tôi trong lòng bàn tay cô ấy, hôm đó tôi còn tưởng đầu mình sẽ trọc như sư luôn chứ. Bây giờ tôi rút kinh nghiệm rồi, nếu mà lần sau cô ấy chuyển dạ thì tôi sẽ trốn biệt tăm cho tới khi cô ấy sinh xong. Cứ nghĩ đến những ánh mắt của những người chứng kiến cảnh đó là tôi muốn độn thổ luôn.
Hiếu Cường mới nghe vậy và hình dung ra mình cũng sẽ bị Chae Rim túm tóc mà trán đã toát vã mồ hôi, anh quay sang Si Hoo hỏi:
-Anh thì thế nào? Hạnh Như hiền như vậy chắc không đến nỗi chứ?
-Phải! Tôi không bị túm tóc nhưng lúc cô ấy mang bầu thì không đêm nào tôi được ngủ yên, cứ tầm một hai giờ sáng là cô ấy tỉnh giấc và thèm ăn, mỗi ngày là cô ấy lại thèm một món khác nhau thành thử không biết trước là cô ấy sẽ ăn món gì mà mua về để sẵn nữa. Mà tất cả các quán ăn thì giờ đó đều đã đóng cửa rồi, đành phải mua thật nhiều nguyện liệu thực phẩm về chất đống trong tủ lạnh và đêm nào tôi cũng phải làm đầu bếp bất đắc dĩ vì giờ đó không thể bắt người giúp việc làm được.
Mỗi người một hoàn cảnh, nãy giờ thấy Minh Bằng vẫn ngồi yên không nói gì, nên tất cả ánh mắt bắt đầu nhìn anh tò mò, thấy anh vẫn thản nhiên thưởng thức café nên cả nhóm bắt đầu nhao lên hỏi:
-Minh Bằng! Cậu không gặp vấn đề gì sao?
Minh Bằng đặt tách café xuống và ngả lưng ra ghế trả lời:
-Trong thời gian cô ấy nghén thì tôi lại là người được chăm sóc đặc biệt nhất.
Cả nhóm nghe vậy đều tròn mắt nhìn anh ngưỡng mộ:
-Này, cậu chia sẻ bí quyết cho chúng tôi đi, ngay cả một người như Linh Vy mà cũng để cậu yên sao?
Minh Bằng lúc này mới trở nên rầu rĩ:
-Bí quyết gì đâu? Đơn giản người ốm nghén không phải là cô ấy mà là tôi. Nhớ lại ngày đó tôi còn tưởng mình mắc bệnh hiểm nghèo luôn chứ, không ăn uống gì được hễ ngửi thấy mùi thức ăn là ói lộn ruột rồi. Đến khi thèm ăn vặt thì toàn là món ăn quái dị mà mình chưa bao giờ ăn, cả nhà chăm sóc tôi như thể chăm sóc một bà bầu. Tôi sợ nhất là những cuộc hẹn dùng cơm cùng đối tác, thật sự là ác mộng.
Cả nhóm nghe mà cười nghiêng ngả, họ thi nhau tưởng tượng ra bộ dạng của anh lúc đó sẽ thế nào, càng tưởng tượng thì càng cười lớn, đang cười thì cùng lúc chuông điện thoại của cả năm người cùng reo, tất cả đều nín thở nghe máy và cùng nhận được từ các quý phu nhân cùng một câu hỏi:
-Anh đang ở đâu? Sao giờ này còn chưa về? hôm nay chủ nhật đừng lấy cớ đi gặp đối tác để đi lung tung nhá! Về nhà ngay. Tất cả đều đồng thanh trả lời:
-Anh sẽ về ngay.
Cúp máy xong cả nhóm nhìn nhau lắc đầu thở dài rồi đồng thanh:
-Chẳng nhẽ chúng ta suốt ngày chịu cảnh nô lệ này sao? ngày thường thì bận công việc không có thời gian nghỉ ngơi, được ngày nghỉ cuối tuần mà cũng không được ngồi tán gẫu hay đơn giản chơi thể thao hoặc game với bạn bè sao? Bất công quá! – xong mỗi người ngả ra một góc mặt bức xúc đầy biểu cảm.
Cuối cùng Trí Bằng đập bàn lên tiếng:
-Qúa bất công! Tuy tôi và Tiểu Lâm chưa cưới nhưng cô ấy đã được các quý phu nhân nhà các anh đào tạo rất bài bản và tôi cũng chẳng khác nào tù giam lỏng. Hôm nay tôi đề nghị chúng ta biểu tình hội đồng chống lại các đệ tử của bà La Sát. Mọi người thấy sao?
Tất cả hô vang:
-Đồng ý!
Hiếu Cường thì hơi lo lắng:
-Nhưng bằng cách nào? Mọi người có tính đến hậu quả chưa?
Nicky đứng lên vỗ ngực:
-Chúng ta là những quý ông thành đạt, tiếng tăm lừng lẫy được rất nhiều người nể trọng nên phải lấy lại uy thế của mình không thể mất mặt với mấy phu nhân mãi được. Hôm nay chúng ta tìm trò gì đó tiêu khiển đi, ai mà bỏ về là không đáng mặt nam tử hán.
-Được! quyết định vậy đi.
Cuối cùng cả nhóm rủ nhau đến phòng P/C chơi game, đám người bọn họ chia làm hai phe, Minh Bằng và Si Hoo một đội, Nicky và Hiếu Cường một đội còn Trí Bằng thì làm gián điệp chạy qua chạy lại. Cả đám chơi hăng say quên cả thời gian và ăn uống, trong lúc chơi cũng cãi lộn dành giật như trẻ con.
Nói cho cùng thì những quý ông này ở bên ngoài có thành đạt, lịch lãm thế nào thì đó cũng chỉ là cái áo khoác mà họ khoác cho mình khi ra ngoài, tưởng như họ không nói chuyện tào lao nhưng khi hợp cạ thì cũng tám quá cả chị em phụ nữ, còn khi về nhà thì đều sợ vợ. => Các quý ông à! không mau về nhà đi, các phu nhân của các anh đã nghĩ ra hình phạt thích đáng cho vụ biểu tình này rồi đấy.