Đọc truyện Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ – Chương 16
(Từ chap này trở đi cuộc đối đầu giữa Minh Bằng và Hiếu Cường chính thức bắt đầu nhé cả nhà)
Linh Vy ngồi trong quán bar đợi Hiếu Cường, khi thấy anh ta từ đằng xa cô vội vàng nhấp hớp rượu và vẩy một chút nên áo cho mùi rượu nồng nặc thêm, rồi giả vờ say gục đầu xuống bàn cho đến khi Hiếu Cường đến bên lay vai cô gọi:
-Linh Vy! …Linh Vy! Sao lại uống say thế này chứ?.
Linh Vy ngẩng đầu lên mở to đôi mắt lờ đờ, cất giọng nói như người say thực sự:
-Hiếu Cường! Anh đến rồi hả? Cuối cùng thì anh vẫn là người quan tâm tới em nhất.
-Linh Vy! Em có chuyện gì mà uống nhiều như vậy? Có phải vì anh ta không?
-Anh đừng nhắc tới anh ta nữa. Em không muốn nhắc tới anh ta, cũng không muốn nhìn thấy mặt anh ta lúc này. Hôm nay muốn đến nhà anh chơi, có được không?
Hiếu Cường không chút nghi ngờ lời của Linh Vy, đơn giản anh nghĩ Linh Vy vì giận dỗi Minh Bằng nên đã bỏ về trước. Anh đưa Linh Vy về nhà riêng của mình, nơi mà anh chỉ dùng để làm việc cho yên tĩnh, đây được coi như văn phòng làm việc quan trọng của riêng anh, tất cả tài liệu giấy tờ cần bảo mật đều được cất giữ tại đây. Khi Hiếu Cường vô tư ấn mật mã để mở cửa trước mặt Linh Vy mà không cần do dự, đề phòng thì cô đã kịp ghi nhớ mã số đó vào não bộ của mình. Trong lòng cô cười thầm “tên ngốc này thì ra cũng chỉ là con cáo non, không thực sự nguy hiểm như lời ba vẫn nói”
Vừa bước vào trong nhà Linh Vy lại tiếp tục màn kịch mà mình đang diễn:
-Woa! Nhà anh đẹp quá! Anh sống ở đây một mình sao?
-Không! Đây chỉ là nơi làm việc của anh thôi. Anh vẫn sống cùng ba anh. Một mình làm việc ở đây rất yên tĩnh và thoải mái, thỏa sức sáng tạo.
-Em đi một vòng ngắm nghía đồ nội thất trong nhà được không?
-Tất nhiên rồi! Để anh làm hướng dẫn viên cho em.
Hiếu Cường dẫn Linh Vy đi một vòng quanh nhà chỉ cho cô từng phòng một, ngay cả phòng làm việc quan trọng của mình cũng cho Linh Vy vào thăm quan không chút lưỡng lự.
**************
Mất cả tuần mục kích trước cửa nhà Hiếu Cường cuối cùng Linh Vy cũng đã nắm được giờ giấc lui tới căn hộ này của anh, hôm nay cô quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Để đảm bảo an toàn Linh Vy đã lôi kéo Hạnh Như đi cùng, khi thấy chiếc xe của Hiếu Cường tiến ra khỏi cổng bảo vệ của khu chung cư thuộc hàng quý tộc này, cô lái xe vào tầng hầm đậu xe và dặn dò Hạnh Như:
-Cậu ở đây chờ mình, nếu thấy có gì không ổn thì nhắn tin cho mình ngay nhé!
Hạnh Như vốn nhút nhát nên không muốn tham gia vào việc nguy hiểm này, cô tìm cách khuyên Linh Vy:-Chúng ta quay về có được không? Thực sự mình rất sợ dính vào việc phi luật pháp này. Nếu chẳng may bị phát hiện thì chỉ có nước ngồi tù thôi. Cậu hãy dừng lại đi, nếu Alec biết được chắc chắn anh ấy cũng sẽ giận cậu đấy.
-Suỵt! Cậu mà tiết lộ chuyện này cho người thứ ba, nhất là anh ấy thì đừng hòng nói chuyện với mình nữa đấy!
Nói xong Linh Vy mở cửa xe chạy đi khiến Hạnh Như không kịp ngăn cản. Một mình cô ngồi đợi trong xe mà nghe nhịp tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì lo sợ, khi căng thẳng lên đến tột đỉnh Hạnh Như ra khỏi xe đi đi lại lại ngó nghiêng tứ phía.
Về phần Linh Vy sau khi nhấn mật mã cửa vào trong nhà cô đi thẳng vào phòng làm việc của Hiếu Cường. Rút chiếc USB đã được chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, cô đến bên bàn máy tính của anh và bắt đầu bật máy sao chép tất cả những dữ liệu mà cô cho là cần thiết, vì có quá nhiều dữ liệu được lưu trong máy tính nên công việc đó cũng tốn khá nhiều thời gian.
Trong khi đó Hiếu Cường đang trên đường đến công ty thì anh chợt phát hiện ra mình không mang theo tập tài liệu đã chuẩn bị cho cuộc họp ngày hôm nay nên đành quay xe về lấy. Hạnh Như vừa thấy xe Hiếu Cường tiến vào bãi đậu xe, cô nhanh chóng chui vào xe ngồi gập đầu xuống và nhắn tin cho Linh Vy:
-Hiếu Cường đã về rồi cậu mau thoát ra khỏi đó đi.
Ngay lập tức cô nhận được tin trả lời của Linh Vy:
-Cậu nghĩ cách kéo dài thời gian lên nhà của anh ta đi, mình đang chụp lại ảnh các bản thiết kế quan trọng, không thể bỏ lỡ dịp này được. Vậy nhé! Số phận mình trông mong cả vào cậu đấy.
Hạnh Như đọc xong tin nhắn mà toát mồ hôi trán, tay chân cũng muốn rụng rời luôn. Cô đang vò đầu bứt tai nghĩ cách khi mà Hiếu Cường đã vào trong thang máy, điều này có nghĩa chỉ trong tích tắc nữa anh ta sẽ lên đến nhà của mình.
Về phần Linh Vy thì cô quả là người “điếc không sợ súng”, vẫn ngang nhiên lật dở đống giấy tờ xếp trên bàn làm việc. Khi thấy tập tài liệu với những bản thiết kế công trình cho dự án tại Pyeong Chang Hàn Quốc đôi mắt Linh Vy sáng rỡ. Cô dùng điện thoại chụp lại tất cả những hình vẽ đó. Khi Linh Vy vừa chụp tới trang cuối cùng cũng là lúc Hiếu Cường đang nhấn mật mã cửa để vào nhà.
Nghe tiếng tít tít phát ra từ bàn phím khóa cửa mà Linh Vy như người chết sững, chiếc điện thoại trên tay cô cũng rơi tuột xuống nền nhà. Miệng cô lẩm bẩm:
-Hạnh Như! Chẳng nhẽ cậu lại bỏ rơi bạn bè trong lúc này sao? Thấy chết mà không cứu sao?
Linh Vy bắt đầu cuống quýt tìm chỗ ẩn nấp nhưng tìm chỗ nào cũng không ổn, đang loay hoay chưa biết chui vào đâu cho được thì nghe tiếng Hiếu Cường nói chuyện điện thoại bên ngoài:
-Sao có chuyện đụng xe được? Tôi đã đậu xe đúng vị trí rồi, cô có nhầm lẫn gì không đó?
-………….
-Thôi được! tôi sẽ xuống ngay.
Linh Vy cố gắng lắng tai nghe tiếng gót dày Hiếu Cường xa dần và cô nhặt điện thoại của mình rồi rón rén mở cửa thoát ra khỏi căn hộ. Khi xuống đến nơi cô thấy phía Hạnh Như và Hiếu Cường đang nói chuyện và giải quyết chuyện đụng xe với nhau, Linh Vy mỉm cười và khâm phục cách sử lý nhanh trí của bạn mình. Thì ra Hạnh Như đã cố tình đụng vào xe Hiếu Cường để gọi anh ta xuống nhằm giải vây giúp cô.Hiếu Cường khi nhận ra người đụng vào xe mình thì rất ngạc nhiên:
-Hạnh Như! Là cô à? Cô cũng sống ở đây sao?
-Ờ…à… không phải. Tôi đến thăm dì tôi. Dì tôi sống ở đây. Còn anh? Anh sống ở đây à? _Hạnh Như vì không quen nói rối nên có chút bối rối gượng gạo.
-Tôi có căn hộ riêng ở đây. À! Cô đụng phải xe tôi có sao không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?
-Tôi thì không sao chỉ lo xe anh bị hư thôi, để tôi liên lạc với công ty bảo hiểm của tôi để họ đến giải quyết với anh.
-Thôi khỏi! Cô không sao thì tốt rồi xe tôi cứ để tôi tự giải quyết. Vậy tôi đang bận hẹn gặp cô khi khác nhé!
-ờ!…Vậy chào anh.
Sau khi Hiếu Cường đi khỏi Linh Vy mới chạy đến bên Hạnh Như vỗ vai bạn:
-Cậu giỏi thật, xém chút nữa là anh ta vào nhà bắt quả tang tại trận rồi, làm mình hết hồn. May là cậu nghĩ ra cách này.
-Cậu còn nói nữa, mau đi thôi. Nếu để anh ta biết được là chúng ta chết chắc rồi._cả hai cô nàng nhanh chóng vào xe lái đi.
Hiếu cường sau khi vào nhà thấy giấy tờ trên bàn làm việc của mình bị xáo trộn ngổn ngang, đôi mày rậm khẽ chau lại, anh nhớ rõ ràng là mình đã xắp xếp ngăn nắp lại thì phải? Nhưng nhìn đồng hồ đã muộn giờ làm việc nên vội vã thu thập lại đống tài liệu rồi đi ngay.
Trên đường lái xe đến công ty anh cố lục lại trí nhớ của mình và anh nhớ rất rõ tập tài liệu đã được xếp gọn lại, vất bừa bãi như vậy không phải là tính cách của anh, không lẽ ai đó đã đột nhập vào nhà? Điều đó cũng không dễ dàng vì khóa nhà anh là loại khóa thông minh, chỉ trừ khi người đó biết được mật mã mà điều này cũng không thể, căn hộ này chỉ có mình anh lui tới.
Buổi tối hôm đó sau khi kết thúc giờ làm việc Hiếu cường đã vội vã trở về nhà và kiểm tra máy camera tự động được lắp trong phòng làm việc. Trong đó ghi lại toàn cảnh Linh Vy đánh cắp tài liệu, hai bàn tay anh giận dữ đấm mạnh xuống bàn đến rướm máu. Đôi mắt anh hiện rõ từng tia máu đỏ sọng nhìn chẳng khác nào cặp mắt của một con quái vật đang nổi cơn thịnh nộ. Hai hàm răng ghì chặt vào nhau, tiếng nói chỉ còn rít qua kẽ răng:
-Triệu Linh Vy! Em dám lợi dụng sơ hở của tôi để mưu đồ giúp hắn sao? Nhưng thật đáng tiếc là không phải em đang giúp hắn, mà là em đang giúp tôi. Các người cứ chờ đấy ngày chia ly không còn bao xa đâu haha…_Hiếu Cường bật cười ngạo mạn như thể anh đang thắng trong trận đấu lớn vậy.
********************
Lại nói đến Minh Bằng. Sau vài ngày miệt mài sáng tạo anh đã hoàn thành bản thiết kế cho chiếc nhẫn mà anh sẽ dùng để cầu hôn Linh Vy, nó được gửi đi đặt làm ở nước ngoài và hôm nay chiếc nhẫn đặc biệt này cũng đã hiện hữu trên bàn làm việc của anh. Ngắm chiếc nhẫn do chính tay mình thiết kế, khóe miệng anh khẽ nhếch lên mỉm cười hạnh phúc. Chiếc nhẫn đẹp lung linh với viên kim cương lấp lánh phản chiếu đủ màu sắc rực rỡ như những ánh sao đêm giữa bầu trời đen huyền bí.Ngay lúc này anh chỉ muốn đeo nó vào bàn tay nhỏ xinh xắn của cô, không thể chờ đợi lâu hơn nữa Minh Bằng lập tức đưa bản thiết kế không gian cầu hôn cho Trí Bằng để anh ta huy động nhân lực chuẩn bị giúp. Anh muốn dành cho Linh Vy bất ngờ này, muốn cho cô tận hưởng hạnh phúc ngọt ngào và lãng mạn.
Bốn người Trí Bằng, Hạnh Như và cặp đôi Anna, Nicky làm việc chăm chỉ cả buổi chiều mới xong theo bản thiết kế mà Minh Bằng đưa ra. Nào là bóng bay kết hình chữ cầu kỳ lạ mắt, rồi thì hoa hồng đủ màu trải dài từ ngõ vào đến khuôn viên ngôi biệt thự của gia đình Minh Bằng trước đây. Một thứ không thể thiếu nữa là những ngọn nến lung linh được xếp hình trái tim khổng lồ cùng dòng chữ “ILOVE FOREVER” tất cả được sử dụng bằng nến thơm tự chuyển màu. Vào buổi tối những ngọn nến thay nhau đổi màu, chuyển từ màu này sang màu khác,trông rất huyền ảo và đẹp mắt. Chiếc đàn dương cầm cũng được chuyển từ phòng cũ của Minh Bằng xuống.
Sau khi công việc hoàn tất Trí Bằng gọi cho Minh Bằng:
-Báo cáo giám đốc! Chúng tôi đã chuẩn bị xong, anh có thể đưa tiểu thư đến được rồi.
-Ok! Cảm ơn anh tôi sẽ đưa cô ấy đến ngay.
Minh Bằng tắt máy, anh cầm chiếc hộp gấm nhỏ cho vào túi áo vest định sang phòng bên tìm Linh Vy thì điện thoại lại đổ chuông, nhìn dãy số lạ đôi mày rậm khẽ nhíu lại nhưng anh vẫn nhấn nút nghe:
-Alô!
-Alec! Tôi là Hiếu Cường đây.
-Anh gọi cho tôi có việc gì? _giọng Minh Bằng không chút thiện cảm, vào giờ phút quan trọng này quả thực anh không muốn nói chuyện với con người này chút nào.
-Tôi nghĩ chúng ta nên gặp nhau nói chuyện sẽ tiện hơn là nói qua điện thoại.
-Xin lỗi! Tôi đang rất bận, không có thời gian và tôi nghĩ giữa chúng ta cũng chẳng có chuyện gì để nói.
Minh Bằng toan tắt máy thì anh nghe được giọng nói thách thức của Hiếu Cường:
-Ngay cả chuyện Linh Vy phải ngồi tù anh cũng không quan tâm sao?
-Anh nói vậy là ý gì? _Minh Bằng có chút sững sờ bởi câu nói của Hiếu Cường.
-Gặp nhau anh khắc biết.
-Được!
Minh Bằng bước vào quán café đã thấy Hiếu Cường ngồi đợi sẵn ở đó. Anh lại gần kéo ghế ngồi đối diện với Hiếu Cường, không để lãng phí thời gian anh đi thẳng vào vấn đề:
-Chuyện anh nói Linh Vy phải ngồi tù là sao?
Hiếu Cường xoay màn hình laptop về phía Minh Bằng:
-Anh hãy xem đi thì tự biết.
Trên màn hình ghi lại toàn cảnh Linh Vy đột nhập vào nhà và sao chép tài liệu của công ty Huỳnh Thị. Không chỉ Linh Vy mà ngay cả Hạnh Như cũng liên quan khi màn hình ghi lại cảnh cô lái xe cố tình đâm vào xe Hiếu Cường để giúp Linh Vy thực hiện kế hoạch trên. Sau khi xem xong Minh Bằng thực sự sốc, anh không hiểu sao Linh Vy lại nghĩ ra và thực hiện trò nguy hiểm này, suốt mấy ngày qua cô viện cớ ra ngoài tham khảo địa hình là vì chuyện này sao? Tại sao lại ngốc nghếch như vậy?Tuy trong lòng đang hoang mang nhưng trước mặt Hiếu Cường anh vẫn tỏ ra bình tĩnh không chút giao động:
-Anh muốn gì?
-Tôi muốn gì à? Haha…Tôi muốn anh phải rời khỏi ZHAO&SU, rời khỏi Linh Vy và rời khỏi Đài Loan vĩnh viễn không bao giờ trở lại._ Hiếu Cường trưng bộ mặt thách thức cùng nụ cười khẩy nham hiểm, ghé sát vào tai Minh Bằng mỉa mai.
-Hừ! Con người anh thật bỉ ổi hơn tôi tưởng. Vẫn biết anh không phải bậc chính nhân quân tử nhưng cũng không ngờ lại dùng thủ đoạn đê tiện này để đạt mục đích của mình. Nếu tôi không đồng ý thì sao?
-Thì người mà anh yêu sẽ phải vào nhà đá bóc lịch thôi. Ở đó mùa đông rất lạnh và mùa hè rất nóng, không những thế còn tương lai sau này của cô ấy sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp, danh tiếng tập đoàn ZHAO&SU cũng mất hết. Tất cả là do anh quyết định, tôi cho anh thời gian đêm nay để suy nghĩ, nếu đến trưa mai không thấy liên lạc thì cuộn băng này sẽ được gửi đến sở cảnh sát kèm theo đơn khởi kiện.
Nói xong Hiếu Cường đứng lên bỏ đi, còn Minh Bằng ngồi lại với tâm trạng trống rỗng, một lúc sau anh mới đứng dậy bước đi nặng nề ra bãi đậu xe. Thay vì về đón Linh Vy đến chỗ hẹn Minh Bằng chạy xe lên thẳng đỉnh núi Đài Bắc. Bị rơi vào tình huống này là ngoài dự tính của anh, bước ra khỏi xe, leo lên mỏm đá cao nhất. Minh Bằng nhìn xuống toàn cảnh thành phố Đài Bắc đang nhộn nhịp đủ màu sắc, thành phố về đêm rất đẹp nhưng sao trong lòng anh lại như có quả bom được hẹn giờ gài sẵn. Anh muốn tháo nó ra nhưng chưa biết gỡ thế nào để an toàn nhất. Anh muốn hét thật to để trong lòng nhẹ đi, cho bực tức lo âu cuốn theo cơn gió, làm vậy ít nhất cũng tốt cho tâm trạng nặng trĩu của anh lúc này:
-Áaaaaaaaaaa!…
Giữa không gian tĩnh mịch của buổi tối anh chỉ nghe được tiếng mình vọng lại. Nếu bắt anh từ bỏ công ty thì anh có thể làm được vì trước nay không có anh nó vẫn hoạt động tốt. Nhưng bắt anh phải từ bỏ người mình yêu thì bảo sao anh có thể can tâm tình nguyện đây? Anh đã phải xa cô suốt 15 năm dòng dã, những tưởng bây giờ chỉ còn hạnh phúc đón chờ họ thì cớ sao sự chia ly lại đến gần. Anh không chấp nhận ra đi thì người mà anh yêu nhất sẽ phải đối mặt với hình phạt của luật pháp, cô sẽ mất đi bầu trời tự do của mình. Trớ trêu thay bầu trời đó lại do anh nắm giữ, do anh quyết định, hỏi anh sao có thể nhẫn tâm cướp nó đi đây?