Đọc truyện Trái Tim Anh Em Nhất Định Nhìn Rõ – Chương 1
Triệu Linh Vy 25 tuổi, con gái cưng của tổng giám đốc tập đoàn xây dựng danh tiếng. Ham chơi hơn ham học, thích làm theo ý mình, không ai có thể thống trị được sự bướng bỉnh của cô. Hàng ngày thường cúp học nghĩ ra đủ trò quậy phá, khiến ba cô đau đầu. Tuy ông là tổng giám đốc một tập đoàn hùng mạnh, trên thương trường khét tiếng mưu kế, rất nhiều người phải kiêng nể sợ hãi, xong đối với cô con gái nhỏ bé bướng bỉnh của mình thì lại là người cha rất mực thương yêu và chiều chuộng con gái, dù cho Linh Vy có phạm lỗi gì ông cũng không bao giờ nổi giận hay quát mắng cô. Chính vì sự nuông chiều đó vô tình ông đã khiến Linh Vy trở nên bất trị, không sợ trời,chẳng sợ đất và không sợ bất kỳ ai. Điều đó khiến ông và những người làm trong nhà luôn rơi vào tình huống “ khóc không được, cười lại càng không xong“. Nhưng từ bây giờ sẽ có người có thể thay đổi cách nghĩ và cách sống của cô, liệu trái tim cô có bình yên như trước.
*********************
Tại sân bay quốc tế Đài Bắc lúc này, Tô Minh Bằng lần đầu tiên trở về Đài Bắc sau 15 năm thăng trầm tên đất Mỹ. Suốt 15 năm qua, anh không bao giờ có một giấc ngủ yên vì cơn ác mộng bi kịch của gia đình mình 15 năm về trước.
*Hồi tưởng
Năm đó Minh Bằng 13 tuổi, đạt giả nhất cuộc thi toán toàn quốc, giành cúp vàng anh đã vội vã chạy về muốn ba mẹ nhìn thấy thành tích của mình. Khi về đến trước cửa ngôi biệt thự nhà mình Minh Bằng thấy rất nhiều phóng viên báo chí, truyền hình đứng vây kín cổng ngôi biệt thự. Anh cố gắng chen lấn đám đông vào trong, vừa vào đến cửa nhà Minh Bằng bàng hoàng sững sờ khi thấy cảnh sát dùng cáng khiêng thi thể ba anh lên xe, mẹ anh thì chạy theo gào khóc.
Ngày đó ba anh bị kẻ gian tạo bằng chứng giả giấy tờ kinh doanh gian lận, chốn thuế khiến ba anh không chịu nổi đả kích nên đã tự sát tại nhà riêng. Mẹ anh vì không chịu nổi sóng gió dư luận nên đã nhờ vả một người bạn thân của bà giúp đỡ chuyển sang Mỹ định cư.
Hai năm sau mẹ anh lại vĩnh viễn rời bỏ anh sau một tai nạn giao thông, trước khi mất mẹ anh đã nói cho anh biết kẻ thù của gia đình mình là ai. Những nỗi đau đó với một cậu bé mới 15 tuổi như anh là quá sức chịu đựng nhưng vì muốn trả thù cho ba nên Minh Bằng đã gồng mình chịu đựng. Không trở về Đài Bắc ngay theo lời mẹ, mà anh đã ở lại Mỹ theo học trường danh tiếng để sau này dễ tiếp cận kẻ thù hơn. Minh Bằng học rất giỏi và nổi tiếng khắp nước Mỹ. Dường như ông trời đã cảm thấy lấy đi của anh quá nhiều nên cũng muốn bù đắp lại cho anh, nổi tiếng học giỏi,tài năng nên Minh Bằng được vợ chồng viện trưởng viện nghiên cứu khoa học ở Mỹ nhận làm con nuôi, họ không có con nên dành hết tình thương cho anh, có một cuộc sống đầy đủ vật chất và tinh thần nhưng nỗi đau về gia đình anh trước đây thì không thể nào xóa bỏ, vì vậy Minh Bằng đã ra sức theo học nhiều chuyên nghành khác nhau.Bây giờ sau bao cố gắng và lỗ lực tên tuổi của anh đã được nhiều nơi biết đến. Những công ty, tập đoàn danh tiếng khắp thế giới mời gọi nhưng Minh Bằng đã quyết định trở về Đài Loan đầu quân cho tập đoàn xây dựng hàng đầu tại đây ZHAO&SU. Công ty cũ mà ba anh đã ngồi ở vị trí cao nhất và cũng là bi kịch của gia đình anh. Đây là công ty do ba anh và một người bạn thân cùng nhau thành lập vì vậy đã lấy họ của hai người ghép thành tên công ty.
*Kết thúc hồi tưởng
Rời khỏi phòng đóng dấu nhập cảnh Minh Bằng lấy hành lý và ra ngoài. Anh dang tay hít thở không khí Đài Bắc như để bù đắp cho khoảng thời gian đã qua. Minh Bằng vẫy một chiếc xe taxi gần đó và về khách sạn, anh có một tuần để nghỉ ngơi trước khi nhận công tác. Minh Bằng dự định tự thưởng cho mình một chuyến du lịch vòng quanh Đài Bắc.
Qua một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau anh đến cửa hàng hoa mua một bó thật đẹp để đến viếng mộ ba mình. Đến trước mộ Minh Bằng ngạc nhiên khi thấy một bó hoa khác còn tươi, hình như có ai đó đã đến trước anh, ngó ngiêng khắp nơi tìm kiếm nhưng không thấy ai. Là cậu anh chăng? Minh Bằng nghĩ vậy vì ngoài cậu anh ra thì chẳng còn ai thân thiết ở đây nhưng anh sẽ không đi tìm gặp cậu ngay vì không muốn để kẻ thù biết được anh đã trở về. Đặt bó hoa xuống bên cạnh bó hoa kia Minh Bằng bắt đầu trò chuyện:
-Ba! con đã trở về rồi. Con xin lỗi vì đã để ba đợi lâu như vậy.
Mắt anh bắt đầu cay nóng, nước mắt trào ra lăn dài trên gương mặt đẹp của anhh, Minh Bằng không thể nào ngăn nổi xúc động, bật khóc thành tiếng như để giải tỏa nỗi thống khổ trong lòng bấy lâu. Một lúc sau anh cố kìm nén cảm xúc và tiếp tục:
-Ba yên tâm, nhất định con sẽ đòi lại công bằng cho ba, con sẽ bắt kẻ đó trả giá đắt cho những gì đã làm với ba, nhất định sẽ phải như vậy.
***********************
Để phục vụ cho việc đi lại của Minh Bằng, cha mẹ nuôi anh đã gửi tặng anh chiếc Maybach Landaulet mui trần màu trắng, một dòng xe thể thao sang trọng thể hiện đẳng cấp của giới thượng lưu. Đang chạy xe trên đường cao tốc với tốc độ vừa phải để ngắm cảnh thì từ phía sau chiếc BMW Z8 cũng mui trần màu đỏ lạng lách vượt lên trên, điều đó sẽ chẳng là vấn đề nếu như chủ nhân của chiếc xe kia không xả rác bừa bãi lên mui xe và bay vào trong xe của anh. Bực mình với kẻ vô ý thức kia Minh Bằng tăng vận tốc đuổi theo để dạy cho kẻ đó bài học. Khi đã vượt lên trên chiếc xe kia anh nháy đèn báo ra hiệu vào lề đường dừng xe nhưng chủ nhân chiếc BMW Z8 chẳng mảy may quan tâm mà còn vượt lên tẩu thoát. Minh Bằng thực sự nổi cáu với thái độ của kể đào tẩu anh rít qua kẽ răng:
-Gì vậy, muốn chạy hả? Hãy về luyện tay lái thêm 100 năm nữa hãy đến tìm tôi để so tài nhé!
Minh Bằng nhấn ga rượt theo, biết là kẻ kia sẽ không chịu dừng xe nên anh lặng lẽ theo sau cho tới khi chiếc xe rẽ ra khỏi đường cao tốc chạy vào đường dẫn ra bãi biển vắng vẻ, lúc này Minh Bằng mới vượt lên trước và chặn ngang đường buộc chiếc xe kia dừng lại. Anh giận giữ xuống xe tiến về phía chiếc xe BMW Z8, đứng khuỳnh hai tay quát:
-Xuống xe! còn không chịu xuống hả?
Hạnh Như thấy gặp phải người không dễ đối phó nên khuyên bạn:-Linh Vy chúng ta hãy xuống nói chuyện đi. Anh ta không dễ gì để chúng ta đi đâu.
Linh Vy vẫn ngang bướng ngồi trên xe lạnh lùng đáp trả:
-Không xuống! Có chuyện gì?
Minh Bằng nghe thấy giọng con gái thì lại càng giận, bởi thái độ như vậy chỉ có hạng thanh niên hư hỏng mới có. Anh nhếch miệng cười diễu cợt:
-À! thì ra là một tiểu thư khuê các nhưng nghèo trí thức.
Linh Vy tái mặt nhưng chỉ thóang qua một giây, nét mặt chuyển sang giận giữ vì cảm thấy bị xúc phạm, cô lập tức xuống xe đến thẳng trước mặt Minh Bằng chỉ tay lớn tiếng:
-Bị điên à! Muốn gây sự với ai hả? Về tìm mua gan báo ăn xong hãy đến đây gây sự. Có biết đang đùa với ai không?
Nói xong Linh Vy ném tấm danh thiếp vào mặt Minh Bằng và quay lưng bước đi. Lần đầu tiên anh bị một cô gái tỏ thái độ như vậy nên đã giận tím mặt quát:
-Đứng lại! Vì là nữ nên tôi đã nhân nhượng, hãy quay lại xin lỗi nếu không đừng hòng đi khỏi.
Linh Vy quay lại hất mặt thách thức:
-Nếu không thì sao? Đánh tôi à? Có giỏi đánh thử xem.
-Tôi đếm đến ba nếu không quay lại xin lỗi và nhặt sạch rác trên xe tôi thì gọi luật sư cũng đừng hòng thoát tội.
Thấy tình hình căng thẳng Hạnh Như xuống khuyên Linh Vy:
-Xin lỗi anh ta đi. Nếu chuyện này để đồn ra ngoài sẽ không hay chút nào.
Linh Vy vẫn ngang bướng không chịu khuất phục:
-Tại sao? Mình có làm gì quá đáng đâu? Kẻ quá đáng là anh ta kìa, anh ta đã xúc phạm mình trước.
-Nhưng chúng ta sai trước, lẽ ra không nên vất rác như vậy, không hay chút nào.
-Cậu nói gì?- Linh Vy lừ bạn sắc lẹm
Hạnh Như biết bạn cố chấp nên quay sang Minh Bằng nhỏ nhẹ:
-Xin lỗi anh! Chúng tôi không cố ý vất vào xe anh đâu, chỉ là do gió thổi vô tình bay vào thôi.
-Tôi thừa biết là gió tạt vào, nhưng cũng phải có ý thức của một công dân chứ, điều này đến đứa trẻ cũng biết là không được vất rác bừa bãi.
Hạnh Như cắn môi:
-Đúng là chúng tôi sai hoàn toàn. Xin lỗi anh!
Minh Bằng vẫn đang rất giận nên không chịu chấp nhận lời xin lỗi từ Hạnh Như:
-Nhưng người phải xin lỗi tôi không phải là cô, vì vậy lời xin lỗi không được chấp nhận. Hãy bảo bạn cô đến xin lỗi tôi.
-Cậu làm gì vậy? Chúng ta đi, kệ hắn, tên gàn dở.
Linh Vy kéo tay Hạnh Như lôi đi, Minh Bằng lắc đầu chán ngán và ngay lập tức anh tiến đến kéo Linh Vy sốc ngược lên vai vác về xe mình, quẳng cô xuống ghế sau xe, khóa cửa và lên xe khởi động lái đi. Linh Vy lúc này bắt đầu cảm nhận được sự việc không đơn giản liền hoảng hốt hỏi:-Anh làm gì vậy? Định trở tôi đi đâu? Muốn bắt cóc tôi tống tiền hả? Có biết tội bắt cóc nặng lắm không?
-Cái gì? Cô vừa nói tôi bắt cóc cô tống tiền? Ngồi đấy mà tưởng tượng. Tôi đang trở cô đi gặp cảnh sát đây, hãy gọi cho luật sư của cô đi. Trong thời gian tạm giam để chờ luật sư giải quyết sẽ biết cơm tù có mùi vị thế nào đấy.
Nghe vậy Linh Vy thực sự hoảng, cô sợ đến run người, từ trước tới giờ chưa ai làm thế này với cô. Bật khóc to như đứa trẻ, vẻ mặt nguông cuồng lúc này đã biến mất thay vào đó chỉ còn hình ảnh một cô gái ngây thơ. Khi Linh Vy bỏ kính mát xuống lau nước mắt để lộ khuôn mặt xinh xắn đáng yêu. Càng lúc cô càng khóc to khiến Minh Bằng phải dừng xe lại:
-Cô gào khóc nỗi gì chứ? Tôi tưởng cô ngông cuồng ngư vậy không biết sợ thứ gì? Sao bây giờ ngồi đó gào khóc như trẻ con vậy? Nhìn khó coi quá.
Linh Vy lại càng tức tưởi khóc to, lần đầu tiên cô bị đối sử như vậy. Từ trước tới giờ cô vẫn nghĩ ai gặp cô cũng phải tan chảy trước cô, đặc biệt là cánh mày râu, không ngờ hôm nay lại gặp phải núi băng bắc cực này. Hắn đúng là một pho tượng hoàn mỹ được nhào nặn từ bê tông,sắt thép cô vừa khóc vừa nguyền rủa con người bê tông, sắt thép kia trong lòng.
Minh Bằng nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt cô đầm đìa nước mắt, những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi, khiến cho lớp trang điểm bị nhòe nhoẹt, nhìn khuôn mặt nấm nem của cô trông thật buồn cười dễ thương. Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến một cô gái khóc trước mặt mình như vậy nên cũng cảm thấy mền lòng và muốn cho kẻ cứng đầu kia một cơ hội cuối cùng:
-Cô đã biết mình sai chưa?
-Không biết!
Linh Vy vẫn cứng đầu nhưng vẻ mặt lúc này không còn khó ưa như lúc đầu gặp mặt nữa, mà là cô chỉ muốn giữ lại cho mình chút thể diện, nếu thừa nhận thì cảm thấy quá là mất mặt.
-Cái gì? Cô vẫn không chịu nhận lỗi hả? Xem ra cô cũng muốn thăm quan phòng tạm giam thì phải? vậy để tôi cho cô toại nguyện!
Minh Bằng vẫn bình thản lái xe đi tiếp vờ như không thèm quan tâm nữa, nhưng thực ra anh vẫn theo dõi nét mặt cô qua gương chiếu hậu. Nhìn cô lúc này không nhịn nổi cười, cứ nhấp nhổm ngển cổ lên như muốn nói gì đó nhưng lại cắn môi rụt lại, viễn cảnh đó cứ lặp đi lặp lại “nói không đặng, ngồi yên cũng chẳng xong” Minh Bằng thấy vậy vờ thở dài:
-Haiz!…một cô gái trẻ như này mà đến đồn cảnh sát vì những tội không đáng mắc phải, thật là xấu hổ quá, lúc đó sĩ diện không biết để đi đâu? Mà xem ra mấy tội đó hợp lại, tội cũng không nhẹ chút nào, nhất là tôi lại không chịu giải quyết nội bộ. Lời xin lỗi lúc này chẳng phải hay hơn sao?
-Anh đừng có dọa tôi,tôi làm gì mà mắc tới mấy tội chứ? _Linh Vy cố gắng chống chế.
-Hơ!… cô thực không biết hay giả vờ không biết vậy?
-Cái gì mà biết với chả không? Anh tưởng anh thì biết hết chắc?
-Tất nhiên rồi! Tôi đã từng học luật, những vấn đề này đâu khó khăn gì? Nói cho cô biết tội thứ nhất là cô chạy xe quá tốc độ mà đường cao tốc cho phép. Tội hứ hai là vượt ẩu, tội thứ ba là xả rác sai quy định, đặc biệt là lúc đang chạy xe trên đường cao tốc, rác bay như vậy gây ảnh hưởng tới tầm nhìn của các lái xe khác, mà họ lúc này đều chạy với vận tốc tối đa, rất nguy hiểm. Tất cả những tội trên đều có thể gây tai nạn chết người, như vậy với cô vẫn không nghiêm trọng à?Linh Vy nghe nói như bừng tỉnh và cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô bắt đầu cảm thấy có lỗi với những gì mình gây ra:
-Thôi được rồi, tôi đã sai. Tôi xin lỗi anh được chưa?- Linh Vy hét lên với gương mặt đỏ ửng như quả cà chua chín mọng.
-Âý! Thái độ của một người hối lỗi đâu phải như vậy chứ?_ Minh Bằng vẫn chưa thấy hài lòng với thái độ của cô nên bắt bẻ.
-Anh đúng là đồ sắt đá, bê tông. Đồ cố chấp.
-Cô vẫn không muốn từ bỏ cô hội vào trại giam tạm trú hả?
-Được rồi! Được rồi! Tôi không cãi nhau với anhh nữa. Tôi thành thật xin lỗi anh, vậy đã được chưa?
-Vậy rác thải của cô trong xe tôi định xử lý thế nào đây?
-Tôi nhặt sạch chúng đi là được chứ gì?
-Good! Ngay từ đầu như vậy có tốt hơn không? Đâu cần phải đi quá xa thế này. – Minh Bằng lái xe vào lề đường và dừng lại. Linh Vy nhanh chóng thu lượm những mảnh rác và xuống xe.
-À! Có lẽ bạn cô đang lái xe theo sau chịu khó chờ một chút cô ta sẽ tới thôi. Mà cô định thế nào với chỗ rác trên tay đó? Chắc không phải chờ tôi đi khỏi rồi lại vất bừa bãi đó chứ?
-Đài Bắc có một công dân như anh thật lấy làm vinh hạnh tự hào quá. Tôi sẽ mang chúng theo cho tới khi nào tôi tìm được thùng vất rác công cộng được chưa hả?
-Vậy thì tốt rồi, xem ra cô cũng tiến bộ rất nhanh và đừng bao giờ lặp lại những lỗi mắc phải hôm nay nhé! Tạm biệt!
-Tôi không mong sẽ gặp lại anh lần nữa đâu. Vĩnh biệt!
-Nếu như vậy thì tôi phải cảm tạ trời đất rồi. Tôi cũng không mong gặp lại cô._ Minh Bằng lái xe đi thẳng.
Về phần Linh Vy cô cảm thấy mất mặt quá nên càng thêm giận dữ, chưa bao giờ cô chịu thua ai, vậy mà lần này lại phải ngoan ngoãn đầu hàng trước một kẻ lạ hoắc. Vừa lúc đó Hạnh Như lái xe tới, cô vội vã xuống xe hỏi Linh Vy:
-Cậu có sao không? Anh ta định trở cậu đi đâu vậy? Anh ta không làm gì cậu chứ?
-Cậu nhìn mình ổn lắm sao? –Linh Vy giận giữ cả với Hạnh Như khiến Hạnh Như không khỏi trạnh lòng:
-Cậu còn giận dữ gì với mình chứ? Rõ ràng là mình đã khuyên cậu không nên đối đầu với anh ta còn gì?
Linh Vy nhận ra mình thật vô cớ khi trách mắng bạn nên xuống giọng:
-Mình không cố ý, chỉ là hắn khiến mình tức điên lên thôi.
-Anh ta nói gì với cậu? Vác cậu định trở đi đâu vậy?
-Hắn định trở mình tới đồn cảnh sát và mình đã phải hạ mình xin lỗi hắn, còn mang theo đống rác này nữa.
Hạnh Như ngạc nhiên khi nghe bạn nói và cô quay sang nhìn bạn mình, quả thật trên tay Linh Vy đang cầm mớ giấy rác. Trong lòng Hạnh Như thầm ngưỡng mộ người kia vì đã điều khiển được cô bạn bướng bỉnh của mình, cô lại thầm ước giá mà anh ta có thể ở bên cạnh Linh Vy một thời gian thì chắc những tật xấu của bạn cô sẽ khắc phục đáng kể điều đó cũng đồng nghĩa với việc ba của Linh Vy và những người làm trong nhà cũng bớt đau đầu hơn ngay cả bản thân cô cũng vậy.Buổi tối hôm đó, tại nhà hàng của một khách sạn sang trọng bậc nhất, nằm tại eo biển đẹp nhất của Đài Bắc Linh Vy và Hạnh Như cùng nhau ăn tối ở đây. Đang ăn uống vui vẻ bỗng Linh Vy giật mình khi thấy gương mặt quen chưa kịp xóa khỏi trí nhớ cô trong ngày hôm nay lại xuất hiện, cô nhanh chóng lấy tấm bảng menu che mặt để người đối diện đi tới không nhận ra mình, chờ cho người kia đi qua một đoạn Linh Vy lẩm bẩm:
-Đúng là oan gia thì lại gặp ngay ngõ hẹp, tại sao cả Đài Bắc rộng lớn này hôm nay lại trở lên chật hẹp vậy chứ?
Hạnh Như thấy bạn lẩm bẩm khó hiểu cau mày hỏi:
-Đang ăn uống vui vẻ cậu lại sao vậy? Có phải lại nghĩ đến chuyện trưa nay nên không vui không?
-Đâu phải mình muốn nghĩ, mà là hắn ta lại xuất hiện lù lù trước mắt nên buộc phải nghĩ.
-Thật vậy sao? Anh ta đâu?
-Cậu làm gì mà mừng rỡ vậy? Làm ơn nói nhỏ chút, kẻo hắn phát hiện ra chúng ta bây giờ._ Linh Vy đưa tay lên chặn ngang miệng Hạnh Như.
Hạnh Như gỡ tay bạn ra:
-Được rồi! Mình hiểu rồi! Nhưng anh ta ngồi chỗ nào vậy?
-Hắn đang ngồi ở bàn cuối cách xa chúng ta, nhà hàng đông thế này chắc hắn cũng không để ý, không thể phát hiện ra chúng ta đâu. Chúng ta tốt nhất nên đi khỏi đây trước khi hắn phát hiện ra nếu không mình phát điên lên mất.
-Được rồi! Vậy chúng ta đi.
Cả hai rón rén rời đi, ra đến hành lang Linh Vy chắc chắn đã đủ khoảng cách an toàn, cô dậm chân xuống nền gạch lát bóng loáng giận giữ:
-Thật là xui xẻo, tại sao hắn lại có mặt ở đây chứ? Mình vẫn chưa ăn xong, cái dạ dày vẫn đang biểu tình đây này.
-Chúng ta đi tìm nhà hàng khác ăn nhé!
-Mình chỉ hợp với đồ ăn ở đây thôi.
-Hay là chúng ta về phòng gọi phục vụ tận nơi có được không?
-Ngoài cách này ra còn cách nào khác nữa sao? _Linh Vy uể oải trả lời và cùng Hạnh Như trở về phòng riêng.