Trai Thừa Gái Ế

Chương 6


Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 6

Buổi trưa, Ngũ Sảnh Sảnh phải thực hiện lời hứa của mình, mời mọi người đi ăn một bữa ở nhà hàng Trùng Khánh. Trình Triệu phú cuối cùng cũng biết được câu chuyện xảy ra ở quán rượu ngày hôm đó, hóa ra sự việc không hề nhẹ nhàng như Lương Tranh từng nói. Rõ ràng Lương Tranh đã bị Ngũ Sảnh Sảnh vàNgải Lựu Lựu chơi xỏ. Nói một cách chính xác là, cuộc hẹn của hai người đã bị kẻ thứ ba là Ngũ Sảnh Sảnh phá hỏng. Lương Tranh không chỉ thất bại trong cuộc xem mặt mà còn mất một món tiền oan.
Nhưng Trình Triệu phú chẳng đồng tình với Lương Tranh chút nào, ngược lại còn cảm thấy rất buồn cười. Chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó, ăn cơm xong, anh ta liền vội vàng kể chuyện này cho Ngô Hiểu Quân nghe. Ngô Hiểu Quân nghe xong liền thở dài, nói trong điện thoại rằng mình đã từ chối sự cám dỗ của Lương Tranh như thế nào, lại có khả năng liệu việc như thần như thế nào, anh ta biết ngay đây là một cái bẫy tình, và cuối cùng là tỏ vẻ đắc chí.
***
Cùng lúc ấy, Lương Tranh với chú Hoàng đang ăn mì thịt bò ở một quán mì. Chú Hoàng nói rằng mình đã chuyển ý của Lương Tranh đến Chung Hiểu Huệ, sau đó lại cho Lương Tranh số điện thoại của Chung Hiểu Huệ: “Ha ha… cố thêm chút nữa để sớm rước được mỹ nhân về nhà!”
“Tùy duyên thôi chú ạ, đột nhiên chẳng còn thấy hào hứng như lúc đầu nữa, giờ cháu lại thấy ở một mình cũng dễ chịu!”
“Sớm muộn gì cũng phải bước theo con đường này, tại sao không tranh thủ lúc còn sớm làm luôn đi? Như vậy cơ hội lựa chọn sẽ nhiều hơn!”
“Để sau hãy tính! Nghe nói công ty lại tuyển thêm một nhóm nhân viên nghiệp vụ ạ?”
“Ừ, mười người. Bộ phận chúng ta có một người, sáng nay chú đã xem hồ sơ của con bé đó, tên là Hướng Lệ.”
“Ừm, xem ra có vẻ thông minh đấy!”
“Mới tốt nghiệp được hai năm, trước đây làm việc ở công ty bất động sản…”
***
Trên đường về, Ngải Lựu Lựu và Ngũ Sảnh Sảnh nói chuyện không ngừng. Ngải Lựu Lựu muốn biết người tình trong bóng tối của Ngũ Sảnh Sảnh là ai, tại sao ngay cả với mình mà Ngũ Sảnh Sảnh cũng phải giấu. Ngũ Sảnh Sảnh chỉ cười, đánh trống lảng sang chuyện khác. Điều này càng khiến Ngải Lựu Lựu thêm tò mò, hai người nói chuyện ầm ĩ ở cầu thang, chẳng buồn đếm xỉa đến ánh mắt của những người xung quanh.

Sau khi về phòng, Ngải Lựu Lựu đổi sang dép lê, rót ình một cóc nước lọc, sau đó ngây ra nhìn những tòa nhà ở trước mặt. Ngải Lựu Lựu đột nhiên nhớ ra Lương Tranh cũng sống trong khu này, anh ta sống ở tầng mấy nhỉ? Ngải Lựu Lựu lấy điện thoại, gửi cho Lương Tranh một cái tin: Tôi trở thành người đẹp ứng cử viên của anh từ khi nào thế hả?
***
Buổi tối, Lương Tranh vừa về đến nhà, Ngô Hiểu Quân liến xán đến, hỏi anh chuyện hôm ở quán rượu. Lương Tranh nói mọi chuyện rất tốt đẹp, uống rượu, nói chuyện, hát karaoke rất vui vẻ, còn có người đẹp chơi cùng, vui không thể tả. Ngô Hiểu Quân đầu tiên là cười khẩy vài tiếng, sau đó cười sằng sặc rồi bỏ về phòng, khiến cho Lương Tranh chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Lương Tranh đang ngây ra không hiểu ra làm sao thì điện thoại đổ chuông.
Là tin nhắn từ Ngải Lựu Lựu. Ngẫm nghĩ một hồi, Lương Tranh dám khẳng định chính là tên khốn Trình Triệu phú đã để lộ bí mật của mình, đành phải mặt dày gửi tin trả lời: Không phải vậy. Ngải Lựu Lựu đang đúng rảnh rang trên ban công, làm gì có chuyện chịu bỏ qua cho Lương Tranh, cô liền cười khẩy rồi nhắn lại: Là đúng hay là sai, là có hay là không?. Lương Tranh không nhìn thấy vẻ mặt của Ngải Lựu Lựu, cũng không biết cô hỏi ngọn ngành như vậy là để làm gì, đành phải giải thích: Người đẹp là thật nhưng ứng cử viên là giả… 
Ngải Lựu Lựu: Anh giỏi chơi ú tim thật đấy!
Lương Tranh: Thực ra tôi đang nằm sấp chống đẩy!
Ngải Lựu Lựu: Tôi phát hiện ra anh dẻo mồm lắm, chẳng đàng hoàng chút nào!
Lương Tranh: Nghe nói cô là người thấu tình đạt lí, xinh đẹp hiền lành, thanh cao nho nhã, vợ hiền mẹ đảm… quả là hữu danh vô thực.
Ngải Lựu Lựu đọc phần đầu tin nhắn, thấy trong lòng ngọt như mía lùi, nhưng đọc đến câu cuối, tâm trạng cực kì khó chịu, chửi thầm Lương Tranh trong bụng, với tí tài lẻ này mà đòi lừa gạt con gái nhà người ta á? Ngải Lựu Lựu về thẳng phòng mình, không thèm gửi tin nhắn đáp lại. Lương Tranh thấy Ngải Lựu Lựu không nhắn lại, tưởng rằng cô ta thấy đúng nên im, phải giơ cờ trắng đầu hàng nên trong bụng vui lắm, rút thuốc lá ra tự thưởng ình một điếu. Con ranh, muốn chơi chữ với tôi hả, đúng là tự tìm lấy cái nhục, ai bảo không tự nghĩ xem mình chuyên ngành gì? Lương Tranh chợt nhớ đến số điện thoại mà chú Hoàng cho, hào hứng nhắn tin cho Chung Hiểu Huệ: Em có còn nhớ Lương Sơn Tranh[3] nổi danh bên hồ không? Nhưng điều khiến Lương Tranh thất vọng là mãi đến tối đi ngủ mà Chung Hiểu Huệ vẫn không hồi âm.
[3] Lương Tranh đã dùng lối chơi chữ ở đây, tên Tranh trong tiếng Trung được ghép từ hai từ Sơn và từ Tranh.
Sáng hôm sau, Lương Tranh bật điện thoại lên, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn của Chung Hiểu Huệ: A, xin lỗi anh, tôi chỉ nhớ Hạ Vũ Hà thôi. Thời gi¬an là lúc 11 giờ 39 phút tối, lúc ấy Lương Tranh đã tắt máy và đi ngủ từ lâu. Kể từ sau khi chia tay với bạn gái, Lương Tranh có thói quen tắt máy trước khi đi ngủ. Trong lòng Lương Tranh trào nên một niềm vui khó tả, vội vàng nhắn tin lại: Lúc ấy tôi đứng dưới cây dương liễu…
Lại là sự chờ đợi dai dẵng, đây chẳng khác gì một sự giày vò đối với những người có tác phong làm việc nhanh nhẹn như Lương¬Tranh. Chờ đợi cho dù là cái gì cũng đều là một quá trình khổ sở. Cho dù có mang tâm lí hưởng thụ thì đó cũng vẫn là sự hưởng thụ trong giày vò. Lương Tranh phải đợi đến tận trưa mới nhận được tin nhắn hồi âm của Chung Hiểu Huệ: Xin lỗi nhé, tôi bận quá, anh ăn cơm chưa? Lương Tranh vội vàng nhắn lại, nói rằng mình đang ăn trưa, sau đó đối phương lại không nhắn lại nữa. Lương Tranh muốn gọi điện, nói chuyện với Chung Hiểu Huệ một lúc, nhưng lại chẳng biết phải nói cái gì.

Giữa hai người có cái rãnh ngăn cách rất sâu, Lương Tranh không hiểu tại sao ở trước mặt Chung Hiểu Huệ, anh lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí có phần rụt rè. Không phải bởi vì bản thân anh không đủ kiên cường, không đủ tự tin, mà là anh bị chèn ép bởi hiện thực của cuộc sống, đến nỗi mà nó trở thành quán tính, khiến anh luôn có cái nhìn khát khao và sợ sệt đối với những món đồ hay con người quyền quý. Cũng giống như nhìn thấy một chiếc xe hơi sang trọng lướt như bay trên đường, lòng thầm ao ước có một ngày mình được ngồi vào bên trong, đi đến chân trời góc biển. Đây là một trạng thái tâm lí vừa khao khát vừa có gắng kiềm chế.
***
Thời gi¬an thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã đến kì nghỉ mồng Một tháng Năm. Công ty Ngô Hiểu Quân tổ chức cho nhân viên đi Bắc Đới Hà chơi. Lương Tranh vốn dĩ cũng có thể tham gia với tư cách là “người nhà” của Ngô Hiểu Quân, nhưng anh lại ngại, dù gì đấy cũng là công ty cũ của mình, trước đây vì chê tiền lương quá thấp nên mới nghỉ việc, giờ chẳng nhẽ lại mặt dày đến hưởng sái của người ta. Đây không phải là phong cách của anh. Gọi điện cho Trình Triệu phú, biết tin anh ta chở cả nhà đi chơi rồi… Cả căn phòng rộng thênh thang, Lương Tranh lần đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác tẻ nhạt khi ở nhà một mình.
Tòa nhà đối diện rực rỡ ánh đèn điện. Con đường phía bên trái giống như được phủ một tấm nệm màu vàng, dòng người, dòng xetấp nập qua lại. Lương Tranh đi vào trong phòng khách, ngồi dựa lưng vào sôpha, miệng ngậm điếu thuốc. Mọi thứ yên lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng những sợi thuốc lá đang cháy và âm thanh yếu ớt phát ra từ cái ti vi. Lúc này đây, Lương Tranh không thể không suy nghĩ về mối quan hệ giữa mình với cái thành phố này. Hồi đầu cái thành phố này là giấc mơ, nhưng càng đi nó càng xa vời, càng ngày càng mơ hồ…
Mặc dù giấc mơ đã mờ dàn, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Ngày hôm sau, Lương Tranh bất ngờ nhận được một lời mời: Ngải Lựu Lựu hẹn anh đi thăm quan Tổ Chim. Có ý gì đây? Ngó đứt tơ vương, cảm thấy mình thật sự không tồi? Không phải lại là một cái bẫy đấy chứ? Tùy cơ ứng biến thôi! Dù gì cũng đỡ hơn là ở nhà một mình, nghĩ bậy nghĩ bạ, chỉ mệt đầu, mệt người thêm. Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Lương Tranh cảm thấy điều này nên làm.
Tại sao Ngải Lựu Lựu lại mời Lương Tranh, một người mà cô hoàn toàn không thích đi chơi?
Hóa ra hai tiếng trước đó, bạn trai cũ hồi học đại học của cô là Nghiêm Chí Kiệt đến Bắc Kinh hưởng tuần trăng mật, anh ta đòi gặp mặt Ngải Lựu Lựu. Ban đầu Ngải Lựu Lựu nói không tiện lắm, nhưng Nghiêm Chí Kiệt cứ năn nỉ mãi, còn nói đây là ý của vợ anh ta. Ngải Lựu Lựu đành phải miễn cưỡng nhận lời, sau đó cô liền kể cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe chuyện này. Ngũ Sảnh Sảnh nói người đàn bà ấy rõ ràng đang tìm cách trêu ngươi Ngải Lựu Lựu, thấy cô mặt mày ngơ ngác liền phân tích tỉ mỉ: “Thứ nhất là đối phương muốn thỏa lòng hiếu kì, xem xem bạn gái thời đại học của chồng mình rốt cuộc ra làm sao. Thứ hai là muốn chọc tức cậu, cuối cùng thì cô ta mới là người chiếm hữu được người đàn ông ấy. Thứ ba là dập tắt mối quan hệ của hai người, để cho chồng cô ta và cậu biết rằng, tất cả những gì thuộc về hai người giờ đều đã là dĩ vãng rồi!” 
“Có kinh khủng như vậy không?”
“Chắc chắn đấy, chắc chắn là gã đó đã vô tình nhắc đến cậu trước mặt cô ta. Người đàn bà này ghen tuông ghê gớm, cứ để bụng mãi chuyện này, vì vậy mới nhân cơ hội đến Bắc Kinh nhân tiện xem mặt cậu luôn!”
“Có nghiêm trọng thế không? Sảnh Sảnh à, tớ thấy con người cậu quá đa nghi!”
“Sao cậu không bảo là tớ suy nghĩ kín kẽ, thông minh và hiểu biết chứ?”

“…”
Sau đó, Ngũ Sảnh Sảnh liền bày kế cho Ngải Lựu Lựu để đối phó với người đàn bà đáng sợ này. Trước tiên là phải ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp, trọng điểm là cần phải sexy quyến rũ, nhất định trông phải thật cao sang và phong độ để trấn áp người đàn bà kia. Thứ hai là phải dẫn theo một người đàn ông không tồi để làm bạn trai, không thể đeo trên ngực chiếc “huân chương” gái ế để họ cười nhạo được. Cuối cùng, còn phải tìm cách khích bác bọn họ. Nói chung là phải khiến cho gã đàn ông kia hối hận, cho người đàn bà đó đố kị, khiến cho bọn họ không được hưởng một cuộc trăng mật ngọt ngào, phải ôm hối tiếc về nhà, sống những tháng ngày ám ảnh…
Ngải Lựu Lựu cân nhắc hồi lâu, cảm thấy kế hoạch của Ngũ Sảnh Sảnh có vẻ hơi quá, thậm chí còn có phần hơi đáng sợ. Chẳng qua chỉ là đi gặp mặt một người bạn học đại học thôi mà? Có cần thiết phải bày mưu kế ra đây không? Chỉ có điều Ngũ Sảnh Sảnh nói cũng có phần có lí, đặc biệt là chuyện bản thân mình phải ăn mặc đẹp đẽ, còn phải có một người bạn trai ở bên cạnh để làm nền ình. Ngải Lựu Lựu nghĩ như vậy liền thấy tự tin hơn nhiều.
Nhưng mà biết đi đâu tìm bạn trai đây? Trước tiên, Ngải Lựu Lựu nghĩ đến Lâm Cường, một người đẹp trai, tao nhã, nhiều tiền,cô đã soạn một cái tin nhắn để gửi cho Lâm Cường, nhưng cuối cùng vẫn không dám gửi đi. Ngải Lựu Lựu này cho dù có cô độc cả đời cũng không thèm chòi mâm son! Ngải Lựu Lựu thở dài, đi ra ban công, vươn vai một cái, rồi đột nhiên nhớ ra Lương Tranh. Lương Tranh đã biến mình thành gi¬ai nhân ứng cử viên rồi, tại sao mình không thể biến anh ta thành “diễn viên thế thân”? Như vậy cũng chẳng có gì quá đáng cả!
***
Lương Tranh hôm nay ăn mặc rất sạch sẽ, thơm tho, áo phông trắng, quần thể thao. Anh cố tình để chậm vài phút mới từ từ đi ra ngoài. Từ xa, Lương Tranh đã nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đang sốt ruột đứng ở bên ngoài cổng khu đô thị, điều này khiến anh cảm thấy vô cùng hả hê. Lúc đến gần, Lương Tranh mới phát hiện Ngải Lựu Lựu đứng trước mặt vô cùng “chói lòa”, không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng gợi cảm. Mà sự gợi cảm này vô cùng thanh cao, không một chút dung tục và tầm thường. Hình ảnh này hoàn toàn đối lập với hình ảnh một cô gái với cặp kính che hết khuôn mặt hôm trước, khiến cho Lương Tranh không nén được phải mở to mắt nhìn lại.
Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh nghệt ra nhìn mình không nói gì, liền đẩy mạnh vào người anh: “Này, làm gì mà kinh ngạc đến thế hả? Tỉnh lại đi!”
“Đúng là không thể đánh giá người khác qua cái nhìn đầu tiên, tôi phải nhìn cô bằng con mắt khác thôi! Đúng là càng ngày càng bắt mắt đấy..”
Ngải Lựu Lựu nhếch môi cười không thèm đấu khẩu với Lương Tranh. Cô đi lên phía trước, vẫy tay bắt một cái taxi rồi khinh miệt bước vào bên trong. Kiêu cái gì mà kiêu? Tôi mà nói cô béo xem cô có còn kiêu được nữa không? Hôm nay là cô chủ động hẹn tôi chứ không phải tôi mặt dày bám theo cô đâu nhé! Lương Tranh lại sờ đến túi tiền, phải giữ cho chặt mới được, cùng lắm thì chia đôi. 
Phía đông sân vận động Tổ Chim, taxi vừa đỗ lại, Lương Tranh đã nhanh như chớp mở cửa xe ra ngoài. Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh lái xe vừa móc túi ra trả tiền vừa thầm chửi: “Đồ kiệt xỉ, ki bo, đàn ông cái kiểu gì không biết! Ngải Lựu Lựu vừa lẩm bẩm vừa xuống xe, chỉnh lại quần áo cho ngay ngắn, ngắm mình trong gương rồi lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Chí Kiệt. Nghiêm Chí Kiệt và vợ anh ta vẫn đang ở khu thể thao dưới nước, nói rằng sẽ lập tức đến chỗ Ngải Lựu Lựu ngay.
Mặt trời nóng như đổ lửa, khách thăm quan đông như kiến, nhiệt độ trong chốc lát tăng lên đến mấy chục độ C. Ngải Lựu Lựu lấy ra một cái kính râm che gần kín nửa khuôn mặt. Lương Tranh không biết đi đâu đột ngột xuất hiện, trong tay cầm hai chai cô¬ca, toét miệng cười ngốc nghếch với cô. Lương Tranh mở một chai đưa cho Ngải Lựu Lựu: “Đại minh tinh à, tôi thấy hôm trước ở quán rượu nếu cô đeo cái kính này thì tốt biết mấy, nếu vậy tôi đã chẳng dành tình cảm cho người khác!”
Ngải Lựu Lựu đón lấy chai cô¬ca, uống một ngụm rồi cười: “Sao tự nhiên anh trở nên quan tâm thế, khiến cho tôi cảm thấy không quen!”
“Thấy cô hôm nay chải chuốt, long trọng thế này, nếu tôi không tán thưởng e rằng hơi bất lịch sự. Nói đi, đi quanh cái Tổ Chim này hay là đi sâu vào bên trong?”
“Đi về phía khu thể thao dưới nước đón bạn tôi!”

Lương Tranh có cảm giác như bị mắc lừa, vội vàng cảnh giác hỏi: “Là nam hay nữ?”
“Trai đẹp!”
“…”
Ngải Lựu Lựu nói xong liền đi trước, Lương Tranh bị rớt lại sau một đoạn rõ xa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Tạm thời anh vẫn chưa biết được rốt cuộc Ngải Lựu Lựu đang định giở trò gì nhưng có một điều anh có thể khẳng định đó là, Ngải Lựu Lựu không có ý định hẹn hò riêng với anh mà là có ý đồ gì đó. Lương Tranh vừa đến trước quảng trường khu thể thao dưới nước thì phát hiện Ngải Lựu Lựu đi về phía một đôi nam nữ. Người đàn ông đeo kính, trên người phảng phất phong thái trí thức giống như Ngô Hiểu Quân, nhưng dáng người cao, đẹp trai, chỉ có điều da ngâm đen. Người phụ nữ đeo một cặp kính gọng vàng, vốn dĩ trông cũng không tồi nhưng cách ăn mặc phô trương như thể quý bà nhà giàu nên trông không phù hợp với tuổi tác cho lắm.
Lương Tranh thấy bọn họ nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng Ngải Lựu Lựu lại ngoảnh đầu lại nhìn mình, sau đó cô từ từ tiến lại chỗ anh. Ngải Lựu Lựu lập tức giới thiệu đôi bên với nhau: “Đây là bạn trai tôi, Lương Tranh. Đây là Nghiêm Chí Kiệt, bạn học đại học của em, còn đây là vợ anh ấy, Tiểu Hiểu”.
Đáp án cuối cùng cũng được hé mở, Lương Tranh cười như mếu. Nhìn thấy Nghiêm Chí Kiệt nhìn mình bằng ánh mắt phán xét và kiêu ngạo, à không, phải nói là đố kị mới chính xác, Lương Tranh liền chìa tay ra: “Rất hân hạnh!”
Khi hai người bắt tay nhau, ai nấy đều dùng sức như ngầm tuyên chiến với nhau.
Thấy Ngải Lựu Lựu và Tiểu Hiểu đứng bên cạnh hàn huyên, ngoài mặt tỏ vẻ nhiệt tình, thân thiết lắm nhưng thực ra bằng mặt mà không bằng lòng, Lương Tranh thấy buồn cười lắm. Mặc dù bị lừa đến đây diễn kịch nhưng anh cũng “phim giả làm thật” luôn. Lương Tranh giơ bàn tay “đen tối” ra ôm choàng lấy eo của Ngải Lựu Lựu, thì thầm vào tai cô: “Mang tình mới đến gặp tình cũ, cô chơi được quá chứ nhỉ!”
Ngải Lựu Lựu giật nảy mình, mặt mày méo mó. Rõ ràng cô không ngờ Lương Tranh lại bạo gan đến thế, nhưng lúc này không tiện từ chối, đành phải lén lườm Lương Tranh một cái, sau đó cười gượng gạo. Lương Tranh chẳng hề có ý định buông tay, thậm chí anh còn siết chặt Ngải Lựu Lựu vào người mình. Đây gọi là mượn gió bẻ măng, không những giải tỏa được nỗi hận mà còn cảm thấy rất kích thích. Mấy người đi về phía trước, Ngải Lựu Lựu cố ý đi chậm lại phía sau, sau đó vùng vằng thoát khỏi móng vuốt ma quỷ của Lương Tranh. Ngải Lựu Lựu trợn mắt lườm Lương Tranh rồi đi thẳng lên trước. Lương Tranh đâu có sợ, anh nghĩ vở kịch vừa mới bắt đầu nên vội vàng đuổi theo.
Ngải Lựu Lựu cố ý duy trì khoảng cách an toàn với Lương Tranh, trong lòng chửi thầm đồ khốn kiếp, đồ sở khanh. Lúc ra đến phía sau sân vận động Tổ Chim, cô chợt nảy ra một ý: “Lương Tranh, anh đi mua cho bọn em mấy cái vé vào cửa Tổ Chim đi!”
Mua vé cũng được, nhưng tiền không thể lấy từ túi tôi. Lương Tranh rất khôn lanh, vội vàng sờ đến ví tiền, ra vẻ giở ví rồi nói: “Bà xã, anh không đủ tiền, em đưa thêm cho anh đi!”
Nghiêm Chí Kiệt nói: “Không cần đâu, chúng tôi đã vào bên trong xem rồi, bây giờ chỉ cần đi quanh phía bên ngoài là được. Mọi người đừng khách sáo, thật đấy!”
Tiểu Hiểu nói: “Nóng quá, chúng ta tìm một chỗ râm mát ngồi nói chuyện nhé!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.