Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 32
Trưa ngày hôm sau, Lương Tranh đến khách sạn đón Chung Hiểu Huệ, giúp cô xách hành lí. Con gái đi đến đâu cũng túi lớn túi nhỏ, cho dù rất nhiều thứ không cần thiết cũng vẫn cứ mang theo, nghe nói có như vậy mới thấy an toàn. Đến trước tòa chung cư nơi Ngải Lựu Lựu ở, Lương Tranh liền sải bước đến trước thang máy, sau đó kéo hành lí vào, ấn mạnh chuông cửa. Lương Tranh có hơi căng thẳng, tự mình dẫn Chung Hiểu Huệ đến đây liệu có khiến cho Ngải Lựu Lựu tức giận không nhỉ? Sức tưởng tượng của Lương Tranh càng lúc càng phong phú, thậm chí trở nên tính toán, so đo rồi .
Ngải Lựu Lựu hình như mới ngủ dậy, mái tóc buông xõa tự nhiên, trông có vẻ rất quyến rũ, Lương Tranh đứng ngây ra nhìn. Ngải Lựu Lựu nhiệt tình mời Chung Hiểu Huệ vào nhà, giúp cô xách đồ đạc. Nhìn thấy Lương Tranh vẫn còn đứng ngây ra đó, cô bèn lườm Lương Tranh một cái sắc lẻm rồi quay lưng đi vào phòng. Lương Tranh đặt hết đồ vào trong phòng của Chung Hiểu Huệ rồi mở hết cửa sổ ra cho thoáng. Chung Hiểu Huệ đeo khẩu trang vào, “vũ trang” kĩ càng, bắt tay vào dọn vệ sinh căn phòng.
Ngải Lựu Lựu chỉ ở trong phòng vài phút, không nén được tò mò liền ra ngoài. Cô đứng dựa lưng vào cửa, nhìn đôi nam nữ đang lau dọn trong phòng, cảm giác mông lung khó tả. Ngải Lựu Lựu không hiểu mối quan hệ giữa Chung Hiểu Huệ và Lương Tranh lúc này rốt cuộc là quan hệ gì, hai người trông có vẻ rất thân thiết nhưng nếu quan sát kĩ sẽ phát hiện giữa hai người vẫn có khoảng cách gì đó. Xem ra sau này Lương Tranh sẽ thường xuyên lui tới, vậy thì mình và bọn họ sẽ có quan hệ ra sao đây?
Bản thân Ngải Lựu Lựu cũng không rõ, trước đây cô ít nhiều cảm thấy ghen tị với mối quan hệ giữa hai người này, thế mà bây giờ lại quan sát bằng con mắt lạnh lùng, có thể là bởi vì thiên hướng tình cảm của Lương Tranh đã bắt đầu nghiêng về phía mình, cũng có thể là bản thân cô đang đồng cảm với cảnh ngộ của Chung Hiểu Huệ. Mình mà có chia tay với ai nhất quyết không dính dáng tới bạn trai cũ nữa, như vậy thật kì quái ! Ngải Lựu Lựu lại liếc vào trong phòng, thấy Lương Tranh đang làm toát mồ hôi vẻ mặt rất vui vẻ. Cái gã này mặc dù ăn nói khó nghe nhưng làm việc cũng nghiêm túc gớm, lại có vẻ rất đáng yêu. Ngải Lựu Lựu vò vò đầu theo thói quen, lững thững bỏ về phòng.
Cứ như vậy, dưới sự nhầm lẫn của Lương Tranh, ChungHiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu đã ở chung dưới một mái nhà.
***
Chung Hiểu Huệ liên lạc với Lâm Cường qua số điện thoại mà Lương Tranh cho, hai người còn hẹn gặp mặt. Lần này họ hẹn gặp nhau ở quán cà phê Thượng Đảo. Bởi vì hai người từng sống trong một thế giới tương đồng, lại đều làm công việc quản lí, giờ lại có cùng đề tài: sinh sống ở nước ngoài, vì vậy hai người nghiễm nhiên trở thành một đôi bạn tâm giao.
Lâm Cường lấy một xấp tài liệu trong cặp đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Đây là những tài liệu cần thiết để làm thủ tục ra nước ngoài!”
Chung Hiểu Huệ đón lấy xấp tài liệu: “Cảm ơn anh!”
“Có phải em ở chung với Ngải Lựu Lựu không?”
“Vâng, vừa hay nhà cô ấy còn một phòng trống. Hơn nữa bọn em đều độc thân, ở chung cũng tiện!”
“Ừ, cô ấy rất tốt… em định ra nước ngoài bao lâu?”
Chung Hiểu Huệ quấy đều cốc cà phê: “Em cũng chưa biết, cứ đi rồi tính tiếp. Em muốn thay đổi môi trường, cứ ở mãi trong cái cũi chật hẹp này, lâu ngày thành ra chẳng nắm được xu hướng thế giới, em cũng không biết mình nên đi tiếp thế nào…”
“Đúng thế, không thử thì chẳng bao giờ biết được. Anh rất thắm thía điều này. Có thể vượt ra khỏi vị trí của mình, nhìn nhận vấn đề từ nhiều hướng sẽ thấy mọi chuyện rõ ràng hơn, có như vậy mới có những phán đoán chính xác!”
Chung Hiểu Huệ gật đầu, bùi ngùi nói: “Mấy năm nay em phải đi rất nhiều đường vòng… nhiều lúc nghĩ lại, thấy thật lãng phí, cuộc sống ngắn ngủi, thế mà loanh quanh mất bao nhiêu thời gian!”
Lâm Cường lấy tấm danh thiếp màu đen từ trong túi, đưa cho Chung Hiểu Huệ: “Đây là danh thiếp của bạn anh, cậu ta là thám tử tư đã nhiều năm, cũng đáng tin cậy đấy!”
Chung Hiểu Huệ đón lấy tấm danh thiếp: “Vâng, em sẽ liên hệ thật sớm với anh ấy!”
***
Một buổi tối, có một vị khách không mời mà đến xuất hiện trước mặt Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân. Hai người mặt mày ngây thơ vô tội, ngồi sát vào nhau, dựa lưng vào ghế, thấp thỏm như phạm nhân chờ phán quyết của tòa án. Người ngồi trước mặt họ không ai khác chính là Lưu Du Hà, cô ta đang nhìn thẳng vào Ngô Hiểu Quân, yếu ớt hơi: “Anh ấy không ở chỗ các anh thật á?”
“Thật sự không, không tin em cứ lục soát xem!”, Ngô Hiểu Quân chỉ vào phòng ngủ của mình và nói.
Lưu Du Hà đánh mắt về phía Lương Tranh: “Không hề đến đây sao?”
Lương Tranh không đáp mà hỏi ngược lại: “Cô tìm cậu ta có việc gì?”
Lưu Du Hà cười nhạt: “Lần trước bọn em đánh nhau, em tức giận bỏ về nhà mấy hôm, ai ngờ em về chẳng thấy anh ấy đâu.Thích chơi trò mất tích, lại còn tắt mấy nữa! Anh ấy luôn mong li hôn với em nhưng em không đồng ý. Bình thường anh ấy hay giở trò chiến tranh lạnh, lần này lại giở trò bỏ nhà ra đi… nếu anh ta thật sự muốn li hôn, em cũng đồng ý! Bố mẹ em cũng nghĩ loại đàn ông không bằng chó lợn như vây nên đá từ lâu rồi . Lần này em qua đây là để nói chuyện này, em biết chắc chắn các anh có liên lạc với anh ta… Lưu Du Hà này tuyệt đối không bám lấy Trinh Chí Huy không chịu buông tha đâu, em đâu đến mức ấy? Các anh nhớ chuyển lời của em đến anh ta, chia tay êm đẹp, bảo anh ta có còn là đàn ông thì mau về nhà, giải quyết cho xong chuyện hôn nhân này đi…”. Lưu Du Hà từ nãy vẫn cố gắng kìm nén bản thân giờ bỗng bật khóc.
Ngô Hiểu Quân nghe Lưu Du Hà nói như vậy đã thấy tức anh ách, về sau lại nhìn thấy Lưu Du Hà khóc lóc thương tâm như vậy, máu nóng trong người liền trào lên: “Cái thằng này sao cứ khiến người khác phải lo nghĩ thế nhỉ ? Không nên như vậy chút nào, đã hai mấy tuổi đầu rồi còn gì? Lần sau mà còn gặp, để xem anh xử lí cậu ta ra sao. Cho dù có cắt đứt quan hệ anh em bạn bè cũng không thể để cậu ta làm bừa như thế được. Có ham chơi đến đâu cũng phải biết về nhà chứ? Thật chẳng ra làm sao! Lần trước cậu ta qua đây, anh với Lương Tranh đã mắng cho cậu ta một trận rồi, tìm được một người vợ hiền lành, xinh đẹp như thế này đúng là phúc phận tu từ kiếp trước, thế mà còn không biết trân trọng. Chỉ suốt ngày ăn chơi, đàn đúm, thật hết chịu nổi!”
Lương Tranh ho khan vài tiếng, cố ý huých Ngô Hiểu Quân. Lúc này Ngô Hiểu Quân mới ý thức được rằng mình hơi quá khích. Anh thở dài ngao ngán rồi không nói thêm điều gì.
Phóng khách vốn ồn ào nay bỗng trở nên im phăng phác, chẳng có ai nói năng gì. Không khí có hơi ngột ngại, Lương Tranh đành phải lên tiếng: “Li hôn á? Nếu li hôn rồi Trình Triệu phú tìm được ai khác thay thế đây? Mấy cô gái kia đều không đáng tin, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, đâu biết làm vợ, làm mẹ. Không phái anh nói ngon nói ngọt để dỗ dành em đâu, anh đã mắng Trình Triệu phú mấy lần rồi . Cậu ta có thể tìm được một người như em đã là phúc phận từ kiếp trước tu được, đừng có tưởng bản thân mình giỏi giang lắm. Thế mà cậu ta không biết trân trọng. Nhưng anh hi vọng em hãy bình tĩnh một chút, hãy lấy gia đình làm trọng. Anh thật lòng hi vọng hai người sẽ lảm hòa lại, đừng có suy nghĩ quá cực đoan. Con người Trình Triệu phú tưởng là không đáng tin chứ thực ra cậu ta chỉ hơi ham chơi thôi, bản chất không đến nỗi hư hỏng, tâm địa cũng hiền lành, mấy đứa bọn anh nói nhiều thành ra cậu ta cũng chán nghe. Vì thế cứ để cậu ta tự phát hiện ra ưu điểm của em thôi. Về phương diện này em phải mở lòng, bao dung cho cậu ta, cậu ta không có chí tiến thủ, ham chơi, nhưng em phải cố gắng kiềm chế cậu ta. Bọn anh đều biết em là một người phụ nữ đảm đang, người biết nhiều thường chịu khổ, thôi thì em chịu khó đôi chút vậy. Vì cái nhà này, chịu chút ấm ức càng chứng tỏ em là người biết coi đại cuộc làm trọng, biết lo lắng chu toàn!”
Lương Tranh nói liền một hơi, chẳng biết phải nói gì tiếp theo liền bẹo Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân hiểu ra liền vội vàng phụ họa: “Bọn anh hiểu nỗi khổ của em, đúng là em đã phải chịu nhiều ấm ức. Nhưng chuyện mâu thuẫn gia đình là khó tránh khỏi, có những chuyện bắt buộc phải cả hai vợ chồng ngồi lại bàn bạc, giải quyết. Em là một người thông minh, anh tin là em biết cách để cứu vãn, làm lại từ đầu với Trình Triệu phú. Đây mới là điều bọn anh mong nhìn thấy, bọn anh thật sự không muốn hai người đôi ngả…”
Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân kẻ tung người hứng, biểu diễn vô cũng xuất sắc. Lưu Du Hà biết hai người này chẳng phải dễ đối phó, những gì họ nói chỉ có nửa phần đáng tin. Nói cho cùng thì mình và Trình Triệu phú đã đến nước này, cả hai đều có vấn đề. Lựu Du Hà không muốn tiếp tục làm khó bọn Lương Tranh nữa, cũng không muốn xem bọn họ diễn kịch nữa nên đứng dậy đi về: “Nếu như Trình Chí Huy có liên lạc với các anh, các anh hãy nói với anh ta em đồng ý li hôn, bảo anh ta đừng tắt máy nữa, không cần thiết phải làm thế đâu. Sau khi li hôn, anh ta có thể thả sức mà chơi…”
Hai người tiễn Lưu Du Hà ra cửa. Lưu Du Hà đi rồi, ai nấy thở phào nhẹ nhõm. Ngô Hiểu Quân lắc đầu: “Thật chẳng ra làm sao, dày vò một cò gái tốt như thế thành ra thế này, tiều tụy đến mức suýt nữa tôi không nhận ra!”
“Dạo này Trình Triệu phú có liên lạc với cậu không?”, Lương Tranh hỏi.
“Không, kể từ sau hôm Noel là bặt vô âm tín!”
“Chẳng phải cậu có số điện thoại của con bé sinh viên đấy sao? Hỏi thử đi!”
Quả nhiên, Trình Triệu phú và Từ Tịnh đang dính lấy nhau như sam, vui vẻ đến quên cả trời đất. Trong điện thoại vọng lên tiếng cười đùa của Trình Triệu phú: “Ha, cuối cùng cũng nhớ đến anh em rồi à, có phải muốn mở party không?”
Ngô Hiểu Quân lạnh lùng nói: “Lưu Du Hà nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cô ấy muốn li hôn với cậu. Còn nữa, bố cậu sắp tắt thở rồi , mau về nhà đi, biết đâu còn kịp lễ truy điệu…”
Ngô Hiểu Quân không đợi Trình Triệu phú phản ứng lại đã cúp điện thoại. Thấy Lương Tranh trợn trừng mắt nhìn mình, Ngô Hiểu Quân liền ngửa hai tay, ra vẻ bất lực: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn, tôi chỉ dùng cách khích tướng cho cậu ta thấy căng thẳng tí thôi. Ông già ấy từng làm lính mà, không yếu ớt đến thế đâu, tôi có nguyền rủa ông ấy cũng chẳng chết được!”
“Xem ra những thứ cậu đọc được cũng không đến mức vô dụng, ít nhất cũng có lúc cần dùng đến…”
“Quá khen, quá khen!”
“Cậu cứ đợi Trình Triệu phú đến xử cậu đi!”
“…”
***
Thứ bảy, Lương Tranh được mời tham dự một lễ cưới. Cô dâu chính là cô gái lớn tuổi mở cửa hàng quần áo ở gần vườn thú mà anh đã gặp năm ngoái, cô đã đi xem mặt thành công qua truyền hình, lấy một anh Tây đang làm việc ở Bắc Kinh. Lương Tranh đến hội trường nơi cử hành hôn lễ, lúc bước về phía cô dâu chú rể đang cười nói hân hoan anh mới chợt sực nhớ. Hóa ra trong tiết mục xem mặt lần trước, khuôn mặt quen thuộc ấy chính là cô dâu đang đứng trước mặt anh, chẳng trách mà anh thấy quen mắt thế.
Cô dâu buông tay chú rể ra, đến gần Lương Tranh và nói: “A, lâu lắm không gặp, anh ngạc nhiên vì em có số của anh chứ gì?”
“Lúc đầu cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy em đi xem mặt thành công trên truyền hình, lại tìm được một anh chồng đẹp trai thế này, anh cảm thấy chẳng có gì mà kì lạ cả, em giỏi lắm, hôm nay em rất đẹp!”
Cô dâu cười: “Sau khi anh đi, em tìm người khác để xin số của anh. Lúc ấy em nghĩ, một ngày nào đó mình kết hôn nhất định phải mời anh đến tham dự. Bởi vì sự hài hước và lạc quan của anh đã làm em cảm động. Câu “rượu phải uống từ từ, thuốc cũng phải hút từ từ, người cũng cần tìm từ từ…” thật sự rất có lí, em đã kiên trì làm theo, thế nên mới tìm được một nửa của mình, cảm ơn anh nhiều!”
“Cảm ơn vì em vẫn còn nhớ anh. Anh rất vui vi em có thể tìm được hạnh phúc của mình, anh cảm thấy năm ngoái anh đã làm được một việc rất đáng làm, đó là quen biết em!”
“Ha ha, anh vẫn một mình ư?”
Lương Tranh cười: “Anh đang tấn công, sẽ nhanh thôi!”
“Vậy em chúc anh sớm tìm được một nửa của mình, đến lúc ấy nhớ mời em tham dự hôn lễ đấy!”
“Chắc chắn rồi , có duyên chắc chắn sẽ còn gặp lại!”
Trên đường về, Lương Tranh cảm thấy rất bùi ngùi, thật không ngờ chỉ một câu nói chơi của mình lại gián tiếp thúc đẩy cuộc hôn nhân của người khác, đây cũng coi như là một việc tốt. Nhất định không được từ bỏ, ông trời rất công bằng, chỉ cần bạn chân thành trong tình cảm, trong cách đối xử với người khác, cuối cùng sẽ có ngày công sức của bạn đơm hoa kết trái. Trong xe im lặng như tờ bên ngoài xe ôn ào huyên náo. Mỗi người chúng ta đều đi lướt qua không biết bao nhiêu người mỗi ngày, để đi từ gặp mặt, quen biết đến yêu nhau thật chẳng đơn giản chút nào!
***
Gần đây, cứ đi làm về là Ngô Hiểu Quân lại nhốt mình trong phòng, chuyên tâm chỉnh sửa tiểu thuyết, giống hệt như đang “bế quan tu luyện” võ thuật không bằng. Lương Tranh ở một mình mãi thành ra cũng chán. Đột nhiên Lương Tranh muốn đi thăm Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu, nói với họ dăm ba câu, cho dù có là chuyện phiếm cũng được. Nhưng lấy lí do gì đây? Đi xem Chung Hiểu Huệ ở đây có quen không à? Nếu vậy chẳng phải chỉ cần gọi điện thoại là xong sao, sao phải mò đến tận nhà người ta? Mua hoa quả đến chơi với họ ư, chuyện này cũng thật vớ vẩn, đâu phải ngày lễ ngày tết gì đậu? Thôi bỏ đi, không lấy cớ nữa, cứ nói là sang chơi, đường đường chính chính chẳng hơn à? Lương Tranh ngắm nghía mình trong gương hồi lâu, xịt một chút nước hoa lên người rồi mới đi.
Thành phố này hứng trọn những đợt gió Bắc vào mùa đông, lạnh lẽo, giá buốt. Bóng đêm đậm đặc bao trùm khu đô thị, không gian im ắng đến lạ là. Mấy người đi lại trên đường đều co ro trong lớp áo ấm, hối hả bước thật nhanh. Lương Tranh dựng cổ áo măngtô lên, ra sức xoa xoa hai bàn tay vào nhau rồi nhét tay vào túi áo. Anh đi một vòng quanh khu đô thị, sau đó mới từ từ đi về hướng tòa chung cư của Ngải Lựu Lựu.
Là Chung Hiểu Huệ ra mở cửa, Ngải Lựu Lựu hình như không có nhà. Lương Tranh đi một vòng quanh phòng khách, phát hiện có cái gì đó thay đổi, hóa ra là trên sôpha có thêm mấy cái gối ôm nhỏ có thêu hoa màu trắng, trên tường còn có thêm một bức tranh. Bức tranh không to, được đặt trong một cái khung tranh vững chải. Trong tranh là một cô bé đi chân trần, dạo bộ trên bãi cát, mái tóc bị gió biển thổi tung bay, vầng mặt trời đỏ rực lơ lửng ở trên biển, một chùm ánh sáng vàng rực trào lên trên mặt nước biển, chẳng thể phân biệt được đây là binh minh hay hoàng hôn nữa. Lương Tranh bị bức tranh này thu hút ngay lập tức, anh không thể không ngắm nghía bức tranh này thật lâu.
“Coffee or tea? Please!”, Chung Hiểu Huệ hỏi Lương Tranh bằng tiếng Anh.
“Coffe đi… Rất giống với style của em!”
“What?”
“Its nothing”.
Chung Hiểu Huệ nhoẻn miệng cười: “Gần đây em đang luyện nói tiếng Anh!”
“Em tìm đúng người rồi đấy, khả năng nói của anh cực kì tồi tệ, Anh Trung phối hợp luôn. Em chỉ cần nghe hiểu anh nói gì, đến khi nghe bọn tây nói chắc chắn no problem luôn!”
“Maybe”.
Chung Hiểu Huệ đi đun cà phê, Lương Tranh ngồi không cũng chán nên giở mấy tờ tạp chí ở trên bàn ra đọc. Mới đọc được có mấy trang đã ngửi thấy mùi cà phê thơm ngào ngạt. Chung Hiểu Huệ từ trong bếp đi ra, tay bê hai cốc cà phê sóng sánh.
“Nếm thử đi, em tự đun đấy!”
Lương Tranh bê cốc cà phê lên ngửi một lát, rồi khẽ nhấp một ngụm: “Ừm, Yummy!”
“Cheers!”
“Không cạn nổi, phải từ từ drink thôi!
“Ha ha, cheers không phải là cạn ly, nó có nghĩa là cảm ơn đấy!”
“Thế à, xem ra bọn tây lắm chuyện thật đấy!”
Hai người dang nói chuyện vui vẻ thì cửa mở, Ngải Lựu Lựu tay xách túi, miệng đang lẩm nhẩm hát bài gì đó bước vào. Cô cởi chiếc áo phao màu đen ra, tháo cái khăn màu trắng trên cổ xuống, mãi đến khi cởi đôi bốt ra và đi dép lê vào, Ngải Lựu Lựu mới phát hiện ra Lương Tranh đang ngồi trên ghé, toét miệng cười với cô.
Chung Hiểu Huệ hòi Ngải Lựu Lựu: “Người đẹp, một ly cà phê chứ?”
Ngải Lựu Lựu: “Yes, thanks!”
Lương Tranh: “Anh vào đúng không gian Anh ngữ rồi !”
Ngải Lựu Lựu cười: “Dù sao cũng tốt hơn so với không gian vườn thú!”
Lương Tranh mỉm cười đáp lại: “Sure!”
Ngải Lựu Lựu vào nhà vệ sinh rửa tay, xong về phòng làm gì một lúc lâu mới chịu ra. Cô ngồi xuống bên cạnh Chung Hiểu Huệ, vừa uống cả phê vừa tìm tạp chí trên bàn. Lương Tranh liền đưa cuốn tạp chí cho Ngải Lựu Lựu: “Em tìm cái này hả?”, thấy Ngải Lựu Lựu không nói gì liền bổ sung: Ha ha, cái này gọi là thông minh nhanh nhạy đấy!”
“Thôi xin người, anh qua đây làm gì hả?”
“Qua đây thăm bọn em một lát!”
“Trước đây anh có thường xuyên đến thăm nhà tôi đâu nhỉ?
“Đúng thế, một tuần cũng chỉ có vài lần chứ không phải ngày nào cũng đến!”
“Ha ha, sao tôi không biết nhỉ?”
Ngải Lựu Lựu thấy Chung Hiểu Huệ ngồi bên cạnh bịt miệng cười liền không nói gì nữa. Lương Tranh lúc này mới phát hiện ra mình không nên nói chuyện kiểu tán tỉnh Ngải Lựu Lựu như vậy, bởi vì có mặt Chung Hiểu Huệ. Hơn nữa trước đây hai người từng có mối quan hệ rất phức tạp, thế nên chuyện này thật sự không thích hợp. Căn phòng khách nhanh chóng rơi vào khoảng im lặng tạm thời, Ngải Lựu Lựu mặt dù không tập trung nhưng cứ giả bộ đang mải mê đọc tạp chi. Chung Hiểu Huệ dường như cũng phát hiện ra điều gì, liền nhấp một ngụm cà phê rồi khẽ mỉm cười. Lương Tranh có hơi bối rối , đành phải nhìn ra phía bức tranh. Anh ngắm nghía một lát, thực sự không thể nhịn nổi liền hỏi: “Ai mua bức tranh này thế, trông thật sâu sắc!”
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh, đáp: “Là của cô Chung vẽ đấy ạ!”
Lương Tranh hơi bất ngờ, nhìn sang Chung Hiểu Huệ: “Em còn biết vẽ tranh cơ à? Lại còn vẽ dẹp như thế nữa cơ…”
Chung Hiểu Huệ cười: “Chuyện này mà anh cũng tin à?”
Lương Tranh: “Anh cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể!”
Cả phòng khách lại chìm vào im lặng, ba người chẳng ai biết nói cái gì tiếp. Lương Tranh nghĩ bụng, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, cứ ngồi lì đây chẳng biết nói gì, lại chẳng có gì làm, thật là ngốc nghếch! Anh đang chuẩn bị đứng dậy thì điện thoại của Chung Hiểu Huệ đổ chuông. Chung Hiểu Huệ nhìn vào điện thoại rồi đi thẳng vào trong phòng. Chung Hiểu Huệ vừa đi, Lương Tranh đã thấy bạo gan hơn hẳn, anh liền ngồi xích lại gần Ngải Lựu Lựu, thì thầm nói: “Chẳng phải anh mấy lần dặc biệt đến thăm em sao, hình như có lần còn mang theo cả hoa nữa, trí nhớ của em tồi quá!”
Ngải Lựu Lựu vẫn mải mê giở tạp chí, chẳng buồn đoái hoài đến Lương Tranh. Lương Tranh cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Hôm nay thực ra anh đến là để thăm em, em có thể không tin nhưng cũng đâu cần phải đả kích anh thế? Lại còn ở trước mặt người yêu cũ của anh nữa chứ, có nhất thiết phải làm thế không?”
Ngải Lựu Lựu nheo mắt nhìn Lương Tranh: “Tôi không nghe thấy gì hết, phiền anh nói to lên một chút!”
Lương Tranh lại ngồi xích lại gần Ngải Lựu Lựu thêm chút nữa, cười nhăn nhở nói: “Điều chỉnh cự ly một chút là được ngay ấy mà!”
“Đừng có được đằng chân lân đằng đầu nhé, tôi nể mặt bạn gái cũ của anh nên mới không đuổi cổ anh ra khỏi đây đấy!”
“Chẳng sao hết, em thích đuổi thì cứ đuổi, cùng lắm anh chạy sang phòng bạn gái cũ của anh là được chứ gì?”
Ngải Lựu Lựu chỉ tay vào mặt Lương Tranh, đang định ngoác miệng mắng anh thì Chung Hiểu Huệ đi ra. Ngải Lựu Lựu vội vàng chỉnh lại tư thế ngồi đọc sách của mình. Lương Tranh cũng ngay lập tức trở về vị trí cũ, còn bê cốc cà phê lên uống như không có chuyện gì xảy ra. Chung Hiểu Huệ thấy hai người này cứ thậm thà thậm thụt liền cười bảo: “Em có việc phải ra ngoài một lúc, hai người ngồi nói chuyện tiếp đi nhé…”
Lương Tranh liền đứng dậy nói: “Đi đâu, có cần anh đưa đi không?”
Ngải Lựu Lựu cũng quan tâm hỏi: “Muộn thế này rồi còn ra ngoài sao?”
Chung Hiểu Huệ cười: “Tôi ra quán cà phê Thượng Đảo ngoài cổng thôi, có một người bạn hẹn tôi bàn chút chuyện!”
Lương Tranh: “Ừ, vậy em đi cẩn thận nhé!”
Ngải Lựu Lựu: “Bye !”
“Ừ, em đi trước nhé!”
Chung Hiểu Huệ vừa ra ngoài là Lương Tranh lại xán lại Ngải Lựu Lựu. Còn chưa kịp ngồi vững Lương Tranh đã bị Ngải Lựu Lựu đá ra. Lương Tranh suýt chút nữa thì ngã ra đất “Sao em dã man thế?”
“Anh còn ngồi lì ở đây làm gì hả?”
“Đợi em yêu anh…”
Ngải Lựu Lựu trợn mắt nhìn Lương Tranh, có vẻ hơi nổi cáu: “Anh… anh có thể đừng đến làm phiền tôi có được không, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn còn trẻ con thế hả?”
“Em chỉ có thiện cảm với anh, không có tình yêu, em không thích bỡn cợt, em cảm thấy anh không thật lòng, em muốn anh chứng minh cho em xem rốt cuộc anh quan tâm em đến đâu? Ok, chẳng phải anh đến rồi sao, thực tiễn sẽ chứng minh tất cả !”
“Nhưng tôi mong anh hãy tôn trọng tôi, cũng tôn trọng cả Chung Hiểu Huệ, không cần biết giữa hai người từng có quan hệ gì, đã xảy ra những chuyện gì, nhưng anh thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh này, hai ta làm vậy có thích hợp không”
Lương Tranh xịu mặt, gật gật đầu: “Đúng là có hơi không thích hợp. Đều tại anh, đáng lẽ ra anh không nên giới thiệu cô ấy tới đây, sao anh lại ngốc đến thế cơ chứ? Anh có thể tự mình ứng cử cơ mà, như thế vừa có thể làm vệ sĩ riêng cho em, vừa làm anh hàng xóm của em, lại vừa làm bạn trai của em!”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy; “Giờ có hối hận cũng muộn rồi, sao không nghĩ ra từ sớm đi? Tôi ra lệnh cho anh về nhà ngay lập tức, không có sự đồng ý của tôi, anh không được đến đây! Biến đi !”.
Lương Tranh đứng dậy, đi ra ngoài, vừa ra đến cửa lại quay lại: ”Nếu như anh dến tìm Chung Hịểu Huệ thì có cần có sự phê chuẩn của em không?
“Tốt nhất là nên tranh thủ lúc tôi không có nhà, tôi không được tử tế như Chung Hiểu Huệ đâu đấy!”, Ngải Lựu Lựu khẽ nhếch môi, liếc Lương Tranh.
“Này Ngải Lựu Lựu, em phải lên mặt đấy hả?”
“Tôi cứ lên mặt đấy! Có sao không?”
“Em giỏi lắm! Hài, ai bảo anh ăn phải bùa mê thuốc lú của em chứ? Nhưng mà em cũng ăn phải thuốc độc của anh rồi!”
“Thế sao, vậy chẳng phải chúng ta đều trúng độc hết sao?”
“Rõ ràng là thích anh, thế mà không chịu thừa nhận…”
Ngải Lựu Lựu cười nhạt, sau đó không buồn đoái hoài đến Lương Tranh mà tiếp tục đọc báo. Lương Tranh không cam tâm, lại gần Ngải Lựu Lựu, nói: “Em cũng đừng giả bộ thanh cao nữa, có giỏi thì cả đời này đừng có lấy chồng nữa!”
Ngải Lựu Lựu chẳng hề e dè, trợn mắt nhìn Lương Tranh: “Anh đang uy hiếp tôi đấy à? Cũng may là đàn ông trên đời này không phải chỉ có mình anh. Hơn nữa tôi có lấy chồng hay không liên quan quái gì đến anh?”
“Được lắm, anh rất thích những cô gái bướng bỉnh và mạnh mẽ như thế. Không giành được em anh quyết không mang họ Lương nữa!”
“Đừng nóng, anh muốn đổi họ cũng được, nhưng tuyệt đối đừng đổi sang họ Ngải nhé, người họ Ngải không chấp nhận dân lưu manh đâu!”
“Cách tư duy và giọng điệu nói chuyện giống hệt anh, vậy mà còn nói không thích anh, ha ha…”
“Anh…”
Lương Tranh cười hả hê bỏ ra ngoài, không để cho Ngải Lựu Lựa có cơ hội được phản bác. Ra đến cầu thang, mặt Lương Tranh chợt sa sầm, toàn thân mềm nhũn mệt mỏi. Tại sao anh với cô bây giờ lại phát triển thành mối quan hệ này chứ? Chẳng nóng chẳng lạnh, chẳng ngọt cũng chẳng nhạt. Rốt cuộc mình thích cô ấy ở điểm nào chứ, lại còn càng ngày càng thích hơn? Có phải cô ta chính là cái cọc cuối cùng cứu vớt cuộc đời mình, vì thế mình mới bám chặt lấy không chịu buông ra? Không phải, mình đâu thê thảm đến mức ấy ? Lương Tranh nghĩ mãi không ra, càng lúc anh càng cảm thấy tương lai của mình và Ngải Lựu Lựu thật mơ hồ.
“Đúng là đồ lợn, muốn theo đuổi người ta mà còn tỏ thái độ đấy, cứ mơ đi!”, Ngải Lựu Lựu lầm bầm chửi.