Bạn đang đọc Trai Thừa Gái Ế: Chương 25
Tại sân bay thủ đô, cửa số hai. Mẹ Lâm Cường nắm tay Ngải Lựu Lựu, bảo cô khi nào rảnh nhất định phải đến Thượng Hải chơi. Ngải Lựu Lựu mỉm cười gật đầu, nói hoan nghênh bác đến Bắc Kinh. Sau khi giải quyết xong thủ tục xã giao, mẹ Lâm Cường kéo anh sang một bên, dặn dò vài câu rồi mới xách vali đi vào cửa kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, bà quay lại nhìn Lâm Cường và Ngải Lựu Lựu rồi mỉm cười hân hoan.
Trên đường từ sân bay thủ đô về; trong xe vang lên bản nhạc Định mệnh.
Tại sao anh không nói trước cho tôi biết?”, Ngải Lựu Lựu chất vấn.
“Em có thích không? Lúc vui hay buồn anh đều thích nghe bài này. Đẹp, đẹp đến bi tráng, đẹp đến cùng cực!”, Lâm Cường tay trái điều khiển vô lăng, tay phải vung vẩy như một nhà chỉ huy dàn nhạc.
“Tôi đang hỏi chuyện anh cơ mà?”
“Cái gì? À, mẹ anh qua đây công tác, cứ đòi gặp em. Chẳng còn cách nào khác, nói với em sợ em lại căng thẳng. Hôm nay em biểu hiện rất tốt, không nóng cũng chẳng lạnh, đạt điểm tuyệt đổi!”
“Tôi thật mong là 0 điểm!”, Ngải Lựu Lựu bĩu môi, mặt mày đầy vẻ bất mãn.
“Thế thì anh mất mặt lắm, về nhà thế nào cũng bị mẹ ca cẩm cho xem. Lúc nào cũng bài ca không quên: đàn ông ba mươi tuổi rồi, phải xây dựng gia đình, phải ổn định đi thôi. Thanh niên không nên quá ích kỉ, cũng phải biết nghĩ bố mẹ già chứ…”
“Liên quan quái gì đến tôi?”
“Oái, gái ngoan nổi đóa rồi !”
Ngải Lựu Lựu cười khẩy, chẳng còn gì để nói, đành yên lặng nhìn ra những chiếc xe lướt qua ngoài cửa sổ. Bản Định mệnh vẫn du dương, vẫn hòa vào từng nhịp bánh xe lăn trên đường.
***
Thành tích của Hướng Lệ tăng lên hàng tháng, đến tháng Mười đã vượt lên vị trí dẫn đầu khu vực Hoa Đông. Điều này khiến Lương Tranh cảm thấy rất bất mãn, cảm thấy anh chẳng thua kém gì Hướng Lệ, thế nhưng các con số đã bày ra trước mắt, anh không thể không thừa nhận. Chiều thứ Bảy, Hướng Lệ hẹn Lương Tranh ra ngoài ăn cơm, Lương Tranh lấy cớ là có chuyện để khước từ.
Sau đó chú Hoàng lại gọi điện đến, Lương Tranh thực không thể chối từ đành phải đi. Ba người ăn ở một nhà hàng tại đại sảnh Lam Đảo, bởi vì Lương Tranh không mấy tập trung, lại cộng thêm với vai trò “người thừa” của mình nên Lương Tranh cảm thấy nuốt miếng cơm thật khó khăn. Trong thời gian ăn cơm, chú Hoàng có nhắc đến Chung Hiểu Huệ, nói cô ấy chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một thời gian, hỏi Lương Tranh có biết chuyện này không. Lương Tranh nói trái với lòng mình là anh có biết, sau đó cúi đầu uống rượu, không nói thêm gì nữa.
Lúc về đến khu đô thị Quốc Mỹ đã là gần chín giờ tối, Lương Tranh vừa xuống khỏi taxi đã nhìn thấy chiếc Q7 lướt qua, làm anh giật nảy mình, sau đó anh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu yểu điệu từ trên xe bước xuống. Lương Tranh định tránh đi nhưng Ngải Lựu Lựu đã nhìn thấy anh, hai người trợn mắt nhìn nhau, rồi lầm lì đi thẳng vào trong, cứ như thể là kẻ thù không đội trời chung vậy. Vừa vào đến tòa chung cư, Lương Tranh liền tạt qua cửa hàng tạp phẩm mua bao thuốc, trong lòng thầm than: Người đàn bà này, thật đúng là xấu xa. Mấy ngày trước còn thân mật với mình, thế mà giờ lại lả lơi đưa tình với thằng khác rồi.
Ngải Lựu Lựu sải bước thật nhanh, chỉ sợ bị Lương Tranh đuổi kịp. Lúc đi vào tòa chung cư, Ngải Lựu Lựu nhìn ra ngoài, không thấy một ai, tự nhủ: Tên này đi đâu rồi nhỉ, suốt ngày mắt la mày lét, cũng chẳng hiếu hôm đấy mình uống nhắm thuốc gì mà lại để hắn lợi dụng như thế, thật đúng là mất mặt!
Ngải Lựu Lựu bước vào phòng, phát hiện trong phòng khách chẳng có ai, còn trong phòng ngủ của mình thì sáng đèn, biết là Đàm Hiểu Na đang ở trong đó, cô liền đi vào, thấy Đàm Hiểu Na đang lên mạng: “Lại chat chít yêu đương hả?”
Đàm Hiểu Na giật nảy mình, ngoảnh đầu lại: “Đang nói chuyện, tôi tìm đại một thằng đàn ông nào đó trên mạng cũng thấy còn tốt hơn tên ngốc Ngô Hiểu Quân kia nhiều!”
“Càng yêu sâu sắc càng hận sâu sắc. không biết ai mấy hôm trước còn ở trước mặt tôi ca ngợi Ngô Hiểu Quân ấy nhỉ?”
“Đó là bởi vì tôi chưa nhận rõ bộ mặt thật của anh ta, dám bảo nhà tôi ham giàu chê nghèo à, anh ta thì có cái quái gì chứ? tiền chẳng có, đẹp trai cũng không, tôi kiếm chác được gì chứ? Còn chưa kết hôn mà giờ đã không tôn trọng tôi như vậy rồi, sau này còn tồi tệ đến mức nào nữa không biết?”
“Anh ta cũng đâu có dễ dàng gì, ngay cả tiền dưỡng lão của bố cũng lấy ra để mua nhà rồi, có bực mình mà nói dăm ba câu cũng là chuyện bình thường thôi!”
“Thế mẹ tôi còn mang cả tiền tích cóp riêng ra cho thì sao? Theo như quy định thì đàn ông phải bỏ tiền ra mua nhà mà!”
“Chẳng phải nhà anh ta không có tiền mua hay sao, đã yêu nhau mà còn phải tính toán chi li thế sao?”
Đàm Hiểu Na cáu kỉnh nói: “Tôi nhìn thấy hình bóng của Lâm Tuấn Huy trên người Ngô Hiểu Quân, cậu xem xem trưởng phòng Chu giờ sống ra sao?”
“Cũng đâu đến mức đó, cậu nghĩ hơi quá rồi…”
“Ngày mai đi xem mặt với tôi không? Ở ngay công viên Triều Dương thôi, mang tính chất tập thể”.
“Tôi không có hứng thú, tôi mắc chứng sợ xem mặt!”
“Tôi đang mắc phải chứng sợ hôn nhân đây… cứ coi như là đi với tôi cho vui mà? Lần này tôi nhất định phải vượt rào mới được!”
Ngải Lựu Lựu bật cười: “Con ranh, tôi nói trước nhé, đi chơi thì được, nhưng đừng có nghiêm túc đấy, tôi thấy cậu với Ngô Hiểu Quân rất xứng đôi.”
“Trước đây tôi cũng thấy thế, giờ nghĩ lại thấy mình thật là ngốc!”
Lương Tranh về đến nhà, tắm rửa rồi lên giường nằm nghĩ ngợi, nghĩ xem có nên giữ Chung Hiểu Huệ lại. Giữ lại thì trong lòng vẫn ám ảnh, như thế là bất công cho cả mình và cô ấy; không giữ lại, cô ấy đi rồi chắc sẽ không quay lại Bắc Kinh nữa, tất cả những gì có trước đây sẽ tan tành mây khói; bản thân mình chẳng phải say rượu xong cũng từng ngoại tình sao? Ai chẳng có lúc phạm sai lầm? Chỉ cần chịu từ bỏ, chịu thay đổi là tốt rồi. Huống hồ cũng chưa chắc là cô đã làm chuyện gì xấu xa.
Ngô Hiểu Quân không chào hỏi gì mà đi thẳng vào trong phòng Lương Tranh, tay cầm một lon bia. Lương Tranh có vẻ khó chịu, gắt lên với anh: “Đừng có làm bộ đáng thương trước mặt tôi, cần làm gì thì cứ làm, chẳng qua chỉ là một người đàn bà thôi mà!”
Ngô Hiểu Quân không nghĩ như vậy: “Tôi khát thì làm lon bia thỏi, liên quan gì đến đàn bà?”
“Là tim khát chứ gì?”
“Hài, cậu nói xem, đám con gái hiện giờ thật là ham hư vinh, bọn họ sao mà yêu tiền thế không biết? Đợi khi nào có tiền, tôi sẽ bao mấy chục đứa con gái, ngày ngày nhốt trong phòng, cho bọn họ chết chung với đống tiền ấy!”
“Ngô Hiểu Quân này, cậu mà nói thế e có vẻ hơi biến thái đấy. Trước đây cậu là người nho nhã, có tri thức, hiểu lễ nghĩa cơ mà!”
Ngô Hiểu Quân tay cầm lon bia, huơ huơ: “Chẳng qua chỉ là một con mọt sách vô dụng, không có tiền chẳng khác nào con rùa rụt cổ!”
“Xem ra chuyện nhà cửa đã bức bách cậu ra nông nỗi này, đến cả thế giới quan cũng thay đổi rồi !”
“Đúng thế, ngày mai có đi chơi không? Mấy người bạn chat tổ chức một cuộc tụ tập ở công viên Triều Dương, nghe nói nhiều người đẹp lắm…”
“Thôi đừng nghe bọn họ lừa phỉnh nữa, tôi không đi đâu!”
“Ra ngoài đi, ra ngoài hít thở không khí, mấy hôm nay tôi bức bối đến phát điên rồi!”
“Ngày mai hãy nói, tôi buồn ngủ lắm! Cậu cũng cứ bình tĩnh đi, ngủ ngon nhé!”
Ngô Hiểu Quân không để Lương Tranh ngủ mà lôi anh lại:
“Vẫn còn sớm mà, ngồi dậy uống đi. Ngồi dậy đi, tôi mua ít thịt bò, ngon lắm…”
***
Chiều ngày hôm sau, bởi vì thời tiết không đẹp lắm nên số người ít đi hẳn một nửa, địa điểm tụ tập cũng chuyển từ công viên Triều Dương sang nhà hàng búp phê Hảo Luân Ca. Theo như sự sắp đặt của nhà tổ chức, con gái ngồi một hàng, con trai ngồi một hàng, mặt đối mặt sẽ tiện cho việc giao lưu.
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na trang điểm nhẹ, cộng thêm với vẻ xinh đẹp có sẵn nên càng thêm nổi bật. Vừa ngồi xuống ghé, mấy gã đàn ông không hẹn mà cùng nhau xuất hiện trước mặt họ, tranh nhau bắt chuyện với hai người. Một anh béo còn lịch sự đưa họ danh thiếp, định xin số điện thoại nhưng không thành. Một người đàn ông cao gầy kể mấy câu chuyện cười nhạt toét định chọc cười họ nhưng cả hai cô đều chẳng đếm xỉa đến anh ta. Một gã trung niên chừng bốn mươi còn cố tình thể hiện mình điềm đạm, chín chắn nhưng chỉ đổi lại cái nhìn khinh bỉ và chẳng buồn đoái hoài của hai cô…
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đâu phải đến xem mặt, chỉ đơn thuần là cuối tuần đến đây chơi cho đỡ chán, vì vậy các cô coi như mấy gã đàn ông kia đều không tồn tại. Hai người đặt túi xuống và bắt đầu đi lấy đồ ăn. Đến lúc hai người họ mang thức ăn về đến bàn, phát hiện mấy gã đàn ông kia đều mặt mày thất sắc, cả hai bỗng thấy buồn cười.
Ngải Lựu Lựu quyết định sẽ ăn tới mức phải bám vào tường mà đi, thế nên cứ mặc sức mà ăn. Đang ăn uống vui vẻ thì cô bị Đàm Hiểu Na cáu mạnh mấy phát, ngẩng đầu lên thấy Đàm Hiểu Na phẫn uất chỉ tay về phía góc bên trái, đánh mắt nhìn theo thấy Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân đang tán phét rất vui vẻ với hai gái khác. Tại sao đi đến đâu cũng đụng độ gã này nhỉ? Ngải Lựu Lựu cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, hỏi Đàm Hiểu Na: Kia chẳng phải là Ngô Hiểu Quân sao, có cần qua chào hỏi cái không?”
Đàm Hiểu Na tỏ vẻ bất cần: “Ai lại đi phá bĩnh người ta như thế, ăn quan trọng hơn !”
Ngải Lựu Lựu cười: “Thực tế gớm nhỉ ! Chàng nhà cậu cũng to gan gớm, thế mà lâu nay không nhận ra!”
“Cái gì mà chàng nhà cậu, tôi với anh ta đã cắt đứt quan hệ rồi !”
“Ha ha, đừng nóng, để tôi qua đó thám thính tình hình!”
Đàm Hiểu Na định ngăn lại nhưng không kịp. Ngải Lựu Lựu bê đĩa đi về phía Ngô Hiểu Quân trước, sau đó giả bộ ngạc nhiên: “Ớ, sao hai người lại ở đây?”
Lương Tranh ngẩng mặt nhìn Ngải Lựu Lựu một cái rồi không nói gì thêm. Ngô Hiểu Quân cười bảo: “Trùng hợp thế, em cũng ở đây à? Đi một mình à?” Ngô Hiểu Quân nói xong liền đưa mắt nhìn quanh. Do Đàm Hiểu Na cúi đầu, có ý tránh họ nên Ngô Hiểu Quân không nhìn thấy cô.
“Sao, sợ tôi đi với Đàm Hiểu Na chứ gì?”, Ngải Lựu Lựu liếc hai cô gái, sau đó cười ngọt ngào với Ngô Hiểu Quân.
“Sợ á? Có gì mà phải sợ, cô ta là gì của anh chứ?”, Ngô Hiểu Quân mạnh miệng nói.
“Ok, vậy tôi qua nói với Đàm Hiểu Na nhé!”
“Sao mà giống bà già nhiều chuyện thế nhỉ, chuyện của họ họ cô thích xía vào làm gì? Lương Tranh lên tiếng đả kích lại Ngải Lựu Lựu
Tâm trạng Ngải Lựu Lựu vốn đã khó chịu, lại cộng thêm câu mỉa mai của Lương Tranh khiến áu nóng bốc lên đầu: “Tôi cứ thích thế đấy, liên quan quái gì đến anh ?”
Ngải Lựu Lựu thấy hai cô kia mở to mắt nhìn mình liền ưỡn ngực bê đĩa bỏ đi. Cả mấy người đều bật cười, Lương Tranh cũng cười, nhưng chẳng chút tự nhiên.
Ngải Lựu Lựu tức tối ngồi phịch xuống, đưa thức ăn lên miệng thoăn thoắt. Đàm Hiểu Na thấy thế liền hỏi: “Qua đấy bị chọc tức phải không? Chắc chắn lại đấu khẩu với Lương Tranh rồi, hai người các cậu đúng là hết thuốc chữa!”
“Hai người bọn cậu mới là hét thuốc chữa ấy, tôi qua đó nói cậu ngồi bên này, Ngô Hiểu Quân dám nói anh ta chẳng có quan hệ gì với cậu cả…”, Ngải Lựu Lựu bị Lương Tranh chọc tức nhưng lại trút giận lên Ngô Hiểu Quân.
“Ha ha, vốn đã chẳng có quan hệ gì rồi mà!, Đàm Hiểu Na cố tình giả bộ trấn tĩnh, nhưng lại thầm hướng mắt về phía Ngô Hiểu Quân dò xét, phát hiện Ngô Hiểu Quân cũng thỉnh thoảng nhìn về phía này. Kĩ năng diễn xuất của hai người này thật là tài tình, vừa bình thản quan sát hành vi của đối phương vừa điềm tĩnh ăn uống.
Hai người nhìn qua nhìn lại, cuối cùng Ngô Hiểu Quân không chịu nổi nữa, bắt đầu phát động tấn công. Anh có ý nói chuyện rất thân mật với một cô gái, còn giúp cô ta lấy thức ăn, nước uống, vô cùng ân cần. Đàm Hiểu Na ban đầu còn cảm thấy chẳng có gì đáng nói, nhưng về sau càng lúc càng khó chịu, ấm ức đến phát điên, chẳng phải vẫn chưa chính thức chia tay ư? Thế mà đã đi ra ngoài xem mặt, lại còn liếc mắt đưa tình với một đứa con gái khác, sau này sống chung với nhau thế quái nào được?
Đàm Hiểu Na định bỏ về vì ở đây khiến cô thực sự khó chịu Cô đang định kéo Ngải Lựu Lựu về thì bỗng một người đàn ông cao lớn, tay cầm hai cốc nước hoa quả lại gần. Đàm Hiểu Na phát hiện Ngô Hiểu Quân đang nhìn về phía mình liền thay đổi chủ ý ngay lập tức, quyết định sẽ án binh bắt động, im lìm quan sát
Người đàn ông mỉm cười: “Hai người đẹp, mời dùng nước ép trái cây! Tôi tên là Bành Thao, xin hỏi quý danh của hai em?”
Đàm Hiểu Na đón lấy ly nước hoa quả, mỉm cười đầy mê hoặc: “Tôi họ Đàm, cô ấy họ Ngải…”
Cảnh tượng này bị Ngô Hiểu Quân chứng kién toàn bộ, anh thừa biết Đàm Hiểu Na đang diẻn kịch ình xem nhưng trong lòng vẫn cứ thấy thấp thỏm bất an. Thư giãn đi, chẳng có gì to tát hết, tuyệt đối đừng tức giận, để xem ai không rời được ai? Thế là tiếp theo hai người lại giở tuyệt chiêu, ra sức nói chuyện thân mật với đối phương. Chỉ có Lương Tranh và Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh họ mới biết, Đàm Hiểu Na và Ngô Hiểu Quân đang khiêu chiến với nhau, mà trận chiến này cho dù cả hai có chiến đấu ác liệt đến đâu cũng chẳng có kẻ thắng cuộc.
***
Thời hạn phục vụ ở nhà hàng búp phê này là hai tiếng, mặc dù nhân viên phục vụ chưa đến thúc giục nhưng mọi người đều biết điều rút lui rồi. Buổi tụ tập ăn uống kết thúc, mọi người tự do sắp xếp hoạt động. Ngụ ý đã rất rõ ràng, những người vừa mắt với đối tượng tìm được cứ thoải mái tìm địa điểm thích hợp để tìm hiểu và bồi dưỡng tình cảm, còn những người không tìm người ưng ý thì ai về nhà nấy, cần làm gì thì làm.
Đàm Hiểu Na và người đàn ông nọ nói chuyện có vẻ rất hợp cạ, hóa ra Bành Thao kinh doanh quần áo, họ có cùng chí hướng. Bành Thao không chỉ mở một cửa hàng quần áo trên phố mà còn bán hảng qua mạng. Trước khi chia tay, Bành Thao một mực đòi lái xe đưa hai cô về. Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na vừa ngồi vào chiếc Spartacus là chiếc xe đã phóng vèo đi. Ngô Hiểu Quân theo sau đã thấy ghen lắm rồi, trong lòng chồng chất bức xức và căm phẫn, anh cười khẩy: “Nhìn thấy chưa, tìm được một gã đàn ông có xe hơi rồi , một đứa con gái thực dụng như vậy có thể lấy về làm vợ được không?”
Trước mặt là những tòa cao ốc chọc trời, đường phố thông suốt, từng hàng ôtô lướt êm trên đường, quang cảnh phồn hoa hiện ra trước mắt. Lương Tranh thở dài:
“Diễn dở quá! Chẳng có kĩ năng gì cả, chẳng phải diễn viên thần tượng, lại chẳng có thực lực, cậu định diễn kịch gì chứ? Đừng chơi trốn tìm nữa, mau đuổi theo tìm lại đi, đàn bà mà thay đổi rồi thì có siêu nhân kéo lại cũng chẳng ăn thua gì!”
“Hài, hai cô kia đâu rồi ?”, Ngô Hiểu Quân hỏi như người mộng du.
“Đi với thằng khác từ lâu rồi …”, Lương Tranh cười nói.
***
Tối hôm ấy, Ngô Hiểu Quân đứng ngồi không yên. Anh đi qua đi lại trong phòng, vò đầu bứt tai, dường như toàn thân đều khó chịu. Lương Tranh đang xem tivi mà Ngô Hiểu Quân cứ lượn đi lượn lại trước mặt khiến anh thấy rất bực mình. Nếu là trước đây chắc chắn Lương Tranh đã ngoác mồm chửi cho Ngô Hiểu Quân một trận, nhưng hôm nay thì khác, anh biết Ngô Hiểu Quân lần này đang lo lắng thực sự, vốn dĩ áp lực mua nhà đã lớn lấm rồi, giờ lại phải đối mặt với nguy cơ mất bạn gái.
Vài phút sau, Ngô Hiểu Quân ra ban công gọi điện thoại, sau đó tức đến mức thở hồng hộc chạy vào nhà. Nửa tiếng sau, Lương Tranh nhận được điện thoại của Ngải Lựu Lựu, nói Ngô Hiểu Quân đang làm ầm ĩ lên bên nhà cô, bảo anh mau mau qua đó.
Lương Tranh đẩy cửa ra, phát hiện Ngô Hiểu Quân đang đứng ngây ra trước cửa phòng của Đàm Hiểu Na, cái kính trên mắt vỡ tan, khóe môi bị thâm tím một khoảng. Lương Tranh nhìn mà chợt thấy xỏt xa, anh châm một điếu thuốc đưa cho Ngô Hiểu Quản, sau đó cũng châm một điếu ình, rồi ngồi xuống ghé trầm ngâm không nói. Ngải Lựu Lựu thấy Lương Tranh đến nhưng không chịu kéo Ngô Hiểu Quân về, đã thế còn ngồi hút thuóc, trong lòng vô cùng bực bội: “Này cái người kia, các người có thể đi về không hả?”
“Để cho bọn họ nghĩ ngợi cho kĩ, có thể ở bên nhau là duyên phận, không thể ở bên nhau cũng là bạn bè mà!”, Lương Tranh nói xong liền đứng dậy gõ cửa phòng Đàm Hiểu Na, tiếp tục nói: “Vấn đề nhà cửa để từ từ giải quyết, cho dù không có cũng vẫn sống tốt, nếu như hai người còn muốn ở bên nhau thì nên biết trân trọng, nếu không thì vui vẻ giải tán…”
Lương Tranh nói xong liền đi ra ban công, châm điếu thuốc thứ hai. Ngải Lựu Lựu lần đầu tiên thấy Lương Tranh nói năng nghiêm túc như vậy, trong lòng thấy cứ kì kì. Nhìn thấy Đàm Hiểu Na tóc tai bù xù đi ra, cô cảm thấy mình không cần phải né tránh nữa, liền chậm rãi đi ra ban công. Lương Tranh ngoảnh đầu lại nhìn Ngải Lựu Lựu lặng lẽ đến bên cạnh, bộ dạng thản nhiên như không có gì xảy ra liền liếc nhìn cô, im lặng quan sát khuôn mặt nghiẻng thanh tú của cô, bỗng tim anh đập rộn ràng.
***
Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, phồn hoa như trong mộng. Ngải Lựu Lựu ngẩn ngơ một hồi mới phát hiện Lương Tranh đang nhìn mình. Cô chợt thấy bứt rứt, thầm than sao mình lại ngốc như thế, sao không về phòng mình cho xong? Nhưng lúc này bên ngoài có gã khốn này, bên trong lại đang có tranh cãi, Ngải Lựu Lựu nhất thời tiến thoái lưỡng lan.
“Đàm Hiểu Na đánh cậu ta à?”, vẫn là Lương Tranh mở miệng trước.
Ngải Lựu Lựu nói khẽ như nói thầm: “Không. Anh ta với người đàn ông kia cãi nhau trước, sau đó…”
“Ngô Hiểu Quân ra tay trước phải không?”
“Ừ”.
Lương Tranh cười: “Cô thấy hai người họ còn có khả năng không?”
Ngải Lựu Lựu lườm Lương Tranh: “Không biết!”
“Ok, để họ tự giày vò nhau đi. Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, hồi đầu cô chọn thành phố này, giờ nghĩ lại có thấy hối hận không?”
“Xin hỏi chuyện này liên quan gì đến anh?”
“Tôi đã biết đáp án rồi !”
“Đúng là dở hơi!”
“Ừm, tôi đã biết đáp án rồi , tôi thấy bọn họ hết cứu vãn được rồi …”
Hai người đều im lặng nhìn thành phố về đêm, ánh đèn rực rỡ, con đường phía dưới tấp nập xe cộ, tất cả dường như đều trở nên mờ ảo như phủ một lớp vải lụa. Đêm dần về khuya, mơ ước, thành phố, còn cả thứ tình yêu chết tiệt kia nữa, tất cả cùng chìm vào giấc mộng.
***
Tối đó, Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na chẳng ai chịu ai, thậm chí còn cố ý bới móc nhau, cho đến khi Đàm Hiểu Na tức tối tát tai Ngô Hiểu Quân, Ngô Hiểu Quân hậm hực lao ra khỏi cửa, lúc này trận chiến mới kết thúc. Điều bất ngờ là Ngô Hiểu Quân lại đủ kiên cường để gọi cho bố một cú điện thoại trên đường quay về nhà.
Một tiếng sau, Ngô Hiểu Quân say khướt, Lương Tranh không tiếc mình uống với bạn đến cùng, lúc này cũng say mèm. Ngô Hiểu Quân bắt đầu nói nhiều, bắt đầu kể từ chuyện mình số khổ, mất mẹ từ nhỏ, sau đó nói đến người bố lạc quan và cởi mở của mình, lại kể lể bản thân vô dụng, nói rằng mình từng là sinh viên đại học đầu tiên của thôn, nói rằng mình vẫn luôn là niềm kiêu hãnh và là trụ cột của bố. Về sau, Ngô Hiểu Quân liền òa khóc nức nở. Lương Tranh cũng chẳng biết an ủi Ngô Hiểu Quân ra làm sao, thầm nghĩ cứ để cậu ta khóc một chút cho nhẹ nhàng. Ngồi không nhàm chán, Lương Tranh liền lấy điện thoại ra, ra sức chụp ảnh Ngô Hiểu Quân lúc này…
***
Thứ hai, ở bến tàu phía tây Bắc Kinh, lúc 21 giờ 43 phút, Lương Tranh và Chung Hiểu Huệ đang đứng ở phòng chờ. Chung Hiểu Huệ hôm nay trang điểm nhẹ nhàng, vẫn là cách ăn mặc thời trang kiểu thành thị, mái tóc để xõa tự nhiên, rất trí thức, rất quyến rũ. Chỉ có điều trên khuôn mặt trắng bóc là đôi mắt vằn những tia máu, vẻ mặt thoáng chút u uất. Trong phòng chờ, trong thứ tiếng ồn ào huyên náo, Lương Tranh cảm thấy vô cùng khó chịu, không được thoải mái, cảm giác bí bức, thật muốn ra ngoài châm một điếu thuốc hút. Lương Tranh lấy một điếu thuốc ra, huơ huơ trước mặt Chung Hiểu Huệ: “Anh ra ngoài hút điếu thuốc..”
“Cùng đi đi!”
“Không sợ đồ đạc bị người khác xách mất à?”, Lương Tranh nhìn cái vali LV của Chung Hiểu Huệ.
Chung Hiểu Huệ cười cười: “Chẳng sao, giờ em nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi!”
Hai nguời ra đến hành lang liền châm thuốc hút. Lương Tranh hút một hơi rồi hỏi: “Sao không để anh đặt cho em một tấm vé máy bay?”
Chung Hiểu Huệ cười: “Hồi đầu em đến Bắc Kinh cũng là đi tàu hỏa, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó đi!”
“Chẳng phải em nói sẽ về nhà nghỉ ngơi sao? Sao nói như kiểu vĩnh biệt thế?”
“Đã mấy năm không về nhà rồi, em muốn về với bố mẹ. Thỉnh thoảng lại nghĩ, mình thật bất hiếu!”
Lương Tranh giật mình, hóa ra đúng là Quốc khánh vừa rồi Chung Hiểu Huệ không về nhà ở Giang Tô thật. Anh thở dài: “Chúng ta xa quê chẳng phải là để tìm kế sinh nhai, tìm hướng phát triển hay sao? Người làm cha làm mẹ nhất định sẽ thông cảm thôi!
“Thế nhưng ai là người thông cảm cho họ đây?”
“Ừm, nói cũng phải”.
Chung Hiểu Huệ đưa tay lên xem đông hồ, thở dài: “Vẫn còn 27 phút nữa”.
Lương Tranh rít một hơi thật mạnh, ném điếu thuốc đi: “Em còn quay lại Bắc Kinh không?”
“Có chứ”. “Vậy… đến lúc đó anh sẽ mời em ăn cơm!”
“Chắc chắn chứ?”
“Có nhà ga làm chứng!” “Ha ha, em phải đi đây!”
Lương Tranh cảm thấy thật mơ hồ. Khi cái bóng của Chung Hiểu Huệ khuất sau cánh cửa sân ga, anh đột nhiên nhớ đến lời hứa tết Nguyên đán với Ngải Lựu Lựu, trong lòng chợt chua xót. Khi ngồi vào trong xe, nhìn cảnh đêm yên tĩnh và quen thuộc, anh lại nhớ đến tất cả những gì liên quan đến Chung Hiểu Huệ và mệt mỏi nhắm mắt lại…
***
Cũng giống như chân lí: bớt đi sự tồn tại của một người trái đất vẫn cứ tiếp tục quay, và mọi người cũng vẫn tiếp tục sống như bình thường, không hề dừng lại bởi sự ra đi của một ai đó. Những ngày sau đó, Ngô Hiểu Quân gầy rộc hẳn đi, anh thường nhốt mình trong phòng. Kế hoạch mua nhà bị tạm gác sang một bên, tiền cũng hoàn trả lại ọi người y nguyên như cũ. Ngày tháng bỗng trở nên vô tận, không thấy ánh sáng, Ngô Hiểu Quân thấy hoang mang không biết phải làm sao.
Bởi vì tháng Mười một là tháng tiêu thụ, Lương Tranh cùng bận bịu hơn với việc đi công tác và tìm đơn hàng, có ở nhà cũng bận cả ngày. Kể từ sau khi Ngô Hiểu Quân và Đàm Hiểu Na xảy ra chiến tranh lạnh, Ngải Lựu Lựu cũng không đặt chân đến cửa nữa, Lương Tranh cũng bắt đầu cảm thấy nhớ cô đến lạ kì, nhưng cảm giác này không kéo dài lâu, bởi Lương Tranh cố không cho phép mình nhớ Ngải Lựu Lựu, thậm chí còn cảnh cáo bản thân rằng, hiện nay, việc làm đơn hàng, kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Chuyện của Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường vẫn mờ mịt chẳng rõ ràng, cũng chẳng có bước tiến mới. Giờ cô bắt đầu tìm cách trốn tránh Lâm Cường, mỗi khi đi với anh cô lại thấy rất không tự nhiên.
Vợ chồng Trình Triệu phú và Lưu Du Hà vẫn cãi nhau ỏm tỏi suốt ngày. Cổ phiếu của Trình Triệu phú lúc tăng lúc giảm, nhưng nói chung cũng không bị lỗ vốn. Công việc của Lưu Du Hà rất rất tẻ nhạt nên cô muốn đổi công việc, đổi môi trường mới, nhưng Trình Triệu phú không đồng ý, anh cho rằng ổn định quan trọng hơn tất cả, điều này rất hợp với phụ nữ.
Đàm Hiểu Na và Bành Thao bắt đầu gặp gỡ thường xuyên. Những người vừa mới thất tình thường rất yếu đuối và cô độc, cần có người bầu bạn, an ủi, mà Bành Thao đã nắm chắc cơ hội này để thể hiện ân cần. Hơn nữa Bành Thao năm ngoái mới mua được một căn nhà ở Thiên Thông Uyển, năm nay lại mua được xe hơi. Anh ta có thể mang lại một môi trường ổn định thích hợp cho Đàm Hiểu Na. Phụ nữ cần có cảm giác an toàn, điều này Ngô Hiểu Quân không thể nào đem lại cho cô. Có lẽ nền tảng vật chất vẫn là đáng tin cậy hơn, những thứ thuộc về tinh thần quá ư hư ảo. Ví dụ nói đến tình yêu, nó chính là thứ không đáng tin cậy nhất, huống hồ lại ở một thành phố phồn hoa và thực tế như thế này.